Quyển 2 - Chương 59: Quyết định của hoàng đế
Lý Bố Y
25/03/2013
- Không nghĩ tới thế lực của hắn đã phát triển tới mức như vậy. Lăng không, ngươi xác định tin tức này không có sai chứ?
Kiều Trì Cửu Thế nhìn danh sách trong tay, sắc mặt xanh mét.
- Bệ hạ, tên của mỗi người trong danh sách này thần đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Sự thật chứng minh những người này đều đã bị hắn khống chế. Hơn nữa…
Nói tới đây Lăng Phong do dự.
- Ngươi cứ việc nói đi.
Kiều Trì thở dài.
- Còn có chuyện gì xấu hơn chuyện này chứ?
- Bệ hạ, theo liệt kê của danh sách theo các nhóm có đệ nhị, đệ tứ quân đoàn, thành vệ quân cùng các quan viên cao cấp của đế đô. Về phần những người khác thần còn đang điều tra, trong vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Lăng Phong nói xong, trên đầu đã đầy mồ hôi. Là người phụ trách tình báo của đế quốc, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm đối với việc này.
- Ngươi không cần khẩn trương, việc này ngươi không có tội. Ta luôn tín nhiệm hắn, ai nghĩ hắn lại dám làm như vậy? Không thể ngờ tới hai quân đoàn của đế quốc đã nhanh chóng trở thành tư gia quân của hắn.
Kiều Trì cười khổ nói.
Nếu như không phải lần này Thế Viêm bị mưu sát, nếu không phải Thế Viêm nói lại với hắn lời của một người nào đó, Kiều Trì cũng tuyệt đối không sinh ra lòng nghi ngờ.
- Đệ đệ ta những năm gần đây đã quá khổ cực! Anh em ruột thị lại như vậy?
Trong mắt Kiều Trì thoáng hiện lên sự bi thương sâu sắc.
- Bệ hạ, thần còn điều tra ra lần này thú nhân tùy tiện công kích Hàn Thành là do A Tư Mạn đế quốc đứng ở phía sau bày mưu.
- Việc này ta đã nghĩ tới. Ngươi hãy lui ra đi. Không có mệnh lệnh của ta, không được coi thường vọng động.
Kiều Trì vẫy tay, đứng dậy rời khỏi thư phòng, quay trở về tẩm cung.
- Hoàng nhi, chuyện quá khứ ngươi không thể nào quên, vậy hãy đem nó chôn sâu dưới đáy lòng đi. Ngươi là người thừa kế đế quốc trong tương lai, ngươi phải biết nhẫn nhịn. Có thù, nhưng cũng chỉ khi ngươi có đủ lực lượng cường đại, khi đó ngươi mới có thể báo thù.
Khi Kiều Trì tiến vào, Mai Tuyết hoàng hậu đang khuyên can Thế Viêm. Từ sau khi từ bình nguyên trở về đế đô, Thế Viêm mỗi lần nhớ lại những chuyện xảy ra ở ma thú sâm lâm, thần sắc đều ảm đạm.
- Phụ thân, người đã trở về.
Thấy Kiều Trì tiến vào, Thế Viêm vội vàng đi tới.
- Kiều Trì, chàng làm sao mà sắc mặt khó coi vậy.
Mai Tuyết thấy ánh mắt Kiều Trì, vội vàng ân cần hỏi thăm.
- Mai Tuyết, chuyện Thế Viêm bị đâm quả thật rất có thể liên quan tới hắn.
Kiều Trì trầm giọng nói. Sau đó hắn đem kết quả Lăng Phong điều tra nói cho hai người biết.
- Thật không nghĩ tới những năm gần đây chàng đối với hắn như thế hắn lại còn nảy sinh lòng khác. Kiều Trì, thiếp nói cho chàng biết, nếu ai dám đụng tới hài nhi của chúng ta, ta sẽ có dũng khí lấy đầu kẻ đó!
Mai Tuyết nghe Kiều Trì nói xong, không khỏi giận dữ.
- Nàng đừng tức giận, việc này còn phải bàn bạc kĩ. Rất nhiều sự tình cho dù có xảy ra ở chỗ sáng cũng không đủ chứng cớ. Ta cũng không làm gì được hắn. Hy vọng kẻ đứng sau việc ám sát Thế Viêm không phải là hắn.
Trong lòng Kiều Trì vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Thế Viêm nghe xong phụ thân nói xong, im lặng không nói gì. Cung đình cốt nhục tương tàn, sự hy sinh của tinh linh cô gái càng có vẻ vĩ đại, vô tư.
