Chương 1
PhongLuuHoaHoa
13/03/2017
Thế giới này, quốc
gia phân chia lớn lớn nhỏ nhỏ không đồng điều, thậm chí có quốc gia vừa
mới thành lập hôm nay thì hôm sau đã là thuộc địa của quốc gia khác,
chiến tranh, xâm lược, là những thứ luôn tồn tại ở nơi này, kẻ mạnh thì
tồn tại, kẻ yếu thì bị đào thải.
Hòa bình, không có từ hòa bình ở thế giới này, chiến tranh mới là bình thường. Nơi đây, ngươi có thể đối với một quốc gia tuyên chiến, có thể tự do xâm lấn lãnh thổ của kẻ khác chỉ cần ngươi đủ mạnh.
Vương tộc, quý tộc, bình dân là đẳng cấp phân chia của thế giới này.
Vương tộc là tầng lớp thống trị một quốc gia, mà quý tộc là thần tử của vương tộc, là kẻ thuần phục vương tộc.
Bình dân là tầng lớp thấp nhất, đối với vương tộc cùng quý tộc đều phải phục tùng, không phải thôi miên, không phải tẩy não mà đây là hiển nhiên, dù quốc gia chính mình bị xâm chiếm thì cũng không oán hận, tiếp tục làm thần tử của hai giai cấp trên.
Kẻ có thể trở thành Vương tộc lẫn quý tộc không chỉ có thân phận cao quý mà còn phải mang trong mình dòng máu được chúc phúc từ thần linh ban cho thế giới này, những người đó có được năng lượng mà những bình dân không cách nào sở hữu được gọi là Thiên Ân giả.
Tháng giêng Đại Nguyệt năm thứ mười hai, đại tuyết.
Tuyết lớn bao trùm lên rất nhiều địa phương của Đại Nguyệt vương triều, tuyết trắng như dát bạc lên cảnh vật, đẹp không sao tả xiết, thời tiết tuy giá rét nhưng vẫn không ngăn được không khí vui mừng đón năm mới, từng nhà đều treo đèn lồng đỏ.
Hai năm nay đối với Đại Nguyệt vương triều quả thật là một năm đầy sóng gió.
Đầu tiên là việc Nguyệt Quốc bị một quốc gia khác tấn công, rơi vào hoàn cảnh xấu, Vương của Nguyệt Quốc hướng về Dịch Quốc cầu cứu, điều kiện là phải cắt đi hai thành trì lớn cùng với hòa thân, nhưng cho dù được Dịch Quốc tương trợ thì Nguyệt Quốc vẫn phải trả giá thảm trọng nhất, Vương của Nguyệt Quốc bị trọng thương qua đời, hoàng thất điêu linh không xuất ra được một người thừa kế, trải qua tranh đấu giữa các phe phái trong cung đình hiện giờ hoàng thất chỉ còn lại vài vị công chúa, mẫu tộc của Hiếu Văn Vương Hậu tay nắm trọng binh nắm giữ triều cương, ủng lập Hiếu Văn Vương Hậu vị Vương xưng là Hiếu Văn Vương.
Đại Nguyệt vương triều lần đầu xuất hiện Nữ Hoàng.
Nhưng Hiếu Văn Vương lên ngôi không được bao lâu tại một tràng ám sát, trúng tên hấp hối, vì Đại Trưởng công chúa đã được gã sang Hiển Quốc nên bất đắc dĩ lập nhị công chúa lên ngôi, chỉ chờ sang năm vào ngày đầu xuân, đăng cơ thành Vương.
Việc thứ hai chính là việc hòa thân với Dịch Quốc, vốn dĩ Hiển Quốc cùng Nguyệt Quốc hòa thân định ra là nữ nhi thứ hai của Hiếu Văn Vương nhưng Dịch Quốc Quân không hài lòng muốn thay đổi người, người được bọn họ chọn chính là Đại Trưởng công chúa nổi danh xinh đẹp, tài hoa hơn người, sau hôn kì của Đại Trưởng công chúa chính là lễ đăng cơ của nhị công chúa.
Đồn đại nhị công chúa khi vừa mới sinh ra vì Vương Hậu vị người ám toán nên nhị công chúa bị người bắt đi đến năm mười hai tuổi mới được tìm về, vị nhị công chúa này diện mạo xấu xí, tính cách điều ngoa, thân thể lại không tốt thường xuyên đau yếu, lý do nàng ta được chọn làm Vương của Nguyệt Quốc chỉ vì là con gái ruột của Hiếu Văn Vương hơn nữa còn là một Thiên Ân giả, Nguyệt Quốc tuy còn ba vị công chúa nhưng hai trong số đó là còn thứ xuất còn lại một vị lại chỉ vừa tròn bốn tuổi,
Hoàng Cung Nguyệt Quốc, Minh Châu Điện.
Đại Trưởng công chúa Thác Bạc Ngọc ngồi trước gương, nha hoàn Á Phỉ cầm lấy một cây trâm khảm đầy ngọc thạch, cười nhẹ hỏi: "Công chúa, người xem cây trâm cài Hỉ Phúc Vinh Quy này có phải rất hợp với bộ hỉ phục của người hay không".
Trong gương phản chiếu lên hình ảnh của một vị mỹ nhân với sắc đẹp quyến rũ, mị nhân, mắt đen sáng như sao trời, môi đỏ tựa thoa son khiến người muốn nhấm nhấp xem hương vị của nó như thế nào.
Thác Bạc Ngọc nhìn dung nhan của mình dưới sự phụ trợ của trang sức càng phát ra rạng rỡ thì hài lòng gật đầu: "Không tồi, Á Hỉ, tài chọn vật phẩm của ngươi càng ngày càng cao".
Á Hỉ được khen thì mừng rỡ, vội nhẹ đem trâm cài lên mài tóc được búi gọn gàng của chủ tử.
"Công chúa, Dịch Quốc Quốc Chủ thật xem trọng người, sính lễ đưa đến không chỉ quý báu mà còn rất nhiều, nô tỳ đã xem chỉnh chỉnh một trăm ba mươi rương, Dịch Quốc quả không hổ là cường quốc"
Thác Bạc Ngọc mĩm cười không giấu được kiêu ngạo, thấy nô tỳ của mình hâm mộ nhìn một bàn đầy trang sức quý báu, nói: "Hiển nhiên, ngươi không thử xem Dịch Quốc là quốc gia thế nào, chút lễ vật ấy đã là gì, sau này khi ta lên làm Vương Hậu của Dịch Quốc thì vật báu vô giá như thế nhất định nhiều không kể, ngươi cũng không cần tỏ vẻ mừng rỡ quá như thế sẽ tổn hại quốc thể của Nguyệt Quốc chúng ta"
"Vâng, thưa công chúa.......bẩm công chúa, nô tỳ nghe thái giám nói nhị công chúa lại bệnh nặng, có thể sẽ không tham gia được lễ đưa của công chúa"
Thác Bạc Ngọc nghe nô tỳ nhắc về vị muội muội này của mình thì sắc mặt hiện lên tia chán ghét, cho dù là cùng phụ cùng mẫu nhưng đối với nhị muội này cảm tình của nàng còn kém hơn cả ba vị muội muội còn lại, chủ yếu là bọn họ cùng nàng cùng nhau lớn lên từ bé, còn vị nhị muội này chỉ là mới đón về chưa đến một tuần.
Đối với việc nhị muội thay thế nàng trở thành Vương của Nguyệt Quốc Thác Bạc Ngọc không có gì ghen tị, tương phản bởi vì nàng sắp trở thành thê tử của Dịch Quốc Quốc chủ mà may mắn, bởi nếu không phải cô nhị muội này bị đồn đại không tốt thì nàng làm sao có thể có được vận may này, Nguyệt Quốc đối với Dịch Quốc chỉ là một quốc gia bé xíu, cư dân nghèo nàn cho dù trở thành Vương thì sao, sớm muộn cũng bị quốc gia khác thâu tóm.
"Không đến thì không đến, với dung mạo đó nàng ta không đến còn đỡ bị mất mặt trước sứ đoàn của Dịch Quốc" Thác Bạc Ngọc không để ý, cầm lấy một đôi hoa tai bằng ngọc ngắm nghía.
Tĩnh Hòa Điện.
Đất trời mênh mông còn chìm trong đêm tối, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng côn trùng rả rít kiêu.
Một nô tỳ vận tố y thức dậy sớm, hai tay bưng một chậu đầy nước ấm đi trên hành lang dài, rảo từng bước.
