Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 88: Sao Cầu Nguyện

Tuế Kiến

29/02/2024

Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 

Thời gian đó, có một câu chuyện về sao cầu nguyện lan truyền trên mạng.

Một dải giấy dài và nhỏ, gấp gấp mấy lần là thành một ngôi sao xinh đẹp.

Sau đó, để sao cầu nguyện vào trong một chiếc bình, thành kính cầu nguyện, thì có thể khiến thần tiên nghe thấy, nguyện vọng có thể thành hiện thực.

Ban đầu, chỉ là một câu chuyện thần thoại, có người tin có người không.

Có người gấp sao cầu nguyện, ý nguyện thành hiện thực, cũng có người gấp sao cầu nguyện, nhưng đến cuối cùng tâm nguyện vẫn không thành.

Nói tóm lại, việc này cần sự chân thành, nếu tin thì sẽ gặp, không tin thì sẽ không gặp.

Câu chuyện này đã được Lý Thụy, lớp phó nghệ thuật của lớp chia sẻ trong nhóm lớp –

- Lý Thụy: Hay chúng ta gấp sao cầu nguyện cho thầy Dư nhỉ, vừa ý nghĩa lại không tốn tiền, thầy Dư chắc chắn sẽ không từ chối.

- Phương Kỳ: Tán thành, 1 like.

- Liễu Thanh: Tay bị tật thì phải làm sao?

- Ngô Vãng: Học.

- Hồ Hàng Hàng: Một phiếu cho tay bị tật.

- Hồ Hàng Hàng: Nhưng vì lão Dư, tôi có thể! [Tôi có thể .jpg]

- Chu Kỳ: Mỗi người chúng ta cũng có thể viết lời chúc của mình cho lão Dư lên giấy, như vậy tôi cũng thấy khá ý nghĩa.

Mặc dù một số ít nam sinh nói tay bị tật không thể gấp đẹp, nhưng đề xuất của Lý Thụy và Chu Kì vẫn được hầu hết mọi người tán thành.

Ngày thứ 2 sau khi quyết định tặng gì, Lý Thụy đã mua giấy gấp sao, chỉ có điều bọn họ muốn mua số lượng nhiều mà cửa hàng tạp hóa lại không có đủ, họ chỉ mua 2.000 tờ.

"Ông chủ nói rồi, buổi chiều sẽ nhập hàng, hiện chỉ có 2000 tờ, mọi người gấp trước, đợi khi hàng về ông chủ sẽ thông báo cho chúng ta đến lấy." Lý Thụy chia đều giấy trong tay cho mọi người theo số lượng người trong lớp, "Nếu ai không biết gấp thì lấy một ít đi nhờ người khác dạy, dù sao cũng mua rất nhiều, mọi người có thể tùy tiện gấp lại."

5000 ngôi sao cầu nguyện, chia ra thì mỗi người gấp 100 ngôi sao.

Hồ Hàng Hàng lấy bốn tệp giấy ở chỗ Lý Thụy, Lâm Tiêu lấy một tệp đặt trong tay, gấp sao không khó lắm với cô.

Khi còn là học sinh năm nhất trung học, Mạnh Hân thích chơi trong giờ học, hơn nữa còn là cái gì cũng chơi, chơi Monopoly tự chế, dùng bìa cứng gấp nhiều động vật nhỏ, ngôi sao, v.v., dù sao thì vào thời điểm đó, bất cứ việc gì không liên quan đến học tập, cô đều rất hứng thú.

Lâm Tiêu và Mạnh Hân ngồi cũng bàn một năm, tự nhiên cũng học được rất nhiều.

"Em Tiêu, em Tiêu." Thấy Lâm Tiêu đã gấp xong mấy ngôi sao, Hồ Hàng Hàng gấp mấy lần liền đều không thành công, liền dừng động tác, "Cái này gấp thế nào vậy, xem video thấy cũng không khó lắm, bắt tay vào làm mới thấy không giống lắm."

