Chương 113: Phiên Ngoại 1
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Đem nàng ôm ngang ngồi trên đùi mình, cúi đầu nhìn nàng đang im lặng dựa vào cổ hắn, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn đang sờ soạng cổ hắn, đưa lên môi hôn hôn: “A Di, đang giận ta hả?” “Ta nào dám giận ngài....từ xưa đến giờ, ngài làm việc gì đều có lý do riêng của mình...” Nàng quay đầu đi không chịu nhìn hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, giọng nói rầu rĩ truyền vào tai hắn.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, biết lần này không dễ mà dỗ dành được nàng: “A Di, chẳng lẽ dự định cả một chặng đường không thèm để ý ta sao? Tức giận ta tới trễ? Hửm?” Âm cuối cùng giọng nói ngân cao lên khiên cho lòng nàng cũng run rẩy theo. Hắn trước giờ luôn biết làm cách nào có thể dỗ dành nàng. Nàng tức giận quay đầu lại cắn lên cổ hắn một cái, lại không nỡ cắn mạnh, rồi lại nhớ đến lời Liễu Giang buột miệng nói ra trước khi lên xe: “Điện hạ trọng thương mới lành”, trong lòng càng nghĩ càng giận, nước mắt lại ào ạt chảy ra như đê vỡ, lại chỉ có thể buồn bực rúc vào cổ hắn.
Hắn cảm nhận được cổ áo buồn buồn, trong lòng thở dài lần nữa, vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay khẽ vuốt tóc mềm đen như tơ của nàng: “A Di, người đời ca ngợi ta giỏi bày mưu tính kế, chưa từng thất sách. Nhưng ta chẳng qua cũng chỉ là một người phàm. Đã là phàm nhân thì khó tránh khỏi có lúc sơ sảy, lần này đưa nàng về Biện Châu là không muốn có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng có hiểu không?” sao nàng có thể không hiểu chứ, chỉ là hắn lo lắng có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng cũng lo lắng có chuyện không may xảy ra với hắn vậy. Sao nàng có thể chỉ lo cho an toàn của bản thân mình, một mình nàng bình yên về nhà, để lại mình hắn một mình trong vũng bùn ở kinh thành chứ. Nếu là phu thê thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu mới phải. Hắn không muốn nàng có chuyện gì, vậy nếu hắn có chuyện gì, một mình nàng sao có thể sống tiếp đây? Nàng càng nghĩ càng kinh sợ, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo hắn, chỉ muốn ôm hắn càng chặt càng chặt.
“A” một tiếng than nhẹ tràn ra từ trong cổ họng hắn, khiến nàng sợ đến mức cuống quýt ngẩng đầu lên xem: “Bị thương ở chỗ nào? Có phải bị động tới rồi không?” nói xong liền đứng lên khỏi đùi hắn, sợ bản thân lại đè vết thương làm đau hắn, hắn vội vã ôm lấy eo nàng: “Không sao,.... cuối cùng cũng chịu để ý đến ta rồi?” hắn nâng cằm nàng lên cười khẽ: “ Nhìn nàng xem, khóc thành con mèo hoa nhỏ rồi này” Nàng bỗng dưng hơi xấu hổ, giơ tay lên muốn lau mặt, lại bị hắn cầm lấy tay, đỡ gáy nàng, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt. Nụ hôn nhẹ nhàng lại quấn quýt, làm lòng nàng mềm nhũn ra.
Ngọt lịm như vậy, quanh quẩn bên mũi hắn là mùi hương ngọt ngào quen thuộc của nàng, màu mắt Tuân Du tối sầm lại, cuối cùng đè xuống đôi môi hắn khao khát từ lâu. Hắn ngậm lấy môi nàng, cuốn lấy ngọt ngào từ trong miệng nàng, nàng dịu ngoan tựa vào trong lòng ngực hắn, nâng cánh tay trắng như ngó sen câu lấy cổ hắn, môi đỏ hé mở, ngoan ngoan phối hợp với sự chiếm đoạt của hắn, nhấm nháp mùi hương trúc xanh quen thuộc từ trong miệng hắn, rồi lại liếm liếm lên cánh môi hắn. Nàng trộm mở mắt ra nhìn hắn. Nàng thích nhất là nhìn thấy bộ dáng khi động tình của hắn. Trên đời này chỉ có mình nàng mới có thể nhìn thấy dáng vẻ dụ hoặc của hắn.
Hắn càng hôn càng sâu, bàn tay to mở rộng chiếc áo choàng dày nặng của nàng, chui vào trong váy nàng, bàn tay chụm lại chạm vào nụ hoa đang run run đứng thẳng lên của nàng. Bàn tay to dày ấm áp cùng với vết chai mỏng, xoa xoa nắn nắn nhụy hoa, khiến nàng có chút khó chịu vặn vẹo thân mình. Môi hắn nhẹ nhàng ngậm lấy thùy tai mềm mượt của nàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm lộng hốc tai mẫn cảm của nàng.
“A.... Điện hạ....” Nàng lập tức run rẩy hết cả người, mềm mại ngã vào lồng ngực hắn, hai cánh tay trắng như ngó sen ôm cổ hắn càng thêm chặt, giống như con mèo nhỏ có tới cọ lui trên cổ hắn, không biết là muốn né tránh hắn hay là muốn đón ý nói hùa với hắn.
Trong cổ hắn khẽ phát ra một tiếng cười khẽ, mắt phượng tràn ngập vẻ nuông chiều. Hắn cẩn thận đem người nàng nâng lên, tách hai chân nàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình, cầm lấy ai tay nàng đặt lên đai ngọc ngang lưng, nhẹ giọng dụ dỗ bên tai nàng: “ A Di....cởi giúp ta đi...được không?” Ánh mắt nàng mê man, mang theo sương mù, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, trên mặt lập tức đỏ bừng bừng, lắp bắp nói: “ Đang ở trên xe mà...Bên ngoài còn có người đó, Ngài đừng làm bậy, mau thả ta xuống!” Vừa nói nàng vừa giãy dụa, muốn mau chóng đứng dậy.
Hắn ngay lập tức ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, thở gấp mang theo lửa nòng nói: “Đã lãng phí nhiều ngày rồi, đợi không nổi nữa, A Di,.... sao nàng nhẫn tâm thế.....” Nói xong hắn liến nắm lấy tay nàng ấn xuống bụng dưới của hắn. Mấy ngày này hắn đã quen với kiểu vừa như dò hỏi lại giống như bá đạo cưỡng bức ép buộc nàng, không cho nàng từ chối. Vật dưới tay nàng nóng cháy phồng trướng khiến nàng kinh sợ, hắn lại rên rỉ trên đầu nàng không thôi. Giọng nói vô cùng mê người khiến nàng xưa nay chẳng thể nào từ chối hắn nổi. Tay nàng nhẹ nhàng chạm vào vật nóng rẫy to lớn kia, “Ưm....” Hắn không thể khống chế được bản thân động tình, giơ tay xoa bóp trái anh đào mềm mại trước ngực nàng, vật dưới tay nàng lại càng thêm bành trướng.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng, biết lần này không dễ mà dỗ dành được nàng: “A Di, chẳng lẽ dự định cả một chặng đường không thèm để ý ta sao? Tức giận ta tới trễ? Hửm?” Âm cuối cùng giọng nói ngân cao lên khiên cho lòng nàng cũng run rẩy theo. Hắn trước giờ luôn biết làm cách nào có thể dỗ dành nàng. Nàng tức giận quay đầu lại cắn lên cổ hắn một cái, lại không nỡ cắn mạnh, rồi lại nhớ đến lời Liễu Giang buột miệng nói ra trước khi lên xe: “Điện hạ trọng thương mới lành”, trong lòng càng nghĩ càng giận, nước mắt lại ào ạt chảy ra như đê vỡ, lại chỉ có thể buồn bực rúc vào cổ hắn.
Hắn cảm nhận được cổ áo buồn buồn, trong lòng thở dài lần nữa, vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay khẽ vuốt tóc mềm đen như tơ của nàng: “A Di, người đời ca ngợi ta giỏi bày mưu tính kế, chưa từng thất sách. Nhưng ta chẳng qua cũng chỉ là một người phàm. Đã là phàm nhân thì khó tránh khỏi có lúc sơ sảy, lần này đưa nàng về Biện Châu là không muốn có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng có hiểu không?” sao nàng có thể không hiểu chứ, chỉ là hắn lo lắng có chuyện không hay xảy ra với nàng, nàng cũng lo lắng có chuyện không may xảy ra với hắn vậy. Sao nàng có thể chỉ lo cho an toàn của bản thân mình, một mình nàng bình yên về nhà, để lại mình hắn một mình trong vũng bùn ở kinh thành chứ. Nếu là phu thê thì có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu mới phải. Hắn không muốn nàng có chuyện gì, vậy nếu hắn có chuyện gì, một mình nàng sao có thể sống tiếp đây? Nàng càng nghĩ càng kinh sợ, đôi tay ôm chặt lấy vòng eo hắn, chỉ muốn ôm hắn càng chặt càng chặt.
“A” một tiếng than nhẹ tràn ra từ trong cổ họng hắn, khiến nàng sợ đến mức cuống quýt ngẩng đầu lên xem: “Bị thương ở chỗ nào? Có phải bị động tới rồi không?” nói xong liền đứng lên khỏi đùi hắn, sợ bản thân lại đè vết thương làm đau hắn, hắn vội vã ôm lấy eo nàng: “Không sao,.... cuối cùng cũng chịu để ý đến ta rồi?” hắn nâng cằm nàng lên cười khẽ: “ Nhìn nàng xem, khóc thành con mèo hoa nhỏ rồi này” Nàng bỗng dưng hơi xấu hổ, giơ tay lên muốn lau mặt, lại bị hắn cầm lấy tay, đỡ gáy nàng, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt. Nụ hôn nhẹ nhàng lại quấn quýt, làm lòng nàng mềm nhũn ra.
Ngọt lịm như vậy, quanh quẩn bên mũi hắn là mùi hương ngọt ngào quen thuộc của nàng, màu mắt Tuân Du tối sầm lại, cuối cùng đè xuống đôi môi hắn khao khát từ lâu. Hắn ngậm lấy môi nàng, cuốn lấy ngọt ngào từ trong miệng nàng, nàng dịu ngoan tựa vào trong lòng ngực hắn, nâng cánh tay trắng như ngó sen câu lấy cổ hắn, môi đỏ hé mở, ngoan ngoan phối hợp với sự chiếm đoạt của hắn, nhấm nháp mùi hương trúc xanh quen thuộc từ trong miệng hắn, rồi lại liếm liếm lên cánh môi hắn. Nàng trộm mở mắt ra nhìn hắn. Nàng thích nhất là nhìn thấy bộ dáng khi động tình của hắn. Trên đời này chỉ có mình nàng mới có thể nhìn thấy dáng vẻ dụ hoặc của hắn.
Hắn càng hôn càng sâu, bàn tay to mở rộng chiếc áo choàng dày nặng của nàng, chui vào trong váy nàng, bàn tay chụm lại chạm vào nụ hoa đang run run đứng thẳng lên của nàng. Bàn tay to dày ấm áp cùng với vết chai mỏng, xoa xoa nắn nắn nhụy hoa, khiến nàng có chút khó chịu vặn vẹo thân mình. Môi hắn nhẹ nhàng ngậm lấy thùy tai mềm mượt của nàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm lộng hốc tai mẫn cảm của nàng.
“A.... Điện hạ....” Nàng lập tức run rẩy hết cả người, mềm mại ngã vào lồng ngực hắn, hai cánh tay trắng như ngó sen ôm cổ hắn càng thêm chặt, giống như con mèo nhỏ có tới cọ lui trên cổ hắn, không biết là muốn né tránh hắn hay là muốn đón ý nói hùa với hắn.
Trong cổ hắn khẽ phát ra một tiếng cười khẽ, mắt phượng tràn ngập vẻ nuông chiều. Hắn cẩn thận đem người nàng nâng lên, tách hai chân nàng ra, để nàng ngồi trên đùi mình, cầm lấy ai tay nàng đặt lên đai ngọc ngang lưng, nhẹ giọng dụ dỗ bên tai nàng: “ A Di....cởi giúp ta đi...được không?” Ánh mắt nàng mê man, mang theo sương mù, một lúc lâu sau mới tỉnh lại, trên mặt lập tức đỏ bừng bừng, lắp bắp nói: “ Đang ở trên xe mà...Bên ngoài còn có người đó, Ngài đừng làm bậy, mau thả ta xuống!” Vừa nói nàng vừa giãy dụa, muốn mau chóng đứng dậy.
Hắn ngay lập tức ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, thở gấp mang theo lửa nòng nói: “Đã lãng phí nhiều ngày rồi, đợi không nổi nữa, A Di,.... sao nàng nhẫn tâm thế.....” Nói xong hắn liến nắm lấy tay nàng ấn xuống bụng dưới của hắn. Mấy ngày này hắn đã quen với kiểu vừa như dò hỏi lại giống như bá đạo cưỡng bức ép buộc nàng, không cho nàng từ chối. Vật dưới tay nàng nóng cháy phồng trướng khiến nàng kinh sợ, hắn lại rên rỉ trên đầu nàng không thôi. Giọng nói vô cùng mê người khiến nàng xưa nay chẳng thể nào từ chối hắn nổi. Tay nàng nhẹ nhàng chạm vào vật nóng rẫy to lớn kia, “Ưm....” Hắn không thể khống chế được bản thân động tình, giơ tay xoa bóp trái anh đào mềm mại trước ngực nàng, vật dưới tay nàng lại càng thêm bành trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.