Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 101: Ngoại Truyện 2: Khai Giảng
Tuế Kiến
14/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Đại học Thanh được thành lập vào ngày 15 tháng 8 cách đây một trăm năm, vì vậy mỗi năm lễ khai giảng đều vào ngày 15 tháng 8, bất kể mưa hay nắng, vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Ngày khai giảng cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Lâm Tiêu, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành vì không muốn bỏ lỡ sinh nhật của cô nên gác lại tất cả công việc, đích thân đưa cô đến trường.
Khai giảng chào đón sinh viên mới, sân trường rất náo nhiệt.
Giang Yến đã chuyển đến ký túc xá sinh viên từ lâu, cũng đã hỏi trước các thủ tục đăng ký của khoa luật. Khi Lâm Tiêu đến anh đều sắp xếp tất cả, kể cả màn chống muỗi trong ký túc xá của Lâm Tiêu.
Ký túc xá là một phòng bốn người, Lâm Tiêu là người cuối cùng đến, cũng là người duy nhất được bạn trai đưa đến, ba cô nàng đều nhìn Giang Yến và Lâm Tiêu suốt quá trình chuyển đồ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Sau khi dọn dẹp xong, Giang Yến đi ra ngoài rửa tay.
Anh vừa ra ngoài, ba cô nàng nhanh chóng vây quanh Lâm Tiêu, bắt đầu giới thiệu bản thân, còn sắp xếp theo thứ tự chiều cao nữa.
Người cao nhất là Ôn Niệm, ở giữa là Phương Kì, cuối cùng là Lương Việt.
Cả ba người đều đến từ ba nơi khác nhau, Ôn Niệm và Phương Kì đều đến từ miền Bắc, Lương Việt đến từ thành phố Hà Tây, chỉ cách đó nửa giờ lái xe.
Họ kết bạn rất nhanh, khi Giang Yến quay lại, thì bốn người đã ngồi cùng nhau và trò chuyện về chương trình âm nhạc hot nhất hè này “The voice”.
Lâm Tiêu vì Hồ Hàng Hàng mà biết về chương trình này rất nhiều, khi được hỏi thí sinh yêu thích là ai, cô không hề do dự mà nói là Hồ Hàng Hàng.
Lương Việt hưng phấn nói lớn: "Tớ cũng vậy! Tớ cũng thích cậu ấy! Cậu ấy có răng khểnh cười lên rất duyên!
Lâm Tiêu mỉm cười, không nói nhiều.
Mà Ôn Niệm và Phương Kì lại thích thí sinh đứng nhất và đứng nhì .
Bốn người nói cùng chủ đề yêu thích, không ngừng nói.
Sau đó, đề tài chuyển sang trường học của mỗi người, cuối cùng Ôn Niệm tự nhiên hỏi đến Giang Yến: "Cậu và bạn trai gặp nhau như thế nào vậy?"
"Bọn tớ học chung trường cấp ba.” Lâm Tiêu nói: "Năm hai trung học được chia vào cùng một lớp. "
Ôn Niệm “ồ” một tiếng, Lương Việt tiếp tục hỏi: "Vậy cậu ấy cũng học trường mình à?"
Lâm Tiêu cười nói: "Ừm, anh ấy học khoa vật lý."
"Ồ! Thật làm người ta ngưỡng mộ mà!" Phương Việt thở dài phàn nàn: "Tại sao các trường khác được yêu đương, mà trường cấp ba của tớ chỉ có nguyên tắc □□ và Chủ nghĩa Tam Dân(*)."
(*) Chủ nghĩa Tam Dân: là cương lĩnh cách mạng dân chủ do Tôn Trung Sơn (Tôn Dật Tiên, 1866 – 1925) đề xướng. Chủ nghĩa tam dân được cấu thành bởi chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa dân quyền và chủ nghĩa dân sinh. Đây là cương lĩnh cơ bản của Quốc Dân Đảng Trung Quốc do Tôn Trung Sơn và các đồng chí của ông sáng lập và tồn tại cho đến nay. Quá trình phát triển của chủ nghĩa tam dân được phân thành 2 giai đoạn đó là chủ nghĩa tam dân cũ và chủ nghĩa tam dân mới. Chủ nghĩa tam dân được coi là di sản tinh thần quý báu của nhân dân Trung Quốc. (Nguồn: Bách khoa toàn thư Việt Nam)
"......"
-
Buổi trưa, bố mẹ Lâm tổ chức sinh nhật cho Lâm Tiêu trong khách sạn, hai người tìm được một phòng có dịch vụ bếp gần trường.
Trong lúc Giang Yến và Lâm Tiêu đi báo cáo,thì hai người họ ở khách sạn chuẩn bị nguyên liệu.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật Lâm Tiêu, mẹ Lâm đều đích thân làm cho cô một bát mì trường thọ, năm nay dù tình huống hơi đặc biệt nhưng bà cũng không từ bỏ.
Ăn cơm xong, Lâm Tiêu và Giang Yến không ở lại khách sạn lâu, buổi chiều còn có lễ khai giảng của trường, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không không được phép vắng mặt.
Về đến trường, Lâm Tiêu và Giang Yến phân ra để về lớp tập hợp, chỗ ngồi đã được sắp xếp theo từng lớp, từng khoa.
Khoa Vật lý và Khoa Luật nằm đối diện nhau, cách nhau cả hội trường.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Tiêu lấy điện thoại ra, thấy Giang Yến đã gửi tin nhắn WeChat cho cô một phút trước, hỏi cô đã đến lớp chưa.
Xung quanh đều có bóng người, sau khi Lâm Tiêu trả lời tin nhắn, cô nắm tay Lương Việt hỏi: "Cậu có biết chỗ ngồi ở khoa vật lý ở đâu không?"
Lương Việt liếc nhìn cô, cười nói: "Cậu muốn hỏi bạn trai cậu ngồi ở đâu đúng không?"
"......" Lâm Tiêu sờ sờ chóp mũi, "Tớ biểu hiện cũng không rõ ràng như vậy chứ"
Lương Việt cũng không nói nhiều, lấy sổ tay sinh viên năm nhất trong tay ra, lật đến trang ghi chú sắp xếp chỗ ngồi trong lễ khai giảng, "Để tớ xem xem ... Ngồi ở đây!"
Cô chỉ vào vị trí trên bản đồ và so sánh với vị trí hiện tại, "Khoa Vật lý có lẽ nằm đối diện chúng ta?"
Lâm Tiêu liếc nhìn vị trí cô đang chỉ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ở phía đối diện, "......"
-
Ngày thứ hai khai giảng là huấn luyện quân sự.
Ngày tháng 8, thời tiết oi bức, sân trường sóng nhiệt lăn tăn, gió mang theo hơi nóng khô hanh.
Lâm Tiêu đứng ở trước đội ngũ, vành mũ không che hết, ánh mặt trời chiếu vào mặt, mồ hôi chạy vào mắt, gây ra cảm giác khó chịu.
Không được phép di chuyển trong quá trình huấn luyện.
Lâm Tiêu không dám giơ tay lên lau, cuối cùng đợi đến khi tiếng còi vang lên, giáo viên hô giải tán, cô lập tức giơ tay lau khóe mắt.
Tay áo thô ráp cọ vào đuôi mắt, vô tình làm trầy một vết đỏ.
Lúc nghỉ giải lao có thể tự do hoạt động, Lâm Tiêu và bạn cùng phòng đứng dưới bóng cây uống nước, thoáng thấy Giang Yến đội mũ đi về hướng này.
Cô vặn nắp và bước về phía trước.
Giang Yến liếc mắt nhìn thấy vết đỏ dưới khóe mắt cô, duỗi tay sờ sờ, "Chỗ này bị sao vậy?"
Lâm Tiêu “à” một tiếng, không để ý lắm, "Vừa rồi lau mắt, không cẩn thận bị trầy, không sao đâu."
Mặt trời thiêu đốt, Giang Yến kéo cô vào bóng râm, đứng trước mặt cô, che ánh nắng, "Nóng không?"
"Nóng.” Lâm Tiêu thành thật nói: "Còn nóng hơn mùa hè ở Tây Thành."
Giang Yến mỉm cười, cầm chiếc mũ trong tay, quạt nhẹ lên sườn mặt cô, mang theo một làn gió mát, "Hay em xin nghỉ đi."
