Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 99: Giang Yến
Tuế Kiến
13/05/2024
Chuyễn ngữ: Linh nhạt nhẽo
Chương trình "The voice" được phát trực tiếp.
Hôm nay là trận cuối cùng của vòng sơ loại, thể lệ quy định là 70 người chọn 40, mỗi người chỉ có cơ hội hát một bài, quyết định bản thân tiến vào hay bị loại, không có danh sách chờ.
Bốn vị ban giám khảo sẽ đánh giá 40 thí sinh thăng hạng thành công trong suốt quá trình thi, sau khi tất cả biểu diễn xong, MC chương trình sẽ công bố số điểm cuối cùng của các thi sinh.
Hai mươi người có số điểm cao đầu sẽ được lựa chọn huấn luyện viên của mình, hai mươi người còn lại sẽ được các huấn luyện viên lựa chọn.
Quy chế thi đấu của chương trình rất chặt, càng vào vòng trong càng khốc liệt, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiêu và mấy người bọn họ được xem thi đấu trực tiếp.
Khi thấy một số thi sinh nổi tiếng trên Weibo bị loại, trong lòng không khỏi lo lắng cho Hồ Hàng Hàng.
Thứ tự biểu diễn của mỗi người được sắp xếp theo thứ hạng được công bố trên Weibo, thứ hạng từ cao xuống thấp.
Sau khi tham gia chương trình Hồ Hàng Hàng khá nổi tiếng, đứng vị trí số 10 trong danh sách biểu diễn.
Phong thái trên sân khấu của Hồ Hàng Hàng vẫn luôn rất ổn định, lần này, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, anh đã chuyển thể một bản ballad rất nổi tiếng "Năm tháng", thêm phong cách rock của riêng mình, ở phần sau còn thêm tiếng chuông nhạc trong âm nhạc truyền thống của Trung Quốc càng gia tăng sự độc đáo, hài hòa.
Kết thúc bài hát, người yêu âm nhạc tại trường quay đã hoàn toàn đắm chìm trong bài hát.
Ánh đèn lốm đốm trên sân khấu cuối cùng cũng tạo thành một cột sáng rơi xuống người Hồ Hàng Hàng, anh đứng đó với muôn ngàn ánh sáng.
......
Cuối cùng, màn trình diễn của 70 thí sinh kết thúc, Hồ Hàng Hàng tổng điểm đứng thứ 3 thành công tiến vào vòng trong, và cũng thành công vào đội huấn luyện viên mà anh mong muốn.
Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, ban đầu Hồ Hàng Hàng muốn đi ăn tối với đám người Giang Yến, nhưng sau khi trở lại hậu trường, anh mới biết vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, vấn đề ăn uống chỉ có thể hẹn lần sau.
Khi sáu người ra khỏi trường quay, đã là rạng sáng, đường phố trung tâm thành phố vẫn sáng rực rỡ, với một rừng các tòa nhà cao tầng lấp lánh, như một thành phố không bao giờ ngủ.
Gió đêm mang theo hơi ẩm, mát.
Lâm Tiêu xoa xoa hai cánh tay, giây tiếp theo, một chiếc áo khoác đen mang hơi thở ấm áp đột nhiên trùm xuống vai cô.
Thương hiệu và kiểu dáng quen thuộc, gần như không cần đoán đó là áo của ai.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Yến đang đứng một bên, vẫn áo trắng và quần đen quen thuộc, đẹp trai thanh nhã.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lâm Tiêu đưa tay vào trong tay áo, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra, ống tay áo phụ chất đống ở cổ tay, vạt áo dài rộng đến tận đùi.
Giang Yến liếc nhìn cô, tự nhiên vươn tay ra xắn tay áo lên cho cô, màn đêm phủ bóng lên lông mi của anh.
"Chúng ta đi ăn trước đi.” Anh nhẹ nhàng nói.
-
Ở trung tâm không thiếu các nhà hàng mở cửa vào sáng sớm, Quan Triệt tìm được vài nhà hàng được đánh giá cao trên trang Dianping.com.
Mấy người thảo luận và quyết định đến Haidilao – nơi gần nhất, nhưng thật không ngờ giờ này vẫn có người đang xếp hàng.
Quan Triệt đến chỗ lễ tân lấy số, những người còn lại ngồi ở hai bàn được người phục vụ sắp xếp bên ngoài.
Haidilao được biết đến với dịch vụ chu đáo, khách hàng ngồi đợi cũng sẽ có trò chơi tiêu khiển.
Phổ biến nhất là gấp sao, cờ vua và chơi bài.
Nếu đông người hơn một chút thì sẽ là các loại trò như Ma sói,...
Bình thường ở trường sáu người cơ bản là sử dụng não quá nhiều rồi, nên giờ một chút động não cũng không muốn, chỉ muốn chọn cái đơn giản một chút, mở ba bộ bài chuẩn bị đấu địa chủ.
Lúc đầu chỉ là tùy ý chơi một chút, cũng không có quy tắc quy định số người, chỉ có hôm nay ai thua nhiều nhất người đó sẽ trả tiền.
Sau khi rút ra ba bộ bài, Mạnh Hân làm địa chủ, trong số năm người còn lại, một người có lá ba cơ sẽ trở thành nội gián ẩn nấp, chịu trách nhiệm giúp địa chủ giành chiến thắng.
Lâm Tiêu có thói quen sắp xếp bài từ trái qua phải, từ cao đến thấp.
Giang Yến ngồi ở phía trên bên phải cô, lợi dụng chiều cao của mình, sau khi bắt đầu anh liếc mắt qua, liền nhìn thấy cô đặt lá ba cơ cuối cùng bên phải.
"......"
Ánh mắt anh dừng lại một lúc, ghi nhớ mấy lá bài của cô.
Sau khi chơi gần hết một ván, Giang Yến âm thầm đưa cho Lâm Tiêu mấy lá bài, lâm Tiêu dưới sự yểm hộ của anh, cũng không được coi là nội gián.
Mạnh Hân là địa chủ, lúc đầu bài cũng không tệ, chỉ biết sau này bị Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn làm thành một mớ hỗn độn, còn lại mấy lá bài, có to có nhỏ, không dễ ra bài.
Cô ra lá tám nhép nhỏ nhất, mỉm cười nói: "Nội gián của tôi ơi, tôi nói này có phải cậu trốn hơi kỹ rồi không, đến bây giờ tôi vẫn nhìn ra rốt cuộc ai mới là người của mình."
Lâm Tiêu tay cầm ba cơ: "......"
Sau vài lượt ra bài, trong tay Mạnh Hân chỉ còn lá Q nhép, trong tay Lâm Tiêu ngoài lá ba cơ, còn có một lá mười nhép và một đôi hai.
Quan Triệt vẫn luôn phân vân giữa Lâm Tiêu và Giang Yến ai là nội gián, nhưng bất kể thế nào, Mạnh Hân cũng chỉ còn một lá.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vung ra một cặp át.
Lúc này trên bàn chỉ có bài của Giang Yến và Lâm Tiêu là tốt hơn của Quan Triệt và theo thứ tự chơi bài, Giang Yến là người đánh trước.
Giang Yến cụp mắt xuống, liếc nhìn đôi hai màu đỏ trong tay, lẳng lặng cất bài, nói không chút thay đổi sắc mặt: "Qua."
Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết, ném ra đôi hai, sau đó ra lá ba cơ đã cất giấu gần hết một ván.
Mạnh Hân thở dài ngạc nhiên, bắt lấy lá bài.
Địa chủ và nội gián dành được chiến thắng.
"Em Tiêu, cậu ẩn nấp cũng thật là giỏi.” Hứa Nhất Xuyên xáo bài, thở dài: "Tôi còn tưởng anh Yến là nội gián cơ, đề phòng anh ấy cả buổi, không ngờ cậu mới là nội gián."
Lâm Tiêu cười: "Vì không để các cậu phát hiện, tôi đã rất cố gắng đó."
"Lợi hại, lợi hại."
Giang Yến – người ẩn danh và ẩn công che giấu đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ cầm cốc giấy uống một ngụm nước.
......
Mấy ván tiếp theo, Lâm Tiêu không phải là địa chỉ thì là nội gián, một lần làm dân thường cũng không có, Giang Yến đều lặng lẽ che giấu cho cô.
Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn không nhìn ra, nhưng Quan SáchTriệt đã nhìn thấy chút manh mối, lượt ra bài cuối cùng mỗi ván, Giang Yến thường chọn không ra bài hoặc chỉ ra những quân bài nhỏ hơn của Lâm Tiêu.
Trong ván cuối cùng, Quna Triệt là địa chủ, Giang Yến có lá bài nội gián.
Bài của Quan Triệt không được đẹp lắm, nhưng của Giang Yến lại khá tốt, thậm chí bắt đầu chưa bao lâu đã ra lá ba cơ làm lộ thân phận của mình, .
Thân phận nội giấn bị bại lộ, những người khác không thương tiếc bắt đầu chặn bài của hai người họ.
Đến cuối cùng, trong tay Quan Triệt chỉ còn ba lá, một cặp bảy và một tám, nếu nhớ không lầm, thì Giang Yến ắt hẳn còn một lá át cơ, lúc này cũng đến lượt anh ra bài, chiến thắng trong tầm tay, anh không do dự mà ra lá 8 cơ.
Sau khi ra bài, Quan Triệt nhìn Giang Yến, nhắc nhở: "Đến cậu rồi."
"Ừm.” Giang Yến dường như không cần suy nghĩ, úp lá bài trong tay xuống, giọng điệu không hề dao động, "Qua."
Quan Triệt: "......"
Mẹ nó khó thế à.
Kết quả đương nhiên là Lâm Tiêu và mấy người dân thường kia thắng, Quan Triệt – người đã thua cả đêm thầm mắng trong lòng, nhanh chóng chộp được lá bài mà Giang Yến chưa kịp ném vào trong đống.
Đúng như dự đoán.
Là một lá át cơ.
"Tôi nói mà, làm sao lại ở chỗ cậu chứ, ra bài không hợp chút nào.”Quan Triệt ném lá bài trên bàn, cười mắng: "Cả buổi, cậu đơn giản không phải là nội gián của địa chủ, cậu chính là nội gián của Lâm Tiêu."
"......"
Kế hoạch Giang Yến bị vạch trần, không cảm thấy xấu hổ chút nào, dựa lưng vào ghế, cười lười biếng: "Tôi thấy một nhỏ hơn tám."
"......"
Quan Triệt còn muốn nói gì đó, Hứa Nhất Xuyên nói đùa: "Anh Triệt, anh đừng nói nữa, hôm nay cuối cùng em cũng biết tại sao anh Yến lại có bạn gái, còn anh thì không."
QuanTriệt: "......"
Đến cuối cùng, người mời bữa này chuyển từ Quan Triệt sang Giang Yến.
-
Sau ngày hôm đó, đội bảy người trở lại cuộc sống tương ứng của họ.
Điểm trúng tuyển vào khoa Khoa học của Học viện cảnh sát Hồ Thành mà Tống Viễn đăng ký mấy năm qua luôn dao động ở mức 500 điểm, nhưng mấy lần thi thử ở trường tổng điểm của anh chỉ dao động ở mức 480 điểm, rất hiếm khi đạt hơn 500 điểm.
Vì thế, bố Tống đã mời một giáo viên giỏi chuyên dạy thi đại học để dạy kèm anh trong những buổi tự học và cuối tuần.
Việc Hứa Nhất Xuyên ra nước ngoài du học là điều chắc chắn, nhưng bố mẹ Hứa lại lo lắng anh ra ngoài sẽ gặp cản trở ngôn ngữ, nên thường dành thời gian bổ túc tiếng Anh cho anh.
“The voice” cũng đã đi được nửa chặng đường, Hồ Hàng Hàng từ vòng loại 100, đến vòng loại 100 chọn 70, 70 chọn 40, và giờ là top 20 chung cuộc toàn quốc.
Sắp đến kỳ thi đại học, bố mẹ Mạnh Hân giảm tần suất đi công tác, mẹ Mạnh có thời gian sẽ mang cho cô ít canh dinh dưỡng, cuối tuần còn dẫn cô ra ngoài thư giãn.
Giáo viên hướng dẫn Quan Triệt dẫn đội tham gia cuộc thi người máy trong nước, là một người mới, Quan Triệt dường như đã dành cả mùa hè ở trong phòng thí nghiệm.
Từ lần thi thử thứ nhất đến thứ ba, điểm của Lâm Tiêu luôn ổn định ở mức 720 điểm, đối với việc học và cuộc sống của cô, bố mẹ cô vẫn luôn không quá phiền lòng.
Bởi bất kể vấn đề là gì, thì Giang Yến luôn là người giải quyết nhanh nhất.
......
Một tuần trước kỳ thi, Lâm Tiêu ốm nặng và phải nằm viện mất ba ngày.
