Chương 33:
Mặc Vi Đạm
27/05/2024
Sáng nay hai người chỉ ăn chút cháo, cô tập trung nghĩ đến việc sạc điện thoại nên không để ý đến cơn đói của mình, hương vị cay nồng của món ăn đã kích thích dạ dày khiến cô nhận ra bụng mình đang xẹp lép, cô còn đói bụng nói gì đến thiếu niên đang tuổi trưởng thành.
Hứa Đồng Chu gãi đầu cười ngượng ngùng, lấy ra chieecss bánh bao hấp Vương Quế Chi đã chuẩn bị từ trước cho cậu, bề ngoài hơi dơ, hẳn là đồ ăn tối qua còn dư.
Cậu cắn một miếng lớn vào miệng, "Chị ăn đi không cần lo cho em". Trong mắt cậu có ý cười, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của Trình Nặc.
Trình Nặc lập tức hiểu ra, nhưng nói thẳng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, liền xin ông chủ thêm một đôi đũa và một cái bát khác, đặt trước mặt Hứa Đồng Chu, "Đồ ăn nhiều quá chị ăn không hết, em ăn phụ chị một ít được không?"
Hứa Đồng Chu hơi đơ ra, cầm lấy đôi đũa Trình Nặc đưa, nhìn cô cẩn thận gắp bún vào một bát khác rồi đẩy cho cậu, "Em cũng ăn đi." Cô vẫn luôn mỉm cươi, nụ cười làm Hứa Đồng Chu si mê.
"Lát nữa em muốn đi bán cây đậu sao?" Trình Nặc hỏi cậu.
"Dạ, em muốn đi ra phía trước chợ tìm chỗ bán." Hứa Đồng Chu biết cô có việc riêng, cũng không dám hỏi thêm.
"Gần đây có tạp hoá hay cửa hàng tiện lợi nào không em?" Cô vẫn đang nghĩ đến việc sạc pin, ăn vội tô bún rồi rời đi.
Hứa Đồng Chu đưa cô đến một quán hơi cũ, chủ cửa hàng này là người làng Bạc Châu đến mở, cũng quen biết cha của Hứa Đồng Chu, khi nào đi chợ cậu cũng ghé tại đây để mua đồ dùng sinh hoạt. Vừa thấy cậu dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, không cần nói nhiều cũng đoán được cô là giáo viên tình nguyện mới trong làng, ông chủ vọi vàng mời cô ngồi xuống và nói chuyện với Hứa Đồng Chu bằng tiếng địa phương.
Sau khi Hứa Đồng Chu chính thức giới thiệu xong, cô mới lấy điện thoại ra xin sạc nhờ, cũng không phải việc gì khó, ông chủ giúp ở ngay, cắm cục sạc vào ổ ròi đưa cho Trình Nặc.
Hứa Đồng Chu lại nói với cô vài cậu, nói cậu anh bán đồ xong sẽ quay lại, sau đó luyến tiếc rời đi.
Hứa Đồng Chu gãi đầu cười ngượng ngùng, lấy ra chieecss bánh bao hấp Vương Quế Chi đã chuẩn bị từ trước cho cậu, bề ngoài hơi dơ, hẳn là đồ ăn tối qua còn dư.
Cậu cắn một miếng lớn vào miệng, "Chị ăn đi không cần lo cho em". Trong mắt cậu có ý cười, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của Trình Nặc.
Trình Nặc lập tức hiểu ra, nhưng nói thẳng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, liền xin ông chủ thêm một đôi đũa và một cái bát khác, đặt trước mặt Hứa Đồng Chu, "Đồ ăn nhiều quá chị ăn không hết, em ăn phụ chị một ít được không?"
Hứa Đồng Chu hơi đơ ra, cầm lấy đôi đũa Trình Nặc đưa, nhìn cô cẩn thận gắp bún vào một bát khác rồi đẩy cho cậu, "Em cũng ăn đi." Cô vẫn luôn mỉm cươi, nụ cười làm Hứa Đồng Chu si mê.
"Lát nữa em muốn đi bán cây đậu sao?" Trình Nặc hỏi cậu.
"Dạ, em muốn đi ra phía trước chợ tìm chỗ bán." Hứa Đồng Chu biết cô có việc riêng, cũng không dám hỏi thêm.
"Gần đây có tạp hoá hay cửa hàng tiện lợi nào không em?" Cô vẫn đang nghĩ đến việc sạc pin, ăn vội tô bún rồi rời đi.
Hứa Đồng Chu đưa cô đến một quán hơi cũ, chủ cửa hàng này là người làng Bạc Châu đến mở, cũng quen biết cha của Hứa Đồng Chu, khi nào đi chợ cậu cũng ghé tại đây để mua đồ dùng sinh hoạt. Vừa thấy cậu dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, không cần nói nhiều cũng đoán được cô là giáo viên tình nguyện mới trong làng, ông chủ vọi vàng mời cô ngồi xuống và nói chuyện với Hứa Đồng Chu bằng tiếng địa phương.
Sau khi Hứa Đồng Chu chính thức giới thiệu xong, cô mới lấy điện thoại ra xin sạc nhờ, cũng không phải việc gì khó, ông chủ giúp ở ngay, cắm cục sạc vào ổ ròi đưa cho Trình Nặc.
Hứa Đồng Chu lại nói với cô vài cậu, nói cậu anh bán đồ xong sẽ quay lại, sau đó luyến tiếc rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.