Chương 187: Giải thích
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Năm vạn Trư nhân dìu dắt nhau đến trước bục đài, đợi chờ Sở Thiên định đoạt số phận của họ.
“Bệ hạ, Thánh Nữ, ta sắp bắt đầu rồi.” Sở Thiên nói với Tra Lý và Trinh Đức: “Cách của ta có thể có chút tàn nhẫn, nhưng để chữa khỏi bệnh cho Trư tộc, xin hai vị cho phép ta tiếp tục làm.”
Tra Lý gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho họ, chết một số cũng không sao!”
Nhận được đặc quyền Tra Lý ban tặng, Sở Thiên lấy một lô thuốc trong không gian giới chỉ ra, nói với đội đốc chiến: “Đợi lát nữa nếu có cơ thể của Trư nhân nào không trụ được, lấy thuốc này cho họ uống!”
Hơn một nghìn người của đội đốc chiến, mỗi người cầm một bình thuốc, nghiêm trận sẵn sàng.
Sở Thiên lại nhìn một vòng những Trư nhân bị bệnh, sau đó nói: “Hiện tại ta sẽ trị bệnh cho các ngươi, có điều, quá trình trị liệu rất nguy hiểm, người nào cơ thể tốt mà không sợ chết đứng ra đây!”
Thời của trận dịch và bệnh tai xanh phát tác rất nhanh, thường thường sau khi xuất hiện một người bệnh, cơ hồ người xung quanh hắn cũng sẽ bị bệnh chết, nhưng còn may, thân thể của Trư nhân khỏe mạnh hơn những con heo bình thường, bọn họ từ lúc bị bệnh đến lúc tử vong, cần phải mất một tháng.
Kỳ thực mười ngày tập huấn đặc biệt của Sở Thiên, đã không ít có Trư nhân bị bệnh chết rồi, nhưng Sở Thiên vì để đợi thời cơ tới, miễn cưỡng trì hoãn đến mười ngày.
Tuy Sở Thiên đã nói rõ rất nguy hiểm, nhưng là một thú nhân dũng mạnh thiện chiến, một số chiến sĩ Trư nhân đã từng tham gia chiến tranh vẫn đứng lên.
“Rất tốt! Chính là các ngươi rồi!” Những người đứng ra đầu tiên chỉ có gần nghìn người, những Trư nhân này, đủ để Sở Thiên làm một cuộc thí nghiệm quy mô lớn rồi.
“Tất cả mọi người lui ra, nhường chỗ cho các pháp sư!” Sở Thiên tiếp tục nói.
Đợi sau khi thú nhân vây thành một vòng đất rộng rãi trên thảo nguyên rồi, Sở Thiên lệnh cho các pháp sư vây thành vòng lớn.
“Các ngươi nghe kỹ đây, nhớ lấy tất cả lời ta nói!” Sở Thiên dặn dò mấy trăm pháp sư.
“Ta biết các người tu luyện pháp hệ không giống nhau, nhưng Phong hệ ma pháp sơ cấp nhất vẫn biết dùng chứ?” Sở Thiên hỏi.
“Chúng ta đều biết!”
Mặc dù các pháp sư không thể sử dụng ma pháp cao cấp của hệ khác, nhưng nguyên lý căn bản của ma pháp đều tương thông với nhau, chỉ một Phong hệ ma pháp cấp một vẫn không làm khó được một pháp sư có thực lực, chính như Ba Bác Tát, tuy hắn là Vong Linh Pháp Thần, nhưng vẫn có thể sử dụng những ma pháp hệ khác từ cấp bảy trở xuống.
“Vậy thì tốt!” Sở Thiên tiếp tục nói: “Ta không yêu cầu các ngươi phóng thích ra Phong hệ pháp thuật mang tính tấn công, chỉ cần mỗi người các ngươi đều có thể thổi ra một trận gió là được rồi!”
“Nhưng ta yêu cầu tốc độ của gió càng nhanh càng tốt! Hơn nữa, chí ít cũng phải duy trì được trong mười phút, có vấn đề gì không?”
“Xin điện hạ yên tâm, điều này chúng tôi hoàn toàn có thể làm được!” Pháp sư đứng đầu đáp.
Sở Thiên lại bước đến trước mặt Tra Lý, “Bệ hạ, ngài có những chiến sĩ có sức mạnh mà lại có tốc độ nhanh không, ta cần ít nhất ba nghìn người!”
“Có!” Tra Lý nói với một tướng lĩnh sau lưng: “Đi gọi các chiến sĩ Báo tộc và Ưng tộc trong vương cung vệ đội đến đây!”
Tướng lĩnh xoay người đi.
Sở Thiên khoát tay, thiết kỵ Khải Tát đi hộ tống chuyển đến hai khúc gỗ tròn dài mấy chục thước.
Dưới sự chỉ huy của Sở Thiên, một khúc được cắm vào trong đất, sau đó dùng Thổ hệ ma pháp cố định lại cho chắc chắn, còn khúc thứ hai, sau khi được gắn bánh xe ở phía đầu chóp, rồi dùng ma pháp yểm lên, một chiếc cối xay gió đã được làm xong.
Tiếp đó, Sở Thiên lại lệnh cho những người trong chu vi trăm dặm, khoác lên vô số thùng sắt, may rằng nhân lực của thú nhân nhiều, nên công việc phức tạp này đã nhanh chóng được hoàn thành.
Lúc này, các võ sĩ của Báo tộc và Ưng tộc cũng đã đến, đã có đủ hơn một vạn người.
“Điện hạ, những võ sĩ ngươi cần đã chuẩn bị xong rồi.” Tra Lý nói.
“Đa tạ bệ hạ.” Dứt lời, Sở Thiên nói với các võ sĩ: “Các ngươi đều là những dũng sĩ nhanh nhất của Thú tộc, hiện tại ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ!”
Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào những Trư nhân tình nguyện kia, “Đợi lát nữa, dùng tốc độ nhanh nhất của các ngươi, cứu giúp những chiến sĩ của Trư tộc kia!”
“Bệ hạ, Thánh Nữ, ta sắp bắt đầu rồi.” Sở Thiên nói: “Xin tất cả mọi người cách xa khỏi chỗ này!”
“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, chúng ta không thể tận mắt chứng kiến sao?” Trinh Đức hỏi.
“Ngươi có thể xem tùy ý, nhưng, chuyện tiếp theo sẽ rất nguy hiểm!” Sở Thiên nheo mắt cười, chỉ về thành Hải Gia Nhĩ phía xa nói: “Ta đề nghị các ngươi hãy đứng đằng sau thành tường kia để xem.”
“Vậy được, bệ hạ, chúng ta đi thôi!” Tra Lý và Trinh Đức đã rời đi.
Bao gồm cả những Trư nhân bị bệnh còn lại, tất cả mọi người đều lui về trên tường thành Hải Gia Nhĩ.
“Ba Bác Tát, ngươi cũng về đi, ở đây giao cho ta là được rồi.” Hiện tại pháp lực của Ba Bác Tát còn chưa hồi phục lại, Sở Thiên không muốn hắn mạo hiểm.
“Ông chủ, an toàn của người…” Tuy không biết Sở Thiên muốn làm gì, nhưng Ba Bác Tát có thể dự cảm được, tiếp sau đây sẽ là một cảnh tượng kinh thiên động địa.
“Lỗ Tây Nạp ở lại cùng ta là được rồi, ngươi đem Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc rời khỏi chỗ này!” Thái độ của Sở Thiên kiên quyết.
“Chờ chút, Sa Khắc ở lại!” Sở Thiên lại nói thêm một câu.
“Cao thủ, người muốn ta làm gì sao?” Sa Khắc nghiêng đầu hỏi.
“Đợi chút ngươi sẽ biết.”Sở Thiên cười nói.
“Ồ, vậy ta ở đây đợi!” Sa Khắc bước tới phía sau Sở Thiên.
Dặn dò các pháp sư thêm lần nữa, sau đó Sở Thiên để các pháp sư vây thành vòng tròn quanh cối xay gió.
Rào rào! Rào rào! Sở Thiên lấy trủy thủ và trọng giáp đã chuẩn bị từ sớm từ trong không gian giới chỉ ra.
“Mặc trọng giáp vào! Sau đó nhặt trủy thủ lên!”
Các dũng sĩ Trư nhân theo lời mặc trọng giáp vào.
“Nếu như các ngươi đã không sợ chết, vậy thì dùng trủy thủ rạch mấy vết thương trên người đi!” Sở Thiên nói: “Nhớ, đừng rạch quá sâu, chỉ cần nhẹ sượt qua là được.”
Trên đại thảo nguyên Huyền Hà không có thú nhân nào sợ đổ máu, rất nhanh, mỗi người đã rạch vào da mình qua các kẽ hở của trọng giáp.
Để đội đốc chiến và võ sĩ của Báo tộc cùng Ưng tộc đứng ở phía xa, Sở Thiên xoay sang các pháp sư, “Đều chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong!”
“Chúng ta bắt đầu!” Sở Thiên cưỡi lên Lỗ Tây Nạp, bước đến bên cạnh cối xay gió, sau đó lấy một Phong hệ quyển trục đập xuống.
Vù! Vù! Chiếc cối xay gió từ từ chuyển động.
“Phóng thích ma pháp, để cối xay gió tăng tốc độ!” Sở Thiên quát một tiếng.
Mặc dù xung quanh không có pháp sư cao cấp, nhưng sức mạnh của mấy trăm người cộng lại, vẫn khiến cối xay gió quay rất nhanh!
“Nhanh chút nữa!” Sở Thiên hét lớn.
Dần dần, một trận gió mãnh liệt thổi trên đại thảo nguyên, còn Sở Thiên ở dưới cối xay gió cũng bị gió thổi đến lùi liên tục.
Vỗ vào Lỗ Tây Nạp, Sở Thiên cách ra một khoảng, đồng thời quát: “Lui về sau ba mươi bước, tiếp tục phóng thích ma pháp!”
Các ma pháp sư theo lời hành động, những người lưu lại cũng theo đó lui ra.
Gió càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một vòi rồng.
“Lui về sau năm mươi bước, tiếp tục thi pháp!” Sở Thiên quát lên lần nữa.
Gió càng lúc càng lớn, người càng lúc càng xa, cuối cùng, khi những ma pháp sư đứng gần cột gió không đứng vững được, một vòi rồng cao ngất trời xuất hiện trên đại thảo nguyên.
“Giữ lại một nửa pháp lực trên người.” Sở Thiên chạy ra xa, còn may tốc độ của Lỗ Tây Nạp nhanh, nếu không hắn cũng bị cuốn vào trong rồi. “Dùng một nửa ma pháp phóng thích lần cuối cùng, sau đó lui ra!”
Các pháp sư hao kiệt một nửa pháp lực, sau đó lùi đi dưới sự giúp đỡ của các võ sĩ thú tộc.
“Đội đốc chiến! Cho mỗi chiến sĩ Trư tộc một viên thuốc!” Sở Thiên ra lệnh.
Lần này, Sở Thiên hoàn toàn không đau lòng cho số thuốc. Thuốc cho Trư tộc uống, đều là dược phẩm cấp chín.
Đợi sau khi Trư nhân nhận được thuốc, Sở Thiên chỉ về vòi rồng phía xa nói: “Uống xong thuốc, sau đó nhảy vào đó!”
Các Trư nhân do dự một lát, sau đó có người hét: “Chiến Thần tại thượng, các huynh đệ, vì Thú tộc, chúng ta đi!”
Hơn một nghìn dũng sĩ nuốt xong Thủ Hộ của Thánh Tế Tự, sau đó, mang theo vết thương dầm dề máu trên người, nhảy vào trong vòi rồng.
Tách! Tách! Trong bầu trời cơ hồ như đang rơi xuống một trận mưa máu.
Những giọt máu tí tách rơi xuống trên đại thảo nguyên, biến mất trong đất bùn, nhưng phần nhiều rơi vào những thùng sắt Sở Thiên đã chuẩn bị từ trước.
Soạt! Một dũng sĩ Trư tộc bị vòi rồng ném văng ra, bay về phía chân trời xa xăm, tiếp theo đó, thêm nhiều người cũng bị văng ra…
“Vương cung vệ đội, cứu người! Đội đốc chiến đi theo!” Sở Thiên hét lớn.
Kỳ thực không cần Sở Thiên dặn, những Lôi nhân đã bay thẳng về phía Trư nhân bị văng đi, còn những võ sĩ của Báo tộc cầm thuốc trong tay cũng đuổi theo.
“Cao thủ, đây là cái gì? Đẹp quá ! Ha ha” Sa Khắc ngây ngô cười hỏi.
“Ài! Cái này gọi là máy ly tâm, nhưng dùng để cứu mạng sống của Thú tộc…” Sở Thiên thở dài, chán nản cúi đầu xuống, nếu có cách khác, hắn cũng sẽ không dùng cách làm tàn nhẫn này.
Trên đầu thành Hải Gia Nhĩ, Tra Lý nhìn chằm chằm vào trận cuồng phong hỏi: “Thánh Nữ, Phất Lạp Địch Nặc đang làm gì vậy?”
“Ta không biết.” Trinh Đức lắc đầu, nắm chặt lấy đám lông của Mã Tư Lạc, “Ta đã nói, tất cả liên quan đến Phất Lạp Địch Nặc, không phải sức của con người có thể tiên đoán được.”
“Chỉ mong Phất Lạp Địch Nặc có thể chữa khỏi bệnh cho Trư tộc!” Tra Lý nói.
“Ta nghĩ hắn có thể làm được!” Trinh Đức do dự một lát, chậm rãi nói: “Bệ hạ, ngài thật sự sẽ ký kết với Khải Tát điều ước không xâm phạm lẫn nhau ư?”
“Ta sẽ làm!” Tra Lý nhìn về phìa vòi rồng đằng xa, nói: “Chiến Thần tại thượng, ta sẽ mãi mãi tuân thủ lời hứa của mình!”
“Cho dù Thú tộc chúng ta đói chết, ngài cũng không xâm phạm Khải Tát sao?” Trinh Đức nói: “Ta nói là nếu.”
Một lúc lâu, Tra Lý không nói lời nào, “Thánh Nữ, tại sao ngươi hỏi vấn đề này, ngươi nhìn thấy điều gì sao?”
“Không, ta không nhìn thấy gì cả.” Trinh Đức nhắm mắt lại, nói: “Ta chỉ biết, bởi vì Phất Lạp Địch Nặc, nếu chúng ta không xâm phạm Khải Tát, sẽ gặp phải một tai họa khủng khiếp.”
Nói rồi, Trinh Đức chỉ về hướng vòi rồng, “Nếu Phất Lạp Địch Nặc dùng sức mạnh ma pháp của Khải Tát tạo ra mấy trăm thứ này trên Hồng Thổ hạp cốc, chiến sĩ của chúng ta, không ai có thể sống sót quay về đại thảo nguyên.”
“Chiến thần tại thượng…” Tra Lý cũng nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp ấy.
Bên cạnh vòi rồng, Sở Thiên đã thúc giục Lỗ Tây Nạp chạy đến thùng sắt.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Nhìn thùng máu đỏ quạnh, còn có chất lỏng màu vàng dính trên mép thùng, Sở Thiên nhẹ nhõm người cười.
Dùng một bình thủy tinh, đổ đầy thứ chất lỏng màu vàng vào đó, sau đó Sở Thiên cười lớn chửi, “Ha ha, lão tử chính là thiên tài! Mẹ nó! Cách lọc lấy interferon(*) bạch cầu này này cũng chỉ có lão tử có thể nghĩ ra. Ha ha…”
(*)interferon: loại prôtêin do tế bào cơ thể sinh ra khi bị virus tấn công, nhằm ngăn không cho virut phát triển
Trên đầu thành, Tra Lý và Trinh Đức nhìn thấy Sở Thiên ngẩng mặt lên trời cười lớn, cùng có một cảm giác quái dị.
Họ không hiểu sự nhẹ nhõm mà Sở Thiên sau khi trút được gánh nặng.
Bệnh dịch lợn tai xanh, cơ hồ là tuyệt chứng của lợn, cho dù là ở trên trái đất, Sở Thiên cũng chỉ biết cách chữa trị trên lý thuyết, đó chính là lấy độc công độc!
Các bệnh độc truyền dịch trong cơ thể, thêm vào đó là bên độc mãn tính từ bên ngoài vào, hai loại qua sự vận động kịch liệt, dung hợp trong cơ thể Trư nhân và tiết ra các tế bào.
Interferon tuy có thể chữa trị bệnh, nhưng việc lấy được nó rất rắc rối, ở quê hương Sở Thiên, phân tách interferon trong máu chỉ có một cách là thông qua máy ly tâm, nhưng ở đại lục Huyễn Thú, Sở Thiên đi chỗ nào tìm máy ly tâm đây!?
Hao tổn tâm cơ, Sở Thiên đã dùng sức mạnh ma pháp ở dị giới tạo ra một máy ly tâm lớn, nhưng muốn sử dụng nó, chỉ có thể dùng tính mạng của Trư nhân đánh cược!
Lần nay may rằng Sở Thiên đã thắng, có điều, chữa trị vừa mới bắt đầu. Một đống việc đang cần Sở Thiên xử lý.
Lúc này, Trư tộc trong vòi rồng đã bị văng hết ra ngoài.
“Sa Khắc, ngươi đi dừng cái cột gió này lại!” Sở Thiên nói với Sa Khắc nãy giờ vẫn ở sau lưng mình.
Sa Khắc trợn tròn mắt, rướn cổ nhìn vòi rồng, lắp bắp nói: “Cao thủ, làm… làm thế nào để nó dừng lại?”
Sở Thiên lấy một chiếc xẻng từ trong không gian giới chỉ ra, ném cho Sa Khắc, “Ngươi nhìn thấy khúc gỗ lớn dưới cột gió kia không?”
Sa Khắc gật đầu.
Sở Thiên chỉ vào chỗ đất bùn mềm dưới chân, “Ngươi hãy bắt đầu từ chỗ này, đi từ dưới đất đến chỗ khúc gỗ đó đẩy ngã nó xuống.”
“Ồ, ta đi ngay!” Nói rồi, Sa Khắc xé rách áo, vung chiếc xẻng bắt đầu đào đường hầm.
“Chờ một chút!” Sở Thiên chợt hỏi: “Nếu người lạc đường trên đại thảo nguyên, biết đường về nhà không?”
Sa Khắc mù mờ lắc đầu, “Ta không biết, cao thủ, tại sao ta bị lạc đường được?”
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết tại sao lại lạc đường?” Sở Thiên cười xấu xa, chỉ về hướng Hải Gia Nhĩ , “Đây, nhớ kỹ lấy tòa thành này, nếu không tìm thấy đường, thì hỏi người khác thành Hải Gia Nhĩ ở đâu!” Sở Thiên vẫn chưa yên tâm với trí khôn của Sa Khắc, bèn bổ sung thêm: “Nếu ngươi quên, vậy thì cứ đi theo hướng có nhiều người đi!”
“Ta biết rồi.” Sa Khắc bắt đầu đào đường.
Sức lực của Sa Khắc khỏe đến mức nào, rất nhanh sau đó, hắn đã đào đến phía dưới của khúc gỗ tròn.
“Hây a!” Dưới đất vang lên một tiếng rít, tiếp sau đó, khúc gỗ đảm nhiệm vai trò của nguồn gió đã rời khỏi đất, biến mất cùng vòi rồng.
“Mẹ ơi! Cứu con!” Sa Khắc theo đó hét lớn, bởi vì sau khi khúc gỗ bị đổ, trên đất lộ ra một lỗ lớn, còn Sa Khắc lại chính ở trong lỗ đó.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên trơ mắt nhìn Sa Khắc bị cuốn vào trong gió, sau đó bị văng đi không thấy tăm hơi.
“Thúc thúc, tên… tên ngốc tử này sẽ không chết chứ?” Lỗ Tây Nạp trân trân nhìn theo hướng Sa Khắc biến mất.
“Yên tâm! Hắn không chết được đâu!” Sở Thiên cười nói: “Tiểu tử này không những sức lực lớn, hớn nữa cơ thịt trên người còn cứng cáp hớn cả thần khí của thúc thúc!”
Sở Thiên không hề nói bừa, lúc trước ma pháp cấp chín cũng chẳng thể làm gì Sa Khắc, huống hồ chỉ là một vòi rồng này!?
“Ài, hiện tại ta đang lo lắng, Sa Khắc không tìm được đường về nhà thôi!” Sở Thiên phiền muộn nói.
Lỗ Tây Nạp cũng đồng tình gật đầu.
Lúc này, tất cả các võ sĩ thú tộc đang bận bịu cứu giúp Trư nhân, không ai có thời gian đí tìm một ngốc tử, hơn nữa, Sở Thiên cũng cố ý không phái người đi tìm, thực ra muốn triệt tiêu nguồn gió hắn còn cách khác, nhưng Sở Thiên lại chọn Sa Khắc, bởi vì Sở đại thiếu gia muốn biết, tiềm lực của Sa Khắc rốt cuộc có bao nhiêu!
Cối xay gió tạo nguồn gió đã biến mất, trận vòi rồng tự nhiên cũng yếu đi.
Sở Thiên nhìn phía các pháp sư đang há mồm trợn mắt hét: “Dùng nốt nửa pháp lực còn lại của các ngươi, phóng thích Phong hệ ma pháp theo hướng ngược lại!”