Vào đêm cuối cùng, Lâm Tiêu tỉnh dậy trong cơn mơ thì thấy Giang Yến đang đứng trước cửa sổ, trong tay là hộp thuốc lá và bật lửa.
Ánh trăng chiếu rọi, bóng lưng anh có chút cô đơn.
"Giang Yến.” Giọng nói của cô có chút khàn khàn.
Bóng người đứng trước cửa sổ dừng lại, sau đó xoay người đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, giọng nói có chút mệt mỏi, "sao vậy?"
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, mắt Lâm Tiêu sáng lên, "Sao anh không về?"
Mấy ngày cô nằm viện, ban ngày Giang Yến ở bên cạnh cô, đến buổi tối Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành sẽ đến.
Tối nay Phương Nghi Tống có việc đột xuất, đợi cô ngủ thiếp đi, bà dặn dò y tá chăm sóc cô rồi rời đi.
Lâm Tiêu mẹ đã rời đi, nhưng cô không biết Giang Yến vẫn đang ở đây.
Giang Yến hạ mắt xuống, đưa tay vén chăn bông cho cô, thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn ở đây."
Từ lúc Lâm Tiêu ốm đến bây giờ, anh căn bản không rời bệnh viện, trừ khi về nhà thay quần áo.
"Dạo này anh ngủ không ngon sao?" Lâm Tiêu giơ ngón tay, sờ nhẹ dưới mắt anh, "Quầng thâm của anh rất nặng."
"Anh không sao.” Giang Yến nắm tay cô, xoa xoa đầu ngón tay cô, "Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Lâm Tiêu “Ừm” một tiếng, đang định nhắm mắt lại, giống như nhớ ra điều gì đó, thì đột nhiên ngồi dậy, nhấc một góc chăn bông lên, nhẹ giọng nói: "Anh cùng ngủ đi."
Giang Yến muốn từ chối, nhưng Lâm Tiêu không cho anh cơ hội từ chối, "Nếu anh không ngủ thì em cũng không ngủ được."
Anh nhìn cô, không thể nói gì hơn.
Giường trong phòng bệnh là giường đơn, hai người cùng nằm thì hơi chật, Lâm Tiêu vùi đầu vào vòng tay anh, ngửi nhẹ, không ngửi thấy mùi khói.
"Không hút thuốc.” Cô khẽ hỏi.
Giang Yến gối một tay ra sau đầu, dùng ngón tay uốn lọn tóc của cô, trầm giọng nói: "Không hút, trong phòng bệnh cấm hút thuốc, anh cũng không hút."
"Ừm.” Lâm Tiêu nhắm mắt lại, cọ đầu vào cổ anh, giống như an ủi, "Đừng lo lắng, em không sao."
Giang Yến cảm thấy như bị đâm vào tim, có chút chua xót.
Anh vòng tay ôm người chặt hơn, khàn giọng nói: "Ngủ đi."
Đáp lại anh là tiếng hô hấp đều đều của Lâm Tiêu.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, bóng trăng và những ngôi sao đang di chuyển, tiếng ve kêu không ngừng.
Trời sắp sáng.
-
Hai ngày quan trọng nhất của tháng sáu trôi qua như một giấc mơ.
Bài kiểm tra môn tiếng anh cuối cùng đã kết thúc, ngôi trường giống như nhà tù nơi lệnh cấm đã được dỡ bỏ, một số cười đùa vui vẻ, một số lại khóc không kìm được.
Dù kết quả ra sao, năm địa ngục này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Những mảnh giấy nhỏ rơi từ tòa nhà giảng dạy như những bông tuyết, hiệu trưởng dưới lầu quát lớp nào đã ném, nhưng giờ phút này không có một ai nguyện ý nghe lời ông.
Lâm Tiêu bình tĩnh đến bất ngờ, từ đám đông đi ra, vẫn nghĩ đến nửa tập phim mà cô xem trước lúc ngủ tối qua, đến khi micro của các phóng viên truyền hình gần như ở trước mặt cô mới hồi thần.
Năm nào cũng vậy, các phóng viên đều đến các điểm trường để phỏng vấn một vài thí sinh thú vị.
Lúc này khi tất cả đều rất kích động, sự bình tĩnh của Lâm Tiêu như có cảm giác tất cả đều say, chỉ có mình cô là tỉnh.
Ánh mắt của phóng viên truyền hình giống như radar, lập tức dẫn theo nhân viên tác nghiệp, "Bạn học này, 18 năm chăm chỉ học hành, cuối cùng đã được thả lỏng rồi, bây giờ bạn cảm thấy thế nào?"
"Không có cảm giác gì ạ. "
Lâm Tiêu nói xong, cô nhìn bóng Giang Yến trong đám người, phóng viên theo dõi tầm mắt của cô, mỉm cười nói: "Kỳ thi này có người nhà của em đến không?"
"Có," Lâm Tiêu nói, "Bạn trai em đến rồi."
"......"
Cuộc phỏng vấn này không thể tiếp tục, phóng viên rất nhanh đã đổi đối tượng phỏng vấn đến anh đẹp trai đang bước ra từ đám đông.
Vẫn cùng một câu hỏi, "Bạn học này, 18 năm chăm chỉ học hành, cuối cùng đã được thả lỏng rồi, bây giờ bạn cảm thấy thế nào?"
Giang Yến hạ mắt xuống nhìn phóng viên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chặn đường, nhẹ giọng nói: "Em không phải thí sinh. "
"Vậy bạn là?"
"Người nhà thí sinh.” Khi Giang Yến lên tiếng, anh thấy bóng Lâm Tiêu và gọi tên cô: "Lâm Tiêu. "
Người phóng viên không kịp phản ứng, liền nhìn thấy nữ sinh mình vừa phỏng vấn đang bước về phía mình.
"......" thật là “oan gia” lại hay gặp nhau.
Phóng viên nhỏ rời khỏi hiện trường cùng với người quay phim.
Ngoài ra còn có nhân viên của các đài truyền hình khác cũng có mặt, Giang Yến và Lâm Tiêu đẹp đôi đứng cạnh nhau rất nhanh đã thú hút sự chú ý.
Một phóng viên nhận ra Giang Yến là học sinh được phỏng vấn trước đó, vội vàng dẫn theo người quay phim chạy đến, nhìn chằm chằm Giang Yến cười nói: "Bạn học này không phải lúc trước đã được Thanh Đại tuyển thẳng sao, sao hôm nay là tham gia thi nữa?"
Giang Yến và Lâm Tiêu liếc nhìn nhau, khóe miệng cong lên, cười nói: "Không có, hôm nay em đi cùng bạn gái đi thi đại học."
"......"
Bạn học này, xin hãy chú ý, chúng tôi là chuyên mục cho thanh thiếu niên, nếu bạn nói như vậy chúng tôi chỉ có thể chuyển sang chuyên mục cho thanh niên.
Cuộc phỏng vấn này cũng không diễn ra suôn sẻ, vì sợ sau này sẽ có phóng viên đặt câu hỏi, Giang Yến và Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi trường thi.
Phòng thi của Lâm Tiêu cách trường THPT số 10 không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.
Gió buổi tối mùa hè mang hơi ấm.
"Giang Yến.” Lâm Tiêu đi trên bậc thềm đá dài bên đường, một tay được Giang Yến nắm chặt, "Em cảm thấy lần thi này khá tốt."
Giang Yến liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Thật không."
"Đương nhiên rồi.”Lâm Tiêu lẩm bẩm: "Nói không chừng em còn có thể là thủ khoa."
"Được.” Giang Yến nói: "Anh đợi em là thủ khoa."
LâmTiêu cười hì hì, dừng bước, nhảy lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, "Anh cứ tin em như vậy à."
Giang Yến cõng cô đi về phía trước, ánh sáng và bóng tối rơi xuống sau lưng anh.
"Em nói gì anh cũng tin.” Anh cười nói.
-
Bữa ăn chia tay của lớp mười tám đã định vào buổi tối sau kỳ thi, thầy Dư đã đặt một phòng lớn ở Phó Lâm, mọi người đều có mặt, ngay cả Hồ Hàng Hàng cũng đặc biệt xin nghỉ.
Lúc Giang Yến và Lâm Tiêu đến, trong phòng đã có khá nhiều người.
Lúc này, mọi người dường như đã tự động xóa bỏ tất cả những bất hạnh và ghẻ lạnh trước đó trong ký ức, ngồi cùng nhau cười đùa.
Đợi mọi người đến hết, thầy Dư đứng trước cửa phòng, nhìn nhóm trẻ con này, cười cười nói nói, hai mắt đỏ hoe.
Có bạn nữ chú ý đến cảm xúc của thầy Dư thay đổi, muốn an ủi thầy mấy câu, nhưng lời còn chưa nói ra, thì bản thân đã nghẹn ngào trước.
Khung cảnh vui vẻ dần chuyển sang hơi buồn. Khoảnh khắc chia tay ngay trước mắt, hôm nay nói lời tạm biệt, không biết sau này bao giờ mới có thể gặp nhau.
Lâm Tiêu và Giang Yến ngồi trong góc, im lặng.
Thầy Dư giơ tay lau mắt, "Đến đây, các em đều ngồi đi."
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, thầy Dư nâng ly lên trước, "Thầy trước tiên muốn cảm ơn sự phối hợp và thấu hiểu của các em trong hai năm qua. "
"Đừng, thầy Dư, là chúng em nên cảm ơn thầy mới phải. "
"Kính thầy Dư!"
Một ly rượu vào trong bụng, khung cảnh yên tĩnh ban đầu lại trở nên không thể kiểm soát, có nữ sinh che mặt, nước mắt rơi ra từ ngón tay, có năm sinh cầm chặt ly rượu, đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Tiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Giang Yến nắm tay cô ở dưới bàn.
Thầy Dư hai mắt đỏ hoe, vẫn nở nụ cười như trước đây, "Hôm nay tuy kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, nhưng thời khắc này cuộc sống của các em mới chính thức bắt đầu, những ngày tháng sau này, mỗi một quyết định các em đưa ra đều quyết định tương lai của mình."
"Thầy không có yêu cầu cao đối với các em, chỉ mong các em sau này có thể làm công việc mà bản thân muốn làm, trở thành người mà bản thân muốn trở thành, sau này tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình yêu thích. "
......
Sau bữa ăn, cả nhóm không rời đi mà đi theo thầy Dư trở lại phòng học của lớp 18.
Mọi thứ vẫn như trước, chiếc đồng hồ đếm ngược trong góc, quạt quay vù vù, trong lớp đầy chữ ký, bàn ghế lộn xộn.
Đêm hè đầy sao và tiếng ve không ngớt ngoài cửa sổ.
Tất cả đều là những kỷ niệm đẹp nhất của thời thanh xuân.
Thầy Dư uống khá nhiều rượu, động tác có chút chậm chạp, ông đứng trước bục giảng, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, chậm rãi mở ra, chậm rãi nói: "Sau này chúng ta sẽ là lớp mới, bây giờ thầy bắt đầu điểm danh, gọi đến tên ai người đó đứng lên tự giới thiệu bản thân."
Nghe thấy lời thầy Dư, ký ức của mọi người lập tức bị kéo trở lại tháng 9 nóng bức hai năm trước.
Lần đầu tiên gặp gỡ ngỡ như mới hôm qua, mà giờ đã phải nói lời chia tay.
"Lâm Tiêu.” Thầy Dư đứng trên bục giảng hô to, giống như hai năm trước.
Lâm Tiêu đang ngồi ở phía dưới, đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi bước lên bục giảng, hai tay buông bên chân, bàn tay nắm chặt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Xin chào các bạn, tớ tên là Lâm Tiêu, tớ rất vui khi được học cùng lớp với các bạn, cảm ơn các bạn."
Lời vừa dứt, một giọng nói quen thuộc vang lên ở góc phòng học, "Thầy Dư, khi giới thiệu bản thân cần nói một chút đến sở thích, không phải sao?"
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn hình dáng của chàng trai cuối lớp đang cười, nhưng có chút khác biệt so với nụ cười của chàng trai trong ký ức.
Cô cũng cười, ký ức về anh luôn rất rõ ràng, "Em không có sở thích gì, em chỉ thích học."
Thầy Dư vẫn dẫn đầu vỗ tay như trước, mọi người trong lớp đều mơ hồ có ảo giác, như thể cuộc sống trung học của họ vừa mới bắt đầu. Giang Yến vẫn là người thứ mười lên bục giảng.
Anh đứng trên bục giảng, cười lười biếng, vừa bướng bỉnh vừa tùy tiện như trước đây, gần như không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào, "Giang Yến, sở thích-"
Giang Yến dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn góc phòng học, lông mày dịu dàng, nhẹ nói hai chữ.
"Lâm Tiêu. "
Chương trình "The voice" được phát trực tiếp.
Hôm nay là trận cuối cùng của vòng sơ loại, thể lệ quy định là 70 người chọn 40, mỗi người chỉ có cơ hội hát một bài, quyết định bản thân tiến vào hay bị loại, không có danh sách chờ.
Bốn vị ban giám khảo sẽ đánh giá 40 thí sinh thăng hạng thành công trong suốt quá trình thi, sau khi tất cả biểu diễn xong, MC chương trình sẽ công bố số điểm cuối cùng của các thi sinh.
Hai mươi người có số điểm cao đầu sẽ được lựa chọn huấn luyện viên của mình, hai mươi người còn lại sẽ được các huấn luyện viên lựa chọn.
Quy chế thi đấu của chương trình rất chặt, càng vào vòng trong càng khốc liệt, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiêu và mấy người bọn họ được xem thi đấu trực tiếp.
Khi thấy một số thi sinh nổi tiếng trên Weibo bị loại, trong lòng không khỏi lo lắng cho Hồ Hàng Hàng.
Thứ tự biểu diễn của mỗi người được sắp xếp theo thứ hạng được công bố trên Weibo, thứ hạng từ cao xuống thấp.
Sau khi tham gia chương trình Hồ Hàng Hàng khá nổi tiếng, đứng vị trí số 10 trong danh sách biểu diễn.
Phong thái trên sân khấu của Hồ Hàng Hàng vẫn luôn rất ổn định, lần này, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, anh đã chuyển thể một bản ballad rất nổi tiếng "Năm tháng", thêm phong cách rock của riêng mình, ở phần sau còn thêm tiếng chuông nhạc trong âm nhạc truyền thống của Trung Quốc càng gia tăng sự độc đáo, hài hòa.
Kết thúc bài hát, người yêu âm nhạc tại trường quay đã hoàn toàn đắm chìm trong bài hát.
Ánh đèn lốm đốm trên sân khấu cuối cùng cũng tạo thành một cột sáng rơi xuống người Hồ Hàng Hàng, anh đứng đó với muôn ngàn ánh sáng.
......
Cuối cùng, màn trình diễn của 70 thí sinh kết thúc, Hồ Hàng Hàng tổng điểm đứng thứ 3 thành công tiến vào vòng trong, và cũng thành công vào đội huấn luyện viên mà anh mong muốn.
Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, ban đầu Hồ Hàng Hàng muốn đi ăn tối với đám người Giang Yến, nhưng sau khi trở lại hậu trường, anh mới biết vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, vấn đề ăn uống chỉ có thể hẹn lần sau.
Khi sáu người ra khỏi trường quay, đã là rạng sáng, đường phố trung tâm thành phố vẫn sáng rực rỡ, với một rừng các tòa nhà cao tầng lấp lánh, như một thành phố không bao giờ ngủ.
Gió đêm mang theo hơi ẩm, mát.
Lâm Tiêu xoa xoa hai cánh tay, giây tiếp theo, một chiếc áo khoác đen mang hơi thở ấm áp đột nhiên trùm xuống vai cô.
Thương hiệu và kiểu dáng quen thuộc, gần như không cần đoán đó là áo của ai.
Cô ngước mắt lên nhìn Giang Yến đang đứng một bên, vẫn áo trắng và quần đen quen thuộc, đẹp trai thanh nhã.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Lâm Tiêu đưa tay vào trong tay áo, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra, ống tay áo phụ chất đống ở cổ tay, vạt áo dài rộng đến tận đùi.
Giang Yến liếc nhìn cô, tự nhiên vươn tay ra xắn tay áo lên cho cô, màn đêm phủ bóng lên lông mi của anh.
"Chúng ta đi ăn trước đi.” Anh nhẹ nhàng nói.
-
Ở trung tâm không thiếu các nhà hàng mở cửa vào sáng sớm, Quan Triệt tìm được vài nhà hàng được đánh giá cao trên trang Dianping.com.
Mấy người thảo luận và quyết định đến Haidilao – nơi gần nhất, nhưng thật không ngờ giờ này vẫn có người đang xếp hàng.
Quan Triệt đến chỗ lễ tân lấy số, những người còn lại ngồi ở hai bàn được người phục vụ sắp xếp bên ngoài.
Haidilao được biết đến với dịch vụ chu đáo, khách hàng ngồi đợi cũng sẽ có trò chơi tiêu khiển.
Phổ biến nhất là gấp sao, cờ vua và chơi bài.
Nếu đông người hơn một chút thì sẽ là các loại trò như Ma sói,...
Bình thường ở trường sáu người cơ bản là sử dụng não quá nhiều rồi, nên giờ một chút động não cũng không muốn, chỉ muốn chọn cái đơn giản một chút, mở ba bộ bài chuẩn bị đấu địa chủ.
Lúc đầu chỉ là tùy ý chơi một chút, cũng không có quy tắc quy định số người, chỉ có hôm nay ai thua nhiều nhất người đó sẽ trả tiền.
Sau khi rút ra ba bộ bài, Mạnh Hân làm địa chủ, trong số năm người còn lại, một người có lá ba cơ sẽ trở thành nội gián ẩn nấp, chịu trách nhiệm giúp địa chủ giành chiến thắng.
Lâm Tiêu có thói quen sắp xếp bài từ trái qua phải, từ cao đến thấp.
Giang Yến ngồi ở phía trên bên phải cô, lợi dụng chiều cao của mình, sau khi bắt đầu anh liếc mắt qua, liền nhìn thấy cô đặt lá ba cơ cuối cùng bên phải.
"......"
Ánh mắt anh dừng lại một lúc, ghi nhớ mấy lá bài của cô.
Sau khi chơi gần hết một ván, Giang Yến âm thầm đưa cho Lâm Tiêu mấy lá bài, lâm Tiêu dưới sự yểm hộ của anh, cũng không được coi là nội gián.
Mạnh Hân là địa chủ, lúc đầu bài cũng không tệ, chỉ biết sau này bị Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn làm thành một mớ hỗn độn, còn lại mấy lá bài, có to có nhỏ, không dễ ra bài.
Cô ra lá tám nhép nhỏ nhất, mỉm cười nói: "Nội gián của tôi ơi, tôi nói này có phải cậu trốn hơi kỹ rồi không, đến bây giờ tôi vẫn nhìn ra rốt cuộc ai mới là người của mình."
Lâm Tiêu tay cầm ba cơ: "......"
Sau vài lượt ra bài, trong tay Mạnh Hân chỉ còn lá Q nhép, trong tay Lâm Tiêu ngoài lá ba cơ, còn có một lá mười nhép và một đôi hai.
Quan Triệt vẫn luôn phân vân giữa Lâm Tiêu và Giang Yến ai là nội gián, nhưng bất kể thế nào, Mạnh Hân cũng chỉ còn một lá.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vung ra một cặp át.
Lúc này trên bàn chỉ có bài của Giang Yến và Lâm Tiêu là tốt hơn của Quan Triệt và theo thứ tự chơi bài, Giang Yến là người đánh trước.
Giang Yến cụp mắt xuống, liếc nhìn đôi hai màu đỏ trong tay, lẳng lặng cất bài, nói không chút thay đổi sắc mặt: "Qua."
Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết, ném ra đôi hai, sau đó ra lá ba cơ đã cất giấu gần hết một ván.
Mạnh Hân thở dài ngạc nhiên, bắt lấy lá bài.
Địa chủ và nội gián dành được chiến thắng.
"Em Tiêu, cậu ẩn nấp cũng thật là giỏi.” Hứa Nhất Xuyên xáo bài, thở dài: "Tôi còn tưởng anh Yến là nội gián cơ, đề phòng anh ấy cả buổi, không ngờ cậu mới là nội gián."
Lâm Tiêu cười: "Vì không để các cậu phát hiện, tôi đã rất cố gắng đó."
"Lợi hại, lợi hại."
Giang Yến – người ẩn danh và ẩn công che giấu đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ cầm cốc giấy uống một ngụm nước.
......
Mấy ván tiếp theo, Lâm Tiêu không phải là địa chỉ thì là nội gián, một lần làm dân thường cũng không có, Giang Yến đều lặng lẽ che giấu cho cô.
Hứa Nhất Xuyên và Tống Viễn không nhìn ra, nhưng Quan SáchTriệt đã nhìn thấy chút manh mối, lượt ra bài cuối cùng mỗi ván, Giang Yến thường chọn không ra bài hoặc chỉ ra những quân bài nhỏ hơn của Lâm Tiêu.
Trong ván cuối cùng, Quna Triệt là địa chủ, Giang Yến có lá bài nội gián.
Bài của Quan Triệt không được đẹp lắm, nhưng của Giang Yến lại khá tốt, thậm chí bắt đầu chưa bao lâu đã ra lá ba cơ làm lộ thân phận của mình, .
Thân phận nội giấn bị bại lộ, những người khác không thương tiếc bắt đầu chặn bài của hai người họ.
Đến cuối cùng, trong tay Quan Triệt chỉ còn ba lá, một cặp bảy và một tám, nếu nhớ không lầm, thì Giang Yến ắt hẳn còn một lá át cơ, lúc này cũng đến lượt anh ra bài, chiến thắng trong tầm tay, anh không do dự mà ra lá 8 cơ.
Sau khi ra bài, Quan Triệt nhìn Giang Yến, nhắc nhở: "Đến cậu rồi."
"Ừm.” Giang Yến dường như không cần suy nghĩ, úp lá bài trong tay xuống, giọng điệu không hề dao động, "Qua."
Quan Triệt: "......"
Mẹ nó khó thế à.
Kết quả đương nhiên là Lâm Tiêu và mấy người dân thường kia thắng, Quan Triệt – người đã thua cả đêm thầm mắng trong lòng, nhanh chóng chộp được lá bài mà Giang Yến chưa kịp ném vào trong đống.
Đúng như dự đoán.
Là một lá át cơ.
"Tôi nói mà, làm sao lại ở chỗ cậu chứ, ra bài không hợp chút nào.”Quan Triệt ném lá bài trên bàn, cười mắng: "Cả buổi, cậu đơn giản không phải là nội gián của địa chủ, cậu chính là nội gián của Lâm Tiêu."
"......"
Kế hoạch Giang Yến bị vạch trần, không cảm thấy xấu hổ chút nào, dựa lưng vào ghế, cười lười biếng: "Tôi thấy một nhỏ hơn tám."
"......"
Quan Triệt còn muốn nói gì đó, Hứa Nhất Xuyên nói đùa: "Anh Triệt, anh đừng nói nữa, hôm nay cuối cùng em cũng biết tại sao anh Yến lại có bạn gái, còn anh thì không."
QuanTriệt: "......"
Đến cuối cùng, người mời bữa này chuyển từ Quan Triệt sang Giang Yến.
-
Sau ngày hôm đó, đội bảy người trở lại cuộc sống tương ứng của họ.
Điểm trúng tuyển vào khoa Khoa học của Học viện cảnh sát Hồ Thành mà Tống Viễn đăng ký mấy năm qua luôn dao động ở mức 500 điểm, nhưng mấy lần thi thử ở trường tổng điểm của anh chỉ dao động ở mức 480 điểm, rất hiếm khi đạt hơn 500 điểm.
Vì thế, bố Tống đã mời một giáo viên giỏi chuyên dạy thi đại học để dạy kèm anh trong những buổi tự học và cuối tuần.
Việc Hứa Nhất Xuyên ra nước ngoài du học là điều chắc chắn, nhưng bố mẹ Hứa lại lo lắng anh ra ngoài sẽ gặp cản trở ngôn ngữ, nên thường dành thời gian bổ túc tiếng Anh cho anh.
“The voice” cũng đã đi được nửa chặng đường, Hồ Hàng Hàng từ vòng loại 100, đến vòng loại 100 chọn 70, 70 chọn 40, và giờ là top 20 chung cuộc toàn quốc.
Sắp đến kỳ thi đại học, bố mẹ Mạnh Hân giảm tần suất đi công tác, mẹ Mạnh có thời gian sẽ mang cho cô ít canh dinh dưỡng, cuối tuần còn dẫn cô ra ngoài thư giãn.
Giáo viên hướng dẫn Quan Triệt dẫn đội tham gia cuộc thi người máy trong nước, là một người mới, Quan Triệt dường như đã dành cả mùa hè ở trong phòng thí nghiệm.
Từ lần thi thử thứ nhất đến thứ ba, điểm của Lâm Tiêu luôn ổn định ở mức 720 điểm, đối với việc học và cuộc sống của cô, bố mẹ cô vẫn luôn không quá phiền lòng.
Bởi bất kể vấn đề là gì, thì Giang Yến luôn là người giải quyết nhanh nhất.
......
Một tuần trước kỳ thi, Lâm Tiêu ốm nặng và phải nằm viện mất ba ngày.
