Chương 17: Sơn Động (1)
Du Tai Nhân
17/05/2017
CHƯƠNG 17 QUYỂN 1: SƠN ĐỘNG (1)
Tiểu Bạch cõng sư phụ chầm chậm bước đi, toàn thân hai người dính đầy máu tươi dày đặc, bị những con báo đuổi theo vây quanh, không thể đi tới.
Tiểu Bạch dừng bước chân lại, nhìn mấy chục con báo hình thể to lớn khổng lồ hung thần ác sát nhìn chằm chằm y cùng sư phụ, tròng mắt lóe lục quang quỷ dị trong bóng đêm, toàn thân chuẩn bị phát động công kích.
Đám báo nhìn thấy một đứa nhỏ một kẻ tàn phế này, không suy nghĩ liền tấn công, cho rằng đứa nhỏ cùng người lớn có vẻ bị bệnh không có năng lực chống cự, rất nhanh sẽ thành bữa tiệc lớn mỹ vị trong miệng chúng, lại không biết một trận đao gió từ đâu thổi qua, hơn mười con báo liền gào thét lăn trên mặt đất, mặt đất đầy những bộ phận trên người đám báo, nào là chân trước, nào là lưng, thậm chí có con bị thủng bụng, nội tạng rơi ra. . . . . .
Tiểu Bạch không nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông phía trước, trực tiếp giẫm lên mặt đất đẫm máu, lướt qua con báo tiếp tục tiến lên.
Tiểu Bạch cõng Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn không có một tia ý thức đi được nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy một sơn động có thể chứa được ba người, bên ngoài đầy cỏ dại, ngoài động có một hồ nước nhỏ. Trong động cực kỳ khô ráo, không có gì hết, chỉ có một ít lông động vật rơi rụng, Tiểu Bạch biết, động này hẳn là huyệt động của con thú nào đó.
Tiểu Bạch nhớ tới trước kia lão sư nói qua [này là chỉ ông thầy kiếp trước nha, không phải chỉ anh Phong đâu], khi chấp hành nhiệm vụ buổi tối ở nơi hoang dã, phải đốt lửa, phòng ngừa dã thú công kích, dã thú sợ lửa, nhìn thấy lửa sẽ sợ hãi rời đi.
Tiểu Bạch tránh đi miệng vết thương của sư phụ để hắn tựa vào vách động, sau đó tìm được một ít cành cây cùng lá cây có vẻ khô héo ở phụ cận chung quanh, cũng không dám đi quá xa, lo lắng cho vết thương của sư phụ cùng dã thú tìm đến.
Sau đó đặt cành cây cùng lá cây thành một đống nhỏ, nhớ tới lão sư nói ở nơi hoang dã có thể dùng đá đánh lửa để nhóm, liền lấy hai cục đá không lớn không nhỏ ở cửa động đập vào nhau phía trên cành cây cùng lá, mặc dù có đốm lửa nho nhỏ thoáng hiện, nhưng vẫn không thể nhóm được đống cành lá ấy lên.
Tiểu Bạch thấy sắc mặt sư phụ vẫn trắng bệch, bức chất lỏng như hạt châu chuẩn bị chảy ra về trong mắt. Cúi đầu chuẩn bị tiếp tục đập hai cục đá, chú ý tới lông động vật rơi rụng trên mặt đất, nhặt lên một ít, cảm giác mềm mềm, suy nghĩ một chút, liền đi quanh động cẩn thận nhặt lên, rất nhanh liền được một đống lớn, để bên cạnh đống cây lá, sau đó lại đập hai cục đá trên đống lông, rất nhanh đốm lửa bắn ra dấy lửa lên đống lông mềm mại.
Tiếp theo làm cành lá cũng cháy lên, rốt cục khi trời tối hẳn thì cũng đã đốt được lửa. Ánh lửa sáng ngời lập tức chiếu sáng bốn phía.
