Chương 116:
Oản Đậu Giáp
07/05/2023
Nàng đứng dậy, đẩy người đỡ mình ra, đi thẳng về phía cổng: “Vương Phi!(cô nương)”
“Đưa ta đi....” Nàng nắm lấy cánh tay Liễu Giang, một cô gái yếu ớt như nàng mà sức nắm tay lại khiến một đại nam nhân như Liễu Giang cảm thấy đau. “Vương Phi! Sức khỏe người không tốt, thuộc hạ nhất định sẽ....” “Đưa ta tới đó!” Nàng hét lên với Liễu Giang, mọi người đều bị nàng làm cho sợ hãi. Vốn dĩ nàng là một người luôn dịu dàng ít nói, nay lại hét lên với người khác giống như một người điên.
“.. Thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa..."
“Cưỡi ngựa đi!” Nàng xoay người bước nhanh ra cổng, cưỡi lên lưng ngựa của Liễu Giang. Liễu Giang không còn cách nào, cũng phải bước nhanh ra cổng, giật lấy ngựa của thuộc hạ, xoay người nhảy lên. Ân Ly thấy hắn đã lên ngựa, quất một roi vào mông ngựa, phóng đi như bay, Liễu Giang vội vàng đuổi theo.
Đường đi vốn cần đến ba ngày, Ân Ly lại vội vàng ra roi thúc ngựa, không màng đến lời khuyên ngăn của Liễu Giang, đến tối ngày thứ hai nàng đã đến quân doanh tiền tuyến.
Đám người Liễu Giang mang nàng đến vách núi nơi Tuân Du ngãũuống, nàng đứng trên vách núi nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy. Ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu xuống đáy vực, nhìn giống như một con quái vật đang há cái miệng lớn khổng lồ vậy. Gió từ dưới đáy vực thổi qua, lạnh lẽo lại mang theo mùi hôi thối. Nàng còn ngửi thấy cả mùi máu tanh. Là máu của hắn sao? Hắn bị thương có nặng hay không? Có đau không? Hắn cũng đang nhớ đến nàng như nàng đang nhớ hắn sao?
“Đưa ta xuống!” nàng nhìn chằm chằm vào đáy vực, mặt không cảm xúc.
“Vương Phi, hôm nay muộn quá rồi, giờ xuống đó rất nguy hiểm, ngài an tâm, chúng ta đã phái mấy trăm binh sĩ xuống đó tìm kiếm Vương Gia rồi, ngày mai thuộc hạ của thần....”
“Hôm nay nếu các ngươi không đưa ta xuống, ta sẽ tự mình đi xuống!” lúc này, nàng hoàn toàn không phải là nữ tử dịu dàng lúc trước, trái lại có nét gì đó giống hắn, lạnh lùng lại cương quyết.
“....”Liễu Giang cắn chặt khớp răng, hắn không đồng ý với chủ ý này, vị trước mặt này là thịt mềm trong lòng Vương Gia, chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói sao với Vương Gia đây?
Thấy hắn do dự, Ân Ly quay đầu bước đến chỗ buộc dây gai trên vách đá, Liễu Giang thấy thế cũng hết cách, có chết cũng phải nghĩ cách ngăn nàng lại, chắp tay hành lễ nói: “Vương Phi! Đắc tội rồi!”
Nói xong, hắn liền cõng nàng lên lưng, dùng dây gai buộc hai người lại, quân lính trên vách núi đem hai người thả xuống vực. Bây giờ mặt trời đã lặn, trời càng ngày càng tối, gió lớn nổi lên như muốn thổi bay hai người lên trời, may mà suốt cả đường tay Liễu Giang bám chắc lấy khe nứt của vách đá, hai người mới không bị thổi đi.
Mất hơn nửa canh giờ, hai người mới chạm chân xuống đất mà không bị thương tổn gì. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, nàng cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh nhưng quá tối nên chả thấy gì, chỉ thấy ánh lửa trong lều của nhóm binh sĩ tìm kiếm cách đó không xa.
