Dị Giới Quân Đội

Quyển 5 - Chương 252: Nghịch thế mà động

Lý Bố Y

25/03/2013

- Tất cả nhẹ tay cho ta! Những thứ này mà xảy ra vấn đề gì, lão tử sẽ không để yên cho đâu!

Lúc hoàng hôn, vài chiếc xe ngựa đi vào doanh khu của Hắc Ưng đặc chiến đại đội. Tử Văn Thành cẩn thận mang theo một cái rương nhỏ từ trên xe ngựa xuống, hai tay ôm lấy cái rương giống như ôm lấy tân nương, sau đó chậm rãi bước tới kho hàng. Lúc đi, hắn còn không quên quay đầu lại hò hét thủ hạ của mình.

Nhìn Tử Văn Thành dáng người cao to mà lại làm ra động tác giống đàn bà, lại nhìn thấy những thủ hạ của hắn dùng tốc độ con ốc sên để vận chuyển Lạc Phu tạo từ trên xe ngựa xuống, A Húc đi theo xe trở về vừa bực mình vừa buồn cười.

- Mấy tiểu tử các ngươi khẩn trương lên một chút!

Khi Tử Văn Thành lần thứ ba trở lại xe, làm giống như lần trước, nâng cái rương lên, xoay người nhẹ nhàng đi, A Húc rốt cuộc không chịu được nữa.

Hắn đi tới trước xe ngựa, đem mấy cái rương đặt lên nhau rồi bê lên:

- Tốc độ như của ngươi thì định làm tới sáng mai hả?

Tử Văn Thành ôm cái rương đứng tại chỗ, miệng há hốc hình chữ ‘O’.

- Mẹ ôi, không phải mấy người nói với ta là thứ này mà chạm thì sẽ nổ bùm một cái, phải rất cẩn thận sao?

Tử Văn Thành hoang mang hỏi, ánh mắt nhìn qua bên kia sân.

Mấy người Thiết Liệt, Dương Minh, Uy Kiệt Khắc đã sớm cười lăn cười bò ra.

- Ngu ngốc….

Sau khi Tử Văn Thành nhận được lệnh theo Lưu Vân đi tới Tây Tư, Thiết Liệt cùng mấy trung đội trưởng khác đã cảm thấy nhìn hắn không vừa mắt. Cái kẻ cao to này tựa hồ cũng không có tí giác ngộ khiêm nhường nào, cả ngay đều hò hét, huyênh hoang do đó mới định chơi cho hắn một vố.

- Thứ này có chốt bảo hiểm, không mở ra thì sẽ không nổ được.

Lúc A Húc đi qua bên cạnh Tử Văn Thành, lạnh lùng nói.

- Ta ngất.

Tử Văn Thành xoay người ôm thêm mấy cái rương ở trên xe, sau đó đắc ý kêu lên:

- Hóa ra thứ này không phải là thứ những kẻ ngốc có thể chơi đùa! Tới Tây Tư ta phải hưởng thụ cảm giác sử dụng thứ này cho thật tốt. Ha ha!

Sau khi quyết định đi tới Tây Tư cứu năm đội viên Dạ Phong, Lưu Vân nhanh chóng xác định danh sách những người đi cứu viện: Lão Tạp, tiểu Tạp, Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc, Khắc Lị Á, Thủy Hàn, Tử Văn Thành, A Húc cùng 40 người từ Hắc Ưng đặc chiến đại đội, trong đó có phong hệ và lôi hệ. Theo yêu cầu của Lưu Vân, từ trong núi đại hành nhanh chóng mang tới 400 quả Lạc Phu tạo đã trải qua cải tiến. Trong đó 200 quả nổ và 200 kíp nổ.

Khi các Hắc Ưng đội viên đang khẩn trương chuẩn bị trước khi xuất phát thì Lưu Vân lại một lần nữa triệu tập các sĩ quan của quân đoàn để tiến hành an bài lần cuối các công viêc trước khi mình rời đi.

