Chương 1:
Mặc Vi Đạm
06/05/2024
Bể cá to lớn lạnh băng do thả vào nhóm thủy sắc mà chuyển sang màu xanh đậm, cá anh vũ bơi trong bể sống động, trên thân điểm xuyết màu đỏ như máu càng thêm lung linh.
Cô gái bị ấn mạnh trên bể cá, người đàn ông nhanh chóng đè lên cô khiến cô bị kẹt giữa bể cá không thể cử động. "Chị Trình... Chị có nhớ tôi không?" Hơi thở người đàn ông nặng nề khẽ hỏi cô gái, răng hắn cắn nhẹ tên vành tai trắng như tuyết của cô, kích thích người cô gái run lên.
Cô sợ người đàn ông này, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải của chàng trai cô từng biết.
Cô không ngờ kiếp này có thể gặp lại nam sinh đó, nhưng khi gặp lại thì cậu không còn là cậu thiếu niên ngây thơ ngày ấy nữa.
Hắn hôn cô mãnh liệt, mang theo thù hận muốn hủy đi luôn xương cốt cô và nuốt vào.
"Đau quá..." Trình Nặc khẽ rên, động tác của hắn quá thô bạo, môi dán vào môi cô không theo trình tự gì, đó không phải là hôn mà là cố ý cắn, miệng cô có vị rỉ sét vì vết nứt ở môi, là mùi máu.
Không biết cô lấy đâu ra sức lực, tát mạnh vào mặt người đàn ông, không thèm để ý đến chiếc váy đã bị rách đến đầu gối, nhân lúc hắn đang đau đớn quay người chạy lên lầu.
Nhưng chiếc váy vết rách đến tận trên đùi, toàn bộ thân trên của cô lộ ra ngoài, làn váy hạn chế cử động của cô, cô chạy xiêu vọi và hoảng loạn suýt ngã xuống mấy lần.
Hứa Đồng Chu đi theo phía sau cô, hắn tựa như đang nhìn cô biểu diễn, lúc ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, an nắm lấy dây đai trên váy của cô, dùng sức kéo cô ngã về phía sau một cách nhẹ nhàng.
"Người đã thành như vậy rồi, chị còn muốn chạy sao?" Hứa Đồng Chu cười khẽ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thong thả ngồi xổm xuống.
Trình Nặc sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn anh ta tới gần, cô chống khuỷu tay xuống đất, từng bước một về phía sau, "Đừng như vậy... Năm đó tôi thật sự không có ý lừa gạt cậu, hơn nữa cậu cũng không thể trách tôi, thôn các người buôn bán người chính là phạm pháp! Bây giờ cậu muốn tôi bồi thường cho cậu thế nào? Tôi đồng ý hết, cầu xin cậu, đừng thương tổn tôi."
Người cô run rẩy, nước mắt giàn giụa, lời nói luôn ra như làn đạn, nhưng Hứa Đồng Chu chỉ im lặng cười, cô xích lên một chút, hắn chậm rãi tiến lên một chút.
"Bồi thường cho tôi?" Giọng nói của hắn rất dịu dàng nhưng trên môi lại treo nụ cười quỷ dị.
"Vậy chị có biết cách bồi thường tốt nhất chính là bồi thường chị cho tôi không?" Hứa Đồng Chu khẽ cười.
"Không cần! Tôi xin cậu, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tung với cậu, cậu buông tha cho tôi đi!" Trình Nặc khóc nức nở, đưa tay nắm lấy tay của người đàn ông, muốn ngăn cản động tác của hắn.
Hứa Đồng Chu nhấp môi: "Chị biết không, đêm nay dù thế nào tôi cũng phải có được chị.... Cho nên chị phản kháng làm gì?"
Cô gái bị ấn mạnh trên bể cá, người đàn ông nhanh chóng đè lên cô khiến cô bị kẹt giữa bể cá không thể cử động. "Chị Trình... Chị có nhớ tôi không?" Hơi thở người đàn ông nặng nề khẽ hỏi cô gái, răng hắn cắn nhẹ tên vành tai trắng như tuyết của cô, kích thích người cô gái run lên.
Cô sợ người đàn ông này, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải của chàng trai cô từng biết.
Cô không ngờ kiếp này có thể gặp lại nam sinh đó, nhưng khi gặp lại thì cậu không còn là cậu thiếu niên ngây thơ ngày ấy nữa.
Hắn hôn cô mãnh liệt, mang theo thù hận muốn hủy đi luôn xương cốt cô và nuốt vào.
"Đau quá..." Trình Nặc khẽ rên, động tác của hắn quá thô bạo, môi dán vào môi cô không theo trình tự gì, đó không phải là hôn mà là cố ý cắn, miệng cô có vị rỉ sét vì vết nứt ở môi, là mùi máu.
Không biết cô lấy đâu ra sức lực, tát mạnh vào mặt người đàn ông, không thèm để ý đến chiếc váy đã bị rách đến đầu gối, nhân lúc hắn đang đau đớn quay người chạy lên lầu.
Nhưng chiếc váy vết rách đến tận trên đùi, toàn bộ thân trên của cô lộ ra ngoài, làn váy hạn chế cử động của cô, cô chạy xiêu vọi và hoảng loạn suýt ngã xuống mấy lần.
Hứa Đồng Chu đi theo phía sau cô, hắn tựa như đang nhìn cô biểu diễn, lúc ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, an nắm lấy dây đai trên váy của cô, dùng sức kéo cô ngã về phía sau một cách nhẹ nhàng.
"Người đã thành như vậy rồi, chị còn muốn chạy sao?" Hứa Đồng Chu cười khẽ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thong thả ngồi xổm xuống.
Trình Nặc sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn anh ta tới gần, cô chống khuỷu tay xuống đất, từng bước một về phía sau, "Đừng như vậy... Năm đó tôi thật sự không có ý lừa gạt cậu, hơn nữa cậu cũng không thể trách tôi, thôn các người buôn bán người chính là phạm pháp! Bây giờ cậu muốn tôi bồi thường cho cậu thế nào? Tôi đồng ý hết, cầu xin cậu, đừng thương tổn tôi."
Người cô run rẩy, nước mắt giàn giụa, lời nói luôn ra như làn đạn, nhưng Hứa Đồng Chu chỉ im lặng cười, cô xích lên một chút, hắn chậm rãi tiến lên một chút.
"Bồi thường cho tôi?" Giọng nói của hắn rất dịu dàng nhưng trên môi lại treo nụ cười quỷ dị.
"Vậy chị có biết cách bồi thường tốt nhất chính là bồi thường chị cho tôi không?" Hứa Đồng Chu khẽ cười.
"Không cần! Tôi xin cậu, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tung với cậu, cậu buông tha cho tôi đi!" Trình Nặc khóc nức nở, đưa tay nắm lấy tay của người đàn ông, muốn ngăn cản động tác của hắn.
Hứa Đồng Chu nhấp môi: "Chị biết không, đêm nay dù thế nào tôi cũng phải có được chị.... Cho nên chị phản kháng làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.