“Ta nhất định báo thù cho nàng.”
Thế Viên âm thầm thề trong lòng.
- Mẫu thân, phụ thân nói rất đúng. Trước mắt đế quốc loạn trong giặc ngoài, rút dây sẽ động rừng, tuyệt đối không thể vội vàng.
- Hài nhi, ngươi có chủ ý gì, nói ta nghe một chút.
Kiều Trì từ ái nhìn Thế Viêm, trong lòng thấy vui sướng. Hắn chỉ có một đứa con trai, may mắn là đứa bé này rất ưu tú, là nhân tài trị quốc.
- Thử dò xét, khống chế trong phạm vi hắn có thể nhẫn nhịn, dần dần làm suy yếu thế lực của hắn. Còn có một người phụ thân nhất định phải trọng dụng, hắn là người khó có thể tìm được.
Thế Viêm chậm rãi nói. Đây là phương pháp hầm ếch cách thủy mà Lưu Vân dạy hắn.
- Ngươi muốn nói tới Lưu Vân? Ha ha, Khải Đức gia tộc quả nhiên là anh hùng xuất hiện lớp lớp! Hắc Ưng dong binh đoàn, Chiến Ưng, xem ra một một ngôi sao mới đang nổi! Nếu không phải hài nhi biết chuyện của hắn, ai có thể nghĩ tới Chiến Ưng là hắn?
Trên mặt Kiều Trì rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Hắc Ưng dong binh đoàn đánh một trận tại hàn thành? Chiến Ưng kia chính là Lưu Vân?
Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, mẫu thân. Nhi thần từng ở bình nguyên gặp tư nhân vệ đội của Lưu Vân – Hắc Ưng. Vũ kỹ cùng phương thức chiến đấu của bọn họ hoàn toàn giống dong binh đoàn xuất hiện trong cuộc chiến Hàn Thành. Trọng yếu nhất chính là Hắc Ưng còn có vị lục hệ ma đạo sư từng biến mất hơn 10 năm, Tạp Tư Lạc.
Kiều Trì cũng cười nói:
- Mai Tuyết, mấy ngày nay ta quá bận, cũng không kịp nói cho hai người chuyện này. Lưu Vân đó gây cho mọi người thật nhiều sự kinh ngạc. Thậm chí còn làm cho ta bắt đầu thấy hối hận vì lúc đầu đồng ý Viêm Thiên từ hôn.
- Trước đó vài ngày, Na Nhi đã từ Hàn thành trở về, khi nhắc tới Chiến Ưng thì khen ngợi cùng tán tụng. Ta còn chưa thấy nó khen ngợi một người như vậy. Đáng tiếc là nó với Lưu Vân đã từ hôn. Đứa nhỏ này tâm khí luôn cao ngạo, nên để cho nó chịu khổ một chút, nếu không tương lai còn ai dám lấy nó? Còn Tạp Tư Lạc kia, năm đó cũng rất có danh tiếng. Chỉ bởi vì tu luyện toàn hệ ma pháp, không cách nào tiến vào cảnh giới ma đạo sự, sau lại bại trong tay tình địch nên trở thành trò cười trong giới ma pháp đại lục, từ đó đau khổ biến mất. Không nghĩ tới hắn bây giờ đã thành lục hệ ma đạo sư!
Tin tức ngoài ý muốn này làm hoàng hậu mừng rỡ không thôi.
- Phụ thân, Hắc ưng hiện tại là vương bài trong tay chúng ta. Lưu Vân nếu tiến vào trong quân nhậm chức, có lẽ còn có thể chế tạo nhiều hắc ưng.
Thế Viêm lại hướng Kiều Trì nói.
- Được. Mai Tuyết, chuyện này tạm thời không nên nói cho Na nhi, để để phòng chuyện ngoài ý muốn. Chuyện hai người bọn chúng đã khiến cho dư luận xôn xao rồi.
- Thế Viêm, ngươi cũng đừng vội vàng để cho hắn gia nhập quân đội. Tiểu tử đó thông minh, sớm đã đứng về phía ngươi.
Kiều Trì nhớ tới Thế Viêm đã đề cập qua chuyện duyệt binh, cười ha hả nói:
- Hiện tại là lúc dùng người. Đế quốc đang loạn trong giặc ngoài, ta như thế nào có thể lãng phí nhân tài chứ? Ta sẽ để cho hắn đường đường chính chính tiến vào, ngươi yên tâm đi.