- Ta đi rồi, chiến trường nam tuyến giao cho Na Á công chúa phụ trách. Hắc Ưng quân đoàn cần phải nghe theo sự chỉ huy của nàng. Phó quân đoàn trường Ngải Phật Sâm theo ta tới Tây Tư, phó quân đoàn trưởng Long Vân tiếp tục xử lý các công việc ở đại hành sơn. Cho nên Hắc Ưng quân đoàn tạm thời giao cho tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại nắm quyền.

Á Lịch Sơn Đại đứng dậy hướng mọi người hành quân lễ, vẻ mặt rất là trầm trọng. Hiển nhiên là do không thể khuyên được Lưu Vân cho nên trong lòng hắn vẫn còn bực.

- Thiết nhất sư, nhị sư, tam sư trong vòng một tháng phải hoàn thành nốt các hạng mục công trình còn lại của pháo đài Tây Đặc. Hoàn thiện hệ thống phòng ngự theo yêu cầu của ta. Sau khi pháo đài được xây xong, toàn bộ binh lực của nhất sư tiến vào đóng quân tại Tây Đặc trấn. Nhị sư đóng ở Thiên Phong trấn, binh lực còn lại của Tam sư đóng ở Nặc Duy trấn. Hắc Ưng đặc chiến đại đội phòng thủ Phổ Lí Tắc Lợi thành, do Nã Luân Đa phụ trách, chờ tham mưu trưởng ra lệnh. Kỵ binh sư của An Đông Ny triển khai huấn luyện cường hóa ở Ô tô trấn. Sau khi được trang bị đầy đủ chiến giáp mới thì đi phòng thủ Tây Đặc trấn.

Các sĩ quan được gọi tên nhanh chóng đứng lên nhận lệnh.

- Hành động Tây Tư ngắn thì nửa tháng, lâu thì một tháng sẽ chấm dứt. Lần hành động này rất có thể sẽ khiến cho Huyết thần giáo coi trọng chúng ta, chiến tranh lúc nào cũng có thể nổ ra, hy vọng các vị tướng quân tẩptung tinh lực làm tốt các công việc chuẩn bị trước khi đại chiến!

Sau khi họp xong, Lưu Vân gọi Á Lịch Sơn Đại lại, cùng hắn đi trên con đường lớn bên trong thành.

- Tham mưu trưởng, ngươi còn nhớ rõ tình hình lúc chúng ta mới tới Phổ Lí Tắc Lợi thành không?

Lưu Vân nhìn Á Lịch Sơn Đại tâm tình sa sút, bất đắc dĩ cười nói.

Á Lịch Sơn Đại trầm ngâm một chút rồi thở dài nói:

- Mặc dù tòa thành thị này đã dần dần hồi phục nhưng ta nghĩ không ai quên được sự thê lương cùng bi thương rung động tới tận tâm linh khi mới vào tòa thành này. Ta kiên quyết phản đối người đi, có lẽ là sợ sự phồn hoa này trong nháy mắt sẽ biến mất!

- Chúng ta dùng hai bàn tay xây dựng lại tòa thành này, đem lại hy vọng cho dấn chúng nơi đây. Tương lai chúng ta cần phải dùng tính mạng của mình để bảo vệ nơi này. Quân nhân đế quốc không thể để cho bi kịch trước mắt tái diễn.

Lưu Vân nhìn tấm bia kỉ niệm ở trung tâm thành thị, từ từ nói.

- Nếu như ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cũng có nghĩa Hắc Ưng không còn cánh bay lượn nữa. Lão đại, Á Lịch Sơn Đại vô năng, không thể thay ngươi đi chuyến này!

Á Lịch Sơn Đại nhìn Lưu Vân, trong mắt tràn ngập tình cảm phức tạp.



- Loại chuyện chém chém giết giết này có lẽ thích hợp với người thô lỗ như ta, ngươi đem chuyện ở phía sau xử lý tốt là được.

Lưu Vân tự cười giễu nói.

- Từ cổ chí kim các tướng lĩnh quân đội cao cấp đều ít khi tự mình mạo hiểm. Không phải bọn họ sợ chết mà là trong chiến tranh, an nguy của bọn họ ảnh hưởng đến tất cả mọi người, không người nào dám dễ dàng mạo hiểm. Như vậy cũng mất đi nhiều cơ hội thủ thắng. Ta lại không muốn sống giống như vậy, cho nên có thể tạo ra kì tích.

- Ý của ngươi là lúc này cũng là một cơ hội?

Á Lịch Sơn Đại dường như ngộ ra điều gì, bèn hỏi.

- Lúc này hành động nghìn dặm bôn tập chuẩn xác mà nói là một hồi đánh bạc. Gần đây ta đã tiến hành điều chỉnh quân đôi của cả chiến trường nam tuyến, đồng thời lấy thân phận tổng đốc La Mạn hành tỉnh phát hành một loạt mệnh lệnh. Mặc dù làm như vậy có thể giảm bớt thương vong khi chiến tranh nổ ra nhưng vô hình trung tạo thành một ảnh hưởng lớn trong quân tâm và lòng dân, cũng làm cho rất nhiều người sinh nghi: Nếu như đế quốc có thể đánh thắng trận này thì cần gì phải phí nhiều công sức để làm những việc đó? Do đó ta không thể không mạo hiểm để cổ vũ quân tâm, cổ vũ lòng dân. Nếu như ta thành công, có thể đánh vỡ tín niệm Huyết thần giáo không thể chiến thắng, tạo sự tin tưởng tất thắng cho quân dân Hỏa Vân. Dân gian gọi ta là chiến thần, nếu ta đi lên thần đàn, ta phải nghịch thế mà động, viết tiếp thần thoại của mình.

Lưu Vân kiên nhẫn giải thích.

- Ta chờ tin tốt của ngươi.

Á Lịch Sơn Đại đưa tay về phía Lưu Vân. Hai bàn tay nam nhân vững chãi cùng nắm chặt lấy nhau.

- Vân. Ta cùng Thủy Linh Nhi muội muội tìm Thủy Y Nhiên trưởng lão, giúp các ngươi làm ra vài bộ chiến giáp phụ!

Đêm đó khi Lưu Vân trở lại phủ, Hoa Phi Lệ mừng rỡ gọi.

- Ngươi mau tới xem, Thủy Y Nhiên trưởng lão nói nó rất có tác dụng!

Thủy Linh Nhi đứng ở trong phòng, lớn tiếng nói với Lưu Vân. Trên mặt bàn trước mặt nàng có mấy bộ Hắc Ưng chiến giáp mới tinh.

Lưu Vân tiến tới, cẩn thận nhìn xem, phát hiện chiến giáp này cùng chiến giáp hắn đang mặc không có gì khác cả, liền hỏi :

- Hai vị lão bà, có gì đặc biệt sao? Ta hình như không nhìn ra.

- Ngươi đương nhiên không nhìn ra. Để ta nói cho ngươi biết, chiến giáp này có thể phòng ngừa độc huyết ăn mòn, Vân!

Hoa Phi Lệ kích động nói.

- A!

Lưu Vân có chút không tin vào lỗ tai mình, cầm lấy một bộ chiến giáp ở trên bàn, vội vàng hỏi:

- Ngươi nói… …Nó có thể phòng ngự độc huyết. Phi Nhi?

- Đúng vậy. Bởi vì ta cùng tỷ tỷ lo lắng cho ngươi cho nên chạy đi tìm Thủy Y Nhiên trưởng lão để tìm biện pháp. Cuối cùng nàng cũng chấp nhận sự khẩn cầu của chúng ta mà giúp ta thử một lần. Sau đó nang đi tới đại hành sơn, mang về mấy bộ chiến giáp này.

