Quyển 3 - Chương 85: Loạn tượng sơ hiện
Lý Bố Y
25/03/2013
- Mỹ nữ rảnh rỗi chứ, không ngại thì chúng ta cùng đi tới khu rừng cây nhỏ nghiên cứu như thế nào tạo long đi?
- Oa, tam phách long, có thể cho ta mượn bộ ngực của ngươi để gối đầu không?
- Đại tỷ, mặc dù ngươi hơi lớn tuổi một chút, nhưng ta cũng không phản đối cùng ngươi ở trên giường nói chuyện nhân sinh đêm nay đâu!
Sau giờ ngọ, trời đã nắng rực rỡ, con chim sẻ (Ma Tước) ghé vào núi nhỏ đánh một giấc. Trong mộng hắn lại nhớ tới cuộc sống phong lưu khoái hoạt khi còn ở long tộc, khóe miệng khẽ cười, nước dãi chảy xuống miệng.
Một thân ảnh đi tới bên cạnh hắn, giơ cước, nặng nề đạp trên mặt hắn.
- Ai ôi! Tên hỗn đản nào quấy rầy giấc mộng đẹp của long đại gia, ta vả hắn!
Con chim sẻ cảm giác trên mặt một trận đau đớn, tỉnh lại, phẫn nộ quát.
Giương mắt nhìn, Hoa Hồng mỉm cười đứng ở trước mặt hắn, một cước giẫm lên người hắn, một tay véo lỗ tai Kinh Lôi.
- Hai người các ngươi ngủ thật thoải mái!
Hoa Hồng cười khanh khách nói, nhưng con chim sẻ biết nụ cười này là điềm báo trước nàng sắp sửa phát tác.
- A, hoa hồng tiểu thư xinh đẹp, xin tha thứ cho ta vừa rồi mới vô lễ. Là do người này rất lười biếng, sống chết cũng không chịu huấn luyện tiếp.
Con chim sẻ vội vàng hướng Hoa Hồng xin lỗi, đồng thời không chút do dự đem trách nhiệm đổ lên người Kinh Lôi.
- Hoa Hồng, người này mới vừa rồi làm ta rơi từ trên cao mấy trăm thước xuống!
- Tiểu thư, người không biết chứ chiến đấu trong không trung, tình huống nào cũng có thể phát sinh! Ta lấy danh dự vĩ đại của long tộc mà thề, ta không hề cố ý!
Con chim sẻ nhìn Hoa Hồng, cười nịnh nọt nói.
- Một cái đặc kỹ phi hành nho nhỏ, ngươi lại bị hù dọa thành như vậy! Cuối cùng không phải ta vẫn đón được ngươi sao? Loài người thật sự là động vật nhát gan!
- Ngươi, đồ thằn lằn ghê tởm này! Ta chưa bao giờ thấy qua kẻ tham ăn, ham sắc, không biết xấu hổ như ngươi!
- Đồ Long Kỵ sĩ lại sợ độ cao, thật sự là khó tìm được!
- Ngươi, đầu long cặn bã, tưởng nhớ một mẫu long không tên! Không biết ma pháp, lại còn nói không bằng đánh giáp lá cà, ta nhổ vào!
- Ngươi đố kị với ta? Một suất long đẹp trai giống như ta, như thế nào lại có thể treo cổ chết trên cây đây chứ? Không giống như người nào đó, lúc đang ở trên trên cây lại còn bị thụ nhân đào đem đi!
- Ba! Ba!
- Hoa Hồng thực sự bị làm phiền nhức hết cả đầu, buông Kinh Lôi ra, nàng khoát tay, hai đạo tia chớp liền từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên người một rồng một người. Trong lúc nhất thời, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, một thanh âm u oán vang lên:
- Hoa Hồng tiểu thư, phiền ngươi không nên mỗi lần đều đánh lên mũi ta có được hay không?
Tiếp theo đó Hoa Hồng tìm lấy một cây dài, đem Kinh Lôi bị điện giật vẫn còn đang tê liệt, mất cảm giác trói lại, để lên lưng con chim sẻ.
- Hảo Hảo tu luyện đi! Chờ tới khi ngươi đi theo hắn ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều mỹ nữ để mà ngắm !
