Chương 47: Thu phục ngư ông
Yếm Yếm Ma
05/08/2015
Chuyện vô nghĩa sẽ không bắt tay vào làm, lời nói vô nghĩa cũng không nói ra, Lục Hiển thiết thật thực tế này chân lý.
Không tới ba ngày, Ôn Nghiên liền nhận được tin của luật sư, khi Tần Tứ gia còn sống thiếu một món nợ lớn đến kỳ hạn mà vẫn chưa trả, hôm nay chủ nợ liên hiệp, hướng không có đền bù chịu tặng người thu hồi 3450 vạn khoản nợ khoản.
Ôn Nghiên hơn hai mươi hai tuổi đời, chưa từng cải vả với người đi đường, huống chi tranh luận trên tòa án, tiếp nhận liên tiếp những nghi vấn của luật sư đưa ra, ngôn ngữ nặng nề. Liên tưởng về cảnh tượng đó một chút, quan toà mặc áo khoác đỏ, đội bộ tóc giả to đùng, lạnh lùng ít nói, luật sư áo đen, lời nói sắc bén, thận trọng. các ký giả của những tờ báo nhỏ đến dự thính cầm sẳn giấy bút, thiết tha nhìn lên bảng tin tình cảm hôm nay, viết xong bản thảo 300 chử, lúc này khối tiền lương 1500 nhận được, quản cô bị cáo hay nguyên cáo, thắng hay thua.
Xả hội trong khuôn khổ nho nhỏ, cô sẽ bị nói thành phụ nữ hám tiền hoặc là quả phụ? Cũng không quan trọng, đáng buồn nhất là cả người cả của đều không còn, trở về thời điểm bị người coi thường chê cười.Chẳng lẽ lại muốn đến văn phòng xin việc lại, thay đổi chịu đựng chủ quản thời mãn kinh cay nghiệt?
Bao nhiêu sự không cam lòng đều ở đây, chỉ một câu không có đủ dũng khí, không cần gấp gáp, từ đầu, câu nói chưa chắc một kích phải trúng, trước rộng tung lưới, mới có thể đã tốt muốn tốt hơn.
Ôn Ngọc ôm bả vai chị, hết lòng an ủi, “Chờ em đi liên hệ luật sư, chi tiết còn chưa thảo luận, ai cũng không thể đưa ra kết luận”.
Ôn Nghiên nhìn cô em gái nhỏ của mình, cầm tay của nó, giống như bắt được phao cấp cứu, đem toàn bộ hi vọng để đặt cược, nóng lên làm người ta sợ hãi.
“A Ngọc, A Ngọc, em đi cầu xin Lục tiên sinh giúp chị đi, cầu xin anh ấy giúp chị một tay, chị không thể không có số tiền này, nếu thua kiện, hai bàn tay trắng, chi bằng đốt than tự sát”.
Thật là kỳ quái, rõ ràng là yêu mạng sống hơn người, nhưng mở miệng ngậm miệng đều muốn tự sát, chỉ sợ người bên cạnh không biết cô tinh thông kỹ năng tự sát nhất. Còn lớn tiếng hơn kêu, “Này, em cảnh cáo chị, em sẽ đốt than cho chị chết!”
“Em không đi nấu cơm chị liền chết ——”
“Cái gì? Nước cất bán mười đồng một khối? Không xuống giá chị liền chết.”
Có ý nghĩa hay không?
Lúc này thì Lục Hiển ở thư phòng mở hội nghị bàn tròn, nghe báo cáo, rất có khí thế.
Cố thiếu gạt tàn thuốc, dựa vào thành ghế nói: “Bốn đại lão là một nhóm so ra khó trị, Hỏa Ngưu là Cô Hàn lão, nhìn chằm chằm lợi năm xu ở Tam Mao, muốn tăng giá, chín khối một đường hoàn bán được mười ba mười bốn. Lão Mập Quan hồ đồ ban ngày phát mộng, cư nhiên kêu chia, còn có Song Phiên Đông, thực là ngồi thuốc nổ lớn, chém chết Đức An còn khai chiến, muốn thay mặt Long Hưng chúng ta nuốt trọn Tân Nghĩa Liên, độc chiếm Tiêm Sa Chủy, để cho tôi nói, cứ gọi hắn đi chọn Trưởng Đặc Khu ..., mỗi ngày kêu la khẩu hiệu đầu đường”.
“Để cho bọn họ ầm ĩ, cũng chẳng qua hoành hành một hai năm. Mập quan còn muốn hai năm sau, đẩy lão Mạnh ra ngoài? Ngu ngốc, cũng không có đầu óc? Tôi chưa tuyển chọn thì đương nhiên lấy chủ trương là dân chủ, đến khi tôi làm người nói chuyện, người nào kêu dân chủ ai muốn phản, tạo phản còn không chết?” Lục Hiển ngậm lấy điếu thuốc, ghế bạch đằng bốn chân, anh ngồi ngả ngiêng, đem thư phòng trang nhã biến thành bãi ca múa như trong hộp đêm, viết là bên dưới—— đã vô pháp không còn trời.
“Bằng Tường như thế nào? Vẫn còn ở đang trốn?”
