Chương 28: Hồn Tê Mộc, Có Gì Đó Không Đúng
Loạn
18/07/2024
Ngô Ngân tiến hành nhiều lần kiểm tra, hắn đã xác nhận xung quanh Nhiệt Đới Quán không có bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào.
Ở cùng gia đình, Ngô Ngân cảm nhận được sâu sắc sự yên tĩnh hiếm có này.
Thực lòng, Ngô Ngân hy vọng những gì hắn trải qua trước đây chỉ là một cơn ác mộng, mọi chuyện có thể quay trở lại như lúc ban đầu, cả nhà cùng ăn cơm, trêu chọc em gái khi không có chuyện gì và nhờ quản gia dọn giường cho hắn lúc nửa đêm.
“Anh, anh ngủ chưa?” Du Ngữ đang nằm trên giường, đầu nhỏ nghiêng qua, tóc cô buộc thành hai bím xinh xắn.
"Em ngủ đi, anh sẽ trông chừng cho." Ngô Ngân nói.
Cơn buồn ngủ đã ập đến nhưng Ngô Ngân có linh cảm.
Một khi ngủ say, rất có thể hắn sẽ tỉnh dậy ở Hoang Trần, hắn thực sự không muốn buông tay.
“Cộc cộc cộc ~”
Du Ngữ duỗi chân, đẩy Ngô Ngân ra mép giường chật hẹp, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô đang nép mình trong vòng tay của Ngô Ngân.
“Em cũng sẽ trông chừng anh, chờ anh tỉnh lại.” Du Ngữ nói với Ngô Ngân.
Ngô Ngân cười cười, vỗ đầu an ủi cô: "Thật ra lúc trước anh lo lắng cho em nhất, nhưng sau khi nhìn thấy em bắn ra mũi tên đó, anh đã thấy an tâm hơn rất nhiều... Điều này làm anh tin rằng, cho dù không có anh ở bên cạnh, em vẫn có thể tự bảo vệ mình."
“Em sẽ cố gắng, sẽ không gây rắc rối cho mọi người.” Du Ngữ nói với một bộ dáng hiểu chuyện.
Ngô Ngân ôm cô vào lòng, lắng nghe nhịp thở chậm rãi, êm đềm của cô.
Một lúc sau, tiếng ngáy như tiếng mèo con bắt đầu vang lên, em gái có lẽ đã ngủ rồi.
Ngô Ngân quả quyết đứng dậy, hắn cố xích lại gần hơn trên chiếc giường đơn giản của Du Ngữ.
Cơn buồn ngủ ập tới rất mãnh liệt, nhưng Ngô Ngân vẫn cố gắng chịu đựng.
Lúc này Ngô Ngân đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút khó chịu, sau đó trước mắt hắn hiện lên một dòng phụ đề.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mình đã ăn quá nhiều nấm sao?
Một rào chắn mỏng xuất hiện từ không khí?
“Ngô Ngân đồng học, tôi nhận được tin cậu một lần nữa lại từ Hoang Trần tỉnh dậy.”
Ngô Ngân nhanh chóng nhận ra mình vẫn đang đeo mắt giả lập.
Sau khi mang thứ đó vào mắt, Ngô Ngân gần như đã quên mất nó trong lịch trình bận rộn của mình.
Hắn không ngờ rằng thứ mắt giả lập này còn có thể dùng làm thiết bị liên lạc.
Ngô Ngân chớp mắt hai cái rồi trầm giọng nói.
Quả nhiên, lời nói của hắn đã được truyền đi theo cách mà hắn không thể hiểu được.
"Cô có phải là người đẹp khi trước không?"
"Cứ gọi tôi là Minh Y, hiện tại xung quanh cậu có an toàn không?"
"Cũng khá an toàn."
“Vị trí của cậu là ở khu Phàm Sơn, Lệ Thành đúng không?” Minh Y hỏi.
“Đúng vậy.” Ngô Ngân trả lời.
“Vị trí của cậu trong Hoang Trần là ở đâu?” Minh Y hỏi.
“Trong hồn hoa Hồn Tê Mộc.” Ngô Ngân nói.
“Vậy cậu cũng từ Hồn Tê Mộc trở về sao?” Minh Y nói.
"Có chuyện gì vậy?" Ngô Ngân bối rối hỏi.
