Chương 11
La Tam Thiên
07/07/2023
16
Tôi không nghĩ tới, tôi chỉ bỏ mấy bữa sáng mà ở trường lại bị hạ đường huyết đến ngất đi.
Tỉnh lại trong phòng y tế tôi mới biết được là Lâm Cảnh ôm tôi đến phòng y tế.
Hắn đến trường tôi để lấy dụng cụ thể thao, đúng lúc nhìn thấy tôi bị ngất xỉu.
“Cảm ơn đã đưa em đến phòng y tế.” Tôi chậm rãi uống nước đường glucose.
"Ha ha, không có việc gì, cảnh sát nhân dân chính là tới bảo vệ công dân an toàn."
Lâm Cảnh đỏ mặt thấy rõ.
"Ừm, lần trước không biết em là em gái đội trưởng nha. Ha ha ha, thật đúng là người một nhà, nhìn đều rất đẹp mắt. Chúng, chúng ta có thể thêm WeChat được không?"
Động tác uống nước của tôi khựng lại.
Có chút thất thần hỏi: “Em gái? Là Ngụy Trạch Thu nói với anh như thế sao?”
‘Hả? À không phải, là Trang Anh nói, nói là em từ nhỏ đã là em gái đi theo phía sau Ngụy ca. Cô ấy nói không đúng sao?”
“Ừ”. Tôi tiếp tục uống nước, “không sai, chị ấy nói đúng.”
Tôi bảo Lâm Cảnh không cần để ý đến tôi nữa, đi làm việc của hắn đi.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
“Yo, Khương Doanh, đầu óc cô để đâu vậy? Thực sự bị mất trí rồi hả?” Chu Khiết khoanh tay dựa vào cửa phòng y tế hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhận ra điều cô nàng nói chính là chuyện cô giáo Trương yêu cầu tôi giảm cân.
“Không có đâu.” Tôi thành thật nói: “Tôi không giảm béo, tháng sau phát học bổng quốc gia, tôi còn phải ăn bù trở lại.”
Cô ấy nói không nên lời liếc tôi một chút: “Nhà họ Khương tài sản nhiều như vậy còn có thể giảm tiền ăn của cô à? Học bổng quốc gia còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của cô đâu.”
“Hả? Chị Khương Nguyệt không nói với cô sao, khi chị ấy trở về, tôi đã rời khỏi Khương gia rồi.” Tôi bình tĩnh nói.
Chu Khiết lập tức đứng thẳng người, buông tay xuống, có chút khiếp sợ nói: "Nhà họ Khương máu lạnh keo kiệt đến vậy sao? Tình cảm nhiều năm như vậy nói mất là mất, cô cũng bỏ được à?"
Tôi không nói chuyện.
Chu Khiết không biết, trên thực tế tôi chưa bao giờ có, thì làm sao mất đi được.
Nhà Chu Khiết và nhà họ Khương đã là hàng xóm từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy coi Khương Nguyệt như chị ruột.
Khương Nguyệt đi lạc năm tám tuổi, Chu Khiết ngày ngày đều khóc đến nhà tìm Khương Nguyệt.
Cho đến một ngày nhìn thấy tôi mặc quần áo của Khương Nguyệt ngồi trên ghế sô pha.
17
Sau khi Chu Khiết rời đi, tôi nhận ra đã lâu rồi tôi không liên lạc gì với nhà họ Khương.
Thật ra họ rất tử tế với tôi, và tôi cũng rất biết ơn họ.
Do dự hồi lâu, tôi vẫn bấm điện thoại.
"Mẹ — dì Giang, là con đây."
Bên kia dừng một chút, "Doanh Doanh, Nguyệt Nguyệt không có ở đây, con còn có đủ tiền không, muốn mẹ cho thêm không?"
"Không mẹ ạ. Học bổng quốc gia của con xuống tới rồi, mẹ yên tâm đi. Chị Khương Nguyệt bây giờ thế nào rồi?"
"Nó ấy à? Nó đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng ổn định rồi. Đúng rồi, con gọi điện thoại tới có việc gì? Có phải con được nghỉ Tết rồi không?"
"Không ạ! Học viện chúng con ngày đầu năm có sự kiện, con không về được, kỳ nghỉ đông con cũng sẽ không về, trong trường giáo viên vũ đạo có công việc thực tập muốn giới thiệu cho con."
Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với Khương Nguyệt.
Sau kỳ thi nghệ thuật năm lớp mười hai của tôi kết thúc, Khương Nguyệt được tìm thấy ở vùng nông thôn. Tôi không thể quên được ánh mắt trống rỗng và tan nát của chị ấy khi nhìn thấy tôi.
