Quyển 3 - Chương 129: Nhất chiến thành danh (4)
Lý Bố Y
25/03/2013
- Thời tiết thật tồi tệ, thực sự quá lạnh!
- Đúng vậy. Nếu không sau nửa đêm như thế nào lại an bài tân binh chúng ta chứ?
- Cố gắng đi. Hai năm sau chúng ta cũng thành lão binh, có thể yên ổn ngủ một giấc rồi.
Lúc này suốt ngày chiến tranh, cũng không biết tương lai thế nào. Ta sợ có ngày vĩnh viễn nằm lại ở chiến trường.
- Này, ngươi đừng có nói những lời không may như thế. Ta đã nói với gia đình ta, cho dù có bò thì cũng phải bò trở về!
- Ta cũng phải trở về ôm con ta.
Bên ngoài Khắc Lạc Tư trấn, hai lính canh gác của Tam sư thuộc Hữu lộ quân đang đứng bên ngoài doanh trại nói chuyện phiếm về thời gian khổ sở lúc này.
Đột nhiên phía tây truyền đến một loạt tiếng động.
- Sét đánh sao?
- Không phải, ngươi xem bầu trời vẫn đầy sao sáng.
Tiếng động ầm ầm càng ngày càng gần, làm cho mặt đất phát ra chấn động nhỏ. Ở phía tây, có thể mơ hồ thấy được một mảng đen đang phi nhanh lại phía này.
- Chẳng lẽ là kỵ binh? Nửa đêm rồi, đơn vị nào còn hành động thế!
Một gã binh lính tự hỏi. Trong ý thức của hắn, đơn vị bộ đội xuất hiện lúc này chính là quân bên mình.
- Là kỵ binh, kỵ binh địch nhân.
Cẩn thận nhìn kỹ một lúc, sắc mặt một binh sĩ khác trở nên trắng bệch. Báo động!
Vừa mới nói xong hai mũi tiễn đã phá không bay tới, bắn trúng cổ họng hai binh lính canh gác. Cướp đi giấc mộng trở thành lão binh cùng trở về nhà của họ, khiến bọn họ vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất của địch nhân.
Tiếng kèn vang lên dồn dập. Một trạm gác ngầm thành công phát ra cảnh báo địch tập kích, nhưng dường như đã chậm một chút.
Dưới sự dẫn đầu của An Đông Ni, ba nghìn kỵ binh giống như một thanh trường mâu sắc bén, dươi sự yểm trợ của bóng đêm, cắm thẳng vào ngực quân địch. Bên ngoài doanh trại là công sự phòng ngự đơn giản, như bẫy ngựa, hàng rào. Tất cả những thứ này ở trước mặt kỵ binh không có nghĩa lý gì cả. Đối mặt với kỵ binh đằng đằng sát khí, giống như một nam nhân đói khát ở trước mặt nữ nhân đã cởi hết quần áo, không có gì có thể ngăn cản bọn họ đánh sâu vào, chà đạp tướng sĩ quân địch.
Hàn quang lóe lên, một đám binh lính A Tư Mạn hẵng còn buồn ngủ, mới từ trong lều lao ra ngoài đã bị chém ngã xuống mặt đất. Máu tươi bắn ra. Người bị thương nằm rên rỉ trên mặt đất, rất nhanh nghe được tiếng vó ngựa đạp vỡ xương mình phát ra.
Bộ hạ An Đông Ni không ngừng điên cuồng xâm nhập doanh trại nhất đoàn, ánh đuốc lấp loáng xung quanh doanh trại, các quan quân bối rối, nhốn nháo, lớn tiếng khóc, kêu gọi tập hợp binh lính chuẩn bị triển khai phản kích. Binh lính đang kinh hoàng, dưới sự dẫn đầu của sĩ quan, bắt đầu chậm rãi tụ tập lại một chỗ.
Nhưng tình hình duy trì không được bao lâu. Từ trong bóng đêm bắn ra những mũi tiễn, bắn trúng những tên sĩ quan đang cao giọng kêu gọi, rất nhanh khiến bọn họ ngậm miệng lại. Xạ thủ doanh phối hợp với Kỵ binh doanh, trong lúc này sự phối hợp đó đã thể hiện uy lực cường đại.
Lai Ân hài lòng nhìn thủ hạ biểu diễn, tiếp tục tìm kiếm con mồi của mình. Đối với hắn mà nói, quan quân bình thường tựa hồ không đáng giá cho hắn ra tay. Hắn muốn bảo trì thể lực cùng sự tỉnh táo tìm kiếm những phần tử A Tư Mạn đủ phân lượng để hắn ra tay. Cũng tạo thành một kích trí mạng, gây hỗn loạn lớn hơn nữa. Đoàn trưởng của nhất đoàn ở dưới tình huống này đã đụng phải Lai Ân. Khi hắn xuất hiện dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, binh lính nhất thời phấn chấn, dưới sự chỉ huy của hắn bắt đầu triển khai công kích kỵ binh.
- Cung tiễn thủ, tất cả bắn tên cho ta.
Nhìn địch nhân đang tung hoành, mà kỵ binh của mình tạm thời không thể tập hợp, hắn la lớn.
- Ngươi nói, nghìn vạn lần đừng có hối hận.
Lai Ân cười lạnh, đưa tay lấy tiễn, sau đó buông cung, một mũi tiễn nhanh như điện bắn chuẩn xác vào trong miệng đoàn trưởng nhất đoàn, lực lượng khiến hắn ngã xuống đất, mắt thấy không thể sống được. Lấy ra một mũi tiễn mới, Lai Ân lại giục ngựa tìm kiếm mục tiêu mới.
Chứng kiến từng sĩ quan lên tiếng chỉ huy quan quân đề nhanh chóng bị giết, các sĩ quan còn lại cũng không dám hô to gọi nhỏ nữa, thậm chí có kẻ còn bảo thủ hạ vứt đuốc trong tay đi, sợ hấp dẫn sự chủ ý của quân địch.
Trong đêm đen, binh lính A Tư Mạn mất đi sự chỉ huy của sĩ quan, lại lần nữa rơi vào sự hỗn loạn. Vô số người bắt đầu tìm đường chạy trốn. Trước sự công kích đột nhiên xuất hiện cũng không có một chút dũng khí phản kháng nào. Ai cũng không rõ lúc này làm như thế nào mới có thể ngăn cản sự giết chóc này. Ước thúc binh lính bằng quân kỉ, nhưng chỉ khi có mặt sĩ quan chỉ huy, sự ước thúc này mới có hiệu lực.