Sau đó Tiểu Bạch trở lại bên sư phụ, nhìn thấy toàn thân sư phụ đều là vết máu, ánh mắt Tiểu Bạch rất là đau đớn, vì thế xé một mảnh vải trên y phục của mình xuống, thấm nước bên hồ, nhẹ nhàng lau nơi dính máu của sư phụ, cho đến khi vừa lòng mới buông ra mảnh vải đã loang lổ điểm đỏ.
Nhìn nhìn đống lửa đang cháy, sợ số cành lá còn lại cháy hết, liền đi phụ cận nhặt thêm nhiều khúc gỗ có thể đốt thật lâu, bỏ vào đống lửa, sau đó mới trở lại bên sư phụ, nhẹ nhàng dịch chuyển sư phụ đang dựa vào không thoải mái, để đầu sư phụ tựa vào khuôn ngực nhỏ bé của mình, hai tay tránh đi miệng vết thương ôm sư phụ, dựa vào vách động ở cạnh gần đống lửa, như vậy có phần ấm áp, sẽ không làm sư phụ lạnh.
Rốt cục Tiểu Bạch có thể tạm nghỉ, hai chân bởi vì đường dài tải sức nặng, vẫn run rẩy không ngừng, trong cổ họng dâng lên một cơn ngọt tanh, khóe miệng lập tức trào ra một dòng máu chảy xuống, sợ dính vào sư phụ liền dùng tay áo lau đi, trước mắt bắt đầu lấp lánh vô số ánh sao mơ hồ, sau đó cũng không để ý tới vết thương lớn nhỏ không đồng nhất trên người mình, cùng trên người từng đợt thống khổ không chịu nổi do sử dụng năng lực ngự phong quá độ, đau nhức xé rách thể xác và tinh thần, liền ôm sư phụ trầm trọng hôn mê đi.
Ngày hôm sau, từng đợt ánh nắng sớm nhu hòa tản ra trên đất, đống lửa trong sơn động đã sớm tắt, chỉ còn lại từng làn khói trắng nhè nhẹ chậm rãi bay lên, lại bị gió thổi qua đánh gảy, không biết phiêu tán nơi nào. Chung quanh chậm rãi liền vang lên tiếng tiểu động vật sáng sớm hoạt động.
Trong động, một người nam nhân cao lớn tựa vào thân thể gầy gò của một tiểu hài tử, có vẻ không hợp nhau.
Bị nắng sớm chiếu vào ấm áp, Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi rung động, liền chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân gối lên vòng ngực nhỏ gầy lại ấm áp kia, nghĩ muốn động một chút xê dịch tứ chi có chút cứng ngắc, lại phát hiện toàn thân mình bị ôm chặt lấy, ngẩng đầu, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, mi tâm nhăn thành chữ “川”, tiểu tử kia tựa hồ vẫn bất an ngủ say.
“Tiểu Bạch. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng gọi Tiểu Bạch cả đêm lo chăm sóc hắn vốn hôn mê, mệt mỏi, cũng muốn trấn an trái tim vẫn luôn buộc chặt bất an của Tiểu Bạch.
“Sư. . . . . . phụ. . . . . . Ngươi thế nào . . . Ô ô ô ” Tiểu Bạch bị nhẹ nhàng gọi dậy liền lập tức tỉnh táo lại, trái tim kinh hách cả đêm rốt cục nhìn thấy sắc mặt sư phụ tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, thả lỏng thể xác và tinh thần, liền tận tình cọ vào hai má sư phụ khóc lên.
Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng mất nhiều máu nên hôn mê, nhưng dù sao cũng có công phu làm nền, năng lực chữa trị thân thể của cũng khá mạnh, chỉ cần không phải động tác lớn động đến miệng vết thương, lại dùng dược vật điều trị một chút, chừng mười ngày là có thể tốt rồi, bản thân vốn là một dược sư xuất sắc, điểm ấy cũng không thể làm khó hắn.
