Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 105: Ngoại Truyện 6: Biến Cố
Tuế Kiến
14/05/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Kỳ nghỉ hè năm cuối đại học, so với mấy mùa hè trước Lâm Tiêu bận hơn rất nhiều, dưới dự quan tâm đặc biệt của Lương Úy, mỗi ngày trong văn phòng luật cô đều xem không hết các hồ sơ vụ án và cũng viết không hết các phân tích về các vụ án.
Mặt trời mọc rồi lặn, bình minh rồi hoàng hôn, giống như con quay không bao giờ ngừng.
Thời tiết mùa hè, luôn biến hóa khó lường, trước đó mặt trời vẫn như thiêu như đốt, đến chiều tối đột nhiên thay đổi, không khí oi bức khó chịu, phía chân trời xuất hiện những đám mây đen lớn, rất nhanh biến thành một cơn báo ập đến.
Lúc Lâm Tiêu từ văn phòng luật đi ra, mưa vẫn chưa ngớt, mưa lớn từ trên trời rơi xuống, mây đen vẫn tiếp tục, cả thế giới như chìm vào mở ảo.
Cô đứng trong đại sảnh một lúc, một tiếng sấm đột ngột vang lên bên ngoài tòa nhà, tiếp theo là một trận mưa thậm chí còn dữ dội hơn.
Lâm Tiêu lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem giờ, mới sáu giờ rưỡi, cô suy nghĩ một chút, đơn giản quay trở lại cửa thang máy, định quay lại văn phòng xem vụ án một lúc.
Phòng làm việc của Lương Úy ở tầng hai mươi, khi thang máy lên tầng mười, Lâm Tiêu nhận được cuộc gọi từ Giang Yến.
"Em tan làm chưa?"
Thang máy dừng lại, có người khác đi vào, Lâm Tiêu lùi lại một bước, "Em tan rồi, nhưng trời mưa nên vẫn đang ở văn phòng. "
Giang Yến mỉm cười: "Vậy em xuống đi, anh đợi em dưới tầng gửi xe B1."
Lâm Tiêu ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút trước khi thang máy sắp đóng lại, xin lỗi người bên cạnh: " Xin lỗi."
Ra khỏi thang máy, Lâm Tiêu cúi xuống xoa xoa đầu gối vừa rồi vô tình chạm vào, lại nói với đầu bên kia điện thoại: "Anh về lúc nào?"
Kỳ nghỉ học kỳ này, Giang Yến cùng giáo sư Lý Nam đến Viện nghiên cứu khoa học, ở bên đó nghiên cứu không về Tây Thành, bình thường còn bận hơn cả Lâm Tiêu, thường thường trả lời tin nhắn đều vào rạng sáng.
"Anh về hồi chiều.” Bãi đỗ xe kín gió, không khí không lưu thông, anh đóng cửa sổ, thấp giọng cười: "Đặc biệt đến đón em."
Khóe môi Lâm Tiêu cong lên, "Em xuống ngay đây. "
"Ừm. "
......
Mưa như trút nước, trước khi Giang Yến đến có nghe đài phát thanh thông tin trên đường cao tốc tắc đường rất nghiêm trọng, sau khi đón Lâm Tiêu, cũng không về Lâm gia luôn, mà cùng nhau về quán trước.
Nghỉ hè quán lúc nào cũng đông hơn bình thường.
Sau khi xuống xe hai người bị dính nước mưa, vào đến quán cũng không quan tâm chào hỏi mấy người bạn trong quán, mà trực tiếp lên phòng lầu ba.
Giang Yến tìm quần áo và khăn tắm sạch sẽ trong tủ rồi đưa cho Lâm Tiêu, "Em tắm trước đi, anh xuống lầu lấy ít trà gừng nóng. "
"Không cần.” Lâm Tiêu dùng khăn lau mái tóc ướt, "Tắm nước nóng là được rồi, hơn nữa, em cũng không thích uống trà gừng."
Nghe vậy, Giang Yến không nói gì, "Đi đi."
Sau khi Lâm Tiêu vào phòng tắm, Giang Yến cũng lấy quần áo đi sang phòng bên cạnh, tắm nhanh vài phút, khi ra ngoài cầm điện thoại xuống lầu.
Lâm Tiêu so với Giang Yến thì lâu hơn nhiều, lúc từ phòng tắm đi ra đã là nửa tiếng sau, Giang Yến đã dọn dẹp xong, ngồi trước ghế sofa, máy tính vẫn nằm trên đùi anh như mọi khi.
Lâm Tiêu lau tóc rồi đi tới, thoáng nhìn qua cái bát nhỏ trên bàn, mí mắt nhảy lên, không biết nên khóc hay nên cười: "Sao anh nhanh vậy, đến trà gừng cũng nấu xong rồi."
Nghe thấy cô nói Giang Yến ngẩng đầu lên, đợi cô ngồi xuống, tự nhiên cầm khăn bông lau tóc cho cô, "Uống trước đi, uống xong đi sấy tóc."
"Không uống được không?" Lâm Tiêu nói: "Em không thích trà gừng, cũng không bật điều hòa, như vậy cũng không bị cảm lạnh mà?"
Giang Yến nghiêm túc nhìn cô, "Nếu không bật điều hòa, em sẽ nóng."
"......"
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Khi Lâm Tiêu bịt mũi uống xong, Giang Yến không biết tìm kẹo trái cây ở đâu, bóc vỏ rồi đút vào miệng cô.
Lâm Tiêu cầm khăn tắm vắt lên vai, mấy giọt nước trên tóc đã hết, cô dùng đầu lưỡi cuộn kẹo trong miệng, thấp giọng hỏi: "Sao anh về đột ngột vậy?"
"Nghỉ phép vài ngày.” Giang Yến cúi người lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, sau khi kiểm tra nhiệt độ, anh sấy tóc cho cô, "Thời gian này giáo sư Lý Nam cùng mấy đàn anh đang đi Syria khảo sát địa hình. "
Lâm Tiêu ngáp: "Giáo sư Lý thật sự rất bận. "
Bởi vì giáo sư Lục Nhàn là giáo viên chuyên ngành của cô, bình thường Lâm Tiêu thường nghe bà nhắc đến công việc của giáo sư Lý Nam, mỗi ngày đều rất bận, có khi bận đến nỗi cả năm đều không về thành phố Tĩnh An.
Máy sấy thổi gió ấm áp, Lâm Tiêu dựa vào ghế sofa, cơn buồn ngủ từ từ ập xuống.
Lúc ngừng sấy, Giang Yến nói, "Nếu sau khi khảo sát không có vấn đề gì, anh cùng mấy đàn anh cũng sẽ qua đó "
"Hả?" Mí mắt Lâm Tiêu nhảy lên, cơn buồn ngủ gần như biến mất, "Anh đi đâu vậy, Syria?"
Giang Yến gật đầu, "Viện Khoa học hàn lâm trong nước đã thành lập một dự án mới ở bên kia, cần nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ, giáo sư Lý Nam sẽ đi cùng bọn anh."
Lâm Tiêu cẩn thận suy nghĩ lời anh nói, hỏi trọng điểm: "Vậy anh đi bao lâu?"
"Nếu có quyết định.” Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô: "Trong nửa năm anh sẽ không thể về."
"......"
Lâm Yến không lên tiếng, âm thầm tiêu hóa "tin xấu" đột ngột trong lòng, Giang Yến cũng lẳng lặng ngồi sang một bên.
Sau một lúc lâu, Lâm Tiêu khẽ thở dài: "Vậy thì nửa năm nữa em sẽ không gặp được anh sao."
Giang Yến cầm tay cô, im lặng không nói.
Lâm Tiêu lẩm bẩm một đống, cuối cùng giơ tay nhéo cổ anh, bĩu môi, nói: "Bây giờ anh bóp chết, anh không cần phải đi nữa."
"......" Giang Yến sợ cô ngã khỏi ghế sofa, anh dùng một tay ôm sau lưng cô.
Lâm Tiêu làm ầm ĩ một hồi, dường như cảm thấy không ý nghĩa bèn dừng lại.
Cả hai đều đã trưởng thành, đều có những cân nhắc riêng cho cuộc sống, cũng như sắp xếp cho tương lai.
Giống như trước đây, cô theo giáo sư Lục Nhàn khắp nơi, cũng thường có khoảng thời gian dài không ở bên cạnh anh, đến điện thoại cũng không gọi được mấy cuộc, căn bản bận đến mức không nghĩ được việc gì.
"Thôi, không nói việc này với anh nữa.” Lâm Tiêu cúi đầu xỏ giày vào, tự an ủi mình: "Dù sao cũng chỉ nửa năm, hơn nữa chúng ta còn có điện thoại mà, em không sao."
Giang Yến nắm cổ tay cô, thấp giọng nói: "Không có điện thoại, đây là dự án bí mật, trong vòng nửa năm không được liên hệ với người bên ngoài."
Lưng Lâm Tiêu cứng đờ, hoài nghi nhìn anh: "Ý của anh là, nếu anh đến Syria, chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên lạc?"
Anh mím môi, "Đúng thế."
"......"
Im lặng một hồi, Lâm Tiêu phồng má lên, cúi xuống đưa tay nhéo cổ anh, chân thành nói: "Em cảm thấy em vẫn nên bóp chết anh thì tốt hơn."
"......"
Náo một lúc, Lâm Tiêu xoa xoa thái dương, thở dài: "Thật không ngờ em còn trẻ như vậy, đã phải làm góa phụ rồi."
Nghe vậy, Giang Yến ôm người vào lòng, thì thầm vào tai cô: "Em có biết như thế nào mới dùng đến từ góa phụ không?”
Lâm Tiêu mím khóe miệng, "Người như em."
"Là người phụ nữ đã có gia đình.” Giang Yến cười nói.
"......"
Nhưng dù thế nào, việc Giang Yến phải đến Syria, dường như đã là một điều chắc chắn, trong thời gian Giang Yến chờ tin từ giáo sư Lý Nam, Lâm Tiêu đã dần chấp nhận chuyện này.
Nửa tháng sau.
Giang Yến và một vài đàn anh trong phòng thí nghiệm nhận được email của Lý Nam, yêu cầu họ đến Syria càng sớm càng tốt.
Đêm trước khi khởi hành, Giang Yến đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, video call được bật rồi để sang một bên, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng của Lâm Tiêu từ bên kia.
Một lúc lại dặn anh mang theo một số loại thuốc thông thường, một lúc lại nhắc anh kiểm tra lại giấy tờ.
Sắp chia tay, Lâm Tiêu không còn lo lắng về việc không thể gặp anh trong sáu tháng tới như cô tưởng tượng, hơn nữa sau khi vào năm học mới, cô cũng cùng giáo sư Lục Nhàn đến một số vùng sâu vùng xa để hỗ trợ pháp lý.
Có lẽ bận rộn hơn sẽ thay thế nỗi nhớ anh.
Ngay sau khi Giang Yến lên đường sang Syria, Lâm Tiêu cũng nhận được tin nhắn từ giáo sư Lục Nhàn, hy vọng cô có thể trở lại trường học càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.
Hai ngày trước khi Lâm Tiêu chuẩn bị trở lại trường học, đúng lúc là sinh nhật một tuổi của Lâm Kỳ Sâm, cô đích thân đến chùa ở đường Tây Thành để cầu bình anh cho em trai.
Xin bùa bình an xong, cô được tiểu hòa thượng dẫn vào chính điện cầu nguyện.
Cô nhìn Đức Phật có đôi mắt hiền từ trong điện Tam Bảo, cung kính quỳ trên chiếu cói, lưng duỗi thẳng, sau đó quỳ lạy ba lần.
Phật tổ phù hộ, nguyện cho người con luôn mong nhớ, có thể bình an trở về.
-
Kỳ học đầu tiên của chương trình cao học vừa bắt đầu, nhóm của giáo sư Lục Nhàn và Lâm Tiêu bắt đầu cung cấp hỗ trợ pháp lý ở một số vùng sâu vùng xa của đất nước.
Thỉnh thoảng ở một số nơi có giao thông không thuận tiện và tín hiệu kém, nhóm thường ngắt kết nối với thế giới bên ngoài, Lâm Tiêu nhắn tin cho mẹ Lâm để báo an toàn, nếu gặp may thì có thể gửi, thỉnh thoảng không gặp may thì không thể gửi.
Đối với Giang Yến, Lâm Tiêu cũng không phải không nhớ, buổi tối khi cô nghỉ ngơi, cô thường gửi cho anh vài tin nhắn, dù những tin nhắn này không thể gửi đi hoặc có thể gửi được anh cũng không nhận được.
Dường như điều này trở thành một món ăn tinh thần cho cô.
Sau khi trải qua hơn một tháng ở vùng núi, Lâm Tiêu và nhóm của mình chuẩn bị đi đến các vùng dân tộc thiểu số xa xôi và khép kín hơn.
Lúc đến sân bay, Lâm Tiêu gọi điện cho mẹ Lâm hỏi thăm mấy chuyện trong nhà, còn hỏi mấy chuyện của Lâm Kỳ sâm.
Trước lúc cúp điện thoại, Lâm Tiêu nghe thấy âm thanh bập bẹ của em trai, còn cười nói với mẹ Lâm rằng đợi lần sau cô về, bạn nhỏ đã biết gọi chị rồi.
Sau đó, chưa kịp đợi Lâm Tiêu trở về, trong nhà đã xảy ra chuyện.
Trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Lâm Kỳ Sâm, Phương Nghi Tống vô tình phát hiện nhóm máu của Lâm Kỳ Sâm bị y tá điền nhầm là nhóm máu B, nhưng sau một loạt các cuộc kiểm tra, nhóm máu của Lâm Kỳ Sâm được xác định là nhóm máu B, không phải nhóm O như bà nghĩ.
Nhưng, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đều là nhóm máu A, không thể nào hai người có nhóm máu A lại sinh ra con nhóm máu B được.
Trong lúc kinh ngạc và hoảng sợ, Phương Nghi Tống nhanh chóng bình tĩnh lại, bí mật tìm một người bạn làm việc trong khoa xét nghiệm của bệnh viện, đồng thời kiểm tra mối quan hệ cha con giữa Lâm Kỳ Sâm và vợ chồng họ.
Kết quả ngoài dự liệu.
Lâm Kỳ Sâm là con của bọn họ, nhưng chỉ là con của mình Lâm Vĩnh Thành, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Phương Nghi Tống.
Nói cách khác, Lâm Kỳ Sâm thật ra chính là đứa trẻ mà Lâm Vĩnh Thành sinh ra với một người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Kết quả này chắc chắn là một cú sét đánh đối với Phương Nghi Tống, người vốn luôn bình tĩnh, lần đầu tiên mất kiểm soát cảm xúc và đập tan mọi thứ liên quan đến Lâm KỲ Sâm ở nhà.
Tranh ảnh, đồ chơi, cũi...... Tất cả những điều này, tại thời điểm này, chắc chắn là một loại tra tấn đối với bà, người tự hào về bản thân.
Người giúp việc rất nhanh đã báo cho Lâm Vĩnh Thành.
Xét nghiệm quan hệ cha con là bằng chứng không thể chối cãi, khi Lâm Vĩnh Thành đối mặt với sự chấp vấn của vợ, ông không có cách nào che giấu, chỉ có thể thú nhận mọi việc.
-
Sau khi Lâm Vĩnh Thành xác nhận thông tin liên quan của những người mang thai hộ, ông vô tình gặp một trong những người mang thai hộ - Diệp Tịnh, tại một bữa tiệc cocktail.
Lúc đó, Diệp Tịnh là một thực tập sinh bên công ty đối tác, theo lãnh đạo đến dự tiệc rượu, không hay biết bản thân được coi như một món quà tặng cho Lâm Vĩnh Thành.
Nhưng ai ai cũng biết, Lâm Vĩnh Thành và vợ tình cảm sâu đậm, luôn phản cảm với những chuyện này, nhưng đáng tiếc hổ cũng có lúc bất cẩn.
Một khi đã bất cẩn thì sẽ rơi vào bẫy, trải qua một đêm phong lưu.
Sau đó, Lâm Vĩnh Thành đã nghĩ đến việc bù đắp bằng tiền, nhưng thật không ngờ Diệp Tịnh lại mang thai.
Những năm qua, Lâm Vĩnh Thành đã rất nỗ lực để có được một đứa con trai, nhưng Phương Nghi Tống lại bị bệnh sau khi sinh ra Lâm Tiêu, không có cách nào mang thai lần nữa.
Những người mang thai hộ của hai người cũng không có cách nào thụ thai vì lý do của Phương Nghi Tống mà phôi thai thường yếu.
Đối mặt với đứa trẻ đột ngột này, Lâm Vĩnh Thành suy nghĩ rất lâu, không biết nên lựa chọn như thế nào, cuối cùng quyết định đi kiểm tra sức khỏe khi đứa trẻ được bốn tháng tuổi, nếu là con trai thì sẽ giữ lại.
Sau đó có kết quả kiểm tra, Diệp Tịnh mang thai là con trai, Lâm Vĩnh Thành vui mừng khôn xiết, bỏ ra rất nhiều tiền để che giấu chuyện này.
Mà Phương Nghi Tống từ đầu đến cuối đều không hay biết gì, mãi đến hôm nay sự thật mới được phanh phui.
Lúc Lâm Tiêu biết được chuyện này từ nơi khác trở về Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đã phân chia xong tài sản, chuẩn bị ly hôn.
Phương Nghi Song có khí chất kiêu ngạo, trong mắt bà không chịu nổi chút cát, cũng không chấp nhận bất kỳ vết nhơ nào trong hôn nhân của mình.
Trong vòng vài tháng, gia đình vốn hòa thuận hạnh phúc đã tan vỡ.
Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy Phương Nghi Tống trong bệnh viện, bà dường như đã mất hết năng lượng, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, cà người như già đi hơn chục tuổi.
Khi người ta đối mặt với một nỗi đau lớn, không lời lẽ nào có thể an ủi được.
Lâm Tiêu sợ Phương Nghi Tống không thể chịu đựng được nỗi đau này nên mỗi ngày đều ở bên cạnh bà, không hề rời đi một khắc nào, nhưng điều bất trắc luôn bất ngờ xảy đến.
Hôm đó là ngày Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đến Cục Dân chính xin giấy chứng nhận ly hôn, Phương Nghi Song hiếm khi có chút sức lực, dậy sớm ăn sáng với Lâm Tiêu.
Cuối cùng, vẫn không muốn Lâm Tiêu đi cùng, nói là không muốn để cô nhìn thấy cảnh bố mẹ chia tay, kiên quyết một mình đến Cục Dân chính.
Lâm Tiêu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vẫn không yên tâm, nên quyết định đi theo.
Quá trình ly hôn diễn ra rất nhanh, Phương Nghi Tống không nghe bất kỳ lời thuyết phục nào của Lâm Vĩnh Thành, lấy giấy chứng nhận ly hôn rời khỏi Cục Dân chính, lái xe đến bờ sông.
Chiếc taxi mà Lâm Tiêu đang ngồi dừng lại bên đường cách đó không xa, tài xế đi theo suốt chặng đường, nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, anh ta quay đầu lại nói chuyện với Lâm Tiêu: "Cô gái, người này là gì của em?"
Lâm Tiêu nhắm mắt, nói với giọng mệt mỏi: "Mẹ em."
Tài xế thở dài tiếc nuối, không nói gì, đưa ánh mắt trở lại bóng dáng bên bờ sông.
Chỉ sau vài phút, người lái xe ngạc nhiên thốt lên: "Em gái, nhìn tình hình của mẹ em có vẻ không đúng lắm!"
Cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng chú ý tới động tác của Phương Nghi Tống về phía lan can, cô đẩy cửa xe, vội vàng chạy ra giữa lời nói của tài xế.
Gió đông lạnh lẽo thổi vào mặt, Lâm Tiêu hét lên với bóng dáng yếu đuối: "Mẹ!"
Người Phương Ngi Tống như đông cứng lại, còn chưa kịp động đậy, bà đã bị Lâm Tiêu ôm chặt vào lòng, tiếng kêu yếu ớt vang lên bên tai: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, mẹ định làm gì......"
Phương Nghi Tống tỉnh lại sau cơn mê, cả người ngã quỵ xuống đất, cuối cùng buông bỏ tất cả kiêu ngạo, khóc đầy oán hận.
Lâm Tiêu cũng khóc, trái tim còn lạnh hơn gió đông, "Mẹ, mẹ đừng bỏ con, con chỉ có mẹ, chỉ còn mẹ thôi."
Người tài xế vội vàng đến đợi ở một bên nhưng không tiến tới.
Sau khi từ bờ sông trở về, Phương Nghi Tống lâm bệnh nặng, cả ngày mê man, không được một khắc thanh tỉnh, Lâm Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh giường bệnh.
Đêm giao thừa năm đó, Lâm Tiêu ở trong bệnh viện.
Tinh thần của Phương Nghi Tống không tốt lắm, luôn ngủ thiếp đi, cô một mình đến nhà ăn bệnh viện ăn bánh bao, mua vài bao lì xì trong siêu thị, nhét vài tờ 100 tệ, để vào bên cạnh gối của Phương Nghi Tống.
Cách bệnh viện không xa là một trong những con phố nhộn nhịp nhất thành phố, nơi có nhiều bạn trẻ đang chờ đón giao thừa lúc 12 giờ.
Mười hai giờ, tiếng chuông của tòa nhà cao tầng vang lên.
Lâm Tiêu đứng bên cửa sổ, nhìn pháo hoa rực rỡ, sặc sỡ trong đêm tối, rất nhớ một người.
Tác giả có lời muốn nói: Bố mẹ Lâm Tiêu ly hôn đã được tớ soạn sẵn trong bản thảo! Một con mèo muốn trộm cá, dù lần này có thể nhịn được, những lần sau có thể nhịn được không?
Dịch giả có lời muốn nói: Đọc đến chương này thấy cảnh bố mẹ Lâm Tiêu ly hôn thực sự lòng mình rất khó chịu, rất buồn. Mình không biết tác giả sao lại viết một chương buồn như thế nhưng đây mới là hiện thực cuộc sống. Ngoài đời mình đã thấy rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn với đủ loại lý do, cũng thấy có người ngoại tình,...Mình cảm thấy tình yêu giữa hai người cần phải có trách nhiệm và sự thành thật thì mới dài lâu được. Ngẫm lại trong đời này có những người chỉ đi cùng chúng ta một thời gian nào đó thôi, không thể hi vọng mãi mãi, duyên hợp rồi lại tan, tan rồi hợp, đó là vô thường.
Kỳ nghỉ hè năm cuối đại học, so với mấy mùa hè trước Lâm Tiêu bận hơn rất nhiều, dưới dự quan tâm đặc biệt của Lương Úy, mỗi ngày trong văn phòng luật cô đều xem không hết các hồ sơ vụ án và cũng viết không hết các phân tích về các vụ án.
Mặt trời mọc rồi lặn, bình minh rồi hoàng hôn, giống như con quay không bao giờ ngừng.
Thời tiết mùa hè, luôn biến hóa khó lường, trước đó mặt trời vẫn như thiêu như đốt, đến chiều tối đột nhiên thay đổi, không khí oi bức khó chịu, phía chân trời xuất hiện những đám mây đen lớn, rất nhanh biến thành một cơn báo ập đến.
Lúc Lâm Tiêu từ văn phòng luật đi ra, mưa vẫn chưa ngớt, mưa lớn từ trên trời rơi xuống, mây đen vẫn tiếp tục, cả thế giới như chìm vào mở ảo.
Cô đứng trong đại sảnh một lúc, một tiếng sấm đột ngột vang lên bên ngoài tòa nhà, tiếp theo là một trận mưa thậm chí còn dữ dội hơn.
Lâm Tiêu lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem giờ, mới sáu giờ rưỡi, cô suy nghĩ một chút, đơn giản quay trở lại cửa thang máy, định quay lại văn phòng xem vụ án một lúc.
Phòng làm việc của Lương Úy ở tầng hai mươi, khi thang máy lên tầng mười, Lâm Tiêu nhận được cuộc gọi từ Giang Yến.
"Em tan làm chưa?"
Thang máy dừng lại, có người khác đi vào, Lâm Tiêu lùi lại một bước, "Em tan rồi, nhưng trời mưa nên vẫn đang ở văn phòng. "
Giang Yến mỉm cười: "Vậy em xuống đi, anh đợi em dưới tầng gửi xe B1."
Lâm Tiêu ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút trước khi thang máy sắp đóng lại, xin lỗi người bên cạnh: " Xin lỗi."
Ra khỏi thang máy, Lâm Tiêu cúi xuống xoa xoa đầu gối vừa rồi vô tình chạm vào, lại nói với đầu bên kia điện thoại: "Anh về lúc nào?"
Kỳ nghỉ học kỳ này, Giang Yến cùng giáo sư Lý Nam đến Viện nghiên cứu khoa học, ở bên đó nghiên cứu không về Tây Thành, bình thường còn bận hơn cả Lâm Tiêu, thường thường trả lời tin nhắn đều vào rạng sáng.
"Anh về hồi chiều.” Bãi đỗ xe kín gió, không khí không lưu thông, anh đóng cửa sổ, thấp giọng cười: "Đặc biệt đến đón em."
Khóe môi Lâm Tiêu cong lên, "Em xuống ngay đây. "
"Ừm. "
......
Mưa như trút nước, trước khi Giang Yến đến có nghe đài phát thanh thông tin trên đường cao tốc tắc đường rất nghiêm trọng, sau khi đón Lâm Tiêu, cũng không về Lâm gia luôn, mà cùng nhau về quán trước.
Nghỉ hè quán lúc nào cũng đông hơn bình thường.
Sau khi xuống xe hai người bị dính nước mưa, vào đến quán cũng không quan tâm chào hỏi mấy người bạn trong quán, mà trực tiếp lên phòng lầu ba.
Giang Yến tìm quần áo và khăn tắm sạch sẽ trong tủ rồi đưa cho Lâm Tiêu, "Em tắm trước đi, anh xuống lầu lấy ít trà gừng nóng. "
"Không cần.” Lâm Tiêu dùng khăn lau mái tóc ướt, "Tắm nước nóng là được rồi, hơn nữa, em cũng không thích uống trà gừng."
Nghe vậy, Giang Yến không nói gì, "Đi đi."
Sau khi Lâm Tiêu vào phòng tắm, Giang Yến cũng lấy quần áo đi sang phòng bên cạnh, tắm nhanh vài phút, khi ra ngoài cầm điện thoại xuống lầu.
Lâm Tiêu so với Giang Yến thì lâu hơn nhiều, lúc từ phòng tắm đi ra đã là nửa tiếng sau, Giang Yến đã dọn dẹp xong, ngồi trước ghế sofa, máy tính vẫn nằm trên đùi anh như mọi khi.
Lâm Tiêu lau tóc rồi đi tới, thoáng nhìn qua cái bát nhỏ trên bàn, mí mắt nhảy lên, không biết nên khóc hay nên cười: "Sao anh nhanh vậy, đến trà gừng cũng nấu xong rồi."
Nghe thấy cô nói Giang Yến ngẩng đầu lên, đợi cô ngồi xuống, tự nhiên cầm khăn bông lau tóc cho cô, "Uống trước đi, uống xong đi sấy tóc."
"Không uống được không?" Lâm Tiêu nói: "Em không thích trà gừng, cũng không bật điều hòa, như vậy cũng không bị cảm lạnh mà?"
Giang Yến nghiêm túc nhìn cô, "Nếu không bật điều hòa, em sẽ nóng."
"......"
Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Khi Lâm Tiêu bịt mũi uống xong, Giang Yến không biết tìm kẹo trái cây ở đâu, bóc vỏ rồi đút vào miệng cô.
Lâm Tiêu cầm khăn tắm vắt lên vai, mấy giọt nước trên tóc đã hết, cô dùng đầu lưỡi cuộn kẹo trong miệng, thấp giọng hỏi: "Sao anh về đột ngột vậy?"
"Nghỉ phép vài ngày.” Giang Yến cúi người lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, sau khi kiểm tra nhiệt độ, anh sấy tóc cho cô, "Thời gian này giáo sư Lý Nam cùng mấy đàn anh đang đi Syria khảo sát địa hình. "
Lâm Tiêu ngáp: "Giáo sư Lý thật sự rất bận. "
Bởi vì giáo sư Lục Nhàn là giáo viên chuyên ngành của cô, bình thường Lâm Tiêu thường nghe bà nhắc đến công việc của giáo sư Lý Nam, mỗi ngày đều rất bận, có khi bận đến nỗi cả năm đều không về thành phố Tĩnh An.
Máy sấy thổi gió ấm áp, Lâm Tiêu dựa vào ghế sofa, cơn buồn ngủ từ từ ập xuống.
Lúc ngừng sấy, Giang Yến nói, "Nếu sau khi khảo sát không có vấn đề gì, anh cùng mấy đàn anh cũng sẽ qua đó "
"Hả?" Mí mắt Lâm Tiêu nhảy lên, cơn buồn ngủ gần như biến mất, "Anh đi đâu vậy, Syria?"
Giang Yến gật đầu, "Viện Khoa học hàn lâm trong nước đã thành lập một dự án mới ở bên kia, cần nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ, giáo sư Lý Nam sẽ đi cùng bọn anh."
Lâm Tiêu cẩn thận suy nghĩ lời anh nói, hỏi trọng điểm: "Vậy anh đi bao lâu?"
"Nếu có quyết định.” Giang Yến ngước mắt lên nhìn cô: "Trong nửa năm anh sẽ không thể về."
"......"
Lâm Yến không lên tiếng, âm thầm tiêu hóa "tin xấu" đột ngột trong lòng, Giang Yến cũng lẳng lặng ngồi sang một bên.
Sau một lúc lâu, Lâm Tiêu khẽ thở dài: "Vậy thì nửa năm nữa em sẽ không gặp được anh sao."
Giang Yến cầm tay cô, im lặng không nói.
Lâm Tiêu lẩm bẩm một đống, cuối cùng giơ tay nhéo cổ anh, bĩu môi, nói: "Bây giờ anh bóp chết, anh không cần phải đi nữa."
"......" Giang Yến sợ cô ngã khỏi ghế sofa, anh dùng một tay ôm sau lưng cô.
Lâm Tiêu làm ầm ĩ một hồi, dường như cảm thấy không ý nghĩa bèn dừng lại.
Cả hai đều đã trưởng thành, đều có những cân nhắc riêng cho cuộc sống, cũng như sắp xếp cho tương lai.
Giống như trước đây, cô theo giáo sư Lục Nhàn khắp nơi, cũng thường có khoảng thời gian dài không ở bên cạnh anh, đến điện thoại cũng không gọi được mấy cuộc, căn bản bận đến mức không nghĩ được việc gì.
"Thôi, không nói việc này với anh nữa.” Lâm Tiêu cúi đầu xỏ giày vào, tự an ủi mình: "Dù sao cũng chỉ nửa năm, hơn nữa chúng ta còn có điện thoại mà, em không sao."
Giang Yến nắm cổ tay cô, thấp giọng nói: "Không có điện thoại, đây là dự án bí mật, trong vòng nửa năm không được liên hệ với người bên ngoài."
Lưng Lâm Tiêu cứng đờ, hoài nghi nhìn anh: "Ý của anh là, nếu anh đến Syria, chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên lạc?"
Anh mím môi, "Đúng thế."
"......"
Im lặng một hồi, Lâm Tiêu phồng má lên, cúi xuống đưa tay nhéo cổ anh, chân thành nói: "Em cảm thấy em vẫn nên bóp chết anh thì tốt hơn."
"......"
Náo một lúc, Lâm Tiêu xoa xoa thái dương, thở dài: "Thật không ngờ em còn trẻ như vậy, đã phải làm góa phụ rồi."
Nghe vậy, Giang Yến ôm người vào lòng, thì thầm vào tai cô: "Em có biết như thế nào mới dùng đến từ góa phụ không?”
Lâm Tiêu mím khóe miệng, "Người như em."
"Là người phụ nữ đã có gia đình.” Giang Yến cười nói.
"......"
Nhưng dù thế nào, việc Giang Yến phải đến Syria, dường như đã là một điều chắc chắn, trong thời gian Giang Yến chờ tin từ giáo sư Lý Nam, Lâm Tiêu đã dần chấp nhận chuyện này.
Nửa tháng sau.
Giang Yến và một vài đàn anh trong phòng thí nghiệm nhận được email của Lý Nam, yêu cầu họ đến Syria càng sớm càng tốt.
Đêm trước khi khởi hành, Giang Yến đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, video call được bật rồi để sang một bên, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng của Lâm Tiêu từ bên kia.
Một lúc lại dặn anh mang theo một số loại thuốc thông thường, một lúc lại nhắc anh kiểm tra lại giấy tờ.
Sắp chia tay, Lâm Tiêu không còn lo lắng về việc không thể gặp anh trong sáu tháng tới như cô tưởng tượng, hơn nữa sau khi vào năm học mới, cô cũng cùng giáo sư Lục Nhàn đến một số vùng sâu vùng xa để hỗ trợ pháp lý.
Có lẽ bận rộn hơn sẽ thay thế nỗi nhớ anh.
Ngay sau khi Giang Yến lên đường sang Syria, Lâm Tiêu cũng nhận được tin nhắn từ giáo sư Lục Nhàn, hy vọng cô có thể trở lại trường học càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.
Hai ngày trước khi Lâm Tiêu chuẩn bị trở lại trường học, đúng lúc là sinh nhật một tuổi của Lâm Kỳ Sâm, cô đích thân đến chùa ở đường Tây Thành để cầu bình anh cho em trai.
Xin bùa bình an xong, cô được tiểu hòa thượng dẫn vào chính điện cầu nguyện.
Cô nhìn Đức Phật có đôi mắt hiền từ trong điện Tam Bảo, cung kính quỳ trên chiếu cói, lưng duỗi thẳng, sau đó quỳ lạy ba lần.
Phật tổ phù hộ, nguyện cho người con luôn mong nhớ, có thể bình an trở về.
-
Kỳ học đầu tiên của chương trình cao học vừa bắt đầu, nhóm của giáo sư Lục Nhàn và Lâm Tiêu bắt đầu cung cấp hỗ trợ pháp lý ở một số vùng sâu vùng xa của đất nước.
Thỉnh thoảng ở một số nơi có giao thông không thuận tiện và tín hiệu kém, nhóm thường ngắt kết nối với thế giới bên ngoài, Lâm Tiêu nhắn tin cho mẹ Lâm để báo an toàn, nếu gặp may thì có thể gửi, thỉnh thoảng không gặp may thì không thể gửi.
Đối với Giang Yến, Lâm Tiêu cũng không phải không nhớ, buổi tối khi cô nghỉ ngơi, cô thường gửi cho anh vài tin nhắn, dù những tin nhắn này không thể gửi đi hoặc có thể gửi được anh cũng không nhận được.
Dường như điều này trở thành một món ăn tinh thần cho cô.
Sau khi trải qua hơn một tháng ở vùng núi, Lâm Tiêu và nhóm của mình chuẩn bị đi đến các vùng dân tộc thiểu số xa xôi và khép kín hơn.
Lúc đến sân bay, Lâm Tiêu gọi điện cho mẹ Lâm hỏi thăm mấy chuyện trong nhà, còn hỏi mấy chuyện của Lâm Kỳ sâm.
Trước lúc cúp điện thoại, Lâm Tiêu nghe thấy âm thanh bập bẹ của em trai, còn cười nói với mẹ Lâm rằng đợi lần sau cô về, bạn nhỏ đã biết gọi chị rồi.
Sau đó, chưa kịp đợi Lâm Tiêu trở về, trong nhà đã xảy ra chuyện.
Trong một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Lâm Kỳ Sâm, Phương Nghi Tống vô tình phát hiện nhóm máu của Lâm Kỳ Sâm bị y tá điền nhầm là nhóm máu B, nhưng sau một loạt các cuộc kiểm tra, nhóm máu của Lâm Kỳ Sâm được xác định là nhóm máu B, không phải nhóm O như bà nghĩ.
Nhưng, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đều là nhóm máu A, không thể nào hai người có nhóm máu A lại sinh ra con nhóm máu B được.
Trong lúc kinh ngạc và hoảng sợ, Phương Nghi Tống nhanh chóng bình tĩnh lại, bí mật tìm một người bạn làm việc trong khoa xét nghiệm của bệnh viện, đồng thời kiểm tra mối quan hệ cha con giữa Lâm Kỳ Sâm và vợ chồng họ.
Kết quả ngoài dự liệu.
Lâm Kỳ Sâm là con của bọn họ, nhưng chỉ là con của mình Lâm Vĩnh Thành, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Phương Nghi Tống.
Nói cách khác, Lâm Kỳ Sâm thật ra chính là đứa trẻ mà Lâm Vĩnh Thành sinh ra với một người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Kết quả này chắc chắn là một cú sét đánh đối với Phương Nghi Tống, người vốn luôn bình tĩnh, lần đầu tiên mất kiểm soát cảm xúc và đập tan mọi thứ liên quan đến Lâm KỲ Sâm ở nhà.
Tranh ảnh, đồ chơi, cũi...... Tất cả những điều này, tại thời điểm này, chắc chắn là một loại tra tấn đối với bà, người tự hào về bản thân.
Người giúp việc rất nhanh đã báo cho Lâm Vĩnh Thành.
Xét nghiệm quan hệ cha con là bằng chứng không thể chối cãi, khi Lâm Vĩnh Thành đối mặt với sự chấp vấn của vợ, ông không có cách nào che giấu, chỉ có thể thú nhận mọi việc.
-
Sau khi Lâm Vĩnh Thành xác nhận thông tin liên quan của những người mang thai hộ, ông vô tình gặp một trong những người mang thai hộ - Diệp Tịnh, tại một bữa tiệc cocktail.
Lúc đó, Diệp Tịnh là một thực tập sinh bên công ty đối tác, theo lãnh đạo đến dự tiệc rượu, không hay biết bản thân được coi như một món quà tặng cho Lâm Vĩnh Thành.
Nhưng ai ai cũng biết, Lâm Vĩnh Thành và vợ tình cảm sâu đậm, luôn phản cảm với những chuyện này, nhưng đáng tiếc hổ cũng có lúc bất cẩn.
Một khi đã bất cẩn thì sẽ rơi vào bẫy, trải qua một đêm phong lưu.
Sau đó, Lâm Vĩnh Thành đã nghĩ đến việc bù đắp bằng tiền, nhưng thật không ngờ Diệp Tịnh lại mang thai.
Những năm qua, Lâm Vĩnh Thành đã rất nỗ lực để có được một đứa con trai, nhưng Phương Nghi Tống lại bị bệnh sau khi sinh ra Lâm Tiêu, không có cách nào mang thai lần nữa.
Những người mang thai hộ của hai người cũng không có cách nào thụ thai vì lý do của Phương Nghi Tống mà phôi thai thường yếu.
Đối mặt với đứa trẻ đột ngột này, Lâm Vĩnh Thành suy nghĩ rất lâu, không biết nên lựa chọn như thế nào, cuối cùng quyết định đi kiểm tra sức khỏe khi đứa trẻ được bốn tháng tuổi, nếu là con trai thì sẽ giữ lại.
Sau đó có kết quả kiểm tra, Diệp Tịnh mang thai là con trai, Lâm Vĩnh Thành vui mừng khôn xiết, bỏ ra rất nhiều tiền để che giấu chuyện này.
Mà Phương Nghi Tống từ đầu đến cuối đều không hay biết gì, mãi đến hôm nay sự thật mới được phanh phui.
Lúc Lâm Tiêu biết được chuyện này từ nơi khác trở về Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đã phân chia xong tài sản, chuẩn bị ly hôn.
Phương Nghi Song có khí chất kiêu ngạo, trong mắt bà không chịu nổi chút cát, cũng không chấp nhận bất kỳ vết nhơ nào trong hôn nhân của mình.
Trong vòng vài tháng, gia đình vốn hòa thuận hạnh phúc đã tan vỡ.
Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy Phương Nghi Tống trong bệnh viện, bà dường như đã mất hết năng lượng, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, cà người như già đi hơn chục tuổi.
Khi người ta đối mặt với một nỗi đau lớn, không lời lẽ nào có thể an ủi được.
Lâm Tiêu sợ Phương Nghi Tống không thể chịu đựng được nỗi đau này nên mỗi ngày đều ở bên cạnh bà, không hề rời đi một khắc nào, nhưng điều bất trắc luôn bất ngờ xảy đến.
Hôm đó là ngày Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đến Cục Dân chính xin giấy chứng nhận ly hôn, Phương Nghi Song hiếm khi có chút sức lực, dậy sớm ăn sáng với Lâm Tiêu.
Cuối cùng, vẫn không muốn Lâm Tiêu đi cùng, nói là không muốn để cô nhìn thấy cảnh bố mẹ chia tay, kiên quyết một mình đến Cục Dân chính.
Lâm Tiêu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng vẫn không yên tâm, nên quyết định đi theo.
Quá trình ly hôn diễn ra rất nhanh, Phương Nghi Tống không nghe bất kỳ lời thuyết phục nào của Lâm Vĩnh Thành, lấy giấy chứng nhận ly hôn rời khỏi Cục Dân chính, lái xe đến bờ sông.
Chiếc taxi mà Lâm Tiêu đang ngồi dừng lại bên đường cách đó không xa, tài xế đi theo suốt chặng đường, nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, anh ta quay đầu lại nói chuyện với Lâm Tiêu: "Cô gái, người này là gì của em?"
Lâm Tiêu nhắm mắt, nói với giọng mệt mỏi: "Mẹ em."
Tài xế thở dài tiếc nuối, không nói gì, đưa ánh mắt trở lại bóng dáng bên bờ sông.
Chỉ sau vài phút, người lái xe ngạc nhiên thốt lên: "Em gái, nhìn tình hình của mẹ em có vẻ không đúng lắm!"
Cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng chú ý tới động tác của Phương Nghi Tống về phía lan can, cô đẩy cửa xe, vội vàng chạy ra giữa lời nói của tài xế.
Gió đông lạnh lẽo thổi vào mặt, Lâm Tiêu hét lên với bóng dáng yếu đuối: "Mẹ!"
Người Phương Ngi Tống như đông cứng lại, còn chưa kịp động đậy, bà đã bị Lâm Tiêu ôm chặt vào lòng, tiếng kêu yếu ớt vang lên bên tai: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, mẹ định làm gì......"
Phương Nghi Tống tỉnh lại sau cơn mê, cả người ngã quỵ xuống đất, cuối cùng buông bỏ tất cả kiêu ngạo, khóc đầy oán hận.
Lâm Tiêu cũng khóc, trái tim còn lạnh hơn gió đông, "Mẹ, mẹ đừng bỏ con, con chỉ có mẹ, chỉ còn mẹ thôi."
Người tài xế vội vàng đến đợi ở một bên nhưng không tiến tới.
Sau khi từ bờ sông trở về, Phương Nghi Tống lâm bệnh nặng, cả ngày mê man, không được một khắc thanh tỉnh, Lâm Tiêu vẫn luôn ở bên cạnh giường bệnh.
Đêm giao thừa năm đó, Lâm Tiêu ở trong bệnh viện.
Tinh thần của Phương Nghi Tống không tốt lắm, luôn ngủ thiếp đi, cô một mình đến nhà ăn bệnh viện ăn bánh bao, mua vài bao lì xì trong siêu thị, nhét vài tờ 100 tệ, để vào bên cạnh gối của Phương Nghi Tống.
Cách bệnh viện không xa là một trong những con phố nhộn nhịp nhất thành phố, nơi có nhiều bạn trẻ đang chờ đón giao thừa lúc 12 giờ.
Mười hai giờ, tiếng chuông của tòa nhà cao tầng vang lên.
Lâm Tiêu đứng bên cửa sổ, nhìn pháo hoa rực rỡ, sặc sỡ trong đêm tối, rất nhớ một người.
Tác giả có lời muốn nói: Bố mẹ Lâm Tiêu ly hôn đã được tớ soạn sẵn trong bản thảo! Một con mèo muốn trộm cá, dù lần này có thể nhịn được, những lần sau có thể nhịn được không?
Dịch giả có lời muốn nói: Đọc đến chương này thấy cảnh bố mẹ Lâm Tiêu ly hôn thực sự lòng mình rất khó chịu, rất buồn. Mình không biết tác giả sao lại viết một chương buồn như thế nhưng đây mới là hiện thực cuộc sống. Ngoài đời mình đã thấy rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn với đủ loại lý do, cũng thấy có người ngoại tình,...Mình cảm thấy tình yêu giữa hai người cần phải có trách nhiệm và sự thành thật thì mới dài lâu được. Ngẫm lại trong đời này có những người chỉ đi cùng chúng ta một thời gian nào đó thôi, không thể hi vọng mãi mãi, duyên hợp rồi lại tan, tan rồi hợp, đó là vô thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.