Liễu Giang đưa nàng về trại, có binh lính phát hiện hai người liềm đứng dậy chào hỏi: “Liễu tướng quân.”
“Đứng lên đi, đây là Thất Vương Phi, hôm nay tìm kiếm thế nào rồi?” Liễu Giang hỏi.
“Tham kiến Thất Vương Phi! Hôm nay đã mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn hôm qua nửa dặm. Nhưng không tìm thấy dấu vết của Vương Gia. Trước mắt bên ngoài vẫn còn vài đội đang đốt đuốc để tìm nhưng hẻm núi quá lớn, địa hình cũng rất phức tạp, tốc độ tìm kiếm không thể nhanh được.”
Mặt Ân Ly không cảm xúc, lẳng lặng nghe, bỗng nhiên hỏi: “Vương Gia từ vị trí trên kia rơi xuống sao?”
“Đúng thế, chính là vị trí đó. Con ngựa cùng rơi xuống đã tìm được rồi, nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Vương Gia.” Liễu Giang đáp.
“Gần đây có con sông nào không?” Ân Ly hỏi lại.
“Cũng không phát hiện con sông nào.” Liễu Giang đáp.
Thật kỳ lạ, từ trên kia rơi xuống, không có sông mà ngựa cũng đã tìm thấy, chỉ không tìm thấy người. Hay là hắn đi tìm đường ra? Nhưng nhiều người thấy hắn rơi xuống như vậy, nhất định họ sẽ đi xuống tìm hắn, tại sao hắn không ở nguyên đó chờ người tới cứu mà lại tự mình tránh đi. Hắn không phải là người liều lĩnh như vậy? Hay là có mãnh thú? Nàng không dám nghĩ tiếp, nàng thà chấp nhận hắn vẫn còn sống, tự mình tìm đường, nhất định là hắn đi tìm đường.
“Đưa ta đi....” Nàng nắm lấy cánh tay Liễu Giang, một cô gái yếu ớt như nàng mà sức nắm tay lại khiến một đại nam nhân như Liễu Giang cảm thấy đau. “Vương Phi! Sức khỏe người không tốt, thuộc hạ nhất định sẽ....” “Đưa ta tới đó!” Nàng hét lên với Liễu Giang, mọi người đều bị nàng làm cho sợ hãi. Vốn dĩ nàng là một người luôn dịu dàng ít nói, nay lại hét lên với người khác giống như một người điên.
“.. Thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa..."
“Cưỡi ngựa đi!” Nàng xoay người bước nhanh ra cổng, cưỡi lên lưng ngựa của Liễu Giang. Liễu Giang không còn cách nào, cũng phải bước nhanh ra cổng, giật lấy ngựa của thuộc hạ, xoay người nhảy lên. Ân Ly thấy hắn đã lên ngựa, quất một roi vào mông ngựa, phóng đi như bay, Liễu Giang vội vàng đuổi theo.
Đường đi vốn cần đến ba ngày, Ân Ly lại vội vàng ra roi thúc ngựa, không màng đến lời khuyên ngăn của Liễu Giang, đến tối ngày thứ hai nàng đã đến quân doanh tiền tuyến.
Đám người Liễu Giang mang nàng đến vách núi nơi Tuân Du ngãũuống, nàng đứng trên vách núi nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy. Ánh sáng mặt trời không thể nào chiếu xuống đáy vực, nhìn giống như một con quái vật đang há cái miệng lớn khổng lồ vậy. Gió từ dưới đáy vực thổi qua, lạnh lẽo lại mang theo mùi hôi thối. Nàng còn ngửi thấy cả mùi máu tanh. Là máu của hắn sao? Hắn bị thương có nặng hay không? Có đau không? Hắn cũng đang nhớ đến nàng như nàng đang nhớ hắn sao?
“Đưa ta xuống!” nàng nhìn chằm chằm vào đáy vực, mặt không cảm xúc.
“Vương Phi, hôm nay muộn quá rồi, giờ xuống đó rất nguy hiểm, ngài an tâm, chúng ta đã phái mấy trăm binh sĩ xuống đó tìm kiếm Vương Gia rồi, ngày mai thuộc hạ của thần....”
“Hôm nay nếu các ngươi không đưa ta xuống, ta sẽ tự mình đi xuống!” lúc này, nàng hoàn toàn không phải là nữ tử dịu dàng lúc trước, trái lại có nét gì đó giống hắn, lạnh lùng lại cương quyết.
“....”Liễu Giang cắn chặt khớp răng, hắn không đồng ý với chủ ý này, vị trước mặt này là thịt mềm trong lòng Vương Gia, chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn biết ăn nói sao với Vương Gia đây?
Thấy hắn do dự, Ân Ly quay đầu bước đến chỗ buộc dây gai trên vách đá, Liễu Giang thấy thế cũng hết cách, có chết cũng phải nghĩ cách ngăn nàng lại, chắp tay hành lễ nói: “Vương Phi! Đắc tội rồi!”
Nói xong, hắn liền cõng nàng lên lưng, dùng dây gai buộc hai người lại, quân lính trên vách núi đem hai người thả xuống vực. Bây giờ mặt trời đã lặn, trời càng ngày càng tối, gió lớn nổi lên như muốn thổi bay hai người lên trời, may mà suốt cả đường tay Liễu Giang bám chắc lấy khe nứt của vách đá, hai người mới không bị thổi đi.
Mất hơn nửa canh giờ, hai người mới chạm chân xuống đất mà không bị thương tổn gì. Lúc này trời đã tối hoàn toàn, nàng cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh nhưng quá tối nên chả thấy gì, chỉ thấy ánh lửa trong lều của nhóm binh sĩ tìm kiếm cách đó không xa.
Liễu Giang đưa nàng về trại, có binh lính phát hiện hai người liềm đứng dậy chào hỏi: “Liễu tướng quân.”
“Đứng lên đi, đây là Thất Vương Phi, hôm nay tìm kiếm thế nào rồi?” Liễu Giang hỏi.
“Tham kiến Thất Vương Phi! Hôm nay đã mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn hôm qua nửa dặm. Nhưng không tìm thấy dấu vết của Vương Gia. Trước mắt bên ngoài vẫn còn vài đội đang đốt đuốc để tìm nhưng hẻm núi quá lớn, địa hình cũng rất phức tạp, tốc độ tìm kiếm không thể nhanh được.”
Mặt Ân Ly không cảm xúc, lẳng lặng nghe, bỗng nhiên hỏi: “Vương Gia từ vị trí trên kia rơi xuống sao?”
“Đúng thế, chính là vị trí đó. Con ngựa cùng rơi xuống đã tìm được rồi, nhưng lại không phát hiện ra tung tích của Vương Gia.” Liễu Giang đáp.
“Gần đây có con sông nào không?” Ân Ly hỏi lại.
“Cũng không phát hiện con sông nào.” Liễu Giang đáp.
Thật kỳ lạ, từ trên kia rơi xuống, không có sông mà ngựa cũng đã tìm thấy, chỉ không tìm thấy người. Hay là hắn đi tìm đường ra? Nhưng nhiều người thấy hắn rơi xuống như vậy, nhất định họ sẽ đi xuống tìm hắn, tại sao hắn không ở nguyên đó chờ người tới cứu mà lại tự mình tránh đi. Hắn không phải là người liều lĩnh như vậy? Hay là có mãnh thú? Nàng không dám nghĩ tiếp, nàng thà chấp nhận hắn vẫn còn sống, tự mình tìm đường, nhất định là hắn đi tìm đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.