Chương 28
Đại Dương Lấp Lánh
28/11/2024
Sau một giấc ngủ say cuối cũng đã tỉnh hẳn nhìn xuống chiếc áo tơi tả bị Sở Luật vấy bẩn cô hận không thể đánh chết tên đó
Cô thay nhanh một đồ ngủ dài tay rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Thụy Minh đang lục đục trong bếp, cô họ “khự” một tiếng rồi bước vào
Ngôn Thụy Minh đang băm băm cái gì đó, đứng trước hơi nóng của cái nồi trán đổ đầm đìa mồ hôi cơ mặt cũng co lại. Thấy cô bước vào thì hắn liền dừng tay cơ mặt cũng thả lỏng no một nụ cười quay sang nhìn xem cô gái nhỏ, lúc nảy vẫn mè nheo khóc lóc nhưng bây giờ đã tỉnh táo hẳn rồi trải qua sự việc ghê tởm đó mà trông tâm lý cô vững vàng chưa kìa! (2
- Có đói không?
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên
- Tất nhiên là đói rồi...đói muốn xỉu đây hiu hiu
Cô thản nhiên ngồi xuống giả vờ làm bộ mặt nũng nịu cho hắn xem chủ yếu là để thức ăn dâng tận miệng đây mà
-
- Thơm quá....!
Ngôn Thụy Minh bưng một phần trứng cút rim bơ xuống bàn cứ tưởng hôm nay được ăn món ngon ai ngờ hắn lại đặt trước mặt cô một tô cháo thịt bầm nụ cười trên môi cô dường như vụt tắt, xụ mặt mà nói với hắn
- Em..em thật sự phải ăn món này cả một tuần à
- Vừa đến đây được một hôm hết nhập viện thì lại.....
Nói đến đây hắn chợt ngưng lại nhìn xem biểu hiện của cô “không có chút nào gọi là sợ hãi”
Hắn ngồi vào bàn nhìn cử chỉ ăn cơm của hắn cứ trông như một chàng quý tộc vậy, cách gắp thức ăn đưa lên miệng rồi tới nhai đều trông rất nhã nhặn lịch sử....thôi thì đội cho hắn mái tóc giả đưa hắn đi thi quý cô thanh lịch cũng được đây
Thấy cô cư nhìn chằm chằm hắn khẽ lên tiếng
- Sao vậy...tôi đẹp trai quá à
- Ừm..ừm rất đẹp
Cô không suy nghĩ liền trả lời, nghe được câu trả lời như vậy hắn bất giác cong môi cười một cái
Hắn ăn không nhiều vỏn vẹn hai chén rồi dọn dẹp để lại cô ngồi húp từng muỗng cháo
- Anh ở phòng sách có việc gì cứ nói một tiếng
Ngôn Thụy Minh cười một cái rồi rời đi, bây giờ mới để ý mỗi khi nói chuyện cùng cô hắn đều mang một bộ mặt vui tươi như vậy.
Chỉ ăn thôi thì chán lắm cô lấy điện thoại ra call video với hội bạn thân, kể lại toàn bộ sự việc kinh tởm của tên Sở Luật
- Cái tên khốn nạn đó sao dám làm như vậy chứ!
-
- Tiểu Thư cậu vẫn còn nguyên chứ hu hu
Tiêu Ngọc ở trước màn hình đang khóc như nở, cô còn chưa khóc mà
- Tên đó có thể làm gì mình chứ cũng may lúc đấy có một anh đẹp trai lao vào giúp đỡ
- Không phải do cậu ngu ngốc à, tụi mình đã sớm cảnh báo cậu Tiêu Tiêu lên tiếng
Phải đều là do cô ngu ngốc mù quáng tin vào tình yêu màu hồng của hắn
- Bây giờ mình nên giải quyết chuyện này thế nào đây
- Chia tay chỉ có thể là chia tay..không lẽ cậu còn muốn qua lại với hắn ta à
Lục Thanh Thanh nhăn mặt nhíu mày
- Nhưng ngỡ đâu hắn ta không đồng ý..lỡ một mai còn giở trò đồi bại với mình...
Vương Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô né sang một bên để “khoe” mấy chục cái huy chương võ thuật của mình, trên trán hiện lên rõ hai chữ “hắn dám?”
Nhưng đâu phải lúc nào cô ấy cũng ở bên cạnh cô đâu chứ!
- Phải đấy Tiểu Thư nói rất đúng
Tiểu Ngọc khụt khịt nước mũi đồng tình với cô
Hai người Lục Thanh Thanh và Tiêu Tiêu vẻ mặt uất hận, hận không thể bay ra
khỏi màn hình đánh cho cô tỉnh táo
- Hai người các cậu đều ngu ngốc
Dứt lời bọn họ không hẹn mà cùng tắt máy đến cả Tiểu Ngọc cũng bỏ cô đi
- Tiểu Thư bảo trọng hu hu.....
Sáng sớm cô thức dậy với tình trạng lờ đờ uể oải..lê từng bước mệt mỏi ra khỏi phòng
- Dậy rồi sao, buổi sáng này có đến trường không
Ngôn Thuỵ Minh trên người đang đeo tạp dề ở trong bếp hâm nóng sữa
Cô nhìn một bàn ăn có bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng không khỏi trầm trồ, đàn ông bây giờ giỏi bếp núc như vậy à, nhìn Ngôn Thụy Minh bây giờ rất giống một người mẹ đang chăm con gái
Cô đứng đó mà cười hì hì, bộ đang ngốc nghếch này lọt vào mắt của ngôn Thụy Minh
Hắn bước đến nhẹ nhàng mà xoa đầu cô, ấm áp làm sao, hành động bất ngờ này khiến mặt cô đỏ bừng
- Mới sáng đã vui như vậy...mau vệ sinh nhanh để còn ăn sáng
- Hứ! Ai cho anh xoa đầu em chứ!
Được thôi vậy cho em xoa lại đầu anh
Hắn khom người xuống bắt lấy tay cô để trên đầu hắn mà xoa xoa mái tóc mềm mượt
- Ai thèm chứ
Nói xong cô chạy ngay vào nhà tắm nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương nhẹ vài cái, còn ngửi xem mùi hương trên tóc của hắn
- Thơm!
Xong xuôi cô nhanh chóng đi ra, thấy hắn vẫn ngồi đợi mình cô mau đi lại ngồi vào bàn
- À.lúc nảy anh hỏi em có lên trường không ư, tất nhiên là có rồi..
Cô dùng nĩa găm cái trứng lên ăn ngon lành, hắn chế biến kiểu gì đây không thấy một chút dầu nào.
Cô ngước lên rồi ngước xuống nhìn hắn như muốn nói điều gì đó, Ngôn Thụy Minh nảy giờ luôn nhìn cô biết cô có việc muốn nói nên hắn mở miệng trước
- Có chuyện gì sao hửm
Cô gật đầu, hắn khẽ nhướng mày “chuyện gì?”
- Một lát anh có đến công ty chứ...
Cô lí rí
Hắn nghe cô hỏi vậy liền hiểu ý, gật đầu một cái
- Lát nữa anh đưa em đến trường!
Cô thay nhanh một đồ ngủ dài tay rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Ngôn Thụy Minh đang lục đục trong bếp, cô họ “khự” một tiếng rồi bước vào
Ngôn Thụy Minh đang băm băm cái gì đó, đứng trước hơi nóng của cái nồi trán đổ đầm đìa mồ hôi cơ mặt cũng co lại. Thấy cô bước vào thì hắn liền dừng tay cơ mặt cũng thả lỏng no một nụ cười quay sang nhìn xem cô gái nhỏ, lúc nảy vẫn mè nheo khóc lóc nhưng bây giờ đã tỉnh táo hẳn rồi trải qua sự việc ghê tởm đó mà trông tâm lý cô vững vàng chưa kìa! (2
- Có đói không?
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên
- Tất nhiên là đói rồi...đói muốn xỉu đây hiu hiu
Cô thản nhiên ngồi xuống giả vờ làm bộ mặt nũng nịu cho hắn xem chủ yếu là để thức ăn dâng tận miệng đây mà
-
- Thơm quá....!
Ngôn Thụy Minh bưng một phần trứng cút rim bơ xuống bàn cứ tưởng hôm nay được ăn món ngon ai ngờ hắn lại đặt trước mặt cô một tô cháo thịt bầm nụ cười trên môi cô dường như vụt tắt, xụ mặt mà nói với hắn
- Em..em thật sự phải ăn món này cả một tuần à
- Vừa đến đây được một hôm hết nhập viện thì lại.....
Nói đến đây hắn chợt ngưng lại nhìn xem biểu hiện của cô “không có chút nào gọi là sợ hãi”
Hắn ngồi vào bàn nhìn cử chỉ ăn cơm của hắn cứ trông như một chàng quý tộc vậy, cách gắp thức ăn đưa lên miệng rồi tới nhai đều trông rất nhã nhặn lịch sử....thôi thì đội cho hắn mái tóc giả đưa hắn đi thi quý cô thanh lịch cũng được đây
Thấy cô cư nhìn chằm chằm hắn khẽ lên tiếng
- Sao vậy...tôi đẹp trai quá à
- Ừm..ừm rất đẹp
Cô không suy nghĩ liền trả lời, nghe được câu trả lời như vậy hắn bất giác cong môi cười một cái
Hắn ăn không nhiều vỏn vẹn hai chén rồi dọn dẹp để lại cô ngồi húp từng muỗng cháo
- Anh ở phòng sách có việc gì cứ nói một tiếng
Ngôn Thụy Minh cười một cái rồi rời đi, bây giờ mới để ý mỗi khi nói chuyện cùng cô hắn đều mang một bộ mặt vui tươi như vậy.
Chỉ ăn thôi thì chán lắm cô lấy điện thoại ra call video với hội bạn thân, kể lại toàn bộ sự việc kinh tởm của tên Sở Luật
- Cái tên khốn nạn đó sao dám làm như vậy chứ!
-
- Tiểu Thư cậu vẫn còn nguyên chứ hu hu
Tiêu Ngọc ở trước màn hình đang khóc như nở, cô còn chưa khóc mà
- Tên đó có thể làm gì mình chứ cũng may lúc đấy có một anh đẹp trai lao vào giúp đỡ
- Không phải do cậu ngu ngốc à, tụi mình đã sớm cảnh báo cậu Tiêu Tiêu lên tiếng
Phải đều là do cô ngu ngốc mù quáng tin vào tình yêu màu hồng của hắn
- Bây giờ mình nên giải quyết chuyện này thế nào đây
- Chia tay chỉ có thể là chia tay..không lẽ cậu còn muốn qua lại với hắn ta à
Lục Thanh Thanh nhăn mặt nhíu mày
- Nhưng ngỡ đâu hắn ta không đồng ý..lỡ một mai còn giở trò đồi bại với mình...
Vương Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô né sang một bên để “khoe” mấy chục cái huy chương võ thuật của mình, trên trán hiện lên rõ hai chữ “hắn dám?”
Nhưng đâu phải lúc nào cô ấy cũng ở bên cạnh cô đâu chứ!
- Phải đấy Tiểu Thư nói rất đúng
Tiểu Ngọc khụt khịt nước mũi đồng tình với cô
Hai người Lục Thanh Thanh và Tiêu Tiêu vẻ mặt uất hận, hận không thể bay ra
khỏi màn hình đánh cho cô tỉnh táo
- Hai người các cậu đều ngu ngốc
Dứt lời bọn họ không hẹn mà cùng tắt máy đến cả Tiểu Ngọc cũng bỏ cô đi
- Tiểu Thư bảo trọng hu hu.....
Sáng sớm cô thức dậy với tình trạng lờ đờ uể oải..lê từng bước mệt mỏi ra khỏi phòng
- Dậy rồi sao, buổi sáng này có đến trường không
Ngôn Thuỵ Minh trên người đang đeo tạp dề ở trong bếp hâm nóng sữa
Cô nhìn một bàn ăn có bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng không khỏi trầm trồ, đàn ông bây giờ giỏi bếp núc như vậy à, nhìn Ngôn Thụy Minh bây giờ rất giống một người mẹ đang chăm con gái
Cô đứng đó mà cười hì hì, bộ đang ngốc nghếch này lọt vào mắt của ngôn Thụy Minh
Hắn bước đến nhẹ nhàng mà xoa đầu cô, ấm áp làm sao, hành động bất ngờ này khiến mặt cô đỏ bừng
- Mới sáng đã vui như vậy...mau vệ sinh nhanh để còn ăn sáng
- Hứ! Ai cho anh xoa đầu em chứ!
Được thôi vậy cho em xoa lại đầu anh
Hắn khom người xuống bắt lấy tay cô để trên đầu hắn mà xoa xoa mái tóc mềm mượt
- Ai thèm chứ
Nói xong cô chạy ngay vào nhà tắm nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương nhẹ vài cái, còn ngửi xem mùi hương trên tóc của hắn
- Thơm!
Xong xuôi cô nhanh chóng đi ra, thấy hắn vẫn ngồi đợi mình cô mau đi lại ngồi vào bàn
- À.lúc nảy anh hỏi em có lên trường không ư, tất nhiên là có rồi..
Cô dùng nĩa găm cái trứng lên ăn ngon lành, hắn chế biến kiểu gì đây không thấy một chút dầu nào.
Cô ngước lên rồi ngước xuống nhìn hắn như muốn nói điều gì đó, Ngôn Thụy Minh nảy giờ luôn nhìn cô biết cô có việc muốn nói nên hắn mở miệng trước
- Có chuyện gì sao hửm
Cô gật đầu, hắn khẽ nhướng mày “chuyện gì?”
- Một lát anh có đến công ty chứ...
Cô lí rí
Hắn nghe cô hỏi vậy liền hiểu ý, gật đầu một cái
- Lát nữa anh đưa em đến trường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.