Ngày trước Đức An cùng Bằng Tường theo sát Tần Tứ gia, hôm nay đại thụ cũng bị san bằng đi rể cây, làm sao cành lá Diệp còn đường sống, Đức An chết dưới tay thuộc hạ Sông Phiên Đông, Bằng Tường không tin tức, không cần hỏi, chỉ biết sẽ có cái chết thảm.
Một nhà năm người đàn ông, một người một cái khói, kết thành sương mù dày đặt, không thấy rõ lẫn khuôn mặt lẫn nhau.
Máy báo động khói của thư phòng nhất định bị Lục Hiển phong tỏa, nếu không vì sao lại còn chưa báo nguy lên.
Vẫn là Cố thiếu trả lời, “Song Phiên Đông lập chí tìm ra được hắn ta ra, truyền ra nói, hắn muốn bắt Bằng Tường trong nhà lớn, buộc hắn tahiện thân.”
Lục Hiển nói: “Song Phiên Đông có tâm giết người cao, vừa động thủ muốn là muốn tính mạng cả nhà đối phương.”
Cố thiếu cười nhạo nói: "Ba chữ san bằng nhà làm như thế nào? Quy cũ không phải như củ, có người mắt nhắm mắt mở, cũng có người giống như Song Phiên Đông, lấy chuyện giết người làm niềm vui.” Thấy vẻ mặt của Lục Hiển nên châm chước khuyên, “Này, anh đại D không phải là đang mềm lòng chứ? Tôi ước gì có Song Phiên Đông kết thúc, tiết kiệm thời gian. Lại nói Song Phiên Đông bị bệnh thần kinh, anh đại D anh vừa mới lên, không cần thiết phải dính dáng với hắn ta.”
Lục Hiển thả lỏng mi, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Như thế nào, mấy người các cậu cũng tốt chứ? Tiền có đủ hay không, không đủ cứ mở miệng, tôi đưa thêm cho các cậu.”
Sán Vĩ Tử nói đầu tiên, “Tiền quá nhiều xài không hết, giống như nằm mơ ——”
Đại Bình nói: “Không phải là nằm mộng..., sớm nói ở với anh D, muốn Núi Vàng Núi Bạc đều có.”
Nói năm ba câu nhạo báng, vì đột nhiên anh em nới này không giống với nơi khác, càng phát sinh yêu cầu, miêu tả kế hoạch tương lai to lớn, cuối cùng Lục Hiển kết luận, "Tốt thì làm, mạnh dạn làm, mọi chuyện có tôi chống đỡ cho các cậu."
Anh phải đi làm lãnh đạo binh lính kiệt xuất, cố chủ ưu tú, cuối năm chính phủ đăng báo khen ngợi.
Khi mấy người xuất môn, Ôn Ngọc đã ở phòng khách uống trà chờ một thời gian, Cố thiếu mặt mày thanh tú, anh ánh mắt giống như thư sinh, trên đầu tóc cắt kiểu đầu đinh, cao hơn 190 cm, thân thể Sán Vĩ Tử gầy gò cở bốn lạng thịt , làn da Phú Sinh ngâm đen, có thể ẩn trốn ban đem. Một đám dị thường hành lễ , xa xa gật đầu gọi chị dâu, một tiếng liên tiếp, lớn nhất nhận được ánh mắt của Lục Hiển, lấy được đắc ý.
Khi mấy người xuất môn, Ôn Ngọc đã ở phòng khách uống trà chờ một thời gian, Cố thiếu mặt mày thanh tú, anh ánh mắt giống như thư sinh, trên đầu tóc cắt kiểu đầu đinh, cao hơn 190 cm, thân thể Sán Vĩ Tử gầy gò cỡ bốn lạng thịt , làn da Phú Sinh ngâm đen, có thể ẩn trốn ban đem. Một đám dị thường hành lể, xa xa gật đầu gọi chị dâu, một tiếng liên tiếp, lớn nhất nhận được ánh mắt của Lục Hiển, lấy được đắc ý.
Đám người rời khỏi, ôn ngọc lập tức vào thẳng vấn đề, "Có người đến cửa đòi nợ, muốn đòi chị tôi một khoản tiền lớn hơn ba trăm ngàn. Tôi đoán anh Lục đây đã sớm nhận được tin tức.
Lục hiển tránh đi vấn đề cuối cùng của cô, ngược lại nói: “Anh đã nói sớm tiền tài bất nghĩa không thể lâu dài, em nhớ khuyên cô ta, buôn bỏ tiền tài để sống an nhàn.”
"Tôi cho rằng cửa thiên lao, làm nhiều nhất là anh, tiền tài bất nghĩa của anh lại phảng phất thật an ổn?"
"Anh hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, có Quan Nhị Gia chiếu cố." Nói xong, tự anh cười ra tiếng.
Ôn ngọc nhìn đồng hồ treo trên tường, một vòng tròn, từng giây phút trốn thoát, nhắc nhở cô, con người sống từng giây từng phút để chạy trốn.
Cô mềm giọng, "Tần Tứ gia đã chết, anh Lục, sao anh không giơ cao đánh khẽ, tìm chổ khoan dung mà độ lượng."
Lục Hiển vẫn giả bộ như không biết chuyện gì, "Lực bất tòng tâm, tôi chẳng phải chủ nợ."
Nắm bao da trong tay, cô phải cố gắng nhẫn nại nữa, mới có thể nhịn xuống cảm xúc đối với anh, ngược lại bị tức giận, "Đúng, ngươi không lý do giúp đỡ! Cảm tạ anh Lục đã nuôi dưỡng hai chị em chúng tôi, cho ăn cho dùng, luôn tiền thuê nhà, anh mới là người lương thiện nhất ở cảng này."
"Cảm ơn, Ôn tiểu thư quá khen." Lời nói giao chiến, anh nhiều lần trải qua ngàn vạn nguy hiểm, một lần hòa nhau.
Ôn ngọc xoay người, đi về hướng của chính.
"Đi đâu?" Lục hiển ở sau người hỏi.
"Ba giờ gặp luật sư, tôi cần đến đúng giờ."
Lục Hiển giữ chặt cô "Kêu lái xe đưa em đi, ba giờ gặp mặt, năm giờ về."
Ôn ngọc tức nghẹn ở cổ họng nhìn trân trân, tự do thân thể, sự riêng tư của cá nhân đều vọt tới đầu miệng, cuối cùng nuốt xuống, cô quyết định tiết kiệm thời gian, không lại đàn gảy tai trâu.
Rõ ràng, đi theo cô không chỉ là một lái xe, còn là một người trung thành và tận tâm, đem Lục Hiển ví như thần linh, thấy cô cũng sốt ruột, đối đãi giống như cơm cha áo mẹ vậy.
Bình thường cùng luật sư bàn bạc tình tiết vụ án đều có cùng một kết quả - - Ôn tiểu thư, vụ án này có thể làm giảm bớt mức độ, giảm miễn, thậm chí tránh né, những mà tốn nhiều thời gian gian và tiền bạc...
Kế tiếp phải đợi người bị hại tự động cắt thịt, tự chủ lấy máu.
Ôn ngọc đưa ra 15, Luật sư Vương Đại kêu 30%, tức một phần ba, khoản nợ lớn nhất không vượt qua sự ràng buột chiếm đoạt của Ôn Nghiên, túc là nói thắng được hai ngàn năm trăm vạn, ông ta muốn lấy tám trăm vạn, khó trách người ta nói luật sư là ác quỷ, lòng tham không đáy, trước sau như một ở lúc con người ta đau khổ nhất mà hút máu người
Ôn Nghiên nghe xong giận dữ, "Thua thì thua, chị tình nguyện đốt cho tứ thúc cũng không cho ông ta!"
Nhưng quan tòa không xử, liền đến một phân tiền cũng không dư ra, cuối cùng vẫn như thỏa hiệp.
Chỉ mong luật sư Vương Đại đúng như lời đồn sắc bén.
Võng càng thu càng chặt, Ôn Ngọc sắp hít thở không thông rồi.
Vận xui chưa bao giờ can tâm tình nguyện quay thành phim lẽ, nó làm thành một bộ phim truyền hình nhiều tập, một bộ 390 tập, đúng bảy giờ rưởi mỗi tối như thúc giục, đem một mặt khó coi nhất của cuộc sống diễn ra cho mọi người xem.
Không ai nghĩ tới Vưu Mỹ Hiền sẽ xuất hiện với tư thái hoa mỹ vậy, ở cái khu thuộc loại nhà giàu mới nổi, chống thắt lưng mắng nhau với không khí, khóc lóc, dưới cái nóng 35 độ đem thân thể như muối phân hủy, chỉ lên trời, hận ông trời bất công.
"Đáng chết đáng chết, tôi khổ sở hai mươi mấy năm nuôi dưỡng hai đứa con gái, chưa kêu than một tiếng khổ, oán giận một câu mệt mỏi, mắt thấy hai đứa con lớn lên - - vẫn là ‘không có gì sánh như biển lớn’, cũng chưa bao giờ quan tâm tới mẹ, tôi làm sai cái gì, con gái của mình lại đối xử với mình như vậy? Tôi không cần danh lợi, chỉ cần hai người các con A Nghiên A Ngọc, ra gặp mẹ một lần, trong lòng mẹ sẽ biết chừng mực, không bao giờ tới quấy rầy nữa…”
Càng nghĩ càng đau lòng, càng khóc càng phấn khích, diễn nhập quá sâu, thực sự làm một người mẹ hiền từ bĩ đại, vì con gái mà hy sinh tiền đồ của mình.
Ôn nghiên lấy đau đầu trốn tránh, không lo lắng, vẫn là Ôn Ngọc đi ra ngoài đẻ chịu những chỉ trỏ của những người qua đường.
Cũng may cô làm mặt lạnh, hơi nhếch môi, đều có lực uy hiếp, là cô gái băng tuyết xinh đẹp, trong ánh mắt viết rõ "Người lạ chớ tới gần" .
"Khóc đủ chưa?"
Vưu Mỹ Hiền căn bản không để ý cô, trái lại tiếp tục khóc, hướng người qua đường kể lại chuyện xưa đau khổ, trăm ngàn oán hận ở trong đó.
Thái độ Ôn Ngọc thận trọng, hai tay ôm ngực, giống như căn bản không biết đến người đàn bà trước mắt này, "Đứng lên, tôi đưa bà đi lấy tài sản, mười lăm vạn, một phân tiền tôi cũng chưa động, chờ đến một ngày bà trở về như hôm nay."
Đúng bệnh hốt thuốc, Vưu Mỹ Hiện bị điên lập tức có hiệu quả, đứng lên đạp đất, lại giống như một người bình thường, đi theo phía sau Ôn Ngọc vào nhà.
Khu nhà cao cấp hai ngàn thước, cảnh quan xa hoa, đã nhiều năm Vưu Mỹ Hiền chưa từng thấy qua bậc thềm bậc thềm bằng ngọc xanh vàng rực rỡ dẫn vào tòa lâu đài nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ, chậc chậc cảm thán, "A Ngọc, mẹ chỉ biết con sắc bén nhất, so với chị con còn hữu dụng hơn, tìm đàn ông cũng không bình thường, có tiền bao nhiều, lại bỏ ra tiêu tiền bấy nhiêu - -" trong nháy mắt bà sáng sủa hiền lành, chỉ vì tiền đồ sáng lạng, liền không còn tâm tình đi trừng mắt trả thù, có tiền, tất cả đều tốt
Hai mắt bà phóng tia sáng, cuối cùng con mắt nhìn thẳng vào Ôn Ngọc. Trong lòng đánh giá, đứa em gái duyên dánh yêu kiều tuổi thanh xuân, lúc đấu giá sẽ được giá cao.
Ôn Ngọc lấy một cái túi văn kiện đưa tới trước mặt Vưu Mỹ Hiền, "Của bà, mười lăm vạn, tính cả vòng cổ phỉ thúy bà ngoại để lại cho bà. Cầm chắc nó, tiếp tục đi truy đuổi tình yêu vĩ đại của bà đi."
Vưu Mỹ Hiền không chịu nhận, bà được cao nhân chỉ điểm, bây giờ Ôn Ngọc như chim bay đầu cành, mười lăm vạn này thì là cái gì? Phải biết thả dây dài câu cá lớn.
"Con phát đạt, liền ngại nuôi dưỡng mẹ sao? Tưởng lấy mười lăm vạn là thoát được tôi?"
Mắt Ôn Ngọc lạnh nhìn, chờ bà diễn nhạc kịch đang đoạn cao trào, "Ghét bỏ Tam Thái, tôi làm sao dám? Tam Thái không phải là đã gả cho Lão Quỷ đi vào xã hội thượng lưu rồi sao, sao lại rãnh rỗi đến thăm tôi? Yên tâm, tôi cùng chị đều không có đói chết, không có báo cảnh sát bắt bà, tố cáo bà vứt bỏ không chịu chăm sóc.”
"Giọng điệu của con vẫn sắc bén, chanh chua." Mới ba câu liền phá vỡ, vỡ kịch của phu nhân Vưu Mỹ Hiền tốn công dàn dựng không đủ sức, lần sau phải kiếm cách khách nếu muốn tiếp tục tìm cô.
"Học hỏi Tam Thái, không dám sơ sẩy. Bất quá Tam Tháu, không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề, bà ở xa ngàn dặm từ cung điện Buckingham bay tới, không phải là chỉ muốn gặp mặt ồn ào đơn giản như vậy, Lão Quỷ vui vẻ với người mới, vẫn là Tam Thái tĩnh ngộ nhất thời?”
Vưu Mỹ Hiền đoạt láy túi tiền lớn từ trong tay Ôn Ngọc, gắt gao nắm chặt ở trong ngực, lẩm bẩm nó: “Tôi thiếu nợ đánh bạc…”
Ôn ngọc lập tức gọi người giúp việc, "Đưa vị phu nhân này ra ngoài."
Lúc này Vưu Mỹ Hiền mạnh mẽ là thường, đi lên một bước nắm lấy thần tài, "Tôi là mẹ con, Ôn Ngọc, con không thể nhẩn tâm như vậy, con giúp mẹ, bất quá chỉ là một cái nhấc tay... ..."
"Cái gì gọi là một cái nhấc tay?"
"Bất quá là bồi ngườilên giường... ..."
Muốn tức giận, phảng phất cũng không còn chút sức lực, Ôn Ngọc lại bỏ ra người mẹ vĩ đại hồn nhiên này, "Tiễn khách! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cáo bà tự động xoogn vào nhà dân.”
Vưu Mỹ Hiền không buông tay, kêu gào nói: "Chổ này? Con cho đây là nhà con? Không chừng mực, này chỉ sợ là khách thuê lâu dài mà thôi."
Ôn Ngọc nghĩ, cả đời này cô không muốn gặp Vưu Mỹ Hiền, bất kể mẹ cô là ai, vợ của ai, đều không có quan hệ với cô.
Nhưng mà vừa lúc đó, cuối cùng Ôn Nghiên cũng bước ra, ló đầu, cùng Vương Mỹ Hiền trình diễn đoạn mẹ con gặp nhau, ôm đầu khóc rống.
Cùng một lứa bên trời lận đận, một gian phòng, chỉ còn Ôn Ngọc là người ngoài, ngơ ngác nhìn hai người đau buồn trước mặt, kể lể tâm sự lẫn nhau. Kỳ thực cô đã sớm thành thói qurn , bị bài xích làm người ngoài, làm một người vô tình vô cảm, chỉ có tự mình nhớ tới bản thân.
Cô không hiểu, tại sao lúc ồn ào náo nhiệt như vậy, lại vì bản thân khổ sở.
Không tới ba ngày, Ôn Nghiên liền nhận được tin của luật sư, khi Tần Tứ gia còn sống thiếu một món nợ lớn đến kỳ hạn mà vẫn chưa trả, hôm nay chủ nợ liên hiệp, hướng không có đền bù chịu tặng người thu hồi 3450 vạn khoản nợ khoản.
Ôn Nghiên hơn hai mươi hai tuổi đời, chưa từng cải vả với người đi đường, huống chi tranh luận trên tòa án, tiếp nhận liên tiếp những nghi vấn của luật sư đưa ra, ngôn ngữ nặng nề. Liên tưởng về cảnh tượng đó một chút, quan toà mặc áo khoác đỏ, đội bộ tóc giả to đùng, lạnh lùng ít nói, luật sư áo đen, lời nói sắc bén, thận trọng. các ký giả của những tờ báo nhỏ đến dự thính cầm sẳn giấy bút, thiết tha nhìn lên bảng tin tình cảm hôm nay, viết xong bản thảo 300 chử, lúc này khối tiền lương 1500 nhận được, quản cô bị cáo hay nguyên cáo, thắng hay thua.
Xả hội trong khuôn khổ nho nhỏ, cô sẽ bị nói thành phụ nữ hám tiền hoặc là quả phụ? Cũng không quan trọng, đáng buồn nhất là cả người cả của đều không còn, trở về thời điểm bị người coi thường chê cười.Chẳng lẽ lại muốn đến văn phòng xin việc lại, thay đổi chịu đựng chủ quản thời mãn kinh cay nghiệt?
Bao nhiêu sự không cam lòng đều ở đây, chỉ một câu không có đủ dũng khí, không cần gấp gáp, từ đầu, câu nói chưa chắc một kích phải trúng, trước rộng tung lưới, mới có thể đã tốt muốn tốt hơn.
Ôn Ngọc ôm bả vai chị, hết lòng an ủi, “Chờ em đi liên hệ luật sư, chi tiết còn chưa thảo luận, ai cũng không thể đưa ra kết luận”.
Ôn Nghiên nhìn cô em gái nhỏ của mình, cầm tay của nó, giống như bắt được phao cấp cứu, đem toàn bộ hi vọng để đặt cược, nóng lên làm người ta sợ hãi.
“A Ngọc, A Ngọc, em đi cầu xin Lục tiên sinh giúp chị đi, cầu xin anh ấy giúp chị một tay, chị không thể không có số tiền này, nếu thua kiện, hai bàn tay trắng, chi bằng đốt than tự sát”.
Thật là kỳ quái, rõ ràng là yêu mạng sống hơn người, nhưng mở miệng ngậm miệng đều muốn tự sát, chỉ sợ người bên cạnh không biết cô tinh thông kỹ năng tự sát nhất. Còn lớn tiếng hơn kêu, “Này, em cảnh cáo chị, em sẽ đốt than cho chị chết!”
“Em không đi nấu cơm chị liền chết ——”
“Cái gì? Nước cất bán mười đồng một khối? Không xuống giá chị liền chết.”
Có ý nghĩa hay không?
Lúc này thì Lục Hiển ở thư phòng mở hội nghị bàn tròn, nghe báo cáo, rất có khí thế.
Cố thiếu gạt tàn thuốc, dựa vào thành ghế nói: “Bốn đại lão là một nhóm so ra khó trị, Hỏa Ngưu là Cô Hàn lão, nhìn chằm chằm lợi năm xu ở Tam Mao, muốn tăng giá, chín khối một đường hoàn bán được mười ba mười bốn. Lão Mập Quan hồ đồ ban ngày phát mộng, cư nhiên kêu chia, còn có Song Phiên Đông, thực là ngồi thuốc nổ lớn, chém chết Đức An còn khai chiến, muốn thay mặt Long Hưng chúng ta nuốt trọn Tân Nghĩa Liên, độc chiếm Tiêm Sa Chủy, để cho tôi nói, cứ gọi hắn đi chọn Trưởng Đặc Khu ..., mỗi ngày kêu la khẩu hiệu đầu đường”.
“Để cho bọn họ ầm ĩ, cũng chẳng qua hoành hành một hai năm. Mập quan còn muốn hai năm sau, đẩy lão Mạnh ra ngoài? Ngu ngốc, cũng không có đầu óc? Tôi chưa tuyển chọn thì đương nhiên lấy chủ trương là dân chủ, đến khi tôi làm người nói chuyện, người nào kêu dân chủ ai muốn phản, tạo phản còn không chết?” Lục Hiển ngậm lấy điếu thuốc, ghế bạch đằng bốn chân, anh ngồi ngả ngiêng, đem thư phòng trang nhã biến thành bãi ca múa như trong hộp đêm, viết là bên dưới—— đã vô pháp không còn trời.
“Bằng Tường như thế nào? Vẫn còn ở đang trốn?”
Ngày trước Đức An cùng Bằng Tường theo sát Tần Tứ gia, hôm nay đại thụ cũng bị san bằng đi rể cây, làm sao cành lá Diệp còn đường sống, Đức An chết dưới tay thuộc hạ Sông Phiên Đông, Bằng Tường không tin tức, không cần hỏi, chỉ biết sẽ có cái chết thảm.
Một nhà năm người đàn ông, một người một cái khói, kết thành sương mù dày đặt, không thấy rõ lẫn khuôn mặt lẫn nhau.
Máy báo động khói của thư phòng nhất định bị Lục Hiển phong tỏa, nếu không vì sao lại còn chưa báo nguy lên.
Vẫn là Cố thiếu trả lời, “Song Phiên Đông lập chí tìm ra được hắn ta ra, truyền ra nói, hắn muốn bắt Bằng Tường trong nhà lớn, buộc hắn tahiện thân.”
Lục Hiển nói: “Song Phiên Đông có tâm giết người cao, vừa động thủ muốn là muốn tính mạng cả nhà đối phương.”
Cố thiếu cười nhạo nói: "Ba chữ san bằng nhà làm như thế nào? Quy cũ không phải như củ, có người mắt nhắm mắt mở, cũng có người giống như Song Phiên Đông, lấy chuyện giết người làm niềm vui.” Thấy vẻ mặt của Lục Hiển nên châm chước khuyên, “Này, anh đại D không phải là đang mềm lòng chứ? Tôi ước gì có Song Phiên Đông kết thúc, tiết kiệm thời gian. Lại nói Song Phiên Đông bị bệnh thần kinh, anh đại D anh vừa mới lên, không cần thiết phải dính dáng với hắn ta.”
Lục Hiển thả lỏng mi, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Như thế nào, mấy người các cậu cũng tốt chứ? Tiền có đủ hay không, không đủ cứ mở miệng, tôi đưa thêm cho các cậu.”
Sán Vĩ Tử nói đầu tiên, “Tiền quá nhiều xài không hết, giống như nằm mơ ——”
Đại Bình nói: “Không phải là nằm mộng..., sớm nói ở với anh D, muốn Núi Vàng Núi Bạc đều có.”
Nói năm ba câu nhạo báng, vì đột nhiên anh em nới này không giống với nơi khác, càng phát sinh yêu cầu, miêu tả kế hoạch tương lai to lớn, cuối cùng Lục Hiển kết luận, "Tốt thì làm, mạnh dạn làm, mọi chuyện có tôi chống đỡ cho các cậu."
Anh phải đi làm lãnh đạo binh lính kiệt xuất, cố chủ ưu tú, cuối năm chính phủ đăng báo khen ngợi.
Khi mấy người xuất môn, Ôn Ngọc đã ở phòng khách uống trà chờ một thời gian, Cố thiếu mặt mày thanh tú, anh ánh mắt giống như thư sinh, trên đầu tóc cắt kiểu đầu đinh, cao hơn 190 cm, thân thể Sán Vĩ Tử gầy gò cở bốn lạng thịt , làn da Phú Sinh ngâm đen, có thể ẩn trốn ban đem. Một đám dị thường hành lễ , xa xa gật đầu gọi chị dâu, một tiếng liên tiếp, lớn nhất nhận được ánh mắt của Lục Hiển, lấy được đắc ý.
Khi mấy người xuất môn, Ôn Ngọc đã ở phòng khách uống trà chờ một thời gian, Cố thiếu mặt mày thanh tú, anh ánh mắt giống như thư sinh, trên đầu tóc cắt kiểu đầu đinh, cao hơn 190 cm, thân thể Sán Vĩ Tử gầy gò cỡ bốn lạng thịt , làn da Phú Sinh ngâm đen, có thể ẩn trốn ban đem. Một đám dị thường hành lể, xa xa gật đầu gọi chị dâu, một tiếng liên tiếp, lớn nhất nhận được ánh mắt của Lục Hiển, lấy được đắc ý.
Đám người rời khỏi, ôn ngọc lập tức vào thẳng vấn đề, "Có người đến cửa đòi nợ, muốn đòi chị tôi một khoản tiền lớn hơn ba trăm ngàn. Tôi đoán anh Lục đây đã sớm nhận được tin tức.
Lục hiển tránh đi vấn đề cuối cùng của cô, ngược lại nói: “Anh đã nói sớm tiền tài bất nghĩa không thể lâu dài, em nhớ khuyên cô ta, buôn bỏ tiền tài để sống an nhàn.”
"Tôi cho rằng cửa thiên lao, làm nhiều nhất là anh, tiền tài bất nghĩa của anh lại phảng phất thật an ổn?"
"Anh hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo an dân, có Quan Nhị Gia chiếu cố." Nói xong, tự anh cười ra tiếng.
Ôn ngọc nhìn đồng hồ treo trên tường, một vòng tròn, từng giây phút trốn thoát, nhắc nhở cô, con người sống từng giây từng phút để chạy trốn.
Cô mềm giọng, "Tần Tứ gia đã chết, anh Lục, sao anh không giơ cao đánh khẽ, tìm chổ khoan dung mà độ lượng."
Lục Hiển vẫn giả bộ như không biết chuyện gì, "Lực bất tòng tâm, tôi chẳng phải chủ nợ."
Nắm bao da trong tay, cô phải cố gắng nhẫn nại nữa, mới có thể nhịn xuống cảm xúc đối với anh, ngược lại bị tức giận, "Đúng, ngươi không lý do giúp đỡ! Cảm tạ anh Lục đã nuôi dưỡng hai chị em chúng tôi, cho ăn cho dùng, luôn tiền thuê nhà, anh mới là người lương thiện nhất ở cảng này."
"Cảm ơn, Ôn tiểu thư quá khen." Lời nói giao chiến, anh nhiều lần trải qua ngàn vạn nguy hiểm, một lần hòa nhau.
Ôn ngọc xoay người, đi về hướng của chính.
"Đi đâu?" Lục hiển ở sau người hỏi.
"Ba giờ gặp luật sư, tôi cần đến đúng giờ."
Lục Hiển giữ chặt cô "Kêu lái xe đưa em đi, ba giờ gặp mặt, năm giờ về."
Ôn ngọc tức nghẹn ở cổ họng nhìn trân trân, tự do thân thể, sự riêng tư của cá nhân đều vọt tới đầu miệng, cuối cùng nuốt xuống, cô quyết định tiết kiệm thời gian, không lại đàn gảy tai trâu.
Rõ ràng, đi theo cô không chỉ là một lái xe, còn là một người trung thành và tận tâm, đem Lục Hiển ví như thần linh, thấy cô cũng sốt ruột, đối đãi giống như cơm cha áo mẹ vậy.
Bình thường cùng luật sư bàn bạc tình tiết vụ án đều có cùng một kết quả - - Ôn tiểu thư, vụ án này có thể làm giảm bớt mức độ, giảm miễn, thậm chí tránh né, những mà tốn nhiều thời gian gian và tiền bạc...
Kế tiếp phải đợi người bị hại tự động cắt thịt, tự chủ lấy máu.
Ôn ngọc đưa ra 15, Luật sư Vương Đại kêu 30%, tức một phần ba, khoản nợ lớn nhất không vượt qua sự ràng buột chiếm đoạt của Ôn Nghiên, túc là nói thắng được hai ngàn năm trăm vạn, ông ta muốn lấy tám trăm vạn, khó trách người ta nói luật sư là ác quỷ, lòng tham không đáy, trước sau như một ở lúc con người ta đau khổ nhất mà hút máu người
Ôn Nghiên nghe xong giận dữ, "Thua thì thua, chị tình nguyện đốt cho tứ thúc cũng không cho ông ta!"
Nhưng quan tòa không xử, liền đến một phân tiền cũng không dư ra, cuối cùng vẫn như thỏa hiệp.
Chỉ mong luật sư Vương Đại đúng như lời đồn sắc bén.
Võng càng thu càng chặt, Ôn Ngọc sắp hít thở không thông rồi.
Vận xui chưa bao giờ can tâm tình nguyện quay thành phim lẽ, nó làm thành một bộ phim truyền hình nhiều tập, một bộ 390 tập, đúng bảy giờ rưởi mỗi tối như thúc giục, đem một mặt khó coi nhất của cuộc sống diễn ra cho mọi người xem.
Không ai nghĩ tới Vưu Mỹ Hiền sẽ xuất hiện với tư thái hoa mỹ vậy, ở cái khu thuộc loại nhà giàu mới nổi, chống thắt lưng mắng nhau với không khí, khóc lóc, dưới cái nóng 35 độ đem thân thể như muối phân hủy, chỉ lên trời, hận ông trời bất công.
"Đáng chết đáng chết, tôi khổ sở hai mươi mấy năm nuôi dưỡng hai đứa con gái, chưa kêu than một tiếng khổ, oán giận một câu mệt mỏi, mắt thấy hai đứa con lớn lên - - vẫn là ‘không có gì sánh như biển lớn’, cũng chưa bao giờ quan tâm tới mẹ, tôi làm sai cái gì, con gái của mình lại đối xử với mình như vậy? Tôi không cần danh lợi, chỉ cần hai người các con A Nghiên A Ngọc, ra gặp mẹ một lần, trong lòng mẹ sẽ biết chừng mực, không bao giờ tới quấy rầy nữa…”
Càng nghĩ càng đau lòng, càng khóc càng phấn khích, diễn nhập quá sâu, thực sự làm một người mẹ hiền từ bĩ đại, vì con gái mà hy sinh tiền đồ của mình.
Ôn nghiên lấy đau đầu trốn tránh, không lo lắng, vẫn là Ôn Ngọc đi ra ngoài đẻ chịu những chỉ trỏ của những người qua đường.
Cũng may cô làm mặt lạnh, hơi nhếch môi, đều có lực uy hiếp, là cô gái băng tuyết xinh đẹp, trong ánh mắt viết rõ "Người lạ chớ tới gần" .
"Khóc đủ chưa?"
Vưu Mỹ Hiền căn bản không để ý cô, trái lại tiếp tục khóc, hướng người qua đường kể lại chuyện xưa đau khổ, trăm ngàn oán hận ở trong đó.
Thái độ Ôn Ngọc thận trọng, hai tay ôm ngực, giống như căn bản không biết đến người đàn bà trước mắt này, "Đứng lên, tôi đưa bà đi lấy tài sản, mười lăm vạn, một phân tiền tôi cũng chưa động, chờ đến một ngày bà trở về như hôm nay."
Đúng bệnh hốt thuốc, Vưu Mỹ Hiện bị điên lập tức có hiệu quả, đứng lên đạp đất, lại giống như một người bình thường, đi theo phía sau Ôn Ngọc vào nhà.
Khu nhà cao cấp hai ngàn thước, cảnh quan xa hoa, đã nhiều năm Vưu Mỹ Hiền chưa từng thấy qua bậc thềm bậc thềm bằng ngọc xanh vàng rực rỡ dẫn vào tòa lâu đài nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ, chậc chậc cảm thán, "A Ngọc, mẹ chỉ biết con sắc bén nhất, so với chị con còn hữu dụng hơn, tìm đàn ông cũng không bình thường, có tiền bao nhiều, lại bỏ ra tiêu tiền bấy nhiêu - -" trong nháy mắt bà sáng sủa hiền lành, chỉ vì tiền đồ sáng lạng, liền không còn tâm tình đi trừng mắt trả thù, có tiền, tất cả đều tốt
Hai mắt bà phóng tia sáng, cuối cùng con mắt nhìn thẳng vào Ôn Ngọc. Trong lòng đánh giá, đứa em gái duyên dánh yêu kiều tuổi thanh xuân, lúc đấu giá sẽ được giá cao.
Ôn Ngọc lấy một cái túi văn kiện đưa tới trước mặt Vưu Mỹ Hiền, "Của bà, mười lăm vạn, tính cả vòng cổ phỉ thúy bà ngoại để lại cho bà. Cầm chắc nó, tiếp tục đi truy đuổi tình yêu vĩ đại của bà đi."
Vưu Mỹ Hiền không chịu nhận, bà được cao nhân chỉ điểm, bây giờ Ôn Ngọc như chim bay đầu cành, mười lăm vạn này thì là cái gì? Phải biết thả dây dài câu cá lớn.
"Con phát đạt, liền ngại nuôi dưỡng mẹ sao? Tưởng lấy mười lăm vạn là thoát được tôi?"
Mắt Ôn Ngọc lạnh nhìn, chờ bà diễn nhạc kịch đang đoạn cao trào, "Ghét bỏ Tam Thái, tôi làm sao dám? Tam Thái không phải là đã gả cho Lão Quỷ đi vào xã hội thượng lưu rồi sao, sao lại rãnh rỗi đến thăm tôi? Yên tâm, tôi cùng chị đều không có đói chết, không có báo cảnh sát bắt bà, tố cáo bà vứt bỏ không chịu chăm sóc.”
"Giọng điệu của con vẫn sắc bén, chanh chua." Mới ba câu liền phá vỡ, vỡ kịch của phu nhân Vưu Mỹ Hiền tốn công dàn dựng không đủ sức, lần sau phải kiếm cách khách nếu muốn tiếp tục tìm cô.
"Học hỏi Tam Thái, không dám sơ sẩy. Bất quá Tam Tháu, không bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề, bà ở xa ngàn dặm từ cung điện Buckingham bay tới, không phải là chỉ muốn gặp mặt ồn ào đơn giản như vậy, Lão Quỷ vui vẻ với người mới, vẫn là Tam Thái tĩnh ngộ nhất thời?”
Vưu Mỹ Hiền đoạt láy túi tiền lớn từ trong tay Ôn Ngọc, gắt gao nắm chặt ở trong ngực, lẩm bẩm nó: “Tôi thiếu nợ đánh bạc…”
Ôn ngọc lập tức gọi người giúp việc, "Đưa vị phu nhân này ra ngoài."
Lúc này Vưu Mỹ Hiền mạnh mẽ là thường, đi lên một bước nắm lấy thần tài, "Tôi là mẹ con, Ôn Ngọc, con không thể nhẩn tâm như vậy, con giúp mẹ, bất quá chỉ là một cái nhấc tay... ..."
"Cái gì gọi là một cái nhấc tay?"
"Bất quá là bồi ngườilên giường... ..."
Muốn tức giận, phảng phất cũng không còn chút sức lực, Ôn Ngọc lại bỏ ra người mẹ vĩ đại hồn nhiên này, "Tiễn khách! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cáo bà tự động xoogn vào nhà dân.”
Vưu Mỹ Hiền không buông tay, kêu gào nói: "Chổ này? Con cho đây là nhà con? Không chừng mực, này chỉ sợ là khách thuê lâu dài mà thôi."
Ôn Ngọc nghĩ, cả đời này cô không muốn gặp Vưu Mỹ Hiền, bất kể mẹ cô là ai, vợ của ai, đều không có quan hệ với cô.
Nhưng mà vừa lúc đó, cuối cùng Ôn Nghiên cũng bước ra, ló đầu, cùng Vương Mỹ Hiền trình diễn đoạn mẹ con gặp nhau, ôm đầu khóc rống.
Cùng một lứa bên trời lận đận, một gian phòng, chỉ còn Ôn Ngọc là người ngoài, ngơ ngác nhìn hai người đau buồn trước mặt, kể lể tâm sự lẫn nhau. Kỳ thực cô đã sớm thành thói qurn , bị bài xích làm người ngoài, làm một người vô tình vô cảm, chỉ có tự mình nhớ tới bản thân.
Cô không hiểu, tại sao lúc ồn ào náo nhiệt như vậy, lại vì bản thân khổ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.