Quyển 3 - Chương 128: Nhất chiến thành danh (3)
Lý Bố Y
25/03/2013
- Tất cả đã chuẩn bị tốt chưa?
Khi rời khỏi núi, Ngải Phật Sâm đi tới phía trước, Lưu Vân trầm giọng hỏi.
- Tất cả đang tiến hành động viên lần cuối trước khi tiến hành trận đánh! Xạ thủ doanh đã theo yêu cầu của ngươi đến phối hợp với Kỵ binh doanh cùng nhất, nhị, tam doanh.
Trong giọng nói của Ngải Phật Sâm không che dấu được sự hưng phấn.
- Tốt. Động viên xong, ra lệnh cho Hách Đạt dẫn theo một phân đội trinh sát của Hắc Ưng độc lập doanh đi trinh sát trước khi xuất phát. Kỵ binh doanh, nhất, nhị, tam doanh của Tam đoàn tiến về phía pháo đài La Lan. Bộ tham mưu cùng ta dẫn theo ma pháp sư cùng Hắc Ưng tiến lên phía trước.
- Vâng.
Mùa thu tháng 10, dưới chân núi Đại hành sơn, ánh nắng chiều đỏ như máu.
Các tướng sĩ Tam đoàn sắp xuất chinh, tất cả đã sắp xếp thành đội ngũ ở bình nguyên ngoài núi.
Hắc Ưng độc lập doanh.
- Thi Nhĩ Mạn.
- Có.
- Bước ra khỏi hàng.
- Rõ.
Một gã binh lính trẻ tuổi bước ra khỏi hàng, đi tới trước chiến kì của Hắc Ưng, Nã Luân Đa cầm lấy một bộ Hắc Ưng chiến giáp, trịnh trọng đưa tới trước mặt hắn.
- Thi Nhĩ Mạn, chúc mừng ngươi trở thành tân chủ nhân của bộ Hắc Ưng chiến giáp, một gã Hắc Ưng đội viên quang vinh! Đế quốc lịch tháng 7 năm 753, Hắc Ưng vừa di chuyển vừa chiến đấu bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, bị mấy vạn đại quân vây bắt, một Hắc Ưng đội viên trẻ tuổi đã đưa một tin tức tình báo quan trọng tới để cứu Hắc Ưng. Trên đường đi hắn gặp phải địch nhân. Dưới tình huống thân mang trọng thương vẫn liều chết chạy thoát, dùng tính mạng của mình đi nốt đoạn đường cuối cùng. Chiến giáp này từng che chở cho chủ nhân của mình là gã đội viên đó, tên của hắn là Lâm Tắc.
- Đối mặt với linh hồn Lâm Tắc, ta dưới chiến kỳ của Hắc Ưng tuyên thệ: Thi Nhĩ Mạn ngươi cần dùng nhiệt huyết và tính mạng của mình, đem tới vinh dự mới cho Hắc Ưng chiến giáp.
Thi Nhĩ Mạn đưa tay hướng quân kì, nghiêm trang hành lễ, nói lời tuyên thệ.
Tiếp theo Nã Luân Đa cũng đưa Hắc Ưng chiến giáp của những đội viên Hắc Ưng gặp nạn tới tay binh lính, mỗi một chiến giáp đều có một câu chuyện xưa về chủ nhân của mình.
- Lúc này ta yêu cầu tất cả các đội viên phải nhớ kỹ một điều: Hắc Ưng đội viên là bộ đội độc nhất vô nhị trên đại lục. Các ngươi phải bảo vệ tôn nghiêm cùng vinh dự của Hắc Ưng.
Nã Luân Đa đặc biệt động viên, làm cho Lưu Vân sợ hãi thầm than. Một chiêu này rất hay, còn hơn hàng vạn lời nói, đủ để cho binh lính đối diện với tử vong mà không hề sợ hãi.
Long Vân làm lão đội trưởng của Tam đoàn, đối mặt với binh lính của nhất, nhị, tam doanh, chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Đế quốc các ngươi đang chịu sự xâm lược, dân chúng Hỏa Vân đế quốc đang rên rỉ dưới gót sắt của địch nhân. Mà các ngươi là quân nhân đế quốc. Uất ức để mà sống không bằng vinhg quan chết trận.
An Đông Ni cũng không có tiến hành động viên, chỉ đứng ở phía trước Kỵ binh doanh, mỉm cười đợi ra lệnh.
Nhìn tình hình thực tế trước mắt, tâm thần Lưu Vân không khỏi chập chờn. Đã từ lâu, trái tim quân nhân luôn vương vấn giấc mộng sa trường, lúc này đây, cuối cùng cũng được thực hiện! Lịch sử quang vinh của chi bộ đội này, từ giờ phút này sẽ do hắn cùng binh lính viết nên!
- Báo cáo đoàn trưởng, Tam đoàn đã tập hợp xong, xin ra mệnh lệnh.
Sau khi động viên kết thúc, Ngải Phật Sâm chạy tới trước người Lưu Vân.
Lưu Vân gật đầu đi ra phía trước.
- Binh lính, xuất phát đi! Phía trước là sân khấu của các ngươi. Ánh mặt ở đại lục đều tập trung trên người các ngươi. Bước qua thi thể của địch nhân để chứng minh với mọi người, vinh dự thuộc về Thiết quân.
Trời chiều. Mặt đất lưu lại ánh sáng cuối cùng, phủ lên kim sắc chiến bào của binh lính sắp xuất chinh, cũng làm cho đơn vị bộ đội mới thành lập này nhiễm một sắc thái truyền kì.
Đế quốc lịch ngày mùng 10 tháng 10 năm 753, Lưu Vân dẫn Tam đoàn, dưới sự yểm trợ của bóng đêm, vượt qua Phổ Lí Tắc Lợi thành từ phía nam, đi thẳng tới pháo đài La Lan. Cái Nhĩ tướng quân, người phòng thủ pháo đài La Lan bất mãn với việc vứt bỏ không tiếp viện Tây Đốn thành, do đó tự ý phái phó tướng của mình là Cách Lâm tướng quân dẫn ba nghìn kỵ binh gia nhập Tam đoàn, nghe theo sự chỉ huy của Lưu Vân. Mười ngày sau công chúa phái Mạc Qua, sư trưởng nhị sư dẫn theo ba nghìn bộ hạ tới Mạt Lạp Tư hành tỉnh, tập hợp cùng Lưu Vân. Đến lúc này tổng binh lực của Lưu Vân đạt tới một vạn ba nghìn người.
Sau khi tiến vào Mạt Lạp Tư hành tỉnh, Mạc Qua trung thành chấp hành mệnh lệnh của công chúa, đóng quân bên ngoài Đa Luân trấn, cách Tây Đốn thành hơn 100 dặm. Hắn cho dựng trại cho gần 3 vạn người, đồng thời ra lệnh cho binh lính không được ngừng, liên tục đi qua đi lại nhằm mê hoặc địch nhân. Những doanh trướng này cũng để dành cho quan binh Tam đoàn đang từ xa tới.
Sư trưởng nhị sư, Mạc Qua tướng quân nghênh đón Lưu Vân, vừa đem hắn vào trong trướng, liền oán giận nói.
- Ta bảo này, ngươi như thế nào lại biết ta sẽ phải đi chịu chết như thế này?
- Công chúa là chỉ huy chiến tuyến phía nam, nàng có dũng khí buông bỏ không tiếp viện quân dân Tây Đốn thành không? Cho dù là nàng đã quyết vứt bỏ, nhưng ít ra còn muốn làm ra vẻ tí chút chứ?
Lưu Vân cười nói.
- Ngươi để cho ta tiếp nhận nhiệm vụ, bây giờ lại không thể hoàn thành. Tại chiến trường cãi lệnh là mất đầu đấy.
Mạc Qua vừa nói vừa đưa tay làm động tác cứa cổ.
- Yên tâm đi, đối với bên ngoài ngươi không phải là viện quân công chúa phái tới Tây Đốn thành sao? Ta chỉ đem viện quân trên danh nghĩa biến thành viện quân thực sự thôi.
- Nhưng mà địch nhân tựa hồ biết đơn vị bộ đội của ta binh lực không đủ, cũng không có quá chú ý, chỉ phái ra hai tiểu đoàn phòng ngự phía trước. Xem ra nhiệm vụ của ta đã thất bại ngay từ đầu!
Mạc Qua tự chế giễu mình.
- Tại sao lại như vậy?
- Bởi vì lúc bọn họ phái ra nhiều binh lực, ta phải tháo chạy. Qua lại như thế mấy lần bọn họ cũng mặc kệ ta.
- Như vậy cũng khó trách! Thống soái Bố Lỗ Khắc của quân đội A Tư Mạn là hậu nhân của Y Đặc gia tộc, tài năng quân sự cũng xuất sắc. Nếu như hắn không ngốc, hẳn phải biết là ngươi đang ngụy trang. Sẽ không thèm để ý tới ngươi. Ha ha.
Lưu Vân nhìn Mạc Qua đang kìm nén sự bực tức.
- Tuy nhiên nếu không phải như vậy thì làm sao ngươi có thể hung hăng nện cho hắn một quyền chứ?
- Dù sao cũng là thuyền của ngươi, người cũng là người của ngươi, ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta.
Việc đã tới nước này Mạc Qua cũng mặc kệ không thèm nghĩ tới.
- Yên tâm đi lão Mạc! Hiện tại tình hình chiến đấu ở Tây Đốn thành như thế nào?
- Khi thì đánh, khi thì không đánh. Quân phòng thủ Tây Đốn bị bọn họ quần cho mệt mỏi. Ta nghĩ người A Tư Mạn không cường công bởi vì làm như vậy sẽ tạo thành tổn thất lớn. Tây Đốn thành phòng thủ chắc chắn, đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh. Bên trong thành còn có một ma đạo sư, một số ít cao cấp ma pháp sư. Quân dân tử thủ, nếu người A Tư Mạn muốn chiến thắng cũng sẽ bị tổn thương lớn.
Mạc Qua giới thiệu một cách đơn giản tình hình Tây Đốn thành cho Lưu Vân.
- Ma đạo sư?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Không biết tên quỷ nào lại xui xẻo tu luyện ở Tây Đốn thành, bị trận đại chiến này bức ra!
- Hắn thật xui xẻo.
Lưu Vân nhún vai.
- Ta đã phái người đi trinh sát địa hình. Ngươi đem tình hình phân bố binh lực A Tư Mạn nói rõ cho ta. Tối nay chúng ta sẽ mở hội nghị tác chiến. Chiến đấu phát động sớm một chút, áp lực của Tây Đốn thành sẽ bớt đi một chút. Quân dân thấy được hy vọng, đấu chí sẽ được kích thích. Địch nhân cứ kéo dài khiến cho Tây Đốn thành không chịu đựng nổi.
Lúc Hách Đạt trở về, dưới sự phân phó của Lưu Vân đã đem về hai ‘tù binh’. Lưu Vân tự mình thẩm vấn nhưng cũng không hỏi được điều gì có giá trị. Tuy nhiên hắn lưu ý tới một chi tiết mọi người chưa bao giờ chú ý tới: Người A Tư Mạn cùng người của Hỏa Vân đế quân có ngôn ngữ và dung mạo giống nhau.
Xem ra điểm giống nhau này có thể sử dụng làm cái gì đó.
Ban đêm, Mạc Qua đi vào lều lớn, đèn đuốc sáng choang. Quan quân các doanh của Tam đoàn, Mạc Qua, Cách Lâm đều bị triệu tập đến tham gia hội nghị tác chiến do Lưu Vân chủ trì. Vài tên tham mưa của bộ tham mưu cũng bắt đầu bận rộn ghi chép. Lưu Vân thấy đã có bộ tham mưu thì tất cả các chế độ khác cũng phải được cải tiến, hoàn thiện. Những ghi chép này, sau khi chiến đấu xong sẽ được tổng kết kinh nghiệm thành tài liệu giảng dạy, cũng là chương trình tốt nhất để dạy các quan quân sau này.
Bản đồ được trải ra trên bàn, một đám người liền xúm lại.
- Mạc Qua tướng quân, mời ngươi giới thiệu tình hình quân địch.
Lưu Vân nói.
- Được. Trung lộ cùng Hữu lộ quân của địch sau khi hợp lại, tổng binh lực tại Mạt Lạp Tư hành tỉnh có khoảng 60 vạn. Trong đó kỵ binh ước chừng 15 vạn, bộ binh khoảng chừng 45 vạn. Thêm vào đó còn có nhất sư cùng nhị sư. Nhất sư đóng tại Ba Đặc thành, kể cả thương binh thì có 5 vạn quân. Ở phía tây nam Tây Đốn thành là Lí Nạp trấn, Khắc Lạc Tư trấn ở phía bắc, phía đông nam là Đề Tư trấn, binh lực ở những nơi này khoảng chừng 5 vạn quân, có thể thuộc Tả lộ quân, hiện đang tiến hành nghỉ ngơi hồi phục sau khi chiến đấu. Cho nên binh lực địch nhân tấn công Tây Đốn thành chỉ có bát sư với 40 vạn quân, thay phiên nhau tấn công bốn phía tường Tây Đốn thành. Giảm thương vong tới mức thấp nhất. Một chiêu này của địch nhân tạo thành gánh nặng rất lớn đối với quân dân Tây Đốn thành. Tình huống cơ bản là như vậy.
Chờ Mạc Qua nói xong, Lưu Vân nhìn Nã Luân Đa gật đầu.
- Trinh sát cho thấy quân đóng tại Lí Tạp trấn đề phòng mấy chỗ rất nghiêm mật. Có thể đó là vị trí thống soái bộ của địch quân. Căn cứ chỉ thị của đoàn trưởng, Hách Đạt đã tiến hành trinh sát khá kĩ địa hình phụ cận Lí Tạp trấn và đã vẽ lại tương đối chi tiết.
Sau đó Nã Luân Đa lấy ra một bộ bản đồ tạm thời, mở ra đặt lên bàn, giới thiệu với mọi người.
- Các vị có đề nghị gì hay không?
Sau khi nghe xong hai người giới thiệu, Lưu Vân bèn hỏi.
- Ý kiến của ta là lực lượng địch nhân quá lớn, nên tập trung binh lực công kích trái tim địch nhân.
Long Vân nói đầu tiên. Hắn thấy đối mặt với hơn mười vạn đại quân, nếu có thể một kích thành công hoặc là còn có cơ hội thoát đi.
- Đề nghị của phó đoàn trưởng rất hay, nhưng trái tim địch nhân cũng là nơi có phòng ngự mạnh nhất. Một khi gặp phải công kích, địch nhân lúc nào cũng có thể điều đại quân tăng viện.
Nã Luân Đa tựa hồ có chút tán thành với quan điểm này.
- Ta thấy hay là chọn đơn vị bộ đội yếu một chút để tấn công rồi nhanh chóng rời đi, tìm mục tiêu kế tiếp thì hay hơn.
Không chịu thiệt thòi, đó là tư tưởng tác chiến của Mạc Qua.
- Chúng ta có 6000 kỵ binh, sử dụng tốt có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với địch nhân.
An Đông Ni có khuynh hướng sử dụng kỵ binh một cách linh hoạt.
- Vậy bộ binh thì làm sao?
Mạc Qua cùng Long Vân đồng thời hỏi. Mặc dù bộ hạ của bọn họ hành quân đường dài đều sử dụng ngựa, nhưng trên thực tế vẫn là bộ binh.
Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi. Nhưng binh lực cách nhau quá lớn, làm cho các biện pháp đều có vẻ không khả thi.
Lặng lặng nghe mọi người thảo luận, cuối cùng Lưu Vân nói:
- Trận chiến này chúng ta chỉ có hơn một vạn người, cho nên phải phát huy toàn bộ lực lượng. Mọi người hãy nhìn địa hình phía tây nam Lí Tạp trấn.
Lưu Vân chỉ vào một điểm đánh dấu trên bản đồ.
- Nơi này có ba cao điểm, phân bố hình tam giác, chúng ta tạm thời gọi hai cao điểm phía trước là cao điểm số 1 và số 2, cao điểm phía sau là cao điểm số 0. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình này. Căn cứ tình hình quân địch, tổng hợp ý kiến của mọi người, ta đề nghị thiết lập sở chỉ huy tạm thời ở cao điểm số 0. Mạc Qua dẫn theo 2500 người thủ vững cao điểm số 1, Long Vân dẫn 2500 người thủ vững cao điểm số 2, phối hợp với một ma đạo sư, hai cao cấp ma pháp sư cùng 20 Hắc Ưng thánh quang đội viên. Kỵ binh của An Đông Ni phụ trách ở phía trái, phát động công kích quấy rối quân đóng tại Lí Tạp trấn, sau đó quay lại cánh phải, dẫn quân địch tới điểm cao phía trước, phát động ma pháp công kích. Sau đó kỵ binh sẽ tiếp tục công kích. Ta dẫn theo một ma đạo sư, một ngàn bộ binh cùng Hắc Ưng dự bị đội ở cao điểm số 0, phụ trách tăng viện.
- Chúng ta có 3 vị ma đạo sư?
Mọi người nghe vậy không khỏi vui mừng khôn xiết.
- Đúng.
“Không có tí phân lượng nào, ta làm sao dám lên lương sơn? Còn có vui mừng cùng sợ hãi lớn hơn nữa ấy chứ.” Lưu Vân thầm nghĩ, sau đó cười cười nhìn An Đông Ni một chút. An Đông Ni cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
- Địch nhân hẳn là cũng có ma đạo sư, đối phó như thế nào?
Cách Lâm hỏi.
- Đến đây đi, tới chỉ có gia tăng thêm hỏa lực của chúng ta.
Lưu Vân cười một cách âm hiểm, làm cho Cách Lâm cảm thấy rất buồn bực.
Phương án này cuối cùng chiếm được sự nhất trí của mọi người. Sau đó Lưu Vân liền ra lệnh. Binh linh tiến hành xây dựng công sự đơn giản suốt đêm. Bình minh bắt đầu tấn công địch nhân.
Ban đêm, rất yên tĩnh. Quân phòng thủ Tây Đốn thành kéo theo thân hình uể oải đứng trên tường thành. Quân đội A Tư Mạn, ngoại trừ những binh lính có nhiệm vụ canh gác, tất cả đều tiến vào trong mộng đẹp. Hơn mười vạn người mang đến cảm giác an toàn, khiến cho bọn họ tạm thời quên đi sự tàn khốc của chiến tranh, cũng quên đi mình đang ở trong lãnh thổ địch nhân.
Chỉ là sau khi bọn họ từ trong mộng tỉnh lại, rất nhiều binh lính đột nhiên xông tới công kích, dẫm nát bọn họ như dẫm lên những viên đát lót đường. Một ngôi sao sáng của đại lục bắt đầu tỏa sáng, từng bước phát triển đi lên, đem uy danh của Thiết quân vang xa.
Khi rời khỏi núi, Ngải Phật Sâm đi tới phía trước, Lưu Vân trầm giọng hỏi.
- Tất cả đang tiến hành động viên lần cuối trước khi tiến hành trận đánh! Xạ thủ doanh đã theo yêu cầu của ngươi đến phối hợp với Kỵ binh doanh cùng nhất, nhị, tam doanh.
Trong giọng nói của Ngải Phật Sâm không che dấu được sự hưng phấn.
- Tốt. Động viên xong, ra lệnh cho Hách Đạt dẫn theo một phân đội trinh sát của Hắc Ưng độc lập doanh đi trinh sát trước khi xuất phát. Kỵ binh doanh, nhất, nhị, tam doanh của Tam đoàn tiến về phía pháo đài La Lan. Bộ tham mưu cùng ta dẫn theo ma pháp sư cùng Hắc Ưng tiến lên phía trước.
- Vâng.
Mùa thu tháng 10, dưới chân núi Đại hành sơn, ánh nắng chiều đỏ như máu.
Các tướng sĩ Tam đoàn sắp xuất chinh, tất cả đã sắp xếp thành đội ngũ ở bình nguyên ngoài núi.
Hắc Ưng độc lập doanh.
- Thi Nhĩ Mạn.
- Có.
- Bước ra khỏi hàng.
- Rõ.
Một gã binh lính trẻ tuổi bước ra khỏi hàng, đi tới trước chiến kì của Hắc Ưng, Nã Luân Đa cầm lấy một bộ Hắc Ưng chiến giáp, trịnh trọng đưa tới trước mặt hắn.
- Thi Nhĩ Mạn, chúc mừng ngươi trở thành tân chủ nhân của bộ Hắc Ưng chiến giáp, một gã Hắc Ưng đội viên quang vinh! Đế quốc lịch tháng 7 năm 753, Hắc Ưng vừa di chuyển vừa chiến đấu bên trong lãnh thổ A Tư Mạn, bị mấy vạn đại quân vây bắt, một Hắc Ưng đội viên trẻ tuổi đã đưa một tin tức tình báo quan trọng tới để cứu Hắc Ưng. Trên đường đi hắn gặp phải địch nhân. Dưới tình huống thân mang trọng thương vẫn liều chết chạy thoát, dùng tính mạng của mình đi nốt đoạn đường cuối cùng. Chiến giáp này từng che chở cho chủ nhân của mình là gã đội viên đó, tên của hắn là Lâm Tắc.
- Đối mặt với linh hồn Lâm Tắc, ta dưới chiến kỳ của Hắc Ưng tuyên thệ: Thi Nhĩ Mạn ngươi cần dùng nhiệt huyết và tính mạng của mình, đem tới vinh dự mới cho Hắc Ưng chiến giáp.
Thi Nhĩ Mạn đưa tay hướng quân kì, nghiêm trang hành lễ, nói lời tuyên thệ.
Tiếp theo Nã Luân Đa cũng đưa Hắc Ưng chiến giáp của những đội viên Hắc Ưng gặp nạn tới tay binh lính, mỗi một chiến giáp đều có một câu chuyện xưa về chủ nhân của mình.
- Lúc này ta yêu cầu tất cả các đội viên phải nhớ kỹ một điều: Hắc Ưng đội viên là bộ đội độc nhất vô nhị trên đại lục. Các ngươi phải bảo vệ tôn nghiêm cùng vinh dự của Hắc Ưng.
Nã Luân Đa đặc biệt động viên, làm cho Lưu Vân sợ hãi thầm than. Một chiêu này rất hay, còn hơn hàng vạn lời nói, đủ để cho binh lính đối diện với tử vong mà không hề sợ hãi.
Long Vân làm lão đội trưởng của Tam đoàn, đối mặt với binh lính của nhất, nhị, tam doanh, chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Đế quốc các ngươi đang chịu sự xâm lược, dân chúng Hỏa Vân đế quốc đang rên rỉ dưới gót sắt của địch nhân. Mà các ngươi là quân nhân đế quốc. Uất ức để mà sống không bằng vinhg quan chết trận.
An Đông Ni cũng không có tiến hành động viên, chỉ đứng ở phía trước Kỵ binh doanh, mỉm cười đợi ra lệnh.
Nhìn tình hình thực tế trước mắt, tâm thần Lưu Vân không khỏi chập chờn. Đã từ lâu, trái tim quân nhân luôn vương vấn giấc mộng sa trường, lúc này đây, cuối cùng cũng được thực hiện! Lịch sử quang vinh của chi bộ đội này, từ giờ phút này sẽ do hắn cùng binh lính viết nên!
- Báo cáo đoàn trưởng, Tam đoàn đã tập hợp xong, xin ra mệnh lệnh.
Sau khi động viên kết thúc, Ngải Phật Sâm chạy tới trước người Lưu Vân.
Lưu Vân gật đầu đi ra phía trước.
- Binh lính, xuất phát đi! Phía trước là sân khấu của các ngươi. Ánh mặt ở đại lục đều tập trung trên người các ngươi. Bước qua thi thể của địch nhân để chứng minh với mọi người, vinh dự thuộc về Thiết quân.
Trời chiều. Mặt đất lưu lại ánh sáng cuối cùng, phủ lên kim sắc chiến bào của binh lính sắp xuất chinh, cũng làm cho đơn vị bộ đội mới thành lập này nhiễm một sắc thái truyền kì.
Đế quốc lịch ngày mùng 10 tháng 10 năm 753, Lưu Vân dẫn Tam đoàn, dưới sự yểm trợ của bóng đêm, vượt qua Phổ Lí Tắc Lợi thành từ phía nam, đi thẳng tới pháo đài La Lan. Cái Nhĩ tướng quân, người phòng thủ pháo đài La Lan bất mãn với việc vứt bỏ không tiếp viện Tây Đốn thành, do đó tự ý phái phó tướng của mình là Cách Lâm tướng quân dẫn ba nghìn kỵ binh gia nhập Tam đoàn, nghe theo sự chỉ huy của Lưu Vân. Mười ngày sau công chúa phái Mạc Qua, sư trưởng nhị sư dẫn theo ba nghìn bộ hạ tới Mạt Lạp Tư hành tỉnh, tập hợp cùng Lưu Vân. Đến lúc này tổng binh lực của Lưu Vân đạt tới một vạn ba nghìn người.
Sau khi tiến vào Mạt Lạp Tư hành tỉnh, Mạc Qua trung thành chấp hành mệnh lệnh của công chúa, đóng quân bên ngoài Đa Luân trấn, cách Tây Đốn thành hơn 100 dặm. Hắn cho dựng trại cho gần 3 vạn người, đồng thời ra lệnh cho binh lính không được ngừng, liên tục đi qua đi lại nhằm mê hoặc địch nhân. Những doanh trướng này cũng để dành cho quan binh Tam đoàn đang từ xa tới.
Sư trưởng nhị sư, Mạc Qua tướng quân nghênh đón Lưu Vân, vừa đem hắn vào trong trướng, liền oán giận nói.
- Ta bảo này, ngươi như thế nào lại biết ta sẽ phải đi chịu chết như thế này?
- Công chúa là chỉ huy chiến tuyến phía nam, nàng có dũng khí buông bỏ không tiếp viện quân dân Tây Đốn thành không? Cho dù là nàng đã quyết vứt bỏ, nhưng ít ra còn muốn làm ra vẻ tí chút chứ?
Lưu Vân cười nói.
- Ngươi để cho ta tiếp nhận nhiệm vụ, bây giờ lại không thể hoàn thành. Tại chiến trường cãi lệnh là mất đầu đấy.
Mạc Qua vừa nói vừa đưa tay làm động tác cứa cổ.
- Yên tâm đi, đối với bên ngoài ngươi không phải là viện quân công chúa phái tới Tây Đốn thành sao? Ta chỉ đem viện quân trên danh nghĩa biến thành viện quân thực sự thôi.
- Nhưng mà địch nhân tựa hồ biết đơn vị bộ đội của ta binh lực không đủ, cũng không có quá chú ý, chỉ phái ra hai tiểu đoàn phòng ngự phía trước. Xem ra nhiệm vụ của ta đã thất bại ngay từ đầu!
Mạc Qua tự chế giễu mình.
- Tại sao lại như vậy?
- Bởi vì lúc bọn họ phái ra nhiều binh lực, ta phải tháo chạy. Qua lại như thế mấy lần bọn họ cũng mặc kệ ta.
- Như vậy cũng khó trách! Thống soái Bố Lỗ Khắc của quân đội A Tư Mạn là hậu nhân của Y Đặc gia tộc, tài năng quân sự cũng xuất sắc. Nếu như hắn không ngốc, hẳn phải biết là ngươi đang ngụy trang. Sẽ không thèm để ý tới ngươi. Ha ha.
Lưu Vân nhìn Mạc Qua đang kìm nén sự bực tức.
- Tuy nhiên nếu không phải như vậy thì làm sao ngươi có thể hung hăng nện cho hắn một quyền chứ?
- Dù sao cũng là thuyền của ngươi, người cũng là người của ngươi, ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta.
Việc đã tới nước này Mạc Qua cũng mặc kệ không thèm nghĩ tới.
- Yên tâm đi lão Mạc! Hiện tại tình hình chiến đấu ở Tây Đốn thành như thế nào?
- Khi thì đánh, khi thì không đánh. Quân phòng thủ Tây Đốn bị bọn họ quần cho mệt mỏi. Ta nghĩ người A Tư Mạn không cường công bởi vì làm như vậy sẽ tạo thành tổn thất lớn. Tây Đốn thành phòng thủ chắc chắn, đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh. Bên trong thành còn có một ma đạo sư, một số ít cao cấp ma pháp sư. Quân dân tử thủ, nếu người A Tư Mạn muốn chiến thắng cũng sẽ bị tổn thương lớn.
Mạc Qua giới thiệu một cách đơn giản tình hình Tây Đốn thành cho Lưu Vân.
- Ma đạo sư?
Lưu Vân kinh ngạc hỏi.
- Không biết tên quỷ nào lại xui xẻo tu luyện ở Tây Đốn thành, bị trận đại chiến này bức ra!
- Hắn thật xui xẻo.
Lưu Vân nhún vai.
- Ta đã phái người đi trinh sát địa hình. Ngươi đem tình hình phân bố binh lực A Tư Mạn nói rõ cho ta. Tối nay chúng ta sẽ mở hội nghị tác chiến. Chiến đấu phát động sớm một chút, áp lực của Tây Đốn thành sẽ bớt đi một chút. Quân dân thấy được hy vọng, đấu chí sẽ được kích thích. Địch nhân cứ kéo dài khiến cho Tây Đốn thành không chịu đựng nổi.
Lúc Hách Đạt trở về, dưới sự phân phó của Lưu Vân đã đem về hai ‘tù binh’. Lưu Vân tự mình thẩm vấn nhưng cũng không hỏi được điều gì có giá trị. Tuy nhiên hắn lưu ý tới một chi tiết mọi người chưa bao giờ chú ý tới: Người A Tư Mạn cùng người của Hỏa Vân đế quân có ngôn ngữ và dung mạo giống nhau.
Xem ra điểm giống nhau này có thể sử dụng làm cái gì đó.
Ban đêm, Mạc Qua đi vào lều lớn, đèn đuốc sáng choang. Quan quân các doanh của Tam đoàn, Mạc Qua, Cách Lâm đều bị triệu tập đến tham gia hội nghị tác chiến do Lưu Vân chủ trì. Vài tên tham mưa của bộ tham mưu cũng bắt đầu bận rộn ghi chép. Lưu Vân thấy đã có bộ tham mưu thì tất cả các chế độ khác cũng phải được cải tiến, hoàn thiện. Những ghi chép này, sau khi chiến đấu xong sẽ được tổng kết kinh nghiệm thành tài liệu giảng dạy, cũng là chương trình tốt nhất để dạy các quan quân sau này.
Bản đồ được trải ra trên bàn, một đám người liền xúm lại.
- Mạc Qua tướng quân, mời ngươi giới thiệu tình hình quân địch.
Lưu Vân nói.
- Được. Trung lộ cùng Hữu lộ quân của địch sau khi hợp lại, tổng binh lực tại Mạt Lạp Tư hành tỉnh có khoảng 60 vạn. Trong đó kỵ binh ước chừng 15 vạn, bộ binh khoảng chừng 45 vạn. Thêm vào đó còn có nhất sư cùng nhị sư. Nhất sư đóng tại Ba Đặc thành, kể cả thương binh thì có 5 vạn quân. Ở phía tây nam Tây Đốn thành là Lí Nạp trấn, Khắc Lạc Tư trấn ở phía bắc, phía đông nam là Đề Tư trấn, binh lực ở những nơi này khoảng chừng 5 vạn quân, có thể thuộc Tả lộ quân, hiện đang tiến hành nghỉ ngơi hồi phục sau khi chiến đấu. Cho nên binh lực địch nhân tấn công Tây Đốn thành chỉ có bát sư với 40 vạn quân, thay phiên nhau tấn công bốn phía tường Tây Đốn thành. Giảm thương vong tới mức thấp nhất. Một chiêu này của địch nhân tạo thành gánh nặng rất lớn đối với quân dân Tây Đốn thành. Tình huống cơ bản là như vậy.
Chờ Mạc Qua nói xong, Lưu Vân nhìn Nã Luân Đa gật đầu.
- Trinh sát cho thấy quân đóng tại Lí Tạp trấn đề phòng mấy chỗ rất nghiêm mật. Có thể đó là vị trí thống soái bộ của địch quân. Căn cứ chỉ thị của đoàn trưởng, Hách Đạt đã tiến hành trinh sát khá kĩ địa hình phụ cận Lí Tạp trấn và đã vẽ lại tương đối chi tiết.
Sau đó Nã Luân Đa lấy ra một bộ bản đồ tạm thời, mở ra đặt lên bàn, giới thiệu với mọi người.
- Các vị có đề nghị gì hay không?
Sau khi nghe xong hai người giới thiệu, Lưu Vân bèn hỏi.
- Ý kiến của ta là lực lượng địch nhân quá lớn, nên tập trung binh lực công kích trái tim địch nhân.
Long Vân nói đầu tiên. Hắn thấy đối mặt với hơn mười vạn đại quân, nếu có thể một kích thành công hoặc là còn có cơ hội thoát đi.
- Đề nghị của phó đoàn trưởng rất hay, nhưng trái tim địch nhân cũng là nơi có phòng ngự mạnh nhất. Một khi gặp phải công kích, địch nhân lúc nào cũng có thể điều đại quân tăng viện.
Nã Luân Đa tựa hồ có chút tán thành với quan điểm này.
- Ta thấy hay là chọn đơn vị bộ đội yếu một chút để tấn công rồi nhanh chóng rời đi, tìm mục tiêu kế tiếp thì hay hơn.
Không chịu thiệt thòi, đó là tư tưởng tác chiến của Mạc Qua.
- Chúng ta có 6000 kỵ binh, sử dụng tốt có thể tạo thành uy hiếp cực lớn đối với địch nhân.
An Đông Ni có khuynh hướng sử dụng kỵ binh một cách linh hoạt.
- Vậy bộ binh thì làm sao?
Mạc Qua cùng Long Vân đồng thời hỏi. Mặc dù bộ hạ của bọn họ hành quân đường dài đều sử dụng ngựa, nhưng trên thực tế vẫn là bộ binh.
Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi. Nhưng binh lực cách nhau quá lớn, làm cho các biện pháp đều có vẻ không khả thi.
Lặng lặng nghe mọi người thảo luận, cuối cùng Lưu Vân nói:
- Trận chiến này chúng ta chỉ có hơn một vạn người, cho nên phải phát huy toàn bộ lực lượng. Mọi người hãy nhìn địa hình phía tây nam Lí Tạp trấn.
Lưu Vân chỉ vào một điểm đánh dấu trên bản đồ.
- Nơi này có ba cao điểm, phân bố hình tam giác, chúng ta tạm thời gọi hai cao điểm phía trước là cao điểm số 1 và số 2, cao điểm phía sau là cao điểm số 0. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình này. Căn cứ tình hình quân địch, tổng hợp ý kiến của mọi người, ta đề nghị thiết lập sở chỉ huy tạm thời ở cao điểm số 0. Mạc Qua dẫn theo 2500 người thủ vững cao điểm số 1, Long Vân dẫn 2500 người thủ vững cao điểm số 2, phối hợp với một ma đạo sư, hai cao cấp ma pháp sư cùng 20 Hắc Ưng thánh quang đội viên. Kỵ binh của An Đông Ni phụ trách ở phía trái, phát động công kích quấy rối quân đóng tại Lí Tạp trấn, sau đó quay lại cánh phải, dẫn quân địch tới điểm cao phía trước, phát động ma pháp công kích. Sau đó kỵ binh sẽ tiếp tục công kích. Ta dẫn theo một ma đạo sư, một ngàn bộ binh cùng Hắc Ưng dự bị đội ở cao điểm số 0, phụ trách tăng viện.
- Chúng ta có 3 vị ma đạo sư?
Mọi người nghe vậy không khỏi vui mừng khôn xiết.
- Đúng.
“Không có tí phân lượng nào, ta làm sao dám lên lương sơn? Còn có vui mừng cùng sợ hãi lớn hơn nữa ấy chứ.” Lưu Vân thầm nghĩ, sau đó cười cười nhìn An Đông Ni một chút. An Đông Ni cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
- Địch nhân hẳn là cũng có ma đạo sư, đối phó như thế nào?
Cách Lâm hỏi.
- Đến đây đi, tới chỉ có gia tăng thêm hỏa lực của chúng ta.
Lưu Vân cười một cách âm hiểm, làm cho Cách Lâm cảm thấy rất buồn bực.
Phương án này cuối cùng chiếm được sự nhất trí của mọi người. Sau đó Lưu Vân liền ra lệnh. Binh linh tiến hành xây dựng công sự đơn giản suốt đêm. Bình minh bắt đầu tấn công địch nhân.
Ban đêm, rất yên tĩnh. Quân phòng thủ Tây Đốn thành kéo theo thân hình uể oải đứng trên tường thành. Quân đội A Tư Mạn, ngoại trừ những binh lính có nhiệm vụ canh gác, tất cả đều tiến vào trong mộng đẹp. Hơn mười vạn người mang đến cảm giác an toàn, khiến cho bọn họ tạm thời quên đi sự tàn khốc của chiến tranh, cũng quên đi mình đang ở trong lãnh thổ địch nhân.
Chỉ là sau khi bọn họ từ trong mộng tỉnh lại, rất nhiều binh lính đột nhiên xông tới công kích, dẫm nát bọn họ như dẫm lên những viên đát lót đường. Một ngôi sao sáng của đại lục bắt đầu tỏa sáng, từng bước phát triển đi lên, đem uy danh của Thiết quân vang xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.