Chương 19: Phá Hủy Mặt Trời
Loạn
09/07/2024
Thời khắc này mặt trời ban ngày, đã không còn có thể diễn tả bằng lời nữa, nó toát ra một khí tức tàn bạo trên bầu trời, nó hoàn toàn giống như một con thú bị mắc kẹt trong Cửu U, Ngô Ngân có thể cảm nhận rõ ràng bàng bạc ác ý của nó, nó muốn biến trời đất thành lao tù địa ngục, giam cầm và tra tấn những kẻ cố trốn khỏi đây mãi mãi! !
Nó đang đến...
Còn nhớ lúc đầu Tô Lê gọi mặt trời ban ngày này là Đại khủng bố Tà Nhật.
Vào lúc này, Đại khủng bố Tà Nhật đang đến! !
Nó giống như một chúa tể tạo ra quy luật trời đất, nó đang tức giận đến nỗi vì sao những con kiến nhỏ, phàm nhân này có thể thoát khỏi tầm tay của nó, sự tức giận vô tận của nó khiến bầu trời sụp đổ và mặt đất vỡ vụn.
Trong chốc lát, Ngô Ngân cảm thấy mình đã phạm vào quy luật nào đó của bầu trời, hắn đang bị trời trừng phạt ngoài nhân gian!
"Tôi đã nghĩ cuộc sống của chúng tôi không có giá trị gì đối với nó, nhưng tôi đã đánh giá quá cao khí đội của Ô Tể." Tô Lê nhìn chăm chú vào mặt trời tà ác đang bay qua núi sông.
"Nó tên là Ô Tể? Nó không là mặt trời à?" Ngô Ngân hỏi.
"Ngô Ngân, hãy nhớ rằng, tồn tại cường đại chân chính trong Hoang Trần vĩnh viễn ẩn phía sau màn, Ô Tể này là một ví dụ, nó lộ diện vì sự tức giận ngày hôm nay, nên nó sẽ không thể mãi trường tồn bên trong Hoang Trần được nữa!" Ngữ khí Tô Lê càng ngày càng nặng, thanh âm càng ngày càng lạnh hơn.
Ngô Ngân chăm chú ghi nhớ cẩn thận.
Nhưng bây giờ ghi nhớ kỹ còn có ích gì? ?
Cuối cùng, bầu trời phía trên đầu bị một vòng tà ác bao phủ, ánh sáng tà ác quá mạnh xuyên qua đồng tử của Ngô Ngân, khiến hắn không thể nhìn rõ hình dáng thật của Tà Nhật đáng sợ này, hắn chỉ biết rằng hình như là có những sợ tơ tà ác gì đó, đang rủ xuống từ trên bầu trời!
Những sợ tơ tà ác dày đặc, như thể chúng đã có sẵn trên thế giới này, chỉ sau khi mọi thứ chuyển sang màu đỏ tươi, hình dáng thật sự của đại địa lộ ra, thì mới có thể nhìn rõ chúng!
Những sợ tơ tà ác dày đặc nhất, chính là những cội rễ cắm sâu vào bên ngoài chân trời và phương hướng thành phố.
Trong đoàn tàu cũng có một sợ tơ tà ác, nó giống như điện từ, có thể xuyên qua chướng ngại vật, xuyên qua nóc đoàn tàu, và nhấc bổng một người đang nằm trên vũng máu đâu đó trên toa tàu.
Sợi tơ đang chuyển động.
Di chuyển từng chút một về phía đầu tàu.
Bên trong toa tàu, giống như một con rối trên dây.
Cuối cùng, thứ bị sợi tơ tà ác treo lên xuất hiện, chính là cậu bé máu me kia! !
Cậu bé bước đến đầu tàu, nhìn chằm chằm vào ba người bằng đôi mắt cực kỳ chăm chú, cậu ta không hề có khí chất của người sống mà trái lại trông giống như một con búp bê độc ác.
"Chủ nhân ra lệnh cho tôi nói với các ngươi theo cách mà các ngươi có thể hiểu được..." Cậu bé cứng ngắc mở miệng, sử dụng cách phát âm cực kỳ thiếu mạch lạc.
"Một khi con kiến thông minh thoát ra khỏi mê cung do con người tạo ra, số phận cuối cùng của nó sẽ là bị đè chết!"