Lâm Tiêu ngước mắt lên nhìn mấy ngôi sao xiêu vẹo trước mặt, mỉm cười nói: "Người ta gấp là sao, cái cậu gấp là thiên thạch à."

"Lại đây, tôi dạy cậu." Lâm Tiêu nói.

Lâm Tiêu lại rút ra một tờ giấy, "Đầu tiên bắt đầu từ góc này, tương tự như thắt nút, xỏ đầu kia qua đây, sau đó kéo mạnh hơn một chút, chú ý không để thừa quá nhiều ở cuối nút thắt, như vậy mới dễ gấp lại."

Hồ Hàng Hàng nhìn theo động tác của Lâm Tiêu, kết luận: "Là như vậy sao?"

Lâm Tiêu nhìn, "Đúng vậy, sau đó cậu chỉ cần lấy phần thừa gấp qua, cuối cùng nhét phần thừa vào bên trong để tạo thành một hình ngũ giác hoàn chỉnh, cuối cùng kẹp mép và ép nó vào."

Vừa nói, dải giấy trong tay Lâm Tiêu đã thành hình ngôi sao.

Bức tranh vẽ quả bầu của Hồ Hàng Hàng tuy chưa thành hình nhưng ít nhất cũng có hình dáng, so với những quả dưa cong, táo tàu nứt trước đây tốt hơn rất nhiều.

Hồ Hàng Hàng thở dài tự hào: "Nhìn vậy thôi, chứ Mập tôi cũng khá thông minh đấy chứ."

Trong lớp cũng có rất nhiều người không biết, đi khắp nơi tìm người dạy.

Chuông vào lớp vang lên, Giang Yến từ văn phòng của thầy Dư trở về, thấy trên bàn toàn là ngôi sao và giấy màu, thản nhiên nhặt lên một cái, "Đang làm gì vậy, đang chuẩn bị quà Valentine cho anh? "

“ ”Lâm Tiêu vô cảm nhìn anh: "Bây giờ anh cũng tự luyến như Mập Mập rồi."

Giang Yến cười cười, phủ nhận: "Anh không có."

"Ồ đúng rồi, anh không có." Lâm Tiêu cúi đầu xuống, động tác trong tay vẫn không dừng lại, "Từ đầu anh đã tự luyến như vậy rồi."

"Em vẫn không quên lúc đầu có người nào đó tự luyến đến mức, nói mình đẹp đến trình độ người khác nhìn đã thấy no."

Lâm Tiêu đang nói về khoảng thời gian hai người gặp nhau ở nhà hàng của chúTrần trong kỳ thi cuối năm nhất trung học.

Lúc đó Lâm Tiêu đối với anh chỉ có ý kiến, chưa có chút tình ý nào, cảm thấy người này cơ bản là quá tự luyến, thầy Lương cũng không dám can đảm đến mức đó.



Giang Yến đột nhiên bị bạn gái nhắc đến, có chút ngượng ngùng, nhưng không thể làm gì được, nên chỉ có thể thở dài cười: "Dù sao thì anh cũng không thể nói lại em."

Lâm Tiêu không thể phủ nhận: "Anh biết là tốt rồi."

"Vậy mấy cái này để làm gì?" Giang Yến ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện dường như tất cả mọi người đều có một phần, nhanh chóng phản ứng lại: "Quà tặng cho thầy Dư?"

"Đúng vậy." Lâm Tiêu nói: "Lý Thụy đọc được một chuyện về sao cầu nguyện trên mạng, cảm thấy rất ý nghĩa, đề nghị chúng ta gấp 5000 ngôi sao tặng thầy Dư, sau đó Chu Kỳ cũng bảo mỗi người chúng ta viết một câu chúc vào mỗi ngôi sao. "

"Cái này cũng thú vị đấy." Giang Yến chơi mấy ngôi sao mà Lâm Tiêu gấp, sau khi dừng lại vài giây, anh tỉnh táo lại, "Anh cũng phải gấp?"

"Không thì sao?" Lâm Tiêu nhìn amh, chậm rãi nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha."

