Chương 29
Đại Dương Lấp Lánh
28/11/2024
Ngôn Thụy Minh ngồi ở sofa chậm rãi nhìn đồng hồ, đã ba mươi phút trôi qua cô vẫn chưa chuẩn bị xong
Trong phòng, Hiểu Tinh loay hoay đồ đạc bị lục tung hết. Cái tính lề mề này của cô vẫn chưa bỏ hẳn
- Sách này đâu mất rồi!
- Cái này nữa cái này ở đâu....Aaaaa
Hiểu Tinh cuối cùng cũng đi ra với bộ dáng xộc xệch không thôi
-
- Trễ giờ rồi mau đi thôi
Hai người bước ra khỏi cửa, vừa bước ra cô đã ghì chặt cánh tay Ngôn Thuy Minh vì tên Sở Luật đang đứng trước mặt, bộ dạng của hắn trong thật thảm hại lẽ nào hôm qua Ngôn Thuỵ Minh đánh hắn sao
Nhìn thấy phản ứng của cô Ngôn Thụy Mình khẽ vỗ nhẹ tay cô
- Đừng sợ
Nói rồi hai người họ bước đi, tên Sở Luật hầm hức đứng ở đó muốn trút giận lên bức tưởng nhưng cũng không còn một chút sức lực
Trên xe
Cô ngồi ở ghế phụ cạnh hắn
- Hôm qua là anh đánh tên đó à?
Cô tò mò quay sang nhìn Ngôn Thụy Minh nhưng hắn vẫn im thin thít
- A-anh
Cô lay nhẹ cánh tay hắn,những ngày qua ở cùng cũng không còn gì xa lạ nữa huống hồ hắn còn năm lần bảy lượt trêu ghẹo rồi hôn cô
- Tiều Thư đừng nháo!
Ngôn Thụy Minh hơi nhíu này một tí, thốt ra âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể
- Anh không trả lời thì thôi vậy
Xe bỗng dừng bánh hắn quay sang nhìn cô ấn nút mở cửa xe
- Xuống xe
Cô trố mắt nhìn hắn, đang không hiểu ý lấp bấp hỏi hắn
- A-anh nói gì vậy muốn đuổi em xuống bây giờ sao
Hắn dùng hai tay nhẹ nhàng xoay đầu cô ra phía cửa xe
- Nhìn xem đến trường rồi!
Cô ngại ngùng nhìn hắn cười hì hì một cái rồi nhảy vọt xuống xe, Ngôn Thụy Minh nhìn theo bóng dáng lon ton của cô rồi nhìn xuống chiếc balo để quên trên xe
Cô hớt ha hớt hải chạy vào lớp lại có cảm giác trống rỗng thiếu đi thứ gì đó
Mọi người ở lớp đã có mặt đông đủ cũng may giảng viên chưa đến lớp cô nhanh chân chạy vào chỗ ngồi cạnh Lục Thanh Thanh
- Sao hôm nay đến trễ vậy
Lục Thanh Thanh đang vẽ vời gì đó ngước lên nhìn cô
Cô vẫn chưa ngồi xuống thì Tiểu Ngọc đã lao tới dùng hai tay nắm chặt bả vai cô nghiêng sang bên này rồi bên khác
Cô khó hiểu nhìn cô ấy
- Tiểu Ngọc cậu làm gì vậy???
- Balo của cậu đâu....
Bây giờ cô đã nhận ra được cái sự thiếu thiếu ấy rồi vội vã chạy ra cổng trường lúc nảy thấy hắn đang nghe điện thoại chắc là vẫn chưa đi xa
Vừa đi ra khỏi toà học đã chạm mặt Ngôn Thụy Minh
- Á
- Vội như vậy à
Ngôn Thụy Minh đưa chiếc balo cho cô, cô nhận lấy bĩu môi nhìn hắn
- Làm sao không vội cho được
Reng reng
Tiếng chuông vào tiết vang lên
- Em vào lớp trước tạm biệt anh
Ngôn Thụy Minh đứng đó nhìn cô vào lớp hẳn rồi mới rời đi
Tiết học diễn ra không mấy vui vẻ
Reng reng
Phút giây này cũng đã đến ai nấy mặt này phấn khởi cuối cùng giảng viên cũng rời đi
Cô và hội bạn thân cùng nhau xuống căn tin ăn trưa
- Còn tên Sở Luật kia cậu tính như thế nào đây hả
Thanh Thanh lên tiếng
- Tất nhiên là chia tay rồi...
