Chương 69: Gọi người
Lãng Lãng Minh Nhật
15/09/2020
Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Ma ma, A Trang rất quan tâm con, cũng rất tốt với con. Ông đừng trách đệ ấy, chúng con hôm nay bận chở gạch và ngói nên mới chưa ăn cơm. Bình thường A Trang luôn giám sát, bắt con ăn cơm đúng hạn, mỗi ngày đều nấu món con thích ăn, rất hiền lành. Cữu ma và cữu cữu con thường xuyên khen A Trang đảm đang!”
Lưu a ma thấy Phương Trí Viễn nói tốt cho lưu Trang, lại nhìn cháu mình mặt đầy vẻ xấu hổ, đau lòng, cũng không nói nữa mà chỉ hỏi: “A Viễn, con bắt đầu xây nhà hả Đã sắp trưng binh rồi, theo ý ông thì giữ tiền bạc bàng thân là hơn. Các con còn trẻ, chưa trải qua trưng binh, lúc đó quan lão gia sẽ theo danh sách đến bắt người, không có bạc hay không phải nhà độc đinh thì đều phải đi. Ông nội A Trang là đi như thế, đến lúc đó, người trong thôn giở trò xấu, dùng thủ đoạn, chuyện gì cũng có thể làm ra.”
Lưu a ma luôn sợ hãi chuyện trưng binh. Năm đó lúc đầu đi từng nhà vay tiền còn có thể gom được mấy lượng, về sau vừa có người đến nhà người khác, người ta liền đóng cửa. Mấy nhà có tiền trong thôn cơ hồ đều gặp trộm.
Đồng thời, những người có ân oán với người khác, nhân lúc trước khi đi lính đều phải xả giận, không có trói buộc, vài nhà đều gặp nạn. Lúc đó đúng là loạn, Lưu a ma luôn nghĩ đến lúc bắt đầu trưng binh ông sẽ dẫn Phương Trí Viễn và Lưu Trang lên cửa hàng ở trấn trên trốn nhàn vài ngày.
Hiện tại Phương gia ở Lâm gia thôn cũng coi như nhà số một số hai, nhân duyên của Phương Tằng cũng rất tốt, đợi đến lúc trưng binh, nhất định sẽ có người trong thôn muốn vay bạc. Nhưng nhà thiếu tiền không ít, chỉ sợ bọn họ sẽ tới cửa Phương gia mà đánh đu.
Đến lúc đó, không cho mượn thì sẽ kết thù, những người này nếu đúng là bị bắt đi làm lính, giả như lòng dạ hẹp hòi thì không chừng Phương Tằng và Trần Mặc phải gặp chuyện, cho dù có dựa núi nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần, cũng không có đảm bảo. Nhưng nếu cho mượn, một thôn lớn như thế, có thể cho bao nhiêu người mượn được, không chừng Phương gia táng gia bại sản cũng có thể.
Phương Trí Viễn nghe thế, nói: “Ma ma, trưng binh thì trưng binh, không thể vì trưng binh mà chúng ta không sống nữa. Giờ đang lúc nông nhàn, chúng ta cũng đỡ phải lo, cho nên ngẫm lại vẫn là xây nhà trước rồi tính.”
Lưu a ma nghĩ cũng đúng, bọn họ dù có trốn ra ngoài thì vẫn phải trở về, nhà vẫn phải xây. Vì thế, Lưu a ma nói: “A Viễn, con xây nhà cũng được, nhưng đừng tiêu quá nhiều tiền trang trí. Con không biết đâu, đến lúc trưng binh, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện. Nhà con không nên lộ giàu mà phải cất kỹ tiền bạc.”
Phương Trí Viễn lại nói: “Ma ma, ông xem con và A Trang đều ít tuổi, cữu cữu và cữu ma con cũng chưa từng trải. Tục ngữ nói, nhà có một lão như có một bảo, chúng con muốn đón ông về, cùng ở với chúng con, có chuyện gì có thể giúp chúng con ra quyết định, thương lượng. Ma ma, ông thấy thế nào” Nói, chờ mong nhìn Lưu a ma.
Lưu a ma hơi động tâm, Phương Trí Viễn không ngừng cố gắng nói: “Ma ma, lần này đến, cữu cữu và cữu ma con nói, nếu không đón được ông về thì hai người sẽ phạt con. Ma ma, chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn con bị cữu cữu, cữu ma trách phạt. Ông về cùng chúng con đi, như vậy con và A Trang mới có thể yên tâm được.”
Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn nháy mắt với cậu cũng nhanh chóng mở miệng: “Ma ma, A Viễn nói không sai, ông ở đây một mình chúng con sao có thể yên tâm được. Ma ma, hơn nữa đã sắp trưng binh, đến lúc đó như ông nói, trong thôn sẽ không yên ổn, chúng con sao có thể để ông ở lại đây.”
Lưu a ma nhìn Lưu Trang và Phương Trí Viễn trước mắt, cân nhắc, một thời gian nữa sẽ trưng binh, hai đứa trẻ tuổi chưa trải đời, đến lúc đó không cẩn thận lại gặp phiền toái, mình chỉ còn cái thân già có gì lo lắng, đều là vì con cháu, chẳng lẽ con cháu mình lại không quan trọng bằng mặt mũi.
Vì thế, Lưu a ma nói: “Được được được, ông đi với hai đứa là được. Ông biết các con có hiếu, ông cũng không phải người không phân rõ phải trái, các con đều là đứa bé ngoan, ông sang đó hưởng thanh phúc cũng tốt.”
Lưu Trang và Phương Trí Viễn thấy Lưu a ma đáp ứng đều rất vui vẻ. Phương Trí Viễn vốn tính nếu Lưu a ma không đồng ý, hắn liền chuẩn bị ở đây làm kháng chiến trường kì. Thấy Lưu a ma đáp ứng, Phương Trí Viễn lập tức dẫn Lưu Trang vào phòng trong chuẩn bị chuyển đồ.
Lưu a ma nhìn hai đứa bé nóng vội như thế bèn nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ông tự làm, các con đã bận cả buổi sáng rồi, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lúc đi. Đồ trong nhà chỉ ông mới rõ, hai đứa không giúp được đâu. Hơn nữa ông cũng không định mang nhiều, chỉ mang những thứ quý nhất thôi, chờ nhà các con xây xong rồi chúng ta lại về một chuyến chở những thứ còn lại. Nếu giờ mang qua hết thì nhà con cũng không chứa được.”
Lưu Trang và Phương Trí Viễn nghĩ cũng đúng, liền dừng tay, bị Lưu a ma ấn xuống uống trà. Lưu a ma tinh thần mười phần vào phòng, bỏ vài bao đồ đạc của ông vào một cái thùng lớn, lại cầm cái quốc vào góc phải nhà bếp bắt đầu đào.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang đến làm giúp, một lúc lâu mới đào ra được một cái bình gốm. Lưu a ma ôm bình gốm đặt trên bàn, hơi đắc ý nói với Lưu Trang và Phương Trí Viễn: “A Viễn, A Trang, trong này là toàn bộ gia sản của chúng ta, tổng cộng tám mươi hai lượng bạc.” Số bạc này đều do Lưu a ma và Lưu Trang tích cóp từng đồng một, Lưu a ma nhớ cực kì kỹ.
Phương Trí Viễn nhìn bình gốm lớn như quả hồ lô mới phát giác thì ra đây là két sắt của Lưu gia. Lưu a ma tỉ mỉ lau sạch bình gốm, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng lớn, giấu bên dưới mấy cái bao lớn, lại để đầy vào thùng lớn, sau đó khóa lại.
Tiếp đó, Lưu a ma lại đi ra sân, trói hết gà vịt ngỗng nhà nuôi lại, bỏ vào gùi. Phương Trí Viễn chắc chắn Lưu a ma tiếc đám gia cầm này, cũng không nói gì, chỉ giúp ông để gùi lên xe la.
Trong nhà còn có một con lợn đen, vốn nuôi hai con, lúc Lưu Trang thành thân, Lưu gia giết một con làm tiệc. Lưu a ma ngẩn người nhìn chuồng lợn, con lợn này không dễ xử lý. Chẳng lẽ chở qua Nhưng nếu không mang qua thì lúc này bán cũng không có lời, trời đang nóng, đồ tể cũng không thích mua lợn, cho nên giá khẳng định là không cao.
Phương Trí Viễn thấy Lưu a ma nhìn chằm chằm vào con lợn liền biết Lưu a ma đang rối rắm điều gì. Phương Trí Viễn đưa ra ý kiến cho Lưu a ma: “Ma ma, hay là chúng ta mang luôn nó lên trấn trên bán” Nói xong, chờ mong nhìn Lưu a ma.
