Chương 115:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
“A!” Nhìn máu chảy ra từ đầu ngón tay bị đâm, lo lắng trong lòng Ân Ly càng không áp chế được. Kể từ khi nàng đến biên giới hai nước Lương Tấn cùng đội quân, Tuân Du đã mua cho nàng một sân viện nhỏ sơ một thị trấn nhỏ cách doanh trại không xa. Ngày ngày trôi qua, nàng thường hay trồng ít rau củ trong sân, nuôi vài con gà con vịt, như một phụ nữ nhà nông thực sự.
Vài ngày nay, Tuân Du thường vội vã đi đi về về giữa doanh trại và trấn nhỏ, chỉ cần hắn có thời gian rảnh, hắn nhất định sẽ dành nó cho nàng, nhanh chóng trở về với nàng. Có điều chuyện về đoàn tùy tùng của công chúa thì rất ít người biết, hắn không muốn người khác biết, sợ người khác nhắm đến thân phận của nàng rồi gây bất lợi cho nàng. Ân Ly cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, chuyện củi dầu mắm muối chủ yếu là để hạ nhân đi mua, nàng rất ít khi lộ mặt ra ngoài.
Đến nơi này đã hơn hai năm nhưng vì thời gian không cho phép nên Tuân Du thường không để ý đến chuyện chăn gối với nàng, sợ sẽ có thai trong khoảng thời gian này, lúc đó thì phiền phức lớn rồi.
Hắn quay lại sân nhỏ trước, hồ hởi nói với nàng vài ngày tới hắn sẽ quyết đấu một trận lớn với nước Tấn. Nếu trận này đánh thắng, hắn có thể sớm trở về kinh. Nghe thấy điều đó, trong lòng nàng lại thấy lo lắng hơn là vui mừng, mỗi lần hắn xuất chinh, Ân Ly đều lo lắng sợ hãi. Thấy nàng lo lắng quá, Tuân Du hết cách, chỉ đành nói nhỏ với nàng, trận chiến này hắn nắm chắc phần thắng trong tay rồi, nàng không cần lo lắng làm gì.
Đúng như hắn dự đoán, mấy tháng sau, tin tức thắng trận đã truyền đến trấn, Ân Ly cũng vui vẻ không thôi. Nhưng lại qua thêm mấy tháng nữa, vẫn không thấy Tuân Du quay về trấn nhỏ. Trước đây, dù có chuyện gì cần phải giải quyết, hắn vẫn luôn sai người gửi thư về cho nàng, không hiểu sao lần này lại chậm trễ như vậy. Trong lòng nàng không hiểu sao cứ luôn bồn chồn lo lắng không thôi, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
“ Cô nương, cô có sao không!” Xuân Oánh vừa nhìn thấy cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng tìm hộp thuốc cầm máu cho nàng, “Không sao, không cần lo lắng” nàng đưa tay lên miệng hút máu đi, rồi lại tiếp tục khâu quần áo trên tay.
“Cô nương, bên ngoài đã truyền tin thắng trận nhưng không hiểu sao Vương Gia vẫn chưa trở lại? Hay là cho người đến quân doanh hỏi xem thế nào?” Nhìn thấy vẻ lo lắng của Ân Ly, Xuân Oánh hỏi.
Ân Ly dừng việc trên tay lại một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xỏ kim, “Đợi hai ngày nữa đi....có lẽ còn ít việc phía sau cần phải giải quyết.”
Từ giữa trưa, ngoài viện đã vang lên tiếng vó ngựa, “Chắc chắn là Vương Gia đã trở về.” Xuân Oánh vui vẻ nói với Ân Ly.
Ân Ly vội vàng đứng lên nhìn về cửa lớn, hạ nhân đang đem cửa lớn mở ra, người bước vào là Liễu Giang. Ân Ly cẩn thận nhìn về phía sau Liễu Giang, muốn nhìn thấy bóng dáng đã lâu chưa thấy, nhưng lại chẳng thấy gì. Nàng cau mày, trong lòng nàng lại càng thêm lo lắng hơn.
“Vương Phi....” Liễu Giang quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu hành lễ.
“Liễu Giang... Vương Gia đâu? Có bình an không?” Nàng hi vọng nghe thấy hắn bình an, nàng hy vọng linh cảm của mình là sai, chỉ cần hắn bình an....chỉ cần hắn bình an là được.
“Vương Gia... Vương Gia bị thương mất tích!” Liễu Giang nghẹn ngào nức nở: “Mấy ngày trước, Vương Gia cùng quân địch đại chiến,đem chúng đánh lui, nào ngờ trong quân lại có mật thám, nhân lúc hỗn loạn lén bắn tên, một mũi tên trúng Vương Gia, một mũi tên trúng chân ngựa. Con ngựa bị thương liền sợ hãi chạy loạn, kéo theo Vương Gia nhảy xuống vách núi....”
Sét đánh ngang tai! Trước mắt Ân Ly bỗng dưng biến thành màu đen, cả thể giới như sụp đổ trước mắt nàng: “Sao có thể như vậy?” “Cô nương!” “Vương phi!” may mà có người đỡ lấy nàng, bản thân nàng không thể nào đứng vững nổi. Cổ họng đau rát vô cùng, nàng nôn ra một búng máu.
“Vương Phi! Vương Phi! Trong quân đã phái người xuống vách núi tìm kiếm ngài ấy, nhất định sẽ tìm được Vương Gia...” tìm được? Tìm được cái gì? Là tìm được thân xác lạnh như băng của hắn? Trái tim Ân Ly run rẩy đau nhức, nàng không được nghĩ nữa, từng suy nghĩ trong đầu nàng chỉ khiến nàng càng thêm tuyệt vọng, nàng muốn tự mình đi tìm hắn. Dưới vách núi lạnh lẽo tựa hàn băng, nàng không thể để mình hắn ở đó được.
Vài ngày nay, Tuân Du thường vội vã đi đi về về giữa doanh trại và trấn nhỏ, chỉ cần hắn có thời gian rảnh, hắn nhất định sẽ dành nó cho nàng, nhanh chóng trở về với nàng. Có điều chuyện về đoàn tùy tùng của công chúa thì rất ít người biết, hắn không muốn người khác biết, sợ người khác nhắm đến thân phận của nàng rồi gây bất lợi cho nàng. Ân Ly cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, chuyện củi dầu mắm muối chủ yếu là để hạ nhân đi mua, nàng rất ít khi lộ mặt ra ngoài.
Đến nơi này đã hơn hai năm nhưng vì thời gian không cho phép nên Tuân Du thường không để ý đến chuyện chăn gối với nàng, sợ sẽ có thai trong khoảng thời gian này, lúc đó thì phiền phức lớn rồi.
Hắn quay lại sân nhỏ trước, hồ hởi nói với nàng vài ngày tới hắn sẽ quyết đấu một trận lớn với nước Tấn. Nếu trận này đánh thắng, hắn có thể sớm trở về kinh. Nghe thấy điều đó, trong lòng nàng lại thấy lo lắng hơn là vui mừng, mỗi lần hắn xuất chinh, Ân Ly đều lo lắng sợ hãi. Thấy nàng lo lắng quá, Tuân Du hết cách, chỉ đành nói nhỏ với nàng, trận chiến này hắn nắm chắc phần thắng trong tay rồi, nàng không cần lo lắng làm gì.
Đúng như hắn dự đoán, mấy tháng sau, tin tức thắng trận đã truyền đến trấn, Ân Ly cũng vui vẻ không thôi. Nhưng lại qua thêm mấy tháng nữa, vẫn không thấy Tuân Du quay về trấn nhỏ. Trước đây, dù có chuyện gì cần phải giải quyết, hắn vẫn luôn sai người gửi thư về cho nàng, không hiểu sao lần này lại chậm trễ như vậy. Trong lòng nàng không hiểu sao cứ luôn bồn chồn lo lắng không thôi, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
“ Cô nương, cô có sao không!” Xuân Oánh vừa nhìn thấy cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng tìm hộp thuốc cầm máu cho nàng, “Không sao, không cần lo lắng” nàng đưa tay lên miệng hút máu đi, rồi lại tiếp tục khâu quần áo trên tay.
“Cô nương, bên ngoài đã truyền tin thắng trận nhưng không hiểu sao Vương Gia vẫn chưa trở lại? Hay là cho người đến quân doanh hỏi xem thế nào?” Nhìn thấy vẻ lo lắng của Ân Ly, Xuân Oánh hỏi.
Ân Ly dừng việc trên tay lại một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục xỏ kim, “Đợi hai ngày nữa đi....có lẽ còn ít việc phía sau cần phải giải quyết.”
Từ giữa trưa, ngoài viện đã vang lên tiếng vó ngựa, “Chắc chắn là Vương Gia đã trở về.” Xuân Oánh vui vẻ nói với Ân Ly.
Ân Ly vội vàng đứng lên nhìn về cửa lớn, hạ nhân đang đem cửa lớn mở ra, người bước vào là Liễu Giang. Ân Ly cẩn thận nhìn về phía sau Liễu Giang, muốn nhìn thấy bóng dáng đã lâu chưa thấy, nhưng lại chẳng thấy gì. Nàng cau mày, trong lòng nàng lại càng thêm lo lắng hơn.
“Vương Phi....” Liễu Giang quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu hành lễ.
“Liễu Giang... Vương Gia đâu? Có bình an không?” Nàng hi vọng nghe thấy hắn bình an, nàng hy vọng linh cảm của mình là sai, chỉ cần hắn bình an....chỉ cần hắn bình an là được.
“Vương Gia... Vương Gia bị thương mất tích!” Liễu Giang nghẹn ngào nức nở: “Mấy ngày trước, Vương Gia cùng quân địch đại chiến,đem chúng đánh lui, nào ngờ trong quân lại có mật thám, nhân lúc hỗn loạn lén bắn tên, một mũi tên trúng Vương Gia, một mũi tên trúng chân ngựa. Con ngựa bị thương liền sợ hãi chạy loạn, kéo theo Vương Gia nhảy xuống vách núi....”
Sét đánh ngang tai! Trước mắt Ân Ly bỗng dưng biến thành màu đen, cả thể giới như sụp đổ trước mắt nàng: “Sao có thể như vậy?” “Cô nương!” “Vương phi!” may mà có người đỡ lấy nàng, bản thân nàng không thể nào đứng vững nổi. Cổ họng đau rát vô cùng, nàng nôn ra một búng máu.
“Vương Phi! Vương Phi! Trong quân đã phái người xuống vách núi tìm kiếm ngài ấy, nhất định sẽ tìm được Vương Gia...” tìm được? Tìm được cái gì? Là tìm được thân xác lạnh như băng của hắn? Trái tim Ân Ly run rẩy đau nhức, nàng không được nghĩ nữa, từng suy nghĩ trong đầu nàng chỉ khiến nàng càng thêm tuyệt vọng, nàng muốn tự mình đi tìm hắn. Dưới vách núi lạnh lẽo tựa hàn băng, nàng không thể để mình hắn ở đó được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.