Chương 112:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Những ngày còn lại Ân Ly không tỏ ra quá đau buồn, cả ngày bận rộn giúp Tuân Du sửa sang chuẩn bị hành lí. Biết ở biên cảnh hai nước Lương, Tấn có nhiều rắn, kiến, nàng còn cố ý đi tìm ngự y chuẩn bị rất nhiều dược liệu cho hắn.
Thật ra mấy thứ này quân y đều sẽ chuẩn bị nhưng để cho Ân Ly an tâm, Tuân Du cũng kệ nàng, nàng chuẩn bị cho hắn cái gì hắn đều cầm đi hết. Hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ cũng tới hai ba chục rương, Tuân Du nhìn thấy mà dở khóc dở cười, nàng đang giúp hắn chuyển nhà à?
Ân Ly luôn sợ quên cái gì rồi, cả ngày cứ đi đi lại lại giữa mấy cái rương, cẩn thận xem xét xem còn thiếu gì không, mau chóng gọi người chuẩn bị thêm.
Cho dù nàng có không nỡ đến mức nào, ngày phải chia xa vẫn tới thật mau. Hành lý đã sắp xếp lên xe ngựa hết rồi, xuất phát từ trước. Sáng sớm Tuân Du đã đến quân doanh điểm binh, đại quân tập kết ở quân doanh Tây Giao chờ xuất phát. Tuân Du cùng với một đám võ tướng tiến cung nhận hộ phù từ bệ hạ, cũng như bàn bạc việc quân trước khi khởi hành.
Ân Ly cũng giống như bao người nhà đưa tiễn các binh lính, vẫn luôn chờ ở cửa thành, chờ đến chạng vạng mới thấy đám người Tuân Du từ trong cung đi ra. Trên người hắn mặc khôi giáp màu bạc, ngồi trên một con ngựa cao lớn, trông rất uy vũ khí phái.
Hai bên đường chật kín người thân đưa tiễn, nhìn thấy đám người Tuân Du đang tiến về đây, họ reo hò nhảy nhót, cổ vũ động viên tinh thần các tướng sĩ.
Từ rất xa Tuân Du đã nhìn thấy Ân Ly đứng trong đám người, dáng người nho nhỏ, nếu không có hạ nhân bên cạnh che chở, sợ là không thể nào đứng vững trong đám người đang chen lấn. Suy nghĩ của hắn chợt lóe lên, nhíu chặt lông mày.
Tuân Du xoay người xuống ngựa, bước nhanh vài bước vọt lên trước mặt nàng, sau khi nhìn nàng một lúc lâu mà chẳng nói gì. Thật ra những chuyện cần dặn dò mấy ngày nay hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không thể nào an tâm nổi. Nàng giống như một đóa kiều hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm, giống như không có hắn che chở sẽ nhanh chóng héo tàn.
Ngược lại, Ân Ly lại lên tiếng trước: “Vương Gia, Ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe.” Nàng đeo lên cổ hắn một sợi tơ hồng, trên đó treo lá bùa bình an mà nàng cầu cho hắn. Những ngón tay mảnh khảnh của nàng ấn ấn lên mặt linh phù, lại nhét nó vào trong quần áo của hắn.
“Mau đi thôi, đừng chậm trễ hành trình.” Giọng nói của nàng có chút run nhè nhè, đã nói trước là sẽ không khóc.
Tuân Du cúi mắt nhìn nàng, ngón tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt trắng nõn, tinh tế của nàng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người trở về đội ngũ, leo lên lưng ngựa.
“Xuất phát!” hắn không quay đầu lại nhìn nàng, cao giọng ra lệnh.
Cửa thành chỉ còn dư lại một đám bụi đất bay lên, một mảnh tịch liêu xám xịt, khiến người ta nhịn không được mà rơi lệ.
Ân Ly trở lại Vương Phủ, ngày ngày trôi qua đều như trước, không có gì khác thường. Xuân Oánh vẫn có chút không an lòng, đề nghị nói:” Hay là đi qua Ân gia ở cũng lão phu nhân mấy ngày, trước đây không phải Vương Phi vẫn luôn muốn ở cùng lão phu nhân nhiều hơn sao?”
Ân Ly lắc lắc đầu. Lúc trước Tuân Du cứ dính lấy nàng, nàng muốn trở về thở vài hơi, bây giờ hắn không ở đây, nàng lại nhớ mong vô cùng. Nàng đã hứa sẽ ở trong phủ chờ hắn trở về thì sẽ không về Ân gia ở. Hơn nữa trong phòng còn lưu lại mùi hương của hắn, nàng có thể giả vờ xem như Tuân Du chỉ ra ngoài mấy ngày thôi. Rất nhanh hắn sẽ trở về, như thế ngày trôi qua cũng dễ dàng hơn một chút.
Không có cái ôm rắn chắc ấm áp của hắn, ban đêm nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Ân Ly buồn bực ngồi dậy, muốn xuống giường đốt nến lên, bên ngoài phòng bỗng dưng truyền đến một trận ồn ào.
“Vương phi, Vương Phi....” Giọng nói của Xuân Oánh vang lên bên ngoài phòng.
“Vào đi.”
Xuân Oánh đẩy cửa bước vào, rất mau đem đèn thắp sáng lên, vội vội vàng vàng nói: “Vương Phi ngài nhanh lên chút, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo.”
“Chuyện gì vậy?” Ân Ly rất kinh ngạc, giờ đã hơn nửa đêm, mọi người đều gủ cả rồi, sao lại bảo nàng đứng dậy mặc quần áo.
“Là Vương gia… Vương gia phái người tới đón ngài cùng đi…”
Thật ra mấy thứ này quân y đều sẽ chuẩn bị nhưng để cho Ân Ly an tâm, Tuân Du cũng kệ nàng, nàng chuẩn bị cho hắn cái gì hắn đều cầm đi hết. Hành lý lớn lớn nhỏ nhỏ cũng tới hai ba chục rương, Tuân Du nhìn thấy mà dở khóc dở cười, nàng đang giúp hắn chuyển nhà à?
Ân Ly luôn sợ quên cái gì rồi, cả ngày cứ đi đi lại lại giữa mấy cái rương, cẩn thận xem xét xem còn thiếu gì không, mau chóng gọi người chuẩn bị thêm.
Cho dù nàng có không nỡ đến mức nào, ngày phải chia xa vẫn tới thật mau. Hành lý đã sắp xếp lên xe ngựa hết rồi, xuất phát từ trước. Sáng sớm Tuân Du đã đến quân doanh điểm binh, đại quân tập kết ở quân doanh Tây Giao chờ xuất phát. Tuân Du cùng với một đám võ tướng tiến cung nhận hộ phù từ bệ hạ, cũng như bàn bạc việc quân trước khi khởi hành.
Ân Ly cũng giống như bao người nhà đưa tiễn các binh lính, vẫn luôn chờ ở cửa thành, chờ đến chạng vạng mới thấy đám người Tuân Du từ trong cung đi ra. Trên người hắn mặc khôi giáp màu bạc, ngồi trên một con ngựa cao lớn, trông rất uy vũ khí phái.
Hai bên đường chật kín người thân đưa tiễn, nhìn thấy đám người Tuân Du đang tiến về đây, họ reo hò nhảy nhót, cổ vũ động viên tinh thần các tướng sĩ.
Từ rất xa Tuân Du đã nhìn thấy Ân Ly đứng trong đám người, dáng người nho nhỏ, nếu không có hạ nhân bên cạnh che chở, sợ là không thể nào đứng vững trong đám người đang chen lấn. Suy nghĩ của hắn chợt lóe lên, nhíu chặt lông mày.
Tuân Du xoay người xuống ngựa, bước nhanh vài bước vọt lên trước mặt nàng, sau khi nhìn nàng một lúc lâu mà chẳng nói gì. Thật ra những chuyện cần dặn dò mấy ngày nay hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không thể nào an tâm nổi. Nàng giống như một đóa kiều hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm, giống như không có hắn che chở sẽ nhanh chóng héo tàn.
Ngược lại, Ân Ly lại lên tiếng trước: “Vương Gia, Ngài nhất định phải giữ gìn sức khỏe.” Nàng đeo lên cổ hắn một sợi tơ hồng, trên đó treo lá bùa bình an mà nàng cầu cho hắn. Những ngón tay mảnh khảnh của nàng ấn ấn lên mặt linh phù, lại nhét nó vào trong quần áo của hắn.
“Mau đi thôi, đừng chậm trễ hành trình.” Giọng nói của nàng có chút run nhè nhè, đã nói trước là sẽ không khóc.
Tuân Du cúi mắt nhìn nàng, ngón tay thô ráp xoa xoa khuôn mặt trắng nõn, tinh tế của nàng, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người trở về đội ngũ, leo lên lưng ngựa.
“Xuất phát!” hắn không quay đầu lại nhìn nàng, cao giọng ra lệnh.
Cửa thành chỉ còn dư lại một đám bụi đất bay lên, một mảnh tịch liêu xám xịt, khiến người ta nhịn không được mà rơi lệ.
Ân Ly trở lại Vương Phủ, ngày ngày trôi qua đều như trước, không có gì khác thường. Xuân Oánh vẫn có chút không an lòng, đề nghị nói:” Hay là đi qua Ân gia ở cũng lão phu nhân mấy ngày, trước đây không phải Vương Phi vẫn luôn muốn ở cùng lão phu nhân nhiều hơn sao?”
Ân Ly lắc lắc đầu. Lúc trước Tuân Du cứ dính lấy nàng, nàng muốn trở về thở vài hơi, bây giờ hắn không ở đây, nàng lại nhớ mong vô cùng. Nàng đã hứa sẽ ở trong phủ chờ hắn trở về thì sẽ không về Ân gia ở. Hơn nữa trong phòng còn lưu lại mùi hương của hắn, nàng có thể giả vờ xem như Tuân Du chỉ ra ngoài mấy ngày thôi. Rất nhanh hắn sẽ trở về, như thế ngày trôi qua cũng dễ dàng hơn một chút.
Không có cái ôm rắn chắc ấm áp của hắn, ban đêm nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Ân Ly buồn bực ngồi dậy, muốn xuống giường đốt nến lên, bên ngoài phòng bỗng dưng truyền đến một trận ồn ào.
“Vương phi, Vương Phi....” Giọng nói của Xuân Oánh vang lên bên ngoài phòng.
“Vào đi.”
Xuân Oánh đẩy cửa bước vào, rất mau đem đèn thắp sáng lên, vội vội vàng vàng nói: “Vương Phi ngài nhanh lên chút, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo.”
“Chuyện gì vậy?” Ân Ly rất kinh ngạc, giờ đã hơn nửa đêm, mọi người đều gủ cả rồi, sao lại bảo nàng đứng dậy mặc quần áo.
“Là Vương gia… Vương gia phái người tới đón ngài cùng đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.