Nguyên U là thứ hiển nhiên không có nhiều ở Hoang Trần, vì vậy Hồn Tê Mộc là một lựa chọn không tồi.
"Thính giác của cậu rất nhạy bén, tôi sẽ thả một con ve sầu xanh khi cậu tiến vào Hoang Trần, nếu cậu nghe thấy tiếng ve sầu trong Hoang Trần, hãy đi theo con ve sầu đó, cậu có thể tìm thấy đội của chúng tôi, à... chúng tôi cần khả năng của cậu." Minh Y nói.
“Tôi vẫn còn cách Nữ Oa Thần Nữ một khoảng cách…” Ngô Ngân nói.
“Nếu cậu đã ở Hồn Tê Mộc, tức là cậu đã cách chúng tôi không xa, xem ra chúng ta sớm có thể sẽ gặp nhau ở Hoang Trần.” Minh Y cười vui vẻ nói.
“Thật ra tôi muốn gặp cô ở thế giới ảo này hơn.” Ngô Ngân nói.
"Sẽ có cơ hội."
Nhắm mắt lại, Ngô Ngân vốn chỉ muốn yên tĩnh.
Nhưng cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, nó khiến cho nhãn cầu Ngô Ngân có cảm giác như muốn nổ tung.
Ai, quên đi, cố gắng cũng chẳng ích gì, mình nên đối mặt với hiện thực!
Ngô Ngân không còn phản kháng nữa, hắn để cho cơn buồn ngủ quấn lấy ý thức của mình, cuốn hắn vào một thế giới Dị Độ rộng lớn...
"Anh?"
"Anh?"
Du Ngữ không biết làm sao lại tỉnh dậy, cô cố gắng đánh thức Ngô Ngân bên cạnh.
Nhưng Ngô Ngân đã chìm sâu vào giấc ngủ, dù cô có lay mạnh đến đâu, thì hắn cũng không thể tỉnh lại.
Đôi mắt Du Ngữ lập tức ươn ướt, cô miễn cưỡng chen lên chiếc giường nhỏ, cô muốn rúc vào vòng tay Ngô Ngân.
Trong lúc nhất thời, Du Ngữ cũng hy vọng mình có thể cùng anh trai bước vào thế giới Dị Độ chết tiệt đó, dù có nguy hiểm đến đâu, miễn là cô có thể ở bên anh trai mình.
…
Giữa thung lũng hoa, là những bông hoa đủ màu sắc đang bay lên không trung theo cơn gió.
Nhưng chúng không bay đi theo gió, mà ngược lại, chúng giống như những con chuồn chuồn, đập cánh, đánh bại cơn gió và bay trở lại thung lũng bông hoa.
Trên Hồn Tê Mộc, một bông hồn hoa khổng lồ đang dần héo úa, những cánh hoa rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành cát bụi.
Trong đám hồn hoa, một thiếu niên mở mắt ra, hắn bình tĩnh nhìn thung lũng hoa xinh đẹp xung quanh mình, hắn có chút thất vọng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà chửi rủa: “Biết ngay là sẽ như thế này mà!”
Điều này hoàn toàn trùng khớp với dự đoán của Ngô Ngân.
Nếu từ Hồn Tê Mộc về nhà, thì ngay khi ngủ quên trong nhà, cũng là tương đương với việc bị cưỡng bức kéo trở lại.
Sống ở nhà thật là tốt, mình thực sự không muốn đối mặt với thực tế của vùng đất Hoang Trần này!
“Nha nha y ~~~~~~ nha nha y ~~~~~~~~”
Tiếng ve sầu từ bên ngoài thung lũng hoa truyền đến, Ngô Ngân vốn có thính giác cực kỳ nhạy bén, hắn lập tức đã bắt được âm thanh này!
Đó thực sự là âm thanh của ve sầu xanh sao?
Nguyên lai mình cùng Minh Y đại mỹ nhân lại gần như thế?
Cuối cùng chúng ta cũng đã gặp nhau ở Hoang Trần!
Ngô Ngân không khỏi có chút hưng phấn, dù sao hắn đã được đội của Minh Y công nhận, cũng tương đương với việc hắn đã an toàn, nhưng dù là vậy, ở trong Hoang Trần này, hắn vẫn muốn có một chút chiến tích gì đó hơn!
"Người đẹp, tôi ở đây!"
Ngô Ngân không chút do dự, đứng dậy đi về phía thung lũng hoa.
