Chương 5: “Em nghĩ lại đi.”
Trần Hạ An
24/11/2022
Hàng năm, cứ mỗi khi đến kỳ thi Đại học, mạng xã hội đều vô cùng sôi nổi.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Trong vòng bạn bè, nhiều người gửi giấy trúng tuyển lúc trước, cũng có người phát hiện ra những đề thi đại học lạ lùng, nhớ lại quá khứ.
Tang Miên mở vòng bạn bè của mình, lướt một mạch đến năm 2015.
Tìm thấy được một ý kiến chỉ bản thân mới có thể thấy.
[Nếu không nói sẽ không bị từ chối, nếu không bị từ chối sẽ không buồn. Thế nhưng, Trình Cảnh Trí, em thật sự muốn nói chuyện yêu đương với anh. Dù chỉ có một ngày, em cũng bằng lòng!]
Cô nhìn những dòng chữ trên màn hình, ký ức như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
……
Bốn năm trước, vào đêm kết thúc kỳ thi Đại học, Đào Nhiên hỏi cô: “Cậu có muốn yêu đương trước khi mùa hè kết thúc không?”
Cô nhớ rõ lúc ấy cô trả lời: “Thật ra mình cũng có ý nghĩ này, nhưng mà không có đối tượng để yêu đương.”
Đào Nhiên tiếp tục chủ đề: “Vậy cậu đã có người mình thích chưa? Hay tiêu chí chọn bạn đời của cậu là gì? Cậu nói xem, mình có thể giúp cậu suy nghĩ chọn người.”
Cô nghĩ một lát, cười ngây ngô: “Mình nông cạn, chỉ muốn yêu đương với một anh chàng đẹp trai.”
Khi đó, Tang Miên vừa đủ mười tám tuổi, mới bước chân vào hàng ngũ người trưởng thành. Mười tám tuổi có nghĩa là lớn lên, mọi chuyện không còn bị cha mẹ kiểm soát, trong lòng bùng lên sự nổi loạn khiến cô rất muốn được nếm trải mùi vị tình yêu trước khi học đại học. Như thế, về sau khi nhớ lại thời cấp ba, cũng không đến mức chỉ toàn là bài thi.
Tối hôm đó, Đào Nhiên nghĩ cho Tang Miên một danh sách, viết tất cả tên của những người đẹp trai cùng tuổi vào đó.
Tang Miên cầm về nhà tờ giấy A4 viết vô số cái tên, bắt đầu chọn những người mình không muốn tỏ tình rồi đánh dấu lại, gạch đi.
Những cái tên bị gạch chi chít, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ quen thuộc—— Trình Cảnh Trí.
Vào lúc đó, Tang Miên đột nhiên phát hiện, mặc dù trong trường có rất nhiều người đẹp trai, nhưng người duy nhất cô đem lòng yêu, cho tới bây giờ đều chỉ có một người là Trình Cảnh Trí.
Trong nháy mắt, cô vô cùng muốn thổ lộ hết ra, rồi lại không dám nói với bất kỳ ai về những tâm tư nhỏ của riêng mình. Trong lúc vừa đau khổ lại rối rắm, cô đã đăng lên vòng bạn bè, chỉ có mình cô thấy được.
Tang Miên nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để tỏ tình với Cảnh Trí.
Cô sợ bị từ chối.
Tang Miên đã từng chứng kiến cảnh tượng Cảnh Trí lạnh lùng từ chối những người theo đuổi anh, cô không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng đó xảy ra với mình.
Huống chi, một khi bị từ chối, giữa cô và anh, có lẽ ngay cả khả năng làm bạn bè bình thường cũng không có.
Cứ rối rắm như vậy cho đến ngày điền bảng nguyện vọng.
Kỳ thi Đại học năm đó, Cảnh Trí là niềm tự hào của trường cấp ba, anh lấy được thành tích tốt đứng thứ tám của tỉnh, đậu vào trường top đầu của cả nước, hoàn toàn không lo lắng.
Tang Miên tuy rằng không đạt tới trình độ đó, nhưng cũng thể hiện rất xuất sắc, lọt top 100 Khoa học xã hội toàn tỉnh.
Cô đến trường để lấy ảnh tốt nghiệp, tiện luôn điền nguyện vọng, chủ nhiệm lớp nói với cô: “Tang Miên, chúc mừng em, cuối cùng đã thực hiện được ước mơ vào đại học F rồi.”
Nghe thấy hai chữ “ước mơ” từ chủ nhiệm lớp, Tang Miên hoảng hốt trong chớp mắt.
Cô nhớ tới mục tiêu mà bản thân dán trên tường nguyện vọng của lớp, lặng lẽ giữ lại lời nói muốn đi Bắc Kinh.
Cảm xúc mà cô gom góp được nửa tháng nay bị hai chữ “ước mơ” làm phai nhạt đi, Tang Miên bỗng nhiên hiểu được, nếu cô cứ như vậy, thì cho dù có đi Bắc Kinh, cô cũng không có kết quả gì với Cảnh Trí.
Nhận xong giấy tốt nghiệp, đi ngang qua văn phòng khoa học tự nhiên, Tang Miên liếc vào bên trong, thấy mọi người đang túm tụm quanh Cảnh Trí.
Ánh mắt lơ đãng chạm vào nhau, chàng trai nhìn cô như đã từng gặp vào thời điểm trước đây, anh nhìn cô một cái, không có vẻ mặt gì hơn.
Tang Miên thu hồi ánh mắt, bình thản đeo túi xách rời khỏi ký túc xá.
Sau khi điền xong nguyện vọng, trong phòng ồn ào, Đào Nhiên hỏi cô: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, là một cơ hội tốt.”
Tang Miên vò mảnh giấy thành một cục đưa cho Đào Nhiên, giọng nói nhàn nhạt: “Nhiên Nhiên, phiền cậu giúp mình vứt nó đi.”
Đào Nhiên mở tờ giấy ra, ánh mắt chạm đến cái tên không bị gạch bỏ trên tờ giấy, lên tiếng trả lời: “Được.”
Tang Miên vốn tưởng rằng câu chuyện nên kết thúc tại đây.
Cả quãng đời còn lại, cô sẽ giấu Trình Cảnh Trí vào một góc nào đó trong trái tim mình, tình cờ nghĩ đến còn có thể cười một cái ———- cô rõ ràng cũng sẽ thầm thương trộm nhớ một người, từ đầu đến cuối vẫn không cho đối phương biết.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không nghĩ tới.
Vào đêm thông báo trúng tuyển, Trình Cảnh Trí lại chủ động đến gõ cửa nhà cô.
Anh đứng ở cửa, ngọn đèn rơi vào người anh, ánh sáng chiếu vào tạo nên một vầng hào quang mờ ảo, khiến cô thất thần một lúc.
Tang Miên nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Mượn nước?”
Để thuận tiện cho việc học ngoại trú, Cảnh Trí đã chuyển đến đối diện nhà cô khi học cấp ba. Dù gặp nhau hàng ngày trên đường đến trường, nhưng anh rất ít khi nói chuyện. Thường là Cảnh Trí đi ở phía trước, cô ở phía sau, đuổi theo bóng lưng anh.
Cô không nghĩ ra lý do gì mà Cảnh Trí lại tới đây gõ cửa, ngoại trừ mượn đồ vật này nọ.
Cảnh Trí lắc đầu, chỉ im lặng.
Một lúc sau, anh lấy ra một tờ giấy nhàu nát từ phía sau, đưa tới trước mặt cô.
“Tang Miên.” Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, ngước mắt: “Em nghĩ lại đi.”
Tang Miên cụp mắt nhìn tờ giấy đầy những cái tên, tim đập như trống: “Ý anh là gì?”
Chàng trai cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Ngay tại lúc Tang Miên sắp từ bỏ, cô nghe thấy anh nói ——
“Anh đồng ý với em.”
Trong hành lang có gió thổi qua, nhẹ nhàng tản ra giọng nói của anh.
Đèn cảm ứng đột nhiên tắt, Tang Miên buông tay nắm cửa, bước về phía trước một bước.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không cho anh đổi ý.”
Chàng trai yên lặng đứng tại chỗ, thấp giọng nói: “Được.”
……
Sau lưng truyền đến tiếng lục đục, Tang Miên bất ngờ hoàn hồn.
Cô quay lại nhìn Đào Nhiên đang thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng bạn bè, đặt điện thoại lên bàn.
Tang Miên đi qua, giúp Đào Nhiên thu dọn.
Hai người làm hiệu quả hơn một người, rất nhanh, mọi thứ không cần thiết đều được dọn dẹp.
Lúc xuống lầu vứt rác, Tang Miên do dự trong chốc lát, hỏi Đào Nhiên: “Nhiên Nhiên, lúc tốt nghiệp cấp ba, mình đưa cho cậu vứt phần danh sách kia, sao lại có ở trong tay Cảnh Trí?”
Đào Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Lâu lắm rồi, mình cũng không nhớ rõ.”
“Cậu cũng biết, con người mình hay vứt bừa bãi, có thể không cẩn thận rơi xuống phòng học, sau đó bị Cảnh Trí nhặt được.”
Đào Nhiên sờ mũi, nhớ lại nói: “Lớp hai mươi tư điền nguyện vọng hình như ở ngay sau chúng ta.”
Càng nghĩ, cô ấy càng cảm thấy lời giải thích này có lý, giọng điệu dần dần chắc chắn: “Nhất định là như vậy.”
Nói xong, cô ấy cảm thán nói tiếp: “Vị Trình công tử nhà cậu, ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, bộ dáng không có ham muốn dục vọng, trong lòng không chừng khó chịu đấy.”
“Nói không chừng anh ấy đã bí mật thích cậu trước khi cậu động lòng rồi, vẫn luôn lặng lẽ để ý tới cậu. Lúc cậu đang bước từng bước, anh ấy đã bước xong chín mươi chín bước còn lại rồi.”
Tang Miên cười, giống như nghe được chuyện lạ: “Làm sao có thể chứ!”
Đào Nhiên vỗ bả vai cô: “Miên Miên, cậu suy nghĩ thật kỹ, không phải cậu nói trước khi tốt nghiệp, hai người nói với nhau cũng không vượt quá mười câu, vậy tại sao anh ấy đột nhiên lại chủ động?”
“Điều này không giống với người sắp đặt Trình Cảnh Trí chút nào.”
Tang Miên: “Người sắp đặt?”
Đào Nhiên cười, mặt mày hớn hở nói: “Trên diễn đàn trường cấp ba, Trình Cảnh Trí không gần nữ sắc, không nhiễm khói lửa nhân gian, có thể tìm ra rất nhiều bài viết liên quan tới cậu ta, cậu nên biết mới phải chứ?”
Tang Miên lắc đầu: “Mình có người sắp đặt sao?”
Đào Nhiên suy nghĩ, trả lời: “Trong mắt chỉ có học tập, khó có thể tiếp cận được nữ thần lạnh lùng.”
Tang Miên nhéo gương mặt của mình, nghi ngờ nói: “Mình lạnh lùng chỗ nào?”
Đào Nhiên cụp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nếu đám con trai trong diễn đàn kia mà biết nội tâm cậu nhỏ như vậy, có thể sẽ khóc mất.”
Tang Miên: “Vì sao?”
Đào Nhiên: “Bởi vì nữ thần cũng không khó theo đuổi như trong tưởng tượng của bọn họ.”
Tang Miên: “…”
Nói thật, cô thực sự rất dễ theo đuổi.
Cảnh Trí chỉ nói một câu “Anh đồng ý em”, cô liền nộp vũ khí đầu hàng.
Một chút cũng không rụt rè.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Trong vòng bạn bè, nhiều người gửi giấy trúng tuyển lúc trước, cũng có người phát hiện ra những đề thi đại học lạ lùng, nhớ lại quá khứ.
Tang Miên mở vòng bạn bè của mình, lướt một mạch đến năm 2015.
Tìm thấy được một ý kiến chỉ bản thân mới có thể thấy.
[Nếu không nói sẽ không bị từ chối, nếu không bị từ chối sẽ không buồn. Thế nhưng, Trình Cảnh Trí, em thật sự muốn nói chuyện yêu đương với anh. Dù chỉ có một ngày, em cũng bằng lòng!]
Cô nhìn những dòng chữ trên màn hình, ký ức như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
……
Bốn năm trước, vào đêm kết thúc kỳ thi Đại học, Đào Nhiên hỏi cô: “Cậu có muốn yêu đương trước khi mùa hè kết thúc không?”
Cô nhớ rõ lúc ấy cô trả lời: “Thật ra mình cũng có ý nghĩ này, nhưng mà không có đối tượng để yêu đương.”
Đào Nhiên tiếp tục chủ đề: “Vậy cậu đã có người mình thích chưa? Hay tiêu chí chọn bạn đời của cậu là gì? Cậu nói xem, mình có thể giúp cậu suy nghĩ chọn người.”
Cô nghĩ một lát, cười ngây ngô: “Mình nông cạn, chỉ muốn yêu đương với một anh chàng đẹp trai.”
Khi đó, Tang Miên vừa đủ mười tám tuổi, mới bước chân vào hàng ngũ người trưởng thành. Mười tám tuổi có nghĩa là lớn lên, mọi chuyện không còn bị cha mẹ kiểm soát, trong lòng bùng lên sự nổi loạn khiến cô rất muốn được nếm trải mùi vị tình yêu trước khi học đại học. Như thế, về sau khi nhớ lại thời cấp ba, cũng không đến mức chỉ toàn là bài thi.
Tối hôm đó, Đào Nhiên nghĩ cho Tang Miên một danh sách, viết tất cả tên của những người đẹp trai cùng tuổi vào đó.
Tang Miên cầm về nhà tờ giấy A4 viết vô số cái tên, bắt đầu chọn những người mình không muốn tỏ tình rồi đánh dấu lại, gạch đi.
Những cái tên bị gạch chi chít, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ quen thuộc—— Trình Cảnh Trí.
Vào lúc đó, Tang Miên đột nhiên phát hiện, mặc dù trong trường có rất nhiều người đẹp trai, nhưng người duy nhất cô đem lòng yêu, cho tới bây giờ đều chỉ có một người là Trình Cảnh Trí.
Trong nháy mắt, cô vô cùng muốn thổ lộ hết ra, rồi lại không dám nói với bất kỳ ai về những tâm tư nhỏ của riêng mình. Trong lúc vừa đau khổ lại rối rắm, cô đã đăng lên vòng bạn bè, chỉ có mình cô thấy được.
Tang Miên nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để tỏ tình với Cảnh Trí.
Cô sợ bị từ chối.
Tang Miên đã từng chứng kiến cảnh tượng Cảnh Trí lạnh lùng từ chối những người theo đuổi anh, cô không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng đó xảy ra với mình.
Huống chi, một khi bị từ chối, giữa cô và anh, có lẽ ngay cả khả năng làm bạn bè bình thường cũng không có.
Cứ rối rắm như vậy cho đến ngày điền bảng nguyện vọng.
Kỳ thi Đại học năm đó, Cảnh Trí là niềm tự hào của trường cấp ba, anh lấy được thành tích tốt đứng thứ tám của tỉnh, đậu vào trường top đầu của cả nước, hoàn toàn không lo lắng.
Tang Miên tuy rằng không đạt tới trình độ đó, nhưng cũng thể hiện rất xuất sắc, lọt top 100 Khoa học xã hội toàn tỉnh.
