Chương 49: Chương 48.2
Yếm Yếm Ma
17/04/2016
Không biết thời gian
vận động đã bao lâu, đầu ngón tay anh lần tới sau lưng lưu từng vết ấn
ký đỏ tươi, tiết tấu của anh lúc mau lúc chậm pha lẫn hành hạ, lấy lòng
cô, khoái hoạt dồn dập, chôn vùi vào cô, chìm đắm. Cô nâng cái cổ, cong
người lên, từng đợt xâm nhập rung động đáng sợ.
Thở dốc, thoát lực, cô hóa thành nước, bị sức lực của anh cắn nuốt hầu như không còn.
Chất lỏng màu trắng đục hòa lẫn trong nước từ từ tản ra, anh ôm cô ra khỏi bồn tắm, coi như đã tắm xong, "Về sau đừng uống thuốc, sợ em lớn lên sẽ không cao."
Dặn dò cô một câu nữa, "Không cho uống rượu nữa, anh giúp em trả khoản nợ mà mẹ của em còn thiếu, chỉ cần em mở miệng, bao nhiêu cũng không sao."
Ôn Ngọc tỉnh táo, trần thuật không mang theo một chút tình cảm nào, "Rất tốt, chúc mừng cuối cùng em cũng biến mình thành kỹ nữ."
Chiếc khăn lông giữ ấm, khăn lông mềm đắp lên người mang theo nhiệt độ, còn có một dòng nước khoan khoái khỏa lấp trong lòng, Lục Hiển lau khô cho cô, ném lên giường, kế tiếp châm một điếu thuốc rồi nhả khói, vô cùng hưởng thụ.
Nicotin xuyên qua lá phổi, anh chậm rãi phả ra một đám sương mù màu xanh dương nhạt, tức cười nói: "Anh cho là chúng ta có tình cảm."
Ôn Ngọc nói: "Anh làm nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì? Tính? Anh muốn là có, cần gì quá nghiêm ngặt một người như tôi."
Lục Hiển nghiêng người về phía cô, lòng ngón tay khô ráo di chuyển tới giữa cổ cô, dường như một giây kế tiếp miệng hùm sẽ phải chống đỡ lên cổ họng, siết chặt ngón tay, giữ chặt cô —— sinh mệnh như ánh sáng le lói.
"Anh nghĩ muốn em, cũng như đi theo Tây Giang."
"Em không hiểu rõ."
Lục Hiển nói: "Anh muốn em toàn tâm toàn ý yêu anh."
Dường như đây là toàn bộ thời gian trân quý của cả đời anh, anh đã từng được một người phụ nữ Ôn Ngọc này, yêu không hối tiếc. Lúc gian nan nhất, cô dám nói đi cùng anh, Thiên Sơn Vạn Thủy.
Bao nhiêu khổ cũng từng chịu đựng rồi, hiện tại tại sao có thể nuốt lời.
Ôn Ngọc nói: "Anh chỉ là muốn em khuất phục thôi."
Anh lập tức trầm mặc, có vẻ tức giận, xoay người, quay lưng về phía cô, cuối cùng hút hết một điếu thuốc.
Đột nhiên anh nói: "Ôn Ngọc, thật ra thì chỉ cần em mở lời, anh đều sẽ làm giúp, huống chi là người nhà em có chuyện."
Lời thề nóng bỏng mới mẻ làm sao, trang bị đầy đủ khí khái chủ nghĩa đàn ông, Nghĩa Bạc Vân Thiên*, chỉ tiếc đối phương không hưởng ứng, khiến lời vui mừng tâm huyết nhất thời cũng nguội lạnh vô ích.
*Nghĩa Bạc Vân Thiên: Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn, có một câu hơi tương tự là "Nghĩa Khí ngút trời".
义 - Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa ...
薄 - Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.
云天 - Vân Thiên : mây trời.
(Nguồn: tangthuvien.vn)
Ban đêm vắng lặng, tâm sự chán nản kìm nén lên men.
Ôn Ngọc lắp bắp nói: "Tôi nghĩ nhiều tới mẹ tôi, thật ra thì ngày ấy, tôi muốn cầu xin bà lưu lại."
Lục Hiển không xoay người, chỉ duỗi tay sang, tìm kiếm được tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, nắm thật chặt ở lòng bàn tay, nghe thấy anh nói: "Anh hiểu ——"
Nhưng mà thật ra là ai có thể hiểu được ai đây.
Hộp đêm Hoàng hậu phồn hoa số một, dưới ngọn đèn nhấp nháy liên tục, trai thanh gái lịch, ban đêm làm chuyện trêu đùa chối từ tình dục, thà rằng trực tiếp chen vào * vào rút ra * ra tiết kiệm thời gian, gọn gàng dứt khoát.
Đại ca không so đo với phản bội nho nhỏ của Thích Mỹ Trân, cô ta vẫn ở chỗ cũ này làm quản lý, hoặc là nói quản lý quan hệ xã hội cho có thể diện, tới chào hỏi khách, chỉ có điều là quá thuần thục rồi.
Nghênh đón đại ca và Song Phiên Đông, có sáu người đàn ông, chọn mười hai người đẹp, mỗi vị được hai người phục vụ.
Lục Hiển nghe Song Phiên Đông kể lại lịch sử quang vinh của anh ta, đêm qua làm gì như thế nào ngay trước mặt đại bàng, kể cả lúc anh ta jian bà bầu bụng to đang mang đứa con trai bảy tháng, chi tiết, tuyệt diệu, nhất nhất nói tới, nói xong cúi đầu và ngẩng đầu cười to, thằng nhóc đánh giày bên cạnh cũng cười lấy lòng, ha ha ha ha, cuối cùng bà bầu bị quăng dưới lầu, đại bàng cũng khóc lóc đến đùn cả phân ra, ha ha ha ha, mày nói buồn cười không?
Lục Hiển mượn cớ đi toilet, ngừng một chút, vứt bỏ cảnh tượng hỗn loạn trong đầu đi.
Anh mới nghĩ tới thôi đã sợ rồi, mà nghĩ cũng không dám nghĩ, cô ấy chưa từng nói sai, tổn thương lẫn nhau, liên lụy lẫn nhau, khó mà tiếp tục.
Vừa muốn buông tay lại vừa như cắt rời máu thịt, không bỏ được, có cách nào cho cả hai toàn vẹn?
Vòi nước bồn rửa tay ánh lên vệt sáng, ngẩng đầu, mặt gương phản chiếu môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ, Thích Mỹ Trân phong tình vạn chủng, ngậm điếu thuốc lá nhỏ dài màu trắng trong miệng, cảnh tượng lúc nào cũng kiều diễm lay động.
Hướng vào gương, nói: "Quên chúc mừng anh, nói chuyện người Long Hưng."
"Không cần."
Mở vòi nước, tiếng nước chảy đột ngột.
Thích Mỹ Trân tựa lên bồn rửa mặt đá cẩm thạch, ngón tay phải đang kẹp điếu thuốc, khói rời khỏi đôi môi, leo lên khẽ cong lên sau lưng của anh, "Gần đây như thế nào? Anh nói chuyện một chút."
"Bày trò nói láo, thật tầm thường."
Cô ta đối diện với gương, nhìn anh, cũng nhìn mình, "Tiểu hon¬ey của anh đâu? Không cùng đi xã giao với anh?"
Lục Hiển rửa tay, đi lấy giấy lau tay, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, "Cô ấy còn phải học bài, em cho rằng nhiều lần thi đứng thứ nhất dễ dàng lắm hả, nằm mơ là có thể cầm học bổng sao?" Giọng điệu giống như nói tiếp con gái nhà mình tốt ngoan thật nghe lời, tràn đầy là kiêu ngạo.
"Thế nào? Muốn thủ thân như ngọc, không “chọn món ăn” không “lốp”, ngay cả em đều không để ý. Vẫn vì chuyện của Tần Tử Sơn mà giận em? A Hiển, từng ấy năm quen biết, có cần thiết tuyệt tình như vậy hay không?"
"Trả Hoàng hậu lại cho cô, còn gì để nói nữa?"
Thích Mỹ Trân nhếch môi cười quyến rũ, vặn xoắn đuôi tóc xẹt qua gò má anh, "Anh nợ em một cái mạng, không đáng giá nói nữa?"
Lục Hiển hỏi thẳng thừng: "Em muốn bao nhiêu?"
Nhưng đàn bà đều thích dùng chiến thuật quanh co, chỉ nói một nửa, cái khác muốn anh đoán mới có hứng thú.
"Anh biết rõ điều em muốn không phải là những thứ này."
Lục Hiển cảm thấy buồn cười, xoay người đối diện với cô ta, đút tay vào túi, vẻ mặt bất cần đời, "Cô cũng biết rõ, Lục Hiển tôi cho tới bước này, đều dựa vào vong ân phụ nghĩa bán đại lão, còn giảng đạo nghĩa với tôi? Cô tìm nhầm người rồi, Mỹ Trân."
Thích Mỹ Trân cười một cái, nhất định phải được, "Anh vong ân, chúng ta tìm chút thời gian “nhớ thuở xưa”, không bằng luôn hôm nay?"
Môi của cô đẹp như vậy, tựa như toát ra ngọn lửa, ấn vào sau tai anh.
Tác giả có lời muốn nói: xem qua cũng biết ngoại truyện nặng khẩu vị. . .
Thật ra thì Ôn Ngọc và Lục Hiển, ở trong chuyện về mẹ này, hoàn toàn trùng hợp.
Thở dốc, thoát lực, cô hóa thành nước, bị sức lực của anh cắn nuốt hầu như không còn.
Chất lỏng màu trắng đục hòa lẫn trong nước từ từ tản ra, anh ôm cô ra khỏi bồn tắm, coi như đã tắm xong, "Về sau đừng uống thuốc, sợ em lớn lên sẽ không cao."
Dặn dò cô một câu nữa, "Không cho uống rượu nữa, anh giúp em trả khoản nợ mà mẹ của em còn thiếu, chỉ cần em mở miệng, bao nhiêu cũng không sao."
Ôn Ngọc tỉnh táo, trần thuật không mang theo một chút tình cảm nào, "Rất tốt, chúc mừng cuối cùng em cũng biến mình thành kỹ nữ."
Chiếc khăn lông giữ ấm, khăn lông mềm đắp lên người mang theo nhiệt độ, còn có một dòng nước khoan khoái khỏa lấp trong lòng, Lục Hiển lau khô cho cô, ném lên giường, kế tiếp châm một điếu thuốc rồi nhả khói, vô cùng hưởng thụ.
Nicotin xuyên qua lá phổi, anh chậm rãi phả ra một đám sương mù màu xanh dương nhạt, tức cười nói: "Anh cho là chúng ta có tình cảm."
Ôn Ngọc nói: "Anh làm nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì? Tính? Anh muốn là có, cần gì quá nghiêm ngặt một người như tôi."
Lục Hiển nghiêng người về phía cô, lòng ngón tay khô ráo di chuyển tới giữa cổ cô, dường như một giây kế tiếp miệng hùm sẽ phải chống đỡ lên cổ họng, siết chặt ngón tay, giữ chặt cô —— sinh mệnh như ánh sáng le lói.
"Anh nghĩ muốn em, cũng như đi theo Tây Giang."
"Em không hiểu rõ."
Lục Hiển nói: "Anh muốn em toàn tâm toàn ý yêu anh."
Dường như đây là toàn bộ thời gian trân quý của cả đời anh, anh đã từng được một người phụ nữ Ôn Ngọc này, yêu không hối tiếc. Lúc gian nan nhất, cô dám nói đi cùng anh, Thiên Sơn Vạn Thủy.
Bao nhiêu khổ cũng từng chịu đựng rồi, hiện tại tại sao có thể nuốt lời.
Ôn Ngọc nói: "Anh chỉ là muốn em khuất phục thôi."
Anh lập tức trầm mặc, có vẻ tức giận, xoay người, quay lưng về phía cô, cuối cùng hút hết một điếu thuốc.
Đột nhiên anh nói: "Ôn Ngọc, thật ra thì chỉ cần em mở lời, anh đều sẽ làm giúp, huống chi là người nhà em có chuyện."
Lời thề nóng bỏng mới mẻ làm sao, trang bị đầy đủ khí khái chủ nghĩa đàn ông, Nghĩa Bạc Vân Thiên*, chỉ tiếc đối phương không hưởng ứng, khiến lời vui mừng tâm huyết nhất thời cũng nguội lạnh vô ích.
*Nghĩa Bạc Vân Thiên: Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn, có một câu hơi tương tự là "Nghĩa Khí ngút trời".
义 - Nghĩa : là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa ...
薄 - Bạc: ở đây là động từ có nghĩa là che lấp.
云天 - Vân Thiên : mây trời.
(Nguồn: tangthuvien.vn)
Ban đêm vắng lặng, tâm sự chán nản kìm nén lên men.
Ôn Ngọc lắp bắp nói: "Tôi nghĩ nhiều tới mẹ tôi, thật ra thì ngày ấy, tôi muốn cầu xin bà lưu lại."
Lục Hiển không xoay người, chỉ duỗi tay sang, tìm kiếm được tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, nắm thật chặt ở lòng bàn tay, nghe thấy anh nói: "Anh hiểu ——"
Nhưng mà thật ra là ai có thể hiểu được ai đây.
Hộp đêm Hoàng hậu phồn hoa số một, dưới ngọn đèn nhấp nháy liên tục, trai thanh gái lịch, ban đêm làm chuyện trêu đùa chối từ tình dục, thà rằng trực tiếp chen vào * vào rút ra * ra tiết kiệm thời gian, gọn gàng dứt khoát.
Đại ca không so đo với phản bội nho nhỏ của Thích Mỹ Trân, cô ta vẫn ở chỗ cũ này làm quản lý, hoặc là nói quản lý quan hệ xã hội cho có thể diện, tới chào hỏi khách, chỉ có điều là quá thuần thục rồi.
Nghênh đón đại ca và Song Phiên Đông, có sáu người đàn ông, chọn mười hai người đẹp, mỗi vị được hai người phục vụ.
Lục Hiển nghe Song Phiên Đông kể lại lịch sử quang vinh của anh ta, đêm qua làm gì như thế nào ngay trước mặt đại bàng, kể cả lúc anh ta jian bà bầu bụng to đang mang đứa con trai bảy tháng, chi tiết, tuyệt diệu, nhất nhất nói tới, nói xong cúi đầu và ngẩng đầu cười to, thằng nhóc đánh giày bên cạnh cũng cười lấy lòng, ha ha ha ha, cuối cùng bà bầu bị quăng dưới lầu, đại bàng cũng khóc lóc đến đùn cả phân ra, ha ha ha ha, mày nói buồn cười không?
Lục Hiển mượn cớ đi toilet, ngừng một chút, vứt bỏ cảnh tượng hỗn loạn trong đầu đi.
Anh mới nghĩ tới thôi đã sợ rồi, mà nghĩ cũng không dám nghĩ, cô ấy chưa từng nói sai, tổn thương lẫn nhau, liên lụy lẫn nhau, khó mà tiếp tục.
Vừa muốn buông tay lại vừa như cắt rời máu thịt, không bỏ được, có cách nào cho cả hai toàn vẹn?
Vòi nước bồn rửa tay ánh lên vệt sáng, ngẩng đầu, mặt gương phản chiếu môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ, Thích Mỹ Trân phong tình vạn chủng, ngậm điếu thuốc lá nhỏ dài màu trắng trong miệng, cảnh tượng lúc nào cũng kiều diễm lay động.
Hướng vào gương, nói: "Quên chúc mừng anh, nói chuyện người Long Hưng."
"Không cần."
Mở vòi nước, tiếng nước chảy đột ngột.
Thích Mỹ Trân tựa lên bồn rửa mặt đá cẩm thạch, ngón tay phải đang kẹp điếu thuốc, khói rời khỏi đôi môi, leo lên khẽ cong lên sau lưng của anh, "Gần đây như thế nào? Anh nói chuyện một chút."
"Bày trò nói láo, thật tầm thường."
Cô ta đối diện với gương, nhìn anh, cũng nhìn mình, "Tiểu hon¬ey của anh đâu? Không cùng đi xã giao với anh?"
Lục Hiển rửa tay, đi lấy giấy lau tay, cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, "Cô ấy còn phải học bài, em cho rằng nhiều lần thi đứng thứ nhất dễ dàng lắm hả, nằm mơ là có thể cầm học bổng sao?" Giọng điệu giống như nói tiếp con gái nhà mình tốt ngoan thật nghe lời, tràn đầy là kiêu ngạo.
"Thế nào? Muốn thủ thân như ngọc, không “chọn món ăn” không “lốp”, ngay cả em đều không để ý. Vẫn vì chuyện của Tần Tử Sơn mà giận em? A Hiển, từng ấy năm quen biết, có cần thiết tuyệt tình như vậy hay không?"
"Trả Hoàng hậu lại cho cô, còn gì để nói nữa?"
Thích Mỹ Trân nhếch môi cười quyến rũ, vặn xoắn đuôi tóc xẹt qua gò má anh, "Anh nợ em một cái mạng, không đáng giá nói nữa?"
Lục Hiển hỏi thẳng thừng: "Em muốn bao nhiêu?"
Nhưng đàn bà đều thích dùng chiến thuật quanh co, chỉ nói một nửa, cái khác muốn anh đoán mới có hứng thú.
"Anh biết rõ điều em muốn không phải là những thứ này."
Lục Hiển cảm thấy buồn cười, xoay người đối diện với cô ta, đút tay vào túi, vẻ mặt bất cần đời, "Cô cũng biết rõ, Lục Hiển tôi cho tới bước này, đều dựa vào vong ân phụ nghĩa bán đại lão, còn giảng đạo nghĩa với tôi? Cô tìm nhầm người rồi, Mỹ Trân."
Thích Mỹ Trân cười một cái, nhất định phải được, "Anh vong ân, chúng ta tìm chút thời gian “nhớ thuở xưa”, không bằng luôn hôm nay?"
Môi của cô đẹp như vậy, tựa như toát ra ngọn lửa, ấn vào sau tai anh.
Tác giả có lời muốn nói: xem qua cũng biết ngoại truyện nặng khẩu vị. . .
Thật ra thì Ôn Ngọc và Lục Hiển, ở trong chuyện về mẹ này, hoàn toàn trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.