Nhưng mới đi được vài bước, Ngô Ngân liếc nhìn sang một bông hồn hoa sắp héo úa khác, hắn nghĩ đến việc mình sẽ phải xách túi lớn túi nhỏ mà đi.
Ngô Ngân liền nghĩ đến tiểu nha hoàn của mình.
Dù sao đi nữa, cô ấy cũng thành thạo một số kỹ năng nhỏ trong việc thu thập thực phẩm nguyên chất.
Mình quả thực thích hợp làm lực lượng chiến đấu trong đội hơn, vậy nên để nha hoàn làm những việc tầm thường này, mình có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Mình cũng không thiếu chút thời gian này.
Ngô Ngân đứng sang một bên, chờ đợi một lát.
Hắn soi mình bên bờ suối, Ngô Ngân ngỡ ngàng khi nhận ra khuôn mặt của mình đã giống gần 70% so với bản thân ở thế giới ảo!
Ai ya, hồn hoa vừa có thể trở về, lại vừa có thể chỉnh dung sao!
Không phải chứ!
Khi Dương Thấm tỉnh lại, nhất định cô ấy sẽ nhận ra mình là bạn học hai năm rưỡi của cô ấy, sao mình có thể để cô ấy làm trâu làm ngựa như vậy?
Phải duy trì cảm giác bí ẩn xa lạ, thì mới có thể để cô ấy kình sợ hơn.
“Tiểu Nghĩa, năng lực mới của ngươi có thể trang điểm cho ta đẹp trai lên một chút không?” Ngô Ngân hỏi.
Tiểu Nghĩa cũng hiểu rõ, chẳng bao lâu sau, nhưng cây nấm trắng muốt từ trên má Ngô Ngân rỉ ra, nó giống như một chiếc mặt nạ bạc dẻo, vừa khít, che đi nửa khuôn mặt của Ngô Ngân!
Ngô Ngân một lần nữa nhìn mình qua dòng suối.
Hoàn mỹ!
Ác ma tà mị, chính là mình a!
“Không được ngủ, không được ngủ, không được ngủ…” Lúc này, trên Hồn Tê Mộc vang lên tiếng của ai đó.
Ngô Ngân ngẩng đầu lên thì thấy đóa hồn hoa đã khô héo hoàn toàn, còn Dương Thấm vẫn đang lẩm bẩm điên cuồng không chịu thức dậy, như thể cô chỉ cần không mở mắt là cô vẫn còn đang ở nhà.
Không còn cách nào khác, Ngô Ngân đành phải trèo lên và tát cô thêm vài cái để cô tỉnh lại.
"A...cậu là...đại ca!" Dương Thấm giật mình kêu lên, nhưng cuối cùng cô cũng tìm được một chút cảm giác quen thuộc trên gương mặt tà mị trước mắt.
“Là tôi, mang đồ của tôi lên, đã đến giờ chúng ta xuất phát.” Ngô Ngân bình tĩnh nói.
"Đại ca, tại sao cậu lại biến dị? Cậu vẫn là con người sao?" Dương Thấm không hiểu tại sao người thiếu niên thần bí này lại có một khuôn mặt rất xa lạ.
“Chỉ là đồ trang trí thôi, cô đừng lo, tôi có việc quan trọng phải làm.” Ngô Ngân nói.
"Nhưng……"
"Đừng lãng phí thời gian, tôi đã thử rồi, một gốc Hồn Tê Mộc chỉ có thể sử dụng một lần, đừng mong trở về nhà bằng cách sử dụng những đóa hồn hoa khác."
"A, a, cậu chờ tôi một chút a.” Dương Thấm nhận ra sự thật, cô vội vàng thu dọn hành lý, đi theo người thiếu niên ngày càng thần bí trước mắt.
…
Theo tiếng ve sầu, Ngô Ngân bước vào một khu rừng trên núi.
Thảm thực vật trong rừng núi có màu sắc rất kỳ lạ, nó giống như kính vạn hoa, thậm chí còn đang di chuyển.
Ngô Ngân có cảm giác rừng núi này đang cuồn cuộn lưu động như sông Trường Giang và Hoàng hà, một giờ trước bước vào nơi này cùng một giờ sau bước vào, cảnh vật có thể sẽ hoàn toàn khác biệt!
May mắn thay, tiếng ve kêu rất rõ ràng, nó dễ phát tán ra xung quanh, nên Ngô Ngân sẽ không mắc phải sai lầm gì, miễn là nghe theo âm thanh đó.
Trên đường đi, Ngô Ngân nhìn thấy nhiều sinh vật kỳ quái, chúng có những quy tắc sinh tồn riêng, không phải chúng không mạnh mẽ hay đáng sợ, mà là con người không phải là đối tượng săn mồi của chúng...
“Phía trước là thung lũng đá phải không?” Dương Thấm hỏi.
Cuộc hành trình này thực sự đã mất một khoảng thời gian dài.
Dương Thấm đã kiệt sức.
Bản thân Ngô Ngân cũng không ngờ rằng dù có thể nghe rõ tiếng ve sầu, nhưng nó lại ở rất xa, giống như hắn và Dương Thấm đã đi trong rừng hai ngày hai đêm vậy...
May thay, linh hồn của hắn đã được gột rửa ở Hồn Tê Mộc, sự lây nhiễm sẽ giảm bớt ở những nơi gần Nữ Oa Thần Nữ, nếu không, Ngô Ngân sẽ cảm thấy sức hấp dẫn của Dương Thấm có lẽ vẫn còn tồn tại!
"Ở chỗ này."
Ngô Ngân cuối cùng cũng tìm thấy con ve sầu xanh trên một thân cây lạ.
Việc người khác nghe thấy tiếng ve sầu xanh kêu là chuyện bình thường, nhưng đối với Ngô Ngân, nó không khác gì máy định vị cả.
Ngô Ngân cố tình dùng tay chộp lấy, hắn phát hiện con ve sầu xanh không phải là một sinh vật sống, mà nó là một loài côn trùng cơ khí tinh vi.
Hoắc, Minh Y người đẹp sử dụng thứ công nghệ cao này a!
"Đại ca, đại ca, cậu mau nhìn, còn có một gốc Hồn Tê Mộc!!" Dương Thấm hưng phấn hét lên.
Ngô Ngân đi đến một nơi có tầm nhìn rộng, nhìn vào thung lũng đá, hắn thực sự nhìn thấy một gốc Hồn Tê Mộc.
Gốc Hồn Tê Mộc này dường như đang héo úa, sức sống của nó đã không còn mãnh liệt như trước.
“Đừng hét, phía dưới còn có người.” Ngô Ngân trừng mắt nhìn Dương Thấm nói.
"Đó hẳn là những người như chúng ta, sau khi tỉnh lại ở nhà, tôi đã báo với quan chức cấp trên rằng Hồn Tê Mộc có thể đưa mọi người trở về, họ rất coi trọng thông tin này, họ nói sẽ tập trung bảo vệ tôi..." Dương Thấm nói.
“Vậy là những người này đã biết tin Hồn Tê Mộc có thể trở về nhà. ” Ngô Ngân sờ cằm suy nghĩ.
“Đúng vậy, nhất định là vậy, chúng ta lại có thể trở về nhà rồi!” Dương Thấm vẫn có chút hưng phấn nói.
“Tôi còn có một sứ mệnh,” Ngô Ngân nói.
Hắn sắp cùng với Minh Y hội hợp.
Dù việc trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy có thể xoa dịu linh hồn, nhưng Ngô Ngân lại có những suy nghĩ dài hạn hơn.
"Tôi không được, tôi phải nhanh chóng đến đó, nếu không hồn hoa sẽ không có chỗ cho chúng ta..." Dương Thấm nói.
"Đợi một chút!"
Đột nhiên, Ngô Ngân nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Một lượng lớn sợi nấm màu trắng đang xuất hiện dưới đáy hồn hoa trên Hồn Tê Mộc, những sợi nấm này đang ngọ nguậy như côn trùng, khi có người bước đến và ngủ trong hồn hoa, những sợi nấm trắng sẽ cắm vào hồn hoa, giống như một cái ống hút...
Hồn hoa ở đây không giống như khoang thuyền bảo vệ con người, mà nó giống như một vật chứa đang bị ký sinh bởi côn trùng màu trắng thì đúng hơn!
Ngô Ngân không khỏi thở dài một hơi!
Hồn Tê Mộc này có gì đó không ổn! !
Trong giây lát, Ngô Ngân nghĩ đến kẻ mà mình đã chiến đấu khi ở nhà, chính là kẻ nửa người nửa mắt côn trùng kia! !