An Đông Ni dẫn kỵ binh doanh giết từ hướng tây tới hướng đông, sau đó hạ lệnh :
- Đạp doanh!
Ba nghìn người linh hoạt di chuyển, một lần nữa phi vào trong doanh trại quân địch. Những binh lính A Tư Mạn đang chạy trối chết lại một lần nữa bị giết hại tàn nhẫn, thậm chí thi thể trên mặt đất cũng không tránh khỏi vận mệnh bi thảm, bị chiến mă đạp nát. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những kẻ đã chết yên tĩnh nằm trên mặt đất, những kẻ còn sống lúc nào cũng có thể bị bóng ma tử vong bao phủ. Những bó đuốc rơi rải rác trong doanh trướng nhóm lên những đốm lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
Mộ binh lính A Tư Mạn giãy dụa đứng lên từ trong đống thi thể, hắn vung đao chặt đứt mũi tiễn bắn vào mắt trái. Nhìn thảm trạng xung quanh, hắn giương đôi mắt độc nhất, vung thanh đại đao rồi gào lên:
- Đánh lén hèn hạ, có giỏi xông tới đánh với ta.
Nhưng mà hắn đã quên mất một điều, đây là kết quả tất nhiên của những kẻ xâm lược.
- Thật sự là một hán tử, cho hắn cái chết thoải mái đi.
An Đông Ni vừa mới nói xong, Lai Ân liền phất tay.
Quan quân trên mặt đất bị một trận tiễn dày đặc bắn tới, kêu thảm ngã trên mặt đất, đau khổ giãy dụa thân thể. Muốn làm anh hùng thường phải trả một cái giá tương ứng.
An Đông Ni nhìn Lai Ân, lắc đầu.
- Tinh linh bắn như vậy còn chưa đủ hay sao?
Lai Ân hoang mang nói.
Phía xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy quân đoàn đóng ở bên ngoài Khắc Lạc Tư trấn nghe tin nên chạy tới tăng viện.
Tố chất quân đội A Tư Mạn thật cao. Bộ đội Tam sư vừa tăng viện, đã nhanh chóng lấy 5000 kỵ binh tiên phong, 1 vạn bộ binh theo sau, phát động truy kích Kỵ binh doanh, đuổi theo không tới 3 dặm đường, binh lính A Tư Mạn liền choáng váng.
Trời dần dần sáng, kỵ binh A Tư Mạn đã có thể nhìn rõ thân hình địch nhân từ phía xa. Địch nhân vốn đang chạy trốn, lúc này lẳng lặng dừng ngựa đứng ở phía trước bọn họ, đối mặt với những truy binh hung hãn khí thế rầm rộ lại triển khai trận hình như vậy, hoàn toàn không thể chịu đựng được kỵ binh đánh sâu vào.
Quá đơn giản thường thường chứa đựng âm mưu.
- Nhắm bắn!
Theo khẩu lệnh của An Đông Ni, những kỵ binh đứng ở hàng đầu tiên giơ vũ khí trong tay lên.
- Bắn!
Tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên, kỵ binh A Tư Mạn đang chạy như điên đều ngã ngựa. Dưới ba lần công kích của Kỵ binh doanh, quân A Tư Mạn đã tổn thất gần 500 kỵ binh.
- Bọn họ là Cung kỵ binh rác rưởi, không phải sợ! Theo ta xông lên!
Một gã sĩ quan lớn tiếng gào thét, giục ngựa xông lên. Cung kỵ binh bởi vì trình độ bắn không cao, lực sát thương rất kém. Khi đối mặt với kỵ binh chính quy, thường dễ bị đánh tan. Bởi vậy được gọi là Cung kỵ binh rác rưởi, sớm đã rời khỏi sân khấu chiến tranh của đại lục. Vị sĩ quan này cũng không có chú ý tới Cung kỵ binh như thế nào có thể bắn chuẩn xác như thế, có thể trong ba lần công kích đã tạo thành thương vong như thế?
- Luân phiên bắn!
1000 kỵ binh của Kỵ binh doanh liền thối lui. Một ngàn người, ba lần bắn nhanh chóng chấm dứt. Kỵ binh doanh giục ngựa rời đi.
Phía sau bọn họ là thi thể các kỵ binh A Tư Mạn, trên mỗi một thi thể đều cắm một mũi tiễn. Kỵ binh doanh cũng không có chạy xa, sau khi phóng ngựa chạy như điên và hoàn thành bổ sung tiễn, bọn họ lại quay vòng lại phát động công kích kỵ binh A Tư Mạn. Khi hai đơn vị kỵ binh còn cách nhau có hơn 100 thước, Kỵ binh doanh dựa vào kỵ thuật cao siêu của bọn họ biểu diễn sát chiêu chính thức của mình cho địch nhân – Cấp đình xạ kích(1).
Đội ngũ kỵ binh đang xung phong công kích giống như dòng nước bị mũi tên tách ra hai bên. Kỵ binh nhẹ nhàng dừng cương ngựa, chiến mã đang phi đồng thời dừng tại chỗ.
- Tự do bắn!
Kỵ binh A Tư Mạn đang không ngừng chịu khổ bởi những mũi tiễn bắn tới. Chiến mã vẫn chạy tới nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa đã sớm trúng tiễn té xuống. Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người ngã ngựa, trong lòng kỵ binh A Tư Mạn tràn ngập sự sợ hãi, cuối cùng cũng ý thức được địch nhân đang sử dụng một loại vũ khí mới mà bọn họ không biết.
Loài người khi đối mặt với sự huy hiếp thần bí, bản năng nguyên thủy chính là tránh né.
Kỵ binh A Tư Mạn tháo chạy. Đang thắng thế, Kỵ binh doanh không buông tha địch nhân, cuồng nhân chiến tranh An Đông Ni dẫn các kỵ binh đuổi theo địch nhân đang liều mạng bỏ chạy, tiếp tục tấn công.
Năm nghìn kỵ binh chạy trối chết khiến cho đội hình của bộ binh ở phía sau hoàn toàn lộ ra trước mắt Kỵ binh doanh. Nhìn bộ binh ở phía trước đang vội vàng dựng thẳng tấm chắn, cầm cự mã thương lên, An Đông Ny cười lạnh.
- Ngươi ôm đầu, lão tử đánh vào mông ngươi.
- Du bắn(2).
Kỵ binh doanh cũng không cùng bộ binh trực tiếp va chạm, kỵ binh sử dụng tốc độ cao, sự linh hoạt cùng ‘Cấp đình xạ kích’ của bọn họ, các kỹ năng hoàn mỹ cùng kết hợp một chỗ, xuyên vào hai cánh của bộ binh, triển khai bắn ở phía phòng ngự yếu hơn. Đồng thời bọn họ sử dụng ưu thế về vũ khí, đứng ở bên ngoài tấm bắn của Cung tiễn thủ quân địch. Thương vong không ngừng gia tăng, quân đội A Tư Mạn bắt đầu rút lui. Bộ binh hoảng sợ rút lui chính là con mồi tốt nhất cho kinh binh. An Đông Ny không có bỏ qua cơ hội này, không ngừng chém giết khiến cho vết máu loang lổ dọc theo đường rút chạy của quân A Tư Mạn, có thể thấy được vô số chân tay gãy cụt.
“Quả nhiên là dùng thật tốt!”
Sau khi chiến sự kết thúc, An Đông Ny vỗ nhẹ vào chiến nỗ (ko bít gọi là nỗ hay là nỏ) lành lạnh trong tay, hài lòng mỉm cười. Nỗ ở trong thế giới của Lưu Vân là một loại vũ khí trí mạng trong chiến tranh. Trải qua sự phát triển không ngừng, mặc dù có khuyết điểm lớn là thời gian nạp tiễn lâu hơn so với cung nhưng tầm bắn xa hơn, lực sát thương mạnh, hiệu suất trúng mục tiêu cao hơn. Ưu điểm nữa của nó là không cần mất nhiều thời gian huấn luyện là có thể sử dụng, tân binh có thể nhanh chóng trở thanh cao thủ dùng nỗ. Hơn nữa xác suất trúng mục tiêu rất cao, ăn đứt một kỵ binh chịu huấn luyện chiến đấu trong thời gian dài. Từng bị coi là vũ khí bất chính. Dân tộc du mục giỏi về cưỡi ngựa, bắn cung, khi hỏa thương xuất hiện, nỗ đã rời khỏi sân khấu lịch sử. Nhưng trong hoàn cảnh đặc thù, đây là loại vũ khí hữu hiệu cho việc ám sát, đánh lén. Tại đặc chiến đội, vẫn có đặc chiến nỗ tồn tại. Loại nỗ này sau khi trải qua cải tiến, bất luận là tầm bắn, độ chính xác hay sức nặng đều được tối ưu hóa. Lưu Vân đã trải qua thời gian dài giảng dạy về loại vũ khí này nên hiểu rõ nó như lòng bàn tay, dưới sự trợ giúp của ải nhân đã thành công làm ra đặc chiến nỗ cho Kỵ binh doanh, thu được thắng lợi trong trận chiến này.
Đây là một buổi sáng máu tanh, con đường từ Khắc Lạc Tư trấn đến phía tây có gần 1 vạn thi thể binh lính A Tư Mạn. Những binh lính này trước đó vẫn còn sống, nhưng hiện tại đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng bọn họ đã chứng kiến một binh chủng hoàn toàn mới --- Nỗ kỵ binh đã ra đời.
Đồng thời với lúc Kỵ binh doanh chiến đấu, Cách Lâm tướng quân cũng dẫn 3000 thủ hạ dưới tay quấy nhiễu quân đóng ở Lí Tạp trấn. Sự cảnh giới cùng ý thức chiến đấu của binh lính đóng ở đây cao hơn so với quân đóng ở Khắc Lạc Tư trấn. Khi Cách Lâm cùng kỵ binh mới xuất hiện, địch nhân đã phái 5000 kỵ binh đón đầu Cách Lâm. Sau một đợt công kích đầu tiên, Cách Lâm liền hạ lệnh cho kỵ binh tháo chạy, rút lui về phía cánh phải cao điểm số 2.
Khi kỵ binh truy kích lọt vào công kích ma pháp của hai cao cấp ma pháp sư, ở trên cao điểm số 2, tinh linh tộc ma đạo sư cũng bắt đầu chuẩn bị ma pháp.
- Ta trước tiên phải nói, ma pháp của ta không có lực sát thương. Ta là một người ôn nhu, không thích chuyện bạo lực máu tanh.
Nghe xong ma đạo sư nói, Long Vân cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cái vị ma đạo sư tự xưng là ‘Tình thánh’ này được phái đến bên cạnh hắn, đã có vô số lần xúc động.
“Tình thánh” ma đạo sư này có một khuôn mặt anh tuấn, có thể khiến cho bất kì một cô gái nào nhìn thấy hắn đều phải động tâm. Người nào mới vừa nhìn thấy hắn đều thấy hắn là một kẻ đẹp trai. Nhưng động tác ôn nhu của hắn, lời nói của hắn, đôi mắt to gợi tình của hắn lại làm cho Long Vân cảm thấy lạnh toàn thân thân.
-Ma đạo sư cao quý, ta xin ngươi đừng có nhiều lời nữa! Ngươi nói những lời này giống như nam nhân đang khỏa thân trên giường của tình nhân nhưng lại nói về vấn đề đạo đức.
- Ta ghét ngươi!
“Tình thánh” nhìn Long Vân một cách xem thường rồi bắt đầu tấn công. Mặc dù vị ma đạo sư này nói nhảm hơi nhiều nhưng ma pháp phát ra lại không chậm một chút nào. Một tràng ngâm xướng nhẹ nhàng trôi qua, phía trước cao điểm số 2 dâng lên một tầng hơi nước màu xanh.
- Ôn nhu quấn quanh!
Khẽ kêu một tiếng, hơi nước tan ra, rơi xuống đầu kỵ binh, nhanh chóng bao trùm đa số truy binh. Những binh lính bị ma pháp bao phủ đều cảm thấy bản thân dường như bị một gợn sóng ấm áp quấn quanh người, muốn phản kháng nhưng lại không có sức lực, động tác dần trở nên chậm chạp. Thậm chí ngay cả chiến mã cũng trở nên yên lặng, giống như đang ở trên bãi cỏ, chậm rãi đi về phía trước.
- Được rồi, ta đã xong việc. Hiện tại đến phiên các ngươi.
Lâm Cách thấy cơ hội tới, dẫn kỵ binh từ phía sau cao điểm xông ra, thỏa sức chém giết những binh lính không có sức lực do trúng phải tinh linh ma pháp. Long Vân cũng không ngờ tới “Tình thánh” bảo là ma pháp không có lực sát thương lại biến thái như thế. Thấy tình thế như vậy cũng dẫn người từ cao điểm lao xuống chém giết.
Chiến đấu kết thúc, khi Long Vân đang chuẩn bị quay lại trận địa thì “Tình thánh” cười quyến rũ nói:
- Các ngươi rất tanh máu, không có chút ôn nhu giống như ta sao?
- Người dị thường, ma pháp cũng khác thường. Ngươi hẳn phải là cầm thú, những người A Tư Mạn này sau khi xuống địa ngục đều nhớ kỹ sự ôn nhu đáng chết của ngươi.
Trên chiến trường, ma đạo sư phát động ma pháp công kích trong phạm vi lớn, bình thường chỉ có thể bao trùm vài trăm thước, tạo thành sự thương vong cho hơn một ngàn người. Nhưng ma pháp của vị ma đạo sư tinh linh mặc dù không có lực sát thương nhưng lại làm cho mấy ngàn người thúc thủ chịu chết, so với ma pháp công kích mạnh mẽ của một người còn đáng sợ hơn.
Bố Lố Khắc nhanh chóng nhận được báo cáo chi tiết về việc địch tập kích, Hán Tư khi nghe tin cũng đi tới lều của hắn.
- Hán Tư, chuyện này ngươi thấy thế nào?
Bố Lố Khắc cau mày hỏi.
- Địch nhân vào rạng sáng đã phát động tấn công, một trận này khiến chúng ta thương vong gần 1 vạn 5 nghìn người. Hơn nữa hiện trường chỉ có rất ít thi thể binh lính địch. Nhất đoàn thuộc Tam sư ở Khắc Lạp Tư trấn, cơ bản bị đánh cho tàn phế. Nhưng nguyên nhân thất bại chủ yếu của bọn họ bởi lơ là cảnh giới, khinh địch. Đồng thời kỵ binh Tam sư phái ra truy kích cũng bị địch nhân đánh cho tơi tả. Trên thi thể binh lính có phát hiện những mũi tên quái dị. Mặt khác, theo như người sống sót báo cáo, kỵ binh do Lí Tạp trấn phái ra cũng bị ma pháp công kích trong phạm vi lớn, mất đi năng lực tác chiến, bị địch nhân tiêu diệt. Do đó có thể thấy được đây là một chi lực lượng tinh nhuệ của địch nhân, có ý đồ cứu viện Tây Đốn thành.
- Tình huống chiến trường, ta đã hiểu rõ. Loại mũi tên này ta cũng đã thấy. Đây hẳn là một loại vũ khí mới của quân địch, uy lực cực lớn. Đồng thời bên phía địch có ít nhất một vị ma đạo sư thì mới có thể phát động ma pháp cường đại như vậy. Căn cứ tung tích quân địch, hẳn là chúng ở phía tây, cách chúng ta không xa. Hôm nay ngươi dẫn theo binh lực của nhị sư, ta cấp cho ngươi một gã ma đạo sư, ngươi phải nhổ tận gốc lực lượng này. Đồng thời ra lệnh cho bộ đội vây công Tây Đốn thành phát động công kích mãnh liệt.
Chiến quả thu được bởi trận đánh bất ngờ lúc rạng sáng làm cho Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng. Nhưng hắn cũng ý thức được tiếp theo đó sẽ là công kích với quy mô lớn của địch nhân. Một trường chiến đấu thảm khốc đang chờ đợi hắn cùng Tam đoàn. Nhưng hắn phải kiên cường chịu đựng, đồng thời làm cho địch nhân rơi rụng ở phía trước ba cao điểm, chọc giận thống soái địch nhân, áp dụng kế hoạch tiếp theo của hắn.
- Sau trận đánh đêm qua, vị trí của chúng ta đã bại lộ trong mắt địch nhân. Hôm nay nhất định chúng sẽ phái đại quân tới công kích. Trước trận địa này sẽ có một trận đánh khốc liệt. Cho nên ta muốn nói cho các ngươi biết không thể vì một trận thắng nhỏ mà tự kiêu để dẫn tới đại bại. Ta đã phái trinh sát ra, nếu quân địch có động tác, Kỵ binh doanh lập tức triển khai tập kích dọc đường đối với địch nhân, nhưng không thể giao chiến chính diện đối với địch nhân, đắc thủ lập tức rời đi. Tiêu hao sinh lực địch nhân. Long Vân, Mạc Qua thủ vững hai cao điểm. Kỵ binh của Lâm Cách rút về phía sau cao điểm số 0, đợi lệnh ta phóng ra. Dưới sự trợ giúp của ba vị ma đạo sư, hy vọng có thể chống đỡ một thời gian. Mục đích chính là đánh cho địch nhân một đòn thật đau, khiến cho địch nhân phải điều quân ở Lí Tạp trấn ra giúp đỡ!
- Đoàn trưởng yên tâm, chỉ cần ta còn sống, trận địa sẽ được giữ vững.
Long Vân trầm giọng nói.
- Tay của ta đã sớm ngứa ngáy rồi, tới càng nhiều càng tốt.
Từng lấy ba vạn người chống lại hơn 20 vạn quân địch, Mạc Qua lại càng có vẻ ung dung thoải mái.
- Hy vọng tất cả đều thuận lợi. Bây giờ chỉ có thể dựa vào mấy vị ma đạo sư cùng Nguyệt quang nước suối. Nếu như địch nhân có thể phái ma đạo sư tới thì tốt rồi! Bố Lố Khắc, nghìn vạn lần đừng quá tức giận!
Lưu Vân nhìn về phía xa, thở dài nói.
Phía Tây Đốn thành mơ hồ truyền đến những tiếng hò hét, một ngày chiến đấu mới đã bắt đầu.
(1) Cấp đình xạ kích : Dừng bắn đột ngột.
