Quyển 3 - Chương 84: Tranh địa, tử địa
Lý Bố Y
25/03/2013
Đảo mắt đã tới tháng sau, tiền tuyến đã bảo trì sự bình yên một tháng trời. Tam đoàn đã tiến hành huấn luyện được 1 tháng ở Tắc phổ trấn. Hắc Ưng ngoại trừ thỉnh thoảng đi xuống núi quấy rối địch nhân, đa số thời gian đều dùng để huấn luyện cho quan binh tam đoàn. Ngoài việc huấn luyện, binh lính còn vào trong núi săn bắt thú, hái quả dại, hoặc là chạy ra con sông nhỏ ơ bên ngoài trấn tắm rửa, thuận tiện bắt mấy con cá, cuộc sống cũng hết sức dễ chịu.
Quan binh tam đoàn đều tưởng rằng khi tới tiền tuyến, chờ đón họ là máu tanh ở trên chiến trường, là giết địch cùng bị địch giết. Không ai nghĩ tới cuộc sống tại tiền tuyến lại được hưởng thụ như vậy. Tư tưởng binh lính luôn rất đơn thuần, bọn họ có thể vì một mệnh lệnh mà không ngại hi sinh, nhưng cũng có thể tận hình hưởng thụ cuộc sống khi chưa có lệnh. Nhưng các sĩ quan đều cảm nhận được một loại áp lực từ Lưu Vân. Hắn luôn trầm mặc.
- Lão cầm, ngươi nói đội trưởng hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
Tra Lý đang ăn dã quả, nằm ở phía dưới hỏi Nã Luân Đa.
Nã Luân Đa là sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng, hiện tại ở tam đoàn, địa vị cũng tương đương với ba đại đội trưởng. Cho nên mấy người những lúc rảnh rỗi thường tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Nã Luân Đa trở mình, nhìn một cách khinh thường rồi nói:
- Ngươi muốn biết vấn đề này, tốt hơn hết nên cân nhắc xem trên núi có bao nhiêu cây đại thụ dễ dàng đốn.
Long Vân nghe vậy cũng mở mắt ra nói:
- Mấy tháng nay trong lòng các ngươi đều không phục sao? Xem ra hiện tại tam đoàn đã thoát thai hoán cốt.
Huyễn Nhận, Tra Lý cùng Hán Nặc đều gật đầu.
- Kì thật từ đêm đó, trong lòng ta đã phục rồi?
Huyễn Nhận nói.
- Đêm đó?
Tra Lý cùng Hán Nặc khó hiểu hỏi han, Long Vân ở bên cạnh vội vàng ho khan một tiếng.
- Ta đoán đầu nhi khẳng định đang suy nghĩ về tình thế chiến tranh trước mắt. Sự bình tĩnh đáng sợ, không biết có phải dấu hiệu báo trước cơn cuồng phong sắp đến không?
Nã Luân Đa thở dài nói.
- Thật sự muốn ta làm như vậy sao?
Trên đỉnh Kê sơn túc, nữ nhân thở hổn hển hỏi. Thanh âm ngọt ngào, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần nhu mị, phảng phất như có chút cố kị, lại có chút không kìm nổi.
- Ừ, thử qua nàng khẳng định sẽ thích!
Thanh âm nam nhân trả lời.
- Ngươi nhắm mắt lại, không nên nhìn… …
Nữ nhân nói xong nửa câu, lại thay đổi.
- A… .. hay là không làm… …
- Đến đây đi, hãy thả lỏng ! Ta thích ngươi làm như vây !
Thanh âm nam nhân nói.
- Được rồi, ta cho phép ngươi.
Nữ nhân rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
Thủy Linh Nhi đứng ở trên đỉnh núi, trên người mặc chiến giáp màu trắng, ánh mắt nhìn về phía xa, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Chiến giáp này là sau khi tới tam đoàn, Lưu Vân vì nàng chế tạo ra, tính năng tương đương với Hắc ưng chiến giáp, nhưng nhẹ nhàng, linh hoạt, đồng thời cũng lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.
- Linh Nhi đừng thẹn thùng ! Nhìn về phía xa, ngươi hãy quên thân phận hiện tại của mình đi, hãy tưởng tượng mình là một người tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, sau đó nói như ta dạy đi !
Chứng kiến như vậy, cảm thấy ý nghĩ của mình rất vô sỉ xấu xa, Lưu Vân tự giác xám hối.
- Binh lính ! Hôm nay chúng ta ra tiền tuyến, bước trên con đường bảo vệ quốc gia. Chúng ta sắp sửa phải đối mặt với địch nhân là quân đội A Tư Mạn đế quốc cường đại. Đối mặt với địch nhân cường đại, chúng ta lựa chọn dũng cảm chiến đấu, vì quốc gia, vì dân chúng. Mảnh đất dưới chân chúng ta chính là cuộc sống của dân chúng, đã chăm sóc chúng ta hơn 10 năm. Chúng ta đều là những nữ nhân tốt của đế quốc, chúng ta quyết không cho phép gót sắt của địch nhân chà đạp mảnh đất đã nuôi lớn chúng ta… …
Thanh âm Thủy Linh Nhi vang lên trong vùng núi vắng vẻ, trống trải, chậm rãi lan ra phía xa, tạo nên một chuỗi tiếng vang. Lưu Vân nghe vậy, trên mặt lộ ra sự mỉm cười.
- Nếu như do một cô gái xinh đẹp, trước khi quân sĩ ra chiến trường liền động viên bọn họ, hiệu quả không cần phải nói cũng biết rất tốt !
- Được chứ ?
Thủy Linh Nhi nói xong những lời Lưu Vân dạy, đỏ mặt xoay người lại hỏi.
- Quá tuyệt vời, Linh Nhi. Nàng đủ tư cách làm một chính ủy !
Tâm tình của Lưu Vân rất tốt, đem Thủy Linh Nhi ôm vào lòng. Mấy ngày này Lưu Vân phát hiện Thủy Linh Nhi đối với tri thức về phương diện quân sự rất có hứng thú, hơn nữa tốc độ học tập, tích lũy cũng tăng nhanh đến kinh người. Điều này làm cho Lưu Vân phải xuất ra toàn bộ bản lĩnh để dạy nàng., cũng sinh ra ý nghĩ bồi dưỡng nàng thành một « Chính ủy ».
“Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể ở bên cạnh ngươi nhiều hơn, có thể hiểu ngươi hơn nữa. ” Thủy Linh Nhi nhìn Lưu Vân, trong lòng thầm nghĩ.
- Linh Nhi, nàng xem địa hình nơi này, sau đó phân tích cho ta.
Lưu Vân hăng hái bừng bừng, chỉ địa hình dưới chân núi, ngẫu hứng đưa ra cho nàng một vấn đề.
- Địa hình nơi này mỗi ngày đều đi theo ngươi xem sa bàn, ta nhớ rất rõ. Không phải là binh pháp cửu địa tranh địa sao ? Nếu ai chiếm được trước, nhất định sẽ có lợi.
Thủy Linh Nhi vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy. Hiện tại do chúng ta chiếm, nhưng trong lòng ta vẫn có điểm không yên. Tiền tuyến bình tĩnh như vậy, rất không tầm thường. Chiến tranh chính là sự tiêu tốn tài lực, vật lực, chiến tranh càng kéo dài sẽ mang đến cho quốc gia sự thiệt hại lớn, thậm chí sẽ làm tổn thương tới gốc rễ quốc gia. Ước Sắt Phu thân vương có lý do kéo dài cuộc chiến, nhưng A Tư Mạn đế quốc vì sao cũng kéo dài ?
- Aa, bọn họ rất ăn ý đó ! Tuy nhiên không đánh cũng tốt chứ sao ?
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Ăn ý !
Thủy Linh Nhi vô tâm nói một câu khiến cho Lưu Vân run rẩy toàn thân. “Ăn ý… …Ăn ý… … chẳng lẽ kế hoạch của ta có vấn đề ? ”
- Ngươi có phát hiện ra không, chỗ này kì thật cũng có thể nói là tử địa.
Thủy Linh Nhi chỉ vào một đội binh lính phía sau trấn nhỏ nói. Đó là một đội binh lính từ La Lan hành tỉnh tới tiếp tế cho tam đoàn.
- Ừ.
Lưu Vân còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi nên thuận miệng đáp.
- Ngươi xem nếu địch nhân từ phía sau tới, bịt lại hai bên, nơi này không phải trở thành tử địa sao?
Thủy Linh Nhi đi tới bên cạnh Lưu Vân, kéo tay hắn chỉ về phía xa xa.
- Đúng vậy. Đó là một chỗ thật tốt! Rất có thể là cái mu rùa!
Lưu Vân cười khổ nói.
Sau khi xuống núi Lưu Vân hạ lệnh cho Nã Luân Đa:
- Xuất động Hắc Ưng, đi vào trong núi tìm kiếm một địa điểm bí mật, thích hợp nhất cho đại quân ẩn nấp.
Ban đêm, đế quốc đại quân thống soái bộ.
- Điện hạ, Bố Lỗ Khắc tướng quân lại vừa phái người đến hỏi quyết định của người.
Một tham mưu trẻ tuổi đi tới bên người Ước Sắt Phu, thấp giọng nói.
- Biết rồi, bảo hắn hồi bẩm Bố Lỗ Khắc tướng quân, đợi vài ngày nữa đi.
Ước Sắt Phu thở dài nói.
Đến tiền tuyến hơn một tháng thời gian, cả người hắn già đi rất nhiều, tóc mai hai bên đã bạc gần hết.
Sau khi nhận lệnh dẫn quân nam hạ, trong lòng hắn thật cao hứng, bởi vì sau khi Viêm Thiên chết, tất cả mọi việc phát triển đúng theo dự định của hắn. 90 vạn đại quân nắm trong tay, hơn nữa cơ hội nam hạ kháng địch, hắn có thể phát triển mạnh thế lực của mình trong quân đội, vì tương lai mà chuẩn bị thật tốt.
Nhưng khi tới tiền tuyến rồi hắn cảm giác được có gì đó không đúng. Bởi vì A Tư Mạn đại quân vô cùng bình tĩnh. Tiếp theo đó Bố Lỗ Khắc phái người mang theo bút tín của Lâm Mị hoàng hậu tới đưa cho hắn.
Phong thư này hoàn toàn đập tan ảo tưởng của hắn, làm cho hắn biết được mình đang rơi vào một cái bẫy thật lớn.
- Khu lang phệ hổ, hảo độc kế. Viêm Thiên, thủ đoạn của ngươi thật giỏi ! Lâm Mị hoàng hậu ngươi cũng muốn làm ngư ông hưởng lợi sao ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ? Chẳng lẽ ta thật sự phải đi lên con đường đó.
Ước Sắt Phu đi lại vài vòng trong phòng, sau đó trở lại trước bàn, lấy bút viết một bức thư ngắn cho thừa tướng Tư Lạc Đức:
- Tiền tuyến có biến, ngươi cần phải phối hợp chặt chẽ với với hành động của ta. Ta sẽ an bài để Hưu Tư bình an quay lại.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh ngang tai.
Đế quốc cuối cùng cũng phải thay đổi.
Quan binh tam đoàn đều tưởng rằng khi tới tiền tuyến, chờ đón họ là máu tanh ở trên chiến trường, là giết địch cùng bị địch giết. Không ai nghĩ tới cuộc sống tại tiền tuyến lại được hưởng thụ như vậy. Tư tưởng binh lính luôn rất đơn thuần, bọn họ có thể vì một mệnh lệnh mà không ngại hi sinh, nhưng cũng có thể tận hình hưởng thụ cuộc sống khi chưa có lệnh. Nhưng các sĩ quan đều cảm nhận được một loại áp lực từ Lưu Vân. Hắn luôn trầm mặc.
- Lão cầm, ngươi nói đội trưởng hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
Tra Lý đang ăn dã quả, nằm ở phía dưới hỏi Nã Luân Đa.
Nã Luân Đa là sĩ quan chỉ huy Hắc Ưng, hiện tại ở tam đoàn, địa vị cũng tương đương với ba đại đội trưởng. Cho nên mấy người những lúc rảnh rỗi thường tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
Nã Luân Đa trở mình, nhìn một cách khinh thường rồi nói:
- Ngươi muốn biết vấn đề này, tốt hơn hết nên cân nhắc xem trên núi có bao nhiêu cây đại thụ dễ dàng đốn.
Long Vân nghe vậy cũng mở mắt ra nói:
- Mấy tháng nay trong lòng các ngươi đều không phục sao? Xem ra hiện tại tam đoàn đã thoát thai hoán cốt.
Huyễn Nhận, Tra Lý cùng Hán Nặc đều gật đầu.
- Kì thật từ đêm đó, trong lòng ta đã phục rồi?
Huyễn Nhận nói.
- Đêm đó?
Tra Lý cùng Hán Nặc khó hiểu hỏi han, Long Vân ở bên cạnh vội vàng ho khan một tiếng.
- Ta đoán đầu nhi khẳng định đang suy nghĩ về tình thế chiến tranh trước mắt. Sự bình tĩnh đáng sợ, không biết có phải dấu hiệu báo trước cơn cuồng phong sắp đến không?
Nã Luân Đa thở dài nói.
- Thật sự muốn ta làm như vậy sao?
Trên đỉnh Kê sơn túc, nữ nhân thở hổn hển hỏi. Thanh âm ngọt ngào, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần nhu mị, phảng phất như có chút cố kị, lại có chút không kìm nổi.
- Ừ, thử qua nàng khẳng định sẽ thích!
Thanh âm nam nhân trả lời.
- Ngươi nhắm mắt lại, không nên nhìn… …
Nữ nhân nói xong nửa câu, lại thay đổi.
- A… .. hay là không làm… …
- Đến đây đi, hãy thả lỏng ! Ta thích ngươi làm như vây !
Thanh âm nam nhân nói.
- Được rồi, ta cho phép ngươi.
Nữ nhân rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
Thủy Linh Nhi đứng ở trên đỉnh núi, trên người mặc chiến giáp màu trắng, ánh mắt nhìn về phía xa, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Chiến giáp này là sau khi tới tam đoàn, Lưu Vân vì nàng chế tạo ra, tính năng tương đương với Hắc ưng chiến giáp, nhưng nhẹ nhàng, linh hoạt, đồng thời cũng lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.
- Linh Nhi đừng thẹn thùng ! Nhìn về phía xa, ngươi hãy quên thân phận hiện tại của mình đi, hãy tưởng tượng mình là một người tướng quân, chỉ huy thiên quân vạn mã, sau đó nói như ta dạy đi !
Chứng kiến như vậy, cảm thấy ý nghĩ của mình rất vô sỉ xấu xa, Lưu Vân tự giác xám hối.
- Binh lính ! Hôm nay chúng ta ra tiền tuyến, bước trên con đường bảo vệ quốc gia. Chúng ta sắp sửa phải đối mặt với địch nhân là quân đội A Tư Mạn đế quốc cường đại. Đối mặt với địch nhân cường đại, chúng ta lựa chọn dũng cảm chiến đấu, vì quốc gia, vì dân chúng. Mảnh đất dưới chân chúng ta chính là cuộc sống của dân chúng, đã chăm sóc chúng ta hơn 10 năm. Chúng ta đều là những nữ nhân tốt của đế quốc, chúng ta quyết không cho phép gót sắt của địch nhân chà đạp mảnh đất đã nuôi lớn chúng ta… …
Thanh âm Thủy Linh Nhi vang lên trong vùng núi vắng vẻ, trống trải, chậm rãi lan ra phía xa, tạo nên một chuỗi tiếng vang. Lưu Vân nghe vậy, trên mặt lộ ra sự mỉm cười.
- Nếu như do một cô gái xinh đẹp, trước khi quân sĩ ra chiến trường liền động viên bọn họ, hiệu quả không cần phải nói cũng biết rất tốt !
- Được chứ ?
Thủy Linh Nhi nói xong những lời Lưu Vân dạy, đỏ mặt xoay người lại hỏi.
- Quá tuyệt vời, Linh Nhi. Nàng đủ tư cách làm một chính ủy !
Tâm tình của Lưu Vân rất tốt, đem Thủy Linh Nhi ôm vào lòng. Mấy ngày này Lưu Vân phát hiện Thủy Linh Nhi đối với tri thức về phương diện quân sự rất có hứng thú, hơn nữa tốc độ học tập, tích lũy cũng tăng nhanh đến kinh người. Điều này làm cho Lưu Vân phải xuất ra toàn bộ bản lĩnh để dạy nàng., cũng sinh ra ý nghĩ bồi dưỡng nàng thành một « Chính ủy ».
“Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể ở bên cạnh ngươi nhiều hơn, có thể hiểu ngươi hơn nữa. ” Thủy Linh Nhi nhìn Lưu Vân, trong lòng thầm nghĩ.
- Linh Nhi, nàng xem địa hình nơi này, sau đó phân tích cho ta.
Lưu Vân hăng hái bừng bừng, chỉ địa hình dưới chân núi, ngẫu hứng đưa ra cho nàng một vấn đề.
- Địa hình nơi này mỗi ngày đều đi theo ngươi xem sa bàn, ta nhớ rất rõ. Không phải là binh pháp cửu địa tranh địa sao ? Nếu ai chiếm được trước, nhất định sẽ có lợi.
Thủy Linh Nhi vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy. Hiện tại do chúng ta chiếm, nhưng trong lòng ta vẫn có điểm không yên. Tiền tuyến bình tĩnh như vậy, rất không tầm thường. Chiến tranh chính là sự tiêu tốn tài lực, vật lực, chiến tranh càng kéo dài sẽ mang đến cho quốc gia sự thiệt hại lớn, thậm chí sẽ làm tổn thương tới gốc rễ quốc gia. Ước Sắt Phu thân vương có lý do kéo dài cuộc chiến, nhưng A Tư Mạn đế quốc vì sao cũng kéo dài ?
- Aa, bọn họ rất ăn ý đó ! Tuy nhiên không đánh cũng tốt chứ sao ?
Thủy Linh Nhi cười nói.
- Ăn ý !
Thủy Linh Nhi vô tâm nói một câu khiến cho Lưu Vân run rẩy toàn thân. “Ăn ý… …Ăn ý… … chẳng lẽ kế hoạch của ta có vấn đề ? ”
- Ngươi có phát hiện ra không, chỗ này kì thật cũng có thể nói là tử địa.
Thủy Linh Nhi chỉ vào một đội binh lính phía sau trấn nhỏ nói. Đó là một đội binh lính từ La Lan hành tỉnh tới tiếp tế cho tam đoàn.
- Ừ.
Lưu Vân còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi nên thuận miệng đáp.
- Ngươi xem nếu địch nhân từ phía sau tới, bịt lại hai bên, nơi này không phải trở thành tử địa sao?
Thủy Linh Nhi đi tới bên cạnh Lưu Vân, kéo tay hắn chỉ về phía xa xa.
- Đúng vậy. Đó là một chỗ thật tốt! Rất có thể là cái mu rùa!
Lưu Vân cười khổ nói.
Sau khi xuống núi Lưu Vân hạ lệnh cho Nã Luân Đa:
- Xuất động Hắc Ưng, đi vào trong núi tìm kiếm một địa điểm bí mật, thích hợp nhất cho đại quân ẩn nấp.
Ban đêm, đế quốc đại quân thống soái bộ.
- Điện hạ, Bố Lỗ Khắc tướng quân lại vừa phái người đến hỏi quyết định của người.
Một tham mưu trẻ tuổi đi tới bên người Ước Sắt Phu, thấp giọng nói.
- Biết rồi, bảo hắn hồi bẩm Bố Lỗ Khắc tướng quân, đợi vài ngày nữa đi.
Ước Sắt Phu thở dài nói.
Đến tiền tuyến hơn một tháng thời gian, cả người hắn già đi rất nhiều, tóc mai hai bên đã bạc gần hết.
Sau khi nhận lệnh dẫn quân nam hạ, trong lòng hắn thật cao hứng, bởi vì sau khi Viêm Thiên chết, tất cả mọi việc phát triển đúng theo dự định của hắn. 90 vạn đại quân nắm trong tay, hơn nữa cơ hội nam hạ kháng địch, hắn có thể phát triển mạnh thế lực của mình trong quân đội, vì tương lai mà chuẩn bị thật tốt.
Nhưng khi tới tiền tuyến rồi hắn cảm giác được có gì đó không đúng. Bởi vì A Tư Mạn đại quân vô cùng bình tĩnh. Tiếp theo đó Bố Lỗ Khắc phái người mang theo bút tín của Lâm Mị hoàng hậu tới đưa cho hắn.
Phong thư này hoàn toàn đập tan ảo tưởng của hắn, làm cho hắn biết được mình đang rơi vào một cái bẫy thật lớn.
- Khu lang phệ hổ, hảo độc kế. Viêm Thiên, thủ đoạn của ngươi thật giỏi ! Lâm Mị hoàng hậu ngươi cũng muốn làm ngư ông hưởng lợi sao ? Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ? Chẳng lẽ ta thật sự phải đi lên con đường đó.
Ước Sắt Phu đi lại vài vòng trong phòng, sau đó trở lại trước bàn, lấy bút viết một bức thư ngắn cho thừa tướng Tư Lạc Đức:
- Tiền tuyến có biến, ngươi cần phải phối hợp chặt chẽ với với hành động của ta. Ta sẽ an bài để Hưu Tư bình an quay lại.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sét đánh ngang tai.
Đế quốc cuối cùng cũng phải thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.