Ở cùng gia đình, Ngô Ngân cảm nhận được sâu sắc sự yên tĩnh hiếm có này.
Thực lòng, Ngô Ngân hy vọng những gì hắn trải qua trước đây chỉ là một cơn ác mộng, mọi chuyện có thể quay trở lại như lúc ban đầu, cả nhà cùng ăn cơm, trêu chọc em gái khi không có chuyện gì và nhờ quản gia dọn giường cho hắn lúc nửa đêm.
“Anh, anh ngủ chưa?” Du Ngữ đang nằm trên giường, đầu nhỏ nghiêng qua, tóc cô buộc thành hai bím xinh xắn.
"Em ngủ đi, anh sẽ trông chừng cho." Ngô Ngân nói.
Cơn buồn ngủ đã ập đến nhưng Ngô Ngân có linh cảm.
Một khi ngủ say, rất có thể hắn sẽ tỉnh dậy ở Hoang Trần, hắn thực sự không muốn buông tay.
“Cộc cộc cộc ~”
Du Ngữ duỗi chân, đẩy Ngô Ngân ra mép giường chật hẹp, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô đang nép mình trong vòng tay của Ngô Ngân.
“Em cũng sẽ trông chừng anh, chờ anh tỉnh lại.” Du Ngữ nói với Ngô Ngân.
Ngô Ngân cười cười, vỗ đầu an ủi cô: "Thật ra lúc trước anh lo lắng cho em nhất, nhưng sau khi nhìn thấy em bắn ra mũi tên đó, anh đã thấy an tâm hơn rất nhiều... Điều này làm anh tin rằng, cho dù không có anh ở bên cạnh, em vẫn có thể tự bảo vệ mình."
“Em sẽ cố gắng, sẽ không gây rắc rối cho mọi người.” Du Ngữ nói với một bộ dáng hiểu chuyện.
Ngô Ngân ôm cô vào lòng, lắng nghe nhịp thở chậm rãi, êm đềm của cô.
Một lúc sau, tiếng ngáy như tiếng mèo con bắt đầu vang lên, em gái có lẽ đã ngủ rồi.
Ngô Ngân quả quyết đứng dậy, hắn cố xích lại gần hơn trên chiếc giường đơn giản của Du Ngữ.
Cơn buồn ngủ ập tới rất mãnh liệt, nhưng Ngô Ngân vẫn cố gắng chịu đựng.
Lúc này Ngô Ngân đột nhiên cảm thấy trong mắt có chút khó chịu, sau đó trước mắt hắn hiện lên một dòng phụ đề.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mình đã ăn quá nhiều nấm sao?
Một rào chắn mỏng xuất hiện từ không khí?
“Ngô Ngân đồng học, tôi nhận được tin cậu một lần nữa lại từ Hoang Trần tỉnh dậy.”
Ngô Ngân nhanh chóng nhận ra mình vẫn đang đeo mắt giả lập.
Sau khi mang thứ đó vào mắt, Ngô Ngân gần như đã quên mất nó trong lịch trình bận rộn của mình.
Hắn không ngờ rằng thứ mắt giả lập này còn có thể dùng làm thiết bị liên lạc.
Ngô Ngân chớp mắt hai cái rồi trầm giọng nói.
Quả nhiên, lời nói của hắn đã được truyền đi theo cách mà hắn không thể hiểu được.
"Cô có phải là người đẹp khi trước không?"
"Cứ gọi tôi là Minh Y, hiện tại xung quanh cậu có an toàn không?"
"Cũng khá an toàn."
“Vị trí của cậu là ở khu Phàm Sơn, Lệ Thành đúng không?” Minh Y hỏi.
“Đúng vậy.” Ngô Ngân trả lời.
“Vị trí của cậu trong Hoang Trần là ở đâu?” Minh Y hỏi.
“Trong hồn hoa Hồn Tê Mộc.” Ngô Ngân nói.
“Vậy cậu cũng từ Hồn Tê Mộc trở về sao?” Minh Y nói.
"Có chuyện gì vậy?" Ngô Ngân bối rối hỏi.
Nguyên U là thứ hiển nhiên không có nhiều ở Hoang Trần, vì vậy Hồn Tê Mộc là một lựa chọn không tồi.
"Thính giác của cậu rất nhạy bén, tôi sẽ thả một con ve sầu xanh khi cậu tiến vào Hoang Trần, nếu cậu nghe thấy tiếng ve sầu trong Hoang Trần, hãy đi theo con ve sầu đó, cậu có thể tìm thấy đội của chúng tôi, à... chúng tôi cần khả năng của cậu." Minh Y nói.
“Tôi vẫn còn cách Nữ Oa Thần Nữ một khoảng cách…” Ngô Ngân nói.
“Nếu cậu đã ở Hồn Tê Mộc, tức là cậu đã cách chúng tôi không xa, xem ra chúng ta sớm có thể sẽ gặp nhau ở Hoang Trần.” Minh Y cười vui vẻ nói.
“Thật ra tôi muốn gặp cô ở thế giới ảo này hơn.” Ngô Ngân nói.
"Sẽ có cơ hội."
Nhắm mắt lại, Ngô Ngân vốn chỉ muốn yên tĩnh.
Nhưng cơn buồn ngủ ập đến dữ dội, nó khiến cho nhãn cầu Ngô Ngân có cảm giác như muốn nổ tung.
Ai, quên đi, cố gắng cũng chẳng ích gì, mình nên đối mặt với hiện thực!
Ngô Ngân không còn phản kháng nữa, hắn để cho cơn buồn ngủ quấn lấy ý thức của mình, cuốn hắn vào một thế giới Dị Độ rộng lớn...
"Anh?"
"Anh?"
Du Ngữ không biết làm sao lại tỉnh dậy, cô cố gắng đánh thức Ngô Ngân bên cạnh.
Nhưng Ngô Ngân đã chìm sâu vào giấc ngủ, dù cô có lay mạnh đến đâu, thì hắn cũng không thể tỉnh lại.
Đôi mắt Du Ngữ lập tức ươn ướt, cô miễn cưỡng chen lên chiếc giường nhỏ, cô muốn rúc vào vòng tay Ngô Ngân.
Trong lúc nhất thời, Du Ngữ cũng hy vọng mình có thể cùng anh trai bước vào thế giới Dị Độ chết tiệt đó, dù có nguy hiểm đến đâu, miễn là cô có thể ở bên anh trai mình.
…
Giữa thung lũng hoa, là những bông hoa đủ màu sắc đang bay lên không trung theo cơn gió.
Nhưng chúng không bay đi theo gió, mà ngược lại, chúng giống như những con chuồn chuồn, đập cánh, đánh bại cơn gió và bay trở lại thung lũng bông hoa.
Trên Hồn Tê Mộc, một bông hồn hoa khổng lồ đang dần héo úa, những cánh hoa rơi xuống đất, nhanh chóng hóa thành cát bụi.
Trong đám hồn hoa, một thiếu niên mở mắt ra, hắn bình tĩnh nhìn thung lũng hoa xinh đẹp xung quanh mình, hắn có chút thất vọng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà chửi rủa: “Biết ngay là sẽ như thế này mà!”
Điều này hoàn toàn trùng khớp với dự đoán của Ngô Ngân.
Nếu từ Hồn Tê Mộc về nhà, thì ngay khi ngủ quên trong nhà, cũng là tương đương với việc bị cưỡng bức kéo trở lại.
Sống ở nhà thật là tốt, mình thực sự không muốn đối mặt với thực tế của vùng đất Hoang Trần này!
“Nha nha y ~~~~~~ nha nha y ~~~~~~~~”
Tiếng ve sầu từ bên ngoài thung lũng hoa truyền đến, Ngô Ngân vốn có thính giác cực kỳ nhạy bén, hắn lập tức đã bắt được âm thanh này!
Đó thực sự là âm thanh của ve sầu xanh sao?
Nguyên lai mình cùng Minh Y đại mỹ nhân lại gần như thế?
Cuối cùng chúng ta cũng đã gặp nhau ở Hoang Trần!
Ngô Ngân không khỏi có chút hưng phấn, dù sao hắn đã được đội của Minh Y công nhận, cũng tương đương với việc hắn đã an toàn, nhưng dù là vậy, ở trong Hoang Trần này, hắn vẫn muốn có một chút chiến tích gì đó hơn!
"Người đẹp, tôi ở đây!"
Ngô Ngân không chút do dự, đứng dậy đi về phía thung lũng hoa.
Nhưng mới đi được vài bước, Ngô Ngân liếc nhìn sang một bông hồn hoa sắp héo úa khác, hắn nghĩ đến việc mình sẽ phải xách túi lớn túi nhỏ mà đi.
Ngô Ngân liền nghĩ đến tiểu nha hoàn của mình.
Dù sao đi nữa, cô ấy cũng thành thạo một số kỹ năng nhỏ trong việc thu thập thực phẩm nguyên chất.
Mình quả thực thích hợp làm lực lượng chiến đấu trong đội hơn, vậy nên để nha hoàn làm những việc tầm thường này, mình có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Mình cũng không thiếu chút thời gian này.
Ngô Ngân đứng sang một bên, chờ đợi một lát.
Hắn soi mình bên bờ suối, Ngô Ngân ngỡ ngàng khi nhận ra khuôn mặt của mình đã giống gần 70% so với bản thân ở thế giới ảo!
Ai ya, hồn hoa vừa có thể trở về, lại vừa có thể chỉnh dung sao!
Không phải chứ!
Khi Dương Thấm tỉnh lại, nhất định cô ấy sẽ nhận ra mình là bạn học hai năm rưỡi của cô ấy, sao mình có thể để cô ấy làm trâu làm ngựa như vậy?
Phải duy trì cảm giác bí ẩn xa lạ, thì mới có thể để cô ấy kình sợ hơn.
“Tiểu Nghĩa, năng lực mới của ngươi có thể trang điểm cho ta đẹp trai lên một chút không?” Ngô Ngân hỏi.
Tiểu Nghĩa cũng hiểu rõ, chẳng bao lâu sau, nhưng cây nấm trắng muốt từ trên má Ngô Ngân rỉ ra, nó giống như một chiếc mặt nạ bạc dẻo, vừa khít, che đi nửa khuôn mặt của Ngô Ngân!
Ngô Ngân một lần nữa nhìn mình qua dòng suối.
Hoàn mỹ!
Ác ma tà mị, chính là mình a!
“Không được ngủ, không được ngủ, không được ngủ…” Lúc này, trên Hồn Tê Mộc vang lên tiếng của ai đó.
Ngô Ngân ngẩng đầu lên thì thấy đóa hồn hoa đã khô héo hoàn toàn, còn Dương Thấm vẫn đang lẩm bẩm điên cuồng không chịu thức dậy, như thể cô chỉ cần không mở mắt là cô vẫn còn đang ở nhà.
Không còn cách nào khác, Ngô Ngân đành phải trèo lên và tát cô thêm vài cái để cô tỉnh lại.
"A...cậu là...đại ca!" Dương Thấm giật mình kêu lên, nhưng cuối cùng cô cũng tìm được một chút cảm giác quen thuộc trên gương mặt tà mị trước mắt.
“Là tôi, mang đồ của tôi lên, đã đến giờ chúng ta xuất phát.” Ngô Ngân bình tĩnh nói.
"Đại ca, tại sao cậu lại biến dị? Cậu vẫn là con người sao?" Dương Thấm không hiểu tại sao người thiếu niên thần bí này lại có một khuôn mặt rất xa lạ.
“Chỉ là đồ trang trí thôi, cô đừng lo, tôi có việc quan trọng phải làm.” Ngô Ngân nói.
"Nhưng……"
"Đừng lãng phí thời gian, tôi đã thử rồi, một gốc Hồn Tê Mộc chỉ có thể sử dụng một lần, đừng mong trở về nhà bằng cách sử dụng những đóa hồn hoa khác."
"A, a, cậu chờ tôi một chút a.” Dương Thấm nhận ra sự thật, cô vội vàng thu dọn hành lý, đi theo người thiếu niên ngày càng thần bí trước mắt.
…
Theo tiếng ve sầu, Ngô Ngân bước vào một khu rừng trên núi.
Thảm thực vật trong rừng núi có màu sắc rất kỳ lạ, nó giống như kính vạn hoa, thậm chí còn đang di chuyển.
Ngô Ngân có cảm giác rừng núi này đang cuồn cuộn lưu động như sông Trường Giang và Hoàng hà, một giờ trước bước vào nơi này cùng một giờ sau bước vào, cảnh vật có thể sẽ hoàn toàn khác biệt!
May mắn thay, tiếng ve kêu rất rõ ràng, nó dễ phát tán ra xung quanh, nên Ngô Ngân sẽ không mắc phải sai lầm gì, miễn là nghe theo âm thanh đó.
Trên đường đi, Ngô Ngân nhìn thấy nhiều sinh vật kỳ quái, chúng có những quy tắc sinh tồn riêng, không phải chúng không mạnh mẽ hay đáng sợ, mà là con người không phải là đối tượng săn mồi của chúng...
“Phía trước là thung lũng đá phải không?” Dương Thấm hỏi.
Cuộc hành trình này thực sự đã mất một khoảng thời gian dài.
Dương Thấm đã kiệt sức.
Bản thân Ngô Ngân cũng không ngờ rằng dù có thể nghe rõ tiếng ve sầu, nhưng nó lại ở rất xa, giống như hắn và Dương Thấm đã đi trong rừng hai ngày hai đêm vậy...
May thay, linh hồn của hắn đã được gột rửa ở Hồn Tê Mộc, sự lây nhiễm sẽ giảm bớt ở những nơi gần Nữ Oa Thần Nữ, nếu không, Ngô Ngân sẽ cảm thấy sức hấp dẫn của Dương Thấm có lẽ vẫn còn tồn tại!
"Ở chỗ này."
Ngô Ngân cuối cùng cũng tìm thấy con ve sầu xanh trên một thân cây lạ.
Việc người khác nghe thấy tiếng ve sầu xanh kêu là chuyện bình thường, nhưng đối với Ngô Ngân, nó không khác gì máy định vị cả.
Ngô Ngân cố tình dùng tay chộp lấy, hắn phát hiện con ve sầu xanh không phải là một sinh vật sống, mà nó là một loài côn trùng cơ khí tinh vi.
Hoắc, Minh Y người đẹp sử dụng thứ công nghệ cao này a!
"Đại ca, đại ca, cậu mau nhìn, còn có một gốc Hồn Tê Mộc!!" Dương Thấm hưng phấn hét lên.
Ngô Ngân đi đến một nơi có tầm nhìn rộng, nhìn vào thung lũng đá, hắn thực sự nhìn thấy một gốc Hồn Tê Mộc.
Gốc Hồn Tê Mộc này dường như đang héo úa, sức sống của nó đã không còn mãnh liệt như trước.
“Đừng hét, phía dưới còn có người.” Ngô Ngân trừng mắt nhìn Dương Thấm nói.
"Đó hẳn là những người như chúng ta, sau khi tỉnh lại ở nhà, tôi đã báo với quan chức cấp trên rằng Hồn Tê Mộc có thể đưa mọi người trở về, họ rất coi trọng thông tin này, họ nói sẽ tập trung bảo vệ tôi..." Dương Thấm nói.
“Vậy là những người này đã biết tin Hồn Tê Mộc có thể trở về nhà. ” Ngô Ngân sờ cằm suy nghĩ.
“Đúng vậy, nhất định là vậy, chúng ta lại có thể trở về nhà rồi!” Dương Thấm vẫn có chút hưng phấn nói.
“Tôi còn có một sứ mệnh,” Ngô Ngân nói.
Hắn sắp cùng với Minh Y hội hợp.
Dù việc trở về nhà trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy có thể xoa dịu linh hồn, nhưng Ngô Ngân lại có những suy nghĩ dài hạn hơn.
"Tôi không được, tôi phải nhanh chóng đến đó, nếu không hồn hoa sẽ không có chỗ cho chúng ta..." Dương Thấm nói.
"Đợi một chút!"
Đột nhiên, Ngô Ngân nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Một lượng lớn sợi nấm màu trắng đang xuất hiện dưới đáy hồn hoa trên Hồn Tê Mộc, những sợi nấm này đang ngọ nguậy như côn trùng, khi có người bước đến và ngủ trong hồn hoa, những sợi nấm trắng sẽ cắm vào hồn hoa, giống như một cái ống hút...
Hồn hoa ở đây không giống như khoang thuyền bảo vệ con người, mà nó giống như một vật chứa đang bị ký sinh bởi côn trùng màu trắng thì đúng hơn!
Ngô Ngân không khỏi thở dài một hơi!
Hồn Tê Mộc này có gì đó không ổn! !
Trong giây lát, Ngô Ngân nghĩ đến kẻ mà mình đã chiến đấu khi ở nhà, chính là kẻ nửa người nửa mắt côn trùng kia! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.