Chương 10
La Tam Thiên
07/07/2023
14
Sau một ngày luyện vũ đạo, tôi vác lấy ba lô, đang đi bộ trở lại ký túc xá.
Một nhóm người đột nhiên xuất hiện, lôi lôi kéo kéo, dẫn tôi ra sân trường.
Bị một đám người vây quanh, tôi bị đẩy ra trong bàng hoàng.
Đến giữa sân trường, tôi chết lặng.
Có dày đặc nến hình trái tim, rất nhiều hoa tươi và bong bóng trên mặt đất.
Một vòng tròn được tạo thành bởi mấy trăm người, một số cổ vũ, một số chụp ảnh, một số phát sóng trực tiếp.
Khung cảnh sôi động giống như một thỏi nam châm, ngày càng có nhiều người đến xem.
Tôi đứng ở trung tâm, lúng túng và hoang mang.
Tôi kiên trì hỏi họ: "Các bạn có tìm nhầm người không?"
“Không nhầm người đâu, Khương Doanh.” Một thanh niên đi về phía tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.
Anh ta là Chủ tịch hội sinh viên Nhạc viện, mỗi lần tổ chức diễn tập đều do hội sinh viên bọn họ tổ chức.
Nhưng tôi và anh ta thực sự không quen, nhiều lắm chỉ là xã giao mà thôi.
“Anh thích em từ rất lâu rồi, từ bữa tiệc đón người mới, khoảnh khắc em đứng trên sân khấu ——"
“Nhưng chúng ta không hề thân quen, anh làm như vậy là quá đột ngột rồi.” Tôi không nhịn được ngắt lời anh ta, ngăn cản anh ta tiến lên.
Nhiều người ở vòng ngoài cứ hét lên “Đồng ý đi” át cả giọng nói của tôi.
Khung cảnh hỗn loạn, tôi bị đẩy về phía trước, các loại âm thanh lấp đầy màng nhĩ của tôi.
Một bó hoa hồng bị cưỡng ép đưa đến trước mặt tôi, da đầu tôi tê dại.
"Tiền bối Tạ Đồng, thật xin lỗi, nhưng mà tôi ——" tôi còn chưa nói xong, anh ta đã tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, giơ lên hoa hồng
“Khương Doanh, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, anh không ép em, nhưng em nhận hoa trước đi.” Anh ta nhìn thẳng vào tôi, nghe được tôi từ chối có chút bối rối.
“Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!”
Hiện trường giống như đang bốc cháy, xung quanh có vô số cặp mắt đang nhìn tôi, chụp ảnh tôi bằng flash của điện thoại di động.
Tôi càng trở nên hoảng loạn hơn.
Tôi không thể nhận hoa, nếu nhận nó, tôi càng không thể giải thích rõ ràng.
Tạ Đồng nhét bó hoa hồng vào tay tôi, tôi giãy giụa hất ra, bó hoa hồng lớn rơi xuống đất vỡ vụn.
"Tôi không muốn! Tôi có bạn trai rồi, đừng có nói lung tung!" Tôi suy sụp hét lên.
Đột nhiên có người nắm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn giằng ra, ngẩng đầu lên thì phát hiện là Ngụy Trạch Thu.
“Tôi là bạn trai của cô ấy. Xin mọi người đừng bị bắt cóc đạo đức, cũng không cần tụ tập ở sân trường để tránh tạo thành sự cố giẫm đạp.” Giọng nói mạnh mẽ của Ngụy Trạch Thu vang lên.
Ngụy Trạch Thu nắm tay tôi dắt ra ngoài, trước khi đi còn dặn Tạ Đồng dọn dẹp sân trường, dập tắt hết nến kẻo tạo thành hỏa hoạn, người không biết còn tưởng anh là bảo vệ của trường chúng tôi.
Tại sao anh ấy lại tới đây? Anh ấy còn đang mặc đồng phục huấn luyện, lúc này cửa hông đã đóng, cho nên không phải là anh ấy trèo tường đấy chứ.
Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt chút nữa là đem mình bán đi rồi.
Đi đến nơi không có ai xung quanh, Ngụy Trạch Thu mới buông tay tôi ra.
Tôi lập tức kéo lại, giữ thật chặt.
“Vừa rồi tình cảnh ở sân trường lớn như thế, thật đáng sợ.”
"Lần này em làm rất tốt, rất đáng khen ngợi. Đừng để người ngoài ảnh hưởng, đặt mình lên trước, nghĩ đến người khác sau."
“Anh sao luôn nói chuyện với em giống như nói với trẻ con vậy?”
“Ừ, vì anh cảm thấy không thể nói chuyện với em một cách bình thường được.”
“Tại sao?”
"Luôn cảm thấy em là Bảo Bảo."
Anh ấy luôn là cái dạng này, chững chạc đàng hoàng nói ra lời trêu chọc khiêu khích.
Tôi đỏ mặt nghĩ.
15
Đi đến lầu dưới của ký túc xá tôi chợt nhìn thấy một cặp tình nhân đang ôm nhau.
Tôi dừng lại và kéo tay anh ấy.
“Em muốn một cái ôm.” Tôi ngập ngừng nói.
Anh mím môi, im lặng.
Tôi cảm thấy tủi thân: “Vừa rồi ở sân trường ——"
Nói chưa hết câu đã bị ôm chầm lấy.
Tôi đưa tay ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào ngực anh.
Thân nhiệt, mùi hương và nhịp tim quen thuộc.
Cơ bắp rắn chắc, xương cốt tráng kiện.
Đột nhiên được ôm bởi một lồng ngực mạnh mẽ như vậy, trái tim hoảng hốt của tôi ngay lập tức lắng xuống.
Cảm giác được ôm lấy nhau và được bao bọc khiến tôi cảm thấy an toàn.
Tôi biết anh ấy nói là bạn trai tôi chỉ để cứu tôi thôi, không tính đâu.
Coi như tối nay là tôi ngắn ngủi có được anh đi.
Sau một ngày luyện vũ đạo, tôi vác lấy ba lô, đang đi bộ trở lại ký túc xá.
Một nhóm người đột nhiên xuất hiện, lôi lôi kéo kéo, dẫn tôi ra sân trường.
Bị một đám người vây quanh, tôi bị đẩy ra trong bàng hoàng.
Đến giữa sân trường, tôi chết lặng.
Có dày đặc nến hình trái tim, rất nhiều hoa tươi và bong bóng trên mặt đất.
Một vòng tròn được tạo thành bởi mấy trăm người, một số cổ vũ, một số chụp ảnh, một số phát sóng trực tiếp.
Khung cảnh sôi động giống như một thỏi nam châm, ngày càng có nhiều người đến xem.
Tôi đứng ở trung tâm, lúng túng và hoang mang.
Tôi kiên trì hỏi họ: "Các bạn có tìm nhầm người không?"
“Không nhầm người đâu, Khương Doanh.” Một thanh niên đi về phía tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn.
Anh ta là Chủ tịch hội sinh viên Nhạc viện, mỗi lần tổ chức diễn tập đều do hội sinh viên bọn họ tổ chức.
Nhưng tôi và anh ta thực sự không quen, nhiều lắm chỉ là xã giao mà thôi.
“Anh thích em từ rất lâu rồi, từ bữa tiệc đón người mới, khoảnh khắc em đứng trên sân khấu ——"
“Nhưng chúng ta không hề thân quen, anh làm như vậy là quá đột ngột rồi.” Tôi không nhịn được ngắt lời anh ta, ngăn cản anh ta tiến lên.
Nhiều người ở vòng ngoài cứ hét lên “Đồng ý đi” át cả giọng nói của tôi.
Khung cảnh hỗn loạn, tôi bị đẩy về phía trước, các loại âm thanh lấp đầy màng nhĩ của tôi.
Một bó hoa hồng bị cưỡng ép đưa đến trước mặt tôi, da đầu tôi tê dại.
"Tiền bối Tạ Đồng, thật xin lỗi, nhưng mà tôi ——" tôi còn chưa nói xong, anh ta đã tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, giơ lên hoa hồng
“Khương Doanh, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, anh không ép em, nhưng em nhận hoa trước đi.” Anh ta nhìn thẳng vào tôi, nghe được tôi từ chối có chút bối rối.
“Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!” “Đồng ý đi!”
Hiện trường giống như đang bốc cháy, xung quanh có vô số cặp mắt đang nhìn tôi, chụp ảnh tôi bằng flash của điện thoại di động.
Tôi càng trở nên hoảng loạn hơn.
Tôi không thể nhận hoa, nếu nhận nó, tôi càng không thể giải thích rõ ràng.
Tạ Đồng nhét bó hoa hồng vào tay tôi, tôi giãy giụa hất ra, bó hoa hồng lớn rơi xuống đất vỡ vụn.
"Tôi không muốn! Tôi có bạn trai rồi, đừng có nói lung tung!" Tôi suy sụp hét lên.
Đột nhiên có người nắm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn giằng ra, ngẩng đầu lên thì phát hiện là Ngụy Trạch Thu.
“Tôi là bạn trai của cô ấy. Xin mọi người đừng bị bắt cóc đạo đức, cũng không cần tụ tập ở sân trường để tránh tạo thành sự cố giẫm đạp.” Giọng nói mạnh mẽ của Ngụy Trạch Thu vang lên.
Ngụy Trạch Thu nắm tay tôi dắt ra ngoài, trước khi đi còn dặn Tạ Đồng dọn dẹp sân trường, dập tắt hết nến kẻo tạo thành hỏa hoạn, người không biết còn tưởng anh là bảo vệ của trường chúng tôi.
Tại sao anh ấy lại tới đây? Anh ấy còn đang mặc đồng phục huấn luyện, lúc này cửa hông đã đóng, cho nên không phải là anh ấy trèo tường đấy chứ.
Nguy hiểm quá, vừa rồi suýt chút nữa là đem mình bán đi rồi.
Đi đến nơi không có ai xung quanh, Ngụy Trạch Thu mới buông tay tôi ra.
Tôi lập tức kéo lại, giữ thật chặt.
“Vừa rồi tình cảnh ở sân trường lớn như thế, thật đáng sợ.”
"Lần này em làm rất tốt, rất đáng khen ngợi. Đừng để người ngoài ảnh hưởng, đặt mình lên trước, nghĩ đến người khác sau."
“Anh sao luôn nói chuyện với em giống như nói với trẻ con vậy?”
“Ừ, vì anh cảm thấy không thể nói chuyện với em một cách bình thường được.”
“Tại sao?”
"Luôn cảm thấy em là Bảo Bảo."
Anh ấy luôn là cái dạng này, chững chạc đàng hoàng nói ra lời trêu chọc khiêu khích.
Tôi đỏ mặt nghĩ.
15
Đi đến lầu dưới của ký túc xá tôi chợt nhìn thấy một cặp tình nhân đang ôm nhau.
Tôi dừng lại và kéo tay anh ấy.
“Em muốn một cái ôm.” Tôi ngập ngừng nói.
Anh mím môi, im lặng.
Tôi cảm thấy tủi thân: “Vừa rồi ở sân trường ——"
Nói chưa hết câu đã bị ôm chầm lấy.
Tôi đưa tay ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào ngực anh.
Thân nhiệt, mùi hương và nhịp tim quen thuộc.
Cơ bắp rắn chắc, xương cốt tráng kiện.
Đột nhiên được ôm bởi một lồng ngực mạnh mẽ như vậy, trái tim hoảng hốt của tôi ngay lập tức lắng xuống.
Cảm giác được ôm lấy nhau và được bao bọc khiến tôi cảm thấy an toàn.
Tôi biết anh ấy nói là bạn trai tôi chỉ để cứu tôi thôi, không tính đâu.
Coi như tối nay là tôi ngắn ngủi có được anh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.