Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 98: Chúc Ngủ Ngon
Tuế Kiến
13/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Vào đầu hè, TrườngTHPT số 10 tổ chức kỳ thi thử lần hai, toàn trường nghỉ học, tất cả các hoạt động ngoài giờ học đều bị hủy, toàn khối lớp 12 đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Càng gần đến kỳ thi đại học, không khí trong lớp ngày càng áp lực và căng thẳng, ngay cả những nam sinh thường thích cười đùa sau giờ học cũng bị kiềm chế rất nhiều.
Kỳ thi thử lần hai dự kiến được tổ chức vào thứ 5 và thứ 6, cuối tuần hiếm khi có được hai ngày nghỉ.
Buổi chiều trước ngày thi, học sinh năm cuối được nghỉ nửa ngày để sắp xếp bàn ghế, Lâm Tiêu và Mạnh Hân cũng không ra ngoài mà ở trong quán ôn bài.
Kỳ học này bắt đầu không bao lâu, Mạnh Hân cũng chuyển từ nhà sang quán cà phê Internet.
Chiều tối, cửa sổ bị bao phủ trong ánh hoàng hôn, ánh sáng mặt trời trở nên dịu dàng, ấm áp, các tòa nhà cao tầng khúc xạ những tia sáng rực rỡ.
Lâm Tiêu làm xong một đề, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, sững sờ một lát.
Thế giới này có biết bao điều xinh đẹp, nhưng không thể so sánh được với vẻ đẹp của tự nhiên.
Lâm Tiêu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vừa mở cửa đã có một cơn gió mát thổi vào mặt.
Gió tràn ngập hơi thở của mùa hè.
Cô cứ để cửa sổ mở như vậy, đứng đó một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Mạnh Hân cầm đề thi tới, mới phá vỡ khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này, "Tớ không hiểu nổi kiểu vừa mở điều hòa vừa mở cửa sổ đón gió của cậu."
Lâm Tiêu mỉm cười, không giải thích nhiều, xoay người đi đến bên bàn, "Làm xong đề rồi à?"
"Này.” Mạnh Hân đặt bài thi lên bàn, nhớ đến cảnh vò đầu bứt tai lúc làm đề, không khỏi phàn nàn một câu: "Tớ nói không phải chứ, trùm trường rốt cuộc kiếm được mấy đề này ở đâu vậy, quá khó, nếu là bình thường tớ chắc chắn không mất nhiều thời gian như vậy."
Kể từ khi Mạnh Hân chuyển đến ở cùng Lâm Tiêu, lúc đưa đề cho Lâm Tiêu, Giang Yến cũng đưa cho Mạnh Hân một bản, vừa hay hai người có thể giám sát nhau, cũng có thể bổ sung những thiếu sót của nhau.
Lâm Tiêu hạ mắt xuống, mỉm cười: "Tớ cũng không biết, dù sao thì loại đề có độ khó này tớ đã làm từ năm ngoái đến bây giờ."
"......" Mạnh Hân giơ ngón tay cái lên, "Cậu giỏi."
Đến buổi tối, Lâm Tiêu và Mạnh Hân đều không định ôn tập hay làm đề nữa.
Hai người tìm thấy một đĩa trong phòng Giang Yến, định xem phim để thư giãn.
Giang Yến học kỳ này rất ít khi ở Tây Thành, nhưng anh biết Lâm Tiêu thích xem phim, nên đã mua rất nhiều đĩa để ở trong phòng, thậm chí kỳ nghỉ lần trước anh đã lắp máy chiếu trong phòng.
Kéo rèm cửa, tắt điện thì sẽ biến thành một phòng chiếu phim nhỏ.
Giữa phim, điện thoại của Lâm Tiêu đặt trên bàn đột nhiên reo lên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo còn đáng sợ hơn cả nhạc trong phim kinh dị.
Trên màn hình là dòng chữ và dãy số quen thuộc.
Lâm Tiêu cầm điện thoại lên, kết nối xong, cô nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Đợi em một chút."
Sau đó, cô quay đầu nhìn Mạnh Hân: "Tớ ra ngoài nghe điện thoại, cậu cứ xem đi nhé."
"Hay thôi nhỉ.”Mạnh Hân thản nhiên bật đèn, "Tớ thấy hơi sợ, tớ xuống tầng lấy nước,cậu cứ nghe điện thoại đi. "
Lâm Tiêu không nói nhiều, tạm dừng phim, lại nhấc điện thoại lên, "Giang Yến?"
"Anh đây.” Giang Yến vừa nghe thấy động, liền hỏi: "Đang xem phim à?"
"Vâng.” Lâm Tiêu không ngồi yên trên ghế, mà đứng dậy mở cửa sổ, gió đêm mát hơn ban ngày rất nhiều, "Vẫn là mấy cái anh mua lần trước, tìm được một bộ phim kinh dị."
"Tốc độ kinh dị?" Giang Yến hỏi.
Lâm Tiêu dựa vào tường, ngón tay đặt trên mép cửa sổ gõ nhẹ, nghe vậy có chút kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"
"Kỳ nghỉ lần trước rảnh có xem một chút.” Giang Yến nói: "Nhưng vẫn chưa xem xong."
"Vậy chút em xem xong sẽ nói cho anh. "
"Được. "
Giang Yến dường như có người bên cạnh, âm thanh khá nhỏ, nhưng Lâm Tiêu vẫn nghe thấy, cô hỏi: "Anh đang ở bên ngoài à?"
"Ừm, vẫn đang ở phòng thí nghiệm.” Giang Yến liếc nhìn người kia đang sáp đến nghe điện thoại, liền cầm điện thoại đứng dậy, "Em còn nhớ Dư Hàng Hàng, người đưa sổ vật lý vào cuối đợt huấn luyện năm ngoái không?"
"Đương nhiên là có.” Lâm Tiêu cười nói: "Cả đời này em sẽ không bao giờ quên."
"Bây giờ cậu ấy đang ở bên cạnh anh.”Giang Yến đá ghế của Dư Hàng Hàng, "Muốn chào hỏi không."
Lâm Tiêu chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình ở đầu bên kia điện thoại: "Xin chào Lâm Tiêu! Mình là Dư Hàng Hàng, rất vui quen biết cậu!"
Cô mỉm cười đáp lại.
Điện thoại nhanh chóng đổi lại trong tay Giang Yến, nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể nghe thấy Dư Hàng Hàng hét lên: "Để em nói thêm vài câu".
Hai người nói chuyện cũng không quá lâu, sau nửa tiếng đã cúp.
Mạnh Hân không biết có phải đã căn giờ hay không, Lâm Tiêu vừa cất điện thoại đã thấy cô bước vào, "Nói xong rồi à?"
Lâm Tiêu gật đầu.
"Còn tưởng hai người phải nói một hai tiếng chứ.” Mạnh Hân đưa coca cho Lâm Tiêu, "Không lấy đá cho cậu rồi. "
Lâm Tiêu cầm, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn.
Mạnh Hân tắt đèn, tiếp tục xem phim.
Không biết nguyên nhân vì sao, khi xem lại, Lâm Tiêu không còn cảm giác hồi hộp như lúc đầu, xem đến cảnh kinh dị cũng không còn sợ như trước nữa.
Xem xong phim mới hơn chín giờ.
Mạnh Hân vẫn còn sợ khi xem phim xong, cô nhanh chóng lấy quần áo đi tắm, không dám ngủ một mình đành chạy đến phòng của Lâm Tiêu.
Hai người nằm trên giường trò chuyện một lúc, nói chuyện từ hồi cấp hai đến hiện tại.
Đêm càng về khuya, những ngôi sao ngoài cửa sổ càng rõ, Mạnh Hân ngáp, cuộn chăn lại, giọng nói buồn ngủ, "Này, tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây, Tiêu Tiêu ngủ ngon."
Lâm Tiêu cười nói: " Ngủ ngon."
Mạnh Hân nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Lâm Tiêu vẫn chưa buồn ngủ, cô cầm điện thoại lên, một thông báo ứng dụng xuất hiện trên thanh thông báo.
- Lâm thân mến, đã lâu bạn không cập nhật bài viết của mình!
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Tiêu nhớ từ khi cô học năm ba trung học, cô đã không đăng nhập vào diễn đàn này nữa, bài đăng trợ giúp trên diễn đàn Thả thính cũng lâu chưa được cập nhật.
Lúc này rảnh rỗi, Lâm Tiêu ấn vào app diễn đàn, phải mất hơn mười phút mới cập nhật xong phiên bản, rồi mới đăng nhặp được.
Hơn nửa năm không vào, trang cập nhật mới nhất của chuyên mục Thả thính đã được thay thế bằng một trang khác, bài đăng của Lâm Tiêu cũng được thay thế bằng những bài đăng khác .
Nhưng nhấn vào bài đăng hot nhất ở bên cạnh, vị trí đầu tiên vẫn là bài đăng xin trợ giúp của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hồi đó có lúc trên lớp chỉ lướt bài post, sợ Giang Yến phát hiện nên đã tắt mọi thông báo trên ứng dụng.
Tất cả các bình luận, lượt thích và lượt chia sẻ chỉ là một chấm đỏ nhỏ.
Lâm Tiêu nhấn vào bài đăng của mình thi thấy số lượng bình luận, thích và lượt chia sẻ ở cột dưới cùng đã lên đến gần vài triệu.
Những bình luận mới nhất trên bài đăng đều hỏi cô có chuyện gì, khi nào sẽ được cập nhật, một số người còn suy đoán liệu cô và bạn Giang có BE không.
Lâm Tiêu mất một lúc để xem lại nội dung bài đăng một lần nữa, cuối cùng nhấp vào từ cập nhật bên cạnh và chỉnh sửa một nội dung mới.
- Lâu lắm không gặp!
- Năm nay tôi đang chuẩn bị thi đại học, nên không có nhiều thời gian để cập nhật.
- Tôi và bạn Giang mọi thứ đều ổn, không có chuyện BE, cũng sẽ không BE!
- Chúc mọi người ngủ ngon! Hẹn gặp lại vào mùa hè!
Chỉ vài phút sau khi nội dung này được cập nhật, đã có một làn sóng bình luận và thích lớn ở cuối bài đăng, hầu hết đều là những cảm xúc bất ngờ vì cuối cùng bài đăng đã được cập nhật.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng chọn trả lời một bình luận chúc cô và Giang Yến thi đại học suôn sẻ.
- Cảm ơn tiểu tiên nữ!
- (tiếng bíp nhỏ) Bạn Giang đã được tuyển thẳng, tôi đang cố gắng để được học cùng trường với anh ấy.[humble.jpg]
Ngay sau khi bình luận này được trả lời, đã có hơn 1000 lượt thích, và nhanh chóng được đẩy lên, nhiều câu trả lời khác cũng đổ ra dưới bình luận, nhưng Lâm Tiêu đã ngoại tuyến ngay sau khi trả lời bình luận này, không nhìn thấy cảnh những người này ăn chanh.
Sau khi thoát diễn đàn, điện thoại hiện lên cảnh báo pin yếu, LâmTiêu rời giường, tìm bộ sạc trong túi, đặt điện thoại bên cạnh bàn làm việc để sạc, sau đó nằm lại trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong căn phòng im lặng, điện thoại đang sạc ở phía xa đột nhiên sáng lên, hai tin nhắn WeChat lần lượt xuất hiện trên thanh thông báo hệ thống.
- Giang Yến: Anh quên nói, ngày mai chúc em thi tốt.
- Giang Yến: Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
-
Sau khi kết thúc kỳ thi thử thứ hai, ôn tập ngày càng căng thẳng, thời gian ở góc tường cũng càng ngày càng ít.
Tất cả mọi người dường như đã quen với cách thức thi tuần, thi tháng nên không còn phàn nàn nữa, cũng hiếm khi nghe thấy có người nói bỏ cuộc.
Lâm Tiêu không có khái niệm về thời gian, điều duy nhất cho thấy sự thay đổi của thời gian là điều chỉnh chỗ ngồi hai tuần một lần.
Sau khi bước vào năm thứ ba trung học, tần suất thay đổi chỗ ngồi đã trở nên thường xuyên hơn, thầy Dư giải thích đó là vì thị lực của mọi người.
Một tuần trước kỳ thi thử thứ ba, chỗ ngồi của Lâm Tiêu lại đổi từ tổ một sang tổ bốn.
Bên ngoài giảng đường là những cây đa xanh mướt, xa xa là sân chơi với hai gam màu xanh đỏ rực rỡ.
Sân tập, cây leo ở góc tường, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khoảng trống trên cành lá, phản chiếu các tia sáng lốm đốm trên đất.
Cảnh tưởng của mùa hè luôn làm người ta khó quên.
Trong hai ngày thi thử lần ba, trạng thái của Lâm Tiêu tốt đến bất ngờ, cô mơ hồ cảm thấy tổng điểm của bài thi thứ ba còn cao hơn lần thi thứ hai một chút.
Thi xong mấy người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, Mạnh Hân nói trong phòng thi tiếng anh của cô có một bạn nữ vì quá lo lắng mà ngất xỉu.
Hứa Nhất Xuyên tiếp lời: "Trong phòng thi của tôi cũng có người ngất, tôi thấy chỉ thi thử đã như thế này rồi, vậy thi đại học chẳng phải mất mạng sao?"
Lâm Tiêu chỉ mỉm cười không nói.
Tống Viễn xúc động thở dài: "Lúc này tôi đột nhiên có chút ghen tị với Hồ Hàng Hàng, không cần sống chết thi đại học, mà vẫn có thể làm việc mà mình thích."
Hồ Hàng Hàng vì tham gia quay hình The voice, nên tạm thời rời trường, lúc rời trường anh nói “Cả đời này tôi chỉ liều một lần này, bất luận kết quả như thế nào, sẽ luôn nỗ lực vì ước mơ của mình.”.
Sau khi Thầy Dư biết quyết định của Hồ Hàng Hàng, ông đã nhờ người làm một chiếc mic riêng tặng anh, trên đó có một dòng chữ nhỏ.
- Không leo núi cao, sao biết trời cao bao nhiêu; không gần suối sâu, sao biết đất dày bao nhiêu.
Không biết trời cao bao nhiêu, đừng đợi núi cao, không biết đất sâu thế nào, đừng dựa vào thung lũng sâu, có những chuyện phải trải qua mới biết được kết quả.
Một khi đã có mục tiêu phấn đấu, thì mọi việc ở tương lai dường như trở nên rõ ràng, tất cả mọi người đều vì kết quả đáng mong chờ đó mà nỗ lực.
Họ có một tương lai tươi sáng phía trước.
......
Kết thúc kỳ thi thử lần ba, thời gian đến ngày thi đại học ngày càng ngắn hơn.
Hai tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Giang Yến đặc biệt xin huấn luyện viên Quách Văn nghỉ hai tuần.
