Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Chương 102: Ngoại Truyện 3: Nụ Hôn

Tuế Kiến

14/05/2024

Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 

Trong kỳ nghỉ đông năm nay, Lâm Tiêu cuối cùng cũng đạt được ý nguyện đưa Giang Yến về nhà đón năm mới.

Không khí đón năm mới ở Tây Thành vẫn như trước, không hề bị giảm theo thời gian, khắp ngõ hẻm, đường phố đều trưng đèn lồng đỏ, nhìn như những ngọn hải đăng trong bầu trời tuyết trắng.

Ăn xong cơm Tất niên, nói vài chuyện thường ngày, Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống ở nhà làm việc, còn Lâm Tiêu và Giang Yến ra ngoài cùng mấy người bạn.

Năm mới đến, mỗi người dương như đều trưởng thành thêm một chút, nhưng vẫn có sự ngây thơ ẩn sau những nụ cười trong sáng, ngập tràn hơi thở tuổi trẻ .

Vào đêm giao, Hồ Hàng Hàng tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên tại Trung tâm thể thao Tây Thành, một đội bảy người, sau khi sáu người họ tập trung thì vội vã đến Trung tâm thể thao.

Tiếng hát sôi động, người đông như nêm.

Vị trí của sáu người họ đều là vị trí SVIP, đối diện với trung tâm của sân khấu, không cần dùng bất kỳ công cụ nào để theo dõi sân khấu.

Nửa năm qua, Hồ Hàng Hàng đã dần chuyển mình, từ ca sĩ trữ tình trở thành nhạc sĩ nhạc rock, như hôm nay có thể thấy anh cũng rất thành công.

Có lẽ do không khí đêm giao thừa, không khí tại sân khấu rất sôi động

Trong phần tương tác giữa buổi biểu diễn, máy quay chuyển camera về phía khán giả, hai gương mặt nổi bật xuất hiện trên màn hình.

Cô gái trên mặt không trang điểm, còn dán sticker ủng hộ Hồ Hàng Hàng, khi nhìn thấy mình xuất hiện trong camera, cô sững sờ một lúc, đến khi phản ứng lại, cô hét lên, che mặt rồi lao vào vòng tay của chàng trai bên cạnh.

Chàng trai đối diện ống kính, dáng vẻ đẹp trai, cười sủng nịnh, khiến khán giả ở hiện trường phải hú hét.

Thông lệ của buổi biểu diễn là cặp đôi nào được ống kính quay đến thì phải hôn một cái.

Hồ Hàng Hàng dẫn đầu, giơ tay lắc lư, hô to, "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Người hâm mộ dưới khán đài cũng theo thần tượng hô: "Hôn đi, hôn đi, hôn đi!"

Lâm Tiêu đang vùi mình trong vòng tay Giang Yến, nghe động tĩnh của hiện trường, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Chút nữa em sẽ giết Hồ Hàng Hàng."

"Giết cậu ta có thể đợi chút nữa.” Giang Yến ghé vào tai cô, thì thầm: "Bây giờ, cho anh chút thể diện, hôn anh một cái?"

"......"

Công bằng mà nói, hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, Giang Yến rất ít khi có nhiều hành động thân mật với cô trước mặt mọi người, nhiều nhất là nắm tay và véo mặt cô.

Lâm Tiêu lúc này không biết làm sao để đối mặt với mấy chục nghìn người.

Nhưng nói đến cùng cũng là bạn trai nhà mình, Lâm Tiêu có ngại ngùng đến đâu cũng nghĩ đến việc duy trì hình ảnh hoàn hảo của bạn trai mình trước mặt người khác.

"Đương nhiên có thể. "

Vừa dứt lời, Lâm Tiêu vòng tay tay qua cổ Giang Yến, chủ động hôn lên, tất cả lời nói dịu dàng đều ẩn chứa trong nụ hôn này.

Hồ Hàng Hàng la ó ầm ĩ, fan hò reo, nâng bầu không khí lên một tầm mới.

