Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 91: Về Nhà
Tuế Kiến
20/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi, bài đăng về trùm trường trên diễn đàn trường lại có thêm cập nhật mới.
- Tôi là Tinh chất chanh: DuangDuangDuang!! Tin nóng về trùm trường và bạn học Lâm!!! Trùm trường công khai thừa nhận chuyện tình cảm!!
- Tôi là Tinh chất chanh: Kỳ thi cuối kỳ năm nay tôi và Lâm Tiêu thi cùng một phòng, hôm nay lúc cuối của buổi kiểm tra tiếng anh kết thúc, nam sinh ngồi trước bàn Lâm Tiêu (theo người trong cuộc thì đó là Lưu X lớp 10) (chính là Lưu X bị Hắc nhân bắt vì tội nhuộm tóc) (được rồi , tôi không thể nói quá nhiều, trang này ủy viên kiểm soát quá nhiều tôi không thể tiết lộ danh tính thực được!!) Dù sao thì người này không muốn mạng nữa, muốn hỏi phương thức liên lạc với Lâm Tiêu, sau đó còn nói nhất kiến chung tình gì đó, muốn dạy kèm vật lý cho bạn học Lâm (Tôi tự hỏi đầu anh chàng này có biết suy nghĩ không, người ta là học bá có cần cậu bổ túc không? Một học bá nói lời xã giao bảo mình học không giỏi thì chính là học không giỏi à?) Thật là không có mắt nhìn!
- Tôi là Tinh chất chanh: Sau đó anh chàng này không chỉ không có mắt nhìn mà còn là người có kiến thức hạn hẹp, không nhận ra bạn học Lâm thì cũng thôi đi, đến trùm trường cũng không biết (Tôi cũng không biết có phải giả ngu không!) Dù sao thì sau khi trực tiếp tỏ tình với bạn Lâm, không biết trùm trường đã đến từ lúc nào! (Cơ bản như Asura!!!)
- Tôi là Tinh chất chanh: Trùm trường lạnh lùng mà nói cho cậu ta là không cần dạy, anh chàng này rất cam đảm nói một câu “Cậu là?” (......Cơ bản không còn gì để nói! ) (Nhưng đây không phải trọng điểm!!) Trọng điểm là!!! Trùm trường nắm lấy áo đồng phục trên người nói “Áo đôi, nhìn không ra sao?” !!!
- - Tôi là tinh chất tinh chất chanh: ........................ Tôi đã ăn chanh ngay tại chỗ [thờ ơ .jpg] [Tôi ổn.jpg]]
Bài cập nhật vừa xuất hiện, vẫn như trước đây, một loạt bình luận nổ ra phía dưới.
- Hôm nay có chua không? Chua.
- Chén rượu tình này ai uống người đó ngẩng cao đầu.
- Người khác hồi tưởng lại cuộc sống trung học có biết bao màu sắc, tôi hồi tưởng lại chỉ có màu trắng.
......
Diễn đàn cũng giống các phần mềm khác, có thông báo và nhắc nhở, tối đó điện thoại Lâm Tiêu như muốn nổ vì thông báo.
Vừa dọn 99+ thông báo, chỉ trong vòng vài phút, lại một đống 99+, Lâm Tiêu chỉ còn cách cài đặt chặn thông báo trên hệ thống.
Thế giới cuối cùng đã dừng lại.
Lâm Tiêu kiệt sức ngã quỵ trên ghế sofa.
Hai ngày thi cường độ cao liên tiếp đã tiêu tốn của cô rất nhiều sức lực, ai ngờ giữa đường còn xuất hiện một Trình Giảo Kim (*), làm Giang Yến ghen, nổi nóng, cuối cùng cô lại phải cố gắng dỗ dành.
(*)Nữa đường nhảy ra Trình Giảo Kim. Ý: Có điều gì đó không mong muốn đột nhiên xảy ra.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu cập nhật trong vòng tròn bạn bè, không nói gì và chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc.
- Tôi mệt quá.jpg.
Lần cuối cùng bạn của cô đăng trạng thái là nửa năm trước, thông thường, vòng tròn bạn bè của cô được thiết lập hiển thị trong ba ngày, trò lừa đảo bất ngờ này đã khiến rất nhiều người xuất hiện.
- Hồ Hàng Hàng: Em Tiêu! Làm sao vậy! Không phải vì anh Yến của tôi chứ hehe [.jpg quỷ quyệt]
- Tống Viễn: Anh tôi hôm nay không làm người à?
- Hứa Nhất Xuyên: Bật chế độ thanh thiếu niên.
- Mạnh Hân: Tớ thấy gì vậy!!
- Hứa Nhất Xuyên: Sờ.
- Quan Triệt: Tốc độ quá nhanh :)
......
- Lâm Tiêu: Xuống xe cho tôi!! Tôi đi là xe của trường mẫu giáo nha!!
Phương Nghi Tống cũng nhìn thấy dòng trạng thái này, là trưởng bối nên không để lại bình luận bên dưới mà trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tiêu.
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng Phương Nghi Tống nói: "Tết năm nay, con có muốn Giang Yến về cùng không?"
Lâm Tiêu không ngờ mẹ Lâm lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, sững sờ vài giây rồi mới đáp: "Con muốn đưa anh ấy về, nhưng không biết anh ấy có sắp xếp gì không."
"Vậy con hỏi cậu ấy một chút." Phương Nghi Tống mỉm cười, chậm rãi nói: "Được rồi, mẹ còn một chút việc phải làm, con nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu tự mình tính toán, sau đó đứng dậy xỏ dép vào, đến phòng đối diện dùng chân đá vào .
Cửa phòng Giang Yến chưa từng khóa.
Trước đây Lâm Tiêu thường gõ cửa, đợi đến khi anh trả lời hoặc đợi anh đến mở cửa mới vào, nhưng lâu dần ranh giới này cũng bị phá bỏ, thường trực tiếp mở cửa vào phòng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
"Giang Yến!" Lâm Tiêu đặt tay lên tay nắm cửa ấn xuống, âm thanh truyền vào nhà cùng với tiếng mở cửa, "Cạch-"
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Người con trai chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen đứng ở cuối giường.
Anh đang cúi xuống để mặc quần, hai chân thon dài thẳng tắp, cả một vùng da trắng rộng lớn lộ ra ngoài, phía trên là eo thon với cơ bụng, đường sống lưng trên lưng cũng rất rõ ràng và mịn màng.
Không ngờ lại có người đột nhiên xông vào, Giang Yến ngẩng đầu nhìn cửa thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Mái tóc đen ướt dính vào một bên mặt, hàm dưới sắc nét, đôi mắt sâu thẳm.
Thật đúng là một khung cảnh xinh đẹp.
Hai người họ yêu nhau hôn hôn sờ sờ lâu như vậy, Lâm Tiêu không phải không biết cơ thể đẹp của bạn trai nhà mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bằng trực quan và khoảng cách gần như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào, nhưng lý trí nói cho Lâm Tiêu biết, cứ đứng ở đây không phải là lựa chọn đúng đắn.
Im lặng 3 giây, trong phòng truyền đến một tiếng hét.
"Ahh!!h Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe có chút ngại ngùng, "Sao anh không mặc quần áo!! "
Giang Yến định thần lại, mặc quần vào, nghiêng người nhặt chiếc áo phông trắng trên giường, giọng điệu bình tĩnh, "Nếu em không quên che mắt khi hét, anh có thể sẽ tin em thật sự ngại ngùng." "
"......" Lâm Tiêu bị anh nói câu này thì lại có chút xấu hổ, im lặng nhìn qua chỗ khác, ngồi xuống ghế sofa.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng động của anh rất rõ ràng.
Lâm Tiêu ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nghiêng người ấn vào điều khiển để bật TV, âm thanh ồn ào áp đi những tiếng động kia.
Nhưng mãi đến khi Lâm Tiêu xem xong năm phút quảng cáo, Giang Yến từ đầu đến cuối vẫn chưa có động tĩnh nào khác, cô ngập ngừng hỏi: "Giang Yến, anh mặc quần áo xong chưa?"
Phía sau vẫn không có bất kì tiếng động nào.
"......"
Lâm Tiêu đặt tay lên đầu gối vỗ hai lần, cuối cùng cô cũng ngượng ngùng kìm nén sự tò mò của mình, muốn nhìn lại, nhưng cô không ngờ đúng lúc cô quay đầu lại, có một bóng người đang đứng trước mặt cô.
Giống như một thợ săn đang đợi con mồi của mình rơi vào hố.
Giang Yến không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô, đợi cô làm xong tất cả hành động, anh hơi nghiêng người, vừa khéo hôn lên bên môi cô.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, ánh mắt mất cảnh giác.
Có cái gì đó rơi xuống.
Lâm Tiêu giơ tay sờ sờ bên mặt ướt, buồn bã nói: "Nước từ tóc anh nhỏ giọt lên mặt em."
"......"
Giang Yến hạ mắt xuống mỉm cười, đứng thẳng người dựa vào lưng ghế sofa, đôi chân dài chống đỡ sức nặng của cơ thể về phía trước, giơ tay dùng khăn lau tóc, nhẹ nói: "Tìm anh có việc?"
"Ừm” Lâm Tiêu nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, "Mẹ em vừa gọi điện thoại tới, hỏi em năm nay có phải cùng anh trở về không, cho nên năm nay anh có sắp xếp gì chưa? "
Giang Yến dừng lau tóc một lát, quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Lâm Tiêu, đột nhiên có chút không nói nên lời, "Năm nay anh ......."
Anh mím mím môi, " Chắc là về Giang gia đón năm mới"
"?"
Lâm Tiêu cảm thấy thính giác của mình trong chốc lát có vấn đề, cô đã nghĩ anh sẽ từ chối vì cảm thấy gặp bố mẹ quá nhanh, cũng đã nghĩ qua anh sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ về nhà họ Giang.
"Anh ...." Lâm Tiêu không biết nên nói gì.
Giang Yến véo mặt cô, thấp giọng giải thích: "Có một số việc đã kéo dài quá lâu, anh phải về giải quyết, đợi kết thúc anh nhất định sẽ cùng em trở về, hửm? "
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: "Anh trở về định giải quyết chuyện gì?"
"Mấy chuyện cũ." Ánh sáng ấm áp khiến lông mày anh dịu dàng, "Không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là sẽ đoạn tuyệt với nhà họ Giang mà thôi."
Lâm Tiêu nhớ lại tất cả những điều anh nói về nhà họ Giang, vẫn có chút lo lắng, nhưng bất kể thế nào, đây là quyết định của anh.
Cô nhẹ thở dài, không hỏi thêm gì nữa, "Vậy anh chú ý nhiều hơn."
Giang Yến đáp: "Được."
Bên ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi.
Trên TV đang đưa tin về trận tuyết rơi dày đột ngột ở Tây Thành nhiều năm trước.
" Theo khảo sát của đài quan sát khí tượng, lượng tuyết rơi ở Tây Thành năm nay sẽ đạt đỉnh điểm, có thông tin tuyết rơi dày đặc ở Tây Thành khiến giao thông ùn tắc tới 5 tiếng trong vài ngày qua. Nhà ga trên đường Tích Vân bất ngờ bị sập do tuyết quá dày khiến 1 người chết và 5 người bị thương, người phụ trách các bộ phận liên quan đang bị điều tra......"
Lâm Tiêu và Giang Yến đồng thời nhìn TV.
Mặc dù năm nào Tây Thành cũng có tuyết, nhưng lượng tuyết rất ít, lượng tuyết rơi cao nhất là hơn 20 năm trước, nhưng năm nay tuyết rơi nhiều bất thường, theo các chuyên gia, nếu cứ tiếp tục như thế này có khả năng gây ra thảm họa tuyết và các mối nguy hiểm khác.
Giang Yến ngước mắt lên nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, thở dài một cách khó hiểu.
Mùa đông này được định sẵn là không ổn định.
-
Ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc Lâm Tiêu liền về nhà, buổi tối cùng ngày, Giang Tùy Viễn sai người đến quán cà phê Internet đón Giang Yến rồi trở về nhà họ Giang.
Giang Yến không ngờ Vu Phong Yên cũng đi cùng.
Hai người gặp nhau ở cửa quán cà phê Internet, Vu Phong Yên không giấu được nụ cười trong mắt, nhẹ giọng nói: "Ban đầu bố con cũng muốn đi cùng, chỉ là ra cửa thì lại có chuyện gấp. "
Giang Yến khẽ “ừm”, không chút quan tâm nói: "Đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Được."Vu Phong Yên nhìn anh, nhưng bà thấy anh chỉ mang 1 cái cặp sách, thản nhiên hỏi: "Hành lý của con đâu, có phải vẫn ở trong quán đúng không, mẹ bảo tài xế vào lấy."
"Không có." Giang Yến nhìn bà, "Không có gì khác, dù sao cũng sẽ -"
"Không sao." Vu Phong Yên dường như sợ anh sẽ nói điều gì khó nghe, chỉ có thể đột ngột cắt đứt lời nói của anh, "Dù sao thì ở nhà cái gì cũng có, bố con bảo người dọn dẹp phòng con mỗi ngày, đồ trong phòng không có ai chạm vào."
Giang Yến muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, tất cả đều biến thành một tiếng thở dài.
Trên đường về, Vu Phong Yên liên tục nói chuyện với Giang Yến, nói về mọi thứ từ trường học đến cuộc sống và tình cảm, những chuyện lớn nhỏ.
Giang Yến cũng hiếm khi nhẫn nại như thế, bất kể bà nói gì hỏi gì, đều đáp lại từng câu một.
Nhà cổ Giang gia nằm trong khu biệt thự bên bờ sông, những người sống ở đây đều là những người giàu có.
Giang Yến có sống ở đây một thời gian, thậm chí có lần gặp một nữ diễn viên tự nhận độc thân trên mạng nhưng lại quan hệ với một người đàn ông trên xe, nhưng anh không phải là người thích hóng chuyện, nếu không thì anh đã chụp ảnh lại và bán cho đám săn ảnh rồi.
Con đường vốn đã xa, lại thêm tuyết rơi dày, đến lúc về tới Giang gia trời đã tối.
Trở về đây sau một năm vắng bóng, nói trong lòng Giang Yến không có chút dao động nào là giả, lúc rời đi, anh chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ chủ động trở lại đây.
Biệt thự Giang gia không được trang trí xa hoa như những biệt thự khác, có lẽ ông bà Giang thích sự đơn giản, thanh nhã, trang trí bên trong biệt thự rất phóng khoáng và đơn giản, bên ngoài thì theo phong cách phương Tây hơn, nhưng bên trong thì lại rất sang trọng mang phong cách Trung Hoa hơn.
Có một ao sen nhỏ ở lối vào, nhiệt độ dưới 0oC vào mùa đông, nhưng nước trong ao không bị đóng băng, có một màn sương mờ nhạt trên mặt nước.
Giang Tùy Viễn đã sớm đợi ở cửa, có vài người hầu đứng bên cạnh, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống dưới mái hiên khiến lông mày ông khẽ nhíu lại.
Xe vừa dừng, đã có người bước lên phía trước mở cửa, Giang Yến xuống xe, Giang Tùy Viễn bước nhanh xuống bậc thang, người hầu phía sau vội vàng giơ ô đi theo.
"Về rồi." Giang Tùy Viễn vỗ vỗ bả vai Giang Yến, lặp lại: "Trở về là tốt rồi."
Giang Yến “Ừm” nhẹ, không nói thêm lời nào.
Vu Phong Yên tiến lên một bước, Giang Tùy Viễn giơ tay ôm vai bà, "Đi thôi, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào nói chuyện."
"Ừm."
Trong phòng khách, già trẻ nhà họ Giang đều có mặt.
Ngồi ở giữa là Giang lão gia và Giang lão phu nhân, người trẻ tuổi bên cạnh Giang lão phu nhân là Giang Mộc Lan, con trai của người vợ đầu tiên của Giang Tùy Viễn, bên cạnh là em trai Giang Tùy Viễn – Giang Tùy Phong.
Những người khác đều là anh em họ hàng nhà họ Giang.
Lần đầu tiên Giang Yến được đưa về Giang gia, chính những người được cho là người thân này lại là những người phản đối quyết liệt nhất, mà từ đầu đến cuối hai vị trưởng lão chưa bao giờ nói một lời, chỉ có Giang Tùy Phong thỉnh thoảng sẽ nhắm vào Giang Yến.
Lần này, không biết Giang Tùy Viễn nói gì, mặc dù hai vị trưởng lão vẫn không nói nhiều, nhưng họ có vẻ dễ gần hơn nhiều so với lần trước im lặng.
Sau khi nhận từng người một, Giang lão gia là người đầu tiên lên tiếng: "Thằng bé đi đường vất vả rồi, Tùy Viễn đưa nó về phòng nghỉ ngơi một lát, lát nữa là khai tiệc rồi."
"Vâng."
Giang Yến đi theo Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên lên phòng trên lầu hai, Giang Tùy Viễn đi tới phía trước, mở cửa bật đèn, "Từ khi con dọn ra ngoài, bố vẫn luôn bảo người đúng giờ dọn dẹp, cũng không ai động vào bất kì thứ gì, con ở tạm, xem có thiếu gì không."
Nói xong, Giang Tùy Viễn nhìn Vu Phong Yên: "Em ở đây với thằng bé, anh xuống lầu xem."
"Vâng." Vu Phong Yên gật đầu, duỗi tay ra vuốt phẳng nếp gấp ở cổ áo cho ông, cười ấm áp: "Anh lớn như vậy rồi, vẫn chưa biết chỉnh quần áo."
Người lãnh đạo luôn năng nổ và quyết đoán trong thương trường giờ đây trông chẳng khác gì một người chồng bình thường, "Sau này anh sẽ chú ý."
"Đi đi." Vu Phong Yên mỉm cười.
Sau khi Giang Tùy Viễn rời đi, Giang Yến nhìn Vu Phong Yên, trầm giọng hỏi: "Mẹ kết hôn với ông ấy rồi?"
Vu Phong Yên sững sờ một lát, sau đó lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.
Thân phận của bà quá xấu hổ.
Mấy năm gần đây, Giang Tuy Viễn đã dần dần nắm quyền kiểm soát mọi quyết định của Giang gia, dù không thể trái ý của bố mẹ công khai mối quan hệ với Vu Phong Yên nhưng ông luôn đưa Vu Phong Yên trong những dịp trọng đại.
Ngoài những người nhà họ Giang, những người bạn trong giới kinh doanh của Giang Tùy Viễn về cơ bản đã mặc định Vu Phong Yên là bà Giang, thậm chí những người hầu ở nhà còn gọi riêng Vu Phong Yên là Giang phu nhân.
Nhưng nhà họ Giang và nhà họ Chu là bạn của nhà họ Giang, mặc dù Chu Lan đã chết nhiều năm, nhưng bất kể như thế nào, hai trưởng lão nhà họ Giang cũng không đồng ý để Vu Phong Yên vào gia phả nhà họ Giang.
Nhượng bộ lớn nhất của họ là để Giang Yến vào nhà họ Giang làm con trai út của Giang Tùy Viễn, nhưng trên thực tế, Giang Yến lớn hơn Giang Mộc Lan một tuổi.
"Kết hôn hay không mẹ thấy cũng không quan trọng." Vu Phong Yên nhìn Giang Yến với nụ cười dịu dàng: "Chỉ cần bọn họ thừa nhận con là đủ rồi. "
Cuộc sống hiện tại đối với Vu Phong Yên là điều xa xỉ, người đã bị cô lập và bất lực hơn mười năm trước, để có được thật không dễ dàng, mặc dù có nhiều tiếc nuối, nhưng không phải tất cả đều là tiếc nuối.
Đời người như mặt trăng, lúc tròn lúc khuyết, có lúc hoàn hảo có lúc tiếc nuối, đời người chung quy cũng chỉ có mấy chục năm, đến rồi đi, như sương sớm, qua bao ngày cay đắng.
Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi, bài đăng về trùm trường trên diễn đàn trường lại có thêm cập nhật mới.
- Tôi là Tinh chất chanh: DuangDuangDuang!! Tin nóng về trùm trường và bạn học Lâm!!! Trùm trường công khai thừa nhận chuyện tình cảm!!
- Tôi là Tinh chất chanh: Kỳ thi cuối kỳ năm nay tôi và Lâm Tiêu thi cùng một phòng, hôm nay lúc cuối của buổi kiểm tra tiếng anh kết thúc, nam sinh ngồi trước bàn Lâm Tiêu (theo người trong cuộc thì đó là Lưu X lớp 10) (chính là Lưu X bị Hắc nhân bắt vì tội nhuộm tóc) (được rồi , tôi không thể nói quá nhiều, trang này ủy viên kiểm soát quá nhiều tôi không thể tiết lộ danh tính thực được!!) Dù sao thì người này không muốn mạng nữa, muốn hỏi phương thức liên lạc với Lâm Tiêu, sau đó còn nói nhất kiến chung tình gì đó, muốn dạy kèm vật lý cho bạn học Lâm (Tôi tự hỏi đầu anh chàng này có biết suy nghĩ không, người ta là học bá có cần cậu bổ túc không? Một học bá nói lời xã giao bảo mình học không giỏi thì chính là học không giỏi à?) Thật là không có mắt nhìn!
- Tôi là Tinh chất chanh: Sau đó anh chàng này không chỉ không có mắt nhìn mà còn là người có kiến thức hạn hẹp, không nhận ra bạn học Lâm thì cũng thôi đi, đến trùm trường cũng không biết (Tôi cũng không biết có phải giả ngu không!) Dù sao thì sau khi trực tiếp tỏ tình với bạn Lâm, không biết trùm trường đã đến từ lúc nào! (Cơ bản như Asura!!!)
- Tôi là Tinh chất chanh: Trùm trường lạnh lùng mà nói cho cậu ta là không cần dạy, anh chàng này rất cam đảm nói một câu “Cậu là?” (......Cơ bản không còn gì để nói! ) (Nhưng đây không phải trọng điểm!!) Trọng điểm là!!! Trùm trường nắm lấy áo đồng phục trên người nói “Áo đôi, nhìn không ra sao?” !!!
- - Tôi là tinh chất tinh chất chanh: ........................ Tôi đã ăn chanh ngay tại chỗ [thờ ơ .jpg] [Tôi ổn.jpg]]
Bài cập nhật vừa xuất hiện, vẫn như trước đây, một loạt bình luận nổ ra phía dưới.
- Hôm nay có chua không? Chua.
- Chén rượu tình này ai uống người đó ngẩng cao đầu.
- Người khác hồi tưởng lại cuộc sống trung học có biết bao màu sắc, tôi hồi tưởng lại chỉ có màu trắng.
......
Diễn đàn cũng giống các phần mềm khác, có thông báo và nhắc nhở, tối đó điện thoại Lâm Tiêu như muốn nổ vì thông báo.
Vừa dọn 99+ thông báo, chỉ trong vòng vài phút, lại một đống 99+, Lâm Tiêu chỉ còn cách cài đặt chặn thông báo trên hệ thống.
Thế giới cuối cùng đã dừng lại.
Lâm Tiêu kiệt sức ngã quỵ trên ghế sofa.
Hai ngày thi cường độ cao liên tiếp đã tiêu tốn của cô rất nhiều sức lực, ai ngờ giữa đường còn xuất hiện một Trình Giảo Kim (*), làm Giang Yến ghen, nổi nóng, cuối cùng cô lại phải cố gắng dỗ dành.
(*)Nữa đường nhảy ra Trình Giảo Kim. Ý: Có điều gì đó không mong muốn đột nhiên xảy ra.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu cập nhật trong vòng tròn bạn bè, không nói gì và chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc.
- Tôi mệt quá.jpg.
Lần cuối cùng bạn của cô đăng trạng thái là nửa năm trước, thông thường, vòng tròn bạn bè của cô được thiết lập hiển thị trong ba ngày, trò lừa đảo bất ngờ này đã khiến rất nhiều người xuất hiện.
- Hồ Hàng Hàng: Em Tiêu! Làm sao vậy! Không phải vì anh Yến của tôi chứ hehe [.jpg quỷ quyệt]
- Tống Viễn: Anh tôi hôm nay không làm người à?
- Hứa Nhất Xuyên: Bật chế độ thanh thiếu niên.
- Mạnh Hân: Tớ thấy gì vậy!!
- Hứa Nhất Xuyên: Sờ.
- Quan Triệt: Tốc độ quá nhanh :)
......
- Lâm Tiêu: Xuống xe cho tôi!! Tôi đi là xe của trường mẫu giáo nha!!
Phương Nghi Tống cũng nhìn thấy dòng trạng thái này, là trưởng bối nên không để lại bình luận bên dưới mà trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tiêu.
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng Phương Nghi Tống nói: "Tết năm nay, con có muốn Giang Yến về cùng không?"
Lâm Tiêu không ngờ mẹ Lâm lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, sững sờ vài giây rồi mới đáp: "Con muốn đưa anh ấy về, nhưng không biết anh ấy có sắp xếp gì không."
"Vậy con hỏi cậu ấy một chút." Phương Nghi Tống mỉm cười, chậm rãi nói: "Được rồi, mẹ còn một chút việc phải làm, con nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu tự mình tính toán, sau đó đứng dậy xỏ dép vào, đến phòng đối diện dùng chân đá vào .
Cửa phòng Giang Yến chưa từng khóa.
Trước đây Lâm Tiêu thường gõ cửa, đợi đến khi anh trả lời hoặc đợi anh đến mở cửa mới vào, nhưng lâu dần ranh giới này cũng bị phá bỏ, thường trực tiếp mở cửa vào phòng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
"Giang Yến!" Lâm Tiêu đặt tay lên tay nắm cửa ấn xuống, âm thanh truyền vào nhà cùng với tiếng mở cửa, "Cạch-"
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Người con trai chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen đứng ở cuối giường.
Anh đang cúi xuống để mặc quần, hai chân thon dài thẳng tắp, cả một vùng da trắng rộng lớn lộ ra ngoài, phía trên là eo thon với cơ bụng, đường sống lưng trên lưng cũng rất rõ ràng và mịn màng.
Không ngờ lại có người đột nhiên xông vào, Giang Yến ngẩng đầu nhìn cửa thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Mái tóc đen ướt dính vào một bên mặt, hàm dưới sắc nét, đôi mắt sâu thẳm.
Thật đúng là một khung cảnh xinh đẹp.
Hai người họ yêu nhau hôn hôn sờ sờ lâu như vậy, Lâm Tiêu không phải không biết cơ thể đẹp của bạn trai nhà mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bằng trực quan và khoảng cách gần như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm như thế nào, nhưng lý trí nói cho Lâm Tiêu biết, cứ đứng ở đây không phải là lựa chọn đúng đắn.
Im lặng 3 giây, trong phòng truyền đến một tiếng hét.
"Ahh!!h Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe có chút ngại ngùng, "Sao anh không mặc quần áo!! "
Giang Yến định thần lại, mặc quần vào, nghiêng người nhặt chiếc áo phông trắng trên giường, giọng điệu bình tĩnh, "Nếu em không quên che mắt khi hét, anh có thể sẽ tin em thật sự ngại ngùng." "
"......" Lâm Tiêu bị anh nói câu này thì lại có chút xấu hổ, im lặng nhìn qua chỗ khác, ngồi xuống ghế sofa.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng động của anh rất rõ ràng.
Lâm Tiêu ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nghiêng người ấn vào điều khiển để bật TV, âm thanh ồn ào áp đi những tiếng động kia.
Nhưng mãi đến khi Lâm Tiêu xem xong năm phút quảng cáo, Giang Yến từ đầu đến cuối vẫn chưa có động tĩnh nào khác, cô ngập ngừng hỏi: "Giang Yến, anh mặc quần áo xong chưa?"
Phía sau vẫn không có bất kì tiếng động nào.
"......"
Lâm Tiêu đặt tay lên đầu gối vỗ hai lần, cuối cùng cô cũng ngượng ngùng kìm nén sự tò mò của mình, muốn nhìn lại, nhưng cô không ngờ đúng lúc cô quay đầu lại, có một bóng người đang đứng trước mặt cô.
Giống như một thợ săn đang đợi con mồi của mình rơi vào hố.
Giang Yến không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô, đợi cô làm xong tất cả hành động, anh hơi nghiêng người, vừa khéo hôn lên bên môi cô.
Khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, ánh mắt mất cảnh giác.
Có cái gì đó rơi xuống.
Lâm Tiêu giơ tay sờ sờ bên mặt ướt, buồn bã nói: "Nước từ tóc anh nhỏ giọt lên mặt em."
"......"
Giang Yến hạ mắt xuống mỉm cười, đứng thẳng người dựa vào lưng ghế sofa, đôi chân dài chống đỡ sức nặng của cơ thể về phía trước, giơ tay dùng khăn lau tóc, nhẹ nói: "Tìm anh có việc?"
"Ừm” Lâm Tiêu nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, "Mẹ em vừa gọi điện thoại tới, hỏi em năm nay có phải cùng anh trở về không, cho nên năm nay anh có sắp xếp gì chưa? "
Giang Yến dừng lau tóc một lát, quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Lâm Tiêu, đột nhiên có chút không nói nên lời, "Năm nay anh ......."
Anh mím mím môi, " Chắc là về Giang gia đón năm mới"
"?"
Lâm Tiêu cảm thấy thính giác của mình trong chốc lát có vấn đề, cô đã nghĩ anh sẽ từ chối vì cảm thấy gặp bố mẹ quá nhanh, cũng đã nghĩ qua anh sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ về nhà họ Giang.
"Anh ...." Lâm Tiêu không biết nên nói gì.
Giang Yến véo mặt cô, thấp giọng giải thích: "Có một số việc đã kéo dài quá lâu, anh phải về giải quyết, đợi kết thúc anh nhất định sẽ cùng em trở về, hửm? "
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: "Anh trở về định giải quyết chuyện gì?"
"Mấy chuyện cũ." Ánh sáng ấm áp khiến lông mày anh dịu dàng, "Không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là sẽ đoạn tuyệt với nhà họ Giang mà thôi."
Lâm Tiêu nhớ lại tất cả những điều anh nói về nhà họ Giang, vẫn có chút lo lắng, nhưng bất kể thế nào, đây là quyết định của anh.
Cô nhẹ thở dài, không hỏi thêm gì nữa, "Vậy anh chú ý nhiều hơn."
Giang Yến đáp: "Được."
Bên ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi.
Trên TV đang đưa tin về trận tuyết rơi dày đột ngột ở Tây Thành nhiều năm trước.
" Theo khảo sát của đài quan sát khí tượng, lượng tuyết rơi ở Tây Thành năm nay sẽ đạt đỉnh điểm, có thông tin tuyết rơi dày đặc ở Tây Thành khiến giao thông ùn tắc tới 5 tiếng trong vài ngày qua. Nhà ga trên đường Tích Vân bất ngờ bị sập do tuyết quá dày khiến 1 người chết và 5 người bị thương, người phụ trách các bộ phận liên quan đang bị điều tra......"
Lâm Tiêu và Giang Yến đồng thời nhìn TV.
Mặc dù năm nào Tây Thành cũng có tuyết, nhưng lượng tuyết rất ít, lượng tuyết rơi cao nhất là hơn 20 năm trước, nhưng năm nay tuyết rơi nhiều bất thường, theo các chuyên gia, nếu cứ tiếp tục như thế này có khả năng gây ra thảm họa tuyết và các mối nguy hiểm khác.
Giang Yến ngước mắt lên nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, thở dài một cách khó hiểu.
Mùa đông này được định sẵn là không ổn định.
-
Ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc Lâm Tiêu liền về nhà, buổi tối cùng ngày, Giang Tùy Viễn sai người đến quán cà phê Internet đón Giang Yến rồi trở về nhà họ Giang.
Giang Yến không ngờ Vu Phong Yên cũng đi cùng.
Hai người gặp nhau ở cửa quán cà phê Internet, Vu Phong Yên không giấu được nụ cười trong mắt, nhẹ giọng nói: "Ban đầu bố con cũng muốn đi cùng, chỉ là ra cửa thì lại có chuyện gấp. "
Giang Yến khẽ “ừm”, không chút quan tâm nói: "Đi thôi, cũng không còn sớm nữa."
"Được."Vu Phong Yên nhìn anh, nhưng bà thấy anh chỉ mang 1 cái cặp sách, thản nhiên hỏi: "Hành lý của con đâu, có phải vẫn ở trong quán đúng không, mẹ bảo tài xế vào lấy."
"Không có." Giang Yến nhìn bà, "Không có gì khác, dù sao cũng sẽ -"
"Không sao." Vu Phong Yên dường như sợ anh sẽ nói điều gì khó nghe, chỉ có thể đột ngột cắt đứt lời nói của anh, "Dù sao thì ở nhà cái gì cũng có, bố con bảo người dọn dẹp phòng con mỗi ngày, đồ trong phòng không có ai chạm vào."
Giang Yến muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, tất cả đều biến thành một tiếng thở dài.
Trên đường về, Vu Phong Yên liên tục nói chuyện với Giang Yến, nói về mọi thứ từ trường học đến cuộc sống và tình cảm, những chuyện lớn nhỏ.
Giang Yến cũng hiếm khi nhẫn nại như thế, bất kể bà nói gì hỏi gì, đều đáp lại từng câu một.
Nhà cổ Giang gia nằm trong khu biệt thự bên bờ sông, những người sống ở đây đều là những người giàu có.
Giang Yến có sống ở đây một thời gian, thậm chí có lần gặp một nữ diễn viên tự nhận độc thân trên mạng nhưng lại quan hệ với một người đàn ông trên xe, nhưng anh không phải là người thích hóng chuyện, nếu không thì anh đã chụp ảnh lại và bán cho đám săn ảnh rồi.
Con đường vốn đã xa, lại thêm tuyết rơi dày, đến lúc về tới Giang gia trời đã tối.
Trở về đây sau một năm vắng bóng, nói trong lòng Giang Yến không có chút dao động nào là giả, lúc rời đi, anh chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ chủ động trở lại đây.
Biệt thự Giang gia không được trang trí xa hoa như những biệt thự khác, có lẽ ông bà Giang thích sự đơn giản, thanh nhã, trang trí bên trong biệt thự rất phóng khoáng và đơn giản, bên ngoài thì theo phong cách phương Tây hơn, nhưng bên trong thì lại rất sang trọng mang phong cách Trung Hoa hơn.
Có một ao sen nhỏ ở lối vào, nhiệt độ dưới 0oC vào mùa đông, nhưng nước trong ao không bị đóng băng, có một màn sương mờ nhạt trên mặt nước.
Giang Tùy Viễn đã sớm đợi ở cửa, có vài người hầu đứng bên cạnh, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống dưới mái hiên khiến lông mày ông khẽ nhíu lại.
Xe vừa dừng, đã có người bước lên phía trước mở cửa, Giang Yến xuống xe, Giang Tùy Viễn bước nhanh xuống bậc thang, người hầu phía sau vội vàng giơ ô đi theo.
"Về rồi." Giang Tùy Viễn vỗ vỗ bả vai Giang Yến, lặp lại: "Trở về là tốt rồi."
Giang Yến “Ừm” nhẹ, không nói thêm lời nào.
Vu Phong Yên tiến lên một bước, Giang Tùy Viễn giơ tay ôm vai bà, "Đi thôi, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào nói chuyện."
"Ừm."
Trong phòng khách, già trẻ nhà họ Giang đều có mặt.
Ngồi ở giữa là Giang lão gia và Giang lão phu nhân, người trẻ tuổi bên cạnh Giang lão phu nhân là Giang Mộc Lan, con trai của người vợ đầu tiên của Giang Tùy Viễn, bên cạnh là em trai Giang Tùy Viễn – Giang Tùy Phong.
Những người khác đều là anh em họ hàng nhà họ Giang.
Lần đầu tiên Giang Yến được đưa về Giang gia, chính những người được cho là người thân này lại là những người phản đối quyết liệt nhất, mà từ đầu đến cuối hai vị trưởng lão chưa bao giờ nói một lời, chỉ có Giang Tùy Phong thỉnh thoảng sẽ nhắm vào Giang Yến.
Lần này, không biết Giang Tùy Viễn nói gì, mặc dù hai vị trưởng lão vẫn không nói nhiều, nhưng họ có vẻ dễ gần hơn nhiều so với lần trước im lặng.
Sau khi nhận từng người một, Giang lão gia là người đầu tiên lên tiếng: "Thằng bé đi đường vất vả rồi, Tùy Viễn đưa nó về phòng nghỉ ngơi một lát, lát nữa là khai tiệc rồi."
"Vâng."
Giang Yến đi theo Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên lên phòng trên lầu hai, Giang Tùy Viễn đi tới phía trước, mở cửa bật đèn, "Từ khi con dọn ra ngoài, bố vẫn luôn bảo người đúng giờ dọn dẹp, cũng không ai động vào bất kì thứ gì, con ở tạm, xem có thiếu gì không."
Nói xong, Giang Tùy Viễn nhìn Vu Phong Yên: "Em ở đây với thằng bé, anh xuống lầu xem."
"Vâng." Vu Phong Yên gật đầu, duỗi tay ra vuốt phẳng nếp gấp ở cổ áo cho ông, cười ấm áp: "Anh lớn như vậy rồi, vẫn chưa biết chỉnh quần áo."
Người lãnh đạo luôn năng nổ và quyết đoán trong thương trường giờ đây trông chẳng khác gì một người chồng bình thường, "Sau này anh sẽ chú ý."
"Đi đi." Vu Phong Yên mỉm cười.
Sau khi Giang Tùy Viễn rời đi, Giang Yến nhìn Vu Phong Yên, trầm giọng hỏi: "Mẹ kết hôn với ông ấy rồi?"
Vu Phong Yên sững sờ một lát, sau đó lắc đầu, vẻ mặt cô đơn.
Thân phận của bà quá xấu hổ.
Mấy năm gần đây, Giang Tuy Viễn đã dần dần nắm quyền kiểm soát mọi quyết định của Giang gia, dù không thể trái ý của bố mẹ công khai mối quan hệ với Vu Phong Yên nhưng ông luôn đưa Vu Phong Yên trong những dịp trọng đại.
Ngoài những người nhà họ Giang, những người bạn trong giới kinh doanh của Giang Tùy Viễn về cơ bản đã mặc định Vu Phong Yên là bà Giang, thậm chí những người hầu ở nhà còn gọi riêng Vu Phong Yên là Giang phu nhân.
Nhưng nhà họ Giang và nhà họ Chu là bạn của nhà họ Giang, mặc dù Chu Lan đã chết nhiều năm, nhưng bất kể như thế nào, hai trưởng lão nhà họ Giang cũng không đồng ý để Vu Phong Yên vào gia phả nhà họ Giang.
Nhượng bộ lớn nhất của họ là để Giang Yến vào nhà họ Giang làm con trai út của Giang Tùy Viễn, nhưng trên thực tế, Giang Yến lớn hơn Giang Mộc Lan một tuổi.
"Kết hôn hay không mẹ thấy cũng không quan trọng." Vu Phong Yên nhìn Giang Yến với nụ cười dịu dàng: "Chỉ cần bọn họ thừa nhận con là đủ rồi. "
Cuộc sống hiện tại đối với Vu Phong Yên là điều xa xỉ, người đã bị cô lập và bất lực hơn mười năm trước, để có được thật không dễ dàng, mặc dù có nhiều tiếc nuối, nhưng không phải tất cả đều là tiếc nuối.
Đời người như mặt trăng, lúc tròn lúc khuyết, có lúc hoàn hảo có lúc tiếc nuối, đời người chung quy cũng chỉ có mấy chục năm, đến rồi đi, như sương sớm, qua bao ngày cay đắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.