Thành tích vật lý của Giang Yến cực kỳ xuất sắc, Quách Văn cũng rất ưu ái anh, khi biết anh trở về đưa bạn gái đi thi, cũng nói đùa: "Có thể đưa bạn gái đến phòng thí nghiệm của chúng ta không?"
"Có lẽ không được.” Giang Yến sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Bạn gái em cái gì cùng giỏi, chỉ có vật lý không giỏi. "
"......" Quách Văn cầm tập sách thí nghiệm trong tay vỗ vỗ cánh tay anh, vẫy vẫy tay, "Đi thôi, đi thôi."
Giang Yến xin nghỉ về Tây Thành để đưa bạn gái đi thi đã sớm lan truyền khắp phòng thí nghiệm, gây ra những ghen tị cho những người đang độc thân.
Có người nói đùa: "Thật hối hận hồi cấp ba không yêu, giờ lên đại học căn bản không có thời gian mà yêu nữa "
"......"
Người trong phòng thí nghiệm còn tưởng rằng Giang Yến có bạn gái đã đủ chua chát, ai ngờ còn có điều còn chua xót hơn nữa.
Người ta không chỉ có bạn gái, bạn gái còn là người đứng nhất trường, xinh đẹp lại còn học giỏi, căn bản không cho người khác đường sống mà.
Kết quả là, Giang Yến trở thành mục tiêu trêu đùa của các nghiên cứu sinh và giáo sư trong phòng thí nghiệm trong một thời gian dài sau đó.
-
Vào ngày Giang Yến trở về Tây Thành, đúng lúc đó là trận đấu vòng loại của Hồ Hàng Hàng, người đại diện chương trình đưa mỗi thí sinh một sấp vé để học có thể mời người thân hoặc bạn bè đến xem.
Lúc này Hồ Hàng Hàng không định mời bố mẹ tới, vì vậy anh đưa hết vé cho đám Hứa Nhất Xuyên, thật khéo mấy ngày này Quan Triệt cũng ở Tây Thành.
Rất hiếm khi cả đội gặp nhau, vì vậy sáu người họ cùng nhau đến trường quay.
Chương trình "The Voice" nhận được rất nhiều sự chú ý từ khi bắt đầu phát sóng, đám người Lâm Tiêu vì Hồ Hàng Hàng mà luôn theo dõi chương trình này.
Để phát triển tốt hơn sau này, Hồ Hàng Hàng đã bắt đầu giảm cân khi tham gia ghi hình.
Bình thường khi bọn họ xem chương trình, chỉ thấy hình như anh gầy đi một chút, nhưng hiện tại sau khi gặp người thật, mới sốc khi thấy anh không chỉ giảm cân mà còn giảm rất nhiều, ít nhất đã giảm 10 kg.
Khuôn mặt ban đầu có chút trẻ con, tròn chĩnh nay đã trở nên góc cạnh, đường nét lông mày cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Sau khi trang điểm, độ đẹp trai tăng lên.
Trong sáu người, chỉ có Giang Yến và Quan Triệt hiếm khi có thời gian xem chương trình, nhưng hai người họ không phải là không quan tâm chút nào, thỉnh thoảng lên Weibo để bình chọn cho anh khi có thời gian.
Khi gặp nhau ở hậu trường, Giang Yến và Quan Triệt có chút sửng sốt.
"Đây vẫn là Mập Mập mà chúng ta biết sao?" Quan Triệt đặt tay lên vai Giang Yến cười nói: "Đây là Hồ đẹp trai."
Hồ Hàng Hàng vẫn như trước, gãi gãi đầu ngại ngùng, "Là nhân viên trang điểm có tay nghề tốt."
Nói được vài câu, Hồ Hàng Hàng được biên đạo múa gọi đến để thông báo quá trình, mấy người bọn họ được nhân viên chương trình đưa đến khán đài.
Hành lang đâu cũng là phòng của các thí sinh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười truyền ra.
Lâm Tiêu được Giang Yến nắm chặt tay, đi sau cùng. Có người từ phòng bên cạnh bước ra, Lâm Tiêu ngước mắt lên và nhận ra người này là một trong những thí sinh nổi tiếng nhất trong chương trình.
Anh ấy chú ý đến ánh mắt của Lâm Tiêu và mỉm cười lịch sự với cô.
Mặt Lâm Tiêu không thể hiện gì, chờ người đó rời đi, cô hưng phấn nắm lấy cánh tay Giang Yến, "Anh ấy vừa cười với em, anh có nhìn thấy không!"
Giang Yến nhìn cô, không nói gì.
Lâm Tiêu ngù ngờ không nhận ra cảm xúc của bạn trai, "Anh nói chút nữa em có thể nhờ Mập Mập giúp em tìm anh ấy xin chữ ký được không?"
"Em thử xem.” Giang Yến lạnh lùng nói.
"......" Lâm Tiêu thành khẩn nhận sai, "Ôi, xin lỗi, em quên mất anh đang ở đây."
Giang Yến: "?"