Một lúc lâu sau các pháp sư mới phản ứng, làm theo lời Sở Thiên nói.
Vù! Vù! Vòi rồng từ từ biến mất trong không trung.
Các thú nhân trong thành Hải Gia Nhĩ chen chúc nhau đi ra, Ba Bác Tát cũng đi ra theo, “Ông chủ…”
“Đừng nói gì cả, qua đây giúp đi!” Sở Thiên vội hét lớn.
Không để các thú nhân ngơi tay, dưới sự giúp sức của Ba Bác Tát, Sở Thiên dẫn theo thiết kỵ Khải Tát thu thập tất cả thùng sắt chứa interferon lại.
Đợi Sở Thiên xong xuôi, Tra Lý mới bước tới, chỉ về những Trư nhân vừa được cứu về còn máu me đầy người hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, đây chính là lời giải thích của người cho ta ư!?
Tra Lý thần sắc không vui, nhưng Sở Thiên lại nheo mắt cười, “Bệ hạ, đương nhiên không phải rồi!”
“Vậy ngươi…” Tra Lý đang định trách cứ Sở Thiên, nhưng không ngờ, thân thể của Trư nhân đang mình đầy thương tích đã hồi phục nguyên trạng với tốc độ có thể nhìn thấy được. Ngoài thần sắc kiệt quệ và chiếc tai màu xanh ra, họ dường như chưa từng bị vòi rống làm cho tơi tả vậy.
“Thủ Hộ của Thánh Tế Tự cấp chín, quả nhiên danh bất hư truyền!” Trinh Đức chậm rãi tán thưởng.
Tra Lý hít một hơi thật sâu, không dám trách cứ Sở Thiên nữa, bởi vì số thuốc trị giá trăm vạn kim tệ được Sở Thiên coi như đồ ăn vặt đem tặng, ân tình này hắn không thể nào cự tuyệt.
“Bệ hạ xin đợi chút, ta đây sẽ chữa bệnh cho Trư tộc!” Sở Thiên nheo mắt cười nói.
Lấy ra ba ống tiêm, Sở Thiên đã lần lượt để vào trong đó ba loại ---- Thuốc giải bệnh độc của Ba Bác Tát, interferon bạch cầu, và Thủ Hộ của Thánh Tế Tự.
Tiện miệng gọi một người bệnh của Trư tộc, Sở Thiên cứ cách mấy phút lại tiêm cho hắn một ống.
Rất nhanh, màu xanh trên tai Trư nhân đã biến mất.
“Chiến Thần tại thượng! Đa tạ điện hạ.” Tra Lý lập tức vui mừng nói.
“Đừng nóng vội, đây chỉ là một người!” Sở Thiên vẫn không dám buông lơi, bởi vì interferon quá ít, trong máu của trên nghìn Trư nhân, cũng chỉ được mấy thùng mà thôi.
Sở Thiên tiếp tục tiến hành thí nghiệm, khi interferon bị pha loãng đi mấy chục lần, nhưng vẫn có hiệu quả, Sở đại thiếu gia biết, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Dưới mệnh lệnh của Sở Thiên, thiết kỵ Khải Tát đã cởi bỏ áo giáp, trở thành các y tá tạm thời, lần lượt tiêm thuốc cho Trư tộc.
“Ha ha, điện hạ!” Tù trường Bì La đi cứu tộc nhân của mình đã chạy về, vừa chạy vừa hét lớn: “Điện hạ thuốc của ngài thật quá tốt, một nghìn dũng sĩ vừa rồi, lại chỉ có mười mấy người hi sinh!”
Dùng tính mạng của mười mấy người để đổi lấy an toàn của toàn tộc, cái giá này cũng đáng rồi!
Sở Thiên nhẹ nhõm cười, nói với Tra Lý: “Nếu như bệnh của Trư tộc đã được ta chữa khỏi, vậy xin bệ hạ giữ lời hứa, để ta mang về điều ước không xâm phạm đi!”
“Là điều ước không xâm phạm lẫn nhan!” Tra Lý đính chính lại.
“Đúng, là không xâm phạm lẫn nhau!” Sở Thiên nói: “Xin bệ hạ nhanh chóng kí, Khải tát còn có rất nhiều chuyện đang đợi ta giải quyết!”
“Điện hạ, ngươi vội rời khỏi đại thảo nguyên Huyền Hà sao?” Trinh Đức bỗng khẽ cười nói: “E rằng, tạm thời ngài không đi được rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.