Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 89: Mất Ngủ
Tuế Kiến
01/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Lời nói của thầy Dư đã khiến mọi người rất xúc động. Một trong hai nữ sinh ngồi hàng đầu xúc động, không khỏi có chút thổn thức, bầu không khí càng trầm lắng hơn.
"Thầy Dư, nếu như tất cả bố mẹ đều nghĩ thoáng như thầy thì tốt quá." Nam sinh ngồi ở hàng ghế sau cười tự giễu, "Thật đáng tiếc, trong mắt người lớn, chỉ có điểm số mới có thể đại diện cho tất cả."
"Đối với những người có thành tích không tốt như bọn em, trong mắt các bậc cha mẹ khác, thậm chí trong mắt bố mẹ bọn em thì bọn em đến trường chỉ để chơi."
"Nhưng bọn em cũng có điều muốn làm, chỉ có điều những việc mà bọn em muốn làm đều không được người lớn thừa nhận, họ muốn bọn em làm những việc mà họ cho là sẽ tốt cho bọn em."
Từ xưa đến nay, trong lớp lúc nào cũng có một vài học sinh học không giỏi, thành tích kém không nhận được sự quan tâm của thầy cô và gia đình, tất cả những gì bọn họ nhận được chỉ là sự la mắng của bố mẹ ngày này qua ngày khác.
Những học sinh này đôi khi chỉ có thể làm những điều khác thường để để thu hút sự chú ý của người khác và chứng minh giá trị sự tồn tại của mình.
Những chuyện quá giới hạn chỉ mang đến trách mắng nhiều hơn và càng khó hiểu hơn.
"Bọn em cũng muốn học giỏi, nhưng bọn em không có năng khiếu học tập, cũng không có cách nào đạt được thành tích tốt." Mộ nam sinh trong lớp thích trốn học và lướt Internet nói: "Vâng, trong mắt rất nhiều người có thể em chỉ là kẻ nghiện game, nhưng chẳng ai biết em kiếm được tiền đóng học bằng cách chơi game trong các kỳ nghỉ. "
Anh lắc đầu cười, giọng nói có chút cô đơn, "Không ai biết, người lớn chỉ biết cả ngày em không học gì, chỉ biết lướt mạng."
Nam sinh này tên là Từ Trình, thường xuyên đến quán cà phê Internet Tu tâm dưỡng tính(*), Lâm Tiêu thỉnh thoảng cũng gặp ở quán, chỉ có điều chưa từng nói chuyện, chỉ nghe bọn Hồ Hàng Hàng nhắc tới, là một người chơi game rất giỏi, đến Giang Yến có một lần SOLO với anh ta cũng không thắng được.
(*)Đây là tên quán của Giang Yến nha các bạn.
Vì những lời nói của nam sinh này mà trong lớp xôn xao những lời tố cáo bố mẹ.
Thầy Dư lẳng lặng lắng nghe những lời mà bọn họ giấu trong lòng, không dám tâm sự với bố mẹ.
Có người nói " Bố mẹ muốn em vào trường Đại học Kinh tế Tài chính học tài chính, nhưng em không thích tài chính chút nào, em thích văn học, em muốn vào khoa tiếng Trung củaTrung Đại."
Có người còn nói: "Bây giờ cứ về tới nhà là mẹ lại kiểm tra điện thoại của em, sợ em ở trường yêu sớm, thật là phiền chết mất."
"Em lúc đầu không muốn học ban tự nhiên chút nào, nhưng bố mẹ em nói học ban xã hội không dễ xin việc, bắt em học ban tự nhiên, bây giờ thành tích em không tốt, bọn họ đều trách em ở trường không chăm chỉ học tập."
"Có lúc thực sự muốn bọn họ đến trường học thử một lần, thi thử một lần, trải nghiệm mùi vị của việc làm bài kiểm tra hàng tuần, hàng tháng."
Mặc dù bố mẹ thường nói là vì tốt cho con, nhưng có lúc áp lực lại đến từ những người thân thiết nhất.
Bởi vì đó là người thân, nên có nhiều lời không thể nói được.
Bởi vì bọn họ là vì tốt cho bạn, nên có những thứ chỉ có thể tự mình tự tiêu.
Bởi vì đó là bố mẹ, nên rất nhiều người không có cách nào từ chối, chỉ có thể bị buộc phải chấp nhận những ý tưởng do bố mẹ áp đặt.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu không khỏi cảm thấy may mắn.
Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành luôn tuyệt đối dân chủ với cô, họ sẽ không bao giờ đánh giá một người tốt hay xấu bằng thành tích của họ.
Thấy mọi người trong lớp liên tục bàn tán về suy nghĩ của mình về gia đình, biểu cảm trên mặt thầy Dư càng ngày càng nặng nề, cuối cùng ông thở dài như thể đã đưa ra quyết định nào đó.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng đã trở thành một cuộc lên án.
Trước khi kết thúc giờ tự học, Giang Yến, với tư cách là lớp trưởng lớp 18, đã thay mặt mọi người tặng quà cho thầy Dư.
"Thầy Dư, sinh nhật vui vẻ." Giang Yến cầm lọ cầu nguyện chứa đầy câu chúc của mọi người đưa cho thầy Dư, "Trong 58 ngôi sao ở trong này đều chất chứa những lời bọn em muốn nói với thầy. "
Dư Bỉnh Sơn cầm bình cầu nguyện, đôi mắt đẫm lệ.
Ông đã giảng dạy hơn mười năm, đã dẫn dắt hết lớp này đến lớp khác, theo ông, mỗi lớp đều là tốt nhất.
Đỗ Văn Bác cầm một bình ước nguyện chứa 5000 ngôi sao đi về phía trước, "Thầy Dư, trong này có 5000 ngôi sao cầu nguyện, thể hiện cho tất cả lời cầu chúc của chúng em dành cho thầy. "
"Được, được." Mắt thầy Dư ngấn lệ, nhất thời không biết nói gì.
"Nào, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi!" Liễu Thanh lấy máy ảnh và thiết bị mang từ nhà đến ra, đặt ở phía cuối phòng học, "Nhanh lên, đừng gần nhau một chút, nếu không sẽ không chụp được."
Cả lớp đứng dậy, nhanh chóng di chuyển bàn ghế ở giữa, hơn 50 người chen chúc nhau một cách hỗn loạn.
Liễu Thanh đứng sau camera, nhìn vào từng vị trí, đảm bảo mọi người đều có mặt.
"Ngô Vãng, cậu to lớn vậy đứng ở cuối hàng đi, chắn hết các bạn nữ rồi." Liễu Thanh sắp xếp một cách có trật tự, bất kể thế nào,thầy Dư vẫn luôn đứng ở giữa.
"Được rồi!" Liễu Thanh chỉnh lại camera, "Đợi em hô 321, mọi người chuẩn bị nhé. "
Nghe thấy 321 quen thuộc, nỗi sợ hãi tột cùng của chuyến đi nhà ma vẫn còn sống động trong lòng Lâm Tiêu, cô ngước mắt lên liếc nhìn Giang Yến.
Đúng lúc Giang Yến cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng cách gần, cả hai cùng ngầm hiểu mỉm cười.
Đám đông chen chúc nhau, vai và khuỷu tay cọ sát vào nhau.
Giang Yến nhẹ giơ tay lên, cầm bàn tay của Lâm Tiêu, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Liễu Thanh điều chỉnh máy ảnh sang chế độ tự chụp.
Ngay khi đếm ngược bắt đầu, anh nhanh chóng chạy đến, ngồi xổm ở hàng đầu tiên và hét lớn, "Ba! Hai!Một! "
Số cuối cùng vừa hét lên.
Mọi người đồng thanh hô to: "Thầy Dư! Sinh nhật vui vẻ!"
Cùng với khoảnh khắc âm thanh ngân lên thì cũng là lúc máy ảnh chụp.
Bên ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, đêm đông gió lạnh.
Ánh đèn trong phòng học vừa sáng vừa ấm áp, mọi người đều mỉm cười, ánh sáng buông xuống, trong mắt mọi người trở thành một luồng ánh sáng khác.
Đó là ánh sáng mà họ hy vọng cho tương lai.
-
Sau một khoảnh khắc vui vẻ, lại là một khoảng thời gian dài nhàm chán.
Mọi người lại quay trở lại đường đời với những kỳ thi hàng tuần, hàng tháng, như thể mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Tỉnh dậy từ giấc mơ, thì phải quay về với thực tại.
Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Toàn bộ tòa nhà của năm ba dường như được bao phủ bởi một tấm màn che, không thể nghe thấy tiếng hay nhìn thấy bóng người, tất cả những gì có thể nhìn thấy là ánh đèn trong các phòng học ngày càng sáng muộn hơn.
Đây là một trận chiến không có thuốc súng.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Tiêu mới thực sự nhận ra tâm trạng của những học sinh cuối cấp mải mê ôn tập mà cô đã thấy trong lúc kiểm tra vệ sinh hồi năm hai.
Không phải không muốn chơi hay không phải không muốn bỏ cuộc, chỉ là không thể chơi, cũng không thể bỏ cuộc.