Nó ở trên cao nhìn xuống, không ai bì nổi.
Thậm chí nó còn không buồn giao tiếp trực tiếp với những loài côn trùng nhỏ bé như chúng ta, mà nó thông qua một con rối đã chết.
Trong mắt Tô Lê hiện lên sự tức giận, cô ở Hoang Trần nhiều năm như vậy, hiếm khi gặp phải một sinh vật hèn hạ và hẹp hòi như thế.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sự tự mãn của nó, nó như một ánh sáng thiên đường, tàn phá những người dân thường như cô!
“Việc ngươi làm hôm nay khiến tôi rất khinh thường ngươi!” Tô Lê lạnh lùng nói.
“Đối với tôi, ở Hoang Trần không có cái chết thực sự, tôi có thể vẫn sống trong bộ dạng hèn mọn, nhục nhã, nhưng dù tâm hồn nhỏ bé của tôi có sa ngã đến đâu, dù tôi có phải chịu bao nhiêu tai họa, bao nhiêu năm tu hành khổ hạnh, chịu đựng, tôi Tô Lê thề sẽ tiêu diệt thứ hèn hạ đáng xấu hổ như ngươi!”
Ngay cả khi ngươi là một vị thần ở trên đầu ta.
Ngay cả ở thế giới Dị Độ Hoang Trần xa lạ này.
Ý chí mạnh mẽ của Tô Lê đang nở rộ và phản chiếu lên bầu trời, đôi mắt hổ phách của cô không còn giống như phàm nhân nữa, tuy nhiên, cơ thể phàm trần của cô đã ngăn cản linh hồn tối cao của cô bộc lộ ra!
Trong số ba người, Dương Thấm đã sớm bất tỉnh.
Cô ấy là sinh vật trần tục nhất ở Dị Độ này, thậm chí cô ấy còn không đủ tư cách để nhìn thấy bộ dạng thực sự của Ô Tể, dưới ánh hào quang mạnh mẽ như vậy, tinh thần của cô ấy đang dần hòa tan vào trạng thái hôn mê, nếu chờ quá lâu, cô ấy có thể sẽ biến thành tang thi, không khác gì những xác chết biết đi trên trái đất.
Tương tự như vậy, Ngô Ngân, linh hồn dù chưa đạt đến trình độ đủ cao, nhưng là một người thức tỉnh, hắn đã đạt đến ngưỡng nhìn thấy được diện mạo thật của Ô Tể, mặc dù vậy nhãn cầu của hắn vẫn chứa đầy một loại lực lượng tà ác.
Cứ như thể các dây thần kinh trong đồng tử đã tự mọc ra những chồi non vậy, những chồi non thần kinh này đang nhanh chóng lan truyền đến não Ngô Ngân thông qua dây thần kinh của nhãn cầu, chúng gần như muốn giết chết bộ não Ngô Ngân!
“Hứ hứ hứ ~~~~~~~”
Cậu bé búp bê đã chết phát ra một tiếng cười kì lạ.
Rõ ràng, đây là Ô Tể đang chế giễu và tra tấn cuộc sống của những kẻ ngu ngốc, những ác linh sinh ra trên mảnh đất tà ác này luôn có loại sở thích này, đương nhiên, nó cũng bắt nguồn từ chủ nhân thực sự của chúng, Ô Tể!
Trong ánh sáng mặt trời, những sợi tơ tà ác từ từ buông xuống.
Chúng dễ dàng vượt qua nóc đầu tàu, xuyên qua đầu Tô Lê, chúng như đang đục lỗ trên đầu Tô Lê!
Tương tự, có một sợi tơ tà ác rơi xuống đầu Ngô Ngân, xuyên qua da đầu Ngô Ngân, tham lam đâm vào não Ngô Ngân...
Tô Lê biết lần này mình sẽ phải chịu số phận gì, cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay đầu hàng trước một tồn tại như mặt trời, tuy nhiên, khi nhìn thấy Ngô Ngân sắp trở thành một con khỉ ghê tởm bẩn thỉu ở vùng đất ác độc này, cô đã vô cùng lo lắng, cô không cam lòng.
Cơ thể cô phóng ra ánh sáng linh hồn mạnh mẽ, nhưng những ánh sáng tâm linh này đã bị cơ thể giống như cái lồng của cô khóa chặt, khiến cô hét lên đau đớn.
"Tôi xin lỗi, tôi không bảo vệ được cậu..." Tô Lê không còn có thể phát ra âm thanh nào nữa, nhưng cô vẫn nhìn Ngô Ngân, cố gắng hết sức để nói ra những lời thầm lặng này.
Ngô Ngân không hề bất tỉnh, hắn cũng nhìn Tô Lê từ đôi mắt màu hổ phách của cô, Ngô Ngân nhìn thấy một loại chân thành vượt qua tất cả.
“Tiểu cô, cô lại nói sai rồi…” Ngô Ngân vẫn còn nói được, hắn nói với Tô Lê: “Trên đời này, người duy nhất có thể tin cậy được không chỉ có Nguyên U.”
Tô Lê chính là người thân hoàn toàn đáng tin cậy ở Dị Độ này!
Sao tôi có thể khiến cô ấy đau khổ đến thế!
Với trái tim rực cháy như ngọn lửa, Ngô Ngân từ từ ngẩng đầu lên, hắn không còn bị áp bức bởi lực lượng mạnh mẽ này nữa!
Những chồi non thần kinh tà ác trong đồng tử của hắn đột nhiên ngừng phát triển lan rộng, trong mắt hắn bắt đầu nở ra một vật chất bá đạo và thần thánh hơn, giống như là sấm sét sáng chói trong đêm tối!
Bên ngoài, đồng tử, cơ thể, da, gân cốt, mạch máu và ngũ tạng lục phủ của Ngô Ngân cũng nở rộ những vật chất thần kỳ như vậy trong tích tắc.
Đầu ngẩng cao, ưỡn ngực, trong cơ thể Ngô Ngân, giữa hai xương bả vai ở sau lưng, tia sét thần kỳ màu đen đột nhiên phát sáng, xuyên qua cơ thể long lanh này, vật chất thần kỳ màu đen này giống như một thanh kiếm tử thần!
Toàn thân hắn bao phủ trong một tầng hư không màu đen không thể giải thích được, ngay cả thế giới màu đỏ như máu của Ô Tể cũng dường như bị tầng hư không màu đen này nuốt chửng!
Tô Lê ở một bên cảm nhận được nguồn năng lượng hủy diệt vô tận, vô cùng bàng hoàng, cô nhìn chằm chằm vào Ngô Ngân lần nữa, cô phát hiện mình không thể nhìn rõ bóng dáng của hắn...
Mà trên dãy núi phía sau bóng người trống rỗng của hắn, một cỗ thiên lôi màu đen hùng vĩ đột nhiên phản chiếu ra, thần tích xuất hiện, thần thiên pháp tướng!
"A!!!!!!!"
Ngô Ngân một lần nữa cảm nhận được luồng lửa nóng rực ở cánh tay phải, nó không đốt cháy hắn mà dường như đang dẫn đường cho hắn.
Lúc này, Ngô Ngân mới nhớ tới thứ mình đã lôi ra từ trên trời ở vách đá Tuyệt Âm trấn. !
Thế là, Ngô Ngân lần nữa lại cố gắng rút ra!
Khi Ngô Ngân nắm chặt cánh tay phải của mình và rút nó ra từng chút một từ khoảng không màu đen, những lớp hư ảo đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đỏ như máu!
Dưới bầu trời đỏ như máu, đang bao phủ một tầng bầu trời đen, trên bầu trời đen, một thanh tử kiếm màu đen thần kỳ đột nhiên bị rút ra - thứ uy nghiêm phản chiếu trong dãy núi kia chính là cái bóng của nó!
“Tiêu diệt cho ta!” Ngô Ngân cảm nhận được kiếm ý vô tận của bầu trời, hắn nắm chặt và vung mạnh về phía mặt trời! !
Mặt trời đang giáng lâm nhân gian, giống như một con chim sợ hãi, mọi sợi tơ tà ác của nó đều bị cắt đứt, nó hoảng sợ bỏ chạy về phía chân trời!
Tuy nhiên, sự hiện diện của thanh kiếm tử thần màu đen có ý nghĩa là hủy diệt thế giới, ví vậy nó có trốn thoát vào đường chân trời đi chăng nữa, thì chân trời cũng sẽ biến thành hư vô ! !
Tốc độ mà Ô Tể dùng để xuyên qua bầu trời chỉ là trong nháy mắt, thần tích bầu trời cũng như là thế giới đang biến mất, rõ ràng được biểu lộ một cách rất chậm, ai cũng có thể thấy bằng mắt thường, dưới khoảng không đen kịt, thời gian dường như bị đóng băng và khóa lại...
Trên bờ biển, nước biển như đang sôi sục.
Thành phố đáng sống, dày đặc những tòa nhà chọc trời, đã bị xóa sổ như một đống số liệu.
Mọi thứ ở vùng đất tà ác đang bị phá hủy!
Đột nhiên, một mặt trời giống như thần thánh bất ngờ rơi xuống và đâm mạnh vào trung tâm thành phố đổ nát!
Trong nháy mắt tiếp theo, thần tích màu đen rộng lớn đã đính lên trên mặt trời này, đem nó xuyên qua giao giới giữa đất và biển, đóng đinh nó vào trung tâm của thành phố ven biển tà ác này!
Máu lan rộng và dâng trào khắp thành phố.
Vô số tà linh trong hơi thở thiêu đốt của thần tích màu đen phát ra đều biến thành tro bụi, ngay cả ga xe lửa cách đó gần chục km, toàn bộ Ngọ Dạ Di Tát trong hang ổ đều đã không còn một con.
Chúng tan biến trong khoảng không đen kịt, giống như là nấm mốc đang được dọn sạch khỏi thế giới này!
Vẫn còn rất nhiều người sống trong thành phố độc ác này.
Họ nhận thức sâu sắc rằng dưới loại sức mạnh này, việc chạy trốn là vô nghĩa, những người sống sót và các loài khác chỉ có thể phủ phục.
Trong số đó, người có cơ bắp, là người đứng đầu của tổ chức áo đen, anh ta nhìn đống đổ nát hoang tàn vô tận trong sự hoài nghi, nhìn qua tro bụi đang bốc lên khắp bầu trời...
Nhận thức của anh ta bị đảo lộn - Mặt trời lại bị người khác chém giết!
Mặt trời đã chết!
Mặt trời của họ đã bị giết!
Là loại tồn tại nào có thể phá hủy tín ngưỡng của họ như vậy! !
Nó đang đến...
Còn nhớ lúc đầu Tô Lê gọi mặt trời ban ngày này là Đại khủng bố Tà Nhật.
Vào lúc này, Đại khủng bố Tà Nhật đang đến! !
Nó giống như một chúa tể tạo ra quy luật trời đất, nó đang tức giận đến nỗi vì sao những con kiến nhỏ, phàm nhân này có thể thoát khỏi tầm tay của nó, sự tức giận vô tận của nó khiến bầu trời sụp đổ và mặt đất vỡ vụn.
Trong chốc lát, Ngô Ngân cảm thấy mình đã phạm vào quy luật nào đó của bầu trời, hắn đang bị trời trừng phạt ngoài nhân gian!
"Tôi đã nghĩ cuộc sống của chúng tôi không có giá trị gì đối với nó, nhưng tôi đã đánh giá quá cao khí đội của Ô Tể." Tô Lê nhìn chăm chú vào mặt trời tà ác đang bay qua núi sông.
"Nó tên là Ô Tể? Nó không là mặt trời à?" Ngô Ngân hỏi.
"Ngô Ngân, hãy nhớ rằng, tồn tại cường đại chân chính trong Hoang Trần vĩnh viễn ẩn phía sau màn, Ô Tể này là một ví dụ, nó lộ diện vì sự tức giận ngày hôm nay, nên nó sẽ không thể mãi trường tồn bên trong Hoang Trần được nữa!" Ngữ khí Tô Lê càng ngày càng nặng, thanh âm càng ngày càng lạnh hơn.
Ngô Ngân chăm chú ghi nhớ cẩn thận.
Nhưng bây giờ ghi nhớ kỹ còn có ích gì? ?
Cuối cùng, bầu trời phía trên đầu bị một vòng tà ác bao phủ, ánh sáng tà ác quá mạnh xuyên qua đồng tử của Ngô Ngân, khiến hắn không thể nhìn rõ hình dáng thật của Tà Nhật đáng sợ này, hắn chỉ biết rằng hình như là có những sợ tơ tà ác gì đó, đang rủ xuống từ trên bầu trời!
Những sợ tơ tà ác dày đặc, như thể chúng đã có sẵn trên thế giới này, chỉ sau khi mọi thứ chuyển sang màu đỏ tươi, hình dáng thật sự của đại địa lộ ra, thì mới có thể nhìn rõ chúng!
Những sợ tơ tà ác dày đặc nhất, chính là những cội rễ cắm sâu vào bên ngoài chân trời và phương hướng thành phố.
Trong đoàn tàu cũng có một sợ tơ tà ác, nó giống như điện từ, có thể xuyên qua chướng ngại vật, xuyên qua nóc đoàn tàu, và nhấc bổng một người đang nằm trên vũng máu đâu đó trên toa tàu.
Sợi tơ đang chuyển động.
Di chuyển từng chút một về phía đầu tàu.
Bên trong toa tàu, giống như một con rối trên dây.
Cuối cùng, thứ bị sợi tơ tà ác treo lên xuất hiện, chính là cậu bé máu me kia! !
Cậu bé bước đến đầu tàu, nhìn chằm chằm vào ba người bằng đôi mắt cực kỳ chăm chú, cậu ta không hề có khí chất của người sống mà trái lại trông giống như một con búp bê độc ác.
"Chủ nhân ra lệnh cho tôi nói với các ngươi theo cách mà các ngươi có thể hiểu được..." Cậu bé cứng ngắc mở miệng, sử dụng cách phát âm cực kỳ thiếu mạch lạc.
"Một khi con kiến thông minh thoát ra khỏi mê cung do con người tạo ra, số phận cuối cùng của nó sẽ là bị đè chết!"
Nó ở trên cao nhìn xuống, không ai bì nổi.
Thậm chí nó còn không buồn giao tiếp trực tiếp với những loài côn trùng nhỏ bé như chúng ta, mà nó thông qua một con rối đã chết.
Trong mắt Tô Lê hiện lên sự tức giận, cô ở Hoang Trần nhiều năm như vậy, hiếm khi gặp phải một sinh vật hèn hạ và hẹp hòi như thế.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được sự tự mãn của nó, nó như một ánh sáng thiên đường, tàn phá những người dân thường như cô!
“Việc ngươi làm hôm nay khiến tôi rất khinh thường ngươi!” Tô Lê lạnh lùng nói.
“Đối với tôi, ở Hoang Trần không có cái chết thực sự, tôi có thể vẫn sống trong bộ dạng hèn mọn, nhục nhã, nhưng dù tâm hồn nhỏ bé của tôi có sa ngã đến đâu, dù tôi có phải chịu bao nhiêu tai họa, bao nhiêu năm tu hành khổ hạnh, chịu đựng, tôi Tô Lê thề sẽ tiêu diệt thứ hèn hạ đáng xấu hổ như ngươi!”
Ngay cả khi ngươi là một vị thần ở trên đầu ta.
Ngay cả ở thế giới Dị Độ Hoang Trần xa lạ này.
Ý chí mạnh mẽ của Tô Lê đang nở rộ và phản chiếu lên bầu trời, đôi mắt hổ phách của cô không còn giống như phàm nhân nữa, tuy nhiên, cơ thể phàm trần của cô đã ngăn cản linh hồn tối cao của cô bộc lộ ra!
Trong số ba người, Dương Thấm đã sớm bất tỉnh.
Cô ấy là sinh vật trần tục nhất ở Dị Độ này, thậm chí cô ấy còn không đủ tư cách để nhìn thấy bộ dạng thực sự của Ô Tể, dưới ánh hào quang mạnh mẽ như vậy, tinh thần của cô ấy đang dần hòa tan vào trạng thái hôn mê, nếu chờ quá lâu, cô ấy có thể sẽ biến thành tang thi, không khác gì những xác chết biết đi trên trái đất.
Tương tự như vậy, Ngô Ngân, linh hồn dù chưa đạt đến trình độ đủ cao, nhưng là một người thức tỉnh, hắn đã đạt đến ngưỡng nhìn thấy được diện mạo thật của Ô Tể, mặc dù vậy nhãn cầu của hắn vẫn chứa đầy một loại lực lượng tà ác.
Cứ như thể các dây thần kinh trong đồng tử đã tự mọc ra những chồi non vậy, những chồi non thần kinh này đang nhanh chóng lan truyền đến não Ngô Ngân thông qua dây thần kinh của nhãn cầu, chúng gần như muốn giết chết bộ não Ngô Ngân!
“Hứ hứ hứ ~~~~~~~”
Cậu bé búp bê đã chết phát ra một tiếng cười kì lạ.
Rõ ràng, đây là Ô Tể đang chế giễu và tra tấn cuộc sống của những kẻ ngu ngốc, những ác linh sinh ra trên mảnh đất tà ác này luôn có loại sở thích này, đương nhiên, nó cũng bắt nguồn từ chủ nhân thực sự của chúng, Ô Tể!
Trong ánh sáng mặt trời, những sợi tơ tà ác từ từ buông xuống.
Chúng dễ dàng vượt qua nóc đầu tàu, xuyên qua đầu Tô Lê, chúng như đang đục lỗ trên đầu Tô Lê!
Tương tự, có một sợi tơ tà ác rơi xuống đầu Ngô Ngân, xuyên qua da đầu Ngô Ngân, tham lam đâm vào não Ngô Ngân...
Tô Lê biết lần này mình sẽ phải chịu số phận gì, cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay đầu hàng trước một tồn tại như mặt trời, tuy nhiên, khi nhìn thấy Ngô Ngân sắp trở thành một con khỉ ghê tởm bẩn thỉu ở vùng đất ác độc này, cô đã vô cùng lo lắng, cô không cam lòng.
Cơ thể cô phóng ra ánh sáng linh hồn mạnh mẽ, nhưng những ánh sáng tâm linh này đã bị cơ thể giống như cái lồng của cô khóa chặt, khiến cô hét lên đau đớn.
"Tôi xin lỗi, tôi không bảo vệ được cậu..." Tô Lê không còn có thể phát ra âm thanh nào nữa, nhưng cô vẫn nhìn Ngô Ngân, cố gắng hết sức để nói ra những lời thầm lặng này.
Ngô Ngân không hề bất tỉnh, hắn cũng nhìn Tô Lê từ đôi mắt màu hổ phách của cô, Ngô Ngân nhìn thấy một loại chân thành vượt qua tất cả.
“Tiểu cô, cô lại nói sai rồi…” Ngô Ngân vẫn còn nói được, hắn nói với Tô Lê: “Trên đời này, người duy nhất có thể tin cậy được không chỉ có Nguyên U.”
Tô Lê chính là người thân hoàn toàn đáng tin cậy ở Dị Độ này!
Sao tôi có thể khiến cô ấy đau khổ đến thế!
Với trái tim rực cháy như ngọn lửa, Ngô Ngân từ từ ngẩng đầu lên, hắn không còn bị áp bức bởi lực lượng mạnh mẽ này nữa!
Những chồi non thần kinh tà ác trong đồng tử của hắn đột nhiên ngừng phát triển lan rộng, trong mắt hắn bắt đầu nở ra một vật chất bá đạo và thần thánh hơn, giống như là sấm sét sáng chói trong đêm tối!
Bên ngoài, đồng tử, cơ thể, da, gân cốt, mạch máu và ngũ tạng lục phủ của Ngô Ngân cũng nở rộ những vật chất thần kỳ như vậy trong tích tắc.
Đầu ngẩng cao, ưỡn ngực, trong cơ thể Ngô Ngân, giữa hai xương bả vai ở sau lưng, tia sét thần kỳ màu đen đột nhiên phát sáng, xuyên qua cơ thể long lanh này, vật chất thần kỳ màu đen này giống như một thanh kiếm tử thần!
Toàn thân hắn bao phủ trong một tầng hư không màu đen không thể giải thích được, ngay cả thế giới màu đỏ như máu của Ô Tể cũng dường như bị tầng hư không màu đen này nuốt chửng!
Tô Lê ở một bên cảm nhận được nguồn năng lượng hủy diệt vô tận, vô cùng bàng hoàng, cô nhìn chằm chằm vào Ngô Ngân lần nữa, cô phát hiện mình không thể nhìn rõ bóng dáng của hắn...
Mà trên dãy núi phía sau bóng người trống rỗng của hắn, một cỗ thiên lôi màu đen hùng vĩ đột nhiên phản chiếu ra, thần tích xuất hiện, thần thiên pháp tướng!
"A!!!!!!!"
Ngô Ngân một lần nữa cảm nhận được luồng lửa nóng rực ở cánh tay phải, nó không đốt cháy hắn mà dường như đang dẫn đường cho hắn.
Lúc này, Ngô Ngân mới nhớ tới thứ mình đã lôi ra từ trên trời ở vách đá Tuyệt Âm trấn. !
Thế là, Ngô Ngân lần nữa lại cố gắng rút ra!
Khi Ngô Ngân nắm chặt cánh tay phải của mình và rút nó ra từng chút một từ khoảng không màu đen, những lớp hư ảo đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đỏ như máu!
Dưới bầu trời đỏ như máu, đang bao phủ một tầng bầu trời đen, trên bầu trời đen, một thanh tử kiếm màu đen thần kỳ đột nhiên bị rút ra - thứ uy nghiêm phản chiếu trong dãy núi kia chính là cái bóng của nó!
“Tiêu diệt cho ta!” Ngô Ngân cảm nhận được kiếm ý vô tận của bầu trời, hắn nắm chặt và vung mạnh về phía mặt trời! !
Mặt trời đang giáng lâm nhân gian, giống như một con chim sợ hãi, mọi sợi tơ tà ác của nó đều bị cắt đứt, nó hoảng sợ bỏ chạy về phía chân trời!
Tuy nhiên, sự hiện diện của thanh kiếm tử thần màu đen có ý nghĩa là hủy diệt thế giới, ví vậy nó có trốn thoát vào đường chân trời đi chăng nữa, thì chân trời cũng sẽ biến thành hư vô ! !
Tốc độ mà Ô Tể dùng để xuyên qua bầu trời chỉ là trong nháy mắt, thần tích bầu trời cũng như là thế giới đang biến mất, rõ ràng được biểu lộ một cách rất chậm, ai cũng có thể thấy bằng mắt thường, dưới khoảng không đen kịt, thời gian dường như bị đóng băng và khóa lại...
Trên bờ biển, nước biển như đang sôi sục.
Thành phố đáng sống, dày đặc những tòa nhà chọc trời, đã bị xóa sổ như một đống số liệu.
Mọi thứ ở vùng đất tà ác đang bị phá hủy!
Đột nhiên, một mặt trời giống như thần thánh bất ngờ rơi xuống và đâm mạnh vào trung tâm thành phố đổ nát!
Trong nháy mắt tiếp theo, thần tích màu đen rộng lớn đã đính lên trên mặt trời này, đem nó xuyên qua giao giới giữa đất và biển, đóng đinh nó vào trung tâm của thành phố ven biển tà ác này!
Máu lan rộng và dâng trào khắp thành phố.
Vô số tà linh trong hơi thở thiêu đốt của thần tích màu đen phát ra đều biến thành tro bụi, ngay cả ga xe lửa cách đó gần chục km, toàn bộ Ngọ Dạ Di Tát trong hang ổ đều đã không còn một con.
Chúng tan biến trong khoảng không đen kịt, giống như là nấm mốc đang được dọn sạch khỏi thế giới này!
Vẫn còn rất nhiều người sống trong thành phố độc ác này.
Họ nhận thức sâu sắc rằng dưới loại sức mạnh này, việc chạy trốn là vô nghĩa, những người sống sót và các loài khác chỉ có thể phủ phục.
Trong số đó, người có cơ bắp, là người đứng đầu của tổ chức áo đen, anh ta nhìn đống đổ nát hoang tàn vô tận trong sự hoài nghi, nhìn qua tro bụi đang bốc lên khắp bầu trời...
Nhận thức của anh ta bị đảo lộn - Mặt trời lại bị người khác chém giết!
Mặt trời đã chết!
Mặt trời của họ đã bị giết!
Là loại tồn tại nào có thể phá hủy tín ngưỡng của họ như vậy! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.