Chị ấy gần như điên cuồng chỉ vào tôi và hỏi: "Mẹ, nó là ai? Nó là ai! Mấy năm con bị bắt cóc mẹ không cử người đi tìm con sao! Mẹ tìm được một cô con gái mới rồi sao? Tại sao mẹ lại muốn đem tình yêu và áy náy dành cho con đi cho một kẻ khác thế!"
Chị ấy xông đến ném hết đồ đạc vào người tôi, điên cuồng ngã ngồi trên mặt đất: "Tại sao mẹ lại để nó vào nhà, mẹ có nghĩ đến con khi gia đình đoàn tụ không, mẹ có xứng với con không! Mẹ có bao giờ nghĩ con đang sống cuộc sống như thế nào không, tại sao mẹ không yêu con nữa?"
Mẹ Khương đau lòng ôm lấy Khương Nguyệt, mắng tôi: “Cút đi, đừng xuất hiện ở nhà họ Khương nữa, nhà họ Khương này chỉ có Nguyệt Nguyệt thôi!”.
Kể từ đó, tôi dọn ra khỏi nhà họ Khương.
Mẹ Khương sau đó nói với tôi rằng Khương Nguyệt bị trầm cảm và không cho phép họ gặp lại tôi, hay cho tôi bất cứ thứ gì.
Nhà họ Khương đã đối tốt với tôi hơn mười năm nay, tự nhiên tôi sẽ không lấy oán trả ơn, tôi hiểu bọn họ, Khương Nguyệt mới là con gái ruột của họ.
Điện thoại rung lên một cái, tôi hoàn hồn trở lại.
Ngụy Trạch Thu gửi cho tôi một tin nhắn: "Em bị ngất à? Có chuyện gì vậy?"
Ồ, tin tức linh thông đấy chứ.
“Không sao cả, chỉ là hạ đường huyết thôi.”
“Là Lâm Cảnh ở đội anh đưa em đến phòng y tế. Anh ấy bảo em là em gái của anh, còn xin em WeChat nữa.”
"Em gái? Muốn Wechat của em làm cái gì?"
“Đúng vậy á, nghe nói toàn đội anh đều biết em là em gái anh rồi."
Tôi không nhắn thêm nữa.
Tôi không nghĩ tới, tôi chỉ bỏ mấy bữa sáng mà ở trường lại bị hạ đường huyết đến ngất đi.
Tỉnh lại trong phòng y tế tôi mới biết được là Lâm Cảnh ôm tôi đến phòng y tế.
Hắn đến trường tôi để lấy dụng cụ thể thao, đúng lúc nhìn thấy tôi bị ngất xỉu.
“Cảm ơn đã đưa em đến phòng y tế.” Tôi chậm rãi uống nước đường glucose.
"Ha ha, không có việc gì, cảnh sát nhân dân chính là tới bảo vệ công dân an toàn."
Lâm Cảnh đỏ mặt thấy rõ.
"Ừm, lần trước không biết em là em gái đội trưởng nha. Ha ha ha, thật đúng là người một nhà, nhìn đều rất đẹp mắt. Chúng, chúng ta có thể thêm WeChat được không?"
Động tác uống nước của tôi khựng lại.
Có chút thất thần hỏi: “Em gái? Là Ngụy Trạch Thu nói với anh như thế sao?”
‘Hả? À không phải, là Trang Anh nói, nói là em từ nhỏ đã là em gái đi theo phía sau Ngụy ca. Cô ấy nói không đúng sao?”
“Ừ”. Tôi tiếp tục uống nước, “không sai, chị ấy nói đúng.”
Tôi bảo Lâm Cảnh không cần để ý đến tôi nữa, đi làm việc của hắn đi.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
“Yo, Khương Doanh, đầu óc cô để đâu vậy? Thực sự bị mất trí rồi hả?” Chu Khiết khoanh tay dựa vào cửa phòng y tế hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhận ra điều cô nàng nói chính là chuyện cô giáo Trương yêu cầu tôi giảm cân.
“Không có đâu.” Tôi thành thật nói: “Tôi không giảm béo, tháng sau phát học bổng quốc gia, tôi còn phải ăn bù trở lại.”
Cô ấy nói không nên lời liếc tôi một chút: “Nhà họ Khương tài sản nhiều như vậy còn có thể giảm tiền ăn của cô à? Học bổng quốc gia còn không nhiều bằng tiền tiêu vặt của cô đâu.”