Thủy Linh Nhi vội vàng giải thích.

- Nhưng mà… …

Lưu Vân còn chưa dứt lời thì Hoa Phi Lệ đã ngắt lời hắn.

- Thủy trưởng lão nói, dưới đề nghị của nàng, Ải nhân chú tạo sư đã mang đi một ít nguyệt quang nước suối cuối cùng tẩm lên tần da của chiến giáp. Sau đó lại dùng độc huyết tiến hành thí nghiệm. Độc huyết không thể ăn mòn!

- Nguyệt quang nước suối… …

Lưu Vân trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra.

- Nghĩ không ra nguyệt quang nước suối còn có thể dùng như vậy! Các nàng đã giúp ta một việc lớn!

- Nhưng mà nguyệt quang nước suối còn rất ít. Cũng chỉ có thể dùng cho 5 bộ chiến giáp! Ngươi nhất định phải mặc một bộ!

Hoa Phi Lệ nói, rồi cầm lấy một bộ chiến giáp. Thủy Linh Nhi hiểu ý, cởi quần áo của Lưu Vân ra.

- Được mấy bộ là tốt rồi!

Lưu Vân hứng phấn nói rồi hôn lên mặt hai nàng một cái.

- Lão đại, ta đã tới!

Ngải Phật Sâm vừa bước vào cửa, thấy tình hình trong phòng như vậy liền xoay người bước ra ngoài luôn.



- Ta ngất. Đại ca, tư tưởng của ngươi rất xấu xa!

Lưu Vân vừa thắt lại dây lưng vừa nói với hắn.

- Ngươi không cảm thấy hiện tại thời gian còn quá sớm sao? Ta đang thử nghiệm loại chiến giáp mới được đặc chế!

- Buổi tối đi ngủ mà còn muốn mặc chiến giáp đặc chế?

Ngải Phật Sâm hơi giật mình hỏi một câu, hai nàng vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng rời khỏi phòng.

Lưu Vân nghe vậy dở khóc dở cười: Người thành thật lại bị nghĩ là lưu manh, thật là nản!

- Đại ca tìm ta về chuyện quay lại Tây Tư?

Lưu Vân hỏi.

- Ừ.

Trong mắt Ngải Phật Sâm toát ra sự ưu thương sâu đậm. Mấy ngày nay hắn thu được một ít tin tức đứt quãng về Tây Tư làm cho trong tim hắn không cách nào bình tĩnh được. Ý niệm quay về nước vẫn luôn ở trong đầu hắn, trở thành giấc mộng không thể xóa bỏ ở trong lòng hắn. Nhưng là hậu nhân của hoàng thất Tây Tư, hắn hết lần này tới lần khác không cách nào đưa ra yêu cầu quay về nước với Lưu Vân. Bởi vì trong lúc hắn gặp rủi ro đã từng tuyên thệ thuần phục Lưu Vân. Chủ động đưa ra yêu cầu quay về rất có thể bị hiểu lầm là cố tình có ý đồ ---- nhìn trúng ngôi vị hoàng đế của Tây Tư. Khi hắn thử dò xét, đưa ra yêu cầu muốn hộ tống Lưu Vân đi tới Tây Tư, Lưu Vân dứt khoát đáp ứng làm hán tử trong lòng có chuyện này chủ động tìm tới cửa, hy vọng giải thích rõ với Lưu Vân.

- Đại ca muốn lần đi tới Tây Tư và sẽ ở lại Tây Tư?

Khi Ngải Phật Sâm đang do dự không biết làm thế nào để mở miệng thì Lưu Vân đột nhiên hỏi.

- Ta đã từng có ý nghĩ này nhưng ta lo lắng… …

Ngải Phật Sâm nói.

- Đại ca không cần lo lắng, ta đồng ý để ngươi ở lại Tây Tư!

Lưu Vân quả quyết nói.

- Ta cũng từng có ý nghĩ như vậy nhưung lo lắng nhưng lo lắng tình hình Tây Tư không ổn định, các ngươi đi có thể gặp nguy hiểm. Cho nên vẫn không dám nói với ngươi. Lúc này Tây Tư bị thế lực kinh khủng Huyết Thần giáo làm cho tới bên bờ diệt vong, nếu như có người đứng ra kêu gọi, ta cam đoan có rất nhiều người không sợ chết sẽ lập tức hưởng ứng! Mà thân phận của ngươi là lựa chọn tốt nhất!

- Nhưng mà ….

Ngải Phật Sâm vẫn đang rất lo lắng.

- Không có nhưng nhiếc gì cả, ta tin tưởng ngươi!

Lưu Vân cười nói.

- Ta nghĩ sau khi trải qua trận hạo kiếp này rất nhiều người đều xem thường quyền lực! Khi tổ quốc đối mặt với sinh tử tồn vong, khi dân chúng đang ở trong lúc nước sôi lửa bỏng, bất cứ một nam nhân nào đều phải có trách nhiệm! Nếu là ta ta cũng sẽ làm như vậy. Cho nên ta có thể hiểu được ngươi!

- Tốt! Đã như vậy ta cũng không nói nhiều. Nhưng ta vẫn như cũ trung thành thực hiện lời thề của mình. Điều này ngươi phải đồng ý với ta!

Ngải Phật Sâm gật đầu nói.

- Ta không ngại việc đại ca lên làm hoàng đế. Nhưng ta hy vọng dưới sự lãnh đạo của ngươi sẽ thành một quốc gia mới! Quý tộc đáng phế thì nên phế bỏ đi, để cho dân chúng có cơ hội thở. Lúc ta muốn ngươi trợ giúp ta sẽ tìm ngươi!

Lưu Vân tin tưởng Ngải Phật Sâm ở bên cạnh hắn gần hai năm, nhất định có thể mang tới một hơi thở tươi mát cho Tây Tư.

- Chiến giáp này có thể chống cự độc huyết của Huyết thần giáo, ngươi cầm lấy một cái đi!

Lưu Vân lấy một bộ chiến giáp ở trên bàn đưa cho Ngải Phật Sâm.

- Trước mắt chỉ có năm bộ. Bởi vì có loại chiến giáp này ta mới phóng tâm để cho các ngươi ở lại lãnh thổ Tây Tư. Các ngươi chỉ cần đặt chân vững chắc, ta sẽ ở phía sau hỗ trợ. Ta sẽ phái An Đông Ny mang theo kỵ binh tiếp ứng hành động của các ngươi. Ta nghĩ hắn cũng rất thích suất lĩnh kỵ binh tung hoành ở Tây Tư vương quốc!

- Cám ơn ngươi, lão đại!

Ngải Phật Sâm tiếp nhận chiến giáp, trong mắt ẩn chứa lệ quang.

- Đại ca, sau này trọng trách của ngươi rất nặng, nhất định phải kiên trì! Tác dụng của ngươi là ngọn đèn, là tượng trưng cho ánh sáng, là mồi lửa thổi lên ý chí phản kháng của quân dân! Bất cứ lúc nào cũng không nên va chạm trực tiếp với Huyết thần giáo, chỉ cần đảm bảo an toàn của mình, tiêu diệt được một phần lực lượng của bọn chúng cũng là thắng lợi không nhỏ. Một đốm lửa có thể cháy lan ra cả đồng cỏ. Một khi ngươi thành công đặt chân ở Tây Tư, Huyết thần giáo sẽ đầu đuôi khó đỡ. Khi đó chúng ta sẽ có cơ hội phản công!

Lưu Vân dặn dò lần cuối.

Lúc Lưu Vân quyết định xuất phát tới Tây Tư, tại A Tư Mạn đế quốc, mấy hành tỉnh bị Huyết thần giáo chiếm đóng cũng xuất hiện một lực lượng phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Quân Đội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook