Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi
Chương 92: Trò Chơi Ghép Hình
Tuế Kiến
20/03/2024
Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo
Sau bữa tiệc tối đó, Giang Tùy Viễn bị Giang lão gia gọi đến thư phòng, đi cùng ông còn có Vu Phong Yên, hai người vừa rời bàn tiệc, anh em họ hàng nhà họ Giang đều bỏ đi dáng vẻ dễ gần trước đó, không còn tiếp xúc nhiều với Giang Yến nữa, như thể nói với anh một câu là một điều cấm kỵ.
Cảnh tượng như vậy Giang Yến đã từng trải khi mới đến đây, thậm chí vào thời điểm đó, thái độ của họ còn lạnh lùng và kiêu ngạo hơn, như thể anh là thứ rẻ tiền có thể tùy ý chà đạp.
Giang Yến đã lâu không có chút hoài niệm mấy người bọn họ, cho nên anh tự nhiên nhắm mắt làm ngơ trước thái độ của những người này, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng trên lầu.
Giang Tùy Phong nhìn bóng dáng của người thiếu niên, đưa tay lên môi ho nhẹ, một người phụ nữ liếc mắt nhìn ông ta, đột nhiên cười quái dị, "Một đứa từ nhỏ không ở Giang gia nuôi dưỡng cũng không như vậy, trưởng bối vẫn còn ở đây, nó thế mà một câu chào hỏi cũng không có liền chuẩn bị đi rồi, thật đúng là không có giáo dưỡng."
"Đúng a." Một nữ nhân ăn mặc tinh tế khác cũng nói: "Chúng ta bỏ qua đi, bà ngoại vẫn ở đây, thân là cháu ngoại chỉ đành coi như không nhìn thấy, nếu sau này thực sự để mẹ con nó vào Giang gia, lúc đó mới là chuyện lớn. "
Giang Yến dừng lại tại chỗ, dáng người cao lớn, khi nghe thấy lời này thì đột nhiên ngồi trở lại vị trí, ngồi không có bất kỳ hình thức nào cả.
Anh cầm chén trà sứ trắng trước mặt, nhấc nắp búng nhẹ, hạ mắt xuống nhìn lá trà màu ngọc lam lên xuống trong nước, sau đó ngước mắt lên nhìn người phụ nữ lên tiếng trước, thấp giọng cười nhạt: "Vậy tôi hỏi cô, cô có tư cách gì mà nói tôi không có giáo dưỡng?"
"Anh !"Người nói là con gái của em họ của hai anh em nhà họ Giang, có đôi lông mày sắc lẹm, vẻ mặt độc ác, "Nói anh không có giáo dưỡng đã là đề cao anh rồi, đúng là mẹ nào con nấy."
Giang Yến chấp nhận tất cả những lời buộc tội của những người này, mà bỏ qua tất cả, anh đặt tách trà xuống, lại đứng dậy, cẩn thận vuốt cổ áo, hơi cúi đầu nhìn Giang lão phu nhân đang ngồi ở phía trên, "Giang lão phu nhân, từ nhỏ sức khỏe cháu đã không tốt, không khí ở đây hơi bẩn, cháu thở không thoải mái, đi trước đây."
Lịch sự đúng mực, có tiến có lùi.
Lời nói tuy không dễ nghe, nhưng không thể tìm bất cứ chỗ nào để bắt lỗi.
Nghe xong, Giang lão phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt, hốc mắt của bà lão đã trũng xuống nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Bà nhìn chằm chằm Giang Yến một lúc lâu, Giang Yến cũng thờ ơ đứng đó để bà nhìn mình bấy lâu.
Sau một lúc lâu, Giang lão phu nhân khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh nặng nề, "Cháu về phòng đi."
Nói xong, Giang Yến cũng không còn gì để nói mà đi thẳng lên lầu, anh vừa rời đi, Giang Mộc Lan cũng đứng dậy và đi theo anh lên lầu.
Hai người bất ngờ gặp nhau ở cuối hành lang.
Giang Yến nhìn thiếu niên có phần giống mình này, dùng đầu lưỡi đá hai bên má, nhẹ giọng nói: "Nói vài câu?"
Giang Mộc Lan luôn không có thiện cảm với Giang Yến và Vu Phong Yên, cho nên tự nhiên không muốn nói lời nào với anh, vì vậy hắn xoay người rời đi một cách vô cảm.
Giang Yến nhìn bóng lưng hắn, lười biếng nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao tôi đột nhiên quay về nơi này sao? "
Khi anh chọn rời khỏi nhà họ Giang, anh đã thề trước mặt Giang Mộc Lan rằng anh sẽ không bao giờ quay lại đây.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, dáng người bảnh bao của Giang Mộc Lan dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Anh muốn nói gì?"
"Cậu chắc chắn muốn đứng ở đây nói chuyện?" Giang Yến đút hai tay vào túi quầy, dựa vai vào tường, nhíu mày nhìn hắn, nhưng tư thế đó lại có cảm giác Giang Mộc Lan là người ngoài.
"Tôi không thích ở cùng một chỗ với anh." Giang Mộc Lan nói.
Giang Yến mỉm cười: "Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy."
"......"
Cuối cùng hai người đi đến ban công nhỏ ở cuối hành lang.
Giang Mộc Lan đứng ở góc ban công, muốn tránh xa Giang Yến, lạnh lùng nói: "Tôi không thích những lời thừa thãi, anh muốn nói gì thì nói thẳng đi "
Giang Yến dựa vào lan can ban công, gió mùa đông lạnh lẽo thổi đôi mắt chua xót, "Lần này trở về tôi muốn làm một việc, làm xong tôi sẽ rời đi, sẽ không bao giờ quay lại."
"Đó là những gì anh đã nói khi anh rời đi trước đó." Giang Mộc Lan khoanh tay, khịt mũi lạnh lùng: "Nhưng hiện tại anh vẫn quay về đấy thôi."
Giang Yến hơi nghiêng đầu, "Muốn nói gì thì nói."
Giang Mộc Lan không nhìn anh, "Nói đi, anh muốn làm gì"
"Tôi muốn Giang Tùy Viễn cưới mẹ tôi."
"Anh nằm mơ à!" Nghe vậy, Giang Mộc Lan lạnh lùng nhíu mày, giọng điệu đột nhiên tăng lên: "Tôi nói cho anh biết, có nghĩ cùng đừng nghĩ tới!"
"Nhưng tôi sẽ làm như thế." Giang Yến tiến lên vài bước, mở rèm cửa ban công, ánh sáng trong hành lang chiếu vào, "Tôi về đây là để làm chuyện này."
"Ý nghĩ hão huyền." Giang Mộc Lan khịt mũi, "Chưa kể ông bà ngoại tôi sẽ không đồng ý, ông bà nội cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho bố tôi lấy mẹ anh, cho dù bố tôi có thuyết phục được họ, chỉ cần tôi không đồng ý, thì ông bà ngoại tôi cũng vì mẹ tôi mà phản đối đến cùng."
"Vì thế đây mới lý do tôi muốn nói chuyện với cậu." Giang Yến dựa vào bức tường phía sau, mặt đối mặt với hắn, "Giang Tùy Viễn muốn tôi trở về nhận tổ tiên, một khi tôi đồng ý, tôi sẽ trở thành con trai hợp pháp của ông ấy, tôi và cậu sẽ có quyền thừa kế ngang nhau."
Giang Mộc Lan im lặng một lát.
Giang Yến cong môi, giọng điệu bất cần, "Tôi cộng với mẹ tôi, cậu nghĩ sau này cậu còn chỗ đứng trong Giang gia sao?"
Quả nhiên là một đứa trẻ được Giang gia dạy dỗ, Giang Mộc Lan sau khi nghe Giang Yến nói xong nhanh chóng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn anh, "Vậy thì sao, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi sẽ từ chối tất cả quyền thừa kế, đổi lại cậu phải đồng ý Giang Tùy Viễn lấy mẹ tôi" Giang Yến biết hai vị trưởng lão nhà họ Giang đã nhiều năm như vậy không đồng ý Giang Tùy Viễn tái hôn, tình bạn với nhà họ Chu là một chuyện, nhưng phần nhiều là quan tâm đến cảm nhận của Giang Mộc Lan,
Chỉ khi Giang Mộc Lan đồng ý, Vu Phong Yên mới có cơ hội kết hôn với Giang Tùy Viễn.
"Anh nghĩ tôi ngu à?" Giọng nói của Giang Mộc Lan bị gió thổi có chút lạnh, "Để mẹ anh gả vào, chẳng lẽ bà ta sẽ không muốn nhiều hơn sao, ví dụ như để con trai bà ta có cơ hội kế thừa sản nghiệp nhà họ Giang? "
"Nếu tôi có thể khuyên bà ấy ký vào công chứng tài sản trước hôn nhân thì sao?" Giang Yến nói: "Từ khi tôi quyết định làm như vậy, tôi đã lên kế hoạch rồi. "
"Thế thì sao, anh nghĩ tôi nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh à?" Giang Mộc Lan hỏi.
"Cậu sẽ." Giang Yến nói chắc nịch: "Nhà họ Giang không thể có được ngày hôm nay nếu không có sự giúp sức của mẹ cậu và nhà họ Chu, mẹ cậu đã đưa ra rất nhiều quyết định đúng đắn cho sự sống còn của nhà họ Giang hồi đó, cho đến bây giờ, nhiều giám đốc cũ của nhà họ Giang cũng không quá coi trọng Giang Tùy Viễn, cho nên cậu không muốn nhà họ Giang rơi vào tay tôi dễ dàng như vậy."
Giang Yến rất hiểu Giang Mộc Lan, theo hắn, sản nghiệp của Giang gia là thứ cuối cùng mẹ hắn để lại cho hắn, và hắn trân trọng nó hơn bất kỳ ai khác.
Đó là một canh bạc, và là một canh bạc với một kết thúc được định trước.
"Được." Sau khi im lặng một lúc lâu, Giang Mộc Lan trầm giọng nói: "Cho tôi một tuần, một mình tôi không thể quyết định chuyện này."
"Ba ngày." Giang Yến nói: "Ba ngày sau là đêm giao thừa, ngày đó tất cả anh em họ hàng đều đến dự tiệc, tôi muốn cậu nói quyết định của mình trước mặt mọi người."
Giang Mộc Lan tiến lên một bước, nhưng sự giáo dục tốt của nhà họ Giang không cho phép anh ta ra tay, vì vậy anh ta chỉ có thể siết chặt nắm đấm và ngăn chặn mọi hành động thái quá, "Đừng ép người quá đáng!"
"Tôi chỉ muốn đánh nhanh kết nhanh, tôi không có nhiều thời gian ở lại đây." Giang Yến nhẹ giọng nói: " Tôi biết công ty nhà họ Chu có đội ngũ luật sư rất uy tín, chỉ cần trong vòng ba ngày này cậu sắp xếp được người, tôi sẽ lập tức cùng cậu đi làm công chứng việc từ bỏ quyền thừa kế "
Giang Mộc Lan nhìn anh, giống như đã nghe được một quyết định kinh ngạc nào đó.
"Về việc công chứng của mẹ tôi, chỉ cần cậu đồng ý kết hôn trước mặt mọi người, tôi cũng sẽ đề nghị mẹ tôi đồng ý thực hiện việc công chứng tài sản trước hôn nhân và từ bỏ quyền thừa kế tài sản sau hôn nhân". Giang Yến xoa nhẹ thái dương, "Về chuyện đăng ký kết hôn, tôi hy vọng cậu có thể thúc giục bọn họ làm càng sớm càng tốt, chỉ cần bọn họ lãnh chứng, tôi sẽ rời khỏi Giang gia ngay lập tức."
Chuyện đã như vậy, Giang Mộc Lan cũng không có gì để nói, nhưng lại có chút khó hiểu, "Chẳng lẽ anh thật sự không có một chút ý nghĩ nào với Giang gia, Giang thị sao? "
Giang Yến mở rèm ra, quay lưng về phía anh ta, ngọn đèn trong hành lang chiếu xuống ánh sáng ấm áp, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, "Không phải của tôi, có gì để suy nghĩ."
-
Tốc độ của Giang Mộc Lan rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Giang Yến nghe người giúp việc ở nhà nói anh ta đã trở về nhà họ Chu, ngày mai mới về.
Một nhà giả tạo cùng nhau ăn sáng, những người thân nhà họ Giang dường như đã quên mất trò hề tối qua và mỉm cười chào hỏi Giang Yến.
Giang Yến không thèm chơi với bọn họ, tùy ý ăn một chút, sau đó rời khỏi bàn rồi trở về phòng.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, nhà họ Giang có một người giúp việc đặc biệt đến phòng chủ dọn dẹp, khi Giang Yến về phòng, dì đang dọn giường cho anh, thấy anh đột ngột trở về, bà sững sờ một giây, nhưng bà nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi đầu chào hỏi: "Thiếu gia." "
Giang Yến nghe thấy xưng hô nực cười này, mí mắt nhảy lên, anh không trả lời, đi đến bàn cầm điện thoại lên, thấy Lâm Tiêu gửi cho anh vài tin nhắn WeChat.
- Chào buổi sáng!
- Anh thế nào rồi?
- Có vấn đề gì không?
- Mấy người nhà họ Giang không làm khó anh chứ?
......
- AAAAA Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của em!!
- Em xem trên TV những nhà như Giang gia thường có rất nhiều quy tắc, có phải anh không được phép chơi điện thoại đúng không???
- Nếu anh vẫn không trả lời, em thật sự sẽ báo cảnh sát.
......
Giang Yến vừa định gọi lại cho cô, ngước mắt lên nhìn người dì trong phòng, nghĩ nghĩ, liền cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh ra chỗ ban công tối qua, xung quanh không có gì khác biệt, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói lảm nhảm của Lâm Tiêu truyền ra qua, "Ahhhh Anh cuối cùng đã nhận điện thoại rồi, em suýt nữa báo cảnh sát đó! "
Giang Yến cười: "Anh không sao."
Lâm Tiêu nghe giọng nói yếu ớt của anh, chuông báo động trong đầu vang lên: "Sao em nghe giọng anh mệt mỏi vậy, anh không bị ngược đãi đấy chứ, bọn họ có phải không cho anh ăn cơm đúng không? Không được, em phải mở video call nhìn một chút! "
Lời vừa dứt, điện thoại đã bị cúp, không đợi Giang Yến gọi lại, cô đã gọi qua.
Video vừa kết nối, toàn bộ khuôn mặt của Lâm Tiêu đều nghiêng người trước ống kính, sau khi nhìn kĩ, cô thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn ổn, vẫn đẹp trai như vậy."
"......"
Lâm Tiêu tìm một chỗ đặt điện thoại trên bàn, ngồi cách đó không xa, trước mặt cô là một bức tranh với nhiều mảnh ghép rải rác.
"Em đang ghép hình?" Giang Yến hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Tiêu nhặt một mảnh nhỏ lên, sau khi so sánh nhiều lần, vẫn không tìm được vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên thở dài: "Ban đầu anh ghép 3.000 mảnh ghép lại với nhau như thế nào, em nghĩ chắc em phải ghép đến già mới xong."
"Vậy đợi anh quay lại ghép giúp em."
Lâm Tiêu nhìn điện thoại, "Vậy không được, đây là quà Valentine em tặng anh."
Lúc trước ngày lễ Tình nhân, Lâm Tiêu bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, hai người bọn họ cũng không có khái niệm gì về ngày lễ, nên quên mất.
Giang Yến mỉm cười nói: "Quà Valentine 50 năm sau à?"
"......" Lâm Tiêu mím khóe môi, không khỏi trợn tròn mắt, "Đợi anh một trăm tuổi sẽ đốt làm quà Valentine cho anh. "
"Vậy cũng là anh đốt cho em." Giang Yến nói: "Anh nhất định sẽ rời khỏi thế giới này sau em."
Lâm Tiêu đặt mảnh ghép trong tay xuống, "Anh cảm thấy chúng ta mười mấy tuổi đầu đã bắt đầu thảo luận vấn đề này sâu như vậy, có hợp lý không?"
Giang Yến sờ sờ chóp mũi, "Anh hai mươi tuổi rồi."
Anh không nói đến tuổi tác, Lâm Tiêu suýt chút nữa quên mất anh hơn cô hai tuổi, "Thế nào, còn muốn em khen anh? Đã hai mươi tuổi vẫn có thể cùng lớp với bạn gái mười tám tuổi ."
"......"
Rèm của hành lang ban ngày được vén lên, khi đứng ở hành lang có thể nhìn thấy toàn cảnh ban công, lúc Vu Phong Yên cùng người giúp việc đi tới, vừa nhìn đã thấy anh.
Bà tiến lên vài bước, vừa nghe thấy một chút động tĩnh, Giang Yến quay đầu lại rất cảnh giác, khi thấy đó là bà, lông mày hơi nhíu lại, quay sang điện thoại thì thầm: "Có chút việc, chút nữa nói với em."
"Được."
Lâm Tiêu cúp máy trước, Giang Yến cất điện thoại, quay sang nhìn Vu Phong Yên, chậm rãi nói: "Có chuyện gì không?"
"Không phải chuyện gì lớn." Vu Phong Yên mỉm cười: "Mẹ thấy buổi sáng con không ăn nhiều, nên mang cho con ít hoành thánh."
Nghe vậy, Giang Yến liếc nhìn người giúp việc đứng sau lưng hai người họ cầm đĩa.
Trên đĩa là một bát sứ màu trắng, hoành thánh được chan với nước dùng trong vắt, cùng một chiếc thìa sứ được đặt bên cạnh, còn có một ít đồ ăn vặt bên cạnh.
Giang Yến muốn nói mình không đói, nhưng nhìn ánh mắt của Vu Phong Yên, lại nghĩ đến một vài quyết định làm sau lưng bà, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Về phòng ngồi một lát."
Hai người đến phòng Giang Yến, người giúp việc đặt đĩa xuống rời đi cùng dì phụ trách dọn dẹp.
Giang Yến cầm thìa sứ múc hoành thánh, do dự một lát, ngước mắt lên nhìn bà, "Nếu có một ngày, tiền đề để mẹ kết hôn cùng ông ấy là từ bỏ tất cả quyền thừa kế tài sản của Giang gia, mẹ có bằng lòng không?"
Nụ cười của Vu Phong Yên cứng đờ, "Sao đột nhiên con lại nói như vậy?"
Giang Yến bị ám ảnh bởi suy nghĩ của bà, "Mẹ trả lời con trước, nếu thực sự có lựa chọn như vậy, mẹ sẽ đồng ý từ bỏ không?"
Một khắc im lặng.
Vu Phong Yên gật đầu, trong mắt có sự dịu dàng không thể che giấu, "Mẹ và bố con ở bên nhau căn bản không phải vì vị trí Giang phu nhân, từ đầu tới cuối, mẹ cũng chỉ muốn làm Giang phu nhân của một mình ông ấy. "
Giang Yến thu hồi ánh mắt, hạ mắt xuống ăn hoành thánh, thấp giọng đáp: "Con biết rồi."
-
Đêm đó, Giang Yến nhận được điện thoại của Giang Mộc Lan, yêu cầu ngày mai gặp nhau tại một công ty luật ở trung tâm thành phố.
Trong điện thoại, giọng nói của Giang Mộc Lan bình tĩnh lạ thường, "Mười giờ sáng, tôi hy vọng anh sẽ không đến muộn." "
Giang Yến không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Vài giây sau, anh nhận được tin nhắn của anh ta, đó là địa chỉ của công ty luật.
Giang Yến đáp lại bằng một lời cảm ơn, cuối cùng cũng đóng điện thoại lại, mở mắt ra nhìn thấy sự im lặng và tối tăm của căn phòng này, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Yến từ chối xe do quản gia sắp xếp cho anh, "Tôi muốn đi dạo quanh khu này, như vậy sẽ không làm phiền anh."
Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.
Quản gia đã ở trong nhà họ Giang mấy chục năm, nhìn dáng người thon dài của người thiếu niên, giống như nhìn thấy Giang Tùy Viễn nhiều năm trước.
Tuyết trong khu biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhựa đường trơn nhẵn, khi đi qua ngã tư quen thuộc, Giang Yến nhìn thấy nữ diễn viễn và một người đàn ông đang quan hệ trên xe như mấy năm trước.
Anh vốn muốn trực tiếp đi qua, nhưng nghĩ đến Lâm Tiêu nên thích xem những tin này, anh tiện tay chụp một bức rồi gửi cho Lâm Tiêu.
Ngay sau đó, điện thoại nhận được một loạt tin nhắn.
- ?????
- Ôi, vãi !!!!!
- Cô ấy, cô ấy, cô ấy, cô ấy không phải là Hà Kim Ngân – người vừa dành giải ảnh hậu Kim Mã năm nay sao!!!
- Cô ấy không phải cùng ai đó ngoại tình đó chứ??
- Ôi trời ơi!! Thế giới của em sụp đổ rồi!!
- Hả??? Người đàn ông này trông quen quá!!
- Em X!!!!!!!!!!!!! Người đàn ông này không phải Nãi Cẩu Dương nổi tiếng trong cuộc thi tài năng năm nay sao!!
- Ôi, hình tượng bị phá vỡ rồi.
- [Nếu bạn hạnh phúc, bạn không phải lo lắng về việc tôi sống hay chết.jpg]
......
Mặc dù Giang Yến không biết nhiều về thuật ngữ fandom của cô, nhưng nhìn phản ứng của cô, anh cảm thấy muốn cười không giải thích được.
Trên đường đi, Lâm Tiêu không ngừng kể cho anh những chuyện về Hà Kim Ngân, từ khi ra mắt đến khi trở nên nổi tiếng và sau đó giành giải nữ diễn viên xuất sắc năm nay.
Giang Yến không có hứng thú, chỉ thấy cô rất nhiệt tình phổ biến kiến thức, cũng không nói gì, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu.
- Cô ấy có phải rất nỗ lực phải không?
- Ừm, cũng khá nỗ lực.
......
- Cô ấy thực sự rất tận tâm với nghề.
- Ừm, tận tâm.
......
- Nhưng tại sao cô ấy ở bên Nãi Cẩu Dương nhỉ!?
- Anh không biết, hay là anh đi hỏi cô ấy nhé?
- Thực sự có thể sao! [Mắt sao .jpg]
- Em thấy sao?
- 886.
......
Những cuộc trò chuyện như thế này vẫn tiếp tục cho đến khi Giang Yến xuống xe, anh trả tiền xong, mở cửa i xuống xe, gặp luật sư mà anh đã hẹn trước đó, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Lâm Tiêu: "Anh có việc phải làm, nói chuyện với em sau."
Lâm Tiêu trả lời “Được”.
Giang Yến thoát Wechat, nhấp vào tin nhắn văn bản do Giang Mộc Lan gửi tối qua và tìm thấy công ty luật theo địa chỉ trên.
Giang Mộc Lan đã đến sớm hơn anh cả tiếng.
Sau khi gặp mặt, hai người họ không nói gì nhiều, sự việc đã được quyết định từ lâu, đến đây chỉ là một quá trình.
Giang Yến đưa giấy tờ đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, đưa cho luật sư của mình.
Giang Mộc Lan dẫn người rời đi, để lại hai người bọn họ một mình trong phòng họp.
Luật sư dành hơn mười phút để đọc tất cả nội dung và nói chuyện với Giang Yến: "Nội dung không có gì sai, nhưng tài liệu cũng đề cập nếu Giang Tùy Viễn lập di chúc khác để tặng một phần tài sản cho cậu, cậu cũng không thể nhận, đây là điều lệnh bắt buộc, có thể từ chối."
Giang Yến lắc đầu, "Nếu đã lựa chọn từ bỏ, thì phải triệt để, còn có vấn đề gì khác không?"
"Không." Luật sư đưa lại cho anh giấy tờ, "Cậu đã quyết định thì có thể ký,"
Giang Yến ngước mắt lên, nhìn Giang Mộc Lan đang đứng bên ngoài qua một lớp kính, đứng lên, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta đi thôi." "
Quá trình công chứng chữ ký sau đó diễn ra rất suôn sẻ dưới sự sắp xếp của nhà họ Chu.
Sau khi sự việc được giải quyết, Giang Yến không ở lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi công ty.
Giang Mộc Lan nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa, thu hồi ánh mắt nhặt giấy chứng nhận công chứng trên bàn, nhìn thấy một câu do Giang Yến viết ở cuối.
- Tôi tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản trên và quyền định đoạt tài sản tặng có liên quan.
- Đã ký, Giang Yến.
Nếu Giang Yến không phải là người nhà họ Giang, Giang Mộc Lan nghĩ rằng họ có thể trở thành bạn bè rất tốt.
Đáng tiếc trên đời này làm gì có chuyện nếu như.
Hơn nữa, nếu Giang Yến không phải người nhà họ Giang, có lẽ cả đời này hắn cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào với người như vậy.
......
Một khắc im lặng.
Giang Mộc Lan nhẹ nhàng thở dài, xoay người đưa chứng thư công chứng cho luật sư, chỉnh cổ áo, trầm giọng nói: "Trở về đi."
-
Sau đó, mọi thứ đúng như Giang Yến nghĩ.
Vào đêm giao thừa, trong bữa tiệc đón năm mới của nhà họ Giang, Giang Mộc Lan đã chủ động nâng ly chúc mừng Vu Phong Yên trước mặt mọi người, "Dì Vu, cảm ơn dì đã chăm sóc bố con suốt những năm qua, lúc trước con còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã nhiều lần bất kính với dì, mong dì lượng thứ, chén rượu này coi như con tạ lỗi với dì."
Vu Phong Yên chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó Giang Mộc Lan sẽ có động thái như vậy, bà sững sờ một lúc, nhưng Giang Yến lại nhắc nhở bà ở dưới: "Anh kính rượu mẹ kìa."
Vu Phong Yên tỉnh táo lại, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, không khỏi có chút bối rối và không mạch lạc, "Mộc Lan, dì ......"
"Dì Vu, dì không cần nói, con đều biết." Giang Mộc Lan kịp thời ngắt lời cô, sau đó lại nhìn Giang Tùy Viễn: "Bố, bao nhiêu năm nay vì nghĩ đến cảm nhận của con, vẫn không thể cho dì Vu một danh phận, bây giờ con cũng lớn rồi, cũng đến lúc cho dì Vu một danh phận rồi"
Lời này vừa nói ra, còn chấn động hơn cả lời chúc mừng của Giang Mộc Lan với Vu Phong Yên lúc trước, hai vị trưởng lão của nhà họ Giang càng không thể giải thích được.
"A Lan, bố con đi bước nữa là một chuyện lớn, phải hỏi qua ông bà ngoại của con đã." Giang lão gia là người đầu tiên lên tiếng, nhưng thực ra trong thâm tâm ông cũng biết rằng hôm nay Giang Mộc Lan có thể nói ra những lời này là vì đã hỏi qua ý kiến của nhà họ Chu rồi.
"Ông nội, chuyện này ông ngoại cũng đồng ý rồi." Giang Mộc Lan nhìn Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên, "Chỉ là con sắp đi du học rồi, không thể tham dự đám cưới của bố và dì Vu."
Ánh mắt Vu Phong Yên ngập nước đỏ bừng, cảm thấy nhẹ nhõm vì sau tất cả khó khăn, phần thưởng đã đến, "Ở tuổi dì và bố con, hôn lễ không làm cũng được."
"Vậy thì sẽ có một số nghi thức." Giang Mộc Lan suy nghĩ một hồi: "Hay là hai người đăng ký kết hôn sớm một chút, gia đình chúng ta cùng nhau ăn cơm là tốt rồi."
"Chú thấy được." Giang Tùy Phong biết chuyện bên trong từ Giang Mộc Lan, vì thế ông ta giả vờ nói gì đó đàng hoàng, "Vậy thì ngày 8 đầu tháng này đi, em thấy hôm đó là ngày đẹp."
Vấn đề lấy giấy chứng nhận kết hôn đã được hoàn tất tại bàn.
Giang Mộc Lan liếc nhìn Giang Yến bên kia bàn dài, như đang nhắc nhở anh điều gì đó.
Giang Yến cười cười, làm động tác im lặng trên môi, Giang Mộc Lan cau mày, muốn nói gì đó, nhưng Giang Yến đã quay đầu nhìn đi chỗ khác, nghiêng đầu thì thầm vài câu với Vu Phong Yên.
Giang Mộc Lan nhìn thấy vẻ mặt của Vu Phong Yên sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta, anh ta mím môi hơi cúi đầu, quay đầu lại không để ý đến hai mẹ con bọn họ nữa.
Trong lúc nghỉ ngơi, Giang Yến và Vu Phong Yến có đề cập đến vấn đề công chứng tài sản, nhưng Vu Phong Yên không nghĩ nhiều, nhưng cảm thấy có chút có lỗi với Giang Yến, "Mẹ hiểu ý của con, mẹ sẽ thương lượng vấn đề tài sản với bố con."
"Con không muốn mẹ đi thương lượng, con muốn mẹ chắc chắn làm chuyện này." Giang Yến nói: "Mẹ nghĩ lý do tại sao Giang Mộc Lan lại để mẹ kết hôn dễ dàng như vậy, nhưng vì con trở về, cậu ta sợ địa vị của mình sẽ bị con đe dọa, cho nên cậu ta chỉ còn lựa chọn lấy lòng mẹ."
Vu Phong Yên rất ngạc nhiên khi anh có thể hiểu rõ như vậy.
"Mặc dù con lựa chọn quay về, nhưng đối tất cả của Giang gia con đều không hứng thú, con không muốn chuyện của mọi người ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của con." Giang Yến mím môi, "Ngày xưa, vì hoàng quyền mà con giết bố, anh em giết nhau, mẹ cho rằng nhà họ Chu sẽ để yên nếu con đe dọa đến lợi ích của Giang Mộc Lan sao?"
Vu Phong Yên im lặng.
Giang Yến cười chế giễu: "Dù sao thì tai nạn giao thông mà không để lại chứng cứ thì bây giờ có thể coi là tai nạn."
Sự an toàn của anh đối với Phong Yên quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, Giang Yến hầu như không phải đánh cược, anh có thể chắc chắn rằng Vu Phong Yên nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.
"Chuyện tài sản mẹ sẽ nói chuyện với bó con." Vu Phong Yên nhìn Giang Yến, "Trong khoảng thời gian này, con ở Giang gia, đừng đi đâu cả, nếu có chuyện bắt buộc phải ra ngoài thì nói với mẹ một tiếng"
"Con biết rồi." Giang Yến mỉm cười: "Con sẽ chú ý."
......
Trở lại bàn tiệc, Giang Yến liếc nhìn Giang Mộc Lan rồi gửi cho anh ta một tin nhắn, "Không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ như cậu mong muốn."
Giang Mộc Lan nhìn anh một lúc sau khi đọc tin nhắn, nhưng không nói gì thêm.
Sau đêm giao thừa, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên thường xuyên không có nhà.
Vài ngày sau, Vu Phong Yên đã ký giấy chứng nhận công chứng tuyên bố tài sản trước hôn nhân và từ bỏ mọi quyền thừa kế dưới sự công chứng chung của luật sư hợp tác giữa công ty của nhà họ Chu và nhà họ Giang.
Ngày tám âm lịch, ngày tốt lành của cung hoàng đạo, gió ngừng, tuyết ngừng, mặt trời nắng bắt đầu ló dạng.
Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên sáng sớm đã đi lấy giấy chứng nhận, khi cầm trên tay hai tấm giấy chứng nhận màu đỏ, cả hai đều có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Vu Phong Yên cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình, kết hôn với người đàn ông mà bà muốn kết hôn ở tuổi mười tám.
Đêm đó, Giang Tùy Viễn thuê cả một tầng trong khách sạn sang trọng nhất Tây Thành để chiêu đãi khách, truyền thông bốn phía trao đổi, câu chuyện về sự đổi mới của lãnh đạo doanh nghiệp và mối tình đầu nhanh chóng chiếm lĩnh các tiêu đề giải trí của Tây Thành.
Giang Yến đứng trong bóng tối, nhìn Vu Phong Yên đang mỉm cười dưới ánh sáng, ánh mắt không còn thờ ơ và kháng cự nữa.
Băng tan, mọi thứ trở nên mềm.
Anh cười nhẹ, nhưng lại quay đầu lại nhìn thấy Giang Mộc Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt rơi vào bên này.
Có lẽ nhận ra anh đang nhìn sang, Giang Mộc Lan công khai đi về phía anh: "Thế nào, không qua chúc một câu sao?"
Giang Yến nhìn những bóng người hỗn độn trên bàn, nụ cười nhạt dần, "Có nhiều người như vậy, không thiếu tôi."
"Anh thật sự muốn rời khỏi Giang gia?" Giang Mộc Lan hỏi.
Giang Yến nheo mắt lại, "Đương nhiên là vậy."
"Nếu anh không có quan hệ huyết thống với rôi." Giang Mộc Lan nhìn anh: "Tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn tốt."
"Không có nếu như, chúng ta sẽ không là bạn bè, huống chi là anh em." Giang Yến nói: "Trước kia không thể, hiện tại và sau này càng không thể"
Giang Mộc Lan im lặng.
"Tôi đã làm tất cả những gì tôi nên làm, tôi hy vọng sau này cậu sẽ không nhắm vào mẹ tôi, công bằng mà nói, mẹ tôi không nợ gia đình cậu bất cứ điều gì." Giang Yến nhìn về phía xa, vẻ mặt có chút choáng váng, "Cả đời này bà ấy chỉ nợ một người."
Giang Mộc Lan nhìn anh, hỏi: "Ai vậy?"
"Bố tôi."
Giang Mộc Lan nghi ngờ nhìn anh.
Giang Yến không giải thích gì quá nhiều, xoay người đi vào trong bóng tối, quay lưng về phía hắn, phất phất tay: "Đi đây, không gặp lại."
Không bao giờ gặp lại nữa, chuyện này cuối cùng đã kết thúc.
Sau bữa tiệc tối đó, Giang Tùy Viễn bị Giang lão gia gọi đến thư phòng, đi cùng ông còn có Vu Phong Yên, hai người vừa rời bàn tiệc, anh em họ hàng nhà họ Giang đều bỏ đi dáng vẻ dễ gần trước đó, không còn tiếp xúc nhiều với Giang Yến nữa, như thể nói với anh một câu là một điều cấm kỵ.
Cảnh tượng như vậy Giang Yến đã từng trải khi mới đến đây, thậm chí vào thời điểm đó, thái độ của họ còn lạnh lùng và kiêu ngạo hơn, như thể anh là thứ rẻ tiền có thể tùy ý chà đạp.
Giang Yến đã lâu không có chút hoài niệm mấy người bọn họ, cho nên anh tự nhiên nhắm mắt làm ngơ trước thái độ của những người này, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng trên lầu.
Giang Tùy Phong nhìn bóng dáng của người thiếu niên, đưa tay lên môi ho nhẹ, một người phụ nữ liếc mắt nhìn ông ta, đột nhiên cười quái dị, "Một đứa từ nhỏ không ở Giang gia nuôi dưỡng cũng không như vậy, trưởng bối vẫn còn ở đây, nó thế mà một câu chào hỏi cũng không có liền chuẩn bị đi rồi, thật đúng là không có giáo dưỡng."
"Đúng a." Một nữ nhân ăn mặc tinh tế khác cũng nói: "Chúng ta bỏ qua đi, bà ngoại vẫn ở đây, thân là cháu ngoại chỉ đành coi như không nhìn thấy, nếu sau này thực sự để mẹ con nó vào Giang gia, lúc đó mới là chuyện lớn. "
Giang Yến dừng lại tại chỗ, dáng người cao lớn, khi nghe thấy lời này thì đột nhiên ngồi trở lại vị trí, ngồi không có bất kỳ hình thức nào cả.
Anh cầm chén trà sứ trắng trước mặt, nhấc nắp búng nhẹ, hạ mắt xuống nhìn lá trà màu ngọc lam lên xuống trong nước, sau đó ngước mắt lên nhìn người phụ nữ lên tiếng trước, thấp giọng cười nhạt: "Vậy tôi hỏi cô, cô có tư cách gì mà nói tôi không có giáo dưỡng?"
"Anh !"Người nói là con gái của em họ của hai anh em nhà họ Giang, có đôi lông mày sắc lẹm, vẻ mặt độc ác, "Nói anh không có giáo dưỡng đã là đề cao anh rồi, đúng là mẹ nào con nấy."
Giang Yến chấp nhận tất cả những lời buộc tội của những người này, mà bỏ qua tất cả, anh đặt tách trà xuống, lại đứng dậy, cẩn thận vuốt cổ áo, hơi cúi đầu nhìn Giang lão phu nhân đang ngồi ở phía trên, "Giang lão phu nhân, từ nhỏ sức khỏe cháu đã không tốt, không khí ở đây hơi bẩn, cháu thở không thoải mái, đi trước đây."
Lịch sự đúng mực, có tiến có lùi.
Lời nói tuy không dễ nghe, nhưng không thể tìm bất cứ chỗ nào để bắt lỗi.
Nghe xong, Giang lão phu nhân đã hơn bảy mươi tuổi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt, hốc mắt của bà lão đã trũng xuống nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Bà nhìn chằm chằm Giang Yến một lúc lâu, Giang Yến cũng thờ ơ đứng đó để bà nhìn mình bấy lâu.
Sau một lúc lâu, Giang lão phu nhân khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh nặng nề, "Cháu về phòng đi."
Nói xong, Giang Yến cũng không còn gì để nói mà đi thẳng lên lầu, anh vừa rời đi, Giang Mộc Lan cũng đứng dậy và đi theo anh lên lầu.
Hai người bất ngờ gặp nhau ở cuối hành lang.
Giang Yến nhìn thiếu niên có phần giống mình này, dùng đầu lưỡi đá hai bên má, nhẹ giọng nói: "Nói vài câu?"
Giang Mộc Lan luôn không có thiện cảm với Giang Yến và Vu Phong Yên, cho nên tự nhiên không muốn nói lời nào với anh, vì vậy hắn xoay người rời đi một cách vô cảm.
Giang Yến nhìn bóng lưng hắn, lười biếng nói: "Chẳng lẽ cậu không muốn biết vì sao tôi đột nhiên quay về nơi này sao? "
Khi anh chọn rời khỏi nhà họ Giang, anh đã thề trước mặt Giang Mộc Lan rằng anh sẽ không bao giờ quay lại đây.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, dáng người bảnh bao của Giang Mộc Lan dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Anh muốn nói gì?"
"Cậu chắc chắn muốn đứng ở đây nói chuyện?" Giang Yến đút hai tay vào túi quầy, dựa vai vào tường, nhíu mày nhìn hắn, nhưng tư thế đó lại có cảm giác Giang Mộc Lan là người ngoài.
"Tôi không thích ở cùng một chỗ với anh." Giang Mộc Lan nói.
Giang Yến mỉm cười: "Thật là trùng hợp, tôi cũng vậy."
"......"
Cuối cùng hai người đi đến ban công nhỏ ở cuối hành lang.
Giang Mộc Lan đứng ở góc ban công, muốn tránh xa Giang Yến, lạnh lùng nói: "Tôi không thích những lời thừa thãi, anh muốn nói gì thì nói thẳng đi "
Giang Yến dựa vào lan can ban công, gió mùa đông lạnh lẽo thổi đôi mắt chua xót, "Lần này trở về tôi muốn làm một việc, làm xong tôi sẽ rời đi, sẽ không bao giờ quay lại."
"Đó là những gì anh đã nói khi anh rời đi trước đó." Giang Mộc Lan khoanh tay, khịt mũi lạnh lùng: "Nhưng hiện tại anh vẫn quay về đấy thôi."
Giang Yến hơi nghiêng đầu, "Muốn nói gì thì nói."
Giang Mộc Lan không nhìn anh, "Nói đi, anh muốn làm gì"
"Tôi muốn Giang Tùy Viễn cưới mẹ tôi."
"Anh nằm mơ à!" Nghe vậy, Giang Mộc Lan lạnh lùng nhíu mày, giọng điệu đột nhiên tăng lên: "Tôi nói cho anh biết, có nghĩ cùng đừng nghĩ tới!"
"Nhưng tôi sẽ làm như thế." Giang Yến tiến lên vài bước, mở rèm cửa ban công, ánh sáng trong hành lang chiếu vào, "Tôi về đây là để làm chuyện này."
"Ý nghĩ hão huyền." Giang Mộc Lan khịt mũi, "Chưa kể ông bà ngoại tôi sẽ không đồng ý, ông bà nội cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho bố tôi lấy mẹ anh, cho dù bố tôi có thuyết phục được họ, chỉ cần tôi không đồng ý, thì ông bà ngoại tôi cũng vì mẹ tôi mà phản đối đến cùng."
"Vì thế đây mới lý do tôi muốn nói chuyện với cậu." Giang Yến dựa vào bức tường phía sau, mặt đối mặt với hắn, "Giang Tùy Viễn muốn tôi trở về nhận tổ tiên, một khi tôi đồng ý, tôi sẽ trở thành con trai hợp pháp của ông ấy, tôi và cậu sẽ có quyền thừa kế ngang nhau."
Giang Mộc Lan im lặng một lát.
Giang Yến cong môi, giọng điệu bất cần, "Tôi cộng với mẹ tôi, cậu nghĩ sau này cậu còn chỗ đứng trong Giang gia sao?"
Quả nhiên là một đứa trẻ được Giang gia dạy dỗ, Giang Mộc Lan sau khi nghe Giang Yến nói xong nhanh chóng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn anh, "Vậy thì sao, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi sẽ từ chối tất cả quyền thừa kế, đổi lại cậu phải đồng ý Giang Tùy Viễn lấy mẹ tôi" Giang Yến biết hai vị trưởng lão nhà họ Giang đã nhiều năm như vậy không đồng ý Giang Tùy Viễn tái hôn, tình bạn với nhà họ Chu là một chuyện, nhưng phần nhiều là quan tâm đến cảm nhận của Giang Mộc Lan,
Chỉ khi Giang Mộc Lan đồng ý, Vu Phong Yên mới có cơ hội kết hôn với Giang Tùy Viễn.
"Anh nghĩ tôi ngu à?" Giọng nói của Giang Mộc Lan bị gió thổi có chút lạnh, "Để mẹ anh gả vào, chẳng lẽ bà ta sẽ không muốn nhiều hơn sao, ví dụ như để con trai bà ta có cơ hội kế thừa sản nghiệp nhà họ Giang? "
"Nếu tôi có thể khuyên bà ấy ký vào công chứng tài sản trước hôn nhân thì sao?" Giang Yến nói: "Từ khi tôi quyết định làm như vậy, tôi đã lên kế hoạch rồi. "
"Thế thì sao, anh nghĩ tôi nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của anh à?" Giang Mộc Lan hỏi.
"Cậu sẽ." Giang Yến nói chắc nịch: "Nhà họ Giang không thể có được ngày hôm nay nếu không có sự giúp sức của mẹ cậu và nhà họ Chu, mẹ cậu đã đưa ra rất nhiều quyết định đúng đắn cho sự sống còn của nhà họ Giang hồi đó, cho đến bây giờ, nhiều giám đốc cũ của nhà họ Giang cũng không quá coi trọng Giang Tùy Viễn, cho nên cậu không muốn nhà họ Giang rơi vào tay tôi dễ dàng như vậy."
Giang Yến rất hiểu Giang Mộc Lan, theo hắn, sản nghiệp của Giang gia là thứ cuối cùng mẹ hắn để lại cho hắn, và hắn trân trọng nó hơn bất kỳ ai khác.
Đó là một canh bạc, và là một canh bạc với một kết thúc được định trước.
"Được." Sau khi im lặng một lúc lâu, Giang Mộc Lan trầm giọng nói: "Cho tôi một tuần, một mình tôi không thể quyết định chuyện này."
"Ba ngày." Giang Yến nói: "Ba ngày sau là đêm giao thừa, ngày đó tất cả anh em họ hàng đều đến dự tiệc, tôi muốn cậu nói quyết định của mình trước mặt mọi người."
Giang Mộc Lan tiến lên một bước, nhưng sự giáo dục tốt của nhà họ Giang không cho phép anh ta ra tay, vì vậy anh ta chỉ có thể siết chặt nắm đấm và ngăn chặn mọi hành động thái quá, "Đừng ép người quá đáng!"
"Tôi chỉ muốn đánh nhanh kết nhanh, tôi không có nhiều thời gian ở lại đây." Giang Yến nhẹ giọng nói: " Tôi biết công ty nhà họ Chu có đội ngũ luật sư rất uy tín, chỉ cần trong vòng ba ngày này cậu sắp xếp được người, tôi sẽ lập tức cùng cậu đi làm công chứng việc từ bỏ quyền thừa kế "
Giang Mộc Lan nhìn anh, giống như đã nghe được một quyết định kinh ngạc nào đó.
"Về việc công chứng của mẹ tôi, chỉ cần cậu đồng ý kết hôn trước mặt mọi người, tôi cũng sẽ đề nghị mẹ tôi đồng ý thực hiện việc công chứng tài sản trước hôn nhân và từ bỏ quyền thừa kế tài sản sau hôn nhân". Giang Yến xoa nhẹ thái dương, "Về chuyện đăng ký kết hôn, tôi hy vọng cậu có thể thúc giục bọn họ làm càng sớm càng tốt, chỉ cần bọn họ lãnh chứng, tôi sẽ rời khỏi Giang gia ngay lập tức."
Chuyện đã như vậy, Giang Mộc Lan cũng không có gì để nói, nhưng lại có chút khó hiểu, "Chẳng lẽ anh thật sự không có một chút ý nghĩ nào với Giang gia, Giang thị sao? "
Giang Yến mở rèm ra, quay lưng về phía anh ta, ngọn đèn trong hành lang chiếu xuống ánh sáng ấm áp, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, "Không phải của tôi, có gì để suy nghĩ."
-
Tốc độ của Giang Mộc Lan rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Giang Yến nghe người giúp việc ở nhà nói anh ta đã trở về nhà họ Chu, ngày mai mới về.
Một nhà giả tạo cùng nhau ăn sáng, những người thân nhà họ Giang dường như đã quên mất trò hề tối qua và mỉm cười chào hỏi Giang Yến.
Giang Yến không thèm chơi với bọn họ, tùy ý ăn một chút, sau đó rời khỏi bàn rồi trở về phòng.
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, nhà họ Giang có một người giúp việc đặc biệt đến phòng chủ dọn dẹp, khi Giang Yến về phòng, dì đang dọn giường cho anh, thấy anh đột ngột trở về, bà sững sờ một giây, nhưng bà nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi đầu chào hỏi: "Thiếu gia." "
Giang Yến nghe thấy xưng hô nực cười này, mí mắt nhảy lên, anh không trả lời, đi đến bàn cầm điện thoại lên, thấy Lâm Tiêu gửi cho anh vài tin nhắn WeChat.
- Chào buổi sáng!
- Anh thế nào rồi?
- Có vấn đề gì không?
- Mấy người nhà họ Giang không làm khó anh chứ?
......
- AAAAA Tại sao anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của em!!
- Em xem trên TV những nhà như Giang gia thường có rất nhiều quy tắc, có phải anh không được phép chơi điện thoại đúng không???
- Nếu anh vẫn không trả lời, em thật sự sẽ báo cảnh sát.
......
Giang Yến vừa định gọi lại cho cô, ngước mắt lên nhìn người dì trong phòng, nghĩ nghĩ, liền cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh ra chỗ ban công tối qua, xung quanh không có gì khác biệt, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói lảm nhảm của Lâm Tiêu truyền ra qua, "Ahhhh Anh cuối cùng đã nhận điện thoại rồi, em suýt nữa báo cảnh sát đó! "
Giang Yến cười: "Anh không sao."
Lâm Tiêu nghe giọng nói yếu ớt của anh, chuông báo động trong đầu vang lên: "Sao em nghe giọng anh mệt mỏi vậy, anh không bị ngược đãi đấy chứ, bọn họ có phải không cho anh ăn cơm đúng không? Không được, em phải mở video call nhìn một chút! "
Lời vừa dứt, điện thoại đã bị cúp, không đợi Giang Yến gọi lại, cô đã gọi qua.
Video vừa kết nối, toàn bộ khuôn mặt của Lâm Tiêu đều nghiêng người trước ống kính, sau khi nhìn kĩ, cô thở phào nhẹ nhõm, "Vẫn ổn, vẫn đẹp trai như vậy."
"......"
Lâm Tiêu tìm một chỗ đặt điện thoại trên bàn, ngồi cách đó không xa, trước mặt cô là một bức tranh với nhiều mảnh ghép rải rác.
"Em đang ghép hình?" Giang Yến hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Tiêu nhặt một mảnh nhỏ lên, sau khi so sánh nhiều lần, vẫn không tìm được vị trí thích hợp, ngẩng đầu lên thở dài: "Ban đầu anh ghép 3.000 mảnh ghép lại với nhau như thế nào, em nghĩ chắc em phải ghép đến già mới xong."
"Vậy đợi anh quay lại ghép giúp em."
Lâm Tiêu nhìn điện thoại, "Vậy không được, đây là quà Valentine em tặng anh."
Lúc trước ngày lễ Tình nhân, Lâm Tiêu bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, hai người bọn họ cũng không có khái niệm gì về ngày lễ, nên quên mất.
Giang Yến mỉm cười nói: "Quà Valentine 50 năm sau à?"
"......" Lâm Tiêu mím khóe môi, không khỏi trợn tròn mắt, "Đợi anh một trăm tuổi sẽ đốt làm quà Valentine cho anh. "
"Vậy cũng là anh đốt cho em." Giang Yến nói: "Anh nhất định sẽ rời khỏi thế giới này sau em."
Lâm Tiêu đặt mảnh ghép trong tay xuống, "Anh cảm thấy chúng ta mười mấy tuổi đầu đã bắt đầu thảo luận vấn đề này sâu như vậy, có hợp lý không?"
Giang Yến sờ sờ chóp mũi, "Anh hai mươi tuổi rồi."
Anh không nói đến tuổi tác, Lâm Tiêu suýt chút nữa quên mất anh hơn cô hai tuổi, "Thế nào, còn muốn em khen anh? Đã hai mươi tuổi vẫn có thể cùng lớp với bạn gái mười tám tuổi ."
"......"
Rèm của hành lang ban ngày được vén lên, khi đứng ở hành lang có thể nhìn thấy toàn cảnh ban công, lúc Vu Phong Yên cùng người giúp việc đi tới, vừa nhìn đã thấy anh.
Bà tiến lên vài bước, vừa nghe thấy một chút động tĩnh, Giang Yến quay đầu lại rất cảnh giác, khi thấy đó là bà, lông mày hơi nhíu lại, quay sang điện thoại thì thầm: "Có chút việc, chút nữa nói với em."
"Được."
Lâm Tiêu cúp máy trước, Giang Yến cất điện thoại, quay sang nhìn Vu Phong Yên, chậm rãi nói: "Có chuyện gì không?"
"Không phải chuyện gì lớn." Vu Phong Yên mỉm cười: "Mẹ thấy buổi sáng con không ăn nhiều, nên mang cho con ít hoành thánh."
Nghe vậy, Giang Yến liếc nhìn người giúp việc đứng sau lưng hai người họ cầm đĩa.
Trên đĩa là một bát sứ màu trắng, hoành thánh được chan với nước dùng trong vắt, cùng một chiếc thìa sứ được đặt bên cạnh, còn có một ít đồ ăn vặt bên cạnh.
Giang Yến muốn nói mình không đói, nhưng nhìn ánh mắt của Vu Phong Yên, lại nghĩ đến một vài quyết định làm sau lưng bà, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Về phòng ngồi một lát."
Hai người đến phòng Giang Yến, người giúp việc đặt đĩa xuống rời đi cùng dì phụ trách dọn dẹp.
Giang Yến cầm thìa sứ múc hoành thánh, do dự một lát, ngước mắt lên nhìn bà, "Nếu có một ngày, tiền đề để mẹ kết hôn cùng ông ấy là từ bỏ tất cả quyền thừa kế tài sản của Giang gia, mẹ có bằng lòng không?"
Nụ cười của Vu Phong Yên cứng đờ, "Sao đột nhiên con lại nói như vậy?"
Giang Yến bị ám ảnh bởi suy nghĩ của bà, "Mẹ trả lời con trước, nếu thực sự có lựa chọn như vậy, mẹ sẽ đồng ý từ bỏ không?"
Một khắc im lặng.
Vu Phong Yên gật đầu, trong mắt có sự dịu dàng không thể che giấu, "Mẹ và bố con ở bên nhau căn bản không phải vì vị trí Giang phu nhân, từ đầu tới cuối, mẹ cũng chỉ muốn làm Giang phu nhân của một mình ông ấy. "
Giang Yến thu hồi ánh mắt, hạ mắt xuống ăn hoành thánh, thấp giọng đáp: "Con biết rồi."
-
Đêm đó, Giang Yến nhận được điện thoại của Giang Mộc Lan, yêu cầu ngày mai gặp nhau tại một công ty luật ở trung tâm thành phố.
Trong điện thoại, giọng nói của Giang Mộc Lan bình tĩnh lạ thường, "Mười giờ sáng, tôi hy vọng anh sẽ không đến muộn." "
Giang Yến không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Vài giây sau, anh nhận được tin nhắn của anh ta, đó là địa chỉ của công ty luật.
Giang Yến đáp lại bằng một lời cảm ơn, cuối cùng cũng đóng điện thoại lại, mở mắt ra nhìn thấy sự im lặng và tối tăm của căn phòng này, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Yến từ chối xe do quản gia sắp xếp cho anh, "Tôi muốn đi dạo quanh khu này, như vậy sẽ không làm phiền anh."
Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.
Quản gia đã ở trong nhà họ Giang mấy chục năm, nhìn dáng người thon dài của người thiếu niên, giống như nhìn thấy Giang Tùy Viễn nhiều năm trước.
Tuyết trong khu biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhựa đường trơn nhẵn, khi đi qua ngã tư quen thuộc, Giang Yến nhìn thấy nữ diễn viễn và một người đàn ông đang quan hệ trên xe như mấy năm trước.
Anh vốn muốn trực tiếp đi qua, nhưng nghĩ đến Lâm Tiêu nên thích xem những tin này, anh tiện tay chụp một bức rồi gửi cho Lâm Tiêu.
Ngay sau đó, điện thoại nhận được một loạt tin nhắn.
- ?????
- Ôi, vãi !!!!!
- Cô ấy, cô ấy, cô ấy, cô ấy không phải là Hà Kim Ngân – người vừa dành giải ảnh hậu Kim Mã năm nay sao!!!
- Cô ấy không phải cùng ai đó ngoại tình đó chứ??
- Ôi trời ơi!! Thế giới của em sụp đổ rồi!!
- Hả??? Người đàn ông này trông quen quá!!
- Em X!!!!!!!!!!!!! Người đàn ông này không phải Nãi Cẩu Dương nổi tiếng trong cuộc thi tài năng năm nay sao!!
- Ôi, hình tượng bị phá vỡ rồi.
- [Nếu bạn hạnh phúc, bạn không phải lo lắng về việc tôi sống hay chết.jpg]
......
Mặc dù Giang Yến không biết nhiều về thuật ngữ fandom của cô, nhưng nhìn phản ứng của cô, anh cảm thấy muốn cười không giải thích được.
Trên đường đi, Lâm Tiêu không ngừng kể cho anh những chuyện về Hà Kim Ngân, từ khi ra mắt đến khi trở nên nổi tiếng và sau đó giành giải nữ diễn viên xuất sắc năm nay.
Giang Yến không có hứng thú, chỉ thấy cô rất nhiệt tình phổ biến kiến thức, cũng không nói gì, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu.
- Cô ấy có phải rất nỗ lực phải không?
- Ừm, cũng khá nỗ lực.
......
- Cô ấy thực sự rất tận tâm với nghề.
- Ừm, tận tâm.
......
- Nhưng tại sao cô ấy ở bên Nãi Cẩu Dương nhỉ!?
- Anh không biết, hay là anh đi hỏi cô ấy nhé?
- Thực sự có thể sao! [Mắt sao .jpg]
- Em thấy sao?
- 886.
......
Những cuộc trò chuyện như thế này vẫn tiếp tục cho đến khi Giang Yến xuống xe, anh trả tiền xong, mở cửa i xuống xe, gặp luật sư mà anh đã hẹn trước đó, sau đó gửi tin nhắn thoại cho Lâm Tiêu: "Anh có việc phải làm, nói chuyện với em sau."
Lâm Tiêu trả lời “Được”.
Giang Yến thoát Wechat, nhấp vào tin nhắn văn bản do Giang Mộc Lan gửi tối qua và tìm thấy công ty luật theo địa chỉ trên.
Giang Mộc Lan đã đến sớm hơn anh cả tiếng.
Sau khi gặp mặt, hai người họ không nói gì nhiều, sự việc đã được quyết định từ lâu, đến đây chỉ là một quá trình.
Giang Yến đưa giấy tờ đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, đưa cho luật sư của mình.
Giang Mộc Lan dẫn người rời đi, để lại hai người bọn họ một mình trong phòng họp.
Luật sư dành hơn mười phút để đọc tất cả nội dung và nói chuyện với Giang Yến: "Nội dung không có gì sai, nhưng tài liệu cũng đề cập nếu Giang Tùy Viễn lập di chúc khác để tặng một phần tài sản cho cậu, cậu cũng không thể nhận, đây là điều lệnh bắt buộc, có thể từ chối."
Giang Yến lắc đầu, "Nếu đã lựa chọn từ bỏ, thì phải triệt để, còn có vấn đề gì khác không?"
"Không." Luật sư đưa lại cho anh giấy tờ, "Cậu đã quyết định thì có thể ký,"
Giang Yến ngước mắt lên, nhìn Giang Mộc Lan đang đứng bên ngoài qua một lớp kính, đứng lên, nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta đi thôi." "
Quá trình công chứng chữ ký sau đó diễn ra rất suôn sẻ dưới sự sắp xếp của nhà họ Chu.
Sau khi sự việc được giải quyết, Giang Yến không ở lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi công ty.
Giang Mộc Lan nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa, thu hồi ánh mắt nhặt giấy chứng nhận công chứng trên bàn, nhìn thấy một câu do Giang Yến viết ở cuối.
- Tôi tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản trên và quyền định đoạt tài sản tặng có liên quan.
- Đã ký, Giang Yến.
Nếu Giang Yến không phải là người nhà họ Giang, Giang Mộc Lan nghĩ rằng họ có thể trở thành bạn bè rất tốt.
Đáng tiếc trên đời này làm gì có chuyện nếu như.
Hơn nữa, nếu Giang Yến không phải người nhà họ Giang, có lẽ cả đời này hắn cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào với người như vậy.
......
Một khắc im lặng.
Giang Mộc Lan nhẹ nhàng thở dài, xoay người đưa chứng thư công chứng cho luật sư, chỉnh cổ áo, trầm giọng nói: "Trở về đi."
-
Sau đó, mọi thứ đúng như Giang Yến nghĩ.
Vào đêm giao thừa, trong bữa tiệc đón năm mới của nhà họ Giang, Giang Mộc Lan đã chủ động nâng ly chúc mừng Vu Phong Yên trước mặt mọi người, "Dì Vu, cảm ơn dì đã chăm sóc bố con suốt những năm qua, lúc trước con còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã nhiều lần bất kính với dì, mong dì lượng thứ, chén rượu này coi như con tạ lỗi với dì."
Vu Phong Yên chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó Giang Mộc Lan sẽ có động thái như vậy, bà sững sờ một lúc, nhưng Giang Yến lại nhắc nhở bà ở dưới: "Anh kính rượu mẹ kìa."
Vu Phong Yên tỉnh táo lại, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, không khỏi có chút bối rối và không mạch lạc, "Mộc Lan, dì ......"
"Dì Vu, dì không cần nói, con đều biết." Giang Mộc Lan kịp thời ngắt lời cô, sau đó lại nhìn Giang Tùy Viễn: "Bố, bao nhiêu năm nay vì nghĩ đến cảm nhận của con, vẫn không thể cho dì Vu một danh phận, bây giờ con cũng lớn rồi, cũng đến lúc cho dì Vu một danh phận rồi"
Lời này vừa nói ra, còn chấn động hơn cả lời chúc mừng của Giang Mộc Lan với Vu Phong Yên lúc trước, hai vị trưởng lão của nhà họ Giang càng không thể giải thích được.
"A Lan, bố con đi bước nữa là một chuyện lớn, phải hỏi qua ông bà ngoại của con đã." Giang lão gia là người đầu tiên lên tiếng, nhưng thực ra trong thâm tâm ông cũng biết rằng hôm nay Giang Mộc Lan có thể nói ra những lời này là vì đã hỏi qua ý kiến của nhà họ Chu rồi.
"Ông nội, chuyện này ông ngoại cũng đồng ý rồi." Giang Mộc Lan nhìn Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên, "Chỉ là con sắp đi du học rồi, không thể tham dự đám cưới của bố và dì Vu."
Ánh mắt Vu Phong Yên ngập nước đỏ bừng, cảm thấy nhẹ nhõm vì sau tất cả khó khăn, phần thưởng đã đến, "Ở tuổi dì và bố con, hôn lễ không làm cũng được."
"Vậy thì sẽ có một số nghi thức." Giang Mộc Lan suy nghĩ một hồi: "Hay là hai người đăng ký kết hôn sớm một chút, gia đình chúng ta cùng nhau ăn cơm là tốt rồi."
"Chú thấy được." Giang Tùy Phong biết chuyện bên trong từ Giang Mộc Lan, vì thế ông ta giả vờ nói gì đó đàng hoàng, "Vậy thì ngày 8 đầu tháng này đi, em thấy hôm đó là ngày đẹp."
Vấn đề lấy giấy chứng nhận kết hôn đã được hoàn tất tại bàn.
Giang Mộc Lan liếc nhìn Giang Yến bên kia bàn dài, như đang nhắc nhở anh điều gì đó.
Giang Yến cười cười, làm động tác im lặng trên môi, Giang Mộc Lan cau mày, muốn nói gì đó, nhưng Giang Yến đã quay đầu nhìn đi chỗ khác, nghiêng đầu thì thầm vài câu với Vu Phong Yên.
Giang Mộc Lan nhìn thấy vẻ mặt của Vu Phong Yên sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta, anh ta mím môi hơi cúi đầu, quay đầu lại không để ý đến hai mẹ con bọn họ nữa.
Trong lúc nghỉ ngơi, Giang Yến và Vu Phong Yến có đề cập đến vấn đề công chứng tài sản, nhưng Vu Phong Yên không nghĩ nhiều, nhưng cảm thấy có chút có lỗi với Giang Yến, "Mẹ hiểu ý của con, mẹ sẽ thương lượng vấn đề tài sản với bố con."
"Con không muốn mẹ đi thương lượng, con muốn mẹ chắc chắn làm chuyện này." Giang Yến nói: "Mẹ nghĩ lý do tại sao Giang Mộc Lan lại để mẹ kết hôn dễ dàng như vậy, nhưng vì con trở về, cậu ta sợ địa vị của mình sẽ bị con đe dọa, cho nên cậu ta chỉ còn lựa chọn lấy lòng mẹ."
Vu Phong Yên rất ngạc nhiên khi anh có thể hiểu rõ như vậy.
"Mặc dù con lựa chọn quay về, nhưng đối tất cả của Giang gia con đều không hứng thú, con không muốn chuyện của mọi người ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của con." Giang Yến mím môi, "Ngày xưa, vì hoàng quyền mà con giết bố, anh em giết nhau, mẹ cho rằng nhà họ Chu sẽ để yên nếu con đe dọa đến lợi ích của Giang Mộc Lan sao?"
Vu Phong Yên im lặng.
Giang Yến cười chế giễu: "Dù sao thì tai nạn giao thông mà không để lại chứng cứ thì bây giờ có thể coi là tai nạn."
Sự an toàn của anh đối với Phong Yên quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, Giang Yến hầu như không phải đánh cược, anh có thể chắc chắn rằng Vu Phong Yên nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.
"Chuyện tài sản mẹ sẽ nói chuyện với bó con." Vu Phong Yên nhìn Giang Yến, "Trong khoảng thời gian này, con ở Giang gia, đừng đi đâu cả, nếu có chuyện bắt buộc phải ra ngoài thì nói với mẹ một tiếng"
"Con biết rồi." Giang Yến mỉm cười: "Con sẽ chú ý."
......
Trở lại bàn tiệc, Giang Yến liếc nhìn Giang Mộc Lan rồi gửi cho anh ta một tin nhắn, "Không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ như cậu mong muốn."
Giang Mộc Lan nhìn anh một lúc sau khi đọc tin nhắn, nhưng không nói gì thêm.
Sau đêm giao thừa, Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên thường xuyên không có nhà.
Vài ngày sau, Vu Phong Yên đã ký giấy chứng nhận công chứng tuyên bố tài sản trước hôn nhân và từ bỏ mọi quyền thừa kế dưới sự công chứng chung của luật sư hợp tác giữa công ty của nhà họ Chu và nhà họ Giang.
Ngày tám âm lịch, ngày tốt lành của cung hoàng đạo, gió ngừng, tuyết ngừng, mặt trời nắng bắt đầu ló dạng.
Giang Tùy Viễn và Vu Phong Yên sáng sớm đã đi lấy giấy chứng nhận, khi cầm trên tay hai tấm giấy chứng nhận màu đỏ, cả hai đều có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Vu Phong Yên cuối cùng đã đạt được mong muốn của mình, kết hôn với người đàn ông mà bà muốn kết hôn ở tuổi mười tám.
Đêm đó, Giang Tùy Viễn thuê cả một tầng trong khách sạn sang trọng nhất Tây Thành để chiêu đãi khách, truyền thông bốn phía trao đổi, câu chuyện về sự đổi mới của lãnh đạo doanh nghiệp và mối tình đầu nhanh chóng chiếm lĩnh các tiêu đề giải trí của Tây Thành.
Giang Yến đứng trong bóng tối, nhìn Vu Phong Yên đang mỉm cười dưới ánh sáng, ánh mắt không còn thờ ơ và kháng cự nữa.
Băng tan, mọi thứ trở nên mềm.
Anh cười nhẹ, nhưng lại quay đầu lại nhìn thấy Giang Mộc Lan đang đứng cách đó không xa, ánh mắt rơi vào bên này.
Có lẽ nhận ra anh đang nhìn sang, Giang Mộc Lan công khai đi về phía anh: "Thế nào, không qua chúc một câu sao?"
Giang Yến nhìn những bóng người hỗn độn trên bàn, nụ cười nhạt dần, "Có nhiều người như vậy, không thiếu tôi."
"Anh thật sự muốn rời khỏi Giang gia?" Giang Mộc Lan hỏi.
Giang Yến nheo mắt lại, "Đương nhiên là vậy."
"Nếu anh không có quan hệ huyết thống với rôi." Giang Mộc Lan nhìn anh: "Tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn tốt."
"Không có nếu như, chúng ta sẽ không là bạn bè, huống chi là anh em." Giang Yến nói: "Trước kia không thể, hiện tại và sau này càng không thể"
Giang Mộc Lan im lặng.
"Tôi đã làm tất cả những gì tôi nên làm, tôi hy vọng sau này cậu sẽ không nhắm vào mẹ tôi, công bằng mà nói, mẹ tôi không nợ gia đình cậu bất cứ điều gì." Giang Yến nhìn về phía xa, vẻ mặt có chút choáng váng, "Cả đời này bà ấy chỉ nợ một người."
Giang Mộc Lan nhìn anh, hỏi: "Ai vậy?"
"Bố tôi."
Giang Mộc Lan nghi ngờ nhìn anh.
Giang Yến không giải thích gì quá nhiều, xoay người đi vào trong bóng tối, quay lưng về phía hắn, phất phất tay: "Đi đây, không gặp lại."
Không bao giờ gặp lại nữa, chuyện này cuối cùng đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.