Nô tỳ bưng bồn nước rốt cuộc đi đến nội điện, tiến vào sau đại môn, nàng hướng lối đi phía trái viện cất bước. Đi qua hoa viên bị tuyết trắng bao trùm, nô tỳ gõ cửa phòng, được người bên trong cho phép mới đẩy cửa đi vào. Nô tỳ trước đem bồn nước nóng đặt trên giá gỗ, rồi mới đi đến sau bình phong, nhanh chóng liếc nhìn thiếu nữ vẫn đang nằm trên giường, hạ thùy mâu, sắc mặt bình tĩnh nói:
“Công chúa, nước ấm đã mang tới”
Thiếu nữ thản nhiên lên tiếng:
“ Biết, ngươi đi xuống trước đi”
Nô tỳ không dám nhiều lời, nàng cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của thiếu nữ, chỉ mấy ngày nữa thôi, thân phận của thiếu nữ này sẽ thay đổi nghiên trời lệch đất, lời đồn đãi kia nàng cũng có nghe nhưng có một số lời hoàn toàn không ăn khớp chút nào với thiếu nữ, nàng không hiểu vì sao lại bị truyền ra như thế. Nô tỳ lắc đầu đi xuống, khinh thủ khinh cước đi ra ngoài.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình thiếu nữ, nàng mới ngốc vụng từ trên giường ngồi xuống, mất một khắc thời gian mặc quàn áo tử tế và đi giầy, sau mới đi tới chỗ nước ấm nô tỳ đã chuẩn bị tốt.
Thiếu nữ xuyên thấu qua làn nước nhìn đến khuôn mặt cơ hồ có thể vắt ra mỡ, cứ việc đã nhìn đến ba ngày, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Khuôn mặt đã từng vô cùng xinh đẹp, thành thục, lại bị một khuôn mặt heo thay thế, dù là ai cũng không thể ngay lập tức tiếp thu.
Thiếu nữ tên gọi Thác Bạc Tĩnh, phía trước có một thân tỷ tỷ dung mạo như hoa, phía sau có ba vị muội muội cùng phụ khác mẫu, dung mạo cũng như hoa, nếu bản thân thật sự là Thác Bạc Tĩnh thì chắc chắn sẽ bị đả kích đến chết mất.
Thiếu nữ lúc này cũng không phải chân chính Thác Bạc Tĩnh, nàng tại ba ngày trước tỉnh lại, phát hiện mình trở thành Thác Bạc Tĩnh.
Thác Bạc Tĩnh nguyên là con gái thứ hai của Hiếu Văn Vương, nhưng từ nhỏ đã được nuôi ở bên ngoài do chiến loạn, chỉ mới được tìm về hơn một tuần. Đại Trưởng công chúa tức là tỷ tỷ của thân thể này do phải thay thế thân thể này gả cho Dịch Quốc quân nên sau đại hôn ba ngày, thân thể này chính thức đăng điện xưng Vương.
Sờ sờ văn lộ trên trán đã từ trắng biến thành sắc hồng, đây là tiêu chí đặc thù tượng trưng cho vương tộc và quý tộc, người có địa vị trong thượng tầng đều có, bọn họ được cấp thân phận – Thiên Ân giả.
Trong vương tộc và quý tộc cũng không phải ai cũng là Thiên Ân giả nhưng nếu muốn kế thừa tước vị hoặc vương vị thì nhất định phải là Thiên Ân giả, Thác Bạc Tĩnh sở dĩ có thể thay Đại Trưởng công chúa kế thừa Nguyệt Quốc cũng vì nàng năm mười tuổi bỗng nhiên thức tĩnh Thiên Ân giả, mặc dù vào tuổi đó thì cho dù thức tĩnh năng lực cũng thuộc dạng yếu kém, nếu không phải Hiếu văn Vương không còn đứa con nào khác thì vương vị cũng không đến phiên nàng.
Nguyên danh của nàng không gọi Thác Bạc Tĩnh, mà là Trác Văn Tĩnh, nàng sinh ra vào những năm mà trái đất đã tiến vào diệt vong.
Mạt thế xuất hiện từ lúc nào, vì sao lại xuất hiện, ngay cả những người làm công tác nghiên cứu cũng không đi truy tìm đáp án, chỉ có sống sót, tiếp tục tồn tại, bản năng sinh tồn đáng buồn khiến nhân loại kiên cường sống sót trên thế giới này, vì sống còn mà chiến đấu, vì sống còn mà trở nên mạnh mẽ, vì sống còn mà sa đọa, đánh mất đạo đức, vứt bỏ pháp luật, quy tắc duy nhất chính là cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, vì sống còn, có thể trả giá hết thảy. Đây là tận thế.
Đúng vậy, tận thế. Mạt thế là thế giới mà sự sống còn có thể tồn tại, tận thế chính là hoàn toàn kết thúc, toàn bộ thế giới sẽ có một ngày đi đến kết thúc, đó là tận thế.
Nàng không có cha mẹ, hoặc cứ xem như có đi, dù sao thì gen cũng cần có người cung cấp.
