Chương 34:
Mặc Vi Đạm
27/05/2024
Bởi vì tắt nguồn trong thời gian dài nên phải một lúc sau điện thoại mới có phản ứng, thanh nguồn sáng lên, Trình Nặc vội vàng khởi động máy. Khi màn hình điện thoại sáng lên hoàn toàn, cô kích động muốn khóc.
Vừa mở điện thoại được mấy giây, tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên liên tục, cô không thể trả lời hết, chọn lọc những tin quan trọng xem trước, lời dặn dò của mẹ, lời khuyên dạy bảo của ba, còn có một số thông báo từ trường, sau đó cô khung chat với Điền Mục, không ngờ cô đã rời đi gần nửa tháng mà anh chỉ nhắn 2, 3 tin đơn giản , đều nhắc nhở cô ra ngoài luôn chú ý đến sự an toàn.
Cô tranh thủ thời gian ngắn ngủi để gửi emoji đáng yêu qua, muốn kể cho Điền Mục nghe về cuộc sống gần đây của cô.
Đang gõ phím, thì có một tin nhắn mới bị kẹt ở phía trên màn hình điện thoại buộc cô phải thoát ra, đó là tin nhắn của Trương Du Manh, bạn chung ký túc xá đại học của cô.
Đó là bạn thân nhất của cô, hai người là bạn cùng phòng từ khi còn học đại học, vì gia cảnh giống nhau, tính cách cũng tương tự nên họ ngày càng thân thiết hơn. Sau vài năm đại học, hai người trở thành bạn tâm giao không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Trình Nặc nghĩ thầm con bé này lại gặp vấn đề về tình cảm nên tìm cô để kể lể sao?
Cô mở tin nhắn ra, ba bức ảnh được gửi đến, chụp hơi thiếu chuyên nghiệp nên rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng của người đàn ông và cô gái trong ảnh, những tin nhắn phía dưới làm cô như bị sét đánh ngang tai...
"Nặc Nặc, hôm nay tao nhìn thấy Điền Mục ở trung tâm thương mại, hắn đi cùng một cô gái khác tay trong tay lên khách sạn trên tầng 6 của trung tâm thương mại.
Cô biết từng chữ trong tin nhắn, nhưng cô dường như không thể hiểu hết, từng chữ đều đi thẳng vào tim cô, như muốn bóp nghẹt hô hấp của cô, cô cười không tự chủ được, làm sao có thể như vậy được? Trò đùa này không buồn cười chút nào.
Vừa mở điện thoại được mấy giây, tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên liên tục, cô không thể trả lời hết, chọn lọc những tin quan trọng xem trước, lời dặn dò của mẹ, lời khuyên dạy bảo của ba, còn có một số thông báo từ trường, sau đó cô khung chat với Điền Mục, không ngờ cô đã rời đi gần nửa tháng mà anh chỉ nhắn 2, 3 tin đơn giản , đều nhắc nhở cô ra ngoài luôn chú ý đến sự an toàn.
Cô tranh thủ thời gian ngắn ngủi để gửi emoji đáng yêu qua, muốn kể cho Điền Mục nghe về cuộc sống gần đây của cô.
Đang gõ phím, thì có một tin nhắn mới bị kẹt ở phía trên màn hình điện thoại buộc cô phải thoát ra, đó là tin nhắn của Trương Du Manh, bạn chung ký túc xá đại học của cô.
Đó là bạn thân nhất của cô, hai người là bạn cùng phòng từ khi còn học đại học, vì gia cảnh giống nhau, tính cách cũng tương tự nên họ ngày càng thân thiết hơn. Sau vài năm đại học, hai người trở thành bạn tâm giao không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Trình Nặc nghĩ thầm con bé này lại gặp vấn đề về tình cảm nên tìm cô để kể lể sao?
Cô mở tin nhắn ra, ba bức ảnh được gửi đến, chụp hơi thiếu chuyên nghiệp nên rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng của người đàn ông và cô gái trong ảnh, những tin nhắn phía dưới làm cô như bị sét đánh ngang tai...
"Nặc Nặc, hôm nay tao nhìn thấy Điền Mục ở trung tâm thương mại, hắn đi cùng một cô gái khác tay trong tay lên khách sạn trên tầng 6 của trung tâm thương mại.
Cô biết từng chữ trong tin nhắn, nhưng cô dường như không thể hiểu hết, từng chữ đều đi thẳng vào tim cô, như muốn bóp nghẹt hô hấp của cô, cô cười không tự chủ được, làm sao có thể như vậy được? Trò đùa này không buồn cười chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.