Mộ Dung Lâm Phong từđược ôm biến thành nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, lời nói nhỏ nhẹ dỗ Tiểu Bạch. Lại cẩn thận đánh giá Tiểu Bạch, phát hiện thân thể Tiểu Bạch thật vất vả mới dưỡng tốt lại bị vết thương lớn nhỏ không đồng nhất bao trùm, đặc biệt là trên tay, bị thứ gì đó sắc nhọn rạch ra một vết thương thật dài, quần áo hạ thân bị rách tung toé. Có thể nhìn đến hai chân đã xuất huyết nghiêm trọng, giày trên chân cũng không biết rơi đi đằng nào, cả chân dính đầy máu cùng một ít miệng vết thương khó nhìn ra.
Nghĩ ra chính là hai chân này chống đỡ thể trọng hai người bọn họ, tìm được sơn động này nghỉ ngơi.
Cầm tay Tiểu Bạch xem mạch đập, trong cơ thể có một dòng khí không rõ, khí tức chậm rãi tổn thương lục phủ ngũ tạng, khiến thân thể bị thương nghiêm trọng, vẻ mặt Mộ Dung Lâm Phong kinh ngạc, Tiểu Bạch rõ ràng không có một chút nội lực, sao lại bị nội tức hỗn độn? Hiện tại tạm thời cũng không rõ ràng lắm, đành phải đi về trước rồi mới chậm rãi nghiên cứu.
Vừa di động phát hiện trên người mình khoác áo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ mặc một lý y đơn bạc, liền lập tức mặc y phục vào cho Tiểu Bạch. Buổi sáng dậy, Tiểu Bạch vẫn là lạnh run, trong lòng Mộ Dung Lâm Phong tràn ra từng đợt thương yêu Tiểu Bạch, thật là khó cho Tiểu Bạch trong tình huống vô thố này mà còn phải chăm sóc hắn.
“Sư phụ. . . . . . Đau không?” Tiểu Bạch khóc thút thít hỏi sư phụ, muốn chạm lại không dám chạm vào sư phụ, sợ làm sư phụ đau.
“Không đau, nên là vi sư hỏi Tiểu Bạch đau không, Tiểu Bạch sao lại có thể để thân thể vi sư thật vất vả điều trị chậm rãi khôi phục khởi sắc, lại biến về bộ dáng trước kia mà. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong bắt lấy bàn tay Tiểu Bạch muốn chạm nhưng không dám chạm mình, phát hiện nó cũng lạnh băng y như mình, liền cẩn thận ma sát bàn tay của Tiểu Bạch.
“Đau. . . . . . Đau. . . . . . Tiểu Bạch nơi này đau quá. . . . . .” Tiểu Bạch đem tay Mộ Dung Lâm Phong chuyển qua vị trí trái tim. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tiểu Bạch từng đợt nhớ kỹ mà sợ, bị thương rõ ràng nên là y đi.
“Tiểu Bạch ngốc, vi sư không phải đã nói không có việc gì rồi sao. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong để cái trán áp lên trán Tiểu Bạch mang theo tự tin cùng thương tiếc mà nói.
“Sư phụ, là Tiểu Bạch. . . . . . làm hại sư phụ thiếu chút nữa. . . . . . Sư phụ. . . mắng Tiểu Bạch đi!” Tiểu Bạch vẫn quy sai lầm lên bản thân.
“Vi sư sao trách Tiểu Bạch được. . . . . . Nếu không phải Tiểu Bạch chăm sóc cho vi sư. . . . . . Vi sư đã bị báo nuốt vào bụng rồi. . . Ha hả. . . Vi sư khen ngươi còn không kịp sao lại mắng được chứ?” Mộ Dung Lâm Phong tối hôm qua tuy rằng vẫn hôn mê, nhưng có thể cảm giác được chung quanh phát sinh nguy hiểm, đương nhiên đối với năng lực có thể điều khiển gió của Tiểu Bạch cũng là không rõ ngọn nguồn.
“Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn sư phụ, cứ do dự phải nói về năng lực ngự phong của mình thế nào, loại năng lực này quá mức bá đạo, người trước kia biết được y có năng lực này sẽ tránh xa y mấy chục dặm, e sợ y vung tay lên sẽ lấy đi sinh mệnh của bọn họ. Nếu sư phụ biết. . . . . .
“Tiểu Bạch, mặt khác về sau rồi nói, chúng ta đã có hai bữa không ăn gì, Trúc Tử thấy chúng ta còn chưa trở về, nhất định ở nhà lo lắng như bọ chó rồi, trước bắt mấy con cá nướng ăn vậy, nhét đầy bụng rồi chậm rãi trở về.” Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch do do dự dự muốn nói cái gì, nhưng cũng biết Tiểu Bạch hiện tại có một số việc không bỏ xuống được, chờ Tiểu Bạch chậm rãi hiểu rõ, rồi lại nói cũng không sao, bản thân hắn có nhiều nhất chính là thời gian.
Mộ Dung Lâm Phong đè Tiểu Bạch muốn xung phong nhận việc đi bắt cá lại, không thể để Tiểu Bạch làm việc lỗ mãng như vậy, thật là đứa nhỏ làm cho người ta lo lắng. Thương dưới chân Tiểu Bạch đã khiến bé không thể tùy tiện đi lại, hắn thì là lưng bị thương, mặt khác không có gì đáng ngại, dặn dò Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi, đừng tùy tiện đi lại, liền đi ra ngoài.
Không qua một khắc đã trở lại, trong tay cầm lấy hai con cá chép to bằng bàn tay to cùng cành cây, đốt lửa, cắm cá chép kế bên nướng, sau đó lại đi ra ngoài, khi trở về trên tay cầm một ít dược thảo, đầu tiên là tẩy trừ sạch sẽ miệng vết thương cho Tiểu Bạch, nhìn cá chép nướng xong một mặt thì quay qua nướng bên kia, sau đó tiếp tục đem tầm mắt quay lại trên người Tiểu Bạch, đem dược thảo nhai nát đắp cho Tiểu Bạch.
Đắp dược cho Tiểu Bạch xong, cá chép thơm ngào ngạt cũng vừa lúc có thể ăn. Đăng bởi: admin
Tiểu Bạch cõng sư phụ chầm chậm bước đi, toàn thân hai người dính đầy máu tươi dày đặc, bị những con báo đuổi theo vây quanh, không thể đi tới.
Tiểu Bạch dừng bước chân lại, nhìn mấy chục con báo hình thể to lớn khổng lồ hung thần ác sát nhìn chằm chằm y cùng sư phụ, tròng mắt lóe lục quang quỷ dị trong bóng đêm, toàn thân chuẩn bị phát động công kích.
Đám báo nhìn thấy một đứa nhỏ một kẻ tàn phế này, không suy nghĩ liền tấn công, cho rằng đứa nhỏ cùng người lớn có vẻ bị bệnh không có năng lực chống cự, rất nhanh sẽ thành bữa tiệc lớn mỹ vị trong miệng chúng, lại không biết một trận đao gió từ đâu thổi qua, hơn mười con báo liền gào thét lăn trên mặt đất, mặt đất đầy những bộ phận trên người đám báo, nào là chân trước, nào là lưng, thậm chí có con bị thủng bụng, nội tạng rơi ra. . . . . .
Tiểu Bạch không nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông phía trước, trực tiếp giẫm lên mặt đất đẫm máu, lướt qua con báo tiếp tục tiến lên.
Tiểu Bạch cõng Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn không có một tia ý thức đi được nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy một sơn động có thể chứa được ba người, bên ngoài đầy cỏ dại, ngoài động có một hồ nước nhỏ. Trong động cực kỳ khô ráo, không có gì hết, chỉ có một ít lông động vật rơi rụng, Tiểu Bạch biết, động này hẳn là huyệt động của con thú nào đó.
Tiểu Bạch nhớ tới trước kia lão sư nói qua [này là chỉ ông thầy kiếp trước nha, không phải chỉ anh Phong đâu], khi chấp hành nhiệm vụ buổi tối ở nơi hoang dã, phải đốt lửa, phòng ngừa dã thú công kích, dã thú sợ lửa, nhìn thấy lửa sẽ sợ hãi rời đi.
Tiểu Bạch tránh đi miệng vết thương của sư phụ để hắn tựa vào vách động, sau đó tìm được một ít cành cây cùng lá cây có vẻ khô héo ở phụ cận chung quanh, cũng không dám đi quá xa, lo lắng cho vết thương của sư phụ cùng dã thú tìm đến.
Sau đó đặt cành cây cùng lá cây thành một đống nhỏ, nhớ tới lão sư nói ở nơi hoang dã có thể dùng đá đánh lửa để nhóm, liền lấy hai cục đá không lớn không nhỏ ở cửa động đập vào nhau phía trên cành cây cùng lá, mặc dù có đốm lửa nho nhỏ thoáng hiện, nhưng vẫn không thể nhóm được đống cành lá ấy lên.
Tiểu Bạch thấy sắc mặt sư phụ vẫn trắng bệch, bức chất lỏng như hạt châu chuẩn bị chảy ra về trong mắt. Cúi đầu chuẩn bị tiếp tục đập hai cục đá, chú ý tới lông động vật rơi rụng trên mặt đất, nhặt lên một ít, cảm giác mềm mềm, suy nghĩ một chút, liền đi quanh động cẩn thận nhặt lên, rất nhanh liền được một đống lớn, để bên cạnh đống cây lá, sau đó lại đập hai cục đá trên đống lông, rất nhanh đốm lửa bắn ra dấy lửa lên đống lông mềm mại.
Tiếp theo làm cành lá cũng cháy lên, rốt cục khi trời tối hẳn thì cũng đã đốt được lửa. Ánh lửa sáng ngời lập tức chiếu sáng bốn phía.
Sau đó Tiểu Bạch trở lại bên sư phụ, nhìn thấy toàn thân sư phụ đều là vết máu, ánh mắt Tiểu Bạch rất là đau đớn, vì thế xé một mảnh vải trên y phục của mình xuống, thấm nước bên hồ, nhẹ nhàng lau nơi dính máu của sư phụ, cho đến khi vừa lòng mới buông ra mảnh vải đã loang lổ điểm đỏ.
Nhìn nhìn đống lửa đang cháy, sợ số cành lá còn lại cháy hết, liền đi phụ cận nhặt thêm nhiều khúc gỗ có thể đốt thật lâu, bỏ vào đống lửa, sau đó mới trở lại bên sư phụ, nhẹ nhàng dịch chuyển sư phụ đang dựa vào không thoải mái, để đầu sư phụ tựa vào khuôn ngực nhỏ bé của mình, hai tay tránh đi miệng vết thương ôm sư phụ, dựa vào vách động ở cạnh gần đống lửa, như vậy có phần ấm áp, sẽ không làm sư phụ lạnh.
Rốt cục Tiểu Bạch có thể tạm nghỉ, hai chân bởi vì đường dài tải sức nặng, vẫn run rẩy không ngừng, trong cổ họng dâng lên một cơn ngọt tanh, khóe miệng lập tức trào ra một dòng máu chảy xuống, sợ dính vào sư phụ liền dùng tay áo lau đi, trước mắt bắt đầu lấp lánh vô số ánh sao mơ hồ, sau đó cũng không để ý tới vết thương lớn nhỏ không đồng nhất trên người mình, cùng trên người từng đợt thống khổ không chịu nổi do sử dụng năng lực ngự phong quá độ, đau nhức xé rách thể xác và tinh thần, liền ôm sư phụ trầm trọng hôn mê đi.
Ngày hôm sau, từng đợt ánh nắng sớm nhu hòa tản ra trên đất, đống lửa trong sơn động đã sớm tắt, chỉ còn lại từng làn khói trắng nhè nhẹ chậm rãi bay lên, lại bị gió thổi qua đánh gảy, không biết phiêu tán nơi nào. Chung quanh chậm rãi liền vang lên tiếng tiểu động vật sáng sớm hoạt động.
Trong động, một người nam nhân cao lớn tựa vào thân thể gầy gò của một tiểu hài tử, có vẻ không hợp nhau.
Bị nắng sớm chiếu vào ấm áp, Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi rung động, liền chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân gối lên vòng ngực nhỏ gầy lại ấm áp kia, nghĩ muốn động một chút xê dịch tứ chi có chút cứng ngắc, lại phát hiện toàn thân mình bị ôm chặt lấy, ngẩng đầu, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, mi tâm nhăn thành chữ “川”, tiểu tử kia tựa hồ vẫn bất an ngủ say.
“Tiểu Bạch. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng gọi Tiểu Bạch cả đêm lo chăm sóc hắn vốn hôn mê, mệt mỏi, cũng muốn trấn an trái tim vẫn luôn buộc chặt bất an của Tiểu Bạch.
“Sư. . . . . . phụ. . . . . . Ngươi thế nào . . . Ô ô ô ” Tiểu Bạch bị nhẹ nhàng gọi dậy liền lập tức tỉnh táo lại, trái tim kinh hách cả đêm rốt cục nhìn thấy sắc mặt sư phụ tuy rằng vẫn tái nhợt, nhưng rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh táo, thả lỏng thể xác và tinh thần, liền tận tình cọ vào hai má sư phụ khóc lên.
Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng mất nhiều máu nên hôn mê, nhưng dù sao cũng có công phu làm nền, năng lực chữa trị thân thể của cũng khá mạnh, chỉ cần không phải động tác lớn động đến miệng vết thương, lại dùng dược vật điều trị một chút, chừng mười ngày là có thể tốt rồi, bản thân vốn là một dược sư xuất sắc, điểm ấy cũng không thể làm khó hắn.
Mộ Dung Lâm Phong từđược ôm biến thành nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bạch, lời nói nhỏ nhẹ dỗ Tiểu Bạch. Lại cẩn thận đánh giá Tiểu Bạch, phát hiện thân thể Tiểu Bạch thật vất vả mới dưỡng tốt lại bị vết thương lớn nhỏ không đồng nhất bao trùm, đặc biệt là trên tay, bị thứ gì đó sắc nhọn rạch ra một vết thương thật dài, quần áo hạ thân bị rách tung toé. Có thể nhìn đến hai chân đã xuất huyết nghiêm trọng, giày trên chân cũng không biết rơi đi đằng nào, cả chân dính đầy máu cùng một ít miệng vết thương khó nhìn ra.
Nghĩ ra chính là hai chân này chống đỡ thể trọng hai người bọn họ, tìm được sơn động này nghỉ ngơi.
Cầm tay Tiểu Bạch xem mạch đập, trong cơ thể có một dòng khí không rõ, khí tức chậm rãi tổn thương lục phủ ngũ tạng, khiến thân thể bị thương nghiêm trọng, vẻ mặt Mộ Dung Lâm Phong kinh ngạc, Tiểu Bạch rõ ràng không có một chút nội lực, sao lại bị nội tức hỗn độn? Hiện tại tạm thời cũng không rõ ràng lắm, đành phải đi về trước rồi mới chậm rãi nghiên cứu.
Vừa di động phát hiện trên người mình khoác áo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ mặc một lý y đơn bạc, liền lập tức mặc y phục vào cho Tiểu Bạch. Buổi sáng dậy, Tiểu Bạch vẫn là lạnh run, trong lòng Mộ Dung Lâm Phong tràn ra từng đợt thương yêu Tiểu Bạch, thật là khó cho Tiểu Bạch trong tình huống vô thố này mà còn phải chăm sóc hắn.
“Sư phụ. . . . . . Đau không?” Tiểu Bạch khóc thút thít hỏi sư phụ, muốn chạm lại không dám chạm vào sư phụ, sợ làm sư phụ đau.
“Không đau, nên là vi sư hỏi Tiểu Bạch đau không, Tiểu Bạch sao lại có thể để thân thể vi sư thật vất vả điều trị chậm rãi khôi phục khởi sắc, lại biến về bộ dáng trước kia mà. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong bắt lấy bàn tay Tiểu Bạch muốn chạm nhưng không dám chạm mình, phát hiện nó cũng lạnh băng y như mình, liền cẩn thận ma sát bàn tay của Tiểu Bạch.
“Đau. . . . . . Đau. . . . . . Tiểu Bạch nơi này đau quá. . . . . .” Tiểu Bạch đem tay Mộ Dung Lâm Phong chuyển qua vị trí trái tim. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Tiểu Bạch từng đợt nhớ kỹ mà sợ, bị thương rõ ràng nên là y đi.
“Tiểu Bạch ngốc, vi sư không phải đã nói không có việc gì rồi sao. . . . . .” Mộ Dung Lâm Phong để cái trán áp lên trán Tiểu Bạch mang theo tự tin cùng thương tiếc mà nói.
“Sư phụ, là Tiểu Bạch. . . . . . làm hại sư phụ thiếu chút nữa. . . . . . Sư phụ. . . mắng Tiểu Bạch đi!” Tiểu Bạch vẫn quy sai lầm lên bản thân.
“Vi sư sao trách Tiểu Bạch được. . . . . . Nếu không phải Tiểu Bạch chăm sóc cho vi sư. . . . . . Vi sư đã bị báo nuốt vào bụng rồi. . . Ha hả. . . Vi sư khen ngươi còn không kịp sao lại mắng được chứ?” Mộ Dung Lâm Phong tối hôm qua tuy rằng vẫn hôn mê, nhưng có thể cảm giác được chung quanh phát sinh nguy hiểm, đương nhiên đối với năng lực có thể điều khiển gió của Tiểu Bạch cũng là không rõ ngọn nguồn.
“Sư phụ. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . . Tiểu Bạch. . . . . .” Tiểu Bạch nhìn sư phụ, cứ do dự phải nói về năng lực ngự phong của mình thế nào, loại năng lực này quá mức bá đạo, người trước kia biết được y có năng lực này sẽ tránh xa y mấy chục dặm, e sợ y vung tay lên sẽ lấy đi sinh mệnh của bọn họ. Nếu sư phụ biết. . . . . .
“Tiểu Bạch, mặt khác về sau rồi nói, chúng ta đã có hai bữa không ăn gì, Trúc Tử thấy chúng ta còn chưa trở về, nhất định ở nhà lo lắng như bọ chó rồi, trước bắt mấy con cá nướng ăn vậy, nhét đầy bụng rồi chậm rãi trở về.” Mộ Dung Lâm Phong biết Tiểu Bạch do do dự dự muốn nói cái gì, nhưng cũng biết Tiểu Bạch hiện tại có một số việc không bỏ xuống được, chờ Tiểu Bạch chậm rãi hiểu rõ, rồi lại nói cũng không sao, bản thân hắn có nhiều nhất chính là thời gian.
Mộ Dung Lâm Phong đè Tiểu Bạch muốn xung phong nhận việc đi bắt cá lại, không thể để Tiểu Bạch làm việc lỗ mãng như vậy, thật là đứa nhỏ làm cho người ta lo lắng. Thương dưới chân Tiểu Bạch đã khiến bé không thể tùy tiện đi lại, hắn thì là lưng bị thương, mặt khác không có gì đáng ngại, dặn dò Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi, đừng tùy tiện đi lại, liền đi ra ngoài.
Không qua một khắc đã trở lại, trong tay cầm lấy hai con cá chép to bằng bàn tay to cùng cành cây, đốt lửa, cắm cá chép kế bên nướng, sau đó lại đi ra ngoài, khi trở về trên tay cầm một ít dược thảo, đầu tiên là tẩy trừ sạch sẽ miệng vết thương cho Tiểu Bạch, nhìn cá chép nướng xong một mặt thì quay qua nướng bên kia, sau đó tiếp tục đem tầm mắt quay lại trên người Tiểu Bạch, đem dược thảo nhai nát đắp cho Tiểu Bạch.
Đắp dược cho Tiểu Bạch xong, cá chép thơm ngào ngạt cũng vừa lúc có thể ăn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.