Chương 2:
Mặc Vi Đạm
06/05/2024
Khi nhận được thông báo được duyệt đi dạy ở vùng cao, có lẽ chỉ có mình cô là người vui vẻ nhất, mẹ vừa giúp cô sắp xếp hành lý vừa phàn nàn: "Nơi đó xa lắm, 5 năm trước khi mẹ và ba đi du lịch còn chưa từng nghe qua chỗ đó, rốt cuộc trong đầu con nghĩ gì mà đòi chạy đến nơi xa như vậy để dạy?"
Mấy lời này của mẹ, cô đã nghe hoài đến quen, miệng thì cười nói qua loa, tay thì lật qua lật lại xem từng đôi giày trong tủ.
"Mẹ... Đến đây giúp con chọn một đôi với, hai đôi này con nên mang theo đôi nào đây? Đi đường núi, chỉ mang một đôi sợ là không đủ, cầm hai đôi giày trên tay, Trình Nặc biểu cảm khó xử.
Cô lớn lên trong một gia đình khá giả, các phương diện ăn mặc, nơi ở, đi lại cũng không thể xem tiết kiệm, cô còn không có kế hoạch chi tiêu hợp lý khi mua sắm, thường xuyên thay tủ đồ, tủ giày cô chất đầy các loại giày, không chỉ có phiên bản giới hạn, còn có những đôi cô săn sale, cao gót, thể thao, giày lười... chất đầy tủ.
Là con gái thành phố, Trình Nặc thường chú trọng đến những đôi giày cao gót nhỏ hơi hướng nữ tính dễ phối đồ. Nhưng lần này cô đi dạy ở một vùng nông thôn cực kỳ xa xôi, cô không còn cách nào khác phải lựa chọn kỹ lưỡng, trong vali chỉ có thể mang theo hai đôi giày thể thao tiện cho việc đi lại.
Hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Trình Nặc vui vẻ ra mở cửa đón bạn trai của mình.
Điền Mục là bạn trai cô, hai người đã ở bên nhau được ba năm, anh hơn cô gần bốn tuổi, anh là học trưởng của cô, đã tốt nghiệp ba năm trước, làm việc ở đài truyền hình tỉnh đúng chuyên ngành sau khi tốt nghiệp. Ban đầu anh chỉ là biên tập viên của một đài truyền hình vệ tinh địa phương, thỉnh thoảng kiêm làm MC, chưa đầy 2 năm sau vì làm việc chăm chỉ và biết cách đối nhân xử thế nên anh được chuyển đến làm việc ở một đài truyền hình tỉnh.
Sau bao năm đi làm khiến Điền Mục nhận thức được những thăng trầm của cuộc sống, anh dần gạt bỏ tình yêu vườn trường sang một bên, tập trung để phát triển sự nghiệp.
Tuy tình cảm không còn mặn nồng nhưng Trình Nặc cũng hiểu cho sự cố gắng vất vả của Điền Mục, biết rằng anh đang vì tương lai của hai người mà phấn đầu, cuộc sống bình đạm hiện giờ là để chuẩn bị cho sự ngọt ngào mai sau. Vì vậy cô đã bao dung cho sự thay đổi của Điền Mục.
Điền Mục vừa bước vào phòng đã giật mình vì khung cảnh bừa bộn trong nhà, bắt đầu từ tủ giày ở tiền sảnh, cả căn phòng chất đầy đồ đạc của Trình Nặc, bao gồm quần áo, giày dép, tài liệu học tập, nhu yếu phẩm hàng ngày, những thứ khác... Quần áo và những đồ lặt vặt không biết từ đâu ra, tràn lan đến tận cầu thang của biệt thự.
Anh chật vật chen vào, thỉnh thoảng nhặt những món đồ cản đường dưới chân, cuối cùng bước đến chỗ Phương Vân, lễ phép chào hỏi mẹ cô.
Trình Nặc nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi đồ lớn, vui vẻ chạy tới mở ra xem. Đó đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày mà Điền Mục chuẩn bị cho cô, những vật dụng y tế đơn giản, thậm chí có cả nước rửa tay, còn nhiều thứ nhỏ nhặt không đếm xuể. Trình Nặc nhìn thấy thì vui mừng, miệng thì lẩm bẩm: "Không cần mua nhiều như vậy, em và mẹ mới đến trung tâm thương mại mua một đống thứ rồi."
Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn nhanh nhẹn lấy vài món đồ ăn nhẹ mà cô thường ăn bỏ vào vali.
Điền Mục xót cô, mặc dù mấy năm nay công việc ngày càng bận rộn nhưng lòng anh vẫn luyến tiếc cô bé này, năm đó anh sắp tốt nghiệp làm chi hội trưởng đi đón tân sinh viên, ngay lập tức bị thu hút bởi cô gái ngọt ngào xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng, mặc dù lúc đó anh đang trong giai đoạn thực tập ngoài trường, việc học và công việc vô cùng bận rộn nhưng vẫn bất chấp dùng toàn lực để theo đuổi Trình Nặc cho bằng được.
Mấy lời này của mẹ, cô đã nghe hoài đến quen, miệng thì cười nói qua loa, tay thì lật qua lật lại xem từng đôi giày trong tủ.
"Mẹ... Đến đây giúp con chọn một đôi với, hai đôi này con nên mang theo đôi nào đây? Đi đường núi, chỉ mang một đôi sợ là không đủ, cầm hai đôi giày trên tay, Trình Nặc biểu cảm khó xử.
Cô lớn lên trong một gia đình khá giả, các phương diện ăn mặc, nơi ở, đi lại cũng không thể xem tiết kiệm, cô còn không có kế hoạch chi tiêu hợp lý khi mua sắm, thường xuyên thay tủ đồ, tủ giày cô chất đầy các loại giày, không chỉ có phiên bản giới hạn, còn có những đôi cô săn sale, cao gót, thể thao, giày lười... chất đầy tủ.
Là con gái thành phố, Trình Nặc thường chú trọng đến những đôi giày cao gót nhỏ hơi hướng nữ tính dễ phối đồ. Nhưng lần này cô đi dạy ở một vùng nông thôn cực kỳ xa xôi, cô không còn cách nào khác phải lựa chọn kỹ lưỡng, trong vali chỉ có thể mang theo hai đôi giày thể thao tiện cho việc đi lại.
Hai mẹ con đang trò chuyện vui vẻ thì chuông cửa vang lên, Trình Nặc vui vẻ ra mở cửa đón bạn trai của mình.
Điền Mục là bạn trai cô, hai người đã ở bên nhau được ba năm, anh hơn cô gần bốn tuổi, anh là học trưởng của cô, đã tốt nghiệp ba năm trước, làm việc ở đài truyền hình tỉnh đúng chuyên ngành sau khi tốt nghiệp. Ban đầu anh chỉ là biên tập viên của một đài truyền hình vệ tinh địa phương, thỉnh thoảng kiêm làm MC, chưa đầy 2 năm sau vì làm việc chăm chỉ và biết cách đối nhân xử thế nên anh được chuyển đến làm việc ở một đài truyền hình tỉnh.
Sau bao năm đi làm khiến Điền Mục nhận thức được những thăng trầm của cuộc sống, anh dần gạt bỏ tình yêu vườn trường sang một bên, tập trung để phát triển sự nghiệp.
Tuy tình cảm không còn mặn nồng nhưng Trình Nặc cũng hiểu cho sự cố gắng vất vả của Điền Mục, biết rằng anh đang vì tương lai của hai người mà phấn đầu, cuộc sống bình đạm hiện giờ là để chuẩn bị cho sự ngọt ngào mai sau. Vì vậy cô đã bao dung cho sự thay đổi của Điền Mục.
Điền Mục vừa bước vào phòng đã giật mình vì khung cảnh bừa bộn trong nhà, bắt đầu từ tủ giày ở tiền sảnh, cả căn phòng chất đầy đồ đạc của Trình Nặc, bao gồm quần áo, giày dép, tài liệu học tập, nhu yếu phẩm hàng ngày, những thứ khác... Quần áo và những đồ lặt vặt không biết từ đâu ra, tràn lan đến tận cầu thang của biệt thự.
Anh chật vật chen vào, thỉnh thoảng nhặt những món đồ cản đường dưới chân, cuối cùng bước đến chỗ Phương Vân, lễ phép chào hỏi mẹ cô.
Trình Nặc nhìn thấy trong tay anh đang cầm một túi đồ lớn, vui vẻ chạy tới mở ra xem. Đó đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày mà Điền Mục chuẩn bị cho cô, những vật dụng y tế đơn giản, thậm chí có cả nước rửa tay, còn nhiều thứ nhỏ nhặt không đếm xuể. Trình Nặc nhìn thấy thì vui mừng, miệng thì lẩm bẩm: "Không cần mua nhiều như vậy, em và mẹ mới đến trung tâm thương mại mua một đống thứ rồi."
Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn nhanh nhẹn lấy vài món đồ ăn nhẹ mà cô thường ăn bỏ vào vali.
Điền Mục xót cô, mặc dù mấy năm nay công việc ngày càng bận rộn nhưng lòng anh vẫn luyến tiếc cô bé này, năm đó anh sắp tốt nghiệp làm chi hội trưởng đi đón tân sinh viên, ngay lập tức bị thu hút bởi cô gái ngọt ngào xinh đẹp có nụ cười tỏa nắng, mặc dù lúc đó anh đang trong giai đoạn thực tập ngoài trường, việc học và công việc vô cùng bận rộn nhưng vẫn bất chấp dùng toàn lực để theo đuổi Trình Nặc cho bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.