Cô đến trường để lấy ảnh tốt nghiệp, tiện luôn điền nguyện vọng, chủ nhiệm lớp nói với cô: “Tang Miên, chúc mừng em, cuối cùng đã thực hiện được ước mơ vào đại học F rồi.”
Nghe thấy hai chữ “ước mơ” từ chủ nhiệm lớp, Tang Miên hoảng hốt trong chớp mắt.
Cô nhớ tới mục tiêu mà bản thân dán trên tường nguyện vọng của lớp, lặng lẽ giữ lại lời nói muốn đi Bắc Kinh.
Cảm xúc mà cô gom góp được nửa tháng nay bị hai chữ “ước mơ” làm phai nhạt đi, Tang Miên bỗng nhiên hiểu được, nếu cô cứ như vậy, thì cho dù có đi Bắc Kinh, cô cũng không có kết quả gì với Cảnh Trí.
Nhận xong giấy tốt nghiệp, đi ngang qua văn phòng khoa học tự nhiên, Tang Miên liếc vào bên trong, thấy mọi người đang túm tụm quanh Cảnh Trí.
Ánh mắt lơ đãng chạm vào nhau, chàng trai nhìn cô như đã từng gặp vào thời điểm trước đây, anh nhìn cô một cái, không có vẻ mặt gì hơn.
Tang Miên thu hồi ánh mắt, bình thản đeo túi xách rời khỏi ký túc xá.
Sau khi điền xong nguyện vọng, trong phòng ồn ào, Đào Nhiên hỏi cô: “Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, là một cơ hội tốt.”
Tang Miên vò mảnh giấy thành một cục đưa cho Đào Nhiên, giọng nói nhàn nhạt: “Nhiên Nhiên, phiền cậu giúp mình vứt nó đi.”
Đào Nhiên mở tờ giấy ra, ánh mắt chạm đến cái tên không bị gạch bỏ trên tờ giấy, lên tiếng trả lời: “Được.”
Tang Miên vốn tưởng rằng câu chuyện nên kết thúc tại đây.
Cả quãng đời còn lại, cô sẽ giấu Trình Cảnh Trí vào một góc nào đó trong trái tim mình, tình cờ nghĩ đến còn có thể cười một cái ———- cô rõ ràng cũng sẽ thầm thương trộm nhớ một người, từ đầu đến cuối vẫn không cho đối phương biết.
Nhưng mà, cô tuyệt đối không nghĩ tới.
Vào đêm thông báo trúng tuyển, Trình Cảnh Trí lại chủ động đến gõ cửa nhà cô.
Anh đứng ở cửa, ngọn đèn rơi vào người anh, ánh sáng chiếu vào tạo nên một vầng hào quang mờ ảo, khiến cô thất thần một lúc.
Tang Miên nhìn anh, ngơ ngác hỏi: “Mượn nước?”
Để thuận tiện cho việc học ngoại trú, Cảnh Trí đã chuyển đến đối diện nhà cô khi học cấp ba. Dù gặp nhau hàng ngày trên đường đến trường, nhưng anh rất ít khi nói chuyện. Thường là Cảnh Trí đi ở phía trước, cô ở phía sau, đuổi theo bóng lưng anh.
Cô không nghĩ ra lý do gì mà Cảnh Trí lại tới đây gõ cửa, ngoại trừ mượn đồ vật này nọ.
Cảnh Trí lắc đầu, chỉ im lặng.
Một lúc sau, anh lấy ra một tờ giấy nhàu nát từ phía sau, đưa tới trước mặt cô.
“Tang Miên.” Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, ngước mắt: “Em nghĩ lại đi.”
Tang Miên cụp mắt nhìn tờ giấy đầy những cái tên, tim đập như trống: “Ý anh là gì?”
Chàng trai cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Ngay tại lúc Tang Miên sắp từ bỏ, cô nghe thấy anh nói ——
“Anh đồng ý với em.”
Trong hành lang có gió thổi qua, nhẹ nhàng tản ra giọng nói của anh.
Đèn cảm ứng đột nhiên tắt, Tang Miên buông tay nắm cửa, bước về phía trước một bước.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không cho anh đổi ý.”
Chàng trai yên lặng đứng tại chỗ, thấp giọng nói: “Được.”
……
Sau lưng truyền đến tiếng lục đục, Tang Miên bất ngờ hoàn hồn.
Cô quay lại nhìn Đào Nhiên đang thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng bạn bè, đặt điện thoại lên bàn.
Tang Miên đi qua, giúp Đào Nhiên thu dọn.
Hai người làm hiệu quả hơn một người, rất nhanh, mọi thứ không cần thiết đều được dọn dẹp.
Lúc xuống lầu vứt rác, Tang Miên do dự trong chốc lát, hỏi Đào Nhiên: “Nhiên Nhiên, lúc tốt nghiệp cấp ba, mình đưa cho cậu vứt phần danh sách kia, sao lại có ở trong tay Cảnh Trí?”
Đào Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Lâu lắm rồi, mình cũng không nhớ rõ.”
“Cậu cũng biết, con người mình hay vứt bừa bãi, có thể không cẩn thận rơi xuống phòng học, sau đó bị Cảnh Trí nhặt được.”
Đào Nhiên sờ mũi, nhớ lại nói: “Lớp hai mươi tư điền nguyện vọng hình như ở ngay sau chúng ta.”
Càng nghĩ, cô ấy càng cảm thấy lời giải thích này có lý, giọng điệu dần dần chắc chắn: “Nhất định là như vậy.”
Nói xong, cô ấy cảm thán nói tiếp: “Vị Trình công tử nhà cậu, ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, bộ dáng không có ham muốn dục vọng, trong lòng không chừng khó chịu đấy.”
“Nói không chừng anh ấy đã bí mật thích cậu trước khi cậu động lòng rồi, vẫn luôn lặng lẽ để ý tới cậu. Lúc cậu đang bước từng bước, anh ấy đã bước xong chín mươi chín bước còn lại rồi.”
Tang Miên cười, giống như nghe được chuyện lạ: “Làm sao có thể chứ!”
Đào Nhiên vỗ bả vai cô: “Miên Miên, cậu suy nghĩ thật kỹ, không phải cậu nói trước khi tốt nghiệp, hai người nói với nhau cũng không vượt quá mười câu, vậy tại sao anh ấy đột nhiên lại chủ động?”
“Điều này không giống với người sắp đặt Trình Cảnh Trí chút nào.”
Tang Miên: “Người sắp đặt?”
Đào Nhiên cười, mặt mày hớn hở nói: “Trên diễn đàn trường cấp ba, Trình Cảnh Trí không gần nữ sắc, không nhiễm khói lửa nhân gian, có thể tìm ra rất nhiều bài viết liên quan tới cậu ta, cậu nên biết mới phải chứ?”
Tang Miên lắc đầu: “Mình có người sắp đặt sao?”
Đào Nhiên suy nghĩ, trả lời: “Trong mắt chỉ có học tập, khó có thể tiếp cận được nữ thần lạnh lùng.”
Tang Miên nhéo gương mặt của mình, nghi ngờ nói: “Mình lạnh lùng chỗ nào?”
Đào Nhiên cụp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nếu đám con trai trong diễn đàn kia mà biết nội tâm cậu nhỏ như vậy, có thể sẽ khóc mất.”
Tang Miên: “Vì sao?”
Đào Nhiên: “Bởi vì nữ thần cũng không khó theo đuổi như trong tưởng tượng của bọn họ.”
Tang Miên: “…”
Nói thật, cô thực sự rất dễ theo đuổi.
Cảnh Trí chỉ nói một câu “Anh đồng ý em”, cô liền nộp vũ khí đầu hàng.
Một chút cũng không rụt rè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.