Ở mạt thế, nhân loại sinh ra chỉ dùng hai loại phương thức, sinh sản tự nhiên cùng sinh sản trong ống nghiệm. Cách thứ nhất thật sự rất xa xỉ, trong thời mạt thế, mười tháng quả thật quá dài, không ai nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian như vậy chỉ để dựng dục một đứa trẻ, bởi vì thế giới này quá nguy hiểm, cho nên, để có thể sống sót, bọn họ có rất nhiều việc khác cần phải làm.
Do hoàn cảnh và sự xuất hiện của dị thú khiến số lượng nhân loại giảm bớt nhanh chóng, cho nên, vì nhân loại kéo dài, sinh sản trong ống nghiệm không thể không xuất hiện, chỉ cần một tháng là có thể cấp tốc tạo ra trẻ con với chu kỳ sinh trưởng cùng đặc tính giống như người sinh sản tự nhiên. Đây chính là nhân loại hiện tại, không biết ai là cha mẹ của mình, bọn họ ra đời từ sự phối hợp từ các gen có sẵn trong ngân hàng gen.
Không có cái gọi là cha mẹ, càng không có cái gọi là anh chị em, chỉ có nhân loại sinh ra trong cùng một trụ sở, cùng một đợt sản xuất, không biết ở mấy năm sau còn có hay không những nhân loại cùng lúc xuất hiện như thế, bọn họ có lẽ sẽ chết ở trong miệng dị thú, cũng có khả năng bị đồng loại vứt bỏ, sát hại, thói hư tật xấu của nhân loại dù là ở mạt thế cũng chẳng thể biến mất.
Nàng không có tên, cái tên Trác Văn Tĩnh là tự nàng đặt ra, đây là do nàng trong một dịp tình cờ tìm đến một quyển sách mà người viết ra nó tên gọi Trác Văn Tĩnh, nàng cảm thấy so với số thự tự mà người của viện nghiên cứu đặt ra thì tên này hay hơn nhiều, nên nàng quyết định đây là tên của mình.
Mỗi một tân sinh anh nhi được sinh nếu may mắn có được dị năng sẽ được giữ lại còn nếu không có thì nhất định sẽ bị người trong viện nghiên cứu giải quyết, đây là vấn đề sinh tồn họ không cần những người vô dụng.
May mắn, chỉ khi sinh ra vào ngày thứ ba, nàng thức tỉnh dị năng mà còn là dị năng được tôn sùng nhất Hệ Niệm Lực.
Sinh ra với ý niệm bảo hộ căn cứ, với dị năng hệ niệm lực, não bộ được khai phá cực hạn mà còn không ngừng tăng lên, nàng tạo nên rất nhiều vũ khí giúp con người chống lại sự xâm lấn của dị thú, dùng tẫn năng lực bảo hộ những con người trong căn cứ, nhưng cuối cùng thế giới cũng không chống đỡ nỗi, đến bây giờ Trác Văn Tĩnh còn nhớ rõ ngày mà thế giới đi đến kết thúc hoàn toàn, ngày mà con người không còn một chút chống cự, họ kiêu rên trong tuyệt vọng, ngay đến cả dị thú những sinh vật cường hãn thay thế con người trở thành bá chủ của trái đất cũng vẫy vùng trong vô vọng.
Bầu trời không phải xanh thẳm trong vắt, không phải u ám mông lung, cũng chẳng phải sắc đen thâm thúy, mà thẩm thấu một màu đỏ sậm giống như màu của máu khô, mang sắc thái của sự nguyền rủa, là vẻ dữ tợn chỉ có nham thạch nóng chảy, quay cuồng nơi địa ngục mới có, đây chính là bầu trời khi tận thế.
Từ lòng đất truyền đến từng đợt chấn động, đây là điều báo trước cho sụp đổ, ngay cả dị thú cường hãn cũng đã phủ phục trên mặt đất gào rú hoảng hốt, kinh hoảng giống như con chó nhỏ đang sợ hãi, làm sao có thể nhìn ra được chúng đã từng là những kẻ uy phong lẫm lẫm, từng vô cùng khủng bố dữ tợn.
Nàng ngồi trên nơi cao nhất của căn cứ, nhìn thế giới từng bước từng bước hóa tro bụi, cảnh tưởng cuối cùng mà nàng nhìn thấy chính là một màu đỏ rực của lửa.
Thế giới sụp đổ, tận thế là kết thúc của tất cả mọi thứ.
Thác Bạc Tĩnh mở cửa phòng nhìn bầu trời dần dần dâng lên tia sáng, nàng có thể tưởng tượng, màu sắc trong vắt kia nó xinh đẹp nhường nào. Nơi đây là một thế giới mà nàng chưa từng tưởng tượng qua.
Thác Bạc Tĩnh đưa tay về phía ánh rạng đông đang từ từ nhô lên, như muốn nắm lấy nó, khóe miệng nàng nở một nụ cười tươi tắn.
Nơi đây là nhà của nàng.
Hòa bình, không có từ hòa bình ở thế giới này, chiến tranh mới là bình thường. Nơi đây, ngươi có thể đối với một quốc gia tuyên chiến, có thể tự do xâm lấn lãnh thổ của kẻ khác chỉ cần ngươi đủ mạnh.
Vương tộc, quý tộc, bình dân là đẳng cấp phân chia của thế giới này.
Vương tộc là tầng lớp thống trị một quốc gia, mà quý tộc là thần tử của vương tộc, là kẻ thuần phục vương tộc.
Bình dân là tầng lớp thấp nhất, đối với vương tộc cùng quý tộc đều phải phục tùng, không phải thôi miên, không phải tẩy não mà đây là hiển nhiên, dù quốc gia chính mình bị xâm chiếm thì cũng không oán hận, tiếp tục làm thần tử của hai giai cấp trên.
Kẻ có thể trở thành Vương tộc lẫn quý tộc không chỉ có thân phận cao quý mà còn phải mang trong mình dòng máu được chúc phúc từ thần linh ban cho thế giới này, những người đó có được năng lượng mà những bình dân không cách nào sở hữu được gọi là Thiên Ân giả.
Tháng giêng Đại Nguyệt năm thứ mười hai, đại tuyết.
Tuyết lớn bao trùm lên rất nhiều địa phương của Đại Nguyệt vương triều, tuyết trắng như dát bạc lên cảnh vật, đẹp không sao tả xiết, thời tiết tuy giá rét nhưng vẫn không ngăn được không khí vui mừng đón năm mới, từng nhà đều treo đèn lồng đỏ.
Hai năm nay đối với Đại Nguyệt vương triều quả thật là một năm đầy sóng gió.
Đầu tiên là việc Nguyệt Quốc bị một quốc gia khác tấn công, rơi vào hoàn cảnh xấu, Vương của Nguyệt Quốc hướng về Dịch Quốc cầu cứu, điều kiện là phải cắt đi hai thành trì lớn cùng với hòa thân, nhưng cho dù được Dịch Quốc tương trợ thì Nguyệt Quốc vẫn phải trả giá thảm trọng nhất, Vương của Nguyệt Quốc bị trọng thương qua đời, hoàng thất điêu linh không xuất ra được một người thừa kế, trải qua tranh đấu giữa các phe phái trong cung đình hiện giờ hoàng thất chỉ còn lại vài vị công chúa, mẫu tộc của Hiếu Văn Vương Hậu tay nắm trọng binh nắm giữ triều cương, ủng lập Hiếu Văn Vương Hậu vị Vương xưng là Hiếu Văn Vương.
Đại Nguyệt vương triều lần đầu xuất hiện Nữ Hoàng.
Nhưng Hiếu Văn Vương lên ngôi không được bao lâu tại một tràng ám sát, trúng tên hấp hối, vì Đại Trưởng công chúa đã được gã sang Hiển Quốc nên bất đắc dĩ lập nhị công chúa lên ngôi, chỉ chờ sang năm vào ngày đầu xuân, đăng cơ thành Vương.
Việc thứ hai chính là việc hòa thân với Dịch Quốc, vốn dĩ Hiển Quốc cùng Nguyệt Quốc hòa thân định ra là nữ nhi thứ hai của Hiếu Văn Vương nhưng Dịch Quốc Quân không hài lòng muốn thay đổi người, người được bọn họ chọn chính là Đại Trưởng công chúa nổi danh xinh đẹp, tài hoa hơn người, sau hôn kì của Đại Trưởng công chúa chính là lễ đăng cơ của nhị công chúa.
Đồn đại nhị công chúa khi vừa mới sinh ra vì Vương Hậu vị người ám toán nên nhị công chúa bị người bắt đi đến năm mười hai tuổi mới được tìm về, vị nhị công chúa này diện mạo xấu xí, tính cách điều ngoa, thân thể lại không tốt thường xuyên đau yếu, lý do nàng ta được chọn làm Vương của Nguyệt Quốc chỉ vì là con gái ruột của Hiếu Văn Vương hơn nữa còn là một Thiên Ân giả, Nguyệt Quốc tuy còn ba vị công chúa nhưng hai trong số đó là còn thứ xuất còn lại một vị lại chỉ vừa tròn bốn tuổi,
Hoàng Cung Nguyệt Quốc, Minh Châu Điện.
Đại Trưởng công chúa Thác Bạc Ngọc ngồi trước gương, nha hoàn Á Phỉ cầm lấy một cây trâm khảm đầy ngọc thạch, cười nhẹ hỏi: "Công chúa, người xem cây trâm cài Hỉ Phúc Vinh Quy này có phải rất hợp với bộ hỉ phục của người hay không".
Trong gương phản chiếu lên hình ảnh của một vị mỹ nhân với sắc đẹp quyến rũ, mị nhân, mắt đen sáng như sao trời, môi đỏ tựa thoa son khiến người muốn nhấm nhấp xem hương vị của nó như thế nào.
Thác Bạc Ngọc nhìn dung nhan của mình dưới sự phụ trợ của trang sức càng phát ra rạng rỡ thì hài lòng gật đầu: "Không tồi, Á Hỉ, tài chọn vật phẩm của ngươi càng ngày càng cao".
Á Hỉ được khen thì mừng rỡ, vội nhẹ đem trâm cài lên mài tóc được búi gọn gàng của chủ tử.
"Công chúa, Dịch Quốc Quốc Chủ thật xem trọng người, sính lễ đưa đến không chỉ quý báu mà còn rất nhiều, nô tỳ đã xem chỉnh chỉnh một trăm ba mươi rương, Dịch Quốc quả không hổ là cường quốc"
Thác Bạc Ngọc mĩm cười không giấu được kiêu ngạo, thấy nô tỳ của mình hâm mộ nhìn một bàn đầy trang sức quý báu, nói: "Hiển nhiên, ngươi không thử xem Dịch Quốc là quốc gia thế nào, chút lễ vật ấy đã là gì, sau này khi ta lên làm Vương Hậu của Dịch Quốc thì vật báu vô giá như thế nhất định nhiều không kể, ngươi cũng không cần tỏ vẻ mừng rỡ quá như thế sẽ tổn hại quốc thể của Nguyệt Quốc chúng ta"
"Vâng, thưa công chúa.......bẩm công chúa, nô tỳ nghe thái giám nói nhị công chúa lại bệnh nặng, có thể sẽ không tham gia được lễ đưa của công chúa"
Thác Bạc Ngọc nghe nô tỳ nhắc về vị muội muội này của mình thì sắc mặt hiện lên tia chán ghét, cho dù là cùng phụ cùng mẫu nhưng đối với nhị muội này cảm tình của nàng còn kém hơn cả ba vị muội muội còn lại, chủ yếu là bọn họ cùng nàng cùng nhau lớn lên từ bé, còn vị nhị muội này chỉ là mới đón về chưa đến một tuần.
Đối với việc nhị muội thay thế nàng trở thành Vương của Nguyệt Quốc Thác Bạc Ngọc không có gì ghen tị, tương phản bởi vì nàng sắp trở thành thê tử của Dịch Quốc Quốc chủ mà may mắn, bởi nếu không phải cô nhị muội này bị đồn đại không tốt thì nàng làm sao có thể có được vận may này, Nguyệt Quốc đối với Dịch Quốc chỉ là một quốc gia bé xíu, cư dân nghèo nàn cho dù trở thành Vương thì sao, sớm muộn cũng bị quốc gia khác thâu tóm.
"Không đến thì không đến, với dung mạo đó nàng ta không đến còn đỡ bị mất mặt trước sứ đoàn của Dịch Quốc" Thác Bạc Ngọc không để ý, cầm lấy một đôi hoa tai bằng ngọc ngắm nghía.
Tĩnh Hòa Điện.
Đất trời mênh mông còn chìm trong đêm tối, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng côn trùng rả rít kiêu.
Một nô tỳ vận tố y thức dậy sớm, hai tay bưng một chậu đầy nước ấm đi trên hành lang dài, rảo từng bước.
Nô tỳ bưng bồn nước rốt cuộc đi đến nội điện, tiến vào sau đại môn, nàng hướng lối đi phía trái viện cất bước. Đi qua hoa viên bị tuyết trắng bao trùm, nô tỳ gõ cửa phòng, được người bên trong cho phép mới đẩy cửa đi vào. Nô tỳ trước đem bồn nước nóng đặt trên giá gỗ, rồi mới đi đến sau bình phong, nhanh chóng liếc nhìn thiếu nữ vẫn đang nằm trên giường, hạ thùy mâu, sắc mặt bình tĩnh nói:
“Công chúa, nước ấm đã mang tới”
Thiếu nữ thản nhiên lên tiếng:
“ Biết, ngươi đi xuống trước đi”
Nô tỳ không dám nhiều lời, nàng cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của thiếu nữ, chỉ mấy ngày nữa thôi, thân phận của thiếu nữ này sẽ thay đổi nghiên trời lệch đất, lời đồn đãi kia nàng cũng có nghe nhưng có một số lời hoàn toàn không ăn khớp chút nào với thiếu nữ, nàng không hiểu vì sao lại bị truyền ra như thế. Nô tỳ lắc đầu đi xuống, khinh thủ khinh cước đi ra ngoài.
Đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình thiếu nữ, nàng mới ngốc vụng từ trên giường ngồi xuống, mất một khắc thời gian mặc quàn áo tử tế và đi giầy, sau mới đi tới chỗ nước ấm nô tỳ đã chuẩn bị tốt.
Thiếu nữ xuyên thấu qua làn nước nhìn đến khuôn mặt cơ hồ có thể vắt ra mỡ, cứ việc đã nhìn đến ba ngày, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà co rút khóe miệng.
Khuôn mặt đã từng vô cùng xinh đẹp, thành thục, lại bị một khuôn mặt heo thay thế, dù là ai cũng không thể ngay lập tức tiếp thu.
Thiếu nữ tên gọi Thác Bạc Tĩnh, phía trước có một thân tỷ tỷ dung mạo như hoa, phía sau có ba vị muội muội cùng phụ khác mẫu, dung mạo cũng như hoa, nếu bản thân thật sự là Thác Bạc Tĩnh thì chắc chắn sẽ bị đả kích đến chết mất.
Thiếu nữ lúc này cũng không phải chân chính Thác Bạc Tĩnh, nàng tại ba ngày trước tỉnh lại, phát hiện mình trở thành Thác Bạc Tĩnh.
Thác Bạc Tĩnh nguyên là con gái thứ hai của Hiếu Văn Vương, nhưng từ nhỏ đã được nuôi ở bên ngoài do chiến loạn, chỉ mới được tìm về hơn một tuần. Đại Trưởng công chúa tức là tỷ tỷ của thân thể này do phải thay thế thân thể này gả cho Dịch Quốc quân nên sau đại hôn ba ngày, thân thể này chính thức đăng điện xưng Vương.
Sờ sờ văn lộ trên trán đã từ trắng biến thành sắc hồng, đây là tiêu chí đặc thù tượng trưng cho vương tộc và quý tộc, người có địa vị trong thượng tầng đều có, bọn họ được cấp thân phận – Thiên Ân giả.
Trong vương tộc và quý tộc cũng không phải ai cũng là Thiên Ân giả nhưng nếu muốn kế thừa tước vị hoặc vương vị thì nhất định phải là Thiên Ân giả, Thác Bạc Tĩnh sở dĩ có thể thay Đại Trưởng công chúa kế thừa Nguyệt Quốc cũng vì nàng năm mười tuổi bỗng nhiên thức tĩnh Thiên Ân giả, mặc dù vào tuổi đó thì cho dù thức tĩnh năng lực cũng thuộc dạng yếu kém, nếu không phải Hiếu văn Vương không còn đứa con nào khác thì vương vị cũng không đến phiên nàng.
Nguyên danh của nàng không gọi Thác Bạc Tĩnh, mà là Trác Văn Tĩnh, nàng sinh ra vào những năm mà trái đất đã tiến vào diệt vong.
Mạt thế xuất hiện từ lúc nào, vì sao lại xuất hiện, ngay cả những người làm công tác nghiên cứu cũng không đi truy tìm đáp án, chỉ có sống sót, tiếp tục tồn tại, bản năng sinh tồn đáng buồn khiến nhân loại kiên cường sống sót trên thế giới này, vì sống còn mà chiến đấu, vì sống còn mà trở nên mạnh mẽ, vì sống còn mà sa đọa, đánh mất đạo đức, vứt bỏ pháp luật, quy tắc duy nhất chính là cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, vì sống còn, có thể trả giá hết thảy. Đây là tận thế.
Đúng vậy, tận thế. Mạt thế là thế giới mà sự sống còn có thể tồn tại, tận thế chính là hoàn toàn kết thúc, toàn bộ thế giới sẽ có một ngày đi đến kết thúc, đó là tận thế.
Nàng không có cha mẹ, hoặc cứ xem như có đi, dù sao thì gen cũng cần có người cung cấp.
Ở mạt thế, nhân loại sinh ra chỉ dùng hai loại phương thức, sinh sản tự nhiên cùng sinh sản trong ống nghiệm. Cách thứ nhất thật sự rất xa xỉ, trong thời mạt thế, mười tháng quả thật quá dài, không ai nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian như vậy chỉ để dựng dục một đứa trẻ, bởi vì thế giới này quá nguy hiểm, cho nên, để có thể sống sót, bọn họ có rất nhiều việc khác cần phải làm.
Do hoàn cảnh và sự xuất hiện của dị thú khiến số lượng nhân loại giảm bớt nhanh chóng, cho nên, vì nhân loại kéo dài, sinh sản trong ống nghiệm không thể không xuất hiện, chỉ cần một tháng là có thể cấp tốc tạo ra trẻ con với chu kỳ sinh trưởng cùng đặc tính giống như người sinh sản tự nhiên. Đây chính là nhân loại hiện tại, không biết ai là cha mẹ của mình, bọn họ ra đời từ sự phối hợp từ các gen có sẵn trong ngân hàng gen.
Không có cái gọi là cha mẹ, càng không có cái gọi là anh chị em, chỉ có nhân loại sinh ra trong cùng một trụ sở, cùng một đợt sản xuất, không biết ở mấy năm sau còn có hay không những nhân loại cùng lúc xuất hiện như thế, bọn họ có lẽ sẽ chết ở trong miệng dị thú, cũng có khả năng bị đồng loại vứt bỏ, sát hại, thói hư tật xấu của nhân loại dù là ở mạt thế cũng chẳng thể biến mất.
Nàng không có tên, cái tên Trác Văn Tĩnh là tự nàng đặt ra, đây là do nàng trong một dịp tình cờ tìm đến một quyển sách mà người viết ra nó tên gọi Trác Văn Tĩnh, nàng cảm thấy so với số thự tự mà người của viện nghiên cứu đặt ra thì tên này hay hơn nhiều, nên nàng quyết định đây là tên của mình.
Mỗi một tân sinh anh nhi được sinh nếu may mắn có được dị năng sẽ được giữ lại còn nếu không có thì nhất định sẽ bị người trong viện nghiên cứu giải quyết, đây là vấn đề sinh tồn họ không cần những người vô dụng.
May mắn, chỉ khi sinh ra vào ngày thứ ba, nàng thức tỉnh dị năng mà còn là dị năng được tôn sùng nhất Hệ Niệm Lực.
Sinh ra với ý niệm bảo hộ căn cứ, với dị năng hệ niệm lực, não bộ được khai phá cực hạn mà còn không ngừng tăng lên, nàng tạo nên rất nhiều vũ khí giúp con người chống lại sự xâm lấn của dị thú, dùng tẫn năng lực bảo hộ những con người trong căn cứ, nhưng cuối cùng thế giới cũng không chống đỡ nỗi, đến bây giờ Trác Văn Tĩnh còn nhớ rõ ngày mà thế giới đi đến kết thúc hoàn toàn, ngày mà con người không còn một chút chống cự, họ kiêu rên trong tuyệt vọng, ngay đến cả dị thú những sinh vật cường hãn thay thế con người trở thành bá chủ của trái đất cũng vẫy vùng trong vô vọng.
Bầu trời không phải xanh thẳm trong vắt, không phải u ám mông lung, cũng chẳng phải sắc đen thâm thúy, mà thẩm thấu một màu đỏ sậm giống như màu của máu khô, mang sắc thái của sự nguyền rủa, là vẻ dữ tợn chỉ có nham thạch nóng chảy, quay cuồng nơi địa ngục mới có, đây chính là bầu trời khi tận thế.
Từ lòng đất truyền đến từng đợt chấn động, đây là điều báo trước cho sụp đổ, ngay cả dị thú cường hãn cũng đã phủ phục trên mặt đất gào rú hoảng hốt, kinh hoảng giống như con chó nhỏ đang sợ hãi, làm sao có thể nhìn ra được chúng đã từng là những kẻ uy phong lẫm lẫm, từng vô cùng khủng bố dữ tợn.
Nàng ngồi trên nơi cao nhất của căn cứ, nhìn thế giới từng bước từng bước hóa tro bụi, cảnh tưởng cuối cùng mà nàng nhìn thấy chính là một màu đỏ rực của lửa.
Thế giới sụp đổ, tận thế là kết thúc của tất cả mọi thứ.
Thác Bạc Tĩnh mở cửa phòng nhìn bầu trời dần dần dâng lên tia sáng, nàng có thể tưởng tượng, màu sắc trong vắt kia nó xinh đẹp nhường nào. Nơi đây là một thế giới mà nàng chưa từng tưởng tượng qua.
Thác Bạc Tĩnh đưa tay về phía ánh rạng đông đang từ từ nhô lên, như muốn nắm lấy nó, khóe miệng nàng nở một nụ cười tươi tắn.
Nơi đây là nhà của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.