(2) Du bắn: Vừa chạy vừa bắn.
- Đúng vậy. Nếu không sau nửa đêm như thế nào lại an bài tân binh chúng ta chứ?
- Cố gắng đi. Hai năm sau chúng ta cũng thành lão binh, có thể yên ổn ngủ một giấc rồi.
Lúc này suốt ngày chiến tranh, cũng không biết tương lai thế nào. Ta sợ có ngày vĩnh viễn nằm lại ở chiến trường.
- Này, ngươi đừng có nói những lời không may như thế. Ta đã nói với gia đình ta, cho dù có bò thì cũng phải bò trở về!
- Ta cũng phải trở về ôm con ta.
Bên ngoài Khắc Lạc Tư trấn, hai lính canh gác của Tam sư thuộc Hữu lộ quân đang đứng bên ngoài doanh trại nói chuyện phiếm về thời gian khổ sở lúc này.
Đột nhiên phía tây truyền đến một loạt tiếng động.
- Sét đánh sao?
- Không phải, ngươi xem bầu trời vẫn đầy sao sáng.
Tiếng động ầm ầm càng ngày càng gần, làm cho mặt đất phát ra chấn động nhỏ. Ở phía tây, có thể mơ hồ thấy được một mảng đen đang phi nhanh lại phía này.
- Chẳng lẽ là kỵ binh? Nửa đêm rồi, đơn vị nào còn hành động thế!
Một gã binh lính tự hỏi. Trong ý thức của hắn, đơn vị bộ đội xuất hiện lúc này chính là quân bên mình.
- Là kỵ binh, kỵ binh địch nhân.
Cẩn thận nhìn kỹ một lúc, sắc mặt một binh sĩ khác trở nên trắng bệch. Báo động!
Vừa mới nói xong hai mũi tiễn đã phá không bay tới, bắn trúng cổ họng hai binh lính canh gác. Cướp đi giấc mộng trở thành lão binh cùng trở về nhà của họ, khiến bọn họ vĩnh viễn lưu lại trên mảnh đất của địch nhân.
Tiếng kèn vang lên dồn dập. Một trạm gác ngầm thành công phát ra cảnh báo địch tập kích, nhưng dường như đã chậm một chút.
Dưới sự dẫn đầu của An Đông Ni, ba nghìn kỵ binh giống như một thanh trường mâu sắc bén, dươi sự yểm trợ của bóng đêm, cắm thẳng vào ngực quân địch. Bên ngoài doanh trại là công sự phòng ngự đơn giản, như bẫy ngựa, hàng rào. Tất cả những thứ này ở trước mặt kỵ binh không có nghĩa lý gì cả. Đối mặt với kỵ binh đằng đằng sát khí, giống như một nam nhân đói khát ở trước mặt nữ nhân đã cởi hết quần áo, không có gì có thể ngăn cản bọn họ đánh sâu vào, chà đạp tướng sĩ quân địch.
Hàn quang lóe lên, một đám binh lính A Tư Mạn hẵng còn buồn ngủ, mới từ trong lều lao ra ngoài đã bị chém ngã xuống mặt đất. Máu tươi bắn ra. Người bị thương nằm rên rỉ trên mặt đất, rất nhanh nghe được tiếng vó ngựa đạp vỡ xương mình phát ra.
Bộ hạ An Đông Ni không ngừng điên cuồng xâm nhập doanh trại nhất đoàn, ánh đuốc lấp loáng xung quanh doanh trại, các quan quân bối rối, nhốn nháo, lớn tiếng khóc, kêu gọi tập hợp binh lính chuẩn bị triển khai phản kích. Binh lính đang kinh hoàng, dưới sự dẫn đầu của sĩ quan, bắt đầu chậm rãi tụ tập lại một chỗ.
Nhưng tình hình duy trì không được bao lâu. Từ trong bóng đêm bắn ra những mũi tiễn, bắn trúng những tên sĩ quan đang cao giọng kêu gọi, rất nhanh khiến bọn họ ngậm miệng lại. Xạ thủ doanh phối hợp với Kỵ binh doanh, trong lúc này sự phối hợp đó đã thể hiện uy lực cường đại.
Lai Ân hài lòng nhìn thủ hạ biểu diễn, tiếp tục tìm kiếm con mồi của mình. Đối với hắn mà nói, quan quân bình thường tựa hồ không đáng giá cho hắn ra tay. Hắn muốn bảo trì thể lực cùng sự tỉnh táo tìm kiếm những phần tử A Tư Mạn đủ phân lượng để hắn ra tay. Cũng tạo thành một kích trí mạng, gây hỗn loạn lớn hơn nữa. Đoàn trưởng của nhất đoàn ở dưới tình huống này đã đụng phải Lai Ân. Khi hắn xuất hiện dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, binh lính nhất thời phấn chấn, dưới sự chỉ huy của hắn bắt đầu triển khai công kích kỵ binh.
- Cung tiễn thủ, tất cả bắn tên cho ta.
Nhìn địch nhân đang tung hoành, mà kỵ binh của mình tạm thời không thể tập hợp, hắn la lớn.
- Ngươi nói, nghìn vạn lần đừng có hối hận.
Lai Ân cười lạnh, đưa tay lấy tiễn, sau đó buông cung, một mũi tiễn nhanh như điện bắn chuẩn xác vào trong miệng đoàn trưởng nhất đoàn, lực lượng khiến hắn ngã xuống đất, mắt thấy không thể sống được. Lấy ra một mũi tiễn mới, Lai Ân lại giục ngựa tìm kiếm mục tiêu mới.
Chứng kiến từng sĩ quan lên tiếng chỉ huy quan quân đề nhanh chóng bị giết, các sĩ quan còn lại cũng không dám hô to gọi nhỏ nữa, thậm chí có kẻ còn bảo thủ hạ vứt đuốc trong tay đi, sợ hấp dẫn sự chủ ý của quân địch.
Trong đêm đen, binh lính A Tư Mạn mất đi sự chỉ huy của sĩ quan, lại lần nữa rơi vào sự hỗn loạn. Vô số người bắt đầu tìm đường chạy trốn. Trước sự công kích đột nhiên xuất hiện cũng không có một chút dũng khí phản kháng nào. Ai cũng không rõ lúc này làm như thế nào mới có thể ngăn cản sự giết chóc này. Ước thúc binh lính bằng quân kỉ, nhưng chỉ khi có mặt sĩ quan chỉ huy, sự ước thúc này mới có hiệu lực.
An Đông Ni dẫn kỵ binh doanh giết từ hướng tây tới hướng đông, sau đó hạ lệnh :
- Đạp doanh!
Ba nghìn người linh hoạt di chuyển, một lần nữa phi vào trong doanh trại quân địch. Những binh lính A Tư Mạn đang chạy trối chết lại một lần nữa bị giết hại tàn nhẫn, thậm chí thi thể trên mặt đất cũng không tránh khỏi vận mệnh bi thảm, bị chiến mă đạp nát. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, những kẻ đã chết yên tĩnh nằm trên mặt đất, những kẻ còn sống lúc nào cũng có thể bị bóng ma tử vong bao phủ. Những bó đuốc rơi rải rác trong doanh trướng nhóm lên những đốm lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
Mộ binh lính A Tư Mạn giãy dụa đứng lên từ trong đống thi thể, hắn vung đao chặt đứt mũi tiễn bắn vào mắt trái. Nhìn thảm trạng xung quanh, hắn giương đôi mắt độc nhất, vung thanh đại đao rồi gào lên:
- Đánh lén hèn hạ, có giỏi xông tới đánh với ta.
Nhưng mà hắn đã quên mất một điều, đây là kết quả tất nhiên của những kẻ xâm lược.
- Thật sự là một hán tử, cho hắn cái chết thoải mái đi.
An Đông Ni vừa mới nói xong, Lai Ân liền phất tay.
Quan quân trên mặt đất bị một trận tiễn dày đặc bắn tới, kêu thảm ngã trên mặt đất, đau khổ giãy dụa thân thể. Muốn làm anh hùng thường phải trả một cái giá tương ứng.
An Đông Ni nhìn Lai Ân, lắc đầu.
- Tinh linh bắn như vậy còn chưa đủ hay sao?
Lai Ân hoang mang nói.
Phía xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy quân đoàn đóng ở bên ngoài Khắc Lạc Tư trấn nghe tin nên chạy tới tăng viện.
Tố chất quân đội A Tư Mạn thật cao. Bộ đội Tam sư vừa tăng viện, đã nhanh chóng lấy 5000 kỵ binh tiên phong, 1 vạn bộ binh theo sau, phát động truy kích Kỵ binh doanh, đuổi theo không tới 3 dặm đường, binh lính A Tư Mạn liền choáng váng.
Trời dần dần sáng, kỵ binh A Tư Mạn đã có thể nhìn rõ thân hình địch nhân từ phía xa. Địch nhân vốn đang chạy trốn, lúc này lẳng lặng dừng ngựa đứng ở phía trước bọn họ, đối mặt với những truy binh hung hãn khí thế rầm rộ lại triển khai trận hình như vậy, hoàn toàn không thể chịu đựng được kỵ binh đánh sâu vào.
Quá đơn giản thường thường chứa đựng âm mưu.
- Nhắm bắn!
Theo khẩu lệnh của An Đông Ni, những kỵ binh đứng ở hàng đầu tiên giơ vũ khí trong tay lên.
- Bắn!
Tiếng xé gió chói tai không ngừng vang lên, kỵ binh A Tư Mạn đang chạy như điên đều ngã ngựa. Dưới ba lần công kích của Kỵ binh doanh, quân A Tư Mạn đã tổn thất gần 500 kỵ binh.
- Bọn họ là Cung kỵ binh rác rưởi, không phải sợ! Theo ta xông lên!
Một gã sĩ quan lớn tiếng gào thét, giục ngựa xông lên. Cung kỵ binh bởi vì trình độ bắn không cao, lực sát thương rất kém. Khi đối mặt với kỵ binh chính quy, thường dễ bị đánh tan. Bởi vậy được gọi là Cung kỵ binh rác rưởi, sớm đã rời khỏi sân khấu chiến tranh của đại lục. Vị sĩ quan này cũng không có chú ý tới Cung kỵ binh như thế nào có thể bắn chuẩn xác như thế, có thể trong ba lần công kích đã tạo thành thương vong như thế?
- Luân phiên bắn!
1000 kỵ binh của Kỵ binh doanh liền thối lui. Một ngàn người, ba lần bắn nhanh chóng chấm dứt. Kỵ binh doanh giục ngựa rời đi.
Phía sau bọn họ là thi thể các kỵ binh A Tư Mạn, trên mỗi một thi thể đều cắm một mũi tiễn. Kỵ binh doanh cũng không có chạy xa, sau khi phóng ngựa chạy như điên và hoàn thành bổ sung tiễn, bọn họ lại quay vòng lại phát động công kích kỵ binh A Tư Mạn. Khi hai đơn vị kỵ binh còn cách nhau có hơn 100 thước, Kỵ binh doanh dựa vào kỵ thuật cao siêu của bọn họ biểu diễn sát chiêu chính thức của mình cho địch nhân – Cấp đình xạ kích(1).
Đội ngũ kỵ binh đang xung phong công kích giống như dòng nước bị mũi tên tách ra hai bên. Kỵ binh nhẹ nhàng dừng cương ngựa, chiến mã đang phi đồng thời dừng tại chỗ.
- Tự do bắn!
Kỵ binh A Tư Mạn đang không ngừng chịu khổ bởi những mũi tiễn bắn tới. Chiến mã vẫn chạy tới nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa đã sớm trúng tiễn té xuống. Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người ngã ngựa, trong lòng kỵ binh A Tư Mạn tràn ngập sự sợ hãi, cuối cùng cũng ý thức được địch nhân đang sử dụng một loại vũ khí mới mà bọn họ không biết.
Loài người khi đối mặt với sự huy hiếp thần bí, bản năng nguyên thủy chính là tránh né.
Kỵ binh A Tư Mạn tháo chạy. Đang thắng thế, Kỵ binh doanh không buông tha địch nhân, cuồng nhân chiến tranh An Đông Ni dẫn các kỵ binh đuổi theo địch nhân đang liều mạng bỏ chạy, tiếp tục tấn công.
Năm nghìn kỵ binh chạy trối chết khiến cho đội hình của bộ binh ở phía sau hoàn toàn lộ ra trước mắt Kỵ binh doanh. Nhìn bộ binh ở phía trước đang vội vàng dựng thẳng tấm chắn, cầm cự mã thương lên, An Đông Ny cười lạnh.
- Ngươi ôm đầu, lão tử đánh vào mông ngươi.
- Du bắn(2).
Kỵ binh doanh cũng không cùng bộ binh trực tiếp va chạm, kỵ binh sử dụng tốc độ cao, sự linh hoạt cùng ‘Cấp đình xạ kích’ của bọn họ, các kỹ năng hoàn mỹ cùng kết hợp một chỗ, xuyên vào hai cánh của bộ binh, triển khai bắn ở phía phòng ngự yếu hơn. Đồng thời bọn họ sử dụng ưu thế về vũ khí, đứng ở bên ngoài tấm bắn của Cung tiễn thủ quân địch. Thương vong không ngừng gia tăng, quân đội A Tư Mạn bắt đầu rút lui. Bộ binh hoảng sợ rút lui chính là con mồi tốt nhất cho kinh binh. An Đông Ny không có bỏ qua cơ hội này, không ngừng chém giết khiến cho vết máu loang lổ dọc theo đường rút chạy của quân A Tư Mạn, có thể thấy được vô số chân tay gãy cụt.
“Quả nhiên là dùng thật tốt!”
Sau khi chiến sự kết thúc, An Đông Ny vỗ nhẹ vào chiến nỗ (ko bít gọi là nỗ hay là nỏ) lành lạnh trong tay, hài lòng mỉm cười. Nỗ ở trong thế giới của Lưu Vân là một loại vũ khí trí mạng trong chiến tranh. Trải qua sự phát triển không ngừng, mặc dù có khuyết điểm lớn là thời gian nạp tiễn lâu hơn so với cung nhưng tầm bắn xa hơn, lực sát thương mạnh, hiệu suất trúng mục tiêu cao hơn. Ưu điểm nữa của nó là không cần mất nhiều thời gian huấn luyện là có thể sử dụng, tân binh có thể nhanh chóng trở thanh cao thủ dùng nỗ. Hơn nữa xác suất trúng mục tiêu rất cao, ăn đứt một kỵ binh chịu huấn luyện chiến đấu trong thời gian dài. Từng bị coi là vũ khí bất chính. Dân tộc du mục giỏi về cưỡi ngựa, bắn cung, khi hỏa thương xuất hiện, nỗ đã rời khỏi sân khấu lịch sử. Nhưng trong hoàn cảnh đặc thù, đây là loại vũ khí hữu hiệu cho việc ám sát, đánh lén. Tại đặc chiến đội, vẫn có đặc chiến nỗ tồn tại. Loại nỗ này sau khi trải qua cải tiến, bất luận là tầm bắn, độ chính xác hay sức nặng đều được tối ưu hóa. Lưu Vân đã trải qua thời gian dài giảng dạy về loại vũ khí này nên hiểu rõ nó như lòng bàn tay, dưới sự trợ giúp của ải nhân đã thành công làm ra đặc chiến nỗ cho Kỵ binh doanh, thu được thắng lợi trong trận chiến này.
Đây là một buổi sáng máu tanh, con đường từ Khắc Lạc Tư trấn đến phía tây có gần 1 vạn thi thể binh lính A Tư Mạn. Những binh lính này trước đó vẫn còn sống, nhưng hiện tại đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Nhưng bọn họ đã chứng kiến một binh chủng hoàn toàn mới --- Nỗ kỵ binh đã ra đời.
Đồng thời với lúc Kỵ binh doanh chiến đấu, Cách Lâm tướng quân cũng dẫn 3000 thủ hạ dưới tay quấy nhiễu quân đóng ở Lí Tạp trấn. Sự cảnh giới cùng ý thức chiến đấu của binh lính đóng ở đây cao hơn so với quân đóng ở Khắc Lạc Tư trấn. Khi Cách Lâm cùng kỵ binh mới xuất hiện, địch nhân đã phái 5000 kỵ binh đón đầu Cách Lâm. Sau một đợt công kích đầu tiên, Cách Lâm liền hạ lệnh cho kỵ binh tháo chạy, rút lui về phía cánh phải cao điểm số 2.
Khi kỵ binh truy kích lọt vào công kích ma pháp của hai cao cấp ma pháp sư, ở trên cao điểm số 2, tinh linh tộc ma đạo sư cũng bắt đầu chuẩn bị ma pháp.
- Ta trước tiên phải nói, ma pháp của ta không có lực sát thương. Ta là một người ôn nhu, không thích chuyện bạo lực máu tanh.
Nghe xong ma đạo sư nói, Long Vân cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cái vị ma đạo sư tự xưng là ‘Tình thánh’ này được phái đến bên cạnh hắn, đã có vô số lần xúc động.
“Tình thánh” ma đạo sư này có một khuôn mặt anh tuấn, có thể khiến cho bất kì một cô gái nào nhìn thấy hắn đều phải động tâm. Người nào mới vừa nhìn thấy hắn đều thấy hắn là một kẻ đẹp trai. Nhưng động tác ôn nhu của hắn, lời nói của hắn, đôi mắt to gợi tình của hắn lại làm cho Long Vân cảm thấy lạnh toàn thân thân.
-Ma đạo sư cao quý, ta xin ngươi đừng có nhiều lời nữa! Ngươi nói những lời này giống như nam nhân đang khỏa thân trên giường của tình nhân nhưng lại nói về vấn đề đạo đức.
- Ta ghét ngươi!
“Tình thánh” nhìn Long Vân một cách xem thường rồi bắt đầu tấn công. Mặc dù vị ma đạo sư này nói nhảm hơi nhiều nhưng ma pháp phát ra lại không chậm một chút nào. Một tràng ngâm xướng nhẹ nhàng trôi qua, phía trước cao điểm số 2 dâng lên một tầng hơi nước màu xanh.
- Ôn nhu quấn quanh!
Khẽ kêu một tiếng, hơi nước tan ra, rơi xuống đầu kỵ binh, nhanh chóng bao trùm đa số truy binh. Những binh lính bị ma pháp bao phủ đều cảm thấy bản thân dường như bị một gợn sóng ấm áp quấn quanh người, muốn phản kháng nhưng lại không có sức lực, động tác dần trở nên chậm chạp. Thậm chí ngay cả chiến mã cũng trở nên yên lặng, giống như đang ở trên bãi cỏ, chậm rãi đi về phía trước.
- Được rồi, ta đã xong việc. Hiện tại đến phiên các ngươi.
Lâm Cách thấy cơ hội tới, dẫn kỵ binh từ phía sau cao điểm xông ra, thỏa sức chém giết những binh lính không có sức lực do trúng phải tinh linh ma pháp. Long Vân cũng không ngờ tới “Tình thánh” bảo là ma pháp không có lực sát thương lại biến thái như thế. Thấy tình thế như vậy cũng dẫn người từ cao điểm lao xuống chém giết.
Chiến đấu kết thúc, khi Long Vân đang chuẩn bị quay lại trận địa thì “Tình thánh” cười quyến rũ nói:
- Các ngươi rất tanh máu, không có chút ôn nhu giống như ta sao?
- Người dị thường, ma pháp cũng khác thường. Ngươi hẳn phải là cầm thú, những người A Tư Mạn này sau khi xuống địa ngục đều nhớ kỹ sự ôn nhu đáng chết của ngươi.
Trên chiến trường, ma đạo sư phát động ma pháp công kích trong phạm vi lớn, bình thường chỉ có thể bao trùm vài trăm thước, tạo thành sự thương vong cho hơn một ngàn người. Nhưng ma pháp của vị ma đạo sư tinh linh mặc dù không có lực sát thương nhưng lại làm cho mấy ngàn người thúc thủ chịu chết, so với ma pháp công kích mạnh mẽ của một người còn đáng sợ hơn.
Bố Lố Khắc nhanh chóng nhận được báo cáo chi tiết về việc địch tập kích, Hán Tư khi nghe tin cũng đi tới lều của hắn.
- Hán Tư, chuyện này ngươi thấy thế nào?
Bố Lố Khắc cau mày hỏi.
- Địch nhân vào rạng sáng đã phát động tấn công, một trận này khiến chúng ta thương vong gần 1 vạn 5 nghìn người. Hơn nữa hiện trường chỉ có rất ít thi thể binh lính địch. Nhất đoàn thuộc Tam sư ở Khắc Lạp Tư trấn, cơ bản bị đánh cho tàn phế. Nhưng nguyên nhân thất bại chủ yếu của bọn họ bởi lơ là cảnh giới, khinh địch. Đồng thời kỵ binh Tam sư phái ra truy kích cũng bị địch nhân đánh cho tơi tả. Trên thi thể binh lính có phát hiện những mũi tên quái dị. Mặt khác, theo như người sống sót báo cáo, kỵ binh do Lí Tạp trấn phái ra cũng bị ma pháp công kích trong phạm vi lớn, mất đi năng lực tác chiến, bị địch nhân tiêu diệt. Do đó có thể thấy được đây là một chi lực lượng tinh nhuệ của địch nhân, có ý đồ cứu viện Tây Đốn thành.
- Tình huống chiến trường, ta đã hiểu rõ. Loại mũi tên này ta cũng đã thấy. Đây hẳn là một loại vũ khí mới của quân địch, uy lực cực lớn. Đồng thời bên phía địch có ít nhất một vị ma đạo sư thì mới có thể phát động ma pháp cường đại như vậy. Căn cứ tung tích quân địch, hẳn là chúng ở phía tây, cách chúng ta không xa. Hôm nay ngươi dẫn theo binh lực của nhị sư, ta cấp cho ngươi một gã ma đạo sư, ngươi phải nhổ tận gốc lực lượng này. Đồng thời ra lệnh cho bộ đội vây công Tây Đốn thành phát động công kích mãnh liệt.
Chiến quả thu được bởi trận đánh bất ngờ lúc rạng sáng làm cho Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng. Nhưng hắn cũng ý thức được tiếp theo đó sẽ là công kích với quy mô lớn của địch nhân. Một trường chiến đấu thảm khốc đang chờ đợi hắn cùng Tam đoàn. Nhưng hắn phải kiên cường chịu đựng, đồng thời làm cho địch nhân rơi rụng ở phía trước ba cao điểm, chọc giận thống soái địch nhân, áp dụng kế hoạch tiếp theo của hắn.
- Sau trận đánh đêm qua, vị trí của chúng ta đã bại lộ trong mắt địch nhân. Hôm nay nhất định chúng sẽ phái đại quân tới công kích. Trước trận địa này sẽ có một trận đánh khốc liệt. Cho nên ta muốn nói cho các ngươi biết không thể vì một trận thắng nhỏ mà tự kiêu để dẫn tới đại bại. Ta đã phái trinh sát ra, nếu quân địch có động tác, Kỵ binh doanh lập tức triển khai tập kích dọc đường đối với địch nhân, nhưng không thể giao chiến chính diện đối với địch nhân, đắc thủ lập tức rời đi. Tiêu hao sinh lực địch nhân. Long Vân, Mạc Qua thủ vững hai cao điểm. Kỵ binh của Lâm Cách rút về phía sau cao điểm số 0, đợi lệnh ta phóng ra. Dưới sự trợ giúp của ba vị ma đạo sư, hy vọng có thể chống đỡ một thời gian. Mục đích chính là đánh cho địch nhân một đòn thật đau, khiến cho địch nhân phải điều quân ở Lí Tạp trấn ra giúp đỡ!
- Đoàn trưởng yên tâm, chỉ cần ta còn sống, trận địa sẽ được giữ vững.
Long Vân trầm giọng nói.
- Tay của ta đã sớm ngứa ngáy rồi, tới càng nhiều càng tốt.
Từng lấy ba vạn người chống lại hơn 20 vạn quân địch, Mạc Qua lại càng có vẻ ung dung thoải mái.
- Hy vọng tất cả đều thuận lợi. Bây giờ chỉ có thể dựa vào mấy vị ma đạo sư cùng Nguyệt quang nước suối. Nếu như địch nhân có thể phái ma đạo sư tới thì tốt rồi! Bố Lố Khắc, nghìn vạn lần đừng quá tức giận!
Lưu Vân nhìn về phía xa, thở dài nói.
Phía Tây Đốn thành mơ hồ truyền đến những tiếng hò hét, một ngày chiến đấu mới đã bắt đầu.
(1) Cấp đình xạ kích : Dừng bắn đột ngột.
(2) Du bắn: Vừa chạy vừa bắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.