“Hả? Chị Khương Nguyệt không nói với cô sao, khi chị ấy trở về, tôi đã rời khỏi Khương gia rồi.” Tôi bình tĩnh nói.
Chu Khiết lập tức đứng thẳng người, buông tay xuống, có chút khiếp sợ nói: "Nhà họ Khương máu lạnh keo kiệt đến vậy sao? Tình cảm nhiều năm như vậy nói mất là mất, cô cũng bỏ được à?"
Tôi không nói chuyện.
Chu Khiết không biết, trên thực tế tôi chưa bao giờ có, thì làm sao mất đi được.
Nhà Chu Khiết và nhà họ Khương đã là hàng xóm từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy coi Khương Nguyệt như chị ruột.
Khương Nguyệt đi lạc năm tám tuổi, Chu Khiết ngày ngày đều khóc đến nhà tìm Khương Nguyệt.
Cho đến một ngày nhìn thấy tôi mặc quần áo của Khương Nguyệt ngồi trên ghế sô pha.
17
Sau khi Chu Khiết rời đi, tôi nhận ra đã lâu rồi tôi không liên lạc gì với nhà họ Khương.
Thật ra họ rất tử tế với tôi, và tôi cũng rất biết ơn họ.
Do dự hồi lâu, tôi vẫn bấm điện thoại.
"Mẹ — dì Giang, là con đây."
Bên kia dừng một chút, "Doanh Doanh, Nguyệt Nguyệt không có ở đây, con còn có đủ tiền không, muốn mẹ cho thêm không?"
"Không mẹ ạ. Học bổng quốc gia của con xuống tới rồi, mẹ yên tâm đi. Chị Khương Nguyệt bây giờ thế nào rồi?"
"Nó ấy à? Nó đã tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng ổn định rồi. Đúng rồi, con gọi điện thoại tới có việc gì? Có phải con được nghỉ Tết rồi không?"
"Không ạ! Học viện chúng con ngày đầu năm có sự kiện, con không về được, kỳ nghỉ đông con cũng sẽ không về, trong trường giáo viên vũ đạo có công việc thực tập muốn giới thiệu cho con."
Đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
Tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với Khương Nguyệt.
Sau kỳ thi nghệ thuật năm lớp mười hai của tôi kết thúc, Khương Nguyệt được tìm thấy ở vùng nông thôn. Tôi không thể quên được ánh mắt trống rỗng và tan nát của chị ấy khi nhìn thấy tôi.
Chị ấy gần như điên cuồng chỉ vào tôi và hỏi: "Mẹ, nó là ai? Nó là ai! Mấy năm con bị bắt cóc mẹ không cử người đi tìm con sao! Mẹ tìm được một cô con gái mới rồi sao? Tại sao mẹ lại muốn đem tình yêu và áy náy dành cho con đi cho một kẻ khác thế!"
Chị ấy xông đến ném hết đồ đạc vào người tôi, điên cuồng ngã ngồi trên mặt đất: "Tại sao mẹ lại để nó vào nhà, mẹ có nghĩ đến con khi gia đình đoàn tụ không, mẹ có xứng với con không! Mẹ có bao giờ nghĩ con đang sống cuộc sống như thế nào không, tại sao mẹ không yêu con nữa?"
Mẹ Khương đau lòng ôm lấy Khương Nguyệt, mắng tôi: “Cút đi, đừng xuất hiện ở nhà họ Khương nữa, nhà họ Khương này chỉ có Nguyệt Nguyệt thôi!”.
Kể từ đó, tôi dọn ra khỏi nhà họ Khương.
Mẹ Khương sau đó nói với tôi rằng Khương Nguyệt bị trầm cảm và không cho phép họ gặp lại tôi, hay cho tôi bất cứ thứ gì.
Nhà họ Khương đã đối tốt với tôi hơn mười năm nay, tự nhiên tôi sẽ không lấy oán trả ơn, tôi hiểu bọn họ, Khương Nguyệt mới là con gái ruột của họ.
Điện thoại rung lên một cái, tôi hoàn hồn trở lại.
Ngụy Trạch Thu gửi cho tôi một tin nhắn: "Em bị ngất à? Có chuyện gì vậy?"
Ồ, tin tức linh thông đấy chứ.
“Không sao cả, chỉ là hạ đường huyết thôi.”
“Là Lâm Cảnh ở đội anh đưa em đến phòng y tế. Anh ấy bảo em là em gái của anh, còn xin em WeChat nữa.”
"Em gái? Muốn Wechat của em làm cái gì?"
“Đúng vậy á, nghe nói toàn đội anh đều biết em là em gái anh rồi."
Tôi không nhắn thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.