Quyển 3 - Chương 83: Sự kiện thần kỳ
Lý Bố Y
25/03/2013
- Linh Nhi, ngươi xem con sông này chia ngọn núi làm hai, phía sau núi vẩy một chút màu lam, như vậy là hiện ra. Những vật trên núi cần dùng màu xanh biếc để tô vẽ, độ đậm nhạt biểu hiện nhiều hay ít cây cối. Đường bạch tuyến này thể hiện con đường với độ rộng hẹp khác nhau.
Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi quỳ rạp trên mặt đất, Lưu Vân bắt đầu dạy Thủy Linh Nhi chế tạo sa bàn như thế nào. Mấy ngày này hắn không ngừng dạy cho Thủy Linh Nhi những tri thức kiếp trước của mình. Mà Thủy Linh Nhi cũng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Cô gái này có trí nhớ kinh người cùng với năng lực giải thích đối với sự vật mới mẻ, đối với những gì Lưu Vân dạy, nàng chưa bao giờ cảm thấy kì quái, chỉ chăm chú tiếp thu.
Lưu Vân kết luận: Thủy Linh Nhi chính là tờ giấy trắng, mình viết cái gì trên đó, thì nó sẽ hiện lên chính cái đó. Hơn nữa trang giấy này lại có chất lượng thật tốt. Lưu Vân thậm chí hoài nghi với sự thông mình này, cô gái nhanh nhẹn này sẽ rất nhanh bị đồng hóa với hắn.
Hai người trò chuyện về công việc, tới đêm khuya, sa bàn đơn giản về Tắc phổ trấn rốt cuộc cũng được hoàn thành.
- Linh nhi, chế tạo sa bàn có mấy bước?
Lưu Vân đứng dậy, vỗ vỗ bùn bám trên người, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rồi hỏi Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chi làm 5 bước. Bước đầu tiên là tạo khuôn, bao gồm toàn bộ cát, bùn vẽ trong đó. Bước thứ hai là chế tạo, bao gồm vẽ địa hình, các thứ vào trong đó như rãnh nước, rừng….
Thủy Linh Nhi dễ dàng trả lời lưu loát, sau đó nhìn thấy Lưu Vân ngơ ngác liền cúi đầu nói:
- Ta nói không đúng sao? Ta đã kể rõ chi tiết từng điểm một.
- Không, không … … rất tốt! Chỉ là biểu hiện của Linh Nhi rất xuất sắc.
Lưu Vân gật đầu liên tục, xấu hổ nói.
- Năm đó ta bị huấn luyện viên hỏi về vấn đề này, sau khi ta cà lăm một hồi mới nói ra một câu. Kết quả là bị phạt làm một đống sa bàn trong vòng một tuần.
Lưu Vân thở dài nói.
- Hả? ngươi nói như thế nào?
Đem hạt cát vào trong sa bàn, sau đó dùng tay đắp thủ công.
… …
- Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên học, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Sau khi nghiên cứu sa bàn hai ba ngày, Lưu Vân vẫn không phát hiện cái gì mới. Mặc dù trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm ra đầu mối.
“Vua cũng thua thằng liêu, dù sao ta cũng biết điểm ấy. Thật sự không được thì lão tử dẫn người lên núi đánh du kích.”
Lưu Vân quyết định không nghĩ về chuyện này nữa, bắt đầu tổ chức tiến hành luyện binh cho tam đoàn.
- Lâm trận mà thương không sáng, địch nhân đều ở dưới mí mắt ngươi hả, đem trường thường lau cho sáng đi.
Tiếp theo đó binh lính tam đoàn tiến hành huấn luyện thể năng cường độ cao, còn bị Lưu Vân chia làm rất nhiều tổ, thay phiên nhau tiến vào trong một giải đất trong núi rừng, tiến hành chiến đấu với Hắc Ưng. Đương nhiên kết quả mỗi lần chiến đấu đều là Hắc Ưng chiến thắng. Mỗi người đều cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của Hắc Ưng. Có loại thể nghiệm này, bọn họ sinh ra sự sùng bái đối với Hắc Ưng, sự sùng bái này rất nhanh trở thành sự sùng bái Lưu Vân.
- Con mẹ nó a, tiểu tử đó thật sự là quái vật!
Long Vân thường xuyên than thở như vậy.
Lưu Vân nắm bắt tâm lý binh lính, tuyên bố mở rộng Hắc Ưng thành 500 người,. Sau khi trải qua trọn lựa, binh lính đủ tư cách sẽ được quyền gia nhập Hắc Ưng vệ đội. Quyết định này làm cho nhiệt tình huấn luyện của binh lính tăng cao chưa từng có. Khắp nơi đều là người của tam đoàn điên cuồng huấn luyện.
- Đầu nhi, tới tiền tuyến mà cảm giác thật sự là chán. Trong lòng mọi người đếu khó chịu.
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi trưa, Nã Luân Đa oán giận nói với Lưu Vân.
- Con mẹ nó, ngươi là sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng, ngươi không để đầu óc của ngươi vận động à? Ngươi sống chỉ làm cho nước tiểu ngập nước. Bọn họ không đến, ngươi không biết đi tìm bọn họ gây phiền toái sao?
Đang đầy một bụng tức giận, Lưu Vân lập tức chửi Nã Luân Đa. Còn Nã Luân Đa sau khi bị mắng thì lại có người bị xui xẻo.
Ngày thứ hai, bên ngoài trấn nơi hai binh đoàn bộ binh đóng xảy ra việc lạ, lính trinh sát được phái ra làm nhiệm vụ cảnh giới bị mất tích một cách kì lạ.
Ngày thứ ba, lính trinh sát cùng năm binh lính vừa rời khỏi quân doanh lại mất tích một cách thần bí.
Ngày thứ tư, số người mất tích đã lên tới 10 người.
Quan lớn của hai bộ binh đoàn nhất thời choáng váng. Bọn họ hoài nghi do quân đội của Hỏa Vân đế quốc âm thầm tập kích, nhưng tại hiện trường mất tích lại không tìm thấy nửa điểm dấu vết. Vô luận bọn họ tăng cường cảnh giới như thế nào, nhưng những quan binh đi lại đơn độc sẽ mất tích thần bí.
Lòng người trong hai bộ binh đoàn trở nên hoảng sợ, sự kiện thần kỳ, quỉ quái được đồn ầm ĩ trong binh lính.
- Ta đã nói với ngươi, đêm đó ta thấy kẻ bắt lính trinh sát đi, phiêu phù tại không trung, chân không chạm đất. Ta nghe thấy một truyền thuyết tất cả đều là oan hồn!
Binh lính nói.
- Nghe người trong trấn nói, ở trong núi có một quái vật tu luyện, phải uống máu huyết của thanh niên nam tử! Có người chứng kiến vết máu ở ngọn núi!
Binh lính nói.
Mọi người thường thích hù dọa chính mình, muốn nhanh chóng biết chân tướng, ngược lại càng làm cho nhiều người nghĩ đến các truyền thuyết. Thế cho nên về sau hai binh đoàn bộ binh nếu không có trên 10 người trở lên, sẽ không dám rời quân doanh nửa bước. Buổi tối lấy đơn vị tiểu đội canh gác. Lúc rời giường cũng phải có mười mấy người cùng nhau, hơn nữa tuyệt đối không rời khỏi quân doanh quá mười thước, khiến cho phụ cận quân doanh xú khí kinh khủng.
- Thật sự là buồn chán, những quân nhân A Tư Mạn này cũng không có khí cốt, đúng không? Lão tử còn chưa có dùng hình đối với hắn, hắn đã đem toàn bộ nội tình biết được nói ra, hơn nữa tất cả đều vô dụng. Lần sau phải bắt hai tên sĩ quan mang về mới được.
A Húc từ trong phòng giam binh lính A Tư Mạn đế quốc đi ra, hướng Tử Văn Thành nói.
- Được rồi, ngươi khiến cho quân đội A Tư Mạn đi tiểu cũng phải đi tập thể, đứng gác mà hai chân cứ nhũn ra, ngươi còn chưa thỏa mãn hay sao?
Tử Văn Thành sau khi nghe bọn tù binh nói, cười lăn lộn, đến nỗi không đứng thẳng người được.
Lưu Vân sau khi biết chuyện này lại mắng Nã Luân Đa một trận.
- Tiểu cầm à, ngươi cuối cùng đang làm cái gì vậy? Ngươi không cho những người này trở về, không có chỗ tốt gì cả. Suốt ngày ăn với uống. Ngươi không thể đi kiếm chút béo bở mang về sao?
Vài ngày sau, hai bộ binh đoàn phụ trách lên trấn mua đồ quân nhu đã mất tích thần bí giữa ban ngày.
Điều này cũng giống như một cách nhìn. Nhớ kỹ, chúng ta không chỉ có chiến đấu, mà còn phải học cách kiếm tiền.
Lưu Vân nằm ở bãi cỏ trên sườn núi, đầu gối lên bắp đùi Thủy Linh Nhi, thoải mái phơi nắng, uống rượu nho. Nã Luân Đa từ hai người của bộ binh đoàn kiếm được 10 vạn kim phiếu. Lưu Vân cười ha hả, cầm lấy rồi đứng lên.
- Được rồi, lưu những người này lại cũng vô dụng. Liên lạc với hai binh đoàn nọ, kêu bọn họ xuất tiền ra chuộc người về đi.
Lưu Vân vừa đếm tiền vừa nói.
- Đầu nhi, ngươi thật là nghèo đến phát điên rồi.
Nã Luân Đa không khỏi đau đầu.
- Ta nghĩ tới chuyện lãng mạng nhất chính là cùng ngươi chậm rãi đếm kim phiếu, cho đến khi chúng ta … …
Bên trai Nã Luân Đa vang lên tiếng ca của Lưu Vân.
Hình tượng của Lưu Vân đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu đối với Nã Luân Đa. Cho nên sau này khi hắn lĩnh quân chiến đấu, cũng không quên bắt mọi người mọi người đừng quên mọi thứ, kể cả thứ dưới đất. Cho nên bị mọi người gọi là “Nã Đắc Đa” tướng quân.
- Nhớ kỹ phải giữ ý tưởng, cách bịp bợm, các thủ đoạn quấy rối địch nhân. Đối với bọn họ chúng ta chính là thổ phỉ, cường đạo, ác mộng khi bọn họ gặp chúng ta.
Lưu Vân cuối cùng nói.
Những lời này rất nhanh cho thấy hiệu quả. Một tháng sau hai đoàn trưởng bộ binh đoàn uể oải không chịu được, lấy việc tại nơi dừng chân phát sinh sự kiện thần kỳ, hướng thượng cấp đưa ra thỉnh cầu đổi nơi phòng ngự. Sau chuyện này truyền tới tai cao tầng trong quân đội A Tư Mạn, cuối cùng ngay cả Bố Lỗ Khắc cũng biết.
- Cẩn thận điều tra cho ta, trú tại Phổ tắc trấn là quân đội nào!
Bố Lố Khắc nhìn một gã tham mưu bên cạnh nói.
Một lát sau tham mưu trở về báo cáo kết quả điều tra cho hắn:
- Tướng quân, đóng tại Phổ tắc trấn là đệ ngũ quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc, đệ tam sư đoàn tam đoàn, đội trưởng là Lưu Vân Khải Đức, đứa con thứ hai của Khải Đức đương đại gia tộc Viêm Thiên.
- Xem ra mọi người của Khải Đức gia tộc đều không đơn giản. Chuyện tốt, chuyện tốt.
Bố Lố Khắc cười nói:
- Lưu Vân Khải Đức, xem ngươi như thế nào chạy thoát bàn tay của ta!
Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi quỳ rạp trên mặt đất, Lưu Vân bắt đầu dạy Thủy Linh Nhi chế tạo sa bàn như thế nào. Mấy ngày này hắn không ngừng dạy cho Thủy Linh Nhi những tri thức kiếp trước của mình. Mà Thủy Linh Nhi cũng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Cô gái này có trí nhớ kinh người cùng với năng lực giải thích đối với sự vật mới mẻ, đối với những gì Lưu Vân dạy, nàng chưa bao giờ cảm thấy kì quái, chỉ chăm chú tiếp thu.
Lưu Vân kết luận: Thủy Linh Nhi chính là tờ giấy trắng, mình viết cái gì trên đó, thì nó sẽ hiện lên chính cái đó. Hơn nữa trang giấy này lại có chất lượng thật tốt. Lưu Vân thậm chí hoài nghi với sự thông mình này, cô gái nhanh nhẹn này sẽ rất nhanh bị đồng hóa với hắn.
Hai người trò chuyện về công việc, tới đêm khuya, sa bàn đơn giản về Tắc phổ trấn rốt cuộc cũng được hoàn thành.
- Linh nhi, chế tạo sa bàn có mấy bước?
Lưu Vân đứng dậy, vỗ vỗ bùn bám trên người, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rồi hỏi Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chi làm 5 bước. Bước đầu tiên là tạo khuôn, bao gồm toàn bộ cát, bùn vẽ trong đó. Bước thứ hai là chế tạo, bao gồm vẽ địa hình, các thứ vào trong đó như rãnh nước, rừng….
Thủy Linh Nhi dễ dàng trả lời lưu loát, sau đó nhìn thấy Lưu Vân ngơ ngác liền cúi đầu nói:
- Ta nói không đúng sao? Ta đã kể rõ chi tiết từng điểm một.
- Không, không … … rất tốt! Chỉ là biểu hiện của Linh Nhi rất xuất sắc.
Lưu Vân gật đầu liên tục, xấu hổ nói.
- Năm đó ta bị huấn luyện viên hỏi về vấn đề này, sau khi ta cà lăm một hồi mới nói ra một câu. Kết quả là bị phạt làm một đống sa bàn trong vòng một tuần.
Lưu Vân thở dài nói.
- Hả? ngươi nói như thế nào?
Đem hạt cát vào trong sa bàn, sau đó dùng tay đắp thủ công.
… …
- Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên học, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Sau khi nghiên cứu sa bàn hai ba ngày, Lưu Vân vẫn không phát hiện cái gì mới. Mặc dù trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được chuyện không có đơn giản như vậy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm ra đầu mối.
“Vua cũng thua thằng liêu, dù sao ta cũng biết điểm ấy. Thật sự không được thì lão tử dẫn người lên núi đánh du kích.”
Lưu Vân quyết định không nghĩ về chuyện này nữa, bắt đầu tổ chức tiến hành luyện binh cho tam đoàn.
- Lâm trận mà thương không sáng, địch nhân đều ở dưới mí mắt ngươi hả, đem trường thường lau cho sáng đi.
Tiếp theo đó binh lính tam đoàn tiến hành huấn luyện thể năng cường độ cao, còn bị Lưu Vân chia làm rất nhiều tổ, thay phiên nhau tiến vào trong một giải đất trong núi rừng, tiến hành chiến đấu với Hắc Ưng. Đương nhiên kết quả mỗi lần chiến đấu đều là Hắc Ưng chiến thắng. Mỗi người đều cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của Hắc Ưng. Có loại thể nghiệm này, bọn họ sinh ra sự sùng bái đối với Hắc Ưng, sự sùng bái này rất nhanh trở thành sự sùng bái Lưu Vân.
- Con mẹ nó a, tiểu tử đó thật sự là quái vật!
Long Vân thường xuyên than thở như vậy.
Lưu Vân nắm bắt tâm lý binh lính, tuyên bố mở rộng Hắc Ưng thành 500 người,. Sau khi trải qua trọn lựa, binh lính đủ tư cách sẽ được quyền gia nhập Hắc Ưng vệ đội. Quyết định này làm cho nhiệt tình huấn luyện của binh lính tăng cao chưa từng có. Khắp nơi đều là người của tam đoàn điên cuồng huấn luyện.
- Đầu nhi, tới tiền tuyến mà cảm giác thật sự là chán. Trong lòng mọi người đếu khó chịu.
Sau khi kết thúc huấn luyện buổi trưa, Nã Luân Đa oán giận nói với Lưu Vân.
- Con mẹ nó, ngươi là sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng, ngươi không để đầu óc của ngươi vận động à? Ngươi sống chỉ làm cho nước tiểu ngập nước. Bọn họ không đến, ngươi không biết đi tìm bọn họ gây phiền toái sao?
Đang đầy một bụng tức giận, Lưu Vân lập tức chửi Nã Luân Đa. Còn Nã Luân Đa sau khi bị mắng thì lại có người bị xui xẻo.
Ngày thứ hai, bên ngoài trấn nơi hai binh đoàn bộ binh đóng xảy ra việc lạ, lính trinh sát được phái ra làm nhiệm vụ cảnh giới bị mất tích một cách kì lạ.
Ngày thứ ba, lính trinh sát cùng năm binh lính vừa rời khỏi quân doanh lại mất tích một cách thần bí.
Ngày thứ tư, số người mất tích đã lên tới 10 người.
Quan lớn của hai bộ binh đoàn nhất thời choáng váng. Bọn họ hoài nghi do quân đội của Hỏa Vân đế quốc âm thầm tập kích, nhưng tại hiện trường mất tích lại không tìm thấy nửa điểm dấu vết. Vô luận bọn họ tăng cường cảnh giới như thế nào, nhưng những quan binh đi lại đơn độc sẽ mất tích thần bí.
Lòng người trong hai bộ binh đoàn trở nên hoảng sợ, sự kiện thần kỳ, quỉ quái được đồn ầm ĩ trong binh lính.
- Ta đã nói với ngươi, đêm đó ta thấy kẻ bắt lính trinh sát đi, phiêu phù tại không trung, chân không chạm đất. Ta nghe thấy một truyền thuyết tất cả đều là oan hồn!
Binh lính nói.
- Nghe người trong trấn nói, ở trong núi có một quái vật tu luyện, phải uống máu huyết của thanh niên nam tử! Có người chứng kiến vết máu ở ngọn núi!
Binh lính nói.
Mọi người thường thích hù dọa chính mình, muốn nhanh chóng biết chân tướng, ngược lại càng làm cho nhiều người nghĩ đến các truyền thuyết. Thế cho nên về sau hai binh đoàn bộ binh nếu không có trên 10 người trở lên, sẽ không dám rời quân doanh nửa bước. Buổi tối lấy đơn vị tiểu đội canh gác. Lúc rời giường cũng phải có mười mấy người cùng nhau, hơn nữa tuyệt đối không rời khỏi quân doanh quá mười thước, khiến cho phụ cận quân doanh xú khí kinh khủng.
- Thật sự là buồn chán, những quân nhân A Tư Mạn này cũng không có khí cốt, đúng không? Lão tử còn chưa có dùng hình đối với hắn, hắn đã đem toàn bộ nội tình biết được nói ra, hơn nữa tất cả đều vô dụng. Lần sau phải bắt hai tên sĩ quan mang về mới được.
A Húc từ trong phòng giam binh lính A Tư Mạn đế quốc đi ra, hướng Tử Văn Thành nói.
- Được rồi, ngươi khiến cho quân đội A Tư Mạn đi tiểu cũng phải đi tập thể, đứng gác mà hai chân cứ nhũn ra, ngươi còn chưa thỏa mãn hay sao?
Tử Văn Thành sau khi nghe bọn tù binh nói, cười lăn lộn, đến nỗi không đứng thẳng người được.
Lưu Vân sau khi biết chuyện này lại mắng Nã Luân Đa một trận.
- Tiểu cầm à, ngươi cuối cùng đang làm cái gì vậy? Ngươi không cho những người này trở về, không có chỗ tốt gì cả. Suốt ngày ăn với uống. Ngươi không thể đi kiếm chút béo bở mang về sao?
Vài ngày sau, hai bộ binh đoàn phụ trách lên trấn mua đồ quân nhu đã mất tích thần bí giữa ban ngày.
Điều này cũng giống như một cách nhìn. Nhớ kỹ, chúng ta không chỉ có chiến đấu, mà còn phải học cách kiếm tiền.
Lưu Vân nằm ở bãi cỏ trên sườn núi, đầu gối lên bắp đùi Thủy Linh Nhi, thoải mái phơi nắng, uống rượu nho. Nã Luân Đa từ hai người của bộ binh đoàn kiếm được 10 vạn kim phiếu. Lưu Vân cười ha hả, cầm lấy rồi đứng lên.
- Được rồi, lưu những người này lại cũng vô dụng. Liên lạc với hai binh đoàn nọ, kêu bọn họ xuất tiền ra chuộc người về đi.
Lưu Vân vừa đếm tiền vừa nói.
- Đầu nhi, ngươi thật là nghèo đến phát điên rồi.
Nã Luân Đa không khỏi đau đầu.
- Ta nghĩ tới chuyện lãng mạng nhất chính là cùng ngươi chậm rãi đếm kim phiếu, cho đến khi chúng ta … …
Bên trai Nã Luân Đa vang lên tiếng ca của Lưu Vân.
Hình tượng của Lưu Vân đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu đối với Nã Luân Đa. Cho nên sau này khi hắn lĩnh quân chiến đấu, cũng không quên bắt mọi người mọi người đừng quên mọi thứ, kể cả thứ dưới đất. Cho nên bị mọi người gọi là “Nã Đắc Đa” tướng quân.
- Nhớ kỹ phải giữ ý tưởng, cách bịp bợm, các thủ đoạn quấy rối địch nhân. Đối với bọn họ chúng ta chính là thổ phỉ, cường đạo, ác mộng khi bọn họ gặp chúng ta.
Lưu Vân cuối cùng nói.
Những lời này rất nhanh cho thấy hiệu quả. Một tháng sau hai đoàn trưởng bộ binh đoàn uể oải không chịu được, lấy việc tại nơi dừng chân phát sinh sự kiện thần kỳ, hướng thượng cấp đưa ra thỉnh cầu đổi nơi phòng ngự. Sau chuyện này truyền tới tai cao tầng trong quân đội A Tư Mạn, cuối cùng ngay cả Bố Lỗ Khắc cũng biết.
- Cẩn thận điều tra cho ta, trú tại Phổ tắc trấn là quân đội nào!
Bố Lố Khắc nhìn một gã tham mưu bên cạnh nói.
Một lát sau tham mưu trở về báo cáo kết quả điều tra cho hắn:
- Tướng quân, đóng tại Phổ tắc trấn là đệ ngũ quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc, đệ tam sư đoàn tam đoàn, đội trưởng là Lưu Vân Khải Đức, đứa con thứ hai của Khải Đức đương đại gia tộc Viêm Thiên.
- Xem ra mọi người của Khải Đức gia tộc đều không đơn giản. Chuyện tốt, chuyện tốt.
Bố Lố Khắc cười nói:
- Lưu Vân Khải Đức, xem ngươi như thế nào chạy thoát bàn tay của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.