Vào đầu hè, TrườngTHPT số 10 tổ chức kỳ thi thử lần hai, toàn trường nghỉ học, tất cả các hoạt động ngoài giờ học đều bị hủy, toàn khối lớp 12 đều phải chuẩn bị sẵn sàng.
Càng gần đến kỳ thi đại học, không khí trong lớp ngày càng áp lực và căng thẳng, ngay cả những nam sinh thường thích cười đùa sau giờ học cũng bị kiềm chế rất nhiều.
Kỳ thi thử lần hai dự kiến được tổ chức vào thứ 5 và thứ 6, cuối tuần hiếm khi có được hai ngày nghỉ.
Buổi chiều trước ngày thi, học sinh năm cuối được nghỉ nửa ngày để sắp xếp bàn ghế, Lâm Tiêu và Mạnh Hân cũng không ra ngoài mà ở trong quán ôn bài.
Kỳ học này bắt đầu không bao lâu, Mạnh Hân cũng chuyển từ nhà sang quán cà phê Internet.
Chiều tối, cửa sổ bị bao phủ trong ánh hoàng hôn, ánh sáng mặt trời trở nên dịu dàng, ấm áp, các tòa nhà cao tầng khúc xạ những tia sáng rực rỡ.
Lâm Tiêu làm xong một đề, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, sững sờ một lát.
Thế giới này có biết bao điều xinh đẹp, nhưng không thể so sánh được với vẻ đẹp của tự nhiên.
Lâm Tiêu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, vừa mở cửa đã có một cơn gió mát thổi vào mặt.
Gió tràn ngập hơi thở của mùa hè.
Cô cứ để cửa sổ mở như vậy, đứng đó một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Mạnh Hân cầm đề thi tới, mới phá vỡ khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này, "Tớ không hiểu nổi kiểu vừa mở điều hòa vừa mở cửa sổ đón gió của cậu."
Lâm Tiêu mỉm cười, không giải thích nhiều, xoay người đi đến bên bàn, "Làm xong đề rồi à?"
"Này.” Mạnh Hân đặt bài thi lên bàn, nhớ đến cảnh vò đầu bứt tai lúc làm đề, không khỏi phàn nàn một câu: "Tớ nói không phải chứ, trùm trường rốt cuộc kiếm được mấy đề này ở đâu vậy, quá khó, nếu là bình thường tớ chắc chắn không mất nhiều thời gian như vậy."
Kể từ khi Mạnh Hân chuyển đến ở cùng Lâm Tiêu, lúc đưa đề cho Lâm Tiêu, Giang Yến cũng đưa cho Mạnh Hân một bản, vừa hay hai người có thể giám sát nhau, cũng có thể bổ sung những thiếu sót của nhau.
Lâm Tiêu hạ mắt xuống, mỉm cười: "Tớ cũng không biết, dù sao thì loại đề có độ khó này tớ đã làm từ năm ngoái đến bây giờ."
"......" Mạnh Hân giơ ngón tay cái lên, "Cậu giỏi."
Đến buổi tối, Lâm Tiêu và Mạnh Hân đều không định ôn tập hay làm đề nữa.
Hai người tìm thấy một đĩa trong phòng Giang Yến, định xem phim để thư giãn.
Giang Yến học kỳ này rất ít khi ở Tây Thành, nhưng anh biết Lâm Tiêu thích xem phim, nên đã mua rất nhiều đĩa để ở trong phòng, thậm chí kỳ nghỉ lần trước anh đã lắp máy chiếu trong phòng.
Kéo rèm cửa, tắt điện thì sẽ biến thành một phòng chiếu phim nhỏ.
Giữa phim, điện thoại của Lâm Tiêu đặt trên bàn đột nhiên reo lên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo còn đáng sợ hơn cả nhạc trong phim kinh dị.
Trên màn hình là dòng chữ và dãy số quen thuộc.
Lâm Tiêu cầm điện thoại lên, kết nối xong, cô nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Đợi em một chút."
Sau đó, cô quay đầu nhìn Mạnh Hân: "Tớ ra ngoài nghe điện thoại, cậu cứ xem đi nhé."
"Hay thôi nhỉ.”Mạnh Hân thản nhiên bật đèn, "Tớ thấy hơi sợ, tớ xuống tầng lấy nước,cậu cứ nghe điện thoại đi. "
Lâm Tiêu không nói nhiều, tạm dừng phim, lại nhấc điện thoại lên, "Giang Yến?"
"Anh đây.” Giang Yến vừa nghe thấy động, liền hỏi: "Đang xem phim à?"
"Vâng.” Lâm Tiêu không ngồi yên trên ghế, mà đứng dậy mở cửa sổ, gió đêm mát hơn ban ngày rất nhiều, "Vẫn là mấy cái anh mua lần trước, tìm được một bộ phim kinh dị."
"Tốc độ kinh dị?" Giang Yến hỏi.
Lâm Tiêu dựa vào tường, ngón tay đặt trên mép cửa sổ gõ nhẹ, nghe vậy có chút kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"
"Kỳ nghỉ lần trước rảnh có xem một chút.” Giang Yến nói: "Nhưng vẫn chưa xem xong."