"Nếu nói như vậy, trước đây không phải anh cũng dạy bổ túc cho em sao?" Giang Yến cười nói.

Lâm Tiêu không khống chế tốt lực tay, một ngôi sao bị ép thành một cục thiên thạch.

Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nắm chặt ngôi sao trong tay, mở mắt ra, nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.

Giang Yến chú ý tới động tác của tay cô, cũng như sự tức giận trong mắt cô, nở nụ cười: "Anh gấp, anh gấp luôn đây. "

Lâm Tiêu mỉm cười đáp lại: "Tốt."

Hồ Hàng Hàng ngồi phía sau hai người quan sát toàn bộ quá trình, thở dài một cái: "Anh Yến của chúng ta ở trước mặt em Tiêu căn bản không có chút địa vị nào."

Để gây bất ngờ cho thầy Dư, mọi người trong lớp 18 chỉ gấp sao trong các giờ ra chơi, mất 3 ngày mới hoàn thành 5000 ngôi sao.

Hồ Hàng Hàng đặt một chai cầu nguyện đặc biệt lớn, ông chủ còn tặng thêm một bình nhỏ, vừa hay dùng để đựng nhưng ngôi sao viết những câu chúc của bọn họ.

Giấy viết lời chúc do Lý Thụy tự mình mua, chất liệu và màu sắc tương đối đặc biệt.

Trước giờ học, cô đứng trên bục giảng nói: "Các cậu có điều gì muốn nói cho thầy Dư thì viết vào trong, sau đó gấp lại, tớ sẽ thu lại sau giờ học."

Những người còn lại trong lớp trả lời.

"Được!"

"Không thành vấn đề."

Lâm Tiêu cầm tờ giấy, nhất thời không biết viết gì, nhìn Giang Yến, phát hiện anh đã viết xong rồi, chuẩn bị gấp lại.

Cô có chút tò mò, "Anh viết gì vậy?"

Giang Yến cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp ép tờ giấy màu vài lần rồi gấp lại, thì thầm: "Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn."

"Anh đúng là không có sáng tạo gì cả."

Giang Yến mỉm cười, không giải thích nhiều.

Lời nói của anh thật hay giả, LâmTiêu cũng không để ý lắm, dù sao lần này cũng được coi là sinh nhật trọng đại của thầy Dư, những lời chúc phúc kiểu này, chỉ nhiều chứ không ít.

Vấn đề viết gì cho thầy Dư, Lâm Tiêu nghĩ hết hơn nửa tiết, từ thơ cổ đến những câu danh ngôn, cuối cùng lại rơi vào khuân sáo, viết hai câu bình thường nhất -

[Chúc mừng sinh nhật thầy! Cảm ơn thầy, thầy Dư].

Khi còn là học sinh, ngoài tình bạn hiếm có giữa các bạn cùng lớp, gặp được một giáo viên chủ nhiệm như thầy Dư, vừa là thầy, vừa là bạn cũng là một điều may mắn.

Sau giờ học, Lý Thụy lấy một chai cầu nguyện nhỏ để thu sao cầu nguyện của mọi người, đợi đến giờ tự học thì đưa cho thầy Dư.

Có lẽ trong lòng ai cũng ẩn giấu sự bất ngờ, nên trong giờ học buổi chiều, bầu không khí trầm lắng của lớp 18 trước đây đã trở nên phấn khích và bồn chồn.

Mùa đông ban ngày ngắn, tối sớm, gió thổi lạnh, thầy Dư vẫn như cũ cầm một cốc giữ nhiệt bước vào lớp học.

"Các em, dạo này nhiệt độ giảm sâu, lại sắp đến kỳ thi cuối kỳ, các em đều phải chú ý giữ ấm cơ thể, giữ gìn sức khỏe." Sức khỏe là chủ đề mà thầy Dư thường nhắc đến: "Kỳ thi cuối kỳ lần này là kỳ thi chung của mười trường, độ khó của đề thi cũng không khó như trước, nên mọi người nên ôn tập thật tốt trong thời gian này, cố gắng đạt điểm cao trong kỳ thi này".