- Phụ thân chuẩn bị cho hắn đến đơn vị nào nhậm chức đây?
Thế Viêm gật đầu hỏi.
- Đó chính là đệ ngũ quân đoàn đặc biệt kia.
Trên mặt lão hồ ly Kiều Trì hiện vẻ tươi cười.
Tổng binh lực Hỏa Vân đế quốc khoảng chừng 150 vạn người, trong đó quân chính quy có 5 quân đoàn, mỗi quân đoàn có ba sư đoàn, biên chế cho mỗi sư đoàn khoảng 3 vạn người. 15 vạn khác là thành vệ quân cùng hoàng gia vệ đội.
Kiều Trì định để Lưu Vân nhậm chức tại quân đoàn này là quân đoàn cực kỳ nổi danh trong quân đội đế quốc. Nếu không phải lực chiến đấu mạnh mẽ thì hoàn toàn có thể gọi là rác rưởi.
- Phụ thân, sự tức giận này ta làm sao có thể nuốt trôi được!
Hưu Tư đứng ở trong phòng khác, phẫn nộ quát.
Sau khi diễu hành một màn lõa lồ ngoài thành đế đô, hắn vô cùng tức giận. Sau khi trở lại phủ, nghe nói phụ thân đang ở trong phòng khách, hắn liền chạy tới tố cáo tội trạng của Lưu Vân với Tư Lạc Đức.
Ba một tiếng, Tạp Tư Lạc bạt tai một cái thật mạnh lên mặt Hưu Tư, gầm lên với hắn.
- Ngươi là đồ phế vật! Ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại đi trêu hắn? Hắn là kẻ hư hỏng, chơi bời ở đế đô, mọi người đều khinh bỉ hắn. Ngươi cùng hắn náo loạn, không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao?
Tư Lạp Đức hung hăng mắng.
Trong lòng Hưu Tư cảm thấy thật oan uổng, quả thực có thể làm cho tuyết bay tháng sáu.
- Phụ thân, ta không có trêu trọc hắn! Là hắn động thủ trước!
Hắn hoàn toàn quên lúc đó hắn chủ động yêu cầu Lưu Vân đánh hắn.
- Ngươi câm miệng cho ta! Lúc đầu ngươi tìm hắn gây phiền toái, ta biết ngươi đến vì công chúa, thấy như vậy rất tốt nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Hiện tại ngược lại bị người ta đánh cho đau đớn, thân thể trần truồng chạy một vòng ngoài thành, còn gì mặt mũi nữa!
Tâm tình Tư Lạc Đức gần đây cũng rất khó chịu. Sau khi việc ám sát hoàng tử thất bại, hắn cùng Ước Sắt Phu bị đả kích tương đối lớn, bởi vì sự kiện lần này tạo sư nghi ngờ trong lòng Kiều Trì. Cho nên hai người đều lựa chọn âm thầm làm việc. Nhưng hết lần này tới lần khác con mình lại làm ra sự tình như vậy.
- Phụ thân, chẳng lẽ cứ thể mà bỏ qua chuyện này sao?
Hưu Tư bưng khuôn mặt sưng đỏ, giọng căm hận hỏi.
- Ngươi có thực lực kiếm sư, ngay cả thủ hạ hắn cũng không ứng phó được?
Tư Lạp Đức hỏi.
- Hài nhi… hài nhi mặc dù liều mạng cùng bọn chúng hồi lâu nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, nên không thể ứng phó được.
Hưu Tư cuối cùng vì mặt mũi mình không dám nói ra mình chưa kịp rõ gì đã bị đánh bất tỉnh nhân sự. Hắn vì một chút hư vinh của bản thân, cũng gián tiếp giúp cho Lưu Vân, khiến cho Tư Lạc Đức không có sinh ra sự nghi ngờ quá lớn đối với Lưu Vân.
- Mấy ngày nay ngươi thành thật ở nhà cho ta! Chuyện này, ngày mai khi ta vào triều sẽ đòi lão Viêm Thiên một lời giải thích. Ta muốn thấy hắn, bản thân là quân vụ đại thần, hắn xử trí như thế nào việc nhi tử hắn ẩu đả quan quân thành vệ quân.
Nói xong Tư Lạc Đức phất tay áo rời đi, chỉ để lại Lưu Vân vừa ăn một cái bạt tai sau khi lõa thể chạy về.
- Lưu Vân, đồ hỗn đản, ta nhất định phải cho ngươi chết!
Trong mắt Hưu Tư hiện lên một đạo hàn quang, dường như thấy được Lưu Vân nằm trong vũng máu.
Thak tích cực đi anh em :48:
Kiều Trì Cửu Thế nhìn danh sách trong tay, sắc mặt xanh mét.
- Bệ hạ, tên của mỗi người trong danh sách này thần đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng. Sự thật chứng minh những người này đều đã bị hắn khống chế. Hơn nữa…
Nói tới đây Lăng Phong do dự.
- Ngươi cứ việc nói đi.
Kiều Trì thở dài.
- Còn có chuyện gì xấu hơn chuyện này chứ?
- Bệ hạ, theo liệt kê của danh sách theo các nhóm có đệ nhị, đệ tứ quân đoàn, thành vệ quân cùng các quan viên cao cấp của đế đô. Về phần những người khác thần còn đang điều tra, trong vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Lăng Phong nói xong, trên đầu đã đầy mồ hôi. Là người phụ trách tình báo của đế quốc, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm đối với việc này.
- Ngươi không cần khẩn trương, việc này ngươi không có tội. Ta luôn tín nhiệm hắn, ai nghĩ hắn lại dám làm như vậy? Không thể ngờ tới hai quân đoàn của đế quốc đã nhanh chóng trở thành tư gia quân của hắn.
Kiều Trì cười khổ nói.
Nếu như không phải lần này Thế Viêm bị mưu sát, nếu không phải Thế Viêm nói lại với hắn lời của một người nào đó, Kiều Trì cũng tuyệt đối không sinh ra lòng nghi ngờ.
- Đệ đệ ta những năm gần đây đã quá khổ cực! Anh em ruột thị lại như vậy?
Trong mắt Kiều Trì thoáng hiện lên sự bi thương sâu sắc.
- Bệ hạ, thần còn điều tra ra lần này thú nhân tùy tiện công kích Hàn Thành là do A Tư Mạn đế quốc đứng ở phía sau bày mưu.
- Việc này ta đã nghĩ tới. Ngươi hãy lui ra đi. Không có mệnh lệnh của ta, không được coi thường vọng động.
Kiều Trì vẫy tay, đứng dậy rời khỏi thư phòng, quay trở về tẩm cung.
- Hoàng nhi, chuyện quá khứ ngươi không thể nào quên, vậy hãy đem nó chôn sâu dưới đáy lòng đi. Ngươi là người thừa kế đế quốc trong tương lai, ngươi phải biết nhẫn nhịn. Có thù, nhưng cũng chỉ khi ngươi có đủ lực lượng cường đại, khi đó ngươi mới có thể báo thù.
Khi Kiều Trì tiến vào, Mai Tuyết hoàng hậu đang khuyên can Thế Viêm. Từ sau khi từ bình nguyên trở về đế đô, Thế Viêm mỗi lần nhớ lại những chuyện xảy ra ở ma thú sâm lâm, thần sắc đều ảm đạm.
- Phụ thân, người đã trở về.
Thấy Kiều Trì tiến vào, Thế Viêm vội vàng đi tới.
- Kiều Trì, chàng làm sao mà sắc mặt khó coi vậy.
Mai Tuyết thấy ánh mắt Kiều Trì, vội vàng ân cần hỏi thăm.
- Mai Tuyết, chuyện Thế Viêm bị đâm quả thật rất có thể liên quan tới hắn.
Kiều Trì trầm giọng nói. Sau đó hắn đem kết quả Lăng Phong điều tra nói cho hai người biết.
- Thật không nghĩ tới những năm gần đây chàng đối với hắn như thế hắn lại còn nảy sinh lòng khác. Kiều Trì, thiếp nói cho chàng biết, nếu ai dám đụng tới hài nhi của chúng ta, ta sẽ có dũng khí lấy đầu kẻ đó!
Mai Tuyết nghe Kiều Trì nói xong, không khỏi giận dữ.
- Nàng đừng tức giận, việc này còn phải bàn bạc kĩ. Rất nhiều sự tình cho dù có xảy ra ở chỗ sáng cũng không đủ chứng cớ. Ta cũng không làm gì được hắn. Hy vọng kẻ đứng sau việc ám sát Thế Viêm không phải là hắn.
Trong lòng Kiều Trì vẫn còn ôm một tia hy vọng.
Thế Viêm nghe xong phụ thân nói xong, im lặng không nói gì. Cung đình cốt nhục tương tàn, sự hy sinh của tinh linh cô gái càng có vẻ vĩ đại, vô tư.
“Ta nhất định báo thù cho nàng.”
Thế Viên âm thầm thề trong lòng.
- Mẫu thân, phụ thân nói rất đúng. Trước mắt đế quốc loạn trong giặc ngoài, rút dây sẽ động rừng, tuyệt đối không thể vội vàng.
- Hài nhi, ngươi có chủ ý gì, nói ta nghe một chút.
Kiều Trì từ ái nhìn Thế Viêm, trong lòng thấy vui sướng. Hắn chỉ có một đứa con trai, may mắn là đứa bé này rất ưu tú, là nhân tài trị quốc.
- Thử dò xét, khống chế trong phạm vi hắn có thể nhẫn nhịn, dần dần làm suy yếu thế lực của hắn. Còn có một người phụ thân nhất định phải trọng dụng, hắn là người khó có thể tìm được.
Thế Viêm chậm rãi nói. Đây là phương pháp hầm ếch cách thủy mà Lưu Vân dạy hắn.
- Ngươi muốn nói tới Lưu Vân? Ha ha, Khải Đức gia tộc quả nhiên là anh hùng xuất hiện lớp lớp! Hắc Ưng dong binh đoàn, Chiến Ưng, xem ra một một ngôi sao mới đang nổi! Nếu không phải hài nhi biết chuyện của hắn, ai có thể nghĩ tới Chiến Ưng là hắn?
Trên mặt Kiều Trì rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Hắc Ưng dong binh đoàn đánh một trận tại hàn thành? Chiến Ưng kia chính là Lưu Vân?
Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, mẫu thân. Nhi thần từng ở bình nguyên gặp tư nhân vệ đội của Lưu Vân – Hắc Ưng. Vũ kỹ cùng phương thức chiến đấu của bọn họ hoàn toàn giống dong binh đoàn xuất hiện trong cuộc chiến Hàn Thành. Trọng yếu nhất chính là Hắc Ưng còn có vị lục hệ ma đạo sư từng biến mất hơn 10 năm, Tạp Tư Lạc.
Kiều Trì cũng cười nói:
- Mai Tuyết, mấy ngày nay ta quá bận, cũng không kịp nói cho hai người chuyện này. Lưu Vân đó gây cho mọi người thật nhiều sự kinh ngạc. Thậm chí còn làm cho ta bắt đầu thấy hối hận vì lúc đầu đồng ý Viêm Thiên từ hôn.
- Trước đó vài ngày, Na Nhi đã từ Hàn thành trở về, khi nhắc tới Chiến Ưng thì khen ngợi cùng tán tụng. Ta còn chưa thấy nó khen ngợi một người như vậy. Đáng tiếc là nó với Lưu Vân đã từ hôn. Đứa nhỏ này tâm khí luôn cao ngạo, nên để cho nó chịu khổ một chút, nếu không tương lai còn ai dám lấy nó? Còn Tạp Tư Lạc kia, năm đó cũng rất có danh tiếng. Chỉ bởi vì tu luyện toàn hệ ma pháp, không cách nào tiến vào cảnh giới ma đạo sự, sau lại bại trong tay tình địch nên trở thành trò cười trong giới ma pháp đại lục, từ đó đau khổ biến mất. Không nghĩ tới hắn bây giờ đã thành lục hệ ma đạo sư!
Tin tức ngoài ý muốn này làm hoàng hậu mừng rỡ không thôi.
- Phụ thân, Hắc ưng hiện tại là vương bài trong tay chúng ta. Lưu Vân nếu tiến vào trong quân nhậm chức, có lẽ còn có thể chế tạo nhiều hắc ưng.
Thế Viêm lại hướng Kiều Trì nói.
- Được. Mai Tuyết, chuyện này tạm thời không nên nói cho Na nhi, để để phòng chuyện ngoài ý muốn. Chuyện hai người bọn chúng đã khiến cho dư luận xôn xao rồi.
- Thế Viêm, ngươi cũng đừng vội vàng để cho hắn gia nhập quân đội. Tiểu tử đó thông minh, sớm đã đứng về phía ngươi.
Kiều Trì nhớ tới Thế Viêm đã đề cập qua chuyện duyệt binh, cười ha hả nói:
- Hiện tại là lúc dùng người. Đế quốc đang loạn trong giặc ngoài, ta như thế nào có thể lãng phí nhân tài chứ? Ta sẽ để cho hắn đường đường chính chính tiến vào, ngươi yên tâm đi.
- Phụ thân chuẩn bị cho hắn đến đơn vị nào nhậm chức đây?
Thế Viêm gật đầu hỏi.
- Đó chính là đệ ngũ quân đoàn đặc biệt kia.
Trên mặt lão hồ ly Kiều Trì hiện vẻ tươi cười.
Tổng binh lực Hỏa Vân đế quốc khoảng chừng 150 vạn người, trong đó quân chính quy có 5 quân đoàn, mỗi quân đoàn có ba sư đoàn, biên chế cho mỗi sư đoàn khoảng 3 vạn người. 15 vạn khác là thành vệ quân cùng hoàng gia vệ đội.
Kiều Trì định để Lưu Vân nhậm chức tại quân đoàn này là quân đoàn cực kỳ nổi danh trong quân đội đế quốc. Nếu không phải lực chiến đấu mạnh mẽ thì hoàn toàn có thể gọi là rác rưởi.
- Phụ thân, sự tức giận này ta làm sao có thể nuốt trôi được!
Hưu Tư đứng ở trong phòng khác, phẫn nộ quát.
Sau khi diễu hành một màn lõa lồ ngoài thành đế đô, hắn vô cùng tức giận. Sau khi trở lại phủ, nghe nói phụ thân đang ở trong phòng khách, hắn liền chạy tới tố cáo tội trạng của Lưu Vân với Tư Lạc Đức.
Ba một tiếng, Tạp Tư Lạc bạt tai một cái thật mạnh lên mặt Hưu Tư, gầm lên với hắn.
- Ngươi là đồ phế vật! Ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại đi trêu hắn? Hắn là kẻ hư hỏng, chơi bời ở đế đô, mọi người đều khinh bỉ hắn. Ngươi cùng hắn náo loạn, không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân sao?
Tư Lạp Đức hung hăng mắng.
Trong lòng Hưu Tư cảm thấy thật oan uổng, quả thực có thể làm cho tuyết bay tháng sáu.
- Phụ thân, ta không có trêu trọc hắn! Là hắn động thủ trước!
Hắn hoàn toàn quên lúc đó hắn chủ động yêu cầu Lưu Vân đánh hắn.
- Ngươi câm miệng cho ta! Lúc đầu ngươi tìm hắn gây phiền toái, ta biết ngươi đến vì công chúa, thấy như vậy rất tốt nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Hiện tại ngược lại bị người ta đánh cho đau đớn, thân thể trần truồng chạy một vòng ngoài thành, còn gì mặt mũi nữa!
Tâm tình Tư Lạc Đức gần đây cũng rất khó chịu. Sau khi việc ám sát hoàng tử thất bại, hắn cùng Ước Sắt Phu bị đả kích tương đối lớn, bởi vì sự kiện lần này tạo sư nghi ngờ trong lòng Kiều Trì. Cho nên hai người đều lựa chọn âm thầm làm việc. Nhưng hết lần này tới lần khác con mình lại làm ra sự tình như vậy.
- Phụ thân, chẳng lẽ cứ thể mà bỏ qua chuyện này sao?
Hưu Tư bưng khuôn mặt sưng đỏ, giọng căm hận hỏi.
- Ngươi có thực lực kiếm sư, ngay cả thủ hạ hắn cũng không ứng phó được?
Tư Lạp Đức hỏi.
- Hài nhi… hài nhi mặc dù liều mạng cùng bọn chúng hồi lâu nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, nên không thể ứng phó được.
Hưu Tư cuối cùng vì mặt mũi mình không dám nói ra mình chưa kịp rõ gì đã bị đánh bất tỉnh nhân sự. Hắn vì một chút hư vinh của bản thân, cũng gián tiếp giúp cho Lưu Vân, khiến cho Tư Lạc Đức không có sinh ra sự nghi ngờ quá lớn đối với Lưu Vân.
- Mấy ngày nay ngươi thành thật ở nhà cho ta! Chuyện này, ngày mai khi ta vào triều sẽ đòi lão Viêm Thiên một lời giải thích. Ta muốn thấy hắn, bản thân là quân vụ đại thần, hắn xử trí như thế nào việc nhi tử hắn ẩu đả quan quân thành vệ quân.
Nói xong Tư Lạc Đức phất tay áo rời đi, chỉ để lại Lưu Vân vừa ăn một cái bạt tai sau khi lõa thể chạy về.
- Lưu Vân, đồ hỗn đản, ta nhất định phải cho ngươi chết!
Trong mắt Hưu Tư hiện lên một đạo hàn quang, dường như thấy được Lưu Vân nằm trong vũng máu.
Thak tích cực đi anh em :48:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.