Dị Giới

Chương 2

PhongLuuHoaHoa

14/03/2017

Thác Bạc Ngọc dung mạo sắc sảo được một thân hỉ phục đỏ tươi sang quý phụ trợ càng tôn thêm nhan sắc, khiến cho không ích quan viên tuổi trẻ của Nguyệt quốc bị sắc đẹp của nàng làm ngẩn ngơ.

Hiếu Văn Vương uy nghiêm ngồi trên Vương tọa, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ bệnh trạng đôi mắt lạnh lùng đầy úy khí khi nhìn thấy Thác Bạc Ngọc thì ánh mắt trở nên từ ái nhìn Trưởng công chúa của mình ung dung hoa quý bước vào từ chính điện, đối với đại nữ nhi bà vô cùng hài lòng không chỉ dung mạo tương tự bà mà ngay cả khí chất cao quý kia cũng không hề kém cạnh, nhưng lại tăng thêm vẻ thanh xuân tươi mát.

Đối với việc gả Thác Bạc Ngọc cho Dịch quốc chủ bà tuy có hơi luyến tiếc nhưng vẫn biết làm vậy là tốt cho nữ nhi, Dịch quốc binh hùng tướng mạnh, nữ nhi nàng gả qua có thể có được cuộc sống an ổn giữa thời loạn thế này.

Thực chất nếu không phải mẫu thân của Dịch quốc chủ là muội muội của phu quân nàng thì Nguyệt quốc nho nhỏ sao có thể đáp lên Dịch quốc hùng mạnh như vậy.

"Đứng lên đi, nữ nhi của ta, từ hôm nay con chính là đại diện cho Nguyệt quốc, đừng làm cô cô của con thất vọng"

"Vâng, thưa nữ vương"

Thác Bạc Ngọc làm một lễ trịnh trọng cho Thác Bạc Văn, mới đứng dậy xoay người mang theo một hàng dài cung tỳ thái giám bước về xe hoa long trọng của Dịch quốc, mỗi bước của nàng điều có quan viên binh lính phũ phục làm đại lễ quỳ hô.

Xe hoa từ từ rời khỏi vương thành của Nguyệt quốc, dân chúng hai bên đường không chỉ tung hô mà còn văng hoa khắp nơi, pháo đốt vang dội cả vương thành để bày tỏ sự tôn kính của mình dành cho Đại trưởng công chúa, khung cảnh muốn có bấy nhiêu long trọng thì có bấy nhiêu, trong lòng bọn họ hiện tại chỉ có Đại trưởng công chúa vì quốc gia mà gả nơi Dịch quốc xa xôi, hoàn toàn không hề nhớ đến nhị công chúa vừa được đón về và sắp đăng cơ vị Vương.

Tĩnh điện, Thác Bạc Tĩnh nghe tiêng hô rung trời bên ngoài, mày liễu khẽ nhíu, thái giám đứng kế bên vẫn còn cầm một cuộn thẻ tre oang oang đọc, một loạt thức ăn được kê lên, vi cá, nhân sâm, tổ yên....vô số thức ăn sang quý được bưng lên bày tràn cả một bàn.

Thái giám sau khi đọc xong chừng mười mấy món ăn, mới cung kính nói: "Bẩm nhị công chúa, đồ ăn trưa đã dọn xong, thỉnh chậm dùng".

Thác Bạc Tĩnh nhìn trên bàn sắc hương vị cầu toàn, cơn đói bụng cũng dâng lên, một nô tỳ dâng lên một ly trà khai vị.

Nghe thấy hương khí của trà xanh mùi vị tươi mới, Thác Bạc Tĩnh miễn cưỡng áp chế cơn đói, cầm lấy ly trà nhắm mắt hít sâu, sau đó mới đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một hơi, biểu tình thư sướng hiển lộ rõ ràng trên mặt nàng.

"Trà ngon!" Thác Bạc Tĩnh cảm thấy mỹ mãn thở dài. Uống hơn hai mươi mấy năm nước của tận thể, loại nước đắng nghét pha lẫn mùi hôi thúi của bùn đất còn có mang theo bệnh độc, ly trà này có thể sánh với quỳnh tương ngọc dịch.

Hừ, bất quá là một ly trà kém hàng, Đại công chúa điều không thèm dùng để súc miệng, quả nhiên là được nuôi dưỡng ngoài cung, không có một chút phong phạm của hoàng gia. Tiểu nô tỳ ánh mắt rõ ràng mang theo khinh bỉ. Nàng rõ ràng là nô tỳ hầu hạ của Đại trưởng công chúa nếu không phải bị bệnh mà bõ lỡ cuộc tuyển chọn nô tỳ xuất giá cùng Đại trưởng công chúa thì sao lại phải chuyển qua hầu hạ nhị công chúa, nhìn thấy nô tỳ được chọn đi cùng Đại công chúa người nào người nấy điều vẻ mặt phấn khởi, quần áo trên người điều đổi một bộ mới, trang sức cũng nhiều hơn bình thường, trong lòng tiểu nô tỳ tự nhiên nghẹn một bụng khí.

Địa vị của Thác Bạc Tĩnh hiện tại tuy đã được định là người thừa kế Nguyệt quốc nhưng trong cung lâu nay vẫn lấy trưởng công chúa, tam công chúa cùng tứ công chúa đứng đầu, nhị công chúa từ nhân gian mang về như Thác Bạc Tĩnh hiển nhiên không hề được tôn trọng mấy.

Hơn nữa lúc mang về Thác Bạc Tĩnh bộ dáng nghèo túng, nên không ích thái giám nô tỳ điều không thấy được vị công chúa này có chút phong phạm hoàng gia nào.

Sau khi uống xong một ly trà đến thấy đáy, Thác Bạc Tĩnh mới đưa ánh mắt sáng quắc nhìn về một bàn cao lương mỹ vị trước mặt, ánh mắt hiện lên tia sáng xanh trong mắt toàn đày đói khát.

Thác Bạc Tĩnh đưa tay lấy đến một bát cháo tổ yến gần nàng nhất, thổi thổi mấy hơi, không dùng thìa trực tiếp bưng bát đổ vào miệng, cổ họng hoạt động liên tục. Thật mềm! Thật ngọt! Đây là mùi vị của thức ăn bình thường sao, thật không ngờ sinh thời nàng còn có khả năng ăn đến thực vật ngon miệng như vậy.

Ực, Ực, Ực, trong chốc lát bát cháo nhìn thấy đáy, thái giám cùng nô tỳ vây quanh điều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mặt. Này vị nhị công chúa này ăn uống cũng quá thô lỗ đi, thật giống như quỷ chết đói.

Ăn xong bát cháo, Thác Bạc Tĩnh cầm lấy đũa hướng về những dĩa thức ăn trên bàn, tốc độ dùng đũa của nàng nhanh đến khiến nô tỳ thái giám hoa cả mắt chỉ trong chớp mắt thức ăn trên bàn đã biến mất hơn phân nữa. Vị nô tỳ vừa rồi bưng nước trà cho Thác Bạc Tĩnh nhìn như thế trong mắt càng hiện lên xem thường.

Thác Bạc Tĩnh đối với cái nhìn của người bên ngoài về nàng hoàn toàn không để ý, cái gì lễ nghi, cái gì phong phạm, gặp quỷ đi, tận thế ai còn quan tâm đến những thứ đó, mồm to ăn uống, cố nhét thực vật càng nhanh càng tốt vào bụng mới là chính đạo, không thì chỉ một lát lơi là sẽ bị người khác đoạt thực vật, bị dị thú thú cơ cắn chết.

Một bàn tràn đầy thức ăn bị Thác Bạc Tĩnh chén sạch sẽ, nhìn tô dĩa bóng loang trên bàn, mọi người càng không thể tin được, nhị công chúa chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi sau lại có thể nhét từng ấy thực vật.

Thác Bạc Tĩnh tiếp nhận ly trà súc miệng của nô tỳ đưa lên, một hơi uống cạn sạch trước ánh mắt kinh ngạc của nô tỳ.

"Ngươi tên gì"

Tiểu nô tỳ đang cúi đầu đứng dọn thức ăn trên bàn cùng nhóm nô tỳ nghe tiếng nghi hoặc ngẩn đầu lên, thì nhìn thấy nhị công chúa đang nhìn mình, tiếng nói thanh lãnh vừa rồi hiển nhiên là nhị công chúa.

"Bẩm bô tỳ gọi Minh hoàng" Tuy nghi hoặc vì sao vị nhị công chúa này lại quan tâm mình nhưng tiểu nô tỳ cũng miễn cưỡng quỳ xuống hành lễ, báo danh.



"Kéo nàng xuống đánh hai mươi trượng" Thác Bạc Tĩnh dùng ngón tay mập mập của mình chỉ ngay Minh hoàng.

Tất cả mọi người điều sững sờ nhìn vị nhị công chúa vẫn đang ung dung ngồi trên ghế, trong một lúc hoàn toàn không thể lý giải được ý tứ của vị nhị công chúa này.

Minh hoàng phản ứng nhanh nhất, ánh mắt trợn to tức giận, nóng vội cãi lại: "Nhị...nhị công chúa, người vì sao phải dùng hình với nô tỳ".

Thác Bạc Tĩnh nghiêng đầu giống như không nghe hiểu ý của Minh hoàng, thấy không người nào làm theo lệnh của mình thì nhíu mày lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Không nghe rõ sao, hay muốn tất cả cũng chịu phạt".

Giọng nói lạnh lẽo khiến nô tỳ lẫn thái giám còn trong phòng run rẩy, không tự giác quỳ xuống xin tha, có thái giám nhanh trí vội đên bên nô tỳ Minh hoàng kéo nàng ta ra ngoài.

"A!..A! buông ta ra, buông ta ra, nhị công chúa dù người có là nhị công chúa cũng không thể tùy tiện đánh người, nô tỳ là người của Đại công chúa" Minh hoàng cực lực giãy dụa, cố sức đẩy ra hai tên thái giám đang lôi kéo mình, liều màng hướng về phía Thác Bạc Tĩnh phóng đi, "Nhị công chúa người không thể...nô tỳ là người của đại công chúa"

Nàng từng là nô tỳ đắc lực bên cạnh Đại công chúa, kẻ nào trong cung mà không đối với nàng mấy phần có lễ, đối với nhị công chúa nàng điều không xem vào mắt, hơn nữa Đại công chúa làm người ôn hòa có khi nào từng bị người nhục nhã như thế đâu, nhất thời bị tức đến đầu muốn choáng.

Thác Bạc Tĩnh bị sảo phiền lòng, khí nóng bốc lên, thuận tay có ly trà trên tay nàng quăng mạnh xuống đất, mảnh vỡ của ly trà văng lên khắp nơi có mảnh văng trúng trên mặt của Minh hoàng, cắt ra một đạo vết máu.

"Muốn liều mạng cùng ta, Minh hoàng hiện tại ngươi đã quên, nơi này là đâu, là Tĩnh điện của Thác Bạc Tĩnh ta, chứ không phải Minh Châu điện của Đại trưởng công chúa, ngươi đang đứng trên đất của ta mà không phải ở đoàn đưa dâu của Đại công chúa, cho là ta không thấy ánh mắt khinh thường vừa rồi của ngươi sao, một nô tỳ xuất thân bình dẫn lại dám dùng ánh mắt bất kính như vậy nhìn một Thần Ân giả, chỉ điều đó thôi ta có thể lấy mạng của người, móc ánh mắt của ngươi, treo xác ngươi ngoài tường thành, bình dân bất kính với Thần Ân giả là tội chết, ta chỉ lấy ba mươi trượng phạt ngươi đã là nhìn mặt mũi của Đại trưởng công chúa lưu lại, đừng làm cho ta dùng pháp xử ngươi".

Minh Hoàng bị ánh mắt lạnh lẽo băng hàn kia nhìn đến tức thì cả người lạnh lẽo, lời nói của Thác Bạc Tĩnh như căn gai nhọn đâm thẳng vào lòng, nàng vì khó chịu mà quên mất điều quan trọng, người đứng trước mặt nàng không chỉ mang địa vị nhị công chúa của Nguyệt quốc mà còn là một vị Thần Ân giả, mang lòng khinh thường đối với một Thần Ân giả chính là tội chết, hơn nữa còn không toàn thây, đó là cấp bậc sâm nghiêm từ mấy trăm năm, không bình dân nào dám vi phạm.

"Công...công...chúa..nô...nô tỳ biết tội, cầu người tha thứ" Minh hoàng run rẩy quỳ xuống, lấp bấp nói không nên lời, ngay đến cả vết thương trên mặt cũng không dám để ý đến, nếu việc nàng có lòng khinh thường một Thần Ân giả bị truyền ra ngoài thì không đợi nhị công chúa xử tử, Hiếu Văn Vương cùng những quý tộc kia cũng không tha cho nàng, không chỉ nàng mà còn già trẻ lớn bé trong nhà điều không thoát khỏi.

Thác bạc Tĩnh không nhìn đến Minh hoàng đang quỳ dưới chân vươn tay về phía một nô tỳ đang quỳ gần nàng nhất, lãnh đãm mở miệng: "Trà".

Nô tỳ không dám chậm trễ bật dậy đi rót một ly trà nóng cho Thác Bạc Tĩnh.

Cả điện điều lặng ngắt, không ai dám động đậy, chỉ phũ phục quỳ, chờ đợi Thác Bạc Tĩnh lên tiếng.

Uống hết một ly trà, Thác Bạc Tĩnh nhìn thái giám nô tỳ đang quỳ dưới đất khẽ hừ lạnh một tiếng, chậm rì rì nói: "Đi gọi tất cả người hầu ở trong viện lại đây".

Một thái giám quỳ ở ngoài cùng vội đứng dậy chạy ra bên ngoài, chỉ trong chốc lát trước sân nội điện đứng chỉnh tề hơn hai mươi người, tất cả điều kính cẩn quỳ xuống.

"Bổn công chúa hôm nay gọi các ngươi đến đây chính là muốn nói cho các ngươi biết, mặc kệ các ngươi trước đây là nô tỳ hầu hạ ai, đã đến cung của bổn công chúa thì thuộc quyền quản lý của ta, kẻ nào tâm sinh hai lòng, phản phúc, lừa dối, thì đại hình không buông ha, ngược lại kẻ trung tâm, thật lòng thì bổn công chúa quyết không bạc đãi"

Thác Bạc Tĩnh tùy tay chỉ hai thái giám nói: "Đem kẻ kia lại đây".

Hai thái giám không dám chậm trễ vội xách Minh Hoàng còn đang run rẩy quỳ trong phòng ra ngoài.

"Nhìn thấy không, nữ tỳ này đến nơi này của ta còn luôn mồm nhắc đến Đại trưởng công chúa, lấy Đại trưởng công chúa đến để diệu võ giương oai, bổn cung hôm nay lấy tên điêu nô này ra để dạy dỗ, hy vọng các ngươi không phạm xuất sai lầm ngu xuẩn như vậy, nơi này là Tĩnh điện, chủ nhân của nơi này là ta, Thác Bạc Tĩnh".

Thác Bạc Tĩnh nói xong, chỉ huy hai tên nô tài lấy mộc côn, ép Minh Hoàng nằm sấp, thẳng tay đánh ba mươi trượng.

"Đứng xem xem, kẻ có ý vượt bổn phận ở Tĩnh điện có kết cục thế nào, nhìn và nhớ, đây là lời cảnh cáo của bổn công chúa".

Nhóm nô tỳ thái giám vẻ mặt kinh sợ nhìn mộc côn từng cái từng cái nện xuống người Minh Hoàng, xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết là tiếng da thịt bị mộc côn đánh xuống, chỉ hơn mười trượng thì trên chiếc váy màu xanh lục nhuộm đầy máu.

Thác Bạc Tĩnh đi vào trong phòng , thoải mái tọa lên ghế quý phi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Minh Hoàng chịu phạt đủ hai mươi trượng.

Hai mươi trượng đối với một thiếu nữ tay yếu chân mềm thì quả thật muốn nữa cái mạng của nàng, thái giám đánh đến tay run rẩy mới đánh xong hai mươi trượng, Minh Hoàng chỉ còn thoi thóp thở.

"Dẫn người xuống, sống chết do mệnh của nàng ta" Thác Bạc Tĩnh biết bản thân địa vị xấu hổ nếu không ngay từ đầu biểu hiện cứng rắn thì nhất định sau này nữa bước cũng khó đi.

Phất phất tay cho toàn bộ nô tỳ thái giám lui xuống, sau khi cánh cửa phòng đóng lại Thác Bạc Tĩnh đi đến chiếc gương to nhìn bản thân trong gương, thân thể này sức khỏe yếu không phải nói, trọng lượng cơ thể đã vượt quá mức cho phép, trong đầu diễn tập lại một chế độ giảm cân nhanh chóng.



Một giọng nói đột ngột vang lên trong đầu: "Chủ nhân".

Thác Bạc Tĩnh kinh ngạc khi nghe giọng nói quen thuộc, "Quản lý giả"

“Vâng, thưa chủ nhân.” Thanh âm thanh lãnh không thuộc của con người vang lên.

Ích người biết được bí mật của Hệ niệm lực, đó là não bộ của họ được khai phá hết cỡ sau đó tạo thành một lĩnh vực, trong lĩnh vực này sẽ xuất hiện ý thức riêng của mình tạo thành một biển hải thức có thể lưu trữ bất kì tài liệu nào. Tại lĩnh vực này khả năng trí óc của người được đề lên vô tận, không chỉ khả năng tính toán cùng lưu trữ, lĩnh vực còn có năng lực trợ giúp chủ nhân phân tích thông qua chức năng tiếp nhận phản ứng từ năm giác quan như chức năng của đại não, sau đó tiến hành phân tích đáp lại, thậm chí đến một mức độ nào đó nó còn có thể tạo ra sóng xung kích, thành lập thành khả năng chiến đấu của Hệ niệm lực.

“Quản lý giả, ta đã sớm gọi ngươi nhưng tại sao ngươi không trả lời".

"Chủ nhân, xé rách thời không dẫn đến rối loạn biển ý thức, nếu tiếp tục chống đỡ hoạt động, trí não của người sẽ dẫn đến tê liệt có khả năng 80% trở thành nhược trí"

"Ta cần người kiểm tra cơ thể này cùng các chỉ số thông thường của nó" Thác Bạc Tĩnh đối với cơ thể này là không hài lòng, nhưng dù sao hiện tại nó cũng là của nàng, không còn cách nào đành tích cực cải tạo nó.

Phượng Quan Điện, trong tẩm điển, trên chiếc giường lớn màu vàng lợt, một người phụ nữ trung niên tựa vào gối đầu lắng nghe một tên thái giám quỳ bên dưới bẩm báo.

"Nhị công chúa còn nói, đây là Tĩnh điện không phải Minh Châu điện của Đại trưởng công chúa...."

Thác Bạc Văn càng nghe càng nhíu mày, gương mặt tuy đã trải qua năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà là một mỹ nhân, hiện tại do sức khỏe liên tục đi xuống, làn da xanh xao, ánh mắt đục ngầu không còn thần thái sáng lạn như lúc trước nhưng uy nghiêm vẫn còn tại, khi nghe đến nô tỳ Minh Hoàng vị phạt hai mươi trượng đầu mày anh khí nhăn chặt lại.

Đuổi đi thái giám, Thác Bạc Văn khẽ thở dài, nói với nữ quan đang cầm chén thuốc kế bên bà, "A Mộc, ngươi nói xem đứa nhỏ này tính tình sao lại lớn đến vậy, rõ ràng các tỷ muội của nó điều là ôn văn, nhược thủy".

Nữ quan gọi A Mộc vốn là nô tỳ cận thân của Thác Bạc Văn khi bà vừa được tặng vào cung, nơi đây không có tuyển tú, nữ nhân điều thông qua con đường đưa tặng hoặc do cướp đoạt.

"Nữ vương, người không cần quá lo lắng, nhị công chúa sinh hoạt tại bên ngoài nhất thời không thích ứng được, qua một thời gian là tốt rồi" A Mộc cười cười an ủi, cảm thấy nhiệt độ của chén thuốc vừa đủ, bà nâng lên đưa chén thuốc cho Hiếu Văn Vương.

Thác Bạc Văn thở dài, tiếp nhận chén thuốc, thâm tâm bà đối với nữ nhi này vẫn có phần áy náy, nhưng một bên là nữ nhi nuôi bên mình yêu thương mười mấy năm, một bên lại là nữ nhi thất lạc không hề có tiếp xúc, bên nặng bên nhẹ điều tỏ rõ, bởi thế khi lời đồn về nhị công chúa xuất hiện bà tuy biết trong đó có ẩn tình nhưng vẫn không ngăn cản, bà hiểu nhị công chúa so với Dịch quốc hoàn toàn không xứng đôi.

--- ------ ------ ------ -----0.0---- ------ --------

"Báo!___ ___, bẩm Vương thượng, đội ngũ đưa dâu của Nguyệt Quốc đã tiến vào Minh thành, chuẩn bị dùng thuyền để rút ngắn hành trình"

Trên án thư, một nam tử đang ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt đặt một quyển thẻ tre lớn, bên trên là chi chít hàng chữ, nam tử đang cầm bút viết gì đó lên thẻ tre, hai bên là tỳ nữ đang cầm một cây quạt lông vũ to phẩy nhẹ.

Mái tóc màu đen một phần được buộc vào ngọc quan, một phần xõa dài đến thắt lưng, gương mặt với đường nét cuồng dã bất kham là loại hình nguy hiểm khiến nữ nhân si mê, chỉ đơn giản là động tác viết chữ, cũng có thể tỏa ra nét bá đạo tuyệt luân không gì sánh kịp.

Cả người của nam tử toát ra khí khái và bá khí của vương, hắn vận một thân huyền sắc cẩm bào thiêu phi long cửu trảo càng tăng thêm sức quyến rũ khiến người thần phục, đây là một kẻ thượng vị trời sinh.

"Lui đi"

Giọng nói trầm khàn đặc trưng của nam tử, nhưng lại mang theo hơi thở cường thế. Lôi Lân đọc lại hàng chữ vừa phê, xác định không còn gì sai sót mới đem cuộn thẻ tre ném cho thái giám đang đứng gần đó, bản thân lấy một ly trà mở nắp uống một hơi, không giống danh nhân phẩm trà linh tinh, hắn chỉ xem đó là thứ nước giải cơn khát trong cổ họng hắn.

"Thất đệ, việc tiếp kiến vị biểu muội này giao cho đệ, đừng để mẫu thân phiền lòng" Lôi Lân để ly trà lên bàn nhìn về phía nam tử từ nãy giờ vẫn đang ngồi chơi cờ một mình bên cửa sổ.

Nam tử là đệ đệ ruột của Dịch quốc chủ, sau khi Dịch quốc chủ lên ngôi, thì những người huynh đệ cạnh tranh ngôi báu với hắn kẻ bị lưu đày, kẻ bị chém, hoàng thất hiện tại chỉ còn có hai huynh đệ ruột thịt bọn họ, nam tử này chính là thất vương gia Lôi Dương.

Lôi Dương khẽ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không quá tuấn mỹ, đôi môi mỏng hơi mím, có cảm giác trầm mặc ít lời không quen ngôn từ, mắt màu đen bình tĩnh thâm thúy như màn đêm, sống lưng thẳng tắp tăng thêm vẻ kiên định, so với Lôi Lân toát lên vẻ cuồng đại tự mãn, Lôi Dương khiến người khác cảm thấy một thân chính khí, cương trực.

"Thần đệ tuân lệnh!"

Lôi Dương đối với cô biểu muội này cũng không có quá nhiều chú ý, nếu không phải mẫu thân ba lần bảy lượt tưởng nhớ Nguyệt quốc, hơn nữa còn ra mặt cầu tình thì bọn họ đối với Nguyệt quốc có diệt quốc hay không hoàn không quan tâm, nữ nhân của vương huynh không đến trăm thì cùng có cả chục tăng thêm một người cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nữ nhân này yên phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook