Chương 18: Sát Khí
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 18 QUYỂN 1: SÁT KHÍ
Đợi lúc ăn no nê, chỉ còn lại có hai miếng xương cá để bên đống lửa.
Tiểu Bạch tựa vào bên Mộ Dung Lâm Phong thường thường xem xét sư phụ, dư vị kinh hách còn chưa tán đi. Một bàn tay vẫn nắm chặt một bên tay áo của sư phụ. Sợ sư phụ hóa thành một làn khói nhẹ bay đi không thấy.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thường thường quan sát hắn, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách quá độ, khiến hắn khó nén ý cười.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ vẻ mặt ý cười khó nén, đáng thương hề hề gọi một tiếng.
“Tiểu Bạch, có phải nghĩ muốn nhanh lên về nhà hay không a?” Mộ Dung Lâm Phong thay đổi một đề tài thoải mái hơn.
“Về nhà?” Lập tức phản ứng đến.
“Ân, quay về tiểu trúc ốc của chúng ta.”
“Ân ân ân. . . . . .” Tiểu Bạch gật đầu như gà con mổ gạo. Tuy rằng trong nhà có tiểu nhân, sư phụ nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó mà nuôi chung, Trúc Tử không phải nữ tử thì phải là tiểu nhân, tiểu nhân luôn hung dữ, bất quá hung dữ rồi sẽ có thứ tốt để ăn, hắc hắc cho nên Tiểu Bạch rất thích tiểu nhân, tuy rằng sư phụ cũng nói qua, không thể khuất phục trước viên đạn bọc đường [Gin: viên đạn bọc đường mật ngọt chết ruồi], tuy rằng không biết viên đạn bọc đường có bộ dáng gì, nhưng mà xác định Trúc Tử không phải viên đạn bọc đường, cho nên Tiểu Bạch hảo vui vẻ, nếu y ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, sẽ lại có thứ hảo hảo ăn.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch rốt cục lộ ra ý cười, như nhớ tới thứ gì đó ăn ngon, hắc hắc ngây ngô cười.
“Nhưng mà, Tiểu Bạch hiện tại chân bị thương, vi sư hiện tại cũng không tiện động tác lớn di động.” Mộ Dung Lâm Phong không lưu tình chút nào vạch ra bọn họ đều là bệnh nhân, tuy rằng không nghĩ quét đi hưng trí của Tiểu Bạch, nhưng đây là một vấn đề rất lớn a.
“Vậy vậy. . . . . .” Nói mấy chữ ‘ vậy ‘ cũng nói không ra. Kỳ thật Tiểu Bạch hoàn toàn không lo lắng cho mình, dù sao cũng không cảm thấy được gì, nhưng mà sư phụ. . . . . .
“Thêm nữa, Trúc Tử ở nhà đã chờ thật sự không kiên nhẫn có lẽ đã chậm rãi tìm tới cũng không chừng nga.” Khi đang ủ rũ, Mộ Dung Lâm Phong lại cho Tiểu Bạch một chút hy vọng, Mộ Dung Lâm Phong có loại cảm giác đại hôi lang đùa tiểu bạch thỏ mà.
“Thật không?”
“Ân, vi sư đã nói thì sẽ có thể.”
“Sư phụ ”
Nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt hưng phấn lại biến trở về như khí cầu bay hơi, mệt mỏi, Mộ Dung Lâm Phong thật sự nhịn không được, liền ôm Tiểu Bạch, tùy ý vuốt lung tung mái tóc không đủ dưỡng chất của Tiểu Bạch.
Khi hai người đang vui đùa, sơn động có một bóng đen chậm rãi bao trùm xuống.
“Chủ nhân, ngươi không phải lại khi dễ tiểu ngu ngốc đó chứ?” Cửa động đột nhiên truyền đến thanh âm của Trúc Tử.
Chỉ thấy Trúc Tử một thân chật vật, quần áo trên người hỗn độn không đồng đều, giầy đầy bùn, bởi vì ở nhà đợi hồi lâu không thấy một lớn một nhỏ trở về, sáng sớm liền lên đường đi tìm lại, lại thấy cảnh huyết tinh như địa ngục, lòng liền dị thường bất an, cảm thấy được buồn phiền.
Sau đó lại phát hiện đầu kia của rừng rậm có khói bếp bay lên, liền một đường cuống quít đuổi qua, vẻ mặt bối rối, lo lắng nhìn thấy mục tiêu vẫn chưa về nhà, ở nơi đây vui cười chơi đùa, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói một câu tán gẫu.
“Tiểu ngu ngốc khiến người ta lo lắng, sao chủ nhân lớn như vậy cũng còn để người hầu quan tâm a, ngươi là tiểu hài tử khoác da đại nhân sao? . . . . . .” Trúc Tử không chút khách khí chỉ trích chủ nhân nhà mình, bộ dáng không lớn không nhỏ.
Chuẩn bị chế nhạo thêm vài câu, Trúc Tử lại lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Lâm Phong cùng tiểu ngu ngốc dị thường tái nhợt, y phục cũng là loang lổ nhiều điểm màu đỏ, lập tức cảm thấy không đúng nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.
“Các ngươi làm sao vậy?” Nói xong liền không để ý tới hai người cản trở, sờ soạng một lần toàn thân tiểu ngu ngốc, phát hiện vết thương tiểu ngu ngốc mới khôi phục không lâu hiện tại lại thêm thương mới, hai tay cũng là vô cùng thê thảm, phía sau lưng chủ nhân cũng là bị thương nghiêm trọng.
Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu lúc nãy, lại nghĩ một chút, liền hiểu rõ, nhưng chủ nhân sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy mà, còn để bản thân chật vật như vậy.
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử một khắc trước còn thoải mái trêu đùa, hiện tại cũng thần tình âm trầm từng trận, không biết suy nghĩ cái gì, Tiểu Bạch không thích Trúc Tử im lặng dị thường như vậy, nên liền sợ hãi kéo kéo tay áo Trúc Tử.
“Mộ Dung Bạch, ngươi lại gặp rắc rối hả?” Trúc Tử cảm giác được ống tay áo bị người khác nhẹ nhàng kéo, vừa thấy Tiểu Bạch, đã nghĩ đến chủ nhân bị như vậy không thoát được can hệ tới Tiểu Bạch, nhưng chủ nhân lãnh ngạo cô thế như vậy cũng có nhược điểm sao? Hơn nữa nhược điểm lại là Tiểu Bạch, tất cả sự tình phát triển quá nhanh, làm cho Trúc Tử trở tay không kịp.
Giờ phút này hoàn toàn không giống Trúc Tử bình thường hung dữ lại nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch hiện lên một tia vẻ lo lắng, chủ nhân không nên có nhược điểm, có lẽ trên đời này không nên tồn tại. . . . . .
“Trúc Tử, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng quên thân phận của mình.” Mộ Dung Lâm Phong mẫn tuệ cảm giác được không khí cứng ngắc quanh Trúc Tử chợt lóe ra sát khí, cũng hoàn toàn không có tao nhã bình thường, vẻ mặt ngạo khí lạnh lùng, trong mắt là khí phách vương giả không để cho nghi ngờ mà nói.
Cảm giác được áp khí lạnh đến xương như băng Mộ Dung Lâm Phong gây ra nghênh diện úp tới, trong lòng cứng lại, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Dạ.” Trúc Tử không tự chủ được thoát lực quỳ xuống, hoảng sợ thành khẩn cúi đầu trả lời. Đăng bởi: admin
Đợi lúc ăn no nê, chỉ còn lại có hai miếng xương cá để bên đống lửa.
Tiểu Bạch tựa vào bên Mộ Dung Lâm Phong thường thường xem xét sư phụ, dư vị kinh hách còn chưa tán đi. Một bàn tay vẫn nắm chặt một bên tay áo của sư phụ. Sợ sư phụ hóa thành một làn khói nhẹ bay đi không thấy.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch thường thường quan sát hắn, giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách quá độ, khiến hắn khó nén ý cười.
“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ vẻ mặt ý cười khó nén, đáng thương hề hề gọi một tiếng.
“Tiểu Bạch, có phải nghĩ muốn nhanh lên về nhà hay không a?” Mộ Dung Lâm Phong thay đổi một đề tài thoải mái hơn.
“Về nhà?” Lập tức phản ứng đến.
“Ân, quay về tiểu trúc ốc của chúng ta.”
“Ân ân ân. . . . . .” Tiểu Bạch gật đầu như gà con mổ gạo. Tuy rằng trong nhà có tiểu nhân, sư phụ nói, chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó mà nuôi chung, Trúc Tử không phải nữ tử thì phải là tiểu nhân, tiểu nhân luôn hung dữ, bất quá hung dữ rồi sẽ có thứ tốt để ăn, hắc hắc cho nên Tiểu Bạch rất thích tiểu nhân, tuy rằng sư phụ cũng nói qua, không thể khuất phục trước viên đạn bọc đường [Gin: viên đạn bọc đường mật ngọt chết ruồi], tuy rằng không biết viên đạn bọc đường có bộ dáng gì, nhưng mà xác định Trúc Tử không phải viên đạn bọc đường, cho nên Tiểu Bạch hảo vui vẻ, nếu y ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, sẽ lại có thứ hảo hảo ăn.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch rốt cục lộ ra ý cười, như nhớ tới thứ gì đó ăn ngon, hắc hắc ngây ngô cười.
“Nhưng mà, Tiểu Bạch hiện tại chân bị thương, vi sư hiện tại cũng không tiện động tác lớn di động.” Mộ Dung Lâm Phong không lưu tình chút nào vạch ra bọn họ đều là bệnh nhân, tuy rằng không nghĩ quét đi hưng trí của Tiểu Bạch, nhưng đây là một vấn đề rất lớn a.
“Vậy vậy. . . . . .” Nói mấy chữ ‘ vậy ‘ cũng nói không ra. Kỳ thật Tiểu Bạch hoàn toàn không lo lắng cho mình, dù sao cũng không cảm thấy được gì, nhưng mà sư phụ. . . . . .
“Thêm nữa, Trúc Tử ở nhà đã chờ thật sự không kiên nhẫn có lẽ đã chậm rãi tìm tới cũng không chừng nga.” Khi đang ủ rũ, Mộ Dung Lâm Phong lại cho Tiểu Bạch một chút hy vọng, Mộ Dung Lâm Phong có loại cảm giác đại hôi lang đùa tiểu bạch thỏ mà.
“Thật không?”
“Ân, vi sư đã nói thì sẽ có thể.”
“Sư phụ ”
Nhìn thấy Tiểu Bạch vẻ mặt hưng phấn lại biến trở về như khí cầu bay hơi, mệt mỏi, Mộ Dung Lâm Phong thật sự nhịn không được, liền ôm Tiểu Bạch, tùy ý vuốt lung tung mái tóc không đủ dưỡng chất của Tiểu Bạch.
Khi hai người đang vui đùa, sơn động có một bóng đen chậm rãi bao trùm xuống.
“Chủ nhân, ngươi không phải lại khi dễ tiểu ngu ngốc đó chứ?” Cửa động đột nhiên truyền đến thanh âm của Trúc Tử.
Chỉ thấy Trúc Tử một thân chật vật, quần áo trên người hỗn độn không đồng đều, giầy đầy bùn, bởi vì ở nhà đợi hồi lâu không thấy một lớn một nhỏ trở về, sáng sớm liền lên đường đi tìm lại, lại thấy cảnh huyết tinh như địa ngục, lòng liền dị thường bất an, cảm thấy được buồn phiền.
Sau đó lại phát hiện đầu kia của rừng rậm có khói bếp bay lên, liền một đường cuống quít đuổi qua, vẻ mặt bối rối, lo lắng nhìn thấy mục tiêu vẫn chưa về nhà, ở nơi đây vui cười chơi đùa, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói một câu tán gẫu.
“Tiểu ngu ngốc khiến người ta lo lắng, sao chủ nhân lớn như vậy cũng còn để người hầu quan tâm a, ngươi là tiểu hài tử khoác da đại nhân sao? . . . . . .” Trúc Tử không chút khách khí chỉ trích chủ nhân nhà mình, bộ dáng không lớn không nhỏ.
Chuẩn bị chế nhạo thêm vài câu, Trúc Tử lại lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Lâm Phong cùng tiểu ngu ngốc dị thường tái nhợt, y phục cũng là loang lổ nhiều điểm màu đỏ, lập tức cảm thấy không đúng nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.
“Các ngươi làm sao vậy?” Nói xong liền không để ý tới hai người cản trở, sờ soạng một lần toàn thân tiểu ngu ngốc, phát hiện vết thương tiểu ngu ngốc mới khôi phục không lâu hiện tại lại thêm thương mới, hai tay cũng là vô cùng thê thảm, phía sau lưng chủ nhân cũng là bị thương nghiêm trọng.
Nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu lúc nãy, lại nghĩ một chút, liền hiểu rõ, nhưng chủ nhân sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy mà, còn để bản thân chật vật như vậy.
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử một khắc trước còn thoải mái trêu đùa, hiện tại cũng thần tình âm trầm từng trận, không biết suy nghĩ cái gì, Tiểu Bạch không thích Trúc Tử im lặng dị thường như vậy, nên liền sợ hãi kéo kéo tay áo Trúc Tử.
“Mộ Dung Bạch, ngươi lại gặp rắc rối hả?” Trúc Tử cảm giác được ống tay áo bị người khác nhẹ nhàng kéo, vừa thấy Tiểu Bạch, đã nghĩ đến chủ nhân bị như vậy không thoát được can hệ tới Tiểu Bạch, nhưng chủ nhân lãnh ngạo cô thế như vậy cũng có nhược điểm sao? Hơn nữa nhược điểm lại là Tiểu Bạch, tất cả sự tình phát triển quá nhanh, làm cho Trúc Tử trở tay không kịp.
Giờ phút này hoàn toàn không giống Trúc Tử bình thường hung dữ lại nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch hiện lên một tia vẻ lo lắng, chủ nhân không nên có nhược điểm, có lẽ trên đời này không nên tồn tại. . . . . .
“Trúc Tử, ngươi làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng quên thân phận của mình.” Mộ Dung Lâm Phong mẫn tuệ cảm giác được không khí cứng ngắc quanh Trúc Tử chợt lóe ra sát khí, cũng hoàn toàn không có tao nhã bình thường, vẻ mặt ngạo khí lạnh lùng, trong mắt là khí phách vương giả không để cho nghi ngờ mà nói.
Cảm giác được áp khí lạnh đến xương như băng Mộ Dung Lâm Phong gây ra nghênh diện úp tới, trong lòng cứng lại, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Dạ.” Trúc Tử không tự chủ được thoát lực quỳ xuống, hoảng sợ thành khẩn cúi đầu trả lời. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.