Càng gần cuối học kỳ, bầu không khí của lớp 18 càng trở nên ngột ngạt, ngay cả Lâm Tiêu chưa từng lo lắng cho bất cứ kỳ thi nào, cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, trở nên lo lắng.
Mấy ngày liên tiếp cô đều bị mất ngủ, quầng thâm dưới mắt ngày càng tồi tệ hơn, buổi tối không ngủ được, ban ngày trong lớp học chỉ có thể tìm thời gian ngủ bù.
Sau vài lần, Giang Yến cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Trong giờ ra chơi thứ 6, do tối hôm trước tuyết rơi nhiều, sân tập phủ đầy tuyết, nên nhà trường hủy buổi tập chạy giữa buổi và thay vào đó là giờ nghe tiếng anh trong lớp.
Lắng nghe hay không là do mọi người tự chọn, nên có người nghe có người không.
Lâm Tiêu cố gắng trụ được hai tiết, cô đã rất buồn ngủ, vừa nằm xuống bàn đã ngủ thiếp đi.
Cô buồn ngủ đến nỗi ngay cả Tống Viễn ngồi phía sau hai người cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Anh, có phải bình thường anh tạo quá nhiều áp lực cho em Tiêu đúng không?" Nhân lúc đi vệ sinh Tống Viễn nói chuyện với Giang Yến: "Em thấy cậu ấy dạo này hay ngủ trong lớp, thỉnh thoảng anh không có trong lớp, thậm chí cậu ấy còn ngủ hai tiết."
Giang Yến lắc đầu: "Không, mấy ngày nay đã dừng dạy kèm rồi."
Tống Viễn khẽ thở dài: "Vậy có phải cậu ấy tự tạo áp lực quá lớn cho mình không, dù sao thì anh cũng được tuyển thẳng vào Thanh Đại rồi, có phải cậu ấy lo lắng không thể học cùng trường với anh không?"
Giang Yến lại lắc đầu: " Không biết."
"Được rồi." Thấy vậy, Tống Viễn cũng không hỏi nữa, "Về thôi."
Giang Yến rửa tay xong, vặn vòi nước, "Đi thôi. "
Lúc trở lại phòng học, tiếng Anh trên radio đã kết thúc, Lâm Tiêu vẫn đang ngủ trên bàn, Hồ Hàng Hàng và mấy nam sinh khác đang chơi game phía sau.
"Nói nhỏ, đeo tai nghe vào cho tôi." Hồ Hàng Hàng hạ thấp giọng, "Lâm Tiêu đang ngủ, đừng đánh thức cậu ấy."
"Biết rồi, biết rồi."
Giang Yến nghe thấy mấy lời này cười nhẹ môt tiếng, không nói gì, trở về chỗ ngồi, liếc nhìn Lâm Tiêu, khẽ mím môi dưới.
Lâm Tiêu ngủ đến khi chuông vào lớp reo mới chưa tỉnh, ngủ nửa tiếng cũng đủ để cô thư giãn, cô từ trên bàn lấy mấy tờ đề đã làm xong.
"Giang Yến, đây là tập đề lần trước anh Triệt cho em." Lâm Tiêu lật giở cuốn sổ tay, "Có mấy câu này em không hiểu, anh xem giúp em. "
Giang Yến nheo mắt và liếc nhìn cuốn sổ ghi đầy chữ của cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh xem một chút."
"Được." Lâm Tiêu đưa sổ ghi chép cho anh, trong lúc anh đang xem câu hỏi, không khỏi phàn nàn: "Độ khó của bộ đề mà anh Triệt đưa cho em cơ bản là quá cao, em có mấy đề chưa qua được 80 điểm."
Giang Yến trước đó đã làm mấy trăm bộ đề, làm nhiều thành quen, nên vừa nhìn đã biết độ khó của nó.
"Đây là đề thi đấu giải." Giang Yến giơ bút lên khoanh tròn những lỗi trong đáp án, "Đương nhiên là khó."
“ ”Lâm Tiêu nằm trên bàn, "Anh Quan Triệt có hiểu lầm gì với em không?"
Giang Yến mỉm cười: "Có thể lúc mua không để ý."
"Được rồi."
Mấy câu hỏi mà Lâm Tiêu đề cập đối với Giang Yến đều là những câu thường gặp, nên không tốn nhiều thời gian để nghĩ cách giải.
Sau mấy phút ghi lại cách giải cho Lâm Tiêu, Giang Yến khép sổ lại, thản nhiên hỏi: "Gần đây em ngủ không ngon sao?"
"Hả?" Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ về đề thi, nhất thời không phản ứng kịp.
Giang Yến giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay dưới mắt cô, nhắc nhở: "Quầng thâm dưới mắt em rất đậm. "
"Rất thâm sao?" Lâm Tiêu vô thức giơ tay sờ sờ, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là em ngủ không ngon."
Giang Yến hạ mắt nhìn cô, nhưng anh không lên tiếng.
Lâm Tiêu phồng má lên, thở dài bất lực, thú nhận: "Được rồi, gần đây em thật sự ngủ không ngon. "
"Nhưng nói trước là em không là bị áp lực lớn, có thể gần đây em bị ảnh hưởng bởi không khí lớp học." Lâm Tiêu nắm lấy cổ tay anh, dùng đầu ngón tay móc sợi dây trên cổ tay anh, "Em rất có niềm tin vào bản thân, anh không cần lo lắng."
"Anh không lo lắng." Giang Yến cười như không cười, "Em cảm thấy có thể sao?"
Lâm Tiêu mím môi, có lẽ là do vừa mới ngủ một giấc, cả người cảm thấy có chút mông lung, "Em cũng chỉ bị mất ngủ, không bị gì khác, có thể sau kỳ thi cuối kỳ sẽ tốt lên thôi."
Nghe cô nói xong, Giang Yến cũng không nói nhiều, lúc thu hồi ánh mắt, vô tình liếc nhìn cửa phòng học, nhẹ giọng nói: "Vào lớp trước đã."
Trong khi nói, giáo viên sinh học đã bước vào lớp với một tách trà, "Tiết này không có bài kiểm tra, các em tự ôn tập "
Đáp lại lời của thầy là tiếng lật sách bên dưới.
Sắp đến cuối kỳ, lớp học yên tĩnh lạ thường, không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng lật sách và tiếng bút viết vào giấy.
Lâm Tiêu lấy bài kiểm tra sinh học mà lần trước chưa làm xong ra, vừa lật một trang, Giang Yến đã nhét một tờ giấy bên cạnh -
[Đưa điện thoại cho anh.]
"Anh muốn điện thoại của em để làm gì?" Lâm Tiêu hạ thấp giọng hỏi.
"Chút nữa em sẽ biết."
"Ồ." Lâm Tiêu lấy điện thoại từ trong cặp đưa cho anh, "Nhưng điện thoại của em hình như sắp hết pin, tối hôm qua em quên sạc."
"Không sao." Giang Yến lấy bộ sạc dự phòng cùng với cáp sạc từ ngăn kéo ra và đặt nó sang một bên.
Lâm Tiêu không hỏi nữa, tùy tiện lấy một cây bút đen trên bàn, bắt đầu làm đề.
Cho đến nay, trong sáu môn, ngoại trừ vật lý, thì năm môn còn lại cô đều ổn định ở mức điểm cao.
Sinh học cũng không phải điểm yếu nên làm rất nhanh.
Lúc Giang Yến đưa điện thoại, LâmTiêu đã viết xong câu phân tích cuối cùng, thì thầm với anh: "Đợi em ba phút, em sắp xong rồi."
"Không vội."
Giang Yến dựng đứng điện thoại nên, dùng đầu ngón tay ấn vào một góc điện thoại, nghiêng điện thoại, từ từ xoay đầu ngón tay theo vòng tròn.
Lâm Tiêu nói ba phút, nhưng thực tế, chỉ mất một phút rưỡi, cô vừa ngừng viết, Giang Yến đưa điện thoại cho cô, nhẹ giọng nói: "Chơi một trò đi. "
"?" Lâm Tiêu đưa tay sờ sờ trán anh, "Không sốt."
Giang Yến mỉm cười, nhấp vào ván cờ vừa chơi trên bàn điện thoại, "Em biết chơi cờ không?"
"Đương nhiên là biết rồi." Lâm Tiêu vô thức trả lời, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Không phải, bây giờ là lúc để chơi cờ sao?"
"Chơi cờ còn phải chọn thời gian?" Giang Yến đưa điện thoại cho cô, bật điện thoại của mình để vào trò chơi, "Nào, xem em có thể đánh bại anh không."
Lâm Tiêu bị anh khiêu khích như vậy, khát vọng chiến thắng lập tức dâng trào, "Thật ngại quá, Lâm Tiêu, em đã chơi cờ nhiều năm rồi, chưa từng gặp đối thủ."
Giang Yến thở dài: "Đáng tiếc, anh cũng vậy."
Lâm Tiêu không hề nói dối khi nói rằng cô chưa từng gặp đối thủ, dù sao cho đến nay, số người chơi cờ với cô chưa vượt quá năm người.
Lời nói của thầy Dư đã khiến mọi người rất xúc động. Một trong hai nữ sinh ngồi hàng đầu xúc động, không khỏi có chút thổn thức, bầu không khí càng trầm lắng hơn.
"Thầy Dư, nếu như tất cả bố mẹ đều nghĩ thoáng như thầy thì tốt quá." Nam sinh ngồi ở hàng ghế sau cười tự giễu, "Thật đáng tiếc, trong mắt người lớn, chỉ có điểm số mới có thể đại diện cho tất cả."
"Đối với những người có thành tích không tốt như bọn em, trong mắt các bậc cha mẹ khác, thậm chí trong mắt bố mẹ bọn em thì bọn em đến trường chỉ để chơi."
"Nhưng bọn em cũng có điều muốn làm, chỉ có điều những việc mà bọn em muốn làm đều không được người lớn thừa nhận, họ muốn bọn em làm những việc mà họ cho là sẽ tốt cho bọn em."
Từ xưa đến nay, trong lớp lúc nào cũng có một vài học sinh học không giỏi, thành tích kém không nhận được sự quan tâm của thầy cô và gia đình, tất cả những gì bọn họ nhận được chỉ là sự la mắng của bố mẹ ngày này qua ngày khác.
Những học sinh này đôi khi chỉ có thể làm những điều khác thường để để thu hút sự chú ý của người khác và chứng minh giá trị sự tồn tại của mình.
Những chuyện quá giới hạn chỉ mang đến trách mắng nhiều hơn và càng khó hiểu hơn.
"Bọn em cũng muốn học giỏi, nhưng bọn em không có năng khiếu học tập, cũng không có cách nào đạt được thành tích tốt." Mộ nam sinh trong lớp thích trốn học và lướt Internet nói: "Vâng, trong mắt rất nhiều người có thể em chỉ là kẻ nghiện game, nhưng chẳng ai biết em kiếm được tiền đóng học bằng cách chơi game trong các kỳ nghỉ. "
Anh lắc đầu cười, giọng nói có chút cô đơn, "Không ai biết, người lớn chỉ biết cả ngày em không học gì, chỉ biết lướt mạng."
Nam sinh này tên là Từ Trình, thường xuyên đến quán cà phê Internet Tu tâm dưỡng tính(*), Lâm Tiêu thỉnh thoảng cũng gặp ở quán, chỉ có điều chưa từng nói chuyện, chỉ nghe bọn Hồ Hàng Hàng nhắc tới, là một người chơi game rất giỏi, đến Giang Yến có một lần SOLO với anh ta cũng không thắng được.
(*)Đây là tên quán của Giang Yến nha các bạn.
Vì những lời nói của nam sinh này mà trong lớp xôn xao những lời tố cáo bố mẹ.
Thầy Dư lẳng lặng lắng nghe những lời mà bọn họ giấu trong lòng, không dám tâm sự với bố mẹ.
Có người nói " Bố mẹ muốn em vào trường Đại học Kinh tế Tài chính học tài chính, nhưng em không thích tài chính chút nào, em thích văn học, em muốn vào khoa tiếng Trung củaTrung Đại."
Có người còn nói: "Bây giờ cứ về tới nhà là mẹ lại kiểm tra điện thoại của em, sợ em ở trường yêu sớm, thật là phiền chết mất."
"Em lúc đầu không muốn học ban tự nhiên chút nào, nhưng bố mẹ em nói học ban xã hội không dễ xin việc, bắt em học ban tự nhiên, bây giờ thành tích em không tốt, bọn họ đều trách em ở trường không chăm chỉ học tập."
"Có lúc thực sự muốn bọn họ đến trường học thử một lần, thi thử một lần, trải nghiệm mùi vị của việc làm bài kiểm tra hàng tuần, hàng tháng."
Mặc dù bố mẹ thường nói là vì tốt cho con, nhưng có lúc áp lực lại đến từ những người thân thiết nhất.
Bởi vì đó là người thân, nên có nhiều lời không thể nói được.
Bởi vì bọn họ là vì tốt cho bạn, nên có những thứ chỉ có thể tự mình tự tiêu.
Bởi vì đó là bố mẹ, nên rất nhiều người không có cách nào từ chối, chỉ có thể bị buộc phải chấp nhận những ý tưởng do bố mẹ áp đặt.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu không khỏi cảm thấy may mắn.
Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành luôn tuyệt đối dân chủ với cô, họ sẽ không bao giờ đánh giá một người tốt hay xấu bằng thành tích của họ.
Thấy mọi người trong lớp liên tục bàn tán về suy nghĩ của mình về gia đình, biểu cảm trên mặt thầy Dư càng ngày càng nặng nề, cuối cùng ông thở dài như thể đã đưa ra quyết định nào đó.
Bữa tiệc sinh nhật cuối cùng đã trở thành một cuộc lên án.
Trước khi kết thúc giờ tự học, Giang Yến, với tư cách là lớp trưởng lớp 18, đã thay mặt mọi người tặng quà cho thầy Dư.
"Thầy Dư, sinh nhật vui vẻ." Giang Yến cầm lọ cầu nguyện chứa đầy câu chúc của mọi người đưa cho thầy Dư, "Trong 58 ngôi sao ở trong này đều chất chứa những lời bọn em muốn nói với thầy. "
Dư Bỉnh Sơn cầm bình cầu nguyện, đôi mắt đẫm lệ.
Ông đã giảng dạy hơn mười năm, đã dẫn dắt hết lớp này đến lớp khác, theo ông, mỗi lớp đều là tốt nhất.
Đỗ Văn Bác cầm một bình ước nguyện chứa 5000 ngôi sao đi về phía trước, "Thầy Dư, trong này có 5000 ngôi sao cầu nguyện, thể hiện cho tất cả lời cầu chúc của chúng em dành cho thầy. "
"Được, được." Mắt thầy Dư ngấn lệ, nhất thời không biết nói gì.
"Nào, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi!" Liễu Thanh lấy máy ảnh và thiết bị mang từ nhà đến ra, đặt ở phía cuối phòng học, "Nhanh lên, đừng gần nhau một chút, nếu không sẽ không chụp được."
Cả lớp đứng dậy, nhanh chóng di chuyển bàn ghế ở giữa, hơn 50 người chen chúc nhau một cách hỗn loạn.
Liễu Thanh đứng sau camera, nhìn vào từng vị trí, đảm bảo mọi người đều có mặt.
"Ngô Vãng, cậu to lớn vậy đứng ở cuối hàng đi, chắn hết các bạn nữ rồi." Liễu Thanh sắp xếp một cách có trật tự, bất kể thế nào,thầy Dư vẫn luôn đứng ở giữa.
"Được rồi!" Liễu Thanh chỉnh lại camera, "Đợi em hô 321, mọi người chuẩn bị nhé. "
Nghe thấy 321 quen thuộc, nỗi sợ hãi tột cùng của chuyến đi nhà ma vẫn còn sống động trong lòng Lâm Tiêu, cô ngước mắt lên liếc nhìn Giang Yến.
Đúng lúc Giang Yến cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng cách gần, cả hai cùng ngầm hiểu mỉm cười.
Đám đông chen chúc nhau, vai và khuỷu tay cọ sát vào nhau.
Giang Yến nhẹ giơ tay lên, cầm bàn tay của Lâm Tiêu, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Liễu Thanh điều chỉnh máy ảnh sang chế độ tự chụp.
Ngay khi đếm ngược bắt đầu, anh nhanh chóng chạy đến, ngồi xổm ở hàng đầu tiên và hét lớn, "Ba! Hai!Một! "
Số cuối cùng vừa hét lên.
Mọi người đồng thanh hô to: "Thầy Dư! Sinh nhật vui vẻ!"
Cùng với khoảnh khắc âm thanh ngân lên thì cũng là lúc máy ảnh chụp.
Bên ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc, đêm đông gió lạnh.
Ánh đèn trong phòng học vừa sáng vừa ấm áp, mọi người đều mỉm cười, ánh sáng buông xuống, trong mắt mọi người trở thành một luồng ánh sáng khác.
Đó là ánh sáng mà họ hy vọng cho tương lai.
-
Sau một khoảnh khắc vui vẻ, lại là một khoảng thời gian dài nhàm chán.
Mọi người lại quay trở lại đường đời với những kỳ thi hàng tuần, hàng tháng, như thể mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Tỉnh dậy từ giấc mơ, thì phải quay về với thực tại.
Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Toàn bộ tòa nhà của năm ba dường như được bao phủ bởi một tấm màn che, không thể nghe thấy tiếng hay nhìn thấy bóng người, tất cả những gì có thể nhìn thấy là ánh đèn trong các phòng học ngày càng sáng muộn hơn.
Đây là một trận chiến không có thuốc súng.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Tiêu mới thực sự nhận ra tâm trạng của những học sinh cuối cấp mải mê ôn tập mà cô đã thấy trong lúc kiểm tra vệ sinh hồi năm hai.
Không phải không muốn chơi hay không phải không muốn bỏ cuộc, chỉ là không thể chơi, cũng không thể bỏ cuộc.
Càng gần cuối học kỳ, bầu không khí của lớp 18 càng trở nên ngột ngạt, ngay cả Lâm Tiêu chưa từng lo lắng cho bất cứ kỳ thi nào, cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, trở nên lo lắng.
Mấy ngày liên tiếp cô đều bị mất ngủ, quầng thâm dưới mắt ngày càng tồi tệ hơn, buổi tối không ngủ được, ban ngày trong lớp học chỉ có thể tìm thời gian ngủ bù.
Sau vài lần, Giang Yến cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Trong giờ ra chơi thứ 6, do tối hôm trước tuyết rơi nhiều, sân tập phủ đầy tuyết, nên nhà trường hủy buổi tập chạy giữa buổi và thay vào đó là giờ nghe tiếng anh trong lớp.
Lắng nghe hay không là do mọi người tự chọn, nên có người nghe có người không.
Lâm Tiêu cố gắng trụ được hai tiết, cô đã rất buồn ngủ, vừa nằm xuống bàn đã ngủ thiếp đi.
Cô buồn ngủ đến nỗi ngay cả Tống Viễn ngồi phía sau hai người cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Anh, có phải bình thường anh tạo quá nhiều áp lực cho em Tiêu đúng không?" Nhân lúc đi vệ sinh Tống Viễn nói chuyện với Giang Yến: "Em thấy cậu ấy dạo này hay ngủ trong lớp, thỉnh thoảng anh không có trong lớp, thậm chí cậu ấy còn ngủ hai tiết."
Giang Yến lắc đầu: "Không, mấy ngày nay đã dừng dạy kèm rồi."
Tống Viễn khẽ thở dài: "Vậy có phải cậu ấy tự tạo áp lực quá lớn cho mình không, dù sao thì anh cũng được tuyển thẳng vào Thanh Đại rồi, có phải cậu ấy lo lắng không thể học cùng trường với anh không?"
Giang Yến lại lắc đầu: " Không biết."
"Được rồi." Thấy vậy, Tống Viễn cũng không hỏi nữa, "Về thôi."
Giang Yến rửa tay xong, vặn vòi nước, "Đi thôi. "
Lúc trở lại phòng học, tiếng Anh trên radio đã kết thúc, Lâm Tiêu vẫn đang ngủ trên bàn, Hồ Hàng Hàng và mấy nam sinh khác đang chơi game phía sau.
"Nói nhỏ, đeo tai nghe vào cho tôi." Hồ Hàng Hàng hạ thấp giọng, "Lâm Tiêu đang ngủ, đừng đánh thức cậu ấy."
"Biết rồi, biết rồi."
Giang Yến nghe thấy mấy lời này cười nhẹ môt tiếng, không nói gì, trở về chỗ ngồi, liếc nhìn Lâm Tiêu, khẽ mím môi dưới.
Lâm Tiêu ngủ đến khi chuông vào lớp reo mới chưa tỉnh, ngủ nửa tiếng cũng đủ để cô thư giãn, cô từ trên bàn lấy mấy tờ đề đã làm xong.
"Giang Yến, đây là tập đề lần trước anh Triệt cho em." Lâm Tiêu lật giở cuốn sổ tay, "Có mấy câu này em không hiểu, anh xem giúp em. "
Giang Yến nheo mắt và liếc nhìn cuốn sổ ghi đầy chữ của cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh xem một chút."
"Được." Lâm Tiêu đưa sổ ghi chép cho anh, trong lúc anh đang xem câu hỏi, không khỏi phàn nàn: "Độ khó của bộ đề mà anh Triệt đưa cho em cơ bản là quá cao, em có mấy đề chưa qua được 80 điểm."
Giang Yến trước đó đã làm mấy trăm bộ đề, làm nhiều thành quen, nên vừa nhìn đã biết độ khó của nó.
"Đây là đề thi đấu giải." Giang Yến giơ bút lên khoanh tròn những lỗi trong đáp án, "Đương nhiên là khó."
“ ”Lâm Tiêu nằm trên bàn, "Anh Quan Triệt có hiểu lầm gì với em không?"
Giang Yến mỉm cười: "Có thể lúc mua không để ý."
"Được rồi."
Mấy câu hỏi mà Lâm Tiêu đề cập đối với Giang Yến đều là những câu thường gặp, nên không tốn nhiều thời gian để nghĩ cách giải.
Sau mấy phút ghi lại cách giải cho Lâm Tiêu, Giang Yến khép sổ lại, thản nhiên hỏi: "Gần đây em ngủ không ngon sao?"
"Hả?" Lâm Tiêu vẫn đang suy nghĩ về đề thi, nhất thời không phản ứng kịp.
Giang Yến giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn đầu ngón tay dưới mắt cô, nhắc nhở: "Quầng thâm dưới mắt em rất đậm. "
"Rất thâm sao?" Lâm Tiêu vô thức giơ tay sờ sờ, thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là em ngủ không ngon."
Giang Yến hạ mắt nhìn cô, nhưng anh không lên tiếng.
Lâm Tiêu phồng má lên, thở dài bất lực, thú nhận: "Được rồi, gần đây em thật sự ngủ không ngon. "
"Nhưng nói trước là em không là bị áp lực lớn, có thể gần đây em bị ảnh hưởng bởi không khí lớp học." Lâm Tiêu nắm lấy cổ tay anh, dùng đầu ngón tay móc sợi dây trên cổ tay anh, "Em rất có niềm tin vào bản thân, anh không cần lo lắng."
"Anh không lo lắng." Giang Yến cười như không cười, "Em cảm thấy có thể sao?"
Lâm Tiêu mím môi, có lẽ là do vừa mới ngủ một giấc, cả người cảm thấy có chút mông lung, "Em cũng chỉ bị mất ngủ, không bị gì khác, có thể sau kỳ thi cuối kỳ sẽ tốt lên thôi."
Nghe cô nói xong, Giang Yến cũng không nói nhiều, lúc thu hồi ánh mắt, vô tình liếc nhìn cửa phòng học, nhẹ giọng nói: "Vào lớp trước đã."
Trong khi nói, giáo viên sinh học đã bước vào lớp với một tách trà, "Tiết này không có bài kiểm tra, các em tự ôn tập "
Đáp lại lời của thầy là tiếng lật sách bên dưới.
Sắp đến cuối kỳ, lớp học yên tĩnh lạ thường, không có âm thanh nào ngoại trừ tiếng lật sách và tiếng bút viết vào giấy.
Lâm Tiêu lấy bài kiểm tra sinh học mà lần trước chưa làm xong ra, vừa lật một trang, Giang Yến đã nhét một tờ giấy bên cạnh -
[Đưa điện thoại cho anh.]
"Anh muốn điện thoại của em để làm gì?" Lâm Tiêu hạ thấp giọng hỏi.
"Chút nữa em sẽ biết."
"Ồ." Lâm Tiêu lấy điện thoại từ trong cặp đưa cho anh, "Nhưng điện thoại của em hình như sắp hết pin, tối hôm qua em quên sạc."
"Không sao." Giang Yến lấy bộ sạc dự phòng cùng với cáp sạc từ ngăn kéo ra và đặt nó sang một bên.
Lâm Tiêu không hỏi nữa, tùy tiện lấy một cây bút đen trên bàn, bắt đầu làm đề.
Cho đến nay, trong sáu môn, ngoại trừ vật lý, thì năm môn còn lại cô đều ổn định ở mức điểm cao.
Sinh học cũng không phải điểm yếu nên làm rất nhanh.
Lúc Giang Yến đưa điện thoại, LâmTiêu đã viết xong câu phân tích cuối cùng, thì thầm với anh: "Đợi em ba phút, em sắp xong rồi."
"Không vội."
Giang Yến dựng đứng điện thoại nên, dùng đầu ngón tay ấn vào một góc điện thoại, nghiêng điện thoại, từ từ xoay đầu ngón tay theo vòng tròn.
Lâm Tiêu nói ba phút, nhưng thực tế, chỉ mất một phút rưỡi, cô vừa ngừng viết, Giang Yến đưa điện thoại cho cô, nhẹ giọng nói: "Chơi một trò đi. "
"?" Lâm Tiêu đưa tay sờ sờ trán anh, "Không sốt."
Giang Yến mỉm cười, nhấp vào ván cờ vừa chơi trên bàn điện thoại, "Em biết chơi cờ không?"
"Đương nhiên là biết rồi." Lâm Tiêu vô thức trả lời, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Không phải, bây giờ là lúc để chơi cờ sao?"
"Chơi cờ còn phải chọn thời gian?" Giang Yến đưa điện thoại cho cô, bật điện thoại của mình để vào trò chơi, "Nào, xem em có thể đánh bại anh không."
Lâm Tiêu bị anh khiêu khích như vậy, khát vọng chiến thắng lập tức dâng trào, "Thật ngại quá, Lâm Tiêu, em đã chơi cờ nhiều năm rồi, chưa từng gặp đối thủ."
Giang Yến thở dài: "Đáng tiếc, anh cũng vậy."
Lâm Tiêu không hề nói dối khi nói rằng cô chưa từng gặp đối thủ, dù sao cho đến nay, số người chơi cờ với cô chưa vượt quá năm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.