Hoa Hồng cười nói với con chim sẻ.
Con chim sẻ nghe xong hai mắt nhất thời tỏa sáng, giương cánh bay lên không trung.
- Quay cuồng trong không trung! Dừng lại trong không trung! Quay ngoắt 720 độ! Nhất Phi Trùng Thiên (Phi Thẳng Lên Cao !) ! trên không trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm kiêu ngạo của một đầu long cùng tiếng người tru lên thê thảm.
- Tiểu tạp, ngươi tiến bộ rất nhan. Hiện tại không ngờ có thể khống chế một cái ma pháp do ta phóng ra !
- Đại thúc, tương lai khi ta có thể khống chế một cái cấm chú của thánh ma đạo sư, ta không phải là một tồn tại siêu việt thánh ma đạo đấy chứ ?
Tiểu tạp sau khi nghe lão tạp nói xong, ánh mắt say mê, mơ màng.
Hôm nay lúc quá trưa, lão tạp trong lúc rảnh rỗi liền mang theo tiểu tạp đi tới vùng ngoại ô đế đô, luyện tập ma pháp một lát, cũng thuận tiện xem hắn tiến triển như thế nào.
Lúc quay về đế đô, lúc Lưu Vân giao tiểu tạp cho lão cũng nói :
- Đại thúc, người này trong tương lai là một cao thủ, cũng là bảo khố của chúng ta ! Tiền tuyến rất nguy hiểm, hãy cho hắn đi theo người luyện tập đi !
Lão tạp cười, nói với tiểu tạp :
- Ở đây tương lai còn có lục hệ thánh ma đạo, như thế nào đến lượt tiểu tử ngươi hả ? Tuy nhiên, chờ tới khi ta trở thành thánh ma đạo, nếu như ngươi có thể khống chế cấm chú, ta sẽ chuyên môn đi tìm cao thủ thánh ma đạo đánh nhau, ngươi đem 2 cái cấm chú của hai người toàn bộ cấp cho hắn ! Ha ha, như vậy tràng diện sẽ thật hùng vĩ!
- Lão cũng chậm chạp hơn rồi !
Tiểu tạp vừa nói, xoay người nhìn về phương nam xa xa.
- Cũng không biết đầu nhi hiện tại thế nào ?
- Tiểu tử đó sẽ không gặp chuyện gì đâu! Ai động phải hắn thì thật là xui xẻo.
Lão tạp cười nói.
Không lâu sau này lão mới biết được lão có sự tự tin mù quáng đối với Lưu Vân.
Ban đêm, một người mặc trường bào, trên mặt che một cái khăn, dưới sự dẫn đường của một gã quan quân đi vào lều lớn của Ước Sắt Phu.
- Ngươi rốt cục cũng tới !
Người đó gỡ khăn che mặt xuống, Ước Sắt Phu kích động nói, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.
- Đúng. Ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi. Nhưng ta tạm thời không thể lộ diện. Lần này ta mang đến 5 tên ma đạo sư, đây là lực lượng trợ giúp đầu tiên của ta.
Người đó nói.
- Chỉ sợ A Tư Mạn đế quốc sẽ không tuân thủ ước định.
Ước Sắt Phu nói ra lo lắng của mình.
- Không cần lo lắng người người đàn bà kia. Nếu ngươi cùng ta liên thủ, lực lượng cũng đủ để đối phó nàng ta.
Người đó tiếp tục nói.
- Tốt lắm, ta đáp ứng điều kiện của bọn họ.
- Phái người báo cho sứ giả của Bố Lố Khắc tướng quân, ngày mai ký ước định.
Sau khi người đó rời đi, Ước Sắt Phu gọi một gã tham mưu tới rồi nói.
Nói xong những lời này Ước Sắt Phu mệt mỏi ra ghế nằm xuống.
- Ta cuối cùng cũng bước trên con đường này.
Cuộc đời giống như một mũi tên, một khi đã phóng đi, không thể quay đầu lại. Điều duy nhất khác nhau chính là mũi tên được khống chế trong tay xạ thủ, còn cuộc đời lại nằm trong bàn tay mình. Ước Sắt Phu cũng không biết sự lựa chọn của hắn sẽ mang đến điều gì.
- Đội trưởng, bên ngoài núi 100 dặm tình huống hiện tại không giống bình thường.
Đêm đen như mực, A Húc mang theo mấy người ẩn núp tại sơn đạo phía bắc Tắc phổ trấn. Một gã Hắc Ưng đội viên từ con đường nhỏ ngoài núi chạy nhanh đến bên cạnh hắn, thấp giọng báo cáo tình huống với hắn.
- Được. Truyền lệnh cho tất cả đội viên tăng cường cảnh giới, một khi có biến phải nhanh chóng báo cáo cho ta.
Sau khi A Húc nói xong, đội viên xoay người rời đi.
- Đầu nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Con đường bên ngoài này không phải của La Mạn hành tỉnh sao ? Chẳng nhẽ địch nhân lại từ bên này tiến vào? 30 vạn đại quân đế quốc ở đó, địch nhân có thể bay qua ?
A Húc càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.
Buổi tối hôm trước Lưu Vân ra một mệnh lệnh làm cho mấy người hoang mang:
- Hắc Ưng đình chỉ quấy rối địch nhân ngoài núi, con đường phía nam do một đại đội của tam đoàn phụ trách canh gác. Ba đại đội di chuyển địa điểm phòng ngự tới hai bên sườn núi phía bắc, tất cả bộ đội tiến vào tình trạng chuẩn bị chiến đấu. Tiếp theo đó Nã Luân Đa theo sự phân phó của Lưu Vân, phái ra 30 đội viên theo mép sơn đạo hướng bắc, đem phạm vi trinh sát mở rộng ra ngoài phía bắc trấn hơn 50 dặm.
- Nắm chặt thời gian, mang tảng đá lại đây ! Sau đó chém cây cối nữa, nhớ kỹ không được chém hết cành lá, mài nhọn mặt trên !
Long Vân đứng ở trên vách núi, hướng binh lính hai đại đội nói. Trên vách núi bên cạnh hắn đã chất rất nhiều cự thạch, khúc gỗ, chỉ cần khẽ đẩy liền rơi xuống dưới con đường ở chân núi.
- Phì! Đến đây đi, đến bao nhiêu, ta cho các ngươi chết bấy nhiêu !
Long Vân nhìn ra ngoài núi, trong lòng dâng lên chiến ý mãnh liệt.
- Nhưng mà nếu tất cả đều như hắn nghĩ, đế quốc sẽ thành cục diện gì đây ! Cho dù là bảo vệ nơi này, nhưng mấy ngàn người có thể làm gì đây chứ ?
Nghĩ tới những lời Lưu Vân nói vời mình, tâm tình Long Vân trở nên nặng nề.
- Nếu lo lắng, tại sao ngươi lại không phái người đi đưa tin chứ ?
- Ta không có chứng cớ, tất cả đều là suy đoán của ta !
Lưu Vân thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thủy Linh Nhi.
- Ta từng hoài nghi thân vương Ước Sắt Phu phái người ám sát hoàng tử Thế Viêm, nhưng khổ nỗi lại không có bất kỳ chứng cớ gì. Cho nên ta cùng phụ thân lập ra kế hoạch này, lợi dụng hành động ám sát của Mị Ảnh, để phu thân lùi ra bức màn phía sau, đẩy Ước Sắt Phu lên đài. A Tư Mạn đế quốc nếu phát binh tấn côn Hỏa Vân, thân vương Ước Sắt Phu tất được phái đi kháng địch, mượn cơ hội này suy yếu thực lực của hắn. Nhưng mà xem tình thế trước mắt, xem ra kế hoạch có vấn đề. Thân vương Ước Sắt Phu rất có thể đã đạt thành hiệp nghị nào đó với A Tư Mạn đế quốc.
- Cái đó cùng việc ngươi phái người phòng thủ sơn đạo phía bắc trấn có quan hệ sao ?
- Nếu như kế hoạch của ta bại lộ, ai biết Ước Sắt Phu thân vương có thể chó cùng dứt giậu không. Ta là nhi tử của Viêm Thiên, mặc kệ là Ước Sắt Phu thân vương hay A Tư Mạn đế quốc đều khó có thể bỏ qua cho ta. Ai mà không muốn đạp cho ta hai cước, mượn điều này đả kích Khải Đức gia tộc chứ ?
Lưu Vân cười khổ nói.
- Oa, tam phách long, có thể cho ta mượn bộ ngực của ngươi để gối đầu không?
- Đại tỷ, mặc dù ngươi hơi lớn tuổi một chút, nhưng ta cũng không phản đối cùng ngươi ở trên giường nói chuyện nhân sinh đêm nay đâu!
Sau giờ ngọ, trời đã nắng rực rỡ, con chim sẻ (Ma Tước) ghé vào núi nhỏ đánh một giấc. Trong mộng hắn lại nhớ tới cuộc sống phong lưu khoái hoạt khi còn ở long tộc, khóe miệng khẽ cười, nước dãi chảy xuống miệng.
Một thân ảnh đi tới bên cạnh hắn, giơ cước, nặng nề đạp trên mặt hắn.
- Ai ôi! Tên hỗn đản nào quấy rầy giấc mộng đẹp của long đại gia, ta vả hắn!
Con chim sẻ cảm giác trên mặt một trận đau đớn, tỉnh lại, phẫn nộ quát.
Giương mắt nhìn, Hoa Hồng mỉm cười đứng ở trước mặt hắn, một cước giẫm lên người hắn, một tay véo lỗ tai Kinh Lôi.
- Hai người các ngươi ngủ thật thoải mái!
Hoa Hồng cười khanh khách nói, nhưng con chim sẻ biết nụ cười này là điềm báo trước nàng sắp sửa phát tác.
- A, hoa hồng tiểu thư xinh đẹp, xin tha thứ cho ta vừa rồi mới vô lễ. Là do người này rất lười biếng, sống chết cũng không chịu huấn luyện tiếp.
Con chim sẻ vội vàng hướng Hoa Hồng xin lỗi, đồng thời không chút do dự đem trách nhiệm đổ lên người Kinh Lôi.
- Hoa Hồng, người này mới vừa rồi làm ta rơi từ trên cao mấy trăm thước xuống!
- Tiểu thư, người không biết chứ chiến đấu trong không trung, tình huống nào cũng có thể phát sinh! Ta lấy danh dự vĩ đại của long tộc mà thề, ta không hề cố ý!
Con chim sẻ nhìn Hoa Hồng, cười nịnh nọt nói.
- Một cái đặc kỹ phi hành nho nhỏ, ngươi lại bị hù dọa thành như vậy! Cuối cùng không phải ta vẫn đón được ngươi sao? Loài người thật sự là động vật nhát gan!
- Ngươi, đồ thằn lằn ghê tởm này! Ta chưa bao giờ thấy qua kẻ tham ăn, ham sắc, không biết xấu hổ như ngươi!
- Đồ Long Kỵ sĩ lại sợ độ cao, thật sự là khó tìm được!
- Ngươi, đầu long cặn bã, tưởng nhớ một mẫu long không tên! Không biết ma pháp, lại còn nói không bằng đánh giáp lá cà, ta nhổ vào!
- Ngươi đố kị với ta? Một suất long đẹp trai giống như ta, như thế nào lại có thể treo cổ chết trên cây đây chứ? Không giống như người nào đó, lúc đang ở trên trên cây lại còn bị thụ nhân đào đem đi!
- Ba! Ba!
- Hoa Hồng thực sự bị làm phiền nhức hết cả đầu, buông Kinh Lôi ra, nàng khoát tay, hai đạo tia chớp liền từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên người một rồng một người. Trong lúc nhất thời, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, một thanh âm u oán vang lên:
- Hoa Hồng tiểu thư, phiền ngươi không nên mỗi lần đều đánh lên mũi ta có được hay không?
Tiếp theo đó Hoa Hồng tìm lấy một cây dài, đem Kinh Lôi bị điện giật vẫn còn đang tê liệt, mất cảm giác trói lại, để lên lưng con chim sẻ.
- Hảo Hảo tu luyện đi! Chờ tới khi ngươi đi theo hắn ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều mỹ nữ để mà ngắm !
Hoa Hồng cười nói với con chim sẻ.
Con chim sẻ nghe xong hai mắt nhất thời tỏa sáng, giương cánh bay lên không trung.
- Quay cuồng trong không trung! Dừng lại trong không trung! Quay ngoắt 720 độ! Nhất Phi Trùng Thiên (Phi Thẳng Lên Cao !) ! trên không trung thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm kiêu ngạo của một đầu long cùng tiếng người tru lên thê thảm.
- Tiểu tạp, ngươi tiến bộ rất nhan. Hiện tại không ngờ có thể khống chế một cái ma pháp do ta phóng ra !
- Đại thúc, tương lai khi ta có thể khống chế một cái cấm chú của thánh ma đạo sư, ta không phải là một tồn tại siêu việt thánh ma đạo đấy chứ ?
Tiểu tạp sau khi nghe lão tạp nói xong, ánh mắt say mê, mơ màng.
Hôm nay lúc quá trưa, lão tạp trong lúc rảnh rỗi liền mang theo tiểu tạp đi tới vùng ngoại ô đế đô, luyện tập ma pháp một lát, cũng thuận tiện xem hắn tiến triển như thế nào.
Lúc quay về đế đô, lúc Lưu Vân giao tiểu tạp cho lão cũng nói :
- Đại thúc, người này trong tương lai là một cao thủ, cũng là bảo khố của chúng ta ! Tiền tuyến rất nguy hiểm, hãy cho hắn đi theo người luyện tập đi !
Lão tạp cười, nói với tiểu tạp :
- Ở đây tương lai còn có lục hệ thánh ma đạo, như thế nào đến lượt tiểu tử ngươi hả ? Tuy nhiên, chờ tới khi ta trở thành thánh ma đạo, nếu như ngươi có thể khống chế cấm chú, ta sẽ chuyên môn đi tìm cao thủ thánh ma đạo đánh nhau, ngươi đem 2 cái cấm chú của hai người toàn bộ cấp cho hắn ! Ha ha, như vậy tràng diện sẽ thật hùng vĩ!
- Lão cũng chậm chạp hơn rồi !
Tiểu tạp vừa nói, xoay người nhìn về phương nam xa xa.
- Cũng không biết đầu nhi hiện tại thế nào ?
- Tiểu tử đó sẽ không gặp chuyện gì đâu! Ai động phải hắn thì thật là xui xẻo.
Lão tạp cười nói.
Không lâu sau này lão mới biết được lão có sự tự tin mù quáng đối với Lưu Vân.
Ban đêm, một người mặc trường bào, trên mặt che một cái khăn, dưới sự dẫn đường của một gã quan quân đi vào lều lớn của Ước Sắt Phu.
- Ngươi rốt cục cũng tới !
Người đó gỡ khăn che mặt xuống, Ước Sắt Phu kích động nói, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.
- Đúng. Ta sẽ toàn lực trợ giúp ngươi. Nhưng ta tạm thời không thể lộ diện. Lần này ta mang đến 5 tên ma đạo sư, đây là lực lượng trợ giúp đầu tiên của ta.
Người đó nói.
- Chỉ sợ A Tư Mạn đế quốc sẽ không tuân thủ ước định.
Ước Sắt Phu nói ra lo lắng của mình.
- Không cần lo lắng người người đàn bà kia. Nếu ngươi cùng ta liên thủ, lực lượng cũng đủ để đối phó nàng ta.
Người đó tiếp tục nói.
- Tốt lắm, ta đáp ứng điều kiện của bọn họ.
- Phái người báo cho sứ giả của Bố Lố Khắc tướng quân, ngày mai ký ước định.
Sau khi người đó rời đi, Ước Sắt Phu gọi một gã tham mưu tới rồi nói.
Nói xong những lời này Ước Sắt Phu mệt mỏi ra ghế nằm xuống.
- Ta cuối cùng cũng bước trên con đường này.
Cuộc đời giống như một mũi tên, một khi đã phóng đi, không thể quay đầu lại. Điều duy nhất khác nhau chính là mũi tên được khống chế trong tay xạ thủ, còn cuộc đời lại nằm trong bàn tay mình. Ước Sắt Phu cũng không biết sự lựa chọn của hắn sẽ mang đến điều gì.
- Đội trưởng, bên ngoài núi 100 dặm tình huống hiện tại không giống bình thường.
Đêm đen như mực, A Húc mang theo mấy người ẩn núp tại sơn đạo phía bắc Tắc phổ trấn. Một gã Hắc Ưng đội viên từ con đường nhỏ ngoài núi chạy nhanh đến bên cạnh hắn, thấp giọng báo cáo tình huống với hắn.
- Được. Truyền lệnh cho tất cả đội viên tăng cường cảnh giới, một khi có biến phải nhanh chóng báo cáo cho ta.
Sau khi A Húc nói xong, đội viên xoay người rời đi.
- Đầu nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Con đường bên ngoài này không phải của La Mạn hành tỉnh sao ? Chẳng nhẽ địch nhân lại từ bên này tiến vào? 30 vạn đại quân đế quốc ở đó, địch nhân có thể bay qua ?
A Húc càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ.
Buổi tối hôm trước Lưu Vân ra một mệnh lệnh làm cho mấy người hoang mang:
- Hắc Ưng đình chỉ quấy rối địch nhân ngoài núi, con đường phía nam do một đại đội của tam đoàn phụ trách canh gác. Ba đại đội di chuyển địa điểm phòng ngự tới hai bên sườn núi phía bắc, tất cả bộ đội tiến vào tình trạng chuẩn bị chiến đấu. Tiếp theo đó Nã Luân Đa theo sự phân phó của Lưu Vân, phái ra 30 đội viên theo mép sơn đạo hướng bắc, đem phạm vi trinh sát mở rộng ra ngoài phía bắc trấn hơn 50 dặm.
- Nắm chặt thời gian, mang tảng đá lại đây ! Sau đó chém cây cối nữa, nhớ kỹ không được chém hết cành lá, mài nhọn mặt trên !
Long Vân đứng ở trên vách núi, hướng binh lính hai đại đội nói. Trên vách núi bên cạnh hắn đã chất rất nhiều cự thạch, khúc gỗ, chỉ cần khẽ đẩy liền rơi xuống dưới con đường ở chân núi.
- Phì! Đến đây đi, đến bao nhiêu, ta cho các ngươi chết bấy nhiêu !
Long Vân nhìn ra ngoài núi, trong lòng dâng lên chiến ý mãnh liệt.
- Nhưng mà nếu tất cả đều như hắn nghĩ, đế quốc sẽ thành cục diện gì đây ! Cho dù là bảo vệ nơi này, nhưng mấy ngàn người có thể làm gì đây chứ ?
Nghĩ tới những lời Lưu Vân nói vời mình, tâm tình Long Vân trở nên nặng nề.
- Nếu lo lắng, tại sao ngươi lại không phái người đi đưa tin chứ ?
- Ta không có chứng cớ, tất cả đều là suy đoán của ta !
Lưu Vân thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thủy Linh Nhi.
- Ta từng hoài nghi thân vương Ước Sắt Phu phái người ám sát hoàng tử Thế Viêm, nhưng khổ nỗi lại không có bất kỳ chứng cớ gì. Cho nên ta cùng phụ thân lập ra kế hoạch này, lợi dụng hành động ám sát của Mị Ảnh, để phu thân lùi ra bức màn phía sau, đẩy Ước Sắt Phu lên đài. A Tư Mạn đế quốc nếu phát binh tấn côn Hỏa Vân, thân vương Ước Sắt Phu tất được phái đi kháng địch, mượn cơ hội này suy yếu thực lực của hắn. Nhưng mà xem tình thế trước mắt, xem ra kế hoạch có vấn đề. Thân vương Ước Sắt Phu rất có thể đã đạt thành hiệp nghị nào đó với A Tư Mạn đế quốc.
- Cái đó cùng việc ngươi phái người phòng thủ sơn đạo phía bắc trấn có quan hệ sao ?
- Nếu như kế hoạch của ta bại lộ, ai biết Ước Sắt Phu thân vương có thể chó cùng dứt giậu không. Ta là nhi tử của Viêm Thiên, mặc kệ là Ước Sắt Phu thân vương hay A Tư Mạn đế quốc đều khó có thể bỏ qua cho ta. Ai mà không muốn đạp cho ta hai cước, mượn điều này đả kích Khải Đức gia tộc chứ ?
Lưu Vân cười khổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.