Chương 4: Mười một đóa hoa hồng
Trần Hạ An
24/11/2022
– Em rất đẹp.
– So với các vì sao sáng trên bầu trời còn chói mắt hơn.
– Làm cho người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.
Câu đầu tiên bằng tiếng Trung. Câu thứ hai và thứ ba bằng tiếng Đức, cuối câu còn có một chút ý vị, nghe giống như đang làm nũng.
Trong đầu quanh quẩn giọng nói của chàng trai, Tang Miên nắm lấy tấm chăn mỏng phía dưới, vô thức tăng thêm sức lực.
Trong lòng của cô trướng căng lên, như có thứ gì đó đang trào dâng, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng tai vẫn đỏ bừng không khống chế được.
Cô không muốn Cảnh Trí nhìn thấy bộ dáng cô bé của mình, vì vậy chui vào chăn che mặt lại.
Trước kia, Cảnh Trí thỉnh thoảng thường nói vài lời ngọt ngào, nhưng hầu hết, anh đều xấu hổ để bày tỏ ra, thậm chí đôi khi còn kín đáo hơn cả cô.
Mặc dù cô rất thích sự ngọt ngào của ngôn ngữ, nhưng lại cảm thấy có chút là lạ ở chỗ nào đó.
Đang nghĩ ngợi, sau lưng truyền đến giọng nói của chàng trai.
“Em trốn ở trong chăn như vậy không khó chịu sao?”
Tang Miên kéo chăn xuống, xoay người đối mặt với anh.
“Có phải anh đã học nghệ thuật nói chuyện ở Đức không hả?”
Cảnh Trí giật mình, đáy mắt hiện lên một tia trêu ghẹo.
“Không có.” Anh nói.
Tang Miên nheo mắt lại: “Vậy anh còn nói những lời này với người khác?”
Cảnh Trí: “Em có ý gì?”
Rất nhiều câu hiện lên trong đầu cô, Tang Miên ngẫu nhiên chọn một câu, vừa định nói, lời đã đến bên miệng lại bị cô nuốt vào.
Cô phản ứng kịp, nhếch miệng, nói: “Anh trêu em.”
Bên tai truyền đến âm thanh cọ xát vụn vặt của da thịt và vải.
Tang Miên cụp mắt xuống, cơ thể bất ngờ rơi vào ngực anh.
Da thịt chạm vào nhau, giống như bị điện giật, chọc cho cơ thể cô run rẩy hồi lâu, đại não đột nhiên không có cách nào suy nghĩ.
“Nhật nguyệt chứng giám.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nói vào tai cô: “Những lời đó, anh chỉ nói với em thôi.”
Tang Miên bị trêu ghẹo, lúng túng ừ một tiếng: “Em tin.”
……
Quay về ký túc xá, Tang Miên mở ngăn kéo lấy thuốc mỡ ra, dùng tăm bông chấm thuốc lên vết đỏ nhàn nhạt trên cổ và xương quai xanh.
Điện thoại vang lên vài tiếng tít, thông báo có tin nhắn mới.
Tang Miên vứt tăm bông xuống, lấy khăn giấy ẩm lau tay, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Đào Nhiên: [Mình ở căn tin.]
Đào Nhiên: [Cần mình mang cơm trưa lên cho cậu không?]
Tang Miên cụp mắt xuống, gõ tin nhắn trả lời.
Tang Miên: [Mình ăn rồi, không cần đâu.]
Tang Miên: [Cảm ơn nhé!]
Đào Nhiên: [Xem trí nhớ của mình này!]
Đào Nhiên: [Hôm nay cậu về ký túc xá.]
Tang Miên: [Mình đã về rồi.]
Đào Nhiên: [Cậu không đi dạo cùng Cảnh Trí sao? Đã lâu rồi hai người đều không gặp nhau.]
Tang Miên: [Anh ấy có việc phải quay về thành phố, buổi chiều bay.]
Đào Nhiên: [À à.]
Đào Nhiên: [Cái kia… Lễ tốt nghiệp, cậu ấy đến chứ?]
Tang Miên: [Đến.]
Đào Nhiên: [Cái đó…Cậu có thể giúp mình hỏi cậu ấy một chút, Tưởng Nghiêu có đến không?]
Tang Miên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại, hai mắt mở to.
Tang Miên: [Hai người có chuyện gì vậy? Cãi nhau?]
Đào Nhiên: [Tối hôm qua mình gửi nhầm tin nhắn, hình như anh ấy hiểu lầm. Đến bây giờ vẫn không để ý đến mình.]
Tang Miên: [Cậu gửi cái gì?]
Đào Nhiên: [Lời thổ lộ…… tóm lại không quan trọng.]
Đào Nhiên: [Mình cảm thấy Tưởng Nghiêu bị mình dọa rồi, nói không chừng rất nhanh thôi, mình sẽ mất đi một tình bạn quý giá.] (jpg đau khổ)
Tang Miên: [Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, sẽ không dễ dàng tan vỡ đâu.]
Tang Miên: [Tin mình.]
Đào Nhiên trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, sau đó không nhắn nữa.
Mười lăm phút sau, cánh cửa ký túc xá bị mở ra.
Đào Nhiên ôm một bó hoa hồng đỏ từ bên ngoài vào, Tang Miên thấy, cười hỏi: “Tưởng Nghiêu tặng à?”
Quen biết Đào Nhiên nhiều năm như vậy, Tang Miên chưa từng thấy cô ấy chủ động đi mua hoa. Nhìn bó hoa hồng kia, cô vô thức phản ứng là ai tặng.
Đào Nhiên lắc đầu, đưa bó hoa cho cô: “Vị kia nhà cậu tặng đấy.”
“Bên trong còn có thiệp.” Đào Nhiên khịt mũi: “Cậu yên tâm, mình không nhìn trộm đâu.”
Tang Miên nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, sững sờ một lúc lâu.
Đào Nhiên đặt túi sách lên trên bàn, đi tới đếm số hoa: “Một, hai, ba,……”
“Mười một bông.” Đào Nhiên nói xong lấy điện thoại ra tìm kiếm, trong lòng thầm đọc ngôn ngữ của hoa trên Baidu. Đọc xong, liếc mắt thấy Tang Miên đang thất thần, Đào Nhiên nhịn không được thay cô vui mừng: “Trình Cảnh Trí đây là đột nhiên thông suốt nha.”
Tang Miên hoàn hồn, cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực. Cô nghiêng người, nhẹ nhàng hít hà.
Hoa hồng tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, rất mê người.
Cô ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên, tò mò hỏi: “Sao cậu biết là anh ấy tặng?”
Đào Nhiên: “Chị gái ở cửa hàng bán hoa cạnh trường, nói là một anh chàng đẹp trai họ Trình đặt hoa cho cậu. Cô ấy đang chuẩn bị mang hoa tới cho cậu, vừa đúng lúc đụng phải mình, nhờ mình cầm lên đây.”
“Bên trong không phải có thiệp chúc mừng sao, cậu mở ra nhìn sẽ biết.”
Đào Nhiên nói xong liền trở về chỗ của mình, không để ý tới cô nữa.
Tang Miên tìm được tấm thiệp bên trong, mở ra.
Trên tấm thiệp màu xanh da trời viết mấy hàng tiếng Đức, phần đề chữ là tên tiếng Đức của Cảnh Trí.
Chữ viết của anh thực sự rất đẹp, nhưng nhược điểm là, Tang Miên đọc không hiểu.
Cô chụp lại, để phần mềm dịch thuật trong điện thoại tự động nhận dạng.
Ba mươi giây sau, trên màn hình hiện lên mấy hàng chữ như thế này.
– Anh thích em.
– Trời biết, mây biết.
– Ánh trăng biết, mà em không biết.
Trái tim như bị ai đó chọc nhẹ, Tang Miên sững sờ tại chỗ, nhìn mười một bông hồng trước mặt đến say sưa.
– So với các vì sao sáng trên bầu trời còn chói mắt hơn.
– Làm cho người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.
Câu đầu tiên bằng tiếng Trung. Câu thứ hai và thứ ba bằng tiếng Đức, cuối câu còn có một chút ý vị, nghe giống như đang làm nũng.
Trong đầu quanh quẩn giọng nói của chàng trai, Tang Miên nắm lấy tấm chăn mỏng phía dưới, vô thức tăng thêm sức lực.
Trong lòng của cô trướng căng lên, như có thứ gì đó đang trào dâng, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng tai vẫn đỏ bừng không khống chế được.
Cô không muốn Cảnh Trí nhìn thấy bộ dáng cô bé của mình, vì vậy chui vào chăn che mặt lại.
Trước kia, Cảnh Trí thỉnh thoảng thường nói vài lời ngọt ngào, nhưng hầu hết, anh đều xấu hổ để bày tỏ ra, thậm chí đôi khi còn kín đáo hơn cả cô.
Mặc dù cô rất thích sự ngọt ngào của ngôn ngữ, nhưng lại cảm thấy có chút là lạ ở chỗ nào đó.
Đang nghĩ ngợi, sau lưng truyền đến giọng nói của chàng trai.
“Em trốn ở trong chăn như vậy không khó chịu sao?”
Tang Miên kéo chăn xuống, xoay người đối mặt với anh.
“Có phải anh đã học nghệ thuật nói chuyện ở Đức không hả?”
Cảnh Trí giật mình, đáy mắt hiện lên một tia trêu ghẹo.
“Không có.” Anh nói.
Tang Miên nheo mắt lại: “Vậy anh còn nói những lời này với người khác?”
Cảnh Trí: “Em có ý gì?”
Rất nhiều câu hiện lên trong đầu cô, Tang Miên ngẫu nhiên chọn một câu, vừa định nói, lời đã đến bên miệng lại bị cô nuốt vào.
Cô phản ứng kịp, nhếch miệng, nói: “Anh trêu em.”
Bên tai truyền đến âm thanh cọ xát vụn vặt của da thịt và vải.
Tang Miên cụp mắt xuống, cơ thể bất ngờ rơi vào ngực anh.
Da thịt chạm vào nhau, giống như bị điện giật, chọc cho cơ thể cô run rẩy hồi lâu, đại não đột nhiên không có cách nào suy nghĩ.
“Nhật nguyệt chứng giám.” Giọng anh khàn khàn, nhẹ nói vào tai cô: “Những lời đó, anh chỉ nói với em thôi.”
Tang Miên bị trêu ghẹo, lúng túng ừ một tiếng: “Em tin.”
……
Quay về ký túc xá, Tang Miên mở ngăn kéo lấy thuốc mỡ ra, dùng tăm bông chấm thuốc lên vết đỏ nhàn nhạt trên cổ và xương quai xanh.
Điện thoại vang lên vài tiếng tít, thông báo có tin nhắn mới.
Tang Miên vứt tăm bông xuống, lấy khăn giấy ẩm lau tay, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Đào Nhiên: [Mình ở căn tin.]
Đào Nhiên: [Cần mình mang cơm trưa lên cho cậu không?]
Tang Miên cụp mắt xuống, gõ tin nhắn trả lời.
Tang Miên: [Mình ăn rồi, không cần đâu.]
Tang Miên: [Cảm ơn nhé!]
Đào Nhiên: [Xem trí nhớ của mình này!]
Đào Nhiên: [Hôm nay cậu về ký túc xá.]
Tang Miên: [Mình đã về rồi.]
Đào Nhiên: [Cậu không đi dạo cùng Cảnh Trí sao? Đã lâu rồi hai người đều không gặp nhau.]
Tang Miên: [Anh ấy có việc phải quay về thành phố, buổi chiều bay.]
Đào Nhiên: [À à.]
Đào Nhiên: [Cái kia… Lễ tốt nghiệp, cậu ấy đến chứ?]
Tang Miên: [Đến.]
Đào Nhiên: [Cái đó…Cậu có thể giúp mình hỏi cậu ấy một chút, Tưởng Nghiêu có đến không?]
Tang Miên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên điện thoại, hai mắt mở to.
Tang Miên: [Hai người có chuyện gì vậy? Cãi nhau?]
Đào Nhiên: [Tối hôm qua mình gửi nhầm tin nhắn, hình như anh ấy hiểu lầm. Đến bây giờ vẫn không để ý đến mình.]
Tang Miên: [Cậu gửi cái gì?]
Đào Nhiên: [Lời thổ lộ…… tóm lại không quan trọng.]
Đào Nhiên: [Mình cảm thấy Tưởng Nghiêu bị mình dọa rồi, nói không chừng rất nhanh thôi, mình sẽ mất đi một tình bạn quý giá.] (jpg đau khổ)
Tang Miên: [Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, sẽ không dễ dàng tan vỡ đâu.]
Tang Miên: [Tin mình.]
Đào Nhiên trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, sau đó không nhắn nữa.
Mười lăm phút sau, cánh cửa ký túc xá bị mở ra.
Đào Nhiên ôm một bó hoa hồng đỏ từ bên ngoài vào, Tang Miên thấy, cười hỏi: “Tưởng Nghiêu tặng à?”
Quen biết Đào Nhiên nhiều năm như vậy, Tang Miên chưa từng thấy cô ấy chủ động đi mua hoa. Nhìn bó hoa hồng kia, cô vô thức phản ứng là ai tặng.
Đào Nhiên lắc đầu, đưa bó hoa cho cô: “Vị kia nhà cậu tặng đấy.”
“Bên trong còn có thiệp.” Đào Nhiên khịt mũi: “Cậu yên tâm, mình không nhìn trộm đâu.”
Tang Miên nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, sững sờ một lúc lâu.
Đào Nhiên đặt túi sách lên trên bàn, đi tới đếm số hoa: “Một, hai, ba,……”
“Mười một bông.” Đào Nhiên nói xong lấy điện thoại ra tìm kiếm, trong lòng thầm đọc ngôn ngữ của hoa trên Baidu. Đọc xong, liếc mắt thấy Tang Miên đang thất thần, Đào Nhiên nhịn không được thay cô vui mừng: “Trình Cảnh Trí đây là đột nhiên thông suốt nha.”
Tang Miên hoàn hồn, cúi đầu nhìn bó hoa trong ngực. Cô nghiêng người, nhẹ nhàng hít hà.
Hoa hồng tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, rất mê người.
Cô ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên, tò mò hỏi: “Sao cậu biết là anh ấy tặng?”
Đào Nhiên: “Chị gái ở cửa hàng bán hoa cạnh trường, nói là một anh chàng đẹp trai họ Trình đặt hoa cho cậu. Cô ấy đang chuẩn bị mang hoa tới cho cậu, vừa đúng lúc đụng phải mình, nhờ mình cầm lên đây.”
“Bên trong không phải có thiệp chúc mừng sao, cậu mở ra nhìn sẽ biết.”
Đào Nhiên nói xong liền trở về chỗ của mình, không để ý tới cô nữa.
Tang Miên tìm được tấm thiệp bên trong, mở ra.
Trên tấm thiệp màu xanh da trời viết mấy hàng tiếng Đức, phần đề chữ là tên tiếng Đức của Cảnh Trí.
Chữ viết của anh thực sự rất đẹp, nhưng nhược điểm là, Tang Miên đọc không hiểu.
Cô chụp lại, để phần mềm dịch thuật trong điện thoại tự động nhận dạng.
Ba mươi giây sau, trên màn hình hiện lên mấy hàng chữ như thế này.
– Anh thích em.
– Trời biết, mây biết.
– Ánh trăng biết, mà em không biết.
Trái tim như bị ai đó chọc nhẹ, Tang Miên sững sờ tại chỗ, nhìn mười một bông hồng trước mặt đến say sưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.