Lâm Tiêu ôm cổ Giang Yến, cười đến động lòng người.

-

Tối hôm đó, Weibo tràn ngập hot search về concert của tân ca sĩ thần tượng Hồ Hàng Hàng.

Có fan hôm mộ phát đoạn video ngắn Giang Yến và Lâm Tiêu hôn nhau, độ hot rất cao, rất nhanh đã lên hot search.

Weibo có hàng trăm triệu người dùng, ở khắp mọi nơi, người thân phận nào cũng có, trong đó không thiếu những người quen biết Lâm Tiêu và Giang Yến.

Ở cuối đoạn video hôn đó, có một bình luận hot đến mức dẫn đầu các bình luận.

- Sầu riêng Quỷ Vương: Hai người này trông giống cặp đôi siêu nổi tiếng trong trường chúng tôi? (Tọa độ được xác nhận theo thông báo trên trang chủ của Đại học Thanh )

Bên dưới có rất nhiều bình luận, hình thức như một buổi tụ họp của sinh viên.



- Bạn không nhầm!! Chính là bọn họ!

- Trời ơi! Thật là một cặp thần tiên!

......

- Người qua đường: xin hỏi hai bạn này là ai?

- Hướng dẫn tìm kiếm CP trên diễn đàn Thanh Đại.

......

- Vừa mới đọc xong, tôi chỉ muốn nói vì sao tôi phải đến thế giới này [goodbye.jpg]

- Hầy, tôi không xứng [chanh .jpg]

......

Lâm Tiêu và Giang Yến không ngờ độ nổi tiếng của Hồ Hàng Hàng bây giờ lại cao như vậy, chỉ cần một video hôn nhỏ thôi cũng có thể bị fan đẩy lên hot đến mức này.

Hồ Hàng Hàng ngày càng nổi tiếng cũng làm cho nhưng đối thủ của anh ghanh ghét, bọn họ sẽ tìm người để bôi đen anh.

Giống như video hôn này, lên hot search chưa được nửa tiếng, nhiều tài khoản marketing đã tố Hồ Hàng Hàng dùng mánh lợi dụng người hâm mộ để tăng sự nổi tiếng.

Ở trong giới giải trí một thời gian, có những chuyện không còn lạ nữa, Hồ Hàng Hàng vốn muốn êm chuyện mà bỏ qua mấy tin tức giả mạo này, nhưng mấy tài khoản này càng viết càng hăng, thậm chí còn đoán Lâm Tiêu và Giang Yến đã ký hợp đồng với một công ty giải trí và chuẩn bị ra mắt với hình tượng CP.

Thông tin của các tài khoản này từ trước đến nay đều nửa thật nửa giả, người dùng không biết đâu là thực đâu là giả chỉ biết chạy theo dư luận.

Hồ Hàng Hàng – người trước nay không quan tâm đến mấy chuyện này, lần này tức giận đến nỗi đăng Weibo sau khi hỏi ý kiến của Giang Yến và Lâm Tiêu.

- Hồ Hàng Hàng V: Chẳng lẽ các bạn không có bạn bè là cặp đôi của nhau sao? [vẫy tay .JPG]

Đính kèm là một bức ảnh, một bức ảnh tập thể không quá trang trọng được chụp khi họ 16, 17 tuổi, ai cũng có chút trẻ con với nụ cười rạng rỡ.

Bức ảnh vừa được đăng lên, hình ảnh Hồ Hàng Hàng mập mạp đã rất nhanh thu hút fan, chủ đề bàn luận dần chuyển hướng sáng anh.

Một cơn bão, nổi lên rồi lại lắng xuống.

-

Kỳ nghỉ đông của Thanh Đại không dài, chỉ có hai tuần, một ngày trước ngày kết thúc, Giang Yến dẫn Lâm Tiêu đi viếng mộ Phương Hải.

Nghĩa trang nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh được bao bởi những hàng cây xanh.

Phần mộ của Phương Hải đối diện với một tòa nhà ở phía xa, nơi đó là Viện Kỹ thuật Vật lý Tây Thành, một giấc mơ mà Phương Hải chưa kịp thực hiện.

Nắng mùa đông nhẹ nhàng, không gay gắt như mùa hè.

Lâm Tiêu nhìn bức ảnh trên mộ, theo Giang Yến, quỳ lạy ba lần, cuối cùng cô tiếp nối những hành động của Giang Yến, cầm khăn trắng lau những vết bụi trên bức ảnh.

Giang Yến ngồi xổm ở bên cạnh, lấy rượu yêu thích của Phương Hải ra, rót ba ly, mỉm cười nói: "Bố, năm nay con không một mình đến thăm bố."

"Bố đừng lo lắng, con sẽ ổn thôi.” Giang Yến cầm ly rượu lên, đổ trước mộ, "Hiện con đang cùng con trai của giáo sư Lý Nam là Lý Hải làm một hạng mục, bố còn nhớ giáo sư Lý Nam không, ông ấy nói với con lúc trước bố là sinh viên giỏi nhất trong phòng thí nghiệm của ông ấy."

"Giáo sư Lý Nam bây giờ vẫn còn nhớ bố đấy.” Giang Yến thở dài: "Chuyện bố từ bỏ tiếp tục nghiên cứu vật lý lúc trước, ông ấy thực sự không còn trách bố nữa, năm trước còn muốn đến thăm bố. "

"Bố.” Giang Yến cử động hai má, duỗi tay lau mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Nếu lúc đầu bố không quen biết bọn họ thì tốt rồi. "

Nhắc tới thời sinh viên của Phương Hải, ban đầu, Giang Yến chỉ biết ông là một sinh viên rất giỏi ở trường, nhưng anh không biết ông lại ưu tú như vậy.

Sau khi đến đại học Thanh, anh biết Phương Hải đã từ bỏ điều gì vì Vu Phong Yên trong những lời than thở của giáo sư Lý.

Nếu trên đời này có cái gì có thể so sánh với sự quý giá của sinh mệnh, vậy thì tình yêu của Phương Hải còn hơn thế rất nhiều.

......

Khi ra khỏi nghĩa trang, cảm xúc của Giang Yến vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc nhìn thấy Vu Phong Yên và Giang Tùy Viễn đang đứng dưới chân núi, Lâm Tiêu sợ anh không khống chế được cảm xúc sẽ làm ra nhưng hành động không tốt, vậy nên lén đưa tay nắm chặt tay anh.



Giang Yến chú ý tới động tác của cô, hạ mắt xuống, hỏi: "Làm gì vậy?"

Lâm Tiêu cố ý giả vờ ngốc, "Không có gì, đường không bằng phẳng, em nắm tay anh đi sẽ vững hơn."

"......"

Vu Phong Yên và Giang Tùy Viễn đã hai năm không gặp Giang Yến, bọn họ có chút bối rối khi thấy hai người họ ở đây.

Giang Yến vẫn luôn phản đối việc Giang Tùy Viễn đến viếng Phương Hải, Vu Phong Yên cũng biết điều đó, nên mấy năm nay chỉ đến một mình.

Chỉ là năm nay, bà và Giang Tùy Viễn lại có con riêng, cho nên mới nghĩ đến chuyện cùng nhau đến đây, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nhau.

Bốn người họ đứng mặt đối mặt một lúc, Giang Yến dẫn đầu nhìn ra xa, giơ chân đi đến bậc đá ở bên cạnh, "Đi thôi."

Lâm Tiêu đi theo anh, ân cần hỏi: "Không chào hỏi sao?"

"Không cần thiết. "

Đi được vài bước, Vu Phong Yên đột nhiên ngăn bọn họ lại, nhưng cô không gọi Giang Yến mà là Lâm Tiêu: "Lâm tiểu thư, tôi muốn nói chuyện một mình với cháu, được không?"

Bước chân của Lâm Tiêu dừng lại, Giang Yến muốn từ chối thay, lại bị cô ngăn, nhìn lại Vu Phong Yên, mỉm cười lịch sự: "Giang thái thái, chúng cháu còn có việc, không nói chuyện được rồi."

Vừa dứt lời, không đợi câu trả lời của Vu Phong Yên, thuận tay kéo Giang Yến đi xa.

Lúc đi ra khỏi nghĩa trang, Lâm Tiêu nhìn Giang Yến đang im lặng, do dự: "Em vừa nãy......làm không đúng sao?"

"Không có.” Giang Yến mỉm cười: "Em làm gì cũng đúng."

"Em biết em làm vậy thật không lễ phép.” Lâm Tiêu cúi thấp đầu, "Nhưng em không thích bọn họ, em hi vọng đời này không gặp lại họ nữa. "

Trong nhận thức của Lâm Tiêu, tất cả cảm xúc tiêu cực của Giang Yến đều xuất phát từ họ, trong lòng cô khó có thể có thiện cảm với họ.

Mặc kệ bọn họ có muốn tốt cho Giang Yến đến đâu, nhưng cái họ coi là tốt đó Giang Yến không nhận, cô tất nhiên cũng không nhận.

Giang Yến biết trong lòng Lâm Tiêu đang nghĩ gì, cũng biết cô vì mình nên mới làm vậy, nhẹ thở dài, sờ sờ đầu cô như một đứa trẻ, hạ thấp giọng dỗ dành: "Em rất tốt, em cũng không làm sai gì cả."

Anh rút tay về, nhìn lại hai bóng người mờ mịt ở phía xa, nói: "Sau này chúng ta sẽ không gặp lại bọn họ nữa."

-

Sau kỳ nghỉ đông, cuộc sống đại học càng ngày càng bận hơn.

Giang Yến học kỳ này tạm thời kết thúc huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, chuyên tâm theo giáo sư Lý Nam làm các dự án, tăng kinh nghiệm thực tế.

Vợ của giá sư Lý Nam là Lục Nhàn – giáo viên chuyên nghành của Lâm Tiêu, cũng do chồng nên bà biết nhiều về mối quan hệ giữa Giang Yến và Lâm Tiêu, vì vậy bình thường cũng quan tâm Lâm Tiêu nhiều hơn, khi có cơ hội tiếp xúc với vài vụ án cũng sẽ dẫn Lâm Tiêu đi cùng.

Cả hai đều rất bận, thời gian thường không khớp nhau, có lúc rõ ràng cùng một trường, nhưng lại có cảm giác như đang yêu xa, mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần.

Chớp mắt lại đến lập hạ.

Kỳ học kết thúc, Giang Yến ở lại trường tiếp tục theo dõi tiến độ dự án, khoa luật của Lâm Tiêu không có nhiều việc phải làm, sau khi ở lại trường nửa tháng, cô một mình trở về Tây Thành.

Trước khi đi, Giang Yến tranh thủ thời gian dùng bữa với cô.

Lâm Tiêu nhìn gò má anh rõ ràng giảm cân rất nhiều, cảm thấy đau lòng, "Phòng thí nghiệm của anh không cho anh ăn cơm sao?"

"Không có.” Giang Yến gắp hai miếng thịt vào bát của cô, thản nhiên nói: "Có thể là dạo này thường thức khuya. "

Giang Yến không dám nói sự thật cho cô, bình thường bọn họ ở trong phòng thí nghiệm, ba bữa ăn không cố định là bình thường, thậm chí có ngày chỉ có thể ăn một bữa sáng.

Những chuyện nói ra là bị ăn tát này, anh tuyệt đối không nói ra.

"Thức khuya có thể gây rụng tóc và hói đầu.” Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn tóc anh, có chút lo lắng, "Xem ra bây giờ em nên mua một số loại tinh dầu mọc tóc."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook