Quyển 2 - Chương 58: Oan gia ngõ hẹp
Lý Bố Y
25/03/2013
Không biết đại tẩu tương lai như thế nào?
Khi tới gần đế đô, A Lôi càng lúc càng sốt ruột muốn nhìn thấy đại tẩu của mình.
- A Lôi muội muội, muội sẽ nhìn thấy nàng, cần gì phải khẩn trương chứ?
Thủy Linh Nhi lúc này cũng có chút khẩn trương. Sau khi cùng Lưu Vân tiếp xúc thân mật, nàng rất sợ nhìn thấy người nhà Lưu Vân, càng không biết nên lấy thân phận gì để gặp bọn họ.
- Không phải vội, muội chỉ muốn biết đại tẩu của muội có xinh đẹp giống nhị tẩu không thôi?
A Lôi nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Thủy Linh Nhi hỏi.
Thủy Linh Nhi đỏ mặt, lấy tay khẽ véo vào cánh tay nàng.
- Ái ôi – nhị tẩu tha mạng!
A Lôi vội kêu lên.
Thủy Linh Nhi vội vàng lấy tay che miệng A Lôi lại, sẵng giọng nói:
- Muội đừng có nói lung tung!
- Nghe nói đại tẩu của muội cũng rất đẹp, hơn nữa còn là người đứng đầu ma pháp tổ tại đế quốc ma vũ đại tái nữa. Oa, cái này có tính là kim ngọc lương duyên không?
A Lôi vui vẻ nói.
- Cái gì mà kim ngọc lương duyên chứ ?
Thủy Linh Nhi nghe A Lôi nói xong, tâm tình đột nhiên trở nên trầm xuống, thuận miệng hỏi.
A Lôi liền đem câu chuyện xưa của Lưu Vân nói lại cho nàng nghe.
- Xem ra tỷ cùng ca ca kiếp trước nhất định là mộc thạch tiền minh. Hắn thậm chí ngay cả hôn sự với công chúa cũng từ chối, có thể chính là vì muốn trở về tìm tỷ.
Thủy Linh trầm mặc thật lâu, không nói gì. Trong lòng nàng lúc này tựa như có điểm chấn động rồi sau đó vỡ tan thành bụi phấn.
“Hóa ra mỗi buổi hoàng hôn hắn đều nhớ tới một người khác, người kia mới là mộc thạch tiền minh của hắn ! Nhưng vì sao hắn lại đối với mình như vậy? ”
Trong mắt Thủy Linh Nhi ngân ngấn nước, nàng vội xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, len lén nâng tay áo lau lệ.
Tới cửa thành đế đô, Lưu Vân phất tay ra lệnh cho các đội viên ngừng lại. Phía trước cửa tây thành của đế đô có một đại đội binh lính đang cẩn thận kiểm tra người đi đường.
- Lưu Vân tử tước trở về đế đô. Đây là những tùy tùng của ta.
Lưu Vân đi lên trước, hướng một người có bộ dáng sĩ quan quân, đưa ra lệnh bài tước vị của mình.
- Đại nhân xin mời.
Quan quân sau khi kiểm tra kỹ lệnh bài, hai tay đưa trả, cung kính nói.
- Vị đại ca này, đế đô xảy ra chuyện gì vậy ? Vì sao lại kiểm tra chu đáo như thế ?
Lưu Vân hỏi.
- À, không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là thú nhân đột nhiên tập kích Hàn thành, cho nên tăng mạnh tuần tra.
Quan quân kiên nhẫn giải thích.
Lưu Vân hướng đội viên phất tay, cho ngựa hướng cửa thành đi tới.
- Chậm đã.
Một thanh âm ngạo mạn từ xa xa truyền đến.
Lưu Vân nghe tiếng bèn nhìn lại, Hưu Tư mang theo một đội nhân mã đi tới, đứng bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
Hưu Tư nhìn Lưu Vân cười âm hiểm :
- Tử tước đại nhân, người có thể tiến vào. Nhưng những hạ nhân này ta phải điều tra thêm. Nếu để cho lưu manh, gian tế trà trộn vào trong thành thì ta nghĩ không tốt đâu !
- Phó thống lĩnh đại nhân, cái này…
Vị quan quân lúc trước kiểm tra lệnh bài của Lưu Vân đi tới bên cạnh Hưu Tư, tựa hồ muốn khuyên can hắn.
- Ta là phó thống lĩnh thành vệ quân, có chức trách, ngươi không cần nhiều lời.
Nhớ tới biểu hiện của Lưu Vân lúc trước, Hưu Tư cảm thấy một cỗ lửa giận đang bốc lên, tức giận nói.
- Nói xong Hưu Tư vung tay lên, mấy người đứng phía sau xông tới, vây quanh đám người Lưu Vân.
- Ngươi nói tường thành đế đô cao như vậy, ta có thể bò đi đâu được chứ ?
- Hẳn là sẽ đi được, đầu nhi không phải đã dạy chúng ta trèo sao ? Nếu dùng phi trảo dài một chút thì có thể.
- Ngươi nhân tiện thử đi, lúc nữa đi qua, ngươi đâu thử được nữa ?
- Ngươi không có việc gì làm hay sao mà trèo qua tường thành đế đô làm gì ? Vào thành, ngươi có muốn trèo vào tường thành hoàng cung không ?
- Nhìn xem cái bóng lưng bên kia thật mê người, thần ơi, làm cho nàng xoay người lại đi !
- Má của ta ơi ! Thần ở chỗ nào, thật phiền toái, ngươi làm cho nàng quay lại đi, ta chỉ cần nhìn sau lưng nàng là đủ.
- Mẹ kiếp, ra vẻ muốn đánh hả ? Đánh xong, đêm nay chúng ta sẽ đi xem xem cảnh đế đô ban đêm như thế nào ?
Các thành viên Phong hệ trung đội dường như hoàn toàn không có nhìn thấy sự tồn tại của các quan binh này, nói chuyện phiếm với nhau. Thủy Hàn cùng Hi Ba đoạt lấy một mấy quả tử hạt (hạt dưa) từ tay một đội viên, rồi sau đó đưa lên miệng cắn, hung hăng nhổ vỏ về phía Hưu Tư.
Hưu Tư đi tới trước mặt Lưu Vân, thản nhiên nói :
- Ta là Phó thống lĩnh thành vệ quân, ngươi lại đánh ta đi !
- Ngươi muốn đánh hả ?
Thủy Hàn âm trầm nói.
- Thỏa mãn yêu cầu vô lý của hắn đi !
Hi Ba thành khẩn nói.
Thật lâu sau trong một lần đánh nhau, Hi Ba còn nói những lời này, kết quả là làm cho Lưu Vân tức giận đập cho hắn một trận. Hắn không biết, đầu nhi lúc trước đánh nhau trên đường phố, người khác cũng đã từng nói với đầu nhi những lời này.
- Như ngươi mong muốn!
Lưu Vân cười tà ác, nháy mắt ra dấu với Thủy Hàn, sau đó đánh một quyền trúng mặt Hưu Tư.
Tại cửa thành cũng đồng thời bốc lên một mảnh sương trắng, sau đó là những tiếng kêu đau đớn. Thủy Hàn mang theo mấy chục đội viên, bằng tốc độ nhanh nhất vây quanh những quan binh bên cạnh triển khai công kích. Khi sương trắng tan hết, đoàn người Lưu Vân đã biến mất khỏi cửa thành, đám người Hưu Tư nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.
Quan quân thủ thành nhìn về hướng Lưu Vân vừa đi khỏi, thở dài bất đắc dĩ.
- Không có việc gì, tất cả mọi chuyện cứ đổ lên trên người ta là được.
Nhớ tới Lưu Vân trước khi rời đi đã nói như vậy, hắn cảm thấy an tâm hơn vài phần.
- Không có việc gì đừng học theo trò cũ của ta, ngươi không có sức chịu đòn như ta đâu.
Hưu Tư ngất xỉu khi Lưu Vân ghé vào tai hắn nói như vậy.
Sắc Vi thấy Hưu Tư bị như vậy, chuẩn bị dùng ma pháp hỗ trợ. Chỉ là khi nàng vừa mới bắt đầu ngâm xướng, một thanh chủy thủ lạnh lẽo liền gác ở trên cổ nàng.
Lưu Vân đi tới đẩy tay Thủy Hàn ra, lạnh lùng nói:
- Nếu Kinh Lôi không chết, đợi tới lúc hắn trở về ngươi sẽ hối hận.
Sắc Vi nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn đám người Lưu Vân rời đi.
- Thủy Hàn, người chân thật không làm như vậy. Đem quần áo của người ta cởi hết ra, chỉ để lại cái quần lót, vứt người ta ngoài thành thế, bị cảm lạnh thì làm sao đây?
- Lão Hi, ngươi thật không biết xấu hổ mà nói ta như vậy? Ngươi trước khi đi không phải còn tưới nước lên quần lót người ta sao? Ngày mai mọi người ở đế đô đều biết Hưu Tư thiếu gia bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần.
- Trời a, hai người các ngươi thật hèn hạ!
- Đầu nhi, ngươi nói là muốn trần như nhộng đó!
- Đầu nhi, ngươi nói lấy bùn trét lên mông hắn, ta cảm thấy rất ác độc!
- Hi Ba cùng Thủy Hàn đồng thời nhìn Lưu Vân một cách xem thường.
Ngày thứ hai, trong đế đô cũng lưu truyền một tin tức, Hưu Tư, con trai thừa tướng, Phó thống lĩnh thành vệ quân, bị người ta đánh ở ngoài cửa thành, bị lột hết quần áo, vứt ở ngoài thành, bởi vì quá sợ hãi mà tiểu cả ra quần.
Tin tức này truyền đi, rất nhanh liền biến thành phiên bản như sau: Một thanh niên hư hỏng, trong lúc quay về đế đô, nhìn thấy Hưu Tư công tử anh tuấn, không nhịn được thú tính liền mang theo thủ hạ dưới tay cướp lấy Hưu Tư đem ra ngoài thành, sau đó xxx hắn.
Lưu Vân sau khi nghe được tin như vậy, thiếu chút nữa phát điên lên. Kết quả lưỡng bại câu thương này làm cho hắn cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là báo ứng.
“Dù sao lão tử cũng có xú danh vang xa, hắc hắc. Có thể kéo theo ngươi xuống nước cũng đáng giá.” Lưu Vân oán hận nghĩ.
Hắn thật không ngờ sự kiện đánh nhau ở cửa thành giống như một đóm lửa nhỏ, khẽ nhóm lên một liều thuốc nổ, dẫn tới một hồi động đất ở đế quốc.
Khi tới gần đế đô, A Lôi càng lúc càng sốt ruột muốn nhìn thấy đại tẩu của mình.
- A Lôi muội muội, muội sẽ nhìn thấy nàng, cần gì phải khẩn trương chứ?
Thủy Linh Nhi lúc này cũng có chút khẩn trương. Sau khi cùng Lưu Vân tiếp xúc thân mật, nàng rất sợ nhìn thấy người nhà Lưu Vân, càng không biết nên lấy thân phận gì để gặp bọn họ.
- Không phải vội, muội chỉ muốn biết đại tẩu của muội có xinh đẹp giống nhị tẩu không thôi?
A Lôi nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Thủy Linh Nhi hỏi.
Thủy Linh Nhi đỏ mặt, lấy tay khẽ véo vào cánh tay nàng.
- Ái ôi – nhị tẩu tha mạng!
A Lôi vội kêu lên.
Thủy Linh Nhi vội vàng lấy tay che miệng A Lôi lại, sẵng giọng nói:
- Muội đừng có nói lung tung!
- Nghe nói đại tẩu của muội cũng rất đẹp, hơn nữa còn là người đứng đầu ma pháp tổ tại đế quốc ma vũ đại tái nữa. Oa, cái này có tính là kim ngọc lương duyên không?
A Lôi vui vẻ nói.
- Cái gì mà kim ngọc lương duyên chứ ?
Thủy Linh Nhi nghe A Lôi nói xong, tâm tình đột nhiên trở nên trầm xuống, thuận miệng hỏi.
A Lôi liền đem câu chuyện xưa của Lưu Vân nói lại cho nàng nghe.
- Xem ra tỷ cùng ca ca kiếp trước nhất định là mộc thạch tiền minh. Hắn thậm chí ngay cả hôn sự với công chúa cũng từ chối, có thể chính là vì muốn trở về tìm tỷ.
Thủy Linh trầm mặc thật lâu, không nói gì. Trong lòng nàng lúc này tựa như có điểm chấn động rồi sau đó vỡ tan thành bụi phấn.
“Hóa ra mỗi buổi hoàng hôn hắn đều nhớ tới một người khác, người kia mới là mộc thạch tiền minh của hắn ! Nhưng vì sao hắn lại đối với mình như vậy? ”
Trong mắt Thủy Linh Nhi ngân ngấn nước, nàng vội xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, len lén nâng tay áo lau lệ.
Tới cửa thành đế đô, Lưu Vân phất tay ra lệnh cho các đội viên ngừng lại. Phía trước cửa tây thành của đế đô có một đại đội binh lính đang cẩn thận kiểm tra người đi đường.
- Lưu Vân tử tước trở về đế đô. Đây là những tùy tùng của ta.
Lưu Vân đi lên trước, hướng một người có bộ dáng sĩ quan quân, đưa ra lệnh bài tước vị của mình.
- Đại nhân xin mời.
Quan quân sau khi kiểm tra kỹ lệnh bài, hai tay đưa trả, cung kính nói.
- Vị đại ca này, đế đô xảy ra chuyện gì vậy ? Vì sao lại kiểm tra chu đáo như thế ?
Lưu Vân hỏi.
- À, không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là thú nhân đột nhiên tập kích Hàn thành, cho nên tăng mạnh tuần tra.
Quan quân kiên nhẫn giải thích.
Lưu Vân hướng đội viên phất tay, cho ngựa hướng cửa thành đi tới.
- Chậm đã.
Một thanh âm ngạo mạn từ xa xa truyền đến.
Lưu Vân nghe tiếng bèn nhìn lại, Hưu Tư mang theo một đội nhân mã đi tới, đứng bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.
Hưu Tư nhìn Lưu Vân cười âm hiểm :
- Tử tước đại nhân, người có thể tiến vào. Nhưng những hạ nhân này ta phải điều tra thêm. Nếu để cho lưu manh, gian tế trà trộn vào trong thành thì ta nghĩ không tốt đâu !
- Phó thống lĩnh đại nhân, cái này…
Vị quan quân lúc trước kiểm tra lệnh bài của Lưu Vân đi tới bên cạnh Hưu Tư, tựa hồ muốn khuyên can hắn.
- Ta là phó thống lĩnh thành vệ quân, có chức trách, ngươi không cần nhiều lời.
Nhớ tới biểu hiện của Lưu Vân lúc trước, Hưu Tư cảm thấy một cỗ lửa giận đang bốc lên, tức giận nói.
- Nói xong Hưu Tư vung tay lên, mấy người đứng phía sau xông tới, vây quanh đám người Lưu Vân.
- Ngươi nói tường thành đế đô cao như vậy, ta có thể bò đi đâu được chứ ?
- Hẳn là sẽ đi được, đầu nhi không phải đã dạy chúng ta trèo sao ? Nếu dùng phi trảo dài một chút thì có thể.
- Ngươi nhân tiện thử đi, lúc nữa đi qua, ngươi đâu thử được nữa ?
- Ngươi không có việc gì làm hay sao mà trèo qua tường thành đế đô làm gì ? Vào thành, ngươi có muốn trèo vào tường thành hoàng cung không ?
- Nhìn xem cái bóng lưng bên kia thật mê người, thần ơi, làm cho nàng xoay người lại đi !
- Má của ta ơi ! Thần ở chỗ nào, thật phiền toái, ngươi làm cho nàng quay lại đi, ta chỉ cần nhìn sau lưng nàng là đủ.
- Mẹ kiếp, ra vẻ muốn đánh hả ? Đánh xong, đêm nay chúng ta sẽ đi xem xem cảnh đế đô ban đêm như thế nào ?
Các thành viên Phong hệ trung đội dường như hoàn toàn không có nhìn thấy sự tồn tại của các quan binh này, nói chuyện phiếm với nhau. Thủy Hàn cùng Hi Ba đoạt lấy một mấy quả tử hạt (hạt dưa) từ tay một đội viên, rồi sau đó đưa lên miệng cắn, hung hăng nhổ vỏ về phía Hưu Tư.
Hưu Tư đi tới trước mặt Lưu Vân, thản nhiên nói :
- Ta là Phó thống lĩnh thành vệ quân, ngươi lại đánh ta đi !
- Ngươi muốn đánh hả ?
Thủy Hàn âm trầm nói.
- Thỏa mãn yêu cầu vô lý của hắn đi !
Hi Ba thành khẩn nói.
Thật lâu sau trong một lần đánh nhau, Hi Ba còn nói những lời này, kết quả là làm cho Lưu Vân tức giận đập cho hắn một trận. Hắn không biết, đầu nhi lúc trước đánh nhau trên đường phố, người khác cũng đã từng nói với đầu nhi những lời này.
- Như ngươi mong muốn!
Lưu Vân cười tà ác, nháy mắt ra dấu với Thủy Hàn, sau đó đánh một quyền trúng mặt Hưu Tư.
Tại cửa thành cũng đồng thời bốc lên một mảnh sương trắng, sau đó là những tiếng kêu đau đớn. Thủy Hàn mang theo mấy chục đội viên, bằng tốc độ nhanh nhất vây quanh những quan binh bên cạnh triển khai công kích. Khi sương trắng tan hết, đoàn người Lưu Vân đã biến mất khỏi cửa thành, đám người Hưu Tư nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.
Quan quân thủ thành nhìn về hướng Lưu Vân vừa đi khỏi, thở dài bất đắc dĩ.
- Không có việc gì, tất cả mọi chuyện cứ đổ lên trên người ta là được.
Nhớ tới Lưu Vân trước khi rời đi đã nói như vậy, hắn cảm thấy an tâm hơn vài phần.
- Không có việc gì đừng học theo trò cũ của ta, ngươi không có sức chịu đòn như ta đâu.
Hưu Tư ngất xỉu khi Lưu Vân ghé vào tai hắn nói như vậy.
Sắc Vi thấy Hưu Tư bị như vậy, chuẩn bị dùng ma pháp hỗ trợ. Chỉ là khi nàng vừa mới bắt đầu ngâm xướng, một thanh chủy thủ lạnh lẽo liền gác ở trên cổ nàng.
Lưu Vân đi tới đẩy tay Thủy Hàn ra, lạnh lùng nói:
- Nếu Kinh Lôi không chết, đợi tới lúc hắn trở về ngươi sẽ hối hận.
Sắc Vi nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn đám người Lưu Vân rời đi.
- Thủy Hàn, người chân thật không làm như vậy. Đem quần áo của người ta cởi hết ra, chỉ để lại cái quần lót, vứt người ta ngoài thành thế, bị cảm lạnh thì làm sao đây?
- Lão Hi, ngươi thật không biết xấu hổ mà nói ta như vậy? Ngươi trước khi đi không phải còn tưới nước lên quần lót người ta sao? Ngày mai mọi người ở đế đô đều biết Hưu Tư thiếu gia bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần.
- Trời a, hai người các ngươi thật hèn hạ!
- Đầu nhi, ngươi nói là muốn trần như nhộng đó!
- Đầu nhi, ngươi nói lấy bùn trét lên mông hắn, ta cảm thấy rất ác độc!
- Hi Ba cùng Thủy Hàn đồng thời nhìn Lưu Vân một cách xem thường.
Ngày thứ hai, trong đế đô cũng lưu truyền một tin tức, Hưu Tư, con trai thừa tướng, Phó thống lĩnh thành vệ quân, bị người ta đánh ở ngoài cửa thành, bị lột hết quần áo, vứt ở ngoài thành, bởi vì quá sợ hãi mà tiểu cả ra quần.
Tin tức này truyền đi, rất nhanh liền biến thành phiên bản như sau: Một thanh niên hư hỏng, trong lúc quay về đế đô, nhìn thấy Hưu Tư công tử anh tuấn, không nhịn được thú tính liền mang theo thủ hạ dưới tay cướp lấy Hưu Tư đem ra ngoài thành, sau đó xxx hắn.
Lưu Vân sau khi nghe được tin như vậy, thiếu chút nữa phát điên lên. Kết quả lưỡng bại câu thương này làm cho hắn cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là báo ứng.
“Dù sao lão tử cũng có xú danh vang xa, hắc hắc. Có thể kéo theo ngươi xuống nước cũng đáng giá.” Lưu Vân oán hận nghĩ.
Hắn thật không ngờ sự kiện đánh nhau ở cửa thành giống như một đóm lửa nhỏ, khẽ nhóm lên một liều thuốc nổ, dẫn tới một hồi động đất ở đế quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.