Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 106: Ngoại Truyện 7: Cầu Hôn
Tuế Kiến
14/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Mùa đông ở các thành phố ven biển của Syria không lạnh và khô như trong nước, mùa đông ở đây ấm và mưa nhiều hơn, nắng mưa đan xen.
Đêm khuya, sau một trận mưa bầu trời trong , vắng lặng, chỉ có vầng trăng khuyết với những ngôi sao mờ ảo.
Viện nghiên cứu khoa học được thành lập tạm thời ở ngoại ô Latakia vẫn sáng đèn, xa xa còn nghe thấy tiếng cười vọng lại, và những bóng người thấp thoáng trước cửa sổ.
Một lúc sau, cánh cổng sân được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ trong bước ra đứng trước cửa.
Trên cánh cửa gỗ phía sau anh có hai chữ phúc màu đỏ, do cửa mở ra nên một góc của một chữ bị gió cuốn lên, từ từ rơi ra .
Trong đêm mưa có một tầng sương mù, Giang Yến thản nhiên ngồi trên bậc thang gồ ghề, thò tay vào túi áo khoác lấy bao thuốc lá và bật lửa.
Sau một vài động tác, giữa các ngón tay anh xuất hiện một đốm màu đỏ.
Khói hòa với sương mờ, cuối cùng hòa vào màn đêm.
Đã bốn tháng kể từ khi đến đây, Giang Yến từ chỗ lạ nước lạ cái giờ đã có thể ở trong viện nghiên cứu khoa học 24 giờ không ngủ.
Anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tâm trạng không chắc chắn, điếu thuốc trong tay chậm rãi cháy hết, cuối cùng hóa thành một ít tro rơi xuống dưới chân anh.
Lúc Lý Nam từ viện nghiên cứu đi ra, ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng dáng cô đơn đang ngồi ở cổng sân, lắc đầu cười, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, "Sao vậy, nhớ nhà ?”
Thấy người đến là Lý Nam, Giang Yến vội vàng dập điếu thuốc trong tay, vô tình xoa một ít tro thuốc vào giữa các ngón tay, rất ấm.
Anh hạ mắt xuống, cọ ngón tay vào nơi đó, thì thầm: "Chẳng lẽ thầy không nhớ nhà sao?”
"Đương nhiên là nhớ, làm công việc như chúng ta, nhớ nhà là chuyện thường." Lý Nam nói: "Năm thầy và sư mẫu của em kết hôn, đất nước đang chuẩn bị thử nghiệm bay kết hợp hai quả bom, lúc đó toàn bộ nhân viên kỹ thuật đều phải xuống tuyến cơ sở để hỗ trợ kỹ thuật, cả một năm trời, bọn thầy đều không được về nhà, cũng giống như bây giờ, không thể liên hệ với người nhà. Vào thời điểm đó, bất kỳ sự phát triển nào trong lĩnh vực này của một quốc gia sẽ là mối đe dọa lớn đối với các quốc gia khác, vì vậy lúc đó trong mắt những người khác, bọn thầy như thể đã biến mất, không có bất cứ thông tin gì, cũng không thể tiết lộ cho người nhà bất cứ điều gì. ”
"Năm đó, thầy cũng giống em bây giờ, mỗi lúc rảnh rỗi là nhớ nhà vô cùng, nhớ sư mẫu của em, nhớ cơm bà ấy nấu." Lý Nam mỉm cười, "Cái gì cũng nhớ, đến lời nhắc của sư mẫu em thầy cũng nhớ mấy lần.”
Giang Yến hạ cánh tay xuống, lần theo đầu ngón tay của mình trên mặt đất một cách ngẫu nhiên. Trong mắt anh hiện lên một nụ cười, nhưng giọng nói lại có chút buồn bã, "Trước khi đến em không nghĩ em sẽ nhớ nhiều đến vậy.”
Nghĩ đến có những lúc đêm khuya trong phòng thí nghiệm, sẽ đột nhiện gọi tên cô, sau đó không đợi được câu trả lời, mới hồi thần cười bản thân có phải ngốc rồi không.
"Cứ nhớ đi." Lý Nam vỗ vỗ bả vai anh, đứng dậy nghiêm túc nói: "Dù sao sau này những ngày tháng như thế này chỉ nhiều chứ không ít.”
Lý Nam vào không bao lâu, Giang Yến cũng đứng dậy chuẩn bị vào, trước khi bước vào cửa, anh giơ tay dán lại chứ Phúc màu đỏ trên cửa.
Hai tháng còn lại trôi nhanh hơn trước rất nhiều, cho đến ngày về Trung Quốc, Giang Yến vẫn còn trong trạng thái thôi miên.
Từ Damascus, Syria bay về thành phố Tĩnh An mất hơn 20 giờ, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Tĩnh An thì đã là rạng sáng.
Thành phố Tĩnh An vào cuối mùa xuân lúc này vẫn còn hơi mát mẻ.
Lý Nam dẫn một nhóm người đến chỗ ở đã được sắp xếp. Mặc dù hỗ trợ kỹ thuật ở Latakia đã kết thúc, nhưng vẫn còn một số vấn đề tiếp theo của dự án chưa được hoàn thành, thậm chí họ còn không được phép liên lạc riêng với người ngoài, điện thoại của họ vẫn được trợ lý dự án giữ.
Sau khi đến nơi cất hành lý, Giang Yến cùng những người còn lại trong nhóm đến phòng của giáo sư Lý Nam để họp, họp đến khi trời sáng.
Sau cuộc họp, Giang Yến không đến nhà ăn ăn cùng mọi người, mà trở về ký túc xá tắm rửa, sau đó ngủ thiếp đi.
Một tuần sau, các hạng mục của dự án đã kết thúc, buổi tối cùng ngày, anh nhận được điện thoại từ trợ lý.
Sau khi mở máy, vì một thời gian dài tắt máy nên hệ thống phải mất mấy giây để cập nhật, sau đó là vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn gần nhất là của Tống Viễn.
- Anh, nhận được tin này thì mau gọi lại, xảy ra chuyện rồi..
Lông mày Giang Yến cau lại, gọi cho Tống Viễn.
-
Sau đêm giao thừa, tình trạng sức khỏe Phương Nghi Tống dần dần được cải thiện, nhưng Lâm Tiêu vẫn không yên tâm, ngày đêm ở bên cạnh bà.
Sau kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, Lâm Tiêu lại xin Lục Nhàn nghỉ thêm một tháng để chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Phương Nghi Tống.
Cảnh tượng Phương Nghi Tống muốn nhảy sông tự tử đã để lại một bóng đen sâu thẳm trong lòng Lâm Tiêu, lúc này cô giống như chú chim nhỏ sợ hãi, luôn sợ hãi nếu không cẩn thận Phương Nghi Tống sẽ xảy ra chuyện.
Trong một tháng chăm sóc Phương Nghi Tống, Lâm Tiêu hầu như không ngủ được một đêm yên giấc, thỉnh thoảng cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ đột nhiên thức dậy vào nửa đêm.
Thời gian trôi qua, thân thể của Phương Nghi Tống không hề suy sụp, nhưng Lâm Tiêu thì không thể chịu được nữa, tình trạng của cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Một lần khi đang lấy thuốc cho Phương Nghi Tống, cô đã ngã gục ngay trước cửa bệnh viện.
Khi Lâm Tiêu tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh, Phương Nghi Tống đang ngồi một bên, có chút mất tập trung, nghe thấy tiếng động của cô, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, háo hức nói: "Sao rồi con, đã đơn hơn chưa? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Lâm Tiêu lắc đầu: "Mẹ, con không sao."
Nghe vậy, Phương Nghi Tống giơ tay sờ sờ mặt cô, nghẹn ngào nói hai lần “Không sao là tốt rồi”.
Lâm Tiêu nắm tay Phương Nghi Tống không nói gì.
Lâm Tiêu đột nhiên bị ốm, đồng thời cũng làm cho Phương Nghi Tống tỉnh ngộ, bà dần dần vực dậy sau ly hôn.
Sau khi Lâm Tiêu xuất viện, Phương Nghi Tống đã chủ động hẹn gặp Lâm Vĩnh Thành.
Không lâu sau, trên tờ Tây Thành Daily đăng tải tin tức hai người ly hôn, gây ra nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Lâm Vĩnh Thành cũng là một doanh nhân nổi tiếng ở Tây Thành, chuyện tình của ông với Phương Nghi Tống làm rất nhiều người ngưỡng mộ, giờ đột nhiên ly hôn, tự nhiên thu hút không ít người quan tâm, một số tờ báo thông tin đã tìm hiểu nguyên nhân ly hôn nhưng điều không có manh mối.
Thông báo ly hôn vừa đưa ra, Lâm Tiêu nhận được điện thoại của Mạnh Hân, sau đó là Quan Triệt và Tống Viễn, đến người bận đến nỗi chân không chạm đất như Hồ Hàng Hàng cũng nhắn tin cho cô.
Chỉ là chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tiêu trở lại trường học, Phương Nghi Tống vẫn ở lại Tây Thành, nhưng bà bắt đầu chuẩn bị chuyển công ty mới đến thành phố Tĩnh An.
Những ngày khó chịu dường như đã kết thúc, thời gian vẫn trôi.
Trở lại trường, Lâm Tiêu trở nên bận rộn hơn vì thời gian nghỉ trước đó, Lục Nhàn biết nhà cô xảy ra chuyện, vì vậy thường gọi cô đến nhà ăn tối, dành thời gian trò chuyện và an ủi cô.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu và Lương Việt vừa ra khỏi thư viện.
Khuôn viên trường chìm trong ánh hoàng hôn, trời đất như nhuộm một màu, gió xuân mang theo hơi ấm.
Trên đường trở về ký túc xá, Lương Việt dường như nhìn thấy hình bóng Giang Yến ở cửa sổ ven đường, thản nhiên hỏi: "Này, Tiêu Tiêu, bạn Giang nhà cậu có phải sắp về đúng không?”
"Hình như là vậy." Lâm Tiêu mỉm cười: "Tớ không nhớ rõ.”
Lúc Giang Yến mới đến Syria, Lâm Tiêu đếm từng ngày trôi qua, đếm xem anh đi bao nhiêu ngày, khi nào anh sẽ trở về.
Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, cô một mình chăm sóc Phương Nghi Tống nên chẳng suy nghĩ được gì, cho đến đêm giao thừa Tết Nguyên đán, cô mới sốc khi nhận ra rằng tình yêu dành cho anh đã khắc sâu vào xương và máu của cô.
"Cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp." Lương Việt nắm cánh tay Lâm Tiêu, hỏi một câu rất thực tế: "Nhưng Tiêu Tiêu à, nếu sau này bạn Giang thường xuyên nửa năm không liên lạc như thế này, cậu có cảm thấy quá mệt mỏi mà từ bỏ tình cảm này không, dù sao thì tình cảm hai người có tốt đến đâu cũng vì thời gian mà thay đổi.”
Lâm Tiêu cụp mắt, không nói, không biết mình đang nghĩ gì.
Lương Việt đột nhiên nhớ ra chuyện của bố mẹ cô, do dự kéo tay cô lại: "Tiêu Tiêu, tớ không cố ý..."
Lời còn chưa nói xong, điện thoại trong túi của Lâm Tiêu đột nhiên vang lên, lấy ra thấy hai chữ Giang Yến đang gọi, cô vẫn ngơ ngác.
Lương Việt liếc nhìn màn hình điện thoại, ngạc nhiên nói: "Bạn Giang gọi điện, sao cậu không nghe?”
Lâm Tiêu lúc này mới hồi thần, bấm nút kết nối.
Giọng nói của Giang Yến có chút lo lắng, "Em ở đâu?”
"Ở trường."
"Vị trí cụ thể."
"Em đang ở dưới lầu ký túc xá."
"Ở đó đợi anh." Anh cúp điện thoại.
Lâm Tiêu cầm điện thoại càng ngẩn ngơ hơn.
Lương Việt giơ tay vẫy vẫy trước mắt cô, "Cậu sao thế, Giang Yến nói gì?”
"Anh bảo tớ ở đây đợi anh ấy." Lâm Tiêu cất điện thoại lại vào túi, có chút chưa phản ứng lại.
"Bạn học Giang trở về rồi?" Lương Việt mỉm cười: "Vậy tớ sẽ giúp cậu mang sách về trước, buổi tối tớ có hẹn một người bạn đi ăn tối. ”
"À, được." Lâm Tiêu đưa quyển sách cho cô, đột nhiên nói: "Việt Việt, câu hỏi cậu vừa hỏi tớ, tớ có đáp án rồi.”
"Hả?"
"Tớ sẽ không, ngay cả khi chúng tớ xa nhau lâu hơn, tớ cũng không từ bỏ tình cảm này." Lâm Tiêu ngước mắt lên, cười dịu dàng: "Bởi vì anh ấy là người mà tớ muốn ở bên suốt quãng đời còn lại. ”
-
Trước khi gặp Giang Yến, Lâm Tiêu đã nghĩ cô sẽ có rất nhiều ủy khuất muốn nói với anh, nhưng lúc thực sự gặp anh, lại không biết nói thế nào, thậm chí còn cảm thấy những ủy khuất đó dường như không còn làm người ta buồn như ban đầu nữa.
"Sao vậy?" Lâm Tiêu nhìn Giang Yến trước mặt có vẻ mặt có chút nghiêm nghị, cong môi cười, giọng điệu rất bình thường, "Anh trở về lúc nào?”
"Mấy ngày trước." Vừa xuống xe, anh liền chạy tới, cổ họng Giang Yến có chút khô khốc, anh nuốt nước bọt, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, "Anh xin lỗi.”
Lâm Tiêu “à” một tiếng: "Được rồi, anh xin lỗi cái gì?”
Giang Yến không lên tiếng, anh bước lên phía trước ôm người vào lòng, ở độ cao này, mặt Lâm Tiêu áp vào ngực anh, tai có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của anh.
Im lặng một lúc, Lâm Tiêu vỗ vỗ lưng anh, "Giang Yến, anh không cần xin lỗi em, anh không làm gì sai, em cũng không trách anh lúc đó không ở bên cạnh em. ”
Anh vẫn im lặng, chỉ hơi siết chặt cánh tay.
Lâm Tiêu im lặng thở dài, nhón chân lên hôn lên cằm anh, sau đó lại vòng tay ôm, nhẹ giọng nói: "Chỉ là em rất nhớ anh.”
Giang Yến ậm ừ: "Anh cũng vậy.”
Trước cửa ký túc xá người ra người vào, hai người đứng đó chưa được bao lâu mà đã thu hút bao ánh nhìn, Lâm Tiêu chú ý đến động tác của mấy người đó, đẩy cánh tay anh, nhắc nhở: "Có người đang nhìn.”
"Vậy cứ nhìn đi." Giang Yến không quan tâm, "Anh cũng đâu thu tiền.”
“……”
Nhưng, hai người họ không thể đứng dưới lầu lâu, không phải vì ngày càng có nhiều người xem, mà vì đêm đã khuya, rất nhiều muỗi bay ra từ bụi cây xung quanh, Lâm Tiêu bị cắn mấy nốt ở chân.
Giang Yến đến siêu thị gần đó mua dầu gió, xoa cho cô.
Dưới ánh đèn đường, Lâm Tiêu quan sát động tác của anh, đưa tay sờ sờ má anh, lẩm bẩm: "Hình như gầy đi rồi.”
"Ừm." Giang Yến cúi đầu xuống, động tác cũng không dừng lại, "Ai sang đó cùng gầy đi không ít, anh còn thuộc nhóm gầy ít đó.”
Lâm Tiêu cười cười: "Vậy có muốn em khen anh không? ”
"Tùy em." Giang Yến bôi vết cắn trên chân cô, sau đó bôi thêm một chút lên mạch cổ tay cô, cuối cùng vặn nắp đặt sang một bên, chỉ nửa ngồi xổm trên mặt đất, ngước lên nhìn cô.
Trăng sáng, cây côi tươi xanh, gió mang theo mùi thơm trong lành.
Giang Yến nắm tay cô, nắm thật mạnh, trong mắt dường như có ánh sáng, anh rất dịu dàng và kiên quyết khi nhìn cô, "Lâm Tiêu.”
"Dạ?" Cô nhìn anh với ánh sáng tương tự trong mắt.
Giang Yến khẽ lăn yết hầu, khi anh nói lại lần nữa, giọng nói của anh mang theo sự lo lắng không thể nhận ra, "Chúng ta kết hôn đi.”
Gió ngừng rồi lại nổi lên, tiếng ve sầu vang lên bên tai, trăng và sao thưa thớt trong đêm cuối xuân, lông mày của đàn ông ẩn mình dưới ánh trăng và màn đêm, không rõ ràng lắm.
Lâm Tiêu không biết tại sao.
Rõ ràng, lúc mới gặp anh vẫn không cảm thấy ủy khuất, nhưng giờ nghe thấy năm chữ này, cô lại cảm thấy mình có ủy khuất rất lớn.
Cô nhìn anh, không nói lời nào, chỉ khóc trong im lặng.
Giang Yến đau lòng đưa tay sờ lên mặt cô, cố ý đùa giỡn dỗ dành cô: "Kết hôn với anh ủy khuất lắm sao? Hửm”
Lâm Tiêu lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tiếng khóc của chính mình bao phủ.
Giang Yến thầm thở dài trong lòng, đứng dậy ôm người vào lòng, xoa xoa đầu an ủi: "Anh đã về rồi. ”
Nghe thấy lời này, ủy khuất trong lòng Lâm Tiêu dường như đã lên đến đỉnh điểm, cuối cùng không nhịn được mà vùi đầu vào vòng tay anh mà khóc lớn.
Cô vừa khóc vừa nói về những ủy khuất của mình .
Bố mẹ ly hôn.
Phương Nghi Tống định tự tử.
Bản thân thì bị suy nhược thần kinh.
……
Tất cả mọi thứ đều được bộc lộ trong tiếng khóc của cô.
Cuối cùng, Lâm Tiêu nép vào vòng tay anh, hai cánh tay quấn chặt lấy eo anh, như thể tìm thấy một khúc gỗ trên biển để bám víu, "Giang Yến, em không còn nhà nữa......"
Giang Yến im lặng nghe cô khóc, nghe thấy câu nói cuối của cô, anh duỗi tay kéo người ra khỏi vòng tay mình, ngồi xổm xuống nhìn cô lần nữa, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, nói với giọng chắc chắn và dịu dàng: "Đừng sợ, sau này chúng ta sẽ có một gia đình.”
Một ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.
-
Sau lời cầu hôn không quá trang trọng của Giang Yến, Lâm Tiêu lại theo chân giáo sư Lục Nhàn đến các vùng xa xôi hỗ trợ pháp lý.
Giang Yến cả ngày vẫn ở trong phòng thí nghiệm, giống như trước đây, nếu không anh sẽ chạy đến viện nghiên cứu khoa học hai ba ngày, cả ngày sẽ không gặp ai.
Xuân qua hè đến, chớp mắt mùa hè nóng bức lại đến.
Trong kỳ nghỉ hè, Phương Nghi Tống đã chuyển tất cả tài sản của mình ở Tây Thành đến thành phố Tĩnh An, bao gồm cả công ty hiện tại.
Nhưng thay vì tập trung toàn bộ sức lực vào công việc như trước đây, bà đã thuê một người quản lý chuyên nghiệp để phụ trách hầu hết công việc của công ty, bà chỉ xuất hiện trong một số cuộc họp ra quyết định quan trọng.
Vào giữa mùa hè, Giang Yến và Lâm Tiêu mỗi người có nửa tháng nghỉ hè, từ trường chuyển về nhà mới của Phương Nghi Tống.
Sau bữa tối, Giang Yến được Phương Nghi Tống gọi vào thư phòng, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng khi đi ra, vẻ mặt Giang Yến có chút nghiêm túc.
Lâm Tiêu nghiêng người lên, "Mẹ em nói gì với anh vậy?”
"Chuyện kết hôn." Giang Yến nói.
Lâm Tiêu nhìn anh, do dự: "Nhìn biểu cảm của anh kìa...... Mẹ em không đồng ý, phải không? ”
Giang Yến ừm một tiếng: "Mẹ em cho anh mười triệu, bảo anh rời xa em.”
“……”
Giang Yến không thể giả vờ được nữa, anh mỉm cười, sau đó đột nhiên lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra trực tiếp đeo lên ngón áp út của cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn nào đó, "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận. ”
Quá trình này còn qua quýt hơn so với lúc cầu hôn, lúc Lâm Tiêu hồi thần, anh đã xoay người chuẩn bị trở về phòng, Lâm Tiêu chạy tới ngăn anh lại, có chút hoài nghi, "Anh, anh, anh cứ như vậy mà kết thúc à?”
Giang Yến xoa nhẹ thái dương, như đang suy nghĩ xem mình còn thiếu cái gì.
Một lúc sau, anh đột nhiên giơ tay lên với chiếc nhẫn, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn, sau đó ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giọng điệu nghiêm trang trầm thấp, "Cô Lâm Tiêu, cô có bằng lòng gả cho anh Giang Yến, trở thành vợ của anh ấy, cho dù thế nào cũng không bao giờ xa nhau? ”
Lâm Tiêu sững sờ một lát, sau một lúc lâu, cô mỉm cười nói: "Em đồng ý. ”
Dù thế nào.
Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý.
Tác giả có điều muốn nói: - Tớ cũng nguyện ý:)
Dịch giả có điều muốn nói: He he mình hoàn truyện nha các bạn, cảm ơn các bạn đã đọc, hẹn gặp ở truyện tiếp theo nha
Mùa đông ở các thành phố ven biển của Syria không lạnh và khô như trong nước, mùa đông ở đây ấm và mưa nhiều hơn, nắng mưa đan xen.
Đêm khuya, sau một trận mưa bầu trời trong , vắng lặng, chỉ có vầng trăng khuyết với những ngôi sao mờ ảo.
Viện nghiên cứu khoa học được thành lập tạm thời ở ngoại ô Latakia vẫn sáng đèn, xa xa còn nghe thấy tiếng cười vọng lại, và những bóng người thấp thoáng trước cửa sổ.
Một lúc sau, cánh cổng sân được mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ trong bước ra đứng trước cửa.
Trên cánh cửa gỗ phía sau anh có hai chữ phúc màu đỏ, do cửa mở ra nên một góc của một chữ bị gió cuốn lên, từ từ rơi ra .
Trong đêm mưa có một tầng sương mù, Giang Yến thản nhiên ngồi trên bậc thang gồ ghề, thò tay vào túi áo khoác lấy bao thuốc lá và bật lửa.
Sau một vài động tác, giữa các ngón tay anh xuất hiện một đốm màu đỏ.
Khói hòa với sương mờ, cuối cùng hòa vào màn đêm.
Đã bốn tháng kể từ khi đến đây, Giang Yến từ chỗ lạ nước lạ cái giờ đã có thể ở trong viện nghiên cứu khoa học 24 giờ không ngủ.
Anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tâm trạng không chắc chắn, điếu thuốc trong tay chậm rãi cháy hết, cuối cùng hóa thành một ít tro rơi xuống dưới chân anh.
Lúc Lý Nam từ viện nghiên cứu đi ra, ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng dáng cô đơn đang ngồi ở cổng sân, lắc đầu cười, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, "Sao vậy, nhớ nhà ?”
Thấy người đến là Lý Nam, Giang Yến vội vàng dập điếu thuốc trong tay, vô tình xoa một ít tro thuốc vào giữa các ngón tay, rất ấm.
Anh hạ mắt xuống, cọ ngón tay vào nơi đó, thì thầm: "Chẳng lẽ thầy không nhớ nhà sao?”
"Đương nhiên là nhớ, làm công việc như chúng ta, nhớ nhà là chuyện thường." Lý Nam nói: "Năm thầy và sư mẫu của em kết hôn, đất nước đang chuẩn bị thử nghiệm bay kết hợp hai quả bom, lúc đó toàn bộ nhân viên kỹ thuật đều phải xuống tuyến cơ sở để hỗ trợ kỹ thuật, cả một năm trời, bọn thầy đều không được về nhà, cũng giống như bây giờ, không thể liên hệ với người nhà. Vào thời điểm đó, bất kỳ sự phát triển nào trong lĩnh vực này của một quốc gia sẽ là mối đe dọa lớn đối với các quốc gia khác, vì vậy lúc đó trong mắt những người khác, bọn thầy như thể đã biến mất, không có bất cứ thông tin gì, cũng không thể tiết lộ cho người nhà bất cứ điều gì. ”
"Năm đó, thầy cũng giống em bây giờ, mỗi lúc rảnh rỗi là nhớ nhà vô cùng, nhớ sư mẫu của em, nhớ cơm bà ấy nấu." Lý Nam mỉm cười, "Cái gì cũng nhớ, đến lời nhắc của sư mẫu em thầy cũng nhớ mấy lần.”
Giang Yến hạ cánh tay xuống, lần theo đầu ngón tay của mình trên mặt đất một cách ngẫu nhiên. Trong mắt anh hiện lên một nụ cười, nhưng giọng nói lại có chút buồn bã, "Trước khi đến em không nghĩ em sẽ nhớ nhiều đến vậy.”
Nghĩ đến có những lúc đêm khuya trong phòng thí nghiệm, sẽ đột nhiện gọi tên cô, sau đó không đợi được câu trả lời, mới hồi thần cười bản thân có phải ngốc rồi không.
"Cứ nhớ đi." Lý Nam vỗ vỗ bả vai anh, đứng dậy nghiêm túc nói: "Dù sao sau này những ngày tháng như thế này chỉ nhiều chứ không ít.”
Lý Nam vào không bao lâu, Giang Yến cũng đứng dậy chuẩn bị vào, trước khi bước vào cửa, anh giơ tay dán lại chứ Phúc màu đỏ trên cửa.
Hai tháng còn lại trôi nhanh hơn trước rất nhiều, cho đến ngày về Trung Quốc, Giang Yến vẫn còn trong trạng thái thôi miên.
Từ Damascus, Syria bay về thành phố Tĩnh An mất hơn 20 giờ, lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Tĩnh An thì đã là rạng sáng.
Thành phố Tĩnh An vào cuối mùa xuân lúc này vẫn còn hơi mát mẻ.
Lý Nam dẫn một nhóm người đến chỗ ở đã được sắp xếp. Mặc dù hỗ trợ kỹ thuật ở Latakia đã kết thúc, nhưng vẫn còn một số vấn đề tiếp theo của dự án chưa được hoàn thành, thậm chí họ còn không được phép liên lạc riêng với người ngoài, điện thoại của họ vẫn được trợ lý dự án giữ.
Sau khi đến nơi cất hành lý, Giang Yến cùng những người còn lại trong nhóm đến phòng của giáo sư Lý Nam để họp, họp đến khi trời sáng.
Sau cuộc họp, Giang Yến không đến nhà ăn ăn cùng mọi người, mà trở về ký túc xá tắm rửa, sau đó ngủ thiếp đi.
Một tuần sau, các hạng mục của dự án đã kết thúc, buổi tối cùng ngày, anh nhận được điện thoại từ trợ lý.
Sau khi mở máy, vì một thời gian dài tắt máy nên hệ thống phải mất mấy giây để cập nhật, sau đó là vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn gần nhất là của Tống Viễn.
- Anh, nhận được tin này thì mau gọi lại, xảy ra chuyện rồi..
Lông mày Giang Yến cau lại, gọi cho Tống Viễn.
-
Sau đêm giao thừa, tình trạng sức khỏe Phương Nghi Tống dần dần được cải thiện, nhưng Lâm Tiêu vẫn không yên tâm, ngày đêm ở bên cạnh bà.
Sau kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, Lâm Tiêu lại xin Lục Nhàn nghỉ thêm một tháng để chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Phương Nghi Tống.
Cảnh tượng Phương Nghi Tống muốn nhảy sông tự tử đã để lại một bóng đen sâu thẳm trong lòng Lâm Tiêu, lúc này cô giống như chú chim nhỏ sợ hãi, luôn sợ hãi nếu không cẩn thận Phương Nghi Tống sẽ xảy ra chuyện.
Trong một tháng chăm sóc Phương Nghi Tống, Lâm Tiêu hầu như không ngủ được một đêm yên giấc, thỉnh thoảng cho dù ngủ thiếp đi cũng sẽ đột nhiên thức dậy vào nửa đêm.
Thời gian trôi qua, thân thể của Phương Nghi Tống không hề suy sụp, nhưng Lâm Tiêu thì không thể chịu được nữa, tình trạng của cô ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Một lần khi đang lấy thuốc cho Phương Nghi Tống, cô đã ngã gục ngay trước cửa bệnh viện.
Khi Lâm Tiêu tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh, Phương Nghi Tống đang ngồi một bên, có chút mất tập trung, nghe thấy tiếng động của cô, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, háo hức nói: "Sao rồi con, đã đơn hơn chưa? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Lâm Tiêu lắc đầu: "Mẹ, con không sao."
Nghe vậy, Phương Nghi Tống giơ tay sờ sờ mặt cô, nghẹn ngào nói hai lần “Không sao là tốt rồi”.
Lâm Tiêu nắm tay Phương Nghi Tống không nói gì.
Lâm Tiêu đột nhiên bị ốm, đồng thời cũng làm cho Phương Nghi Tống tỉnh ngộ, bà dần dần vực dậy sau ly hôn.
Sau khi Lâm Tiêu xuất viện, Phương Nghi Tống đã chủ động hẹn gặp Lâm Vĩnh Thành.
Không lâu sau, trên tờ Tây Thành Daily đăng tải tin tức hai người ly hôn, gây ra nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Lâm Vĩnh Thành cũng là một doanh nhân nổi tiếng ở Tây Thành, chuyện tình của ông với Phương Nghi Tống làm rất nhiều người ngưỡng mộ, giờ đột nhiên ly hôn, tự nhiên thu hút không ít người quan tâm, một số tờ báo thông tin đã tìm hiểu nguyên nhân ly hôn nhưng điều không có manh mối.
Thông báo ly hôn vừa đưa ra, Lâm Tiêu nhận được điện thoại của Mạnh Hân, sau đó là Quan Triệt và Tống Viễn, đến người bận đến nỗi chân không chạm đất như Hồ Hàng Hàng cũng nhắn tin cho cô.
Chỉ là chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.
Kỳ nghỉ kết thúc, Lâm Tiêu trở lại trường học, Phương Nghi Tống vẫn ở lại Tây Thành, nhưng bà bắt đầu chuẩn bị chuyển công ty mới đến thành phố Tĩnh An.
Những ngày khó chịu dường như đã kết thúc, thời gian vẫn trôi.
Trở lại trường, Lâm Tiêu trở nên bận rộn hơn vì thời gian nghỉ trước đó, Lục Nhàn biết nhà cô xảy ra chuyện, vì vậy thường gọi cô đến nhà ăn tối, dành thời gian trò chuyện và an ủi cô.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu và Lương Việt vừa ra khỏi thư viện.
Khuôn viên trường chìm trong ánh hoàng hôn, trời đất như nhuộm một màu, gió xuân mang theo hơi ấm.
Trên đường trở về ký túc xá, Lương Việt dường như nhìn thấy hình bóng Giang Yến ở cửa sổ ven đường, thản nhiên hỏi: "Này, Tiêu Tiêu, bạn Giang nhà cậu có phải sắp về đúng không?”
"Hình như là vậy." Lâm Tiêu mỉm cười: "Tớ không nhớ rõ.”
Lúc Giang Yến mới đến Syria, Lâm Tiêu đếm từng ngày trôi qua, đếm xem anh đi bao nhiêu ngày, khi nào anh sẽ trở về.
Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, cô một mình chăm sóc Phương Nghi Tống nên chẳng suy nghĩ được gì, cho đến đêm giao thừa Tết Nguyên đán, cô mới sốc khi nhận ra rằng tình yêu dành cho anh đã khắc sâu vào xương và máu của cô.
"Cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp." Lương Việt nắm cánh tay Lâm Tiêu, hỏi một câu rất thực tế: "Nhưng Tiêu Tiêu à, nếu sau này bạn Giang thường xuyên nửa năm không liên lạc như thế này, cậu có cảm thấy quá mệt mỏi mà từ bỏ tình cảm này không, dù sao thì tình cảm hai người có tốt đến đâu cũng vì thời gian mà thay đổi.”
Lâm Tiêu cụp mắt, không nói, không biết mình đang nghĩ gì.
Lương Việt đột nhiên nhớ ra chuyện của bố mẹ cô, do dự kéo tay cô lại: "Tiêu Tiêu, tớ không cố ý..."
Lời còn chưa nói xong, điện thoại trong túi của Lâm Tiêu đột nhiên vang lên, lấy ra thấy hai chữ Giang Yến đang gọi, cô vẫn ngơ ngác.
Lương Việt liếc nhìn màn hình điện thoại, ngạc nhiên nói: "Bạn Giang gọi điện, sao cậu không nghe?”
Lâm Tiêu lúc này mới hồi thần, bấm nút kết nối.
Giọng nói của Giang Yến có chút lo lắng, "Em ở đâu?”
"Ở trường."
"Vị trí cụ thể."
"Em đang ở dưới lầu ký túc xá."
"Ở đó đợi anh." Anh cúp điện thoại.
Lâm Tiêu cầm điện thoại càng ngẩn ngơ hơn.
Lương Việt giơ tay vẫy vẫy trước mắt cô, "Cậu sao thế, Giang Yến nói gì?”
"Anh bảo tớ ở đây đợi anh ấy." Lâm Tiêu cất điện thoại lại vào túi, có chút chưa phản ứng lại.
"Bạn học Giang trở về rồi?" Lương Việt mỉm cười: "Vậy tớ sẽ giúp cậu mang sách về trước, buổi tối tớ có hẹn một người bạn đi ăn tối. ”
"À, được." Lâm Tiêu đưa quyển sách cho cô, đột nhiên nói: "Việt Việt, câu hỏi cậu vừa hỏi tớ, tớ có đáp án rồi.”
"Hả?"
"Tớ sẽ không, ngay cả khi chúng tớ xa nhau lâu hơn, tớ cũng không từ bỏ tình cảm này." Lâm Tiêu ngước mắt lên, cười dịu dàng: "Bởi vì anh ấy là người mà tớ muốn ở bên suốt quãng đời còn lại. ”
-
Trước khi gặp Giang Yến, Lâm Tiêu đã nghĩ cô sẽ có rất nhiều ủy khuất muốn nói với anh, nhưng lúc thực sự gặp anh, lại không biết nói thế nào, thậm chí còn cảm thấy những ủy khuất đó dường như không còn làm người ta buồn như ban đầu nữa.
"Sao vậy?" Lâm Tiêu nhìn Giang Yến trước mặt có vẻ mặt có chút nghiêm nghị, cong môi cười, giọng điệu rất bình thường, "Anh trở về lúc nào?”
"Mấy ngày trước." Vừa xuống xe, anh liền chạy tới, cổ họng Giang Yến có chút khô khốc, anh nuốt nước bọt, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, "Anh xin lỗi.”
Lâm Tiêu “à” một tiếng: "Được rồi, anh xin lỗi cái gì?”
Giang Yến không lên tiếng, anh bước lên phía trước ôm người vào lòng, ở độ cao này, mặt Lâm Tiêu áp vào ngực anh, tai có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của anh.
Im lặng một lúc, Lâm Tiêu vỗ vỗ lưng anh, "Giang Yến, anh không cần xin lỗi em, anh không làm gì sai, em cũng không trách anh lúc đó không ở bên cạnh em. ”
Anh vẫn im lặng, chỉ hơi siết chặt cánh tay.
Lâm Tiêu im lặng thở dài, nhón chân lên hôn lên cằm anh, sau đó lại vòng tay ôm, nhẹ giọng nói: "Chỉ là em rất nhớ anh.”
Giang Yến ậm ừ: "Anh cũng vậy.”
Trước cửa ký túc xá người ra người vào, hai người đứng đó chưa được bao lâu mà đã thu hút bao ánh nhìn, Lâm Tiêu chú ý đến động tác của mấy người đó, đẩy cánh tay anh, nhắc nhở: "Có người đang nhìn.”
"Vậy cứ nhìn đi." Giang Yến không quan tâm, "Anh cũng đâu thu tiền.”
“……”
Nhưng, hai người họ không thể đứng dưới lầu lâu, không phải vì ngày càng có nhiều người xem, mà vì đêm đã khuya, rất nhiều muỗi bay ra từ bụi cây xung quanh, Lâm Tiêu bị cắn mấy nốt ở chân.
Giang Yến đến siêu thị gần đó mua dầu gió, xoa cho cô.
Dưới ánh đèn đường, Lâm Tiêu quan sát động tác của anh, đưa tay sờ sờ má anh, lẩm bẩm: "Hình như gầy đi rồi.”
"Ừm." Giang Yến cúi đầu xuống, động tác cũng không dừng lại, "Ai sang đó cùng gầy đi không ít, anh còn thuộc nhóm gầy ít đó.”
Lâm Tiêu cười cười: "Vậy có muốn em khen anh không? ”
"Tùy em." Giang Yến bôi vết cắn trên chân cô, sau đó bôi thêm một chút lên mạch cổ tay cô, cuối cùng vặn nắp đặt sang một bên, chỉ nửa ngồi xổm trên mặt đất, ngước lên nhìn cô.
Trăng sáng, cây côi tươi xanh, gió mang theo mùi thơm trong lành.
Giang Yến nắm tay cô, nắm thật mạnh, trong mắt dường như có ánh sáng, anh rất dịu dàng và kiên quyết khi nhìn cô, "Lâm Tiêu.”
"Dạ?" Cô nhìn anh với ánh sáng tương tự trong mắt.
Giang Yến khẽ lăn yết hầu, khi anh nói lại lần nữa, giọng nói của anh mang theo sự lo lắng không thể nhận ra, "Chúng ta kết hôn đi.”
Gió ngừng rồi lại nổi lên, tiếng ve sầu vang lên bên tai, trăng và sao thưa thớt trong đêm cuối xuân, lông mày của đàn ông ẩn mình dưới ánh trăng và màn đêm, không rõ ràng lắm.
Lâm Tiêu không biết tại sao.
Rõ ràng, lúc mới gặp anh vẫn không cảm thấy ủy khuất, nhưng giờ nghe thấy năm chữ này, cô lại cảm thấy mình có ủy khuất rất lớn.
Cô nhìn anh, không nói lời nào, chỉ khóc trong im lặng.
Giang Yến đau lòng đưa tay sờ lên mặt cô, cố ý đùa giỡn dỗ dành cô: "Kết hôn với anh ủy khuất lắm sao? Hửm”
Lâm Tiêu lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tiếng khóc của chính mình bao phủ.
Giang Yến thầm thở dài trong lòng, đứng dậy ôm người vào lòng, xoa xoa đầu an ủi: "Anh đã về rồi. ”
Nghe thấy lời này, ủy khuất trong lòng Lâm Tiêu dường như đã lên đến đỉnh điểm, cuối cùng không nhịn được mà vùi đầu vào vòng tay anh mà khóc lớn.
Cô vừa khóc vừa nói về những ủy khuất của mình .
Bố mẹ ly hôn.
Phương Nghi Tống định tự tử.
Bản thân thì bị suy nhược thần kinh.
……
Tất cả mọi thứ đều được bộc lộ trong tiếng khóc của cô.
Cuối cùng, Lâm Tiêu nép vào vòng tay anh, hai cánh tay quấn chặt lấy eo anh, như thể tìm thấy một khúc gỗ trên biển để bám víu, "Giang Yến, em không còn nhà nữa......"
Giang Yến im lặng nghe cô khóc, nghe thấy câu nói cuối của cô, anh duỗi tay kéo người ra khỏi vòng tay mình, ngồi xổm xuống nhìn cô lần nữa, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô, nói với giọng chắc chắn và dịu dàng: "Đừng sợ, sau này chúng ta sẽ có một gia đình.”
Một ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.
-
Sau lời cầu hôn không quá trang trọng của Giang Yến, Lâm Tiêu lại theo chân giáo sư Lục Nhàn đến các vùng xa xôi hỗ trợ pháp lý.
Giang Yến cả ngày vẫn ở trong phòng thí nghiệm, giống như trước đây, nếu không anh sẽ chạy đến viện nghiên cứu khoa học hai ba ngày, cả ngày sẽ không gặp ai.
Xuân qua hè đến, chớp mắt mùa hè nóng bức lại đến.
Trong kỳ nghỉ hè, Phương Nghi Tống đã chuyển tất cả tài sản của mình ở Tây Thành đến thành phố Tĩnh An, bao gồm cả công ty hiện tại.
Nhưng thay vì tập trung toàn bộ sức lực vào công việc như trước đây, bà đã thuê một người quản lý chuyên nghiệp để phụ trách hầu hết công việc của công ty, bà chỉ xuất hiện trong một số cuộc họp ra quyết định quan trọng.
Vào giữa mùa hè, Giang Yến và Lâm Tiêu mỗi người có nửa tháng nghỉ hè, từ trường chuyển về nhà mới của Phương Nghi Tống.
Sau bữa tối, Giang Yến được Phương Nghi Tống gọi vào thư phòng, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng khi đi ra, vẻ mặt Giang Yến có chút nghiêm túc.
Lâm Tiêu nghiêng người lên, "Mẹ em nói gì với anh vậy?”
"Chuyện kết hôn." Giang Yến nói.
Lâm Tiêu nhìn anh, do dự: "Nhìn biểu cảm của anh kìa...... Mẹ em không đồng ý, phải không? ”
Giang Yến ừm một tiếng: "Mẹ em cho anh mười triệu, bảo anh rời xa em.”
“……”
Giang Yến không thể giả vờ được nữa, anh mỉm cười, sau đó đột nhiên lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra trực tiếp đeo lên ngón áp út của cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn nào đó, "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận. ”
Quá trình này còn qua quýt hơn so với lúc cầu hôn, lúc Lâm Tiêu hồi thần, anh đã xoay người chuẩn bị trở về phòng, Lâm Tiêu chạy tới ngăn anh lại, có chút hoài nghi, "Anh, anh, anh cứ như vậy mà kết thúc à?”
Giang Yến xoa nhẹ thái dương, như đang suy nghĩ xem mình còn thiếu cái gì.
Một lúc sau, anh đột nhiên giơ tay lên với chiếc nhẫn, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn, sau đó ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, giọng điệu nghiêm trang trầm thấp, "Cô Lâm Tiêu, cô có bằng lòng gả cho anh Giang Yến, trở thành vợ của anh ấy, cho dù thế nào cũng không bao giờ xa nhau? ”
Lâm Tiêu sững sờ một lát, sau một lúc lâu, cô mỉm cười nói: "Em đồng ý. ”
Dù thế nào.
Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý.
Tác giả có điều muốn nói: - Tớ cũng nguyện ý:)
Dịch giả có điều muốn nói: He he mình hoàn truyện nha các bạn, cảm ơn các bạn đã đọc, hẹn gặp ở truyện tiếp theo nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.