"Vậy chút em xem xong sẽ nói cho anh. "
"Được. "
Giang Yến dường như có người bên cạnh, âm thanh khá nhỏ, nhưng Lâm Tiêu vẫn nghe thấy, cô hỏi: "Anh đang ở bên ngoài à?"
"Ừm, vẫn đang ở phòng thí nghiệm.” Giang Yến liếc nhìn người kia đang sáp đến nghe điện thoại, liền cầm điện thoại đứng dậy, "Em còn nhớ Dư Hàng Hàng, người đưa sổ vật lý vào cuối đợt huấn luyện năm ngoái không?"
"Đương nhiên là có.” Lâm Tiêu cười nói: "Cả đời này em sẽ không bao giờ quên."
"Bây giờ cậu ấy đang ở bên cạnh anh.”Giang Yến đá ghế của Dư Hàng Hàng, "Muốn chào hỏi không."
Lâm Tiêu chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình ở đầu bên kia điện thoại: "Xin chào Lâm Tiêu! Mình là Dư Hàng Hàng, rất vui quen biết cậu!"
Cô mỉm cười đáp lại.
Điện thoại nhanh chóng đổi lại trong tay Giang Yến, nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể nghe thấy Dư Hàng Hàng hét lên: "Để em nói thêm vài câu".
Hai người nói chuyện cũng không quá lâu, sau nửa tiếng đã cúp.
Mạnh Hân không biết có phải đã căn giờ hay không, Lâm Tiêu vừa cất điện thoại đã thấy cô bước vào, "Nói xong rồi à?"
Lâm Tiêu gật đầu.
"Còn tưởng hai người phải nói một hai tiếng chứ.” Mạnh Hân đưa coca cho Lâm Tiêu, "Không lấy đá cho cậu rồi. "
Lâm Tiêu cầm, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn.
Mạnh Hân tắt đèn, tiếp tục xem phim.
Không biết nguyên nhân vì sao, khi xem lại, Lâm Tiêu không còn cảm giác hồi hộp như lúc đầu, xem đến cảnh kinh dị cũng không còn sợ như trước nữa.
Xem xong phim mới hơn chín giờ.
Mạnh Hân vẫn còn sợ khi xem phim xong, cô nhanh chóng lấy quần áo đi tắm, không dám ngủ một mình đành chạy đến phòng của Lâm Tiêu.
Hai người nằm trên giường trò chuyện một lúc, nói chuyện từ hồi cấp hai đến hiện tại.
Đêm càng về khuya, những ngôi sao ngoài cửa sổ càng rõ, Mạnh Hân ngáp, cuộn chăn lại, giọng nói buồn ngủ, "Này, tớ buồn ngủ quá, tớ ngủ trước đây, Tiêu Tiêu ngủ ngon."
Lâm Tiêu cười nói: " Ngủ ngon."
Mạnh Hân nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Lâm Tiêu vẫn chưa buồn ngủ, cô cầm điện thoại lên, một thông báo ứng dụng xuất hiện trên thanh thông báo.
- Lâm thân mến, đã lâu bạn không cập nhật bài viết của mình!
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Tiêu nhớ từ khi cô học năm ba trung học, cô đã không đăng nhập vào diễn đàn này nữa, bài đăng trợ giúp trên diễn đàn Thả thính cũng lâu chưa được cập nhật.
Lúc này rảnh rỗi, Lâm Tiêu ấn vào app diễn đàn, phải mất hơn mười phút mới cập nhật xong phiên bản, rồi mới đăng nhặp được.
Hơn nửa năm không vào, trang cập nhật mới nhất của chuyên mục Thả thính đã được thay thế bằng một trang khác, bài đăng của Lâm Tiêu cũng được thay thế bằng những bài đăng khác .
Nhưng nhấn vào bài đăng hot nhất ở bên cạnh, vị trí đầu tiên vẫn là bài đăng xin trợ giúp của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hồi đó có lúc trên lớp chỉ lướt bài post, sợ Giang Yến phát hiện nên đã tắt mọi thông báo trên ứng dụng.
Tất cả các bình luận, lượt thích và lượt chia sẻ chỉ là một chấm đỏ nhỏ.
Lâm Tiêu nhấn vào bài đăng của mình thi thấy số lượng bình luận, thích và lượt chia sẻ ở cột dưới cùng đã lên đến gần vài triệu.
Những bình luận mới nhất trên bài đăng đều hỏi cô có chuyện gì, khi nào sẽ được cập nhật, một số người còn suy đoán liệu cô và bạn Giang có BE không.
Lâm Tiêu mất một lúc để xem lại nội dung bài đăng một lần nữa, cuối cùng nhấp vào từ cập nhật bên cạnh và chỉnh sửa một nội dung mới.
- Lâu lắm không gặp!
- Năm nay tôi đang chuẩn bị thi đại học, nên không có nhiều thời gian để cập nhật.
- Tôi và bạn Giang mọi thứ đều ổn, không có chuyện BE, cũng sẽ không BE!
- Chúc mọi người ngủ ngon! Hẹn gặp lại vào mùa hè!
Chỉ vài phút sau khi nội dung này được cập nhật, đã có một làn sóng bình luận và thích lớn ở cuối bài đăng, hầu hết đều là những cảm xúc bất ngờ vì cuối cùng bài đăng đã được cập nhật.
Lâm Tiêu cuối cùng cũng chọn trả lời một bình luận chúc cô và Giang Yến thi đại học suôn sẻ.
- Cảm ơn tiểu tiên nữ!
- (tiếng bíp nhỏ) Bạn Giang đã được tuyển thẳng, tôi đang cố gắng để được học cùng trường với anh ấy.[humble.jpg]
Ngay sau khi bình luận này được trả lời, đã có hơn 1000 lượt thích, và nhanh chóng được đẩy lên, nhiều câu trả lời khác cũng đổ ra dưới bình luận, nhưng Lâm Tiêu đã ngoại tuyến ngay sau khi trả lời bình luận này, không nhìn thấy cảnh những người này ăn chanh.
Sau khi thoát diễn đàn, điện thoại hiện lên cảnh báo pin yếu, LâmTiêu rời giường, tìm bộ sạc trong túi, đặt điện thoại bên cạnh bàn làm việc để sạc, sau đó nằm lại trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Trong căn phòng im lặng, điện thoại đang sạc ở phía xa đột nhiên sáng lên, hai tin nhắn WeChat lần lượt xuất hiện trên thanh thông báo hệ thống.
- Giang Yến: Anh quên nói, ngày mai chúc em thi tốt.
- Giang Yến: Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
-
Sau khi kết thúc kỳ thi thử thứ hai, ôn tập ngày càng căng thẳng, thời gian ở góc tường cũng càng ngày càng ít.
Tất cả mọi người dường như đã quen với cách thức thi tuần, thi tháng nên không còn phàn nàn nữa, cũng hiếm khi nghe thấy có người nói bỏ cuộc.
Lâm Tiêu không có khái niệm về thời gian, điều duy nhất cho thấy sự thay đổi của thời gian là điều chỉnh chỗ ngồi hai tuần một lần.
Sau khi bước vào năm thứ ba trung học, tần suất thay đổi chỗ ngồi đã trở nên thường xuyên hơn, thầy Dư giải thích đó là vì thị lực của mọi người.
Một tuần trước kỳ thi thử thứ ba, chỗ ngồi của Lâm Tiêu lại đổi từ tổ một sang tổ bốn.
Bên ngoài giảng đường là những cây đa xanh mướt, xa xa là sân chơi với hai gam màu xanh đỏ rực rỡ.
Sân tập, cây leo ở góc tường, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khoảng trống trên cành lá, phản chiếu các tia sáng lốm đốm trên đất.
Cảnh tưởng của mùa hè luôn làm người ta khó quên.
Trong hai ngày thi thử lần ba, trạng thái của Lâm Tiêu tốt đến bất ngờ, cô mơ hồ cảm thấy tổng điểm của bài thi thứ ba còn cao hơn lần thi thứ hai một chút.
Thi xong mấy người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, Mạnh Hân nói trong phòng thi tiếng anh của cô có một bạn nữ vì quá lo lắng mà ngất xỉu.
Hứa Nhất Xuyên tiếp lời: "Trong phòng thi của tôi cũng có người ngất, tôi thấy chỉ thi thử đã như thế này rồi, vậy thi đại học chẳng phải mất mạng sao?"
Lâm Tiêu chỉ mỉm cười không nói.
Tống Viễn xúc động thở dài: "Lúc này tôi đột nhiên có chút ghen tị với Hồ Hàng Hàng, không cần sống chết thi đại học, mà vẫn có thể làm việc mà mình thích."
Hồ Hàng Hàng vì tham gia quay hình The voice, nên tạm thời rời trường, lúc rời trường anh nói “Cả đời này tôi chỉ liều một lần này, bất luận kết quả như thế nào, sẽ luôn nỗ lực vì ước mơ của mình.”.
Sau khi Thầy Dư biết quyết định của Hồ Hàng Hàng, ông đã nhờ người làm một chiếc mic riêng tặng anh, trên đó có một dòng chữ nhỏ.
- Không leo núi cao, sao biết trời cao bao nhiêu; không gần suối sâu, sao biết đất dày bao nhiêu.
Không biết trời cao bao nhiêu, đừng đợi núi cao, không biết đất sâu thế nào, đừng dựa vào thung lũng sâu, có những chuyện phải trải qua mới biết được kết quả.
Một khi đã có mục tiêu phấn đấu, thì mọi việc ở tương lai dường như trở nên rõ ràng, tất cả mọi người đều vì kết quả đáng mong chờ đó mà nỗ lực.
Họ có một tương lai tươi sáng phía trước.
......
Kết thúc kỳ thi thử lần ba, thời gian đến ngày thi đại học ngày càng ngắn hơn.
Hai tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Giang Yến đặc biệt xin huấn luyện viên Quách Văn nghỉ hai tuần.
Thành tích vật lý của Giang Yến cực kỳ xuất sắc, Quách Văn cũng rất ưu ái anh, khi biết anh trở về đưa bạn gái đi thi, cũng nói đùa: "Có thể đưa bạn gái đến phòng thí nghiệm của chúng ta không?"
"Có lẽ không được.” Giang Yến sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Bạn gái em cái gì cùng giỏi, chỉ có vật lý không giỏi. "
"......" Quách Văn cầm tập sách thí nghiệm trong tay vỗ vỗ cánh tay anh, vẫy vẫy tay, "Đi thôi, đi thôi."
Giang Yến xin nghỉ về Tây Thành để đưa bạn gái đi thi đã sớm lan truyền khắp phòng thí nghiệm, gây ra những ghen tị cho những người đang độc thân.
Có người nói đùa: "Thật hối hận hồi cấp ba không yêu, giờ lên đại học căn bản không có thời gian mà yêu nữa "
"......"
Người trong phòng thí nghiệm còn tưởng rằng Giang Yến có bạn gái đã đủ chua chát, ai ngờ còn có điều còn chua xót hơn nữa.
Người ta không chỉ có bạn gái, bạn gái còn là người đứng nhất trường, xinh đẹp lại còn học giỏi, căn bản không cho người khác đường sống mà.
Kết quả là, Giang Yến trở thành mục tiêu trêu đùa của các nghiên cứu sinh và giáo sư trong phòng thí nghiệm trong một thời gian dài sau đó.
-
Vào ngày Giang Yến trở về Tây Thành, đúng lúc đó là trận đấu vòng loại của Hồ Hàng Hàng, người đại diện chương trình đưa mỗi thí sinh một sấp vé để học có thể mời người thân hoặc bạn bè đến xem.
Lúc này Hồ Hàng Hàng không định mời bố mẹ tới, vì vậy anh đưa hết vé cho đám Hứa Nhất Xuyên, thật khéo mấy ngày này Quan Triệt cũng ở Tây Thành.
Rất hiếm khi cả đội gặp nhau, vì vậy sáu người họ cùng nhau đến trường quay.
Chương trình "The Voice" nhận được rất nhiều sự chú ý từ khi bắt đầu phát sóng, đám người Lâm Tiêu vì Hồ Hàng Hàng mà luôn theo dõi chương trình này.
Để phát triển tốt hơn sau này, Hồ Hàng Hàng đã bắt đầu giảm cân khi tham gia ghi hình.
Bình thường khi bọn họ xem chương trình, chỉ thấy hình như anh gầy đi một chút, nhưng hiện tại sau khi gặp người thật, mới sốc khi thấy anh không chỉ giảm cân mà còn giảm rất nhiều, ít nhất đã giảm 10 kg.
Khuôn mặt ban đầu có chút trẻ con, tròn chĩnh nay đã trở nên góc cạnh, đường nét lông mày cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Sau khi trang điểm, độ đẹp trai tăng lên.
Trong sáu người, chỉ có Giang Yến và Quan Triệt hiếm khi có thời gian xem chương trình, nhưng hai người họ không phải là không quan tâm chút nào, thỉnh thoảng lên Weibo để bình chọn cho anh khi có thời gian.
Khi gặp nhau ở hậu trường, Giang Yến và Quan Triệt có chút sửng sốt.
"Đây vẫn là Mập Mập mà chúng ta biết sao?" Quan Triệt đặt tay lên vai Giang Yến cười nói: "Đây là Hồ đẹp trai."
Hồ Hàng Hàng vẫn như trước, gãi gãi đầu ngại ngùng, "Là nhân viên trang điểm có tay nghề tốt."
Nói được vài câu, Hồ Hàng Hàng được biên đạo múa gọi đến để thông báo quá trình, mấy người bọn họ được nhân viên chương trình đưa đến khán đài.
Hành lang đâu cũng là phòng của các thí sinh, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười truyền ra.
Lâm Tiêu được Giang Yến nắm chặt tay, đi sau cùng. Có người từ phòng bên cạnh bước ra, Lâm Tiêu ngước mắt lên và nhận ra người này là một trong những thí sinh nổi tiếng nhất trong chương trình.
Anh ấy chú ý đến ánh mắt của Lâm Tiêu và mỉm cười lịch sự với cô.
Mặt Lâm Tiêu không thể hiện gì, chờ người đó rời đi, cô hưng phấn nắm lấy cánh tay Giang Yến, "Anh ấy vừa cười với em, anh có nhìn thấy không!"
Giang Yến nhìn cô, không nói gì.
Lâm Tiêu ngù ngờ không nhận ra cảm xúc của bạn trai, "Anh nói chút nữa em có thể nhờ Mập Mập giúp em tìm anh ấy xin chữ ký được không?"
"Em thử xem.” Giang Yến lạnh lùng nói.
"......" Lâm Tiêu thành khẩn nhận sai, "Ôi, xin lỗi, em quên mất anh đang ở đây."
Giang Yến: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.