"Sắp đến năm mới rồi." Lão Dư đặt cốc nước xuống, nhặt đầu phấn trên bục giảng lên cất vào hộp, "Kỳ nghỉ đông năm nay ngắn, chỉ có một tuần, để các em có một kỳ nghỉ yên ổn, nhà trường quyết định công bố kết quả sau kỳ nghỉ."

Mấy lời này vừa thốt nên, cả lớp đều trở nên sôi nổi.

Liễu Thanh đập đập bàn, cười nói: "Nhà trường có cần phải chu đáo như vậy không?"

Thầy Dư nhặt hết đầu phấn lên, sau đó sắp xếp vào hộp, "Nhưng, nếu có phụ huynh nào nóng lòng muốn biết kết quả, nhà trường cũng không phải không thông tình đạt lý, sẽ tiết lộ trước."

Cả lớp bật cười.

Học sinh ngồi bên cửa sổ bí mật đóng rèm cửa, hai nam sinh ở hàng ghế đầu của dãy ghế đầu tiên nhân lúc không ai để ý, duỗi "bàn tay tội lỗi".



Chỉ nghe thấy một tiếng "lạch cạch", lớp học đột nhiên tối om, rèm cửa được đóng kín, không có dấu vết của ánh sáng.

Có người bắt đầu la ó.

Thầy Dư vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng trường bị mất điện, trầm giọng nói: "Các em ngồi yên tự học, thầy đi xem có chuyện gì. "

Lời vừa nói xong.

Một ánh sáng yếu ớt đột nhiên xuất hiện ở hàng ghế cuối ở lớp hoc, Hồ Hàng Hàng đứng dậy cầm một chiếc bánh mới thắp nến đi đến trước mặt thầy Dư, "Thầy Dư!Chúc mừng sinh nhật! "

Có người cầm điện thoại phát bài Chúc mừng sinh nhật.

Mọi người trong lớp hát theo.

Thầy Dư đứng trên bục giảng, dường như không nghĩ tới có chuyện này, sừng sờ đứng yên tại chỗ.

Trong ánh sáng lờ mờ, Lâm Tiêu không thể nhìn rõ biểu cảm của thầy Dư, chỉ mơ hồ nhìn thấy ông giơ tay lau khóe mắt.

"Hình như thầy Dư khóc rồi?" Lâm Tiêu quay đầu nhìn Giang Yến, có chút muốn cười, nhưng lại không cười được, "Sao em lại có chút muốn khóc."

"Đừng nói với anh." Giang Yến nắm tay cô ở dưới bàn, nghiêm túc nói: "Anh không thể nhìn em khóc được."

Cảm xúc vừa mới được ấp ủ của Lâm Tiêu bị vỡ chưa đến một giây, véo vào mu bàn tay anh, vặn lại: "Em còn chưa khóc trước mặt anh lần nào mà."

Cô cẩn thận suy nghĩ, "Hình như cũng có một lần"

Giang Yến quay mặt đi chỗ khác, "Một lần cũng không chịu nổi."

"Vậy nếu sau này em muốn khóc, anh không phải sẽ trốn em sao." Lâm Tiêu nói: "Bạn trai của người khác đều là “Em khóc đi, có anh ở đây, không sao”, sao đến anh thì lại là không muốn em nói cho anh chứ."

Trọng điểm của Giang Yến dường như khác với Lâm Tiêu, "Vì sao sau này em còn có lúc muốn khóc?"

Lâm Tiêu nhẹ thở dài, có chút buồn cười, "Đương nhiên sẽ có lúc em muốn khóc, em đâu phải thần tiên, cũng có thất tình lục dục(*), làm sao có thể không khóc trong suốt cuộc đời được."

(*)Thất tình lục lục: (nguyên văn là 七情六欲 ) thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, ố, ái, lạc, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

Giang Yến nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hỏi câu này có chút ngốc, nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, sau này lúc nào em muốn khóc thì cứ nói với anh."

Mặc dù không thể chịu được khi thấy em khóc, nhưng nếu để em khóc một mình, anh vẫn mong có thể ở bên cạnh em hơn.

"Ai cũng nói khi yêu sẽ làm giảm chỉ số IQ của người đó." Lâm Tiêu nắm ngón tay anh, "Trước kia em còn không tin, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, em tin rồi. "

Tiếng hát trong lớp học dừng lại, Hồ Hàng Hàng đặt bánh lên bàn rồi lao vào ôm thầy Dư, "Thầy Dư, chúc thầy sinh nhật vui vẻ."

Thầy Dư dường như mới hồi thần, vỗ vỗ lưng Hồ Hàng Hàng cười một cái, quay lại nhìn mọi người, bắt đầu nhắc lại: "Đám nhóc, các em."

Có một số lời không thể nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng.

Hứa Nhất Xuyên cười, hét lên: "Thầy Dư! Em biết có những lời yêu thương khó nói, thầy đừng nói nữa, chúng em đều hiểu, thầy nên ước và thổi nến trước, nếu không thì nến cháy hết không còn gì. "

"Đúng, đúng, thầy mau ước đi ạ!" Hồ Hàng Hàng buông thầy Dư ra, bước sang một bên.

Thầy Dư lần nữa trước bục giảng, im lặng vài giây, cúi đầu thổi nến, khoảnh khắc ngọn nến tắt, đèn trong phòng học lại được bật lên.

Mấy nam sinh vỗ tay ầm ĩ.

Có người nói: "Thầy Dư, thầy cũng quá nhàm chán rồi, đến sinh nhật cũng không nói cho chúng em biết, nếu lần này Hồ Hàng Hàng không tình cờ nghe thấy, chúng em sợ là đến khi tốt nghiệp cũng chẳng biết sinh nhật thầy là ngày nào."

"Đúng vậy, tốt xấu gì thầy đã dẫn dắt bọn em hai năm, không đúng, từ năm nhất chứ, vậy là ba năm rồi." Liễu Thanh nói: "Thầy giữ bí mật quá tốt. "

Thầy Dư mỉm cười nhìn mọi người, "Sinh nhật, không phải chuyện gì lớn, cũng không thú vị lắm, cũng không muốn cố ý giấu các em, chỉ là hai lần sinh nhật trước đó đều trùng vào kỳ nghỉ đông, thầy đón sinh nhật với người nhà."

"Thật may năm nay bắt kịp rồi." Hứa Nhất Xuyên nói.

"Đúng thế." Thầy Dư mỉm cười.

Lâm Tiêu cười hỏi: "Thầy Dư, thầy vừa ước gì ạ?"

"Thăng chức, phát tài?" Giang Yến xen vào.

"Thằng nhóc này."Thầy Dư nhìn anh ý cười càng sâu hơn, khóe mắt đầy nếp nhăn, vẻ mặt hiền lành dịu dàng, "Thầy cô ở độ tuổi này thì không suy nghĩ đến những mong muốn tầm thường như vậy nữa, mong muốn của thầy bây giờ là mỗi em đều có thể đỗ đại học, được vào trường mình muốn và làm được những gì mình muốn."

Nhắc đến thi địa học, bầu không khí vốn sôi nổi lại trở nên trầm lặng.

"Kỳ thi tuyển sinh đại học là một trò chơi, chỉ cần các em kiên trì, bất kể kết quả là gì, các em đều là người chiến thắng." Thầy Dư nhẹ thở dài: "Thầy đã dạy rất nhiều lớp tốt nghiệp, cũng từng gặp phải rất nhiều học sinh bỏ cuộc trước kỳ thi, kỳ thi đại học quan trọng nhưng không quyết định tất cả. "

"Có thể quyết định mọi điều chỉ có bản thân các em, chỉ có bản thân các em mới có thể quyết định sau này trở thành một người như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook