Đêm Nay Rời Cảng

Chương 48: Trùng hợp

Yếm Yếm Ma

17/04/2016

Khóc cũng đã mệt rồi, dưỡng khí thân thể nhanh chóng rút dần, nên dừng lại để bổ sung thể lực bằng bữa ăn tối phong phú, chờ tới sau bữa ăn rồi ác chiến tiếp.

Cơm nước no nê, Vưu Mỹ Hiền vẫn không thay đổi luận điệu, vẫn là "Con phải làm" "Con phải" bởi vì "Con lấy tiền dễ dàng", mà trên bàn hai vị mẹ con vốn thù địch lại là đang lúc "Máu mủ tình thâm, không thể không giúp", lặp đi lặp lại, lặp lại suốt, nghe mà khiến màng nhĩ cũng chai rồi, trong bụng buồn nôn.

Không có khẩu vị, Ôn Ngọc đã sớm đến kỳ sinh lý, tâm lý khẩn trương, lại còn là đang lúc bộc phát, kìm nén huyệt Thái Dương đập thình thịch, cố giữ tỉnh táo, hỏi: "Chỉ đơn giản là thiếu nợ đánh bạc thôi sao?"

Ánh mắt Vưu Mỹ Hiền dừng lại trên Ôn Ngọc và Ôn Nghiên, hình như cố nén lại để không biểu lộ ra mặt, ấp úng không chịu nhìn thẳng trả lời.

Ôn Ngọc định buông tay, "Mẹ không phải nói nữa, con không thể làm gì khác hơn là khoanh tay đứng nhìn."

Vưu Mỹ Hiền trao đổi ánh mắt với Ôn Nghiên, hạ quyết tâm, nói trắng ra, nhưng từ đầu đến cuối, Ôn Ngọc đều bỏ ngoài tai. "Tiền của James vốn không đủ, mẹ lại mua một căn nhà, vẫn chưa trả hết nợ, nếu không trả khoản vay thì chắc chắn ngân hàng sẽ tịch thu cái nhà đó."

"James? Con nhớ là Charles chứ." Ôn Ngọc nghi hoặc, chốc lát đã hiểu ra, thôi thì coi như đã làm cái nghề đàn bà nhiều lần rồi, cởi mở hào phóng, Đông gia không làm thì làm Tây gia, luôn có một phần tiền lương để lĩnh.

"Charles giới thiệu mẹ cho bằng hữu của ông ta, James làm việc nhập khẩu mua bán, vốn là thuận buồm xuôi gió, tiền đồ thật tốt. . . . . . . . . . . ." Ai nói Lão Quỷ thông suốt rồi, một khi mê tín lên thì còn mù quáng hơn so người Trung Quốc, việc buôn bán rơi vào bế tắc, cũng chỉ biết ở nhà say rượu, mắng bà là sao chổi mang vận rủi, hại lão thảm, trời mới biết lão ma quỷ học được ba chữ "Sao chổi" từ đâu, âm điệu thì thầm phát âm không rõ, thật là phiền, "Thị trường địa ốc trỗi dậy, tất cả mọi người đi mua nhà đất, chờ đồng bạc tăng tỉ giá thì bán tháo, chờ thời điểm 97* thì di dân ngay."

*97: Hồng Kông được trả về Trung Quốc vào năm 1997.

Ôn Ngọc không nhịn được nói: "Mẹ bán nhà cho con...con bán nhà cho mẹ, mẹ mua lại thì trở thành nhà của mẹ, con mua lại trở thành nhà của con, toàn bộ cảng phát khùng, kinh tế tăng mạnh, nhưng rốt cuộc lúc này phải làm sao để người kia bán nhà?"

Vưu Mỹ Hiền cãi lại, "Người ta cũng nói là “cơ hội cuối cùng lên xe”, ba ngàn một trăm thước, điên cuồng mua, cuối cùng mẹ không thể chịu thua người ta." Quan trọng nhất là chạm mặt mấy vị bậc thầy, mở miệng ngậm miệng đều là mua nhà lầu bán địa ốc, lập cổ phiếu, lòng hư vinh của bà không cho phép bà kém người một bước.

"Cuối cùng là mẹ còn thiếu bao nhiêu?"

Lúc này, Vưu Mỹ Hiền hơi chần chừ, "Không còn tiền, cổ phiếu thì chạm đáy, giá nhà cũng không vực dậy nổi, trong nhà ngoài nhà giúp đỡ, còn thiếu khoảng bốn trăm đến năm trăm vạn."

Ngược lại lúc này Ôn Nghiên hết sức rộng rãi, an ủi mẹ, "Cũng còn may, không tính là nhiều."



Vưu Mỹ Hiền vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, mẹ đã nói rồi, mấy khoản này không đáng gì, hiện tại các con phát đạt rồi, còn lo gì điểm này?" Lại quay đầu nói với Ôn Ngọc, "Mẹ biết rõ con vẫn xem mẹ là kẻ thù, nhưng con cũng đừng quên, là ai đã nuôi con lớn, mười bảy năm tiêu xài, ít nhiều gì cũng không chỉ có thế này."

Ôn Ngọc tiếp lời, hỏi thêm: "Theo mẹ nói, chỉ cần con giúp mẹ lần này, xem như thanh toán xong giữa mẹ và con?"

Thanh toán xong? Làm sao Vưu Mỹ Hiền có thể chịu kết thúc thanh toán xong với cô giữa lúc hoạn nạn này, bà coi đó là núi vàng ở phía trước, bèn giở chiêu bài tình thân, "Làm sao thế, mẹ chưa từng dạy con thói quen biết cảm động, biết ơn công nuôi dưỡng của cha mẹ sao? Không biết trường học dạy thế nào, lại dạy con thành bộ dạng này."

"Chị, văn bản ký nợ của người kia không thể bừa bãi, tránh để cho luật sư đối phương lại có cơ hội, hơn nữa có ý đồ xấu muốn trốn thoát." Ôn Ngọc đứng dậy, toan trở về phòng tránh một lát, "Các người từ từ ăn——"

"Vậy cuối cùng là con giúp hay không giúp, con cho một câu trả lời đi. . . . . . . . . . . ."

Đi được xa xa còn nghe thấy Vưu Mỹ Hiền bĩu môi oán trách, "Còn cho là mình cao quý lắm, không phải cũng đi đường này. . . . . . . . . . . ."

Một mình Ôn Ngọc dùng hết sức đóng sầm cửa, ầm ầm một tiếng, ngăn cách toàn bộ cả ân lẫn oán chém không đứt.

Đêm khuya, ủ rũ cầm chai Phật Cách Whisky còn một nửa trong tay, cô mới chờ được Lục Hiển, mang một thân mùi nước hoa rượu thuốc lá, trong bóng đêm cho cô một cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau.

Ôn Ngọc đã uống rượu, nửa say nửa tỉnh, mắt mê ly, cười khúc khích nhìn lại anh, "Mùi nước hoa thật nồng, Lục tiên sinh, anh trở lại từ trong hương dịu dàng ở đâu, đã nửa đêm, cô ta chịu thả anh?"

"Cô ta? Cô ta nào? Ai lại để em uống rượu, say thành ra như vậy, anh không trở lại, em định để gió lạnh thổi cả đêm, sáng mai gọi xe cứu thương đưa đi cấp cứu?"

Lục Hiển cởi áo ra, đoạt ly rượu trống rỗng trong tay cô đi, cười hỏi, "Lại có chuyện gì đau lòng hả, đáng để Ôn tiểu thư không say không ngừng sao?"

"Đau lòng?" Cô nhóc quỷ say này say rượu làm càn, mặt kề sát đến khuôn mặt người đàn ông như đang nghiên cứu tác phẩm nghệ thuật, "Cái loại động vật máu lạnh không có tình cảm như tôi, có tư cách gì đau lòng. Nhưng mà đúng là chỉ lỡ tay giết người, trốn tội, bị cưỡng gian, bị nhốt, lại bị mẹ tôi buộc đi làm kỹ nữ, lục lọi mò tiền từ trên người khách chơi gái. Cho tới bây giờ mẹ con họ đều không thích tôi... tôi biết, tôi hiểu rõ . . . . . . . . . . . . Ai bảo từ nhỏ tôi đã không mang đến may mắn rồi, con trai cưng bị tôi hại thành đầu óc tối dạ, lại do tôi mà lạc đường chưa rõ sống chết, mẹ bị tôi liên lụy, cho đến bây giờ còn không có tin tức gì, người đòi nợ muốn tới cửa nhà mắng chửi. Ngày trước cha là vua bến tàu . . . . . . . . . . . . Cho tới khi vừa sinh ra tôi, cả nhà lụn bại. Lục tiên sinh, anh nói xem không phải là tôi nên tự hủy diệt mình, mới có thể tránh khỏi loại diệt vong cửu cửu niên nhân ư?"

Lục Hiển nghe xong, lòng vừa chua xót vừa buồn cười, đưa tay vịn hai vai run rẩy của cô, ấn cô vào ngực.

"Em tốt đẹp là anh thỏa mãn rồi, người nào lại quản xem bọn họ chết sống làm khỉ gió gì."

Ôn Ngọc ngẩng đầu nhìn lên anh, hai mắt ngấn lệ sáng lóng lánh, khiến người thương yêu.



"Lục tiên sinh, anh ép tôi như vậy, thật sự coi tôi là nữ siêu nhân vô địch. Không sợ tôi ra sức chống đỡ, trốn ở trong phòng tắm cắt cổ tay tự sát sao?"

Rồi lại tự hỏi tự đáp, "Dĩ nhiên, anh sợ cái gì, giường của anh có nghìn vạn người dự phòng, chết một người Ôn Ngọc không biết điều đã là gì, ngày thứ hai vẫn lại theo đuổi gái trẻ mở tiệc, trải qua cuộc sống phong lưu của anh."

"Hả? Thì ra là Ôn tiểu thư lại khiêm tốn như thế. Không phải em biết mình ở trong lòng anh, quan trọng hơn mẹ anh." Tối nay anh uống cũng không coi là nhiều, đứng phía trước cửa sổ gió lạnh thổi vào, đã hết sức tỉnh táo, nhưng nhìn mặt cô đỏ hồng yếu ớt hiếm thấy, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, lại gần cắn một cái ở trên mặt cô, quả là biến thái.

Ôn Ngọc vừa lau mặt, vừa tò mò hỏi: "Mẹ của anh đâu?"

"Chết ——"

"OK, em đã đoán được kết cục của mình."

Lục Hiển đã bắt đầu cởi quần, mở dây lưng, đêm khuya sương mù.

Ôn Ngọc vẫn ngây ngốc cười hì hì, "Lục tiên sinh, còn gọi là em ngủ với anh sao?"

Lục Hiển ôm lấy cô mà nói: "Lần này đổi cái khác, đi tắm cùng anh."

Một cái tay của anh vác cô lên, mang tới phòng tắm gột rửa qua loa không để lộ ra việc mình đang làm.

Bồn tắm hai người, rộng rãi mập mờ, Lục Hiển cởi sạch, nhẵn bóng thật thà dưới bụng, phái nam nhất trụ kình thiên ngông nghênh, nhằm vào Ôn tiểu thư bị ném ở trong nước gật đầu thăm hỏi.

Ôn Ngọc nằm ở trong nước, nước ấm áp nâng vạt quần màu đỏ nhạt lên, cả người cô vô lực, nhìn anh đến gần từng bước một, thẳng thắn cất lời hỏi, "Em làm với anh một lần, anh sẽ cho em chi phiếu năm trăm vạn chứ?"

Đêm ấy, không cần ôm hôn, tình kết dây dưa, chọn lựa phương thức trực tiếp nhất, váy vẫn ỡm ờ mắc trên đầu vai cô, anh lập tức xông tới, tiếp nước trơn, rượu cồn dụ dỗ, nâng cao chân của cô, phấn chấn trơn nhẵn dưới ánh đèn đâm tới, một lần so với một lần càng nặng, một lần so với một lần càng sâu, kích cuồng, rung động, đầu cúi thấp tới ngậm đầu nhũ của cô, sau đòn thân thiết gây rối và nặng nề kéo dài buộc cô phải co rút nhanh, không tập trung, không thể tự chủ, dồn dập tưởng như sắp chết.

Là Thiên đường và cũng là Địa ngục, đều do anh định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Nay Rời Cảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook