Chương 68: Đón người
Lãng Lãng Minh Nhật
15/09/2020
Bữa sáng trôi qua hòa hợp trong sự hài hước của Phương Trí Viễn. Vì có thêm Lưu Trang nên Trần Mặc có càng nhiều thời gian quản Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử đã được mười tháng, thời tiết nóng dần, sàn nhà trải vải đôi khi sẽ làm Tiểu Đoàn Tử ngại nóng không muốn nhúc nhích.
Hôm qua là đại hôn của Phương Trí Viễn và Lưu Trang, người đến người đi, Tiểu Đoàn Tử vốn thích náo nhiệt ở chỗ Trần a ma cực hưng phấn, nhất định đòi đứng lên. Trần a ma không làm sao được, ôm bé đi khắp nơi xem những thứ hấp dẫn đó.
Hôm qua Tiểu Đoàn Tử chơi đến vui vẻ, hôm nay ngủ đến hôn thiên ám địa. Thấy sắp tới trưa mà Tiểu Đoàn Tử còn đang ngủ khò khò, Trần Mặc sợ Tiểu Đoàn Tử đói bụng liền xoa bóp mũi và mặt bé, hy vọng có thể gọi bé dậy. Quả nhiên, Tiểu Đoàn Tử bị a ma vô lương của bé bắt tỉnh, khóc lớn thành tiếng.
Trần Mặc cũng không sốt ruột, đứng dậy ôm bé lắc lắc, dỗ một lúc Tiểu Đoàn Tử liền nín, lại bắt đầu ngậm ngón tay. Trần Mặc biết bé đói, Phương Tằng nghe tiếng con khóc đã bắt đầu chuẩn bị sữa dê, đã nấu xong, đang chờ nguội.
Không cần Trần Mặc đi ra, Phương Tằng đã bưng sữa dê vào, từng ngụm từng ngụm đút cho Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử ăn xong, tinh thần tỉnh táo hẳn, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, ý muốn ra ngoài chơi. Trần Mặc mặc quần áo cho bé, Phương Tằng ôm bé đi.
Lưu Trang đã chuẩn bị lễ gặp mặt cho Tiểu Đoàn Tử từ lâu, là một bộ quần áo và hai đôi giày đầu hổ. Đồng dạng, lễ vật cho Trần Mặc và Phương Tằng cũng là hai đôi giày, buổi sáng đã tặng. Lần này Lưu Trang làm quần áo có chút lo lắng, dù sao tay nghề của cậu và Trần Mặc không thể so sánh, sợ làm mất mặt Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn thấy không có vấn đề, nhưng cũng biết tâm tư của Lưu Trang, nghĩ hai người thành thân vào mùa hè nên quyết định làm quần yếm của hiện đại, đằng trước làm một cái túi lớn thêu hình miếng dưa hấu, đẹp mà đơn giản, dễ hơn thêu hoa, mà Phương Trí Viễn còn nạm nổi bật màu thịt quả đỏ hạt đen của dưa hấu, rất xinh đẹp đáng yêu.
Lưu Trang vốn còn thấy hình thù bộ quần áo này hơi kỳ quái, nhưng cậu tin tưởng Phương Trí Viễn nên vẫn làm theo bản vẽ. Làm xong, hiệu quả rất tốt, Phương Trí Viễn còn thiết kế một cái áo chui cho cậu, không cần có tay nghề cao, chỉ cần cắt vải, dùng may vá cơ bản là được.
Lúc Lưu Trang lấy bộ quần áo ra, Trần Mặc liền biết là chủ ý của Phương Trí Viễn vì trước kia Phương Trí Viễn đã từng cho anh bản vẽ của bộ quần áo tương tự, chỉ là không đáng yêu tinh xảo như bộ này, Trần Mặc vốn định chờ trời nóng hơn sẽ làm cho Tiểu Đoàn Tử mặc, cũng không ngờ là Lưu Trang làm trước. Anh giũ áo ra, vì vỏ dưa hấu được thêu bằng sợi tơ màu xanh nên nhìn cực sáng rõ. Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy, thân mình bé nhỏ liền nghiêng sang bên này, xem ra là muốn bắt lấy chơi. Trần Mặc nhìn quần áo, nói với Lưu Trang: “A Trang đúng là cẩn thận, ta thấy xiêm y này làm đẹp hơn ta. Đợi mấy ngày nữa nóng hơn, Tiểu Đoàn Tử mặc vào không biết đẹp đến đâu nữa. A Trang, con có lòng.”
Lưu Trang vội vàng nói: “Cữu ma, đây là A Viễn vẽ cho con, con chỉ làm theo thôi.” Vội vàng đẩy công lao cho Phương Trí Viễn, thật giống như sợ Trần Mặc gạt bỏ công lao của Phương Trí Viễn.
Trần Mặc thấy Lưu Trang che chở cho Phương Trí Viễn như vậy, liền trêu ghẹo nói: “A Trang, vừa thành thân con đã bênh Hổ tử nhà con như vậy, đúng là quá thành thật! Hổ tử, con nên đối xử tốt với A Trang, xem nó đối với con tốt như thế, việc gì cũng nghĩ cho con, con không được bắt nạt nó đâu đấy.”
Phương Trí Viễn nghe Trần Mặc nói thế, đầy mặt cao hứng nói: “Lại chẳng, A Trang tốt như vậy, con đối tốt với đệ ấy còn không kịp, sao có thể bắt nạt đệ ấy. Cữu ma yên tâm, con sẽ đối tốt với A Trang.”
Tiểu Đoàn Tử có lẽ cảm thấy mất mặt vì không có ai để ý, để tìm tồn tại cảm, bé vô thanh vô tức thưởng cho cha mình một bãi nước tiểu đồng tử. Phương Tằng đang nói thầm trong lòng: thằng bé Hổ tử này, người nhỏ mà miệng ngọt thế, xem nó nói cho A Trang đỏ cả mặt, xem ra ta cũng nên học Hổ tử, thường nói mấy câu hay cho A Mặc nghe. Không đợi Phương Tằng nói thầm xong liền cảm thấy quần mình ướt sũng, sờ thấy nóng, lại sờ mông Tiểu Đoàn Tử, Phương Tằng vội vàng đặt Tiểu Đoàn Tử lên kháng, nói với Trần Mặc: “A Mặc, Tiểu Đoàn Tử tè dầm, đệ mau đưa tã cho ta, vừa nãy ta quên quấn cho con.” Nói xong liền cởi khố của Tiểu Đoàn Tử, lấy nước ấm vò khăn, cẩn thận lau mông cho Tiểu Đoàn Tử.
Phương Trí Viễn nhìn cữu cữu và cữu ma nhà mình thuần thục thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, lại nhìn bộ dáng cười vui vẻ vô tâm vô phế của Tiểu Đoàn Tử, lặng lẽ đến gần Lưu Trang, thấp giọng nói bên tai cậu: “Xem, Tiểu Đoàn Tử thật thú vị, ta cũng sinh một đứa ra chơi đi.”
Phương Trí Viễn thấp giọng nói, lại nói bên tai Lưu Trang, lỗ tai Lưu Trang lập tức đỏ, nhìn Trần Mặc và Phương Tằng không chú ý tới bên này, trừng mắt với Phương Trí Viễn, ý bảo hắn đứng đắn chút, có trưởng bối ở, để hắn không được nói linh tinh.
Phương Trí Viễn chớp chớp mắt với cậu, Lưu Trang không có biện pháp với Phương Trí Viễn, chỉ có thể tự mình đỏ mặt.
Cơm trưa là do Lưu Trang nấu chính. Tay nghề của Lưu Trang kế thừa từ Lưu a ma, có thể không nấu ra món ăn tinh xảo như Trần Mặc, nhưng cũng là đầy đủ sắc hương vị. Đặc biệt là có vài món ngon đến Trần Mặc khen liên tục, Phương Trí Viễn đầy mặt anh có vợ ngoan anh tự hào, khiến Phương Tằng nhìn thấy mắt đau đau.
Cơm nước xong, Tiểu Đoàn Tử ngồi trên chiếu chơi, Trần Mặc và Phương Tằng ngồi bên cạnh. Phương Trí Viễn kéo Lưu Trang tới, đầu tiên là chơi với Tiểu Đoàn Tử một lúc, bắt Tiểu Đoàn Tử bảo bé gọi hắn là ca ca. Tiểu Đoàn Tử đáng thương bây giờ còn chưa biết nói, bị đại ca vô lương là Phương Trí Viễn mỗi ngày bắt gọi ca ca, phiền đến nỗi bé con chỉ có thể dùng tiếng khóc để đuổi Phương Trí Viễn.
Quả nhiên, Tiểu Đoàn Tử vừa khóc, đầu tiên là một cái đập của Phương Tằng, đến lúc Phương Trí Viễn cho rằng không có việc gì, Lưu Trang lại cho hắn một khuỷu tay. Lúc này Phương Trí Viễn mới giật mình nhận ra, được rồi, thực ra A Trang và Tiểu Đoàn Tử mới là tình yêu đích thực, hu hu hu, sao hắn lại có cảm giác khổ bức thế này chứ.
Chơi một lúc, Phương Trí Viễn liền nói quyết định của mình với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu ma, con nghĩ nhân lúc bây giờ mọi người đang rảnh thì xây nhà luôn. Dù sao nếu đợi đến lúc trưng binh thì nam đinh trong thôn cũng phải đi ra ngoài không ít, lúc đó sợ xây nhà cũng không quá tiện.”
Phương Tằng không phản đối, nói với Phương Trí Viễn: “Thế cũng được, dù sao gạch ngói cũng mua hết rồi. Để cữu mượn mấy người có tay nghề trong thôn, không phải là con đã vẽ rồi sao, chúng ta mà làm nhanh thì nửa tháng cũng xong.”
Trần Mặc nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, con xem, con muốn xây nhà, ta thì phải trông bé, việc trong nhà sợ không lo kịp. Ta nghĩ thế này, chúng ta không phải còn hai gian phòng khách sao, con đón Lưu a ma đến đây, nấu cơm cho các con, cũng đỡ phải để Lưu a ma lẻ loi một người ở Lưu gia thôn. Ông ấy lớn tuổi rồi, ở thế cũng bất tiện, nhỡ có chuyện gì chúng ta cũng không kịp đến. Ta thấy đón ông ấy đến, nấu cơm cho các con, cũng thuận tiện làm bạn với ta.”
Trần Mặc và Phương Tằng đã thương lượng từ trước, trước sau gì cũng phải đón Lưu a ma về với Lưu Trang, hai người làm trưởng bối cũng không phải người không phân rõ phải trái, liền tuyên bố thái độ của mình trước, dứt khoát đón Lưu a ma đến ngay từ đầu, coi như nói rõ với với mọi người là Phương Trí Viễn và Lưu Trang sẽ phụng dưỡng ông. Như thế vừa có mặt mũi vừa có thể khiến Lưu Trang thêm khăng khăng một mực với Phương Trí Viễn.
Quả nhiên, trong lòng Lưu Trang vẫn nhớ ma ma của mình, tuy Phương Trí Viễn đã nói xây nhà xong sẽ đón ông cậu đến ở, nhưng dù sao ông đã lớn tuổi, Lưu Trang vừa nghĩ đến chuyện một mình ông lẻ loi ở nhà cũ liền xót xa.
Nhưng Lưu Trang biết tuy Phương Trí Viễn đối cực tốt với cậu và ma ma cậu, thậm chí đã nói đón ma ma cùng mình về Phương gia nhưng tính cách của ông lại quật cường như vậy, Lưu Trang cũng không thuyết phục được. Bây giờ cữu ma dùng cớ giúp bọn cậu để đi đón ma ma, trong lòng Lưu Trang cũng hiểu trong nhà căn bản không cần đến ông cậu giúp đỡ, chỉ là cữu cữu, cữu ma để ông cậu cam tâm tình nguyện đến đây dưỡng lão mới nói như vậy.
Vì thế Lưu Trang rất cảm kích nhìn Trần Mặc, nhưng cậu ngẫm lại vẫn nói: “Cữu ma, ma ma con chỉ sợ là không muốn, ông nói mình lớn tuổi, sợ ở với người trẻ như chúng ta không quen, con cũng không nói được ông.”
Phương Tằng tiếp lời: “A Trang, cữu ma con nói đúng đấy. Ma ma con tân tân khổ khổ nuôi con khôn lớn, chúng ta sao có thể cưới con vào cửa liền quên ma ma con được. Tuy ta biết ma ma con không muốn phiền toái chúng ta nhưng người ngoài nhìn con và Hổ tử thế nào, ma ma con không hồ đồ, con nói như vậy, cữu đảm bảo ma ma con nhất định sẽ đi với hai đứa.”
Trần Mặc nói: “Đúng thế, ta là ca nhi, ta biết ma ma con nhất định là lo lắng con vừa được gả đến liền đón trưởng bối theo sẽ bị người khác nói, nhưng đó chỉ là lời người ngoài, quan trọng nhất là cả nhà chúng ta vui vui vẻ vẻ là được rồi. Vậy đi, hai đứa lúc lại mặt thì đón ma ma con luôn đi, nói lời của ta và cữu cữu con cho ma ma con nghe. Hổ tử, cữu ma hạ lệnh cho con, dù là phải khiêng thì con cũng phải đón được Lưu a ma, biết chưa”
Phương Trí Viễn lập tức đáp: “Cữu ma yên tâm, con nhất định sẽ đón ma ma về.”
Lưu Trang nhìn mấy người trước mặt, trong lòng đặc biệt nóng, tràn ngập cảm kích.
Buổi chiều Phương Tằng liền vào thôn, tìm hơn mười hán tử nói chuyện xây nhà. Vì đãi ngộ của Phương Trí Viễn lúc xây nhà ở Lưu gia thôn rất cao, ăn lại ngon nên mọi người đã nghe được từ lâu, giờ Phương Tằng vừa ra mặt, những hán tử đồng ý đến một đám tiếp một đám.
Phương Tằng cũng không nhận được nhiều người như thế, dứt khoát giao cho Lâm Chính, bảo anh chọn vài người có tay nghề tốt để làm việc. Phương Trí Viễn và Lưu Trang đánh hai xe la trong nhà đến trấn trên, may mà con la nhà Lưu Trang cũng theo Lưu Trang về đây, không thì đúng là không dễ chở đồ.
Phương Tằng về đến nhà, nghĩ vật liệu Phương Trí Viễn đặt rất nhiều, đến nhà Lâm Chính mượn xe la cũng đi lên trấn trên chở đồ. Như vậy, ba xe la cũng phải chở hai ngày mới xong. Sau đó, Phương Trí Viễn và Lưu Trang một khắc không dừng mà đến chỗ Lưu a ma. Ba ngày lại mặt, đây là cấp bậc lễ nghĩa.
Vì muốn đón Lưu a ma nên Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không mang nhiều đồ, chỉ là bốn lễ cơ bản. Hai người đánh hai xe, tính lúc về đón người một xe, chở đồ một xe, mang hết đồ quý giá trong nhà về, sau này sẽ không thường trở lại nữa.
Lưu a ma đã chờ từ sáng, sáng sớm đã bắt đầu dậy giết gà nấu thịt, đợi đến giữa trưa vẫn chưa thấy bóng ai, trong lòng Lưu a ma hơi thất vọng. Vừa qua giữa trưa, lúc Lưu a ma đang cất đồ ăn đi, chuẩn bị tối hâm nóng lại ăn thì nghe thấy tiếng xe la, vội vàng chạy ra, đến cửa liền thấy xe la của Phương Trí Viễn đang đi trước.
Lưu a ma lập tức cười nở hoa, nhanh chóng vào nhà hâm nóng đồ ăn, chuẩn bị chiêu đãi Phương Trí Viễn và Lưu Trang. Phương Trí Viễn chở gạch xong mới sang, chiều nay Phương Tằng ở nhà, có thể bắt đầu xây. Vì thế bụng hai người đều sôi ùng ục, tuy hai mắt chưa phát xanh nhưng nhìn một bàn thức ăn ngon cũng là lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan, ăn một lèo hơn nửa bàn ăn. Lưu a ma ngồi ở bên cạnh thấy thế đau lòng không thôi, chờ hai người ăn xong, vội vàng mở miệng hỏi: “Hai đứa các con sao lại đói thành như vậy Đây là sao Ai u, xem hai đứa gầy chưa, sao lại không biết chăm sóc bản thân thế hả Lớn như thế cũng không để người khác yên tâm.”
Lưu Trang vừa muốn giải thích liền bị Phương Trí Viễn kéo lại dưới bàn. Phương Trí Viễn chớp mắt, tội nghiệp nói với Lưu a ma: “Ma ma, mấy ngày nay con và A Trang đang xây nhà. Ma ma, ông cũng biết đấy, nhà cữu cữu có Tiểu Đoàn Tử, mới lớn có tí xíu, đang là tuổi dính người, cữu ma tất nhiên là phải trông nó, không thể phân thân. Cữu cữu cũng bận rộn chuyện xây nhà, con và A Trang đi chở vật liệu, vậy nên không ai chăm nên chúng con liền bị đói.”
Lưu a ma nhìn Lưu Trang, giáo huấn: “A Trang, con nhìn con xem, ông đã nói với con bao nhiêu lần, con thành gia, phải chú ý chăm sóc đương gia của con, sao có thể để A Viễn bị đói, đó là việc một phu lang nên làm sao Đây là do A Viễn tốt tính, nhường con, nói cách khác, nếu là nhà khác thì con đã chết đuối trong nước miếng mắng chửi lâu rồi. Nhìn thì lớn rồi mà sao làm việc không biết tính toán gì thế, con bảo ma ma nên nói gì với con đây.”
Lưu Trang không biết nói gì, ngoan ngoãn cho ma ma mình mắng. Là cậu sơ sót, không chăm sóc tốt cho A Viễn, để ma ma mắng một trận là đáng. Trong lòng Lưu Trang đang ngập tràn tự trách, cậu đã thề phải chăm sóc tốt cho A Viễn, nhưng giờ mới thành hôn ba ngày đã sơ sót, đúng là không tốt.
Phương Trí Viễn lại nóng nảy, hắn đang định dùng bài thân tình, muốn nói bọn hắn bây giờ rất cần Lưu a ma về với bọn hắn, không phải đến phê đấu A Trang nhà hắn. Trọng tâm lời nói của bọn họ sao lại không ở cùng một chỗ chứ Lạc đề cũng quá lợi hại đi.
**
Zổ: lười kiểm tra chính tả ~ ko có cmt lười lười lười
Hôm nay là một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi
Hôm qua là đại hôn của Phương Trí Viễn và Lưu Trang, người đến người đi, Tiểu Đoàn Tử vốn thích náo nhiệt ở chỗ Trần a ma cực hưng phấn, nhất định đòi đứng lên. Trần a ma không làm sao được, ôm bé đi khắp nơi xem những thứ hấp dẫn đó.
Hôm qua Tiểu Đoàn Tử chơi đến vui vẻ, hôm nay ngủ đến hôn thiên ám địa. Thấy sắp tới trưa mà Tiểu Đoàn Tử còn đang ngủ khò khò, Trần Mặc sợ Tiểu Đoàn Tử đói bụng liền xoa bóp mũi và mặt bé, hy vọng có thể gọi bé dậy. Quả nhiên, Tiểu Đoàn Tử bị a ma vô lương của bé bắt tỉnh, khóc lớn thành tiếng.
Trần Mặc cũng không sốt ruột, đứng dậy ôm bé lắc lắc, dỗ một lúc Tiểu Đoàn Tử liền nín, lại bắt đầu ngậm ngón tay. Trần Mặc biết bé đói, Phương Tằng nghe tiếng con khóc đã bắt đầu chuẩn bị sữa dê, đã nấu xong, đang chờ nguội.
Không cần Trần Mặc đi ra, Phương Tằng đã bưng sữa dê vào, từng ngụm từng ngụm đút cho Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử ăn xong, tinh thần tỉnh táo hẳn, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, ý muốn ra ngoài chơi. Trần Mặc mặc quần áo cho bé, Phương Tằng ôm bé đi.
Lưu Trang đã chuẩn bị lễ gặp mặt cho Tiểu Đoàn Tử từ lâu, là một bộ quần áo và hai đôi giày đầu hổ. Đồng dạng, lễ vật cho Trần Mặc và Phương Tằng cũng là hai đôi giày, buổi sáng đã tặng. Lần này Lưu Trang làm quần áo có chút lo lắng, dù sao tay nghề của cậu và Trần Mặc không thể so sánh, sợ làm mất mặt Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn thấy không có vấn đề, nhưng cũng biết tâm tư của Lưu Trang, nghĩ hai người thành thân vào mùa hè nên quyết định làm quần yếm của hiện đại, đằng trước làm một cái túi lớn thêu hình miếng dưa hấu, đẹp mà đơn giản, dễ hơn thêu hoa, mà Phương Trí Viễn còn nạm nổi bật màu thịt quả đỏ hạt đen của dưa hấu, rất xinh đẹp đáng yêu.
Lưu Trang vốn còn thấy hình thù bộ quần áo này hơi kỳ quái, nhưng cậu tin tưởng Phương Trí Viễn nên vẫn làm theo bản vẽ. Làm xong, hiệu quả rất tốt, Phương Trí Viễn còn thiết kế một cái áo chui cho cậu, không cần có tay nghề cao, chỉ cần cắt vải, dùng may vá cơ bản là được.
Lúc Lưu Trang lấy bộ quần áo ra, Trần Mặc liền biết là chủ ý của Phương Trí Viễn vì trước kia Phương Trí Viễn đã từng cho anh bản vẽ của bộ quần áo tương tự, chỉ là không đáng yêu tinh xảo như bộ này, Trần Mặc vốn định chờ trời nóng hơn sẽ làm cho Tiểu Đoàn Tử mặc, cũng không ngờ là Lưu Trang làm trước. Anh giũ áo ra, vì vỏ dưa hấu được thêu bằng sợi tơ màu xanh nên nhìn cực sáng rõ. Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy, thân mình bé nhỏ liền nghiêng sang bên này, xem ra là muốn bắt lấy chơi. Trần Mặc nhìn quần áo, nói với Lưu Trang: “A Trang đúng là cẩn thận, ta thấy xiêm y này làm đẹp hơn ta. Đợi mấy ngày nữa nóng hơn, Tiểu Đoàn Tử mặc vào không biết đẹp đến đâu nữa. A Trang, con có lòng.”
Lưu Trang vội vàng nói: “Cữu ma, đây là A Viễn vẽ cho con, con chỉ làm theo thôi.” Vội vàng đẩy công lao cho Phương Trí Viễn, thật giống như sợ Trần Mặc gạt bỏ công lao của Phương Trí Viễn.
Trần Mặc thấy Lưu Trang che chở cho Phương Trí Viễn như vậy, liền trêu ghẹo nói: “A Trang, vừa thành thân con đã bênh Hổ tử nhà con như vậy, đúng là quá thành thật! Hổ tử, con nên đối xử tốt với A Trang, xem nó đối với con tốt như thế, việc gì cũng nghĩ cho con, con không được bắt nạt nó đâu đấy.”
Phương Trí Viễn nghe Trần Mặc nói thế, đầy mặt cao hứng nói: “Lại chẳng, A Trang tốt như vậy, con đối tốt với đệ ấy còn không kịp, sao có thể bắt nạt đệ ấy. Cữu ma yên tâm, con sẽ đối tốt với A Trang.”
Tiểu Đoàn Tử có lẽ cảm thấy mất mặt vì không có ai để ý, để tìm tồn tại cảm, bé vô thanh vô tức thưởng cho cha mình một bãi nước tiểu đồng tử. Phương Tằng đang nói thầm trong lòng: thằng bé Hổ tử này, người nhỏ mà miệng ngọt thế, xem nó nói cho A Trang đỏ cả mặt, xem ra ta cũng nên học Hổ tử, thường nói mấy câu hay cho A Mặc nghe. Không đợi Phương Tằng nói thầm xong liền cảm thấy quần mình ướt sũng, sờ thấy nóng, lại sờ mông Tiểu Đoàn Tử, Phương Tằng vội vàng đặt Tiểu Đoàn Tử lên kháng, nói với Trần Mặc: “A Mặc, Tiểu Đoàn Tử tè dầm, đệ mau đưa tã cho ta, vừa nãy ta quên quấn cho con.” Nói xong liền cởi khố của Tiểu Đoàn Tử, lấy nước ấm vò khăn, cẩn thận lau mông cho Tiểu Đoàn Tử.
Phương Trí Viễn nhìn cữu cữu và cữu ma nhà mình thuần thục thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, lại nhìn bộ dáng cười vui vẻ vô tâm vô phế của Tiểu Đoàn Tử, lặng lẽ đến gần Lưu Trang, thấp giọng nói bên tai cậu: “Xem, Tiểu Đoàn Tử thật thú vị, ta cũng sinh một đứa ra chơi đi.”
Phương Trí Viễn thấp giọng nói, lại nói bên tai Lưu Trang, lỗ tai Lưu Trang lập tức đỏ, nhìn Trần Mặc và Phương Tằng không chú ý tới bên này, trừng mắt với Phương Trí Viễn, ý bảo hắn đứng đắn chút, có trưởng bối ở, để hắn không được nói linh tinh.
Phương Trí Viễn chớp chớp mắt với cậu, Lưu Trang không có biện pháp với Phương Trí Viễn, chỉ có thể tự mình đỏ mặt.
Cơm trưa là do Lưu Trang nấu chính. Tay nghề của Lưu Trang kế thừa từ Lưu a ma, có thể không nấu ra món ăn tinh xảo như Trần Mặc, nhưng cũng là đầy đủ sắc hương vị. Đặc biệt là có vài món ngon đến Trần Mặc khen liên tục, Phương Trí Viễn đầy mặt anh có vợ ngoan anh tự hào, khiến Phương Tằng nhìn thấy mắt đau đau.
Cơm nước xong, Tiểu Đoàn Tử ngồi trên chiếu chơi, Trần Mặc và Phương Tằng ngồi bên cạnh. Phương Trí Viễn kéo Lưu Trang tới, đầu tiên là chơi với Tiểu Đoàn Tử một lúc, bắt Tiểu Đoàn Tử bảo bé gọi hắn là ca ca. Tiểu Đoàn Tử đáng thương bây giờ còn chưa biết nói, bị đại ca vô lương là Phương Trí Viễn mỗi ngày bắt gọi ca ca, phiền đến nỗi bé con chỉ có thể dùng tiếng khóc để đuổi Phương Trí Viễn.
Quả nhiên, Tiểu Đoàn Tử vừa khóc, đầu tiên là một cái đập của Phương Tằng, đến lúc Phương Trí Viễn cho rằng không có việc gì, Lưu Trang lại cho hắn một khuỷu tay. Lúc này Phương Trí Viễn mới giật mình nhận ra, được rồi, thực ra A Trang và Tiểu Đoàn Tử mới là tình yêu đích thực, hu hu hu, sao hắn lại có cảm giác khổ bức thế này chứ.
Chơi một lúc, Phương Trí Viễn liền nói quyết định của mình với Phương Tằng: “Cữu cữu, cữu ma, con nghĩ nhân lúc bây giờ mọi người đang rảnh thì xây nhà luôn. Dù sao nếu đợi đến lúc trưng binh thì nam đinh trong thôn cũng phải đi ra ngoài không ít, lúc đó sợ xây nhà cũng không quá tiện.”