"Không được, kết quả huấn luyện quân sự sẽ được tính vào đánh giá học kỳ sau.” Trước khi huấn luyện quân sự, người hướng dẫn nói với họ kết quả cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự sẽ có ảnh hưởng đến các lựa chọn khác nhau trong học kỳ, nếu không có trường hợp đặc biệt thì tốt nhất không nên vắng mặt, Lâm Tiêu lấy một chai nước khoáng đặt lên mặt, "Nhưng cũng không khó lắm, chỉ có nửa tháng, sẽ qua nhanh thôi."
Giang Yến ậm ừ, đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với một đám ánh mắt buôn chuyện xung quanh không kịp rút lại, "......"
Sau lễ khai giảng ngày hôm qua, có người đã đăng danh sách xếp hạng người người xuất sắc nhất Đại học Thanh.
Giang Yến, người phát biểu tại lễ khai mạc với tư cách là đại diện cho sinh viên năm nhất, đứng đầu bảng xếp hạng, với mức độ phổ biến cao hơn vị trí thứ hai hơn 10.000.
Tối hôm đó, thông tin cá nhân của Giang Yến được cập nhật trên diễn đàn.
Tên: Giang Yến.
Giới tính: Nam.
Ngày sinh: 15 tháng 12 năm 1995.
Cung hoàng đạo: Nhân Mã.
Lớp: Lớp A Vật lý hạt nhân, Khoa Vật lý.
Tình cảm: Chưa lập gia đình và không độc thân.
......
Có vô số câu trả lời bên dưới.
- Trời ơi, anh trai vừa ưu tú vừa đẹp trai vậy mà có bạn gái rồi!!
- Trả lời lầu trên, một bạn nam vừa giỏi vừa đẹp như vậy mà chưa có bạn gái, thì càng kì lạ phải không?
- ......
- Nếu thực sự là người đẹp trai thì từ trước đến nay đều không độc thân.
- Trời ạ! Các bạn đều chú ý ở đâu vậy!! Xin hãy nhìn xem cậu ấy chuyên ngành gì!! Lớp A của vật lý hạt nhân! Lớp này đều là thần đó!
- Tôi cảm thấy tôi đến thế giới này chỉ để đủ quân số [vẫy tay .jpg]
- .....
Sau đó, có người biết trường cấp ba của Giang Yến và biết anh được tuyển thẳng đến Thanh Đại, có người còn biết rõ bài đăng về anh trên diễn đàn trường.
Chỉ trong một đêm, Giang Yến – người vốn vô danh, đã nhảy lên vị trí thứ nhất trong danh dách những sinh viên năm nhất nổi tiếng nhất Thanh Đại.
Nhờ Giang Yến, thông tin của Lâm Tiêu cũng được đăng trên diễn đàn.
- Bạn cùng bàn của học thần Giang Yến, vừa xinh vừa giỏi, là thủ khoa của tỉnh X năm nay, là sinh viên năm nhất đại học Thanh , bố mẹ cô đang điều hành một công ty, nhà siêu giàu......
Đáp lại điều này, quần chúng ăn dưa đã chuyển sang ăn chanh.
-
Lâm Tiêu và Giang Yến là cặp đôi vừa đẹp vừa có IQ cao, ở Thanh Đại học nhận được rất nhiều sự chú ý, từ giáo viên trong trường, đến dì ở trong ký túc xá, đều biết cặp “vợ chồng” trẻ này.
Ngay cả khi bình thường họ tham gia các môn tự chọn cùng nhau, cũng bị giáo viên trêu chọc.
Sự chú ý quá mức khiến hai người cảm thấy không có chỗ nào để trốn, nên khi chọn các môn tự học sau đó, Lâm Tiêu và Giang Yến về cơ bản sẽ tránh học cùng nhau.
Trong kỳ nghỉ hè kết thúc năm thứ nhất, Quan Triệt – người dành cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã hoàn thành dự án đầu tiên của mình, dẫn dắt đội giành giải nhất trong Cuộc thi Robot toàn quốc.
Vào đêm trao giải, Quna Triệt gửi một tin nhắn trong nhóm, yêu cầu Giang Yến, Lâm Tiêu và Mạnh Hân, những người học cùng thành phố ra ngoài ăn mừng.
Bốn người họ gặp nhau tại một quán ăn ở con hẻm sau Thanh Đại.
Năm qua, ai cũng vì thích nghi với trường mới, cuộc sống mới mà nỗ lực, bình thường hiếm khi có cơ hội gặp mặt, đừng nói là cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy.
Gió mùa hè mang hơi nóng, bốn người họ nâng ly chúc mừng.
Uống một lý, Quan Triệt đặt ly rượu xuống, lông mày bị màn đêm làm mờ, đẹp trai tao nhã, "Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt lại mùa hè rồi."
Dường như lời tạm biệt năm ngoái mới chỉ vừa đây, mà không ngờ một mùa hè mới đã đến rồi.
"Thời gian không chờ ta.” Giang Yến cầm ly, sờ sờ vành ly, giọng nói say rượu, anh hạ mắt xuống mỉm cười: "Chúc mừng."
"Cảm ơn nhé.” Quan Triệt cầm ly rượu trong tay lắc lư.
Điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, Giang Yến hạ mắt xuống, nhìn thấy cuộc gọi video từ Hứa Nhất Xuyên.
Anh mỉm cười nhấc điện thoại lên, "Hứa Nhất Xuyên."
Cuộc gọi vừa được kết nối, đã nghe thấy Hứa Nhất Xuyên thả rắm cầu vồng, "Anh Triệt!! Anh đỉnh quá!!"
Quan Triệt cúi đầu cười nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn."
Trong nhóm có bảy người, ngoại trừ bốn người bọn họ, ba người còn lại đến các thành phố khác nhau, Hứa Nhất Xuyên thậm chí còn đi sang bên kia đại dương.
Không lâu sau video được kết nối, Tống Viễn cũng gia nhập.
Bảy người họ chỉ gặp nhau mỗi năm một lần vào kỳ nghỉ đông, sau đó, họ chỉ liên lạc trên WeChat.
Tống Viễn có vẻ vừa mới huấn luyện xong, vẫn mặc đồng phục huấn luyện màu đen, thân hình thẳng tắp, vai và cánh tay rộng, lông mày và ánh mắt kiên quyết, "Anh Triệt, chúc mừng."
Quan Triệt nâng ly rượu lắc trước ống kính, nhẹ giọng nói: "Ly rượu này đến kỳ nghỉ Tết sẽ trở về uống với các cậu. "
Sáu người bọn họ nói chuyện hơn mười phút, Hồ Hàng Hàng mới vội vàng vào.
Trong năm qua, anh bận rộn phát hành album mới, chạy thông báo, nhận viết lời bài hát cho phim điện ảnh và phim truyền hình, bận hơn tất cả họn họ, anh càng ngày càng nổi tiếng, người hâm mộ đã tăng hàng triệu người.
Hồ Hàng Hàng vẫn lảm nhảm như trước, hét vào màn hình: "Anh Triệt giỏi quá! Anh Triệt là người giỏi nhất trên thế giới."
"......"
Lâm Tiêu không khỏi bật cười, "Mập Mập, hiện tại tốt xấu gì cậu cũng được coi là một ca sĩ thần tượng rồi, sao một chút gánh nặng cũng không có?"
Hồ Hàng Hàng không lên tiếng, người đại diện lẩm bẩm bên cạnh: "Ai nói không có gánh nặng, gánh nặng của chương trình lần trước còn nặng hơn núi Ngọc Công."
"......"
Vào những đêm hè, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười trên những con phố tấp nập.
Khi bốn người bọn họ giải tán thì đã khuya, bầu trời đêm đầy sao, ánh sao trên bầu trời còn sáng hơn cả ánh trăng.
Quan Triệt cầm áo khoác lên, chủ động đưa Mạnh Hân về trường.
Đợi bọn họ rời đi, Lâm Tiêu và Giang Yến đi bộ trên con đường rợp bóng cây, ánh trăng rơi xuống những tia sáng qua tán lá.
"Sao em cảm thấy anh Quan Triệt hình như đối với Mạnh Hân có chút khác thường?" Lâm Tiêu cầm tay Giang Yến, "Anh thấy sao?"
"Tôi cảm thấy..." Giang Yến đi chậm lại, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười: "Em nói đúng."
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Hân và Quan Triệt bị khóa rồi
Đại học Thanh được thành lập vào ngày 15 tháng 8 cách đây một trăm năm, vì vậy mỗi năm lễ khai giảng đều vào ngày 15 tháng 8, bất kể mưa hay nắng, vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Ngày khai giảng cũng là sinh nhật lần thứ mười tám của Lâm Tiêu, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành vì không muốn bỏ lỡ sinh nhật của cô nên gác lại tất cả công việc, đích thân đưa cô đến trường.
Khai giảng chào đón sinh viên mới, sân trường rất náo nhiệt.
Giang Yến đã chuyển đến ký túc xá sinh viên từ lâu, cũng đã hỏi trước các thủ tục đăng ký của khoa luật. Khi Lâm Tiêu đến anh đều sắp xếp tất cả, kể cả màn chống muỗi trong ký túc xá của Lâm Tiêu.
Ký túc xá là một phòng bốn người, Lâm Tiêu là người cuối cùng đến, cũng là người duy nhất được bạn trai đưa đến, ba cô nàng đều nhìn Giang Yến và Lâm Tiêu suốt quá trình chuyển đồ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Sau khi dọn dẹp xong, Giang Yến đi ra ngoài rửa tay.
Anh vừa ra ngoài, ba cô nàng nhanh chóng vây quanh Lâm Tiêu, bắt đầu giới thiệu bản thân, còn sắp xếp theo thứ tự chiều cao nữa.
Người cao nhất là Ôn Niệm, ở giữa là Phương Kì, cuối cùng là Lương Việt.
Cả ba người đều đến từ ba nơi khác nhau, Ôn Niệm và Phương Kì đều đến từ miền Bắc, Lương Việt đến từ thành phố Hà Tây, chỉ cách đó nửa giờ lái xe.
Họ kết bạn rất nhanh, khi Giang Yến quay lại, thì bốn người đã ngồi cùng nhau và trò chuyện về chương trình âm nhạc hot nhất hè này “The voice”.
Lâm Tiêu vì Hồ Hàng Hàng mà biết về chương trình này rất nhiều, khi được hỏi thí sinh yêu thích là ai, cô không hề do dự mà nói là Hồ Hàng Hàng.
Lương Việt hưng phấn nói lớn: "Tớ cũng vậy! Tớ cũng thích cậu ấy! Cậu ấy có răng khểnh cười lên rất duyên!
Lâm Tiêu mỉm cười, không nói nhiều.
Mà Ôn Niệm và Phương Kì lại thích thí sinh đứng nhất và đứng nhì .
Bốn người nói cùng chủ đề yêu thích, không ngừng nói.
Sau đó, đề tài chuyển sang trường học của mỗi người, cuối cùng Ôn Niệm tự nhiên hỏi đến Giang Yến: "Cậu và bạn trai gặp nhau như thế nào vậy?"
"Bọn tớ học chung trường cấp ba.” Lâm Tiêu nói: "Năm hai trung học được chia vào cùng một lớp. "
Ôn Niệm “ồ” một tiếng, Lương Việt tiếp tục hỏi: "Vậy cậu ấy cũng học trường mình à?"
Lâm Tiêu cười nói: "Ừm, anh ấy học khoa vật lý."
"Ồ! Thật làm người ta ngưỡng mộ mà!" Phương Việt thở dài phàn nàn: "Tại sao các trường khác được yêu đương, mà trường cấp ba của tớ chỉ có nguyên tắc □□ và Chủ nghĩa Tam Dân(*)."
(*) Chủ nghĩa Tam Dân: là cương lĩnh cách mạng dân chủ do Tôn Trung Sơn (Tôn Dật Tiên, 1866 – 1925) đề xướng. Chủ nghĩa tam dân được cấu thành bởi chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa dân quyền và chủ nghĩa dân sinh. Đây là cương lĩnh cơ bản của Quốc Dân Đảng Trung Quốc do Tôn Trung Sơn và các đồng chí của ông sáng lập và tồn tại cho đến nay. Quá trình phát triển của chủ nghĩa tam dân được phân thành 2 giai đoạn đó là chủ nghĩa tam dân cũ và chủ nghĩa tam dân mới. Chủ nghĩa tam dân được coi là di sản tinh thần quý báu của nhân dân Trung Quốc. (Nguồn: Bách khoa toàn thư Việt Nam)
"......"
-
Buổi trưa, bố mẹ Lâm tổ chức sinh nhật cho Lâm Tiêu trong khách sạn, hai người tìm được một phòng có dịch vụ bếp gần trường.
Trong lúc Giang Yến và Lâm Tiêu đi báo cáo,thì hai người họ ở khách sạn chuẩn bị nguyên liệu.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật Lâm Tiêu, mẹ Lâm đều đích thân làm cho cô một bát mì trường thọ, năm nay dù tình huống hơi đặc biệt nhưng bà cũng không từ bỏ.
Ăn cơm xong, Lâm Tiêu và Giang Yến không ở lại khách sạn lâu, buổi chiều còn có lễ khai giảng của trường, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không không được phép vắng mặt.
Về đến trường, Lâm Tiêu và Giang Yến phân ra để về lớp tập hợp, chỗ ngồi đã được sắp xếp theo từng lớp, từng khoa.
Khoa Vật lý và Khoa Luật nằm đối diện nhau, cách nhau cả hội trường.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Tiêu lấy điện thoại ra, thấy Giang Yến đã gửi tin nhắn WeChat cho cô một phút trước, hỏi cô đã đến lớp chưa.
Xung quanh đều có bóng người, sau khi Lâm Tiêu trả lời tin nhắn, cô nắm tay Lương Việt hỏi: "Cậu có biết chỗ ngồi ở khoa vật lý ở đâu không?"
Lương Việt liếc nhìn cô, cười nói: "Cậu muốn hỏi bạn trai cậu ngồi ở đâu đúng không?"
"......" Lâm Tiêu sờ sờ chóp mũi, "Tớ biểu hiện cũng không rõ ràng như vậy chứ"
Lương Việt cũng không nói nhiều, lấy sổ tay sinh viên năm nhất trong tay ra, lật đến trang ghi chú sắp xếp chỗ ngồi trong lễ khai giảng, "Để tớ xem xem ... Ngồi ở đây!"
Cô chỉ vào vị trí trên bản đồ và so sánh với vị trí hiện tại, "Khoa Vật lý có lẽ nằm đối diện chúng ta?"
Lâm Tiêu liếc nhìn vị trí cô đang chỉ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ở phía đối diện, "......"
-
Ngày thứ hai khai giảng là huấn luyện quân sự.
Ngày tháng 8, thời tiết oi bức, sân trường sóng nhiệt lăn tăn, gió mang theo hơi nóng khô hanh.
Lâm Tiêu đứng ở trước đội ngũ, vành mũ không che hết, ánh mặt trời chiếu vào mặt, mồ hôi chạy vào mắt, gây ra cảm giác khó chịu.
Không được phép di chuyển trong quá trình huấn luyện.
Lâm Tiêu không dám giơ tay lên lau, cuối cùng đợi đến khi tiếng còi vang lên, giáo viên hô giải tán, cô lập tức giơ tay lau khóe mắt.
Tay áo thô ráp cọ vào đuôi mắt, vô tình làm trầy một vết đỏ.
Lúc nghỉ giải lao có thể tự do hoạt động, Lâm Tiêu và bạn cùng phòng đứng dưới bóng cây uống nước, thoáng thấy Giang Yến đội mũ đi về hướng này.
Cô vặn nắp và bước về phía trước.
Giang Yến liếc mắt nhìn thấy vết đỏ dưới khóe mắt cô, duỗi tay sờ sờ, "Chỗ này bị sao vậy?"
Lâm Tiêu “à” một tiếng, không để ý lắm, "Vừa rồi lau mắt, không cẩn thận bị trầy, không sao đâu."
Mặt trời thiêu đốt, Giang Yến kéo cô vào bóng râm, đứng trước mặt cô, che ánh nắng, "Nóng không?"
"Nóng.” Lâm Tiêu thành thật nói: "Còn nóng hơn mùa hè ở Tây Thành."
Giang Yến mỉm cười, cầm chiếc mũ trong tay, quạt nhẹ lên sườn mặt cô, mang theo một làn gió mát, "Hay em xin nghỉ đi."
"Không được, kết quả huấn luyện quân sự sẽ được tính vào đánh giá học kỳ sau.” Trước khi huấn luyện quân sự, người hướng dẫn nói với họ kết quả cuối cùng của khóa huấn luyện quân sự sẽ có ảnh hưởng đến các lựa chọn khác nhau trong học kỳ, nếu không có trường hợp đặc biệt thì tốt nhất không nên vắng mặt, Lâm Tiêu lấy một chai nước khoáng đặt lên mặt, "Nhưng cũng không khó lắm, chỉ có nửa tháng, sẽ qua nhanh thôi."
Giang Yến ậm ừ, đột nhiên ngẩng đầu lên, chạm mắt với một đám ánh mắt buôn chuyện xung quanh không kịp rút lại, "......"
Sau lễ khai giảng ngày hôm qua, có người đã đăng danh sách xếp hạng người người xuất sắc nhất Đại học Thanh.
Giang Yến, người phát biểu tại lễ khai mạc với tư cách là đại diện cho sinh viên năm nhất, đứng đầu bảng xếp hạng, với mức độ phổ biến cao hơn vị trí thứ hai hơn 10.000.
Tối hôm đó, thông tin cá nhân của Giang Yến được cập nhật trên diễn đàn.
Tên: Giang Yến.
Giới tính: Nam.
Ngày sinh: 15 tháng 12 năm 1995.
Cung hoàng đạo: Nhân Mã.
Lớp: Lớp A Vật lý hạt nhân, Khoa Vật lý.
Tình cảm: Chưa lập gia đình và không độc thân.
......
Có vô số câu trả lời bên dưới.
- Trời ơi, anh trai vừa ưu tú vừa đẹp trai vậy mà có bạn gái rồi!!
- Trả lời lầu trên, một bạn nam vừa giỏi vừa đẹp như vậy mà chưa có bạn gái, thì càng kì lạ phải không?
- ......
- Nếu thực sự là người đẹp trai thì từ trước đến nay đều không độc thân.
- Trời ạ! Các bạn đều chú ý ở đâu vậy!! Xin hãy nhìn xem cậu ấy chuyên ngành gì!! Lớp A của vật lý hạt nhân! Lớp này đều là thần đó!
- Tôi cảm thấy tôi đến thế giới này chỉ để đủ quân số [vẫy tay .jpg]
- .....
Sau đó, có người biết trường cấp ba của Giang Yến và biết anh được tuyển thẳng đến Thanh Đại, có người còn biết rõ bài đăng về anh trên diễn đàn trường.
Chỉ trong một đêm, Giang Yến – người vốn vô danh, đã nhảy lên vị trí thứ nhất trong danh dách những sinh viên năm nhất nổi tiếng nhất Thanh Đại.
Nhờ Giang Yến, thông tin của Lâm Tiêu cũng được đăng trên diễn đàn.
- Bạn cùng bàn của học thần Giang Yến, vừa xinh vừa giỏi, là thủ khoa của tỉnh X năm nay, là sinh viên năm nhất đại học Thanh , bố mẹ cô đang điều hành một công ty, nhà siêu giàu......
Đáp lại điều này, quần chúng ăn dưa đã chuyển sang ăn chanh.
-
Lâm Tiêu và Giang Yến là cặp đôi vừa đẹp vừa có IQ cao, ở Thanh Đại học nhận được rất nhiều sự chú ý, từ giáo viên trong trường, đến dì ở trong ký túc xá, đều biết cặp “vợ chồng” trẻ này.
Ngay cả khi bình thường họ tham gia các môn tự chọn cùng nhau, cũng bị giáo viên trêu chọc.
Sự chú ý quá mức khiến hai người cảm thấy không có chỗ nào để trốn, nên khi chọn các môn tự học sau đó, Lâm Tiêu và Giang Yến về cơ bản sẽ tránh học cùng nhau.
Trong kỳ nghỉ hè kết thúc năm thứ nhất, Quan Triệt – người dành cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã hoàn thành dự án đầu tiên của mình, dẫn dắt đội giành giải nhất trong Cuộc thi Robot toàn quốc.
Vào đêm trao giải, Quna Triệt gửi một tin nhắn trong nhóm, yêu cầu Giang Yến, Lâm Tiêu và Mạnh Hân, những người học cùng thành phố ra ngoài ăn mừng.
Bốn người họ gặp nhau tại một quán ăn ở con hẻm sau Thanh Đại.
Năm qua, ai cũng vì thích nghi với trường mới, cuộc sống mới mà nỗ lực, bình thường hiếm khi có cơ hội gặp mặt, đừng nói là cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy.
Gió mùa hè mang hơi nóng, bốn người họ nâng ly chúc mừng.
Uống một lý, Quan Triệt đặt ly rượu xuống, lông mày bị màn đêm làm mờ, đẹp trai tao nhã, "Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt lại mùa hè rồi."
Dường như lời tạm biệt năm ngoái mới chỉ vừa đây, mà không ngờ một mùa hè mới đã đến rồi.
"Thời gian không chờ ta.” Giang Yến cầm ly, sờ sờ vành ly, giọng nói say rượu, anh hạ mắt xuống mỉm cười: "Chúc mừng."
"Cảm ơn nhé.” Quan Triệt cầm ly rượu trong tay lắc lư.
Điện thoại đặt ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, Giang Yến hạ mắt xuống, nhìn thấy cuộc gọi video từ Hứa Nhất Xuyên.
Anh mỉm cười nhấc điện thoại lên, "Hứa Nhất Xuyên."
Cuộc gọi vừa được kết nối, đã nghe thấy Hứa Nhất Xuyên thả rắm cầu vồng, "Anh Triệt!! Anh đỉnh quá!!"
Quan Triệt cúi đầu cười nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn."
Trong nhóm có bảy người, ngoại trừ bốn người bọn họ, ba người còn lại đến các thành phố khác nhau, Hứa Nhất Xuyên thậm chí còn đi sang bên kia đại dương.
Không lâu sau video được kết nối, Tống Viễn cũng gia nhập.
Bảy người họ chỉ gặp nhau mỗi năm một lần vào kỳ nghỉ đông, sau đó, họ chỉ liên lạc trên WeChat.
Tống Viễn có vẻ vừa mới huấn luyện xong, vẫn mặc đồng phục huấn luyện màu đen, thân hình thẳng tắp, vai và cánh tay rộng, lông mày và ánh mắt kiên quyết, "Anh Triệt, chúc mừng."
Quan Triệt nâng ly rượu lắc trước ống kính, nhẹ giọng nói: "Ly rượu này đến kỳ nghỉ Tết sẽ trở về uống với các cậu. "
Sáu người bọn họ nói chuyện hơn mười phút, Hồ Hàng Hàng mới vội vàng vào.
Trong năm qua, anh bận rộn phát hành album mới, chạy thông báo, nhận viết lời bài hát cho phim điện ảnh và phim truyền hình, bận hơn tất cả họn họ, anh càng ngày càng nổi tiếng, người hâm mộ đã tăng hàng triệu người.
Hồ Hàng Hàng vẫn lảm nhảm như trước, hét vào màn hình: "Anh Triệt giỏi quá! Anh Triệt là người giỏi nhất trên thế giới."
"......"
Lâm Tiêu không khỏi bật cười, "Mập Mập, hiện tại tốt xấu gì cậu cũng được coi là một ca sĩ thần tượng rồi, sao một chút gánh nặng cũng không có?"
Hồ Hàng Hàng không lên tiếng, người đại diện lẩm bẩm bên cạnh: "Ai nói không có gánh nặng, gánh nặng của chương trình lần trước còn nặng hơn núi Ngọc Công."
"......"
Vào những đêm hè, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười trên những con phố tấp nập.
Khi bốn người bọn họ giải tán thì đã khuya, bầu trời đêm đầy sao, ánh sao trên bầu trời còn sáng hơn cả ánh trăng.
Quan Triệt cầm áo khoác lên, chủ động đưa Mạnh Hân về trường.
Đợi bọn họ rời đi, Lâm Tiêu và Giang Yến đi bộ trên con đường rợp bóng cây, ánh trăng rơi xuống những tia sáng qua tán lá.
"Sao em cảm thấy anh Quan Triệt hình như đối với Mạnh Hân có chút khác thường?" Lâm Tiêu cầm tay Giang Yến, "Anh thấy sao?"
"Tôi cảm thấy..." Giang Yến đi chậm lại, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười: "Em nói đúng."
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Hân và Quan Triệt bị khóa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.