Cô mở nguồn điện thoại lên vô số tiếng ting ting là tin nhắn được gửi đến từ Sở Luật
-
Điện thoại cậu à - Tiểu Ngọc
Cô ừm một cái đưa cho hai người họ xem là tin nhắn Sở Luật gửi đến
- Mau mau mở ra xem đi xem xem cái tên cặn bã đó còn muốn nói gì nữa đây
Hai người Thanh Thanh Tiểu Ngọc nhích lại ngồi gần cô
[ Tiểu Thư em nghe anh giải thích có được không đều tại hôm qua anh bị bỏ thuốc anh không có ý làm hại em, quen nhau bao lâu tính tình anh trước nay em còn không rõ sao
[ Tiểu Thư anh xin lỗi chúng ta hẹn nhau nói chuyện có được không ]
Đọc xong dòng tin nhắn dường như cô có chút xao động Lục Thanh Thanh giựt lấy điện thoại từ tay cô
- Trần Tiểu Thư cậu không được xao động, không được tin lời của tên khốn đấy nữa
Lục Thanh Thanh mở điện thoại của mình ra đưa đến trước mặt cô
- Đây cậu xem đi
Là trang tin tức, tiêu đề là con trai của chủ tịch tập đoàn thủy sản Ocean Sở Thị lộ diện với gương mặt điển trai sắp tới sẽ đính hôn cùng nhị tiểu thư của Hạ thị Hạ Đan Nhi
Cô không tin vào mắt mình, người con trai nghèo khó cùng cô hẹn hò, cô tiết kiệm những thứ nhỏ nhất cho hắn bây giờ lại lộ ra trước mắt Sở Luật thì ra lại có thân phận khác.
Thật ghê gớm
Thanh Thanh Tiểu Ngọc ngồi đó quan sát nảy giờ cũng chả thấy cô có một chút gì gọi là ấm ức hay nước mặt rơi thay vào đó là ánh mắt căm phẫn, thốt lên câu nói chắc nịch
- Hai cậu cứ chờ xem mình sẽ cho tên khốn đó một vố thật đau điếng
Cô thét lớn tay thành hình nấm đấm đập mạnh xuống bàn
Râm
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía bàn bọn họ, Thanh Thanh và Tiểu Ngọc chỉ biết cười trừ kéo cô đi vào lớp
Tan học Thanh Thanh và Tiểu Ngọc cùng đi về cô ngồi ở trạm xe buýt gần trường chờ đợi Ngôn Thụy Minh
Chiếc xe dừng bánh cửa xe mở ra cô nhanh chóng đi vào, ngồi trên xe mà ngẫm nghĩ phải làm sao để trả thù hắn. Ngôn Thụy Minh bất ngờ lên tiếng đập tan suy nghĩ của cô
- Hôm nay đi học có vui không
Cô quay sang nhìn hắn câu hỏi dành cho trẻ con à cô bây giờ đã là sinh viên đại học rồi. Cũng không trả lời mà nhìn chằm chằm hắn
Trong đầu cô loé lên một tia sáng Ngôn Thụy Minh hắn sẽ trả thù giúp cô. Nhưng làm thế nào để hắn chấp nhận yêu cầu này
Cô bảo hắn ghé đến trung tâm thương mại...thôi thì tối nay chơi liều vậy. Được thì ăn cả ngã thì cô chuyển đi
Ngôn Thụy Minh ngồi trong xe rảnh rỗi nên đi cùng cô ai ngờ đâu cô lại ghé vào cửa hàng đồ ngủ.
- Phu nhân chiếc váy này thật sự rất hợp với dáng vóc của cô...đảm bảo mặc vào rồi sẽ hai sinh luoon quay tử công chúa
Thấy cô cứ loay hoay cô nhân viên cầm đến một chiếc váy
Cô đỏ mặt mà âm ở
- Tiên sinh anh thấy có đúng không, làn da trắng nõn này của phu nhân mặc với chiếc váy này thật sự rất hợp
Ngôn Thụy Minh họ khụ một cái, hỏi hắn làm gì chứ.
Cô nhân viên đó quả thật đã hiểu lầm hai người là vợ chồng. Đúng vậy nếu không phải người yêu hay là vợ chồng thì người con gái nào lại cùng người đàn ông xa lạ đến đây chứ
Lựa tới lựa lui cô cầm một chiếc váy ngủ ren nắm chặt nó rón rén đưa đến trước mặt hắn
- Anh...anh thấy cái này có đẹp không?
Cô ngại ngùng mà hỏi hắn
Ngôn Thụy Minh đứng bất động không biết nên trả lời thế nào
Thấy hắn không trả lời cô bèn đổi chủ ý khác
- Hay là em vào thử cho anh xem nhé
Dù sao tối này cũng liều một phen thôi thì không ngại nữa Treo Ngôn Thụy Minh ngồi xuống ghế không biết cô nhóc này đang suy nghĩ chuyện gì, đang định làm loạn thế nào đây
- Không cần, em thích cái nào cứ việc mua là được!
Tôi hôm đó có một cô gái đứng trong phòng ngắm nhìn mình trước gương mà đỏ mặt không thôi
Chiếc váy ngủ này chỗ nào không cần hở đều hở hết, cô thay đi một cái khác chiếc váy này khoét luôn tới ngực...cô lắc đầu lấy một chiếc váy kín đáo hơn. Chiếc váy lụa trơn hai dây ngắn tới đùi màu trắng tinh khôi
Ngôn Thụy Minh ngồi ở bàn ăn chờ mãi cũng không thấy cô ra bèn đi gõ cửa
- Tiểu Thư em không ăn tối sao
Cô một phen giật mình ở bên trong vọng ra
- Em..anh cứ ăn trước đi em không đói
Nhận được câu trả lời hắn quay lại bàn ngậm ngùi ngồi ăn một mình. Ăn xong hắn bê laptop ngồi xuống sofa định bụng sẽ chờ cô ra nói chuyện những mãi cũng chả thấy bóng dáng nên đành bê laptop trở vào phòng
Trong phòng, Hiểu Tinh loay hoay đồ đạc bị lục tung hết. Cái tính lề mề này của cô vẫn chưa bỏ hẳn
- Sách này đâu mất rồi!
- Cái này nữa cái này ở đâu....Aaaaa
Hiểu Tinh cuối cùng cũng đi ra với bộ dáng xộc xệch không thôi
-
- Trễ giờ rồi mau đi thôi
Hai người bước ra khỏi cửa, vừa bước ra cô đã ghì chặt cánh tay Ngôn Thuy Minh vì tên Sở Luật đang đứng trước mặt, bộ dạng của hắn trong thật thảm hại lẽ nào hôm qua Ngôn Thuỵ Minh đánh hắn sao
Nhìn thấy phản ứng của cô Ngôn Thụy Mình khẽ vỗ nhẹ tay cô
- Đừng sợ
Nói rồi hai người họ bước đi, tên Sở Luật hầm hức đứng ở đó muốn trút giận lên bức tưởng nhưng cũng không còn một chút sức lực
Trên xe
Cô ngồi ở ghế phụ cạnh hắn
- Hôm qua là anh đánh tên đó à?
Cô tò mò quay sang nhìn Ngôn Thụy Minh nhưng hắn vẫn im thin thít
- A-anh
Cô lay nhẹ cánh tay hắn,những ngày qua ở cùng cũng không còn gì xa lạ nữa huống hồ hắn còn năm lần bảy lượt trêu ghẹo rồi hôn cô
- Tiều Thư đừng nháo!
Ngôn Thụy Minh hơi nhíu này một tí, thốt ra âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể
- Anh không trả lời thì thôi vậy
Xe bỗng dừng bánh hắn quay sang nhìn cô ấn nút mở cửa xe
- Xuống xe
Cô trố mắt nhìn hắn, đang không hiểu ý lấp bấp hỏi hắn
- A-anh nói gì vậy muốn đuổi em xuống bây giờ sao
Hắn dùng hai tay nhẹ nhàng xoay đầu cô ra phía cửa xe
- Nhìn xem đến trường rồi!
Cô ngại ngùng nhìn hắn cười hì hì một cái rồi nhảy vọt xuống xe, Ngôn Thụy Minh nhìn theo bóng dáng lon ton của cô rồi nhìn xuống chiếc balo để quên trên xe
Cô hớt ha hớt hải chạy vào lớp lại có cảm giác trống rỗng thiếu đi thứ gì đó
Mọi người ở lớp đã có mặt đông đủ cũng may giảng viên chưa đến lớp cô nhanh chân chạy vào chỗ ngồi cạnh Lục Thanh Thanh
- Sao hôm nay đến trễ vậy
Lục Thanh Thanh đang vẽ vời gì đó ngước lên nhìn cô
Cô vẫn chưa ngồi xuống thì Tiểu Ngọc đã lao tới dùng hai tay nắm chặt bả vai cô nghiêng sang bên này rồi bên khác
Cô khó hiểu nhìn cô ấy
- Tiểu Ngọc cậu làm gì vậy???
- Balo của cậu đâu....
Bây giờ cô đã nhận ra được cái sự thiếu thiếu ấy rồi vội vã chạy ra cổng trường lúc nảy thấy hắn đang nghe điện thoại chắc là vẫn chưa đi xa
Vừa đi ra khỏi toà học đã chạm mặt Ngôn Thụy Minh
- Á
- Vội như vậy à
Ngôn Thụy Minh đưa chiếc balo cho cô, cô nhận lấy bĩu môi nhìn hắn
- Làm sao không vội cho được
Reng reng
Tiếng chuông vào tiết vang lên
- Em vào lớp trước tạm biệt anh
Ngôn Thụy Minh đứng đó nhìn cô vào lớp hẳn rồi mới rời đi
Tiết học diễn ra không mấy vui vẻ
Reng reng
Phút giây này cũng đã đến ai nấy mặt này phấn khởi cuối cùng giảng viên cũng rời đi
Cô và hội bạn thân cùng nhau xuống căn tin ăn trưa
- Còn tên Sở Luật kia cậu tính như thế nào đây hả
Thanh Thanh lên tiếng
- Tất nhiên là chia tay rồi...
Cô mở nguồn điện thoại lên vô số tiếng ting ting là tin nhắn được gửi đến từ Sở Luật
-
Điện thoại cậu à - Tiểu Ngọc
Cô ừm một cái đưa cho hai người họ xem là tin nhắn Sở Luật gửi đến
- Mau mau mở ra xem đi xem xem cái tên cặn bã đó còn muốn nói gì nữa đây
Hai người Thanh Thanh Tiểu Ngọc nhích lại ngồi gần cô
[ Tiểu Thư em nghe anh giải thích có được không đều tại hôm qua anh bị bỏ thuốc anh không có ý làm hại em, quen nhau bao lâu tính tình anh trước nay em còn không rõ sao
[ Tiểu Thư anh xin lỗi chúng ta hẹn nhau nói chuyện có được không ]
Đọc xong dòng tin nhắn dường như cô có chút xao động Lục Thanh Thanh giựt lấy điện thoại từ tay cô
- Trần Tiểu Thư cậu không được xao động, không được tin lời của tên khốn đấy nữa
Lục Thanh Thanh mở điện thoại của mình ra đưa đến trước mặt cô
- Đây cậu xem đi
Là trang tin tức, tiêu đề là con trai của chủ tịch tập đoàn thủy sản Ocean Sở Thị lộ diện với gương mặt điển trai sắp tới sẽ đính hôn cùng nhị tiểu thư của Hạ thị Hạ Đan Nhi
Cô không tin vào mắt mình, người con trai nghèo khó cùng cô hẹn hò, cô tiết kiệm những thứ nhỏ nhất cho hắn bây giờ lại lộ ra trước mắt Sở Luật thì ra lại có thân phận khác.