Phương Tằng không phản đối, nói với Phương Trí Viễn: “Thế cũng được, dù sao gạch ngói cũng mua hết rồi. Để cữu mượn mấy người có tay nghề trong thôn, không phải là con đã vẽ rồi sao, chúng ta mà làm nhanh thì nửa tháng cũng xong.”
Trần Mặc nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, con xem, con muốn xây nhà, ta thì phải trông bé, việc trong nhà sợ không lo kịp. Ta nghĩ thế này, chúng ta không phải còn hai gian phòng khách sao, con đón Lưu a ma đến đây, nấu cơm cho các con, cũng đỡ phải để Lưu a ma lẻ loi một người ở Lưu gia thôn. Ông ấy lớn tuổi rồi, ở thế cũng bất tiện, nhỡ có chuyện gì chúng ta cũng không kịp đến. Ta thấy đón ông ấy đến, nấu cơm cho các con, cũng thuận tiện làm bạn với ta.”
Trần Mặc và Phương Tằng đã thương lượng từ trước, trước sau gì cũng phải đón Lưu a ma về với Lưu Trang, hai người làm trưởng bối cũng không phải người không phân rõ phải trái, liền tuyên bố thái độ của mình trước, dứt khoát đón Lưu a ma đến ngay từ đầu, coi như nói rõ với với mọi người là Phương Trí Viễn và Lưu Trang sẽ phụng dưỡng ông. Như thế vừa có mặt mũi vừa có thể khiến Lưu Trang thêm khăng khăng một mực với Phương Trí Viễn.
Quả nhiên, trong lòng Lưu Trang vẫn nhớ ma ma của mình, tuy Phương Trí Viễn đã nói xây nhà xong sẽ đón ông cậu đến ở, nhưng dù sao ông đã lớn tuổi, Lưu Trang vừa nghĩ đến chuyện một mình ông lẻ loi ở nhà cũ liền xót xa.
Nhưng Lưu Trang biết tuy Phương Trí Viễn đối cực tốt với cậu và ma ma cậu, thậm chí đã nói đón ma ma cùng mình về Phương gia nhưng tính cách của ông lại quật cường như vậy, Lưu Trang cũng không thuyết phục được. Bây giờ cữu ma dùng cớ giúp bọn cậu để đi đón ma ma, trong lòng Lưu Trang cũng hiểu trong nhà căn bản không cần đến ông cậu giúp đỡ, chỉ là cữu cữu, cữu ma để ông cậu cam tâm tình nguyện đến đây dưỡng lão mới nói như vậy.
Vì thế Lưu Trang rất cảm kích nhìn Trần Mặc, nhưng cậu ngẫm lại vẫn nói: “Cữu ma, ma ma con chỉ sợ là không muốn, ông nói mình lớn tuổi, sợ ở với người trẻ như chúng ta không quen, con cũng không nói được ông.”
Phương Tằng tiếp lời: “A Trang, cữu ma con nói đúng đấy. Ma ma con tân tân khổ khổ nuôi con khôn lớn, chúng ta sao có thể cưới con vào cửa liền quên ma ma con được. Tuy ta biết ma ma con không muốn phiền toái chúng ta nhưng người ngoài nhìn con và Hổ tử thế nào, ma ma con không hồ đồ, con nói như vậy, cữu đảm bảo ma ma con nhất định sẽ đi với hai đứa.”
Trần Mặc nói: “Đúng thế, ta là ca nhi, ta biết ma ma con nhất định là lo lắng con vừa được gả đến liền đón trưởng bối theo sẽ bị người khác nói, nhưng đó chỉ là lời người ngoài, quan trọng nhất là cả nhà chúng ta vui vui vẻ vẻ là được rồi. Vậy đi, hai đứa lúc lại mặt thì đón ma ma con luôn đi, nói lời của ta và cữu cữu con cho ma ma con nghe. Hổ tử, cữu ma hạ lệnh cho con, dù là phải khiêng thì con cũng phải đón được Lưu a ma, biết chưa”
Phương Trí Viễn lập tức đáp: “Cữu ma yên tâm, con nhất định sẽ đón ma ma về.”
Lưu Trang nhìn mấy người trước mặt, trong lòng đặc biệt nóng, tràn ngập cảm kích.
Buổi chiều Phương Tằng liền vào thôn, tìm hơn mười hán tử nói chuyện xây nhà. Vì đãi ngộ của Phương Trí Viễn lúc xây nhà ở Lưu gia thôn rất cao, ăn lại ngon nên mọi người đã nghe được từ lâu, giờ Phương Tằng vừa ra mặt, những hán tử đồng ý đến một đám tiếp một đám.
Phương Tằng cũng không nhận được nhiều người như thế, dứt khoát giao cho Lâm Chính, bảo anh chọn vài người có tay nghề tốt để làm việc. Phương Trí Viễn và Lưu Trang đánh hai xe la trong nhà đến trấn trên, may mà con la nhà Lưu Trang cũng theo Lưu Trang về đây, không thì đúng là không dễ chở đồ.
Phương Tằng về đến nhà, nghĩ vật liệu Phương Trí Viễn đặt rất nhiều, đến nhà Lâm Chính mượn xe la cũng đi lên trấn trên chở đồ. Như vậy, ba xe la cũng phải chở hai ngày mới xong. Sau đó, Phương Trí Viễn và Lưu Trang một khắc không dừng mà đến chỗ Lưu a ma. Ba ngày lại mặt, đây là cấp bậc lễ nghĩa.
Vì muốn đón Lưu a ma nên Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không mang nhiều đồ, chỉ là bốn lễ cơ bản. Hai người đánh hai xe, tính lúc về đón người một xe, chở đồ một xe, mang hết đồ quý giá trong nhà về, sau này sẽ không thường trở lại nữa.
Lưu a ma đã chờ từ sáng, sáng sớm đã bắt đầu dậy giết gà nấu thịt, đợi đến giữa trưa vẫn chưa thấy bóng ai, trong lòng Lưu a ma hơi thất vọng. Vừa qua giữa trưa, lúc Lưu a ma đang cất đồ ăn đi, chuẩn bị tối hâm nóng lại ăn thì nghe thấy tiếng xe la, vội vàng chạy ra, đến cửa liền thấy xe la của Phương Trí Viễn đang đi trước.
Lưu a ma lập tức cười nở hoa, nhanh chóng vào nhà hâm nóng đồ ăn, chuẩn bị chiêu đãi Phương Trí Viễn và Lưu Trang. Phương Trí Viễn chở gạch xong mới sang, chiều nay Phương Tằng ở nhà, có thể bắt đầu xây. Vì thế bụng hai người đều sôi ùng ục, tuy hai mắt chưa phát xanh nhưng nhìn một bàn thức ăn ngon cũng là lang thôn hổ yết, gió cuốn mây tan, ăn một lèo hơn nửa bàn ăn. Lưu a ma ngồi ở bên cạnh thấy thế đau lòng không thôi, chờ hai người ăn xong, vội vàng mở miệng hỏi: “Hai đứa các con sao lại đói thành như vậy Đây là sao Ai u, xem hai đứa gầy chưa, sao lại không biết chăm sóc bản thân thế hả Lớn như thế cũng không để người khác yên tâm.”
Lưu Trang vừa muốn giải thích liền bị Phương Trí Viễn kéo lại dưới bàn. Phương Trí Viễn chớp mắt, tội nghiệp nói với Lưu a ma: “Ma ma, mấy ngày nay con và A Trang đang xây nhà. Ma ma, ông cũng biết đấy, nhà cữu cữu có Tiểu Đoàn Tử, mới lớn có tí xíu, đang là tuổi dính người, cữu ma tất nhiên là phải trông nó, không thể phân thân. Cữu cữu cũng bận rộn chuyện xây nhà, con và A Trang đi chở vật liệu, vậy nên không ai chăm nên chúng con liền bị đói.”
Lưu a ma nhìn Lưu Trang, giáo huấn: “A Trang, con nhìn con xem, ông đã nói với con bao nhiêu lần, con thành gia, phải chú ý chăm sóc đương gia của con, sao có thể để A Viễn bị đói, đó là việc một phu lang nên làm sao Đây là do A Viễn tốt tính, nhường con, nói cách khác, nếu là nhà khác thì con đã chết đuối trong nước miếng mắng chửi lâu rồi. Nhìn thì lớn rồi mà sao làm việc không biết tính toán gì thế, con bảo ma ma nên nói gì với con đây.”
Lưu Trang không biết nói gì, ngoan ngoãn cho ma ma mình mắng. Là cậu sơ sót, không chăm sóc tốt cho A Viễn, để ma ma mắng một trận là đáng. Trong lòng Lưu Trang đang ngập tràn tự trách, cậu đã thề phải chăm sóc tốt cho A Viễn, nhưng giờ mới thành hôn ba ngày đã sơ sót, đúng là không tốt.
Phương Trí Viễn lại nóng nảy, hắn đang định dùng bài thân tình, muốn nói bọn hắn bây giờ rất cần Lưu a ma về với bọn hắn, không phải đến phê đấu A Trang nhà hắn. Trọng tâm lời nói của bọn họ sao lại không ở cùng một chỗ chứ Lạc đề cũng quá lợi hại đi.
**
Zổ: lười kiểm tra chính tả ~ ko có cmt lười lười lười
Hôm nay là một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.