Vào đêm cuối cùng, Lâm Tiêu tỉnh dậy trong cơn mơ thì thấy Giang Yến đang đứng trước cửa sổ, trong tay là hộp thuốc lá và bật lửa.
Ánh trăng chiếu rọi, bóng lưng anh có chút cô đơn.
"Giang Yến.” Giọng nói của cô có chút khàn khàn.
Bóng người đứng trước cửa sổ dừng lại, sau đó xoay người đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, giọng nói có chút mệt mỏi, "sao vậy?"
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, mắt Lâm Tiêu sáng lên, "Sao anh không về?"
Mấy ngày cô nằm viện, ban ngày Giang Yến ở bên cạnh cô, đến buổi tối Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành sẽ đến.
Tối nay Phương Nghi Tống có việc đột xuất, đợi cô ngủ thiếp đi, bà dặn dò y tá chăm sóc cô rồi rời đi.
Lâm Tiêu mẹ đã rời đi, nhưng cô không biết Giang Yến vẫn đang ở đây.
Giang Yến hạ mắt xuống, đưa tay vén chăn bông cho cô, thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn ở đây."
Từ lúc Lâm Tiêu ốm đến bây giờ, anh căn bản không rời bệnh viện, trừ khi về nhà thay quần áo.
"Dạo này anh ngủ không ngon sao?" Lâm Tiêu giơ ngón tay, sờ nhẹ dưới mắt anh, "Quầng thâm của anh rất nặng."
"Anh không sao.” Giang Yến nắm tay cô, xoa xoa đầu ngón tay cô, "Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Lâm Tiêu “Ừm” một tiếng, đang định nhắm mắt lại, giống như nhớ ra điều gì đó, thì đột nhiên ngồi dậy, nhấc một góc chăn bông lên, nhẹ giọng nói: "Anh cùng ngủ đi."
Giang Yến muốn từ chối, nhưng Lâm Tiêu không cho anh cơ hội từ chối, "Nếu anh không ngủ thì em cũng không ngủ được."
Anh nhìn cô, không thể nói gì hơn.
Giường trong phòng bệnh là giường đơn, hai người cùng nằm thì hơi chật, Lâm Tiêu vùi đầu vào vòng tay anh, ngửi nhẹ, không ngửi thấy mùi khói.
"Không hút thuốc.” Cô khẽ hỏi.
Giang Yến gối một tay ra sau đầu, dùng ngón tay uốn lọn tóc của cô, trầm giọng nói: "Không hút, trong phòng bệnh cấm hút thuốc, anh cũng không hút."
"Ừm.” Lâm Tiêu nhắm mắt lại, cọ đầu vào cổ anh, giống như an ủi, "Đừng lo lắng, em không sao."
Giang Yến cảm thấy như bị đâm vào tim, có chút chua xót.
Anh vòng tay ôm người chặt hơn, khàn giọng nói: "Ngủ đi."
Đáp lại anh là tiếng hô hấp đều đều của Lâm Tiêu.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, bóng trăng và những ngôi sao đang di chuyển, tiếng ve kêu không ngừng.
Trời sắp sáng.
-
Hai ngày quan trọng nhất của tháng sáu trôi qua như một giấc mơ.
Bài kiểm tra môn tiếng anh cuối cùng đã kết thúc, ngôi trường giống như nhà tù nơi lệnh cấm đã được dỡ bỏ, một số cười đùa vui vẻ, một số lại khóc không kìm được.
Dù kết quả ra sao, năm địa ngục này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Những mảnh giấy nhỏ rơi từ tòa nhà giảng dạy như những bông tuyết, hiệu trưởng dưới lầu quát lớp nào đã ném, nhưng giờ phút này không có một ai nguyện ý nghe lời ông.
Lâm Tiêu bình tĩnh đến bất ngờ, từ đám đông đi ra, vẫn nghĩ đến nửa tập phim mà cô xem trước lúc ngủ tối qua, đến khi micro của các phóng viên truyền hình gần như ở trước mặt cô mới hồi thần.
Năm nào cũng vậy, các phóng viên đều đến các điểm trường để phỏng vấn một vài thí sinh thú vị.
Lúc này khi tất cả đều rất kích động, sự bình tĩnh của Lâm Tiêu như có cảm giác tất cả đều say, chỉ có mình cô là tỉnh.
Ánh mắt của phóng viên truyền hình giống như radar, lập tức dẫn theo nhân viên tác nghiệp, "Bạn học này, 18 năm chăm chỉ học hành, cuối cùng đã được thả lỏng rồi, bây giờ bạn cảm thấy thế nào?"
"Không có cảm giác gì ạ. "
Lâm Tiêu nói xong, cô nhìn bóng Giang Yến trong đám người, phóng viên theo dõi tầm mắt của cô, mỉm cười nói: "Kỳ thi này có người nhà của em đến không?"
"Có," Lâm Tiêu nói, "Bạn trai em đến rồi."
"......"
Cuộc phỏng vấn này không thể tiếp tục, phóng viên rất nhanh đã đổi đối tượng phỏng vấn đến anh đẹp trai đang bước ra từ đám đông.
Vẫn cùng một câu hỏi, "Bạn học này, 18 năm chăm chỉ học hành, cuối cùng đã được thả lỏng rồi, bây giờ bạn cảm thấy thế nào?"
Giang Yến hạ mắt xuống nhìn phóng viên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chặn đường, nhẹ giọng nói: "Em không phải thí sinh. "
"Vậy bạn là?"
"Người nhà thí sinh.” Khi Giang Yến lên tiếng, anh thấy bóng Lâm Tiêu và gọi tên cô: "Lâm Tiêu. "
Người phóng viên không kịp phản ứng, liền nhìn thấy nữ sinh mình vừa phỏng vấn đang bước về phía mình.
"......" thật là “oan gia” lại hay gặp nhau.
Phóng viên nhỏ rời khỏi hiện trường cùng với người quay phim.
Ngoài ra còn có nhân viên của các đài truyền hình khác cũng có mặt, Giang Yến và Lâm Tiêu đẹp đôi đứng cạnh nhau rất nhanh đã thú hút sự chú ý.
Một phóng viên nhận ra Giang Yến là học sinh được phỏng vấn trước đó, vội vàng dẫn theo người quay phim chạy đến, nhìn chằm chằm Giang Yến cười nói: "Bạn học này không phải lúc trước đã được Thanh Đại tuyển thẳng sao, sao hôm nay là tham gia thi nữa?"
Giang Yến và Lâm Tiêu liếc nhìn nhau, khóe miệng cong lên, cười nói: "Không có, hôm nay em đi cùng bạn gái đi thi đại học."
"......"
Bạn học này, xin hãy chú ý, chúng tôi là chuyên mục cho thanh thiếu niên, nếu bạn nói như vậy chúng tôi chỉ có thể chuyển sang chuyên mục cho thanh niên.
Cuộc phỏng vấn này cũng không diễn ra suôn sẻ, vì sợ sau này sẽ có phóng viên đặt câu hỏi, Giang Yến và Lâm Tiêu nhanh chóng rời khỏi trường thi.
Phòng thi của Lâm Tiêu cách trường THPT số 10 không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.
Gió buổi tối mùa hè mang hơi ấm.
"Giang Yến.” Lâm Tiêu đi trên bậc thềm đá dài bên đường, một tay được Giang Yến nắm chặt, "Em cảm thấy lần thi này khá tốt."
Giang Yến liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Thật không."
"Đương nhiên rồi.”Lâm Tiêu lẩm bẩm: "Nói không chừng em còn có thể là thủ khoa."
"Được.” Giang Yến nói: "Anh đợi em là thủ khoa."
LâmTiêu cười hì hì, dừng bước, nhảy lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, "Anh cứ tin em như vậy à."
Giang Yến cõng cô đi về phía trước, ánh sáng và bóng tối rơi xuống sau lưng anh.
"Em nói gì anh cũng tin.” Anh cười nói.
-
Bữa ăn chia tay của lớp mười tám đã định vào buổi tối sau kỳ thi, thầy Dư đã đặt một phòng lớn ở Phó Lâm, mọi người đều có mặt, ngay cả Hồ Hàng Hàng cũng đặc biệt xin nghỉ.
Lúc Giang Yến và Lâm Tiêu đến, trong phòng đã có khá nhiều người.
Lúc này, mọi người dường như đã tự động xóa bỏ tất cả những bất hạnh và ghẻ lạnh trước đó trong ký ức, ngồi cùng nhau cười đùa.
Đợi mọi người đến hết, thầy Dư đứng trước cửa phòng, nhìn nhóm trẻ con này, cười cười nói nói, hai mắt đỏ hoe.
Có bạn nữ chú ý đến cảm xúc của thầy Dư thay đổi, muốn an ủi thầy mấy câu, nhưng lời còn chưa nói ra, thì bản thân đã nghẹn ngào trước.
Khung cảnh vui vẻ dần chuyển sang hơi buồn. Khoảnh khắc chia tay ngay trước mắt, hôm nay nói lời tạm biệt, không biết sau này bao giờ mới có thể gặp nhau.
Lâm Tiêu và Giang Yến ngồi trong góc, im lặng.
Thầy Dư giơ tay lau mắt, "Đến đây, các em đều ngồi đi."
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, thầy Dư nâng ly lên trước, "Thầy trước tiên muốn cảm ơn sự phối hợp và thấu hiểu của các em trong hai năm qua. "
"Đừng, thầy Dư, là chúng em nên cảm ơn thầy mới phải. "
"Kính thầy Dư!"
Một ly rượu vào trong bụng, khung cảnh yên tĩnh ban đầu lại trở nên không thể kiểm soát, có nữ sinh che mặt, nước mắt rơi ra từ ngón tay, có năm sinh cầm chặt ly rượu, đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Tiêu nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Giang Yến nắm tay cô ở dưới bàn.
Thầy Dư hai mắt đỏ hoe, vẫn nở nụ cười như trước đây, "Hôm nay tuy kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, nhưng thời khắc này cuộc sống của các em mới chính thức bắt đầu, những ngày tháng sau này, mỗi một quyết định các em đưa ra đều quyết định tương lai của mình."
"Thầy không có yêu cầu cao đối với các em, chỉ mong các em sau này có thể làm công việc mà bản thân muốn làm, trở thành người mà bản thân muốn trở thành, sau này tỏa sáng trong lĩnh vực mà mình yêu thích. "
......
Sau bữa ăn, cả nhóm không rời đi mà đi theo thầy Dư trở lại phòng học của lớp 18.
Mọi thứ vẫn như trước, chiếc đồng hồ đếm ngược trong góc, quạt quay vù vù, trong lớp đầy chữ ký, bàn ghế lộn xộn.
Đêm hè đầy sao và tiếng ve không ngớt ngoài cửa sổ.
Tất cả đều là những kỷ niệm đẹp nhất của thời thanh xuân.
Thầy Dư uống khá nhiều rượu, động tác có chút chậm chạp, ông đứng trước bục giảng, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, chậm rãi mở ra, chậm rãi nói: "Sau này chúng ta sẽ là lớp mới, bây giờ thầy bắt đầu điểm danh, gọi đến tên ai người đó đứng lên tự giới thiệu bản thân."
Nghe thấy lời thầy Dư, ký ức của mọi người lập tức bị kéo trở lại tháng 9 nóng bức hai năm trước.
Lần đầu tiên gặp gỡ ngỡ như mới hôm qua, mà giờ đã phải nói lời chia tay.
"Lâm Tiêu.” Thầy Dư đứng trên bục giảng hô to, giống như hai năm trước.
Lâm Tiêu đang ngồi ở phía dưới, đôi mắt đỏ hoe, chậm rãi bước lên bục giảng, hai tay buông bên chân, bàn tay nắm chặt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Xin chào các bạn, tớ tên là Lâm Tiêu, tớ rất vui khi được học cùng lớp với các bạn, cảm ơn các bạn."
Lời vừa dứt, một giọng nói quen thuộc vang lên ở góc phòng học, "Thầy Dư, khi giới thiệu bản thân cần nói một chút đến sở thích, không phải sao?"
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn hình dáng của chàng trai cuối lớp đang cười, nhưng có chút khác biệt so với nụ cười của chàng trai trong ký ức.
Cô cũng cười, ký ức về anh luôn rất rõ ràng, "Em không có sở thích gì, em chỉ thích học."
Thầy Dư vẫn dẫn đầu vỗ tay như trước, mọi người trong lớp đều mơ hồ có ảo giác, như thể cuộc sống trung học của họ vừa mới bắt đầu. Giang Yến vẫn là người thứ mười lên bục giảng.
Anh đứng trên bục giảng, cười lười biếng, vừa bướng bỉnh vừa tùy tiện như trước đây, gần như không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào, "Giang Yến, sở thích-"
Giang Yến dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn góc phòng học, lông mày dịu dàng, nhẹ nói hai chữ.
"Lâm Tiêu. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.