Thật ghê gớm
Thanh Thanh Tiểu Ngọc ngồi đó quan sát nảy giờ cũng chả thấy cô có một chút gì gọi là ấm ức hay nước mặt rơi thay vào đó là ánh mắt căm phẫn, thốt lên câu nói chắc nịch
- Hai cậu cứ chờ xem mình sẽ cho tên khốn đó một vố thật đau điếng
Cô thét lớn tay thành hình nấm đấm đập mạnh xuống bàn
Râm
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía bàn bọn họ, Thanh Thanh và Tiểu Ngọc chỉ biết cười trừ kéo cô đi vào lớp
Tan học Thanh Thanh và Tiểu Ngọc cùng đi về cô ngồi ở trạm xe buýt gần trường chờ đợi Ngôn Thụy Minh
Chiếc xe dừng bánh cửa xe mở ra cô nhanh chóng đi vào, ngồi trên xe mà ngẫm nghĩ phải làm sao để trả thù hắn. Ngôn Thụy Minh bất ngờ lên tiếng đập tan suy nghĩ của cô
- Hôm nay đi học có vui không
Cô quay sang nhìn hắn câu hỏi dành cho trẻ con à cô bây giờ đã là sinh viên đại học rồi. Cũng không trả lời mà nhìn chằm chằm hắn
Trong đầu cô loé lên một tia sáng Ngôn Thụy Minh hắn sẽ trả thù giúp cô. Nhưng làm thế nào để hắn chấp nhận yêu cầu này
Cô bảo hắn ghé đến trung tâm thương mại...thôi thì tối nay chơi liều vậy. Được thì ăn cả ngã thì cô chuyển đi
Ngôn Thụy Minh ngồi trong xe rảnh rỗi nên đi cùng cô ai ngờ đâu cô lại ghé vào cửa hàng đồ ngủ.
- Phu nhân chiếc váy này thật sự rất hợp với dáng vóc của cô...đảm bảo mặc vào rồi sẽ hai sinh luoon quay tử công chúa
Thấy cô cứ loay hoay cô nhân viên cầm đến một chiếc váy
Cô đỏ mặt mà âm ở
- Tiên sinh anh thấy có đúng không, làn da trắng nõn này của phu nhân mặc với chiếc váy này thật sự rất hợp
Ngôn Thụy Minh họ khụ một cái, hỏi hắn làm gì chứ.
Cô nhân viên đó quả thật đã hiểu lầm hai người là vợ chồng. Đúng vậy nếu không phải người yêu hay là vợ chồng thì người con gái nào lại cùng người đàn ông xa lạ đến đây chứ
Lựa tới lựa lui cô cầm một chiếc váy ngủ ren nắm chặt nó rón rén đưa đến trước mặt hắn
- Anh...anh thấy cái này có đẹp không?
Cô ngại ngùng mà hỏi hắn
Ngôn Thụy Minh đứng bất động không biết nên trả lời thế nào
Thấy hắn không trả lời cô bèn đổi chủ ý khác
- Hay là em vào thử cho anh xem nhé
Dù sao tối này cũng liều một phen thôi thì không ngại nữa Treo Ngôn Thụy Minh ngồi xuống ghế không biết cô nhóc này đang suy nghĩ chuyện gì, đang định làm loạn thế nào đây
- Không cần, em thích cái nào cứ việc mua là được!
Tôi hôm đó có một cô gái đứng trong phòng ngắm nhìn mình trước gương mà đỏ mặt không thôi
Chiếc váy ngủ này chỗ nào không cần hở đều hở hết, cô thay đi một cái khác chiếc váy này khoét luôn tới ngực...cô lắc đầu lấy một chiếc váy kín đáo hơn. Chiếc váy lụa trơn hai dây ngắn tới đùi màu trắng tinh khôi
Ngôn Thụy Minh ngồi ở bàn ăn chờ mãi cũng không thấy cô ra bèn đi gõ cửa
- Tiểu Thư em không ăn tối sao
Cô một phen giật mình ở bên trong vọng ra
- Em..anh cứ ăn trước đi em không đói
Nhận được câu trả lời hắn quay lại bàn ngậm ngùi ngồi ăn một mình. Ăn xong hắn bê laptop ngồi xuống sofa định bụng sẽ chờ cô ra nói chuyện những mãi cũng chả thấy bóng dáng nên đành bê laptop trở vào phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.