Dị Giới Thú Y

Chương 186: Trị liệu

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Trong nơi ở tạm thời mà Thú Vương Tra Lý sắp xếp, Sở Thiên nôn nóng đi qua đi lại.

“Ô... Không có ý nghĩa!” Miệng Mặc Phỉ Đặc ngậm đầy đồ vặt, ú ớ nói: “Ca ca đừng đi nữa, ta hoa cả mắt rồi!”

“Cao thủ, có phải ngươi đang tu luyện không?” Sa Khắc ngờ nghệch hỏi: “Dạy ta được không?”

“Hai người ra trước đi.” Ba Bác Tác thấy Sở Thiên không yên, để Mặc Phỉ Đặc và Sa Khắc đi ra, sau đó nói: “Ông chủ, có phải bệnh của Trư tộc rất khó trị?”

“Không phải khó trị.” Sở Thiên lắc đầu, “Mà là vốn không thể trị!”

Ở quê hương của Sở Thiên, chữa trị bệnh dịch lợn tai xanh chỉ có một cách, đó chính là cách ly rồi giết chết, nhưng ở đại thảo nguyên Huyền Hà, giết trăm vạn người của Trư tộc sẽ gây ra một trận chiến tranh máu chảy thành sông!

“Vậy mệnh lệnh của bệ hạ làm thế nào?” Ba Bác Tát hỏi: “Nếu ông chủ không có cách, vậy thì chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi. Thú tộc cũng không dám gây khó dễ cho chúng ta.”

“Ta còn có thể đi sao?” Sở Thiên cười khổ, Ba Bác Tát tuy tinh thông pháp thuật, nhưng cách nhìn nhận của hắn với những việc khác quá hạn hẹp rồi.

“Nếu hiện tại ta bỏ đi, vậy thì cả đại lục sẽ biết, Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc cũng có bệnh không thể chữa trị, như vậy, không những trong mắt Lô Địch Tam Thế, ta không còn có chỗ dùng được nữa, hơn nữa thuốc của chúng ta cũng không có người mua.”

“Chúng ta bây giờ làm thế nào?” Trong mắt Ba Bác Tát vụt lóe sự hiểm ác, “Hay là ta hạ độc giết chết người của Trư tộc! Người khác có hỏi, cứ nói ông chủ còn chưa kịp chữa trị, người của Trư tộc đã bị chết hết rồi. Như vậy danh tiếng của ông chủ sẽ không bị tổn hại gì nữa.”

“Đại thảo nguyên Huyền Hà có bao nhiêu người của Trư tộc ngươi có biết không?” Sở Thiên cau mày hỏi: “Hiện tại không nói ngươi có thể một lần hạ độc chết được gần trăm vạn người Trư tộc, cho dù ngươi làm được, e rằng cũng không giấu được Thánh Nữ của Thú tộc!”

Ba Bác Tát không nói gì thêm.

“Con mẹ nó, lão tử liều vậy!” Sở Thiên nghiến răng, nói: “Ta sẽ kêu Tra Lý tập trung Trư tộc ở thành Hải Gia Nhĩ, ngươi hãy chuẩn bị độc cho tốt, nhớ kỹ, đừng bao giờ để cho người khác biết.”

“Ông chủ yên tâm!” Ba Bác Tát hiểm độc cười.

………………………

Sáng ngày hôm sau, Sở Thiên đến vương thành của Thú tộc, cầu kiến Thú Vương Tra Lý.

“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi chuẩn bị tốt để chữa trị chưa?” Tra Lý không kiên nhẫn hỏi.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, ta đã chuẩn bị xong rồi!” Sở Thiên nheo mắt cười: “Có điều, xin bệ hạ giúp ta một việc.”

“Ngươi muốn ta làm gì?” Tra Lý hỏi.

“Xin bệ hạ tập trung các bệnh nhân của Trư tộc đến thảo nguyên ngoài thành Hải Gia Nhĩ, hơn nữa trong mười ngày tới, họ cần phải nghe theo ta!” Sở Thiên chậm rãi nói.

Tra Lý thoáng nhìn sang Thánh Nữ Trinh Đức bên cạnh.

Trinh Đức nhắm hai mắt lại, suy tư một lát rồi nói: “Điện hạ, điều này e rằng không thể làm được! Tộc nhân của Trư tộc phân bổ khắp thảo nguyên. Tập trung họ lại, cũng phải mất đến nửa năm.”

“Vậy thì ta đây cũng hết cách rồi!” Sở Thiên ngửa hai tay ra, cười nói: “Bệnh nhân không ở thành Hải Gia Nhĩ, ta cũng không có cách nào chữa trị.”

“Ha ha, Trư tộc ở gần thành Hải Gia Nhĩ hiện nay cũng có mười mấy vạn, điện hạ có thể thí nghiệm cách của ngài vào họ trước.” Trinh Đức nhìn vào Sở Thiên, lộ ra một nụ cười khó hiểu.

“Như vậy cũng được, nhưng Trư tộc nhất định phải nghe ta, bất luận họ làm gì, ăn gì, đều phải nghe theo ta!” Sở Thiên nói mang hàm ý không thể cự tuyệt hắn.

“Theo ý của ngươi, mười ngày tới, họ đều sẽ nghe ngươi!” Thú Vương Tra Lý chấp nhận.

“Ngoài ra, ta cần tất cả các pháp sư của Thú tộc!” Sở Thiên nói.

Tra Lý ngay lập tức sắc mặt biến đổi khó nhìn.

Trinh Đức nói: “Điện hạ, Thú tộc chúng ta trước nay đều thiếu pháp sư, chỉ có số đông Tế Tự phụ chiến.”

“Tế Tự không được, ta chỉ cần pháp sư, hơn nữa tốt nhất là thuộc Phong hệ!” Sở Thiên nói.

Trinh Đức liếc nhìn Tra Lý, nói: “Được rồi, chúng ta sẽ cố gắng triệu tập!”

………………………….

Ngoài thành Hải Gia Nhĩ, trên đại thảo nguyên êm dịu xuất hiện một cảnh tượng rầm rộ.

Mười vạn con lợn béo tập trung một chỗ thì có thể có cảnh tượng gì, trước mặt Sở Thiên chính là cảnh tượng đó.

Lợn nuôi, lợn rừng, lợn sữa… Trên đại thảo nguyên cơ hồ đang mở một triển lãm các loại Trư nhân, có điều những Trư nhân này đều nhất nhất giống nhau một điểm, đó là đều bệnh tật đầy mình, thậm chí có người không đứng dậy nổi, nằm sấp dưới đất.

“Hôm nay họ vẫn chưa ăn gì chứ?” Sở Thiên nói với Trinh Đức.

“Phải, bọn họ đều làm theