Quyển 3 - Chương 102: Binh lính cuối cùng
Lý Bố Y
25/03/2013
Ba Đặc thành ở phía nam Hỏa Vân đế quốc, chỉ đứng sau cứ điểm quan trọng là pháo đài La Lan. Mười năm trước, đại quân A Tư Mạn đánh sâu vào Hỏa Vân đế quốc, đánh tới Yến Vân thành của Hỏa Vân đế quốc. Sau khi chiến tranh kết thúc, Hỏa Vân đế quốc đầu tư người và của, toàn diện tăng cường sức phòng thủ của Ba Đặc thành, đồng thời điều động tinh binh đóng quân ở đó, đảm bảo cho dù có bị đại quân A Tư Mạn đột kích, thành vệ quân của Ba Đặc thành vẫn thủ vững để đợi viện binh.
Cách Lâm chính là trong lúc đó đi tới Ba Đặc thành đảm nhiệm chức vụ thành thủ tướng quân. Rất khác với nhiều tướng lãnh đế quốc, Cách Lâm xuất thân từ bình dân, từ một binh lính mà đi lên vị trí tướng quân, hắn hoàn toàn dựa vào chiến công của bản thân mà thăng tiến. Đánh một trận tại Yến Vân thành, hắn cũng là một trong những tướng lãnh đi theo Viêm Thiên phá địch. Cách Lâm tính tình cương nghị, tác phong thận trọng, đã trực tiếp tham gia những trận đánh ác liệt, cho nên được Viêm Thiên đề cử tới Ba Đặc thành giữ chức thành thủ tướng quân.
Giờ phút này đứng ở trên tường thành Ba Đặc thành, trong lòng vị danh tướng quân đội đế quốc lại dâng lên cảm giác bi thương, anh hùng mạt lộ. Hắn là một người từ trong sống chết đi ra, tử vong đối với hắn mà nói đã không còn gì đáng sợ. Loại bi thương này đến từ việc thân vương Ước Sắt Phu làm phản, đến từ việc Ba Đặc thành gặp khốn cảnh, không ai cứu giúp. Đối với một người quân nhân mà nói, thống khổ nhất chính là trở mắt nhìn địch nhân giẫm đạp gót sắt lướt qua trận địa của mình, chà đạp lên quốc thổ cùng dân chúng ở phía sau.
Trong thành, ngoài thành đều là thi thể binh lính. Một đội binh lính địch đang lui tới trên chiến trường và ở nơi hoang dã phía xa, đem thi thể vận chuyển ra ngoài, sau đó đốt cháy. Còn quân coi giữ bên trong thành cũng đang thu thập thi thể binh lính trên tường thành, tập trung lại một chỗ trống trải để xử lý. Hỏa diễm bốc lên cao, dưới ánh hoàng hôn, giống như miệng tử thần, đem đi những tính mạng của các binh lính còn trẻ tuổi, mới trước đó không lâu vẫn còn sống vui vẻ, chỉ để lại tro bụi cùng từng đợt khói nhẹ. Mỗi người bọn họ đều có cha mẹ, vợ con, bạn gái, tình nhân, là những người quan trọng trong gia đình. Nhưng bọn họ lúc này cũng chỉ giống như những tảng đá trên tường thành, chịu sự công kích của các loại vũ khí của quân đội A Tư Mạn, sau khi đã cố gắng thủ thành, đã hóa thành tro bụi tiêu tán.
- Tướng quân, binh lính chết hầu như gần hết, chỉ còn không tới 3000 người. Thật ra vẫn còn hơn 1000 người bị thương. Bên trong thành, đã có 5000 thanh niên báo danh tòng quân, ta đã phát cho bọn họ chiến giáp cùng vũ khí.
Phó tướng Lôi Tư Đặc đi tới bên cạnh Cách Lâm, trầm giọng báo cáo.
- Tốt. Trang bị cho bọn họ rồi đưa bọn họ đến đây đi. Hôm nay địch nhân đã công kích, tạm thời sẽ dừng lại, ngày mai còn phải huyết chiến tiếp.
Cách Lâm gật đầu nói.
- Nhưng thưa tướng quân, bên trong thành đã không còn nhiều lương thảo. Dân chúng đã mấy ngày không có gì ăn rồi.
Lôi Tư Đặc tiếp tục nói.
- Quân lương còn có bao nhiêu?
- Quân lương còn có thể cầm cự ba tháng.
- Vậy mở kho lương phát cho dân chúng chút lương thực đi.
- Việc này…
Lôi Tư Đặc do dự. Đối với quân coi giữ Ba Đặc thành mà nói, số lương thực đó có thể để cho bọn họ kéo dài thời gian thủ thành. Một khi phát cho dân chúng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thời gian thủ thành.
- Cứ theo lời ta nói mà làm đi. Chúng ta không còn bao nhiêu binh lính, giữ lại cũng không có chỗ dùng. Số còn lại đủ giúp chúng ta thủ Ba Đặc thành hơn tháng, tin tưởng lúc đó đế quốc đã có thời gian chuẩn bị.
Cách Lâm cười khổ nói.
Lôi Tư Đặc vâng lệnh rời đi.
“Ta không thể để cho tòa thành này bị ngọn lửa chiến tranh hủy diệt, ta không thể để dân chúng đi theo ta hy sinh. Ta tin tưởng đại quân đế quốc sẽ phải cứu tòa thành thị này. Ta nên vì nó mà giữ lại một phần sinh cơ. Sau khi ta chết, sai hay đúng hãy để những người khác mặc tình phán xét, lịch sử sẽ phải đánh giá một cách trung thực những gì ta làm.”
Ba ngày tiếp theo quân đội A Tư Mạn tiếp tục hướng bộ đội thủ thành phát động tấn công mãnh liệt. Gần 2000 quan binh thủ thành vẫn đang thủ vững tại tuyến đầu tiên, thương vong liên tục gia tăng. Đám thanh niên được võ trang vội vàng để tham gia chiến đấu trên tường thành cũng chết và bị thương rất nặng. Hơn nữa Cách Lâm tướng quân cũng bị trúng một mũi tên thân mang trọng thương.
- Quan binh thủ thành còn bao nhiêu người?
Cách Lâm tướng quân cố hết sức gọi Lôi Tư Đặc về rồi hỏi.
- Quan binh còn có 30 người, tân binh mới tổ chức còn có hơn 800 người.
- Sau khi ta chết, ngươi mở thành đầu hàng đi!
Cách Lâm thở hổn hển nói.
- Không, tướng quân!
Lôi Tư Đặc lớn tiếng quát.
- Binh lính sẽ không đồng ý, dân chúng cũng sẽ không đồng ý. Thuộc hạ nguyện cùng dân chúng bên trong thành tử chiến đến cùng!
- Chấp hành mệnh lệnh của ta! Đế quốc sớm muộn gì cũng phải lấy lại Ba Đặc thành. Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ dân chúng chết trận theo chúng ta sao!
Cách Lâm phẫn nộ nói, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Cách Lâm vốn thương lính như con, đối với dân chúng cũng hết sức yêu thương, quan tâm, cho nên tại Ba Đặc thành có được uy vọng cực cao. Đây chính là một nguyên nhân khiến cho mặc dù đại quân A Tư Mạn có hơn 30 vạn binh lính vây thành, Ba Đặc thành vẫn kiên trì được một tháng không bị phá. Bởi vì bất kể là quan binh thủ thành hay là dân chúng đều có quyết tâm cùng dũng khí sống chết cùng thành. Hiện tại Cách Lâm tướng quân lại ra lệnh mở thành đầu hàng, Lôi Tư Đặc nhất thời khó có thể chấp nhận.
- Đi thôi. Ra lệnh cho tất cả tân binh cời quân trang, quay về nhà mình đi.
Cách Lâm tướng quân hạ một mệnh lệnh cuối cùng trong đời hắn.
Đế quốc lịch ngày 20 tháng 7 năm 753, quân thủ thành của Ba Đặc thành thôi không chống cự, mở thành đầu hàng. Khi cửa thành chậm rãi mở ra, thành thị này đã khiến cho vô số binh lính A Tư Mạn ngậm hờn, rốt cuộc hướng về phía địch nhân dâng lên đầu lâu cao quý của mình.
Thống lĩnh hữu lộ quân, Lan Đốn tướng quân mang theo nụ cười chiến thắng cùng quân đội đi tới phía trước, chuẩn bị tiếp nhận sự đầu hàng của quân thủ thành Ba Đặc thành. Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, đi ra khỏi cửa thành chỉ có mười mấy tên quan binh. Đi ở đằng trước chính là một gã tướng quân, theo sau có bốn người nâng một cái cáng, những binh linh còn lại theo ở phía sau. Trên cáng là một người ăn mặc quân chỉnh tề, đang nằm. Trên mặt những binh lính đi ra, tuyệt không hề thấy một sự uể oải, cùng thống khổ về sự thất bại, gương mặt mỗi người đều rất bình tĩnh.
Cách mấy chục thước, Lôi Tư Đặc vẫy tay ra hiệu cho mọi người ở phía sau dừng lại, đi tới trước mặt Lan Đốn tướng quân.
- Tướng quân, chúng ta tuân theo mệnh lệnh khi còn sống của Cách Lâm tướng quân, mở cửa thành đầu hàng. Tướng quân trước khi chết lưu lại câu di ngôn cuối cùng: “Ba Đặc thành thất thủ, ta sau khi chết không còn mặt mũi nào gặp lại ông trời. Các ngươi đem ta đặt ở trên cáng, đưa ta ra khỏi thành. Nếu tướng lãnh quân địch vẫn chưa hết hận, có thể dùng thi thể của ta mà trút hận. Nhưng không nên tổn thương tới dân chúng bên trong thành. Chiến tranh dù sao cũng là chuyện của quân nhân.”
- Thanh niên thủ thành đều bị tướng quân đuổi về gia đình. Ba mươi người chúng ta là những binh lính cuối cùng của Ba Đặc thành, sau khi chúng ta chết, thành thị này không nên có máu người chảy xuống nữa.
Lôi Lạc nói xong dùng đao tự vẫn. 29 binh lính phía sau hắn cũng đồng thời giơ đao, kiếm trong tay tự sát.
Lan Đốn tướng quân nhìn một màn trước mặt, thật lâu cũng không có nói gì.
- Truyền quân lệnh của ta, vào thành không được nhiễu loạn dân chúng! Đồng thời đem Cách Lâm tướng quân cùng 30 người này hậu táng!
Cuộc chiến Ba Đặc thành, Cách Lâm tướng quân cùng ba vạn quân thủ thành, dưới tình huống bị cô lập không ai giúp đỡ, tử thủ thành trì một tháng lẻ ba ngày, thành thủ tướng quân Cách Lâm cùng toàn bộ binh lính anh dũng hy sinh. Trận chiến này quân đội A Tư Mạn cũng tổn thất thảm trọng, gần 6 vạn người.
Ba Đặc thành mặc dù rơi vào tay địch, nhưng “những binh lính cuối cùng của Ba Đặc thành”, những cái tên bi tráng này lại vĩnh vĩnh được ghi nhớ trong sách sử của Hỏa Vân đế quốc.
Cách Lâm chính là trong lúc đó đi tới Ba Đặc thành đảm nhiệm chức vụ thành thủ tướng quân. Rất khác với nhiều tướng lãnh đế quốc, Cách Lâm xuất thân từ bình dân, từ một binh lính mà đi lên vị trí tướng quân, hắn hoàn toàn dựa vào chiến công của bản thân mà thăng tiến. Đánh một trận tại Yến Vân thành, hắn cũng là một trong những tướng lãnh đi theo Viêm Thiên phá địch. Cách Lâm tính tình cương nghị, tác phong thận trọng, đã trực tiếp tham gia những trận đánh ác liệt, cho nên được Viêm Thiên đề cử tới Ba Đặc thành giữ chức thành thủ tướng quân.
Giờ phút này đứng ở trên tường thành Ba Đặc thành, trong lòng vị danh tướng quân đội đế quốc lại dâng lên cảm giác bi thương, anh hùng mạt lộ. Hắn là một người từ trong sống chết đi ra, tử vong đối với hắn mà nói đã không còn gì đáng sợ. Loại bi thương này đến từ việc thân vương Ước Sắt Phu làm phản, đến từ việc Ba Đặc thành gặp khốn cảnh, không ai cứu giúp. Đối với một người quân nhân mà nói, thống khổ nhất chính là trở mắt nhìn địch nhân giẫm đạp gót sắt lướt qua trận địa của mình, chà đạp lên quốc thổ cùng dân chúng ở phía sau.
Trong thành, ngoài thành đều là thi thể binh lính. Một đội binh lính địch đang lui tới trên chiến trường và ở nơi hoang dã phía xa, đem thi thể vận chuyển ra ngoài, sau đó đốt cháy. Còn quân coi giữ bên trong thành cũng đang thu thập thi thể binh lính trên tường thành, tập trung lại một chỗ trống trải để xử lý. Hỏa diễm bốc lên cao, dưới ánh hoàng hôn, giống như miệng tử thần, đem đi những tính mạng của các binh lính còn trẻ tuổi, mới trước đó không lâu vẫn còn sống vui vẻ, chỉ để lại tro bụi cùng từng đợt khói nhẹ. Mỗi người bọn họ đều có cha mẹ, vợ con, bạn gái, tình nhân, là những người quan trọng trong gia đình. Nhưng bọn họ lúc này cũng chỉ giống như những tảng đá trên tường thành, chịu sự công kích của các loại vũ khí của quân đội A Tư Mạn, sau khi đã cố gắng thủ thành, đã hóa thành tro bụi tiêu tán.
- Tướng quân, binh lính chết hầu như gần hết, chỉ còn không tới 3000 người. Thật ra vẫn còn hơn 1000 người bị thương. Bên trong thành, đã có 5000 thanh niên báo danh tòng quân, ta đã phát cho bọn họ chiến giáp cùng vũ khí.
Phó tướng Lôi Tư Đặc đi tới bên cạnh Cách Lâm, trầm giọng báo cáo.
- Tốt. Trang bị cho bọn họ rồi đưa bọn họ đến đây đi. Hôm nay địch nhân đã công kích, tạm thời sẽ dừng lại, ngày mai còn phải huyết chiến tiếp.
Cách Lâm gật đầu nói.
- Nhưng thưa tướng quân, bên trong thành đã không còn nhiều lương thảo. Dân chúng đã mấy ngày không có gì ăn rồi.
Lôi Tư Đặc tiếp tục nói.
- Quân lương còn có bao nhiêu?
- Quân lương còn có thể cầm cự ba tháng.
- Vậy mở kho lương phát cho dân chúng chút lương thực đi.
- Việc này…
Lôi Tư Đặc do dự. Đối với quân coi giữ Ba Đặc thành mà nói, số lương thực đó có thể để cho bọn họ kéo dài thời gian thủ thành. Một khi phát cho dân chúng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới thời gian thủ thành.
- Cứ theo lời ta nói mà làm đi. Chúng ta không còn bao nhiêu binh lính, giữ lại cũng không có chỗ dùng. Số còn lại đủ giúp chúng ta thủ Ba Đặc thành hơn tháng, tin tưởng lúc đó đế quốc đã có thời gian chuẩn bị.
Cách Lâm cười khổ nói.
Lôi Tư Đặc vâng lệnh rời đi.
“Ta không thể để cho tòa thành này bị ngọn lửa chiến tranh hủy diệt, ta không thể để dân chúng đi theo ta hy sinh. Ta tin tưởng đại quân đế quốc sẽ phải cứu tòa thành thị này. Ta nên vì nó mà giữ lại một phần sinh cơ. Sau khi ta chết, sai hay đúng hãy để những người khác mặc tình phán xét, lịch sử sẽ phải đánh giá một cách trung thực những gì ta làm.”
Ba ngày tiếp theo quân đội A Tư Mạn tiếp tục hướng bộ đội thủ thành phát động tấn công mãnh liệt. Gần 2000 quan binh thủ thành vẫn đang thủ vững tại tuyến đầu tiên, thương vong liên tục gia tăng. Đám thanh niên được võ trang vội vàng để tham gia chiến đấu trên tường thành cũng chết và bị thương rất nặng. Hơn nữa Cách Lâm tướng quân cũng bị trúng một mũi tên thân mang trọng thương.
- Quan binh thủ thành còn bao nhiêu người?
Cách Lâm tướng quân cố hết sức gọi Lôi Tư Đặc về rồi hỏi.
- Quan binh còn có 30 người, tân binh mới tổ chức còn có hơn 800 người.
- Sau khi ta chết, ngươi mở thành đầu hàng đi!
Cách Lâm thở hổn hển nói.
- Không, tướng quân!
Lôi Tư Đặc lớn tiếng quát.
- Binh lính sẽ không đồng ý, dân chúng cũng sẽ không đồng ý. Thuộc hạ nguyện cùng dân chúng bên trong thành tử chiến đến cùng!
- Chấp hành mệnh lệnh của ta! Đế quốc sớm muộn gì cũng phải lấy lại Ba Đặc thành. Chẳng lẽ ngươi muốn toàn bộ dân chúng chết trận theo chúng ta sao!
Cách Lâm phẫn nộ nói, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Cách Lâm vốn thương lính như con, đối với dân chúng cũng hết sức yêu thương, quan tâm, cho nên tại Ba Đặc thành có được uy vọng cực cao. Đây chính là một nguyên nhân khiến cho mặc dù đại quân A Tư Mạn có hơn 30 vạn binh lính vây thành, Ba Đặc thành vẫn kiên trì được một tháng không bị phá. Bởi vì bất kể là quan binh thủ thành hay là dân chúng đều có quyết tâm cùng dũng khí sống chết cùng thành. Hiện tại Cách Lâm tướng quân lại ra lệnh mở thành đầu hàng, Lôi Tư Đặc nhất thời khó có thể chấp nhận.
- Đi thôi. Ra lệnh cho tất cả tân binh cời quân trang, quay về nhà mình đi.
Cách Lâm tướng quân hạ một mệnh lệnh cuối cùng trong đời hắn.
Đế quốc lịch ngày 20 tháng 7 năm 753, quân thủ thành của Ba Đặc thành thôi không chống cự, mở thành đầu hàng. Khi cửa thành chậm rãi mở ra, thành thị này đã khiến cho vô số binh lính A Tư Mạn ngậm hờn, rốt cuộc hướng về phía địch nhân dâng lên đầu lâu cao quý của mình.
Thống lĩnh hữu lộ quân, Lan Đốn tướng quân mang theo nụ cười chiến thắng cùng quân đội đi tới phía trước, chuẩn bị tiếp nhận sự đầu hàng của quân thủ thành Ba Đặc thành. Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, đi ra khỏi cửa thành chỉ có mười mấy tên quan binh. Đi ở đằng trước chính là một gã tướng quân, theo sau có bốn người nâng một cái cáng, những binh linh còn lại theo ở phía sau. Trên cáng là một người ăn mặc quân chỉnh tề, đang nằm. Trên mặt những binh lính đi ra, tuyệt không hề thấy một sự uể oải, cùng thống khổ về sự thất bại, gương mặt mỗi người đều rất bình tĩnh.
Cách mấy chục thước, Lôi Tư Đặc vẫy tay ra hiệu cho mọi người ở phía sau dừng lại, đi tới trước mặt Lan Đốn tướng quân.
- Tướng quân, chúng ta tuân theo mệnh lệnh khi còn sống của Cách Lâm tướng quân, mở cửa thành đầu hàng. Tướng quân trước khi chết lưu lại câu di ngôn cuối cùng: “Ba Đặc thành thất thủ, ta sau khi chết không còn mặt mũi nào gặp lại ông trời. Các ngươi đem ta đặt ở trên cáng, đưa ta ra khỏi thành. Nếu tướng lãnh quân địch vẫn chưa hết hận, có thể dùng thi thể của ta mà trút hận. Nhưng không nên tổn thương tới dân chúng bên trong thành. Chiến tranh dù sao cũng là chuyện của quân nhân.”
- Thanh niên thủ thành đều bị tướng quân đuổi về gia đình. Ba mươi người chúng ta là những binh lính cuối cùng của Ba Đặc thành, sau khi chúng ta chết, thành thị này không nên có máu người chảy xuống nữa.
Lôi Lạc nói xong dùng đao tự vẫn. 29 binh lính phía sau hắn cũng đồng thời giơ đao, kiếm trong tay tự sát.
Lan Đốn tướng quân nhìn một màn trước mặt, thật lâu cũng không có nói gì.
- Truyền quân lệnh của ta, vào thành không được nhiễu loạn dân chúng! Đồng thời đem Cách Lâm tướng quân cùng 30 người này hậu táng!
Cuộc chiến Ba Đặc thành, Cách Lâm tướng quân cùng ba vạn quân thủ thành, dưới tình huống bị cô lập không ai giúp đỡ, tử thủ thành trì một tháng lẻ ba ngày, thành thủ tướng quân Cách Lâm cùng toàn bộ binh lính anh dũng hy sinh. Trận chiến này quân đội A Tư Mạn cũng tổn thất thảm trọng, gần 6 vạn người.
Ba Đặc thành mặc dù rơi vào tay địch, nhưng “những binh lính cuối cùng của Ba Đặc thành”, những cái tên bi tráng này lại vĩnh vĩnh được ghi nhớ trong sách sử của Hỏa Vân đế quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.