Lưu a ma lại lắc đầu nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn à, chúng ta nên tính cẩn thận. Con lợn này mà nuôi đến cuối năm thì có thể bán thêm được bốn năm trăm đồng tiền, nếu bán ngay thì đồ tể sẽ nhân cơ hội ép giá. Lợn chúng ta tân tân khổ khổ nuôi không thể bán vãi.”
Phương Trí Viễn nghe xong, lại nhìn ánh mắt có chút chờ mong của Lưu a ma liền minh bạch, lão ma ma đây là chuẩn bị mang cả lợn sang đây. Hai năm trước Phương gia còn nuôi mấy con lợn, nhưng Phương Tằng thấy Trần Mặc chăm con đã rất vất vả, nhà bọn họ cũng không cần nuôi lợn để kiếm thêm nên cũng không nuôi, nhưng chuồng lợn thì vẫn có thể sử dụng.
Lúc này Lưu Trang đi tới, nhìn ma ma cậu, lại nhìn con lợn đen, biết tâm tư của ma ma. Nhưng Lưu Trang lại nói: “Ma ma, lần này chúng ta về là để xây nhà, mang lợn về còn phải đi cắt bèo rau, đâu có thời gian nữa. Hơn nữa, chuồng lợn ở nhà đã hai năm không dùng, nếu muốn nuôi chỉ sợ cũng phải sửa chữa lại. Con thấy, chúng ta giết hoặc là bán nó đi, dù sao chúng ta xây nhà cũng phải mua thức ăn mặn, giết thịt rồi ướp muối cũng là một loại thức ăn, giảm tiền mua thịt.”
Lưu a ma thấy cũng đúng, mỗi ngày phải mười người xây nhà, đều là hán tử trưởng thành, ăn rất nhiều, một ngày không có ba bốn cân thịt trên bàn chỉ sợ cũng khó coi, bây giờ thịt lợn đang đắt, tính như thế, một nửa non con lợn thì cho mấy đại hán kia ăn, nửa già thì để cho A Trang và A Viễn bồi bổ, cũng không thiệt tí nào.
Lưu a ma cao hứng, nhưng con lợn này còn phải mang đến Phương gia. Lưu Trang khỏe, cũng không ngại lợn hôi, vào chuồng trói nó lại. Phương Trí Viễn vừa định vào giúp đã thấy Lưu Trang dùng hai tay nhấc con lợn lên, dễ dàng bỏ lên xe.
Phương Trí Viễn vẫn nghe Lưu Trang nói mình rất khỏe, lúc này rốt cuộc biết được Lưu Trang khỏe đến mức độ nào. Một con lợn một hai trăm cân, Lưu Trang nhấc như nhấc giỏi rau. Nếu sức này mà dùng đánh người, được rồi, Phương Trí Viễn quyết định: chúng ta là người văn minh, kiên quyết quân tử động khẩu bất động thủ.
Lưu a ma thấy chuyện trong nhà cơ bản đã giải quyết xong, ngồi lên xe la của Phương Trí Viễn, ba người hai xe đi về Lâm gia thôn.
Phương Tằng và Trần Mặc đã chuẩn bị cơm ngon rượu nồng chiêu đãi Lưu a ma. Lưu a ma vừa đến, Lưu Trang liền dẫn ông đến phòng mà cậu chuẩn bị cho ông. Lưu a ma nhìn Phương Trí Viễn mang thùng lớn đến, lập tức cầm chìa khóa mở khóa, ôm bình gốm ra trước, sau đó tìm chỗ có thể đào trên mặt đất, chuẩn bị làm như ở nhà để cất bạc. Đáng tiếc, lúc Phương Tằng sửa nhà đã lát hết gạch xanh và gỗ lát lên sàn nhà, Lưu a ma muốn tìm một chỗ chôn bình cũng không dễ. Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Ma ma, sàn nhà đều lát gạch xanh, chỉ sợ không đào được, cho dù đào được thì cũng dễ phát hiện, người ta vừa nhìn liền biết bên dưới có gì đó, thế thì khác gì giấu đầu lòi đuôi.”
Lưu a ma ngẫm cũng đúng, nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định. Lưu Trang và Phương Trí Viễn cũng không khuyên nữa, ra ngoài thu dọn đồ, phân loại gia cầm. Lợn thì để trong chuồng nuôi, đợi ngày mai gọi người chuyên giết lợn đến làm thịt. Trần Mặc ôm Tiểu Đoàn Tử đi ra ngoài, Tiểu Đoàn Tử thấy nhiều gia cầm như vậy, lập tức hưng phấn, đung đưa thân mình một bộ muốn xuống dưới chơi. Bây giờ bé còn chưa đứng được, Trần Mặc cũng không chiều bé nên không cho bé xuống. Bé cưng mất hứng, chỉ vào con lợn đen bên Phương Trí Viễn kêu hừ hừ, tuy còn chưa nói được nhưng ý thì rõ ràng là muốn đi chơi với lợn.
Trần Mặc nghĩ lợn hôi, Tiểu Đoàn Tử không tiện đến nên không phản ứng. Tiểu Đoàn Tử bị lời nhiều lần, rốt cuộc mặc kệ, mắt nhỏ nhíu lại, miệng xẹp xuống, lập tức rớt nước (đái ngựa) mắt, bộ dáng cực đáng thương. Lòng Trần Mặc bị khóc mềm nhũn, lập tức không nói gì, nhanh chóng ôm Tiểu Đoàn Tử đi nhìn lợn.
Lúc vừa xuống xe, Phương Trí Viễn muốn bày khí khái nam tử trước mặt Lưu trang, tranh mang lợn xuống. Kết quả là nhấc không nổi, Phương Trí Viễn cảm thấy tự tôn bị tổn thương thật sâu, kết thù với con lợn, nhất định đòi mang nó xuống.
Con lợn đen đáng thương không trêu ai chọc ai, bị nghiêng ngả lảo đảo mang vào chuồng. Phương Trí Viễn mệt thở hổn hển, nghỉ ở bên cạnh, lúc này Tiểu Đoàn Tử đến chuồng lợn, chỉ nhìn còn chưa đủ, muốn sờ sờ.
Trần Mặc nhất định không đồng ý, Phương Trí Viễn nổi ý xấu, bế Tiểu Đoàn Tử từ tay cữu ma hắn.
Tiểu Đoàn Tử nhớ ăn không nhớ đánh, tuy bị Phương Trí Viễn trêu đùa các kiểu, nhưng chỉ cần Phương Trí Viễn dỗ dành bé, bé cũng tốt tính không so đo với Phương Trí Viễn. Vậy nên, Phương Trí Viễn ôm bé, Tiểu Đoàn Tử không hề kháng cự, còn cực kì vui vẻ khiến Phương Trí Viễn bế bé gần lợn đen.
Phương Trí Viễn lại bắt đầu chọc Tiểu Đoàn Tử, nói: “Tiểu Đoàn Tử, mau, gọi ca ca, đệ gọi ca ca, ta liền bế đệ đi nhìn lợn đen. Mau, gọi ca ca. Ca ca, ca ca!” Bắt đầu liên tục tạc pháo.
Tiểu Đoàn Tử choáng váng, đung đưa tay chân bé nhỏ của mình để kháng nghị. Đáng tiếc, Phương Trí Viễn tụng như tụng kinh bên tai Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử nhìn lợn đen, lại nhìn nhìn Phương Trí Viễn, có thể là bị ép phát bực, kêu về phía Trần Mặc: “Ma, ma”.
Trần Mặc đang nhìn Phương Trí Viễn đùa với Tiểu Đoàn Tử, lúc này nghe Tiểu Đoàn Tử gọi anh, tuy rằng chưa “ma” cũng chưa rõ ràng, nhưng vào tai Trần Mặc thì không còn gì rõ hơn, một phen ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, kích động nói: “Tiểu Đoàn Tử, con vừa gọi a ma Con gọi a ma”
Phương Trí Viễn lại buồn bực, rõ ràng hắn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử liền bắt bé gọi ca ca, sao bé con vô ơn này lại học được gọi a ma. Chẳng lẽ đúng là phụ tử liên tâm, hắn chỉ có tác dụng là chất xúc tác Phương Trí Viễn không cam lòng, nhưng nhìn Lưu Trang xa xa, Phương Trí Viễn nghĩ, có lẽ không lâu nữa hắn cũng có thể có một đứa con đáng yêu như Tiểu Đoàn Tử.
Trần Mặc lại là một bộ a ma ngốc, ôm Tiểu Đoàn Tử không ngừng bảo Tiểu Đoàn Tử gọi lại lần nữa, Tiểu Đoàn Tử lại không chịu mở miệng. Nếu Tiểu Đoàn Tử có thể nói, nhất định sẽ ảo não mình vừa ra hang hổ lại vào hang sói, ca ca và a ma nhà bé thực ra đều là hòa thượng, cực giỏi tụng kinh!
**
Zổ: tâm trạng tồi tệ tồi tệ tồi tệ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vậy nên mấy hôm nay edit dở, mọi người thông cảm nha.
Lưu a ma thấy Phương Trí Viễn nói tốt cho lưu Trang, lại nhìn cháu mình mặt đầy vẻ xấu hổ, đau lòng, cũng không nói nữa mà chỉ hỏi: “A Viễn, con bắt đầu xây nhà hả Đã sắp trưng binh rồi, theo ý ông thì giữ tiền bạc bàng thân là hơn. Các con còn trẻ, chưa trải qua trưng binh, lúc đó quan lão gia sẽ theo danh sách đến bắt người, không có bạc hay không phải nhà độc đinh thì đều phải đi. Ông nội A Trang là đi như thế, đến lúc đó, người trong thôn giở trò xấu, dùng thủ đoạn, chuyện gì cũng có thể làm ra.”
Lưu a ma luôn sợ hãi chuyện trưng binh. Năm đó lúc đầu đi từng nhà vay tiền còn có thể gom được mấy lượng, về sau vừa có người đến nhà người khác, người ta liền đóng cửa. Mấy nhà có tiền trong thôn cơ hồ đều gặp trộm.
Đồng thời, những người có ân oán với người khác, nhân lúc trước khi đi lính đều phải xả giận, không có trói buộc, vài nhà đều gặp nạn. Lúc đó đúng là loạn, Lưu a ma luôn nghĩ đến lúc bắt đầu trưng binh ông sẽ dẫn Phương Trí Viễn và Lưu Trang lên cửa hàng ở trấn trên trốn nhàn vài ngày.
Hiện tại Phương gia ở Lâm gia thôn cũng coi như nhà số một số hai, nhân duyên của Phương Tằng cũng rất tốt, đợi đến lúc trưng binh, nhất định sẽ có người trong thôn muốn vay bạc. Nhưng nhà thiếu tiền không ít, chỉ sợ bọn họ sẽ tới cửa Phương gia mà đánh đu.
Đến lúc đó, không cho mượn thì sẽ kết thù, những người này nếu đúng là bị bắt đi làm lính, giả như lòng dạ hẹp hòi thì không chừng Phương Tằng và Trần Mặc phải gặp chuyện, cho dù có dựa núi nhưng nước ở xa không cứu được lửa gần, cũng không có đảm bảo. Nhưng nếu cho mượn, một thôn lớn như thế, có thể cho bao nhiêu người mượn được, không chừng Phương gia táng gia bại sản cũng có thể.
Phương Trí Viễn nghe thế, nói: “Ma ma, trưng binh thì trưng binh, không thể vì trưng binh mà chúng ta không sống nữa. Giờ đang lúc nông nhàn, chúng ta cũng đỡ phải lo, cho nên ngẫm lại vẫn là xây nhà trước rồi tính.”
Lưu a ma nghĩ cũng đúng, bọn họ dù có trốn ra ngoài thì vẫn phải trở về, nhà vẫn phải xây. Vì thế, Lưu a ma nói: “A Viễn, con xây nhà cũng được, nhưng đừng tiêu quá nhiều tiền trang trí. Con không biết đâu, đến lúc trưng binh, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện. Nhà con không nên lộ giàu mà phải cất kỹ tiền bạc.”
Phương Trí Viễn lại nói: “Ma ma, ông xem con và A Trang đều ít tuổi, cữu cữu và cữu ma con cũng chưa từng trải. Tục ngữ nói, nhà có một lão như có một bảo, chúng con muốn đón ông về, cùng ở với chúng con, có chuyện gì có thể giúp chúng con ra quyết định, thương lượng. Ma ma, ông thấy thế nào” Nói, chờ mong nhìn Lưu a ma.
Lưu a ma hơi động tâm, Phương Trí Viễn không ngừng cố gắng nói: “Ma ma, lần này đến, cữu cữu và cữu ma con nói, nếu không đón được ông về thì hai người sẽ phạt con. Ma ma, chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn con bị cữu cữu, cữu ma trách phạt. Ông về cùng chúng con đi, như vậy con và A Trang mới có thể yên tâm được.”
Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn nháy mắt với cậu cũng nhanh chóng mở miệng: “Ma ma, A Viễn nói không sai, ông ở đây một mình chúng con sao có thể yên tâm được. Ma ma, hơn nữa đã sắp trưng binh, đến lúc đó như ông nói, trong thôn sẽ không yên ổn, chúng con sao có thể để ông ở lại đây.”
Lưu a ma nhìn Lưu Trang và Phương Trí Viễn trước mắt, cân nhắc, một thời gian nữa sẽ trưng binh, hai đứa trẻ tuổi chưa trải đời, đến lúc đó không cẩn thận lại gặp phiền toái, mình chỉ còn cái thân già có gì lo lắng, đều là vì con cháu, chẳng lẽ con cháu mình lại không quan trọng bằng mặt mũi.
Vì thế, Lưu a ma nói: “Được được được, ông đi với hai đứa là được. Ông biết các con có hiếu, ông cũng không phải người không phân rõ phải trái, các con đều là đứa bé ngoan, ông sang đó hưởng thanh phúc cũng tốt.”
Lưu Trang và Phương Trí Viễn thấy Lưu a ma đáp ứng đều rất vui vẻ. Phương Trí Viễn vốn tính nếu Lưu a ma không đồng ý, hắn liền chuẩn bị ở đây làm kháng chiến trường kì. Thấy Lưu a ma đáp ứng, Phương Trí Viễn lập tức dẫn Lưu Trang vào phòng trong chuẩn bị chuyển đồ.
Lưu a ma nhìn hai đứa bé nóng vội như thế bèn nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Ông tự làm, các con đã bận cả buổi sáng rồi, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một lúc đi. Đồ trong nhà chỉ ông mới rõ, hai đứa không giúp được đâu. Hơn nữa ông cũng không định mang nhiều, chỉ mang những thứ quý nhất thôi, chờ nhà các con xây xong rồi chúng ta lại về một chuyến chở những thứ còn lại. Nếu giờ mang qua hết thì nhà con cũng không chứa được.”
Lưu Trang và Phương Trí Viễn nghĩ cũng đúng, liền dừng tay, bị Lưu a ma ấn xuống uống trà. Lưu a ma tinh thần mười phần vào phòng, bỏ vài bao đồ đạc của ông vào một cái thùng lớn, lại cầm cái quốc vào góc phải nhà bếp bắt đầu đào.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang đến làm giúp, một lúc lâu mới đào ra được một cái bình gốm. Lưu a ma ôm bình gốm đặt trên bàn, hơi đắc ý nói với Lưu Trang và Phương Trí Viễn: “A Viễn, A Trang, trong này là toàn bộ gia sản của chúng ta, tổng cộng tám mươi hai lượng bạc.” Số bạc này đều do Lưu a ma và Lưu Trang tích cóp từng đồng một, Lưu a ma nhớ cực kì kỹ.
Phương Trí Viễn nhìn bình gốm lớn như quả hồ lô mới phát giác thì ra đây là két sắt của Lưu gia. Lưu a ma tỉ mỉ lau sạch bình gốm, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng lớn, giấu bên dưới mấy cái bao lớn, lại để đầy vào thùng lớn, sau đó khóa lại.
Tiếp đó, Lưu a ma lại đi ra sân, trói hết gà vịt ngỗng nhà nuôi lại, bỏ vào gùi. Phương Trí Viễn chắc chắn Lưu a ma tiếc đám gia cầm này, cũng không nói gì, chỉ giúp ông để gùi lên xe la.
Trong nhà còn có một con lợn đen, vốn nuôi hai con, lúc Lưu Trang thành thân, Lưu gia giết một con làm tiệc. Lưu a ma ngẩn người nhìn chuồng lợn, con lợn này không dễ xử lý. Chẳng lẽ chở qua Nhưng nếu không mang qua thì lúc này bán cũng không có lời, trời đang nóng, đồ tể cũng không thích mua lợn, cho nên giá khẳng định là không cao.
Phương Trí Viễn thấy Lưu a ma nhìn chằm chằm vào con lợn liền biết Lưu a ma đang rối rắm điều gì. Phương Trí Viễn đưa ra ý kiến cho Lưu a ma: “Ma ma, hay là chúng ta mang luôn nó lên trấn trên bán” Nói xong, chờ mong nhìn Lưu a ma.
Lưu a ma lại lắc đầu nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn à, chúng ta nên tính cẩn thận. Con lợn này mà nuôi đến cuối năm thì có thể bán thêm được bốn năm trăm đồng tiền, nếu bán ngay thì đồ tể sẽ nhân cơ hội ép giá. Lợn chúng ta tân tân khổ khổ nuôi không thể bán vãi.”
Phương Trí Viễn nghe xong, lại nhìn ánh mắt có chút chờ mong của Lưu a ma liền minh bạch, lão ma ma đây là chuẩn bị mang cả lợn sang đây. Hai năm trước Phương gia còn nuôi mấy con lợn, nhưng Phương Tằng thấy Trần Mặc chăm con đã rất vất vả, nhà bọn họ cũng không cần nuôi lợn để kiếm thêm nên cũng không nuôi, nhưng chuồng lợn thì vẫn có thể sử dụng.
Lúc này Lưu Trang đi tới, nhìn ma ma cậu, lại nhìn con lợn đen, biết tâm tư của ma ma. Nhưng Lưu Trang lại nói: “Ma ma, lần này chúng ta về là để xây nhà, mang lợn về còn phải đi cắt bèo rau, đâu có thời gian nữa. Hơn nữa, chuồng lợn ở nhà đã hai năm không dùng, nếu muốn nuôi chỉ sợ cũng phải sửa chữa lại. Con thấy, chúng ta giết hoặc là bán nó đi, dù sao chúng ta xây nhà cũng phải mua thức ăn mặn, giết thịt rồi ướp muối cũng là một loại thức ăn, giảm tiền mua thịt.”
Lưu a ma thấy cũng đúng, mỗi ngày phải mười người xây nhà, đều là hán tử trưởng thành, ăn rất nhiều, một ngày không có ba bốn cân thịt trên bàn chỉ sợ cũng khó coi, bây giờ thịt lợn đang đắt, tính như thế, một nửa non con lợn thì cho mấy đại hán kia ăn, nửa già thì để cho A Trang và A Viễn bồi bổ, cũng không thiệt tí nào.
Lưu a ma cao hứng, nhưng con lợn này còn phải mang đến Phương gia. Lưu Trang khỏe, cũng không ngại lợn hôi, vào chuồng trói nó lại. Phương Trí Viễn vừa định vào giúp đã thấy Lưu Trang dùng hai tay nhấc con lợn lên, dễ dàng bỏ lên xe.
Phương Trí Viễn vẫn nghe Lưu Trang nói mình rất khỏe, lúc này rốt cuộc biết được Lưu Trang khỏe đến mức độ nào. Một con lợn một hai trăm cân, Lưu Trang nhấc như nhấc giỏi rau. Nếu sức này mà dùng đánh người, được rồi, Phương Trí Viễn quyết định: chúng ta là người văn minh, kiên quyết quân tử động khẩu bất động thủ.
Lưu a ma thấy chuyện trong nhà cơ bản đã giải quyết xong, ngồi lên xe la của Phương Trí Viễn, ba người hai xe đi về Lâm gia thôn.
Phương Tằng và Trần Mặc đã chuẩn bị cơm ngon rượu nồng chiêu đãi Lưu a ma. Lưu a ma vừa đến, Lưu Trang liền dẫn ông đến phòng mà cậu chuẩn bị cho ông. Lưu a ma nhìn Phương Trí Viễn mang thùng lớn đến, lập tức cầm chìa khóa mở khóa, ôm bình gốm ra trước, sau đó tìm chỗ có thể đào trên mặt đất, chuẩn bị làm như ở nhà để cất bạc. Đáng tiếc, lúc Phương Tằng sửa nhà đã lát hết gạch xanh và gỗ lát lên sàn nhà, Lưu a ma muốn tìm một chỗ chôn bình cũng không dễ. Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Ma ma, sàn nhà đều lát gạch xanh, chỉ sợ không đào được, cho dù đào được thì cũng dễ phát hiện, người ta vừa nhìn liền biết bên dưới có gì đó, thế thì khác gì giấu đầu lòi đuôi.”
Lưu a ma ngẫm cũng đúng, nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định. Lưu Trang và Phương Trí Viễn cũng không khuyên nữa, ra ngoài thu dọn đồ, phân loại gia cầm. Lợn thì để trong chuồng nuôi, đợi ngày mai gọi người chuyên giết lợn đến làm thịt. Trần Mặc ôm Tiểu Đoàn Tử đi ra ngoài, Tiểu Đoàn Tử thấy nhiều gia cầm như vậy, lập tức hưng phấn, đung đưa thân mình một bộ muốn xuống dưới chơi. Bây giờ bé còn chưa đứng được, Trần Mặc cũng không chiều bé nên không cho bé xuống. Bé cưng mất hứng, chỉ vào con lợn đen bên Phương Trí Viễn kêu hừ hừ, tuy còn chưa nói được nhưng ý thì rõ ràng là muốn đi chơi với lợn.
Trần Mặc nghĩ lợn hôi, Tiểu Đoàn Tử không tiện đến nên không phản ứng. Tiểu Đoàn Tử bị lời nhiều lần, rốt cuộc mặc kệ, mắt nhỏ nhíu lại, miệng xẹp xuống, lập tức rớt nước (đái ngựa) mắt, bộ dáng cực đáng thương. Lòng Trần Mặc bị khóc mềm nhũn, lập tức không nói gì, nhanh chóng ôm Tiểu Đoàn Tử đi nhìn lợn.
Lúc vừa xuống xe, Phương Trí Viễn muốn bày khí khái nam tử trước mặt Lưu trang, tranh mang lợn xuống. Kết quả là nhấc không nổi, Phương Trí Viễn cảm thấy tự tôn bị tổn thương thật sâu, kết thù với con lợn, nhất định đòi mang nó xuống.
Con lợn đen đáng thương không trêu ai chọc ai, bị nghiêng ngả lảo đảo mang vào chuồng. Phương Trí Viễn mệt thở hổn hển, nghỉ ở bên cạnh, lúc này Tiểu Đoàn Tử đến chuồng lợn, chỉ nhìn còn chưa đủ, muốn sờ sờ.
Trần Mặc nhất định không đồng ý, Phương Trí Viễn nổi ý xấu, bế Tiểu Đoàn Tử từ tay cữu ma hắn.
Tiểu Đoàn Tử nhớ ăn không nhớ đánh, tuy bị Phương Trí Viễn trêu đùa các kiểu, nhưng chỉ cần Phương Trí Viễn dỗ dành bé, bé cũng tốt tính không so đo với Phương Trí Viễn. Vậy nên, Phương Trí Viễn ôm bé, Tiểu Đoàn Tử không hề kháng cự, còn cực kì vui vẻ khiến Phương Trí Viễn bế bé gần lợn đen.
Phương Trí Viễn lại bắt đầu chọc Tiểu Đoàn Tử, nói: “Tiểu Đoàn Tử, mau, gọi ca ca, đệ gọi ca ca, ta liền bế đệ đi nhìn lợn đen. Mau, gọi ca ca. Ca ca, ca ca!” Bắt đầu liên tục tạc pháo.
Tiểu Đoàn Tử choáng váng, đung đưa tay chân bé nhỏ của mình để kháng nghị. Đáng tiếc, Phương Trí Viễn tụng như tụng kinh bên tai Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử nhìn lợn đen, lại nhìn nhìn Phương Trí Viễn, có thể là bị ép phát bực, kêu về phía Trần Mặc: “Ma, ma”.
Trần Mặc đang nhìn Phương Trí Viễn đùa với Tiểu Đoàn Tử, lúc này nghe Tiểu Đoàn Tử gọi anh, tuy rằng chưa “ma” cũng chưa rõ ràng, nhưng vào tai Trần Mặc thì không còn gì rõ hơn, một phen ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, kích động nói: “Tiểu Đoàn Tử, con vừa gọi a ma Con gọi a ma”
Phương Trí Viễn lại buồn bực, rõ ràng hắn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử liền bắt bé gọi ca ca, sao bé con vô ơn này lại học được gọi a ma. Chẳng lẽ đúng là phụ tử liên tâm, hắn chỉ có tác dụng là chất xúc tác Phương Trí Viễn không cam lòng, nhưng nhìn Lưu Trang xa xa, Phương Trí Viễn nghĩ, có lẽ không lâu nữa hắn cũng có thể có một đứa con đáng yêu như Tiểu Đoàn Tử.
Trần Mặc lại là một bộ a ma ngốc, ôm Tiểu Đoàn Tử không ngừng bảo Tiểu Đoàn Tử gọi lại lần nữa, Tiểu Đoàn Tử lại không chịu mở miệng. Nếu Tiểu Đoàn Tử có thể nói, nhất định sẽ ảo não mình vừa ra hang hổ lại vào hang sói, ca ca và a ma nhà bé thực ra đều là hòa thượng, cực giỏi tụng kinh!
**
Zổ: tâm trạng tồi tệ tồi tệ tồi tệ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vậy nên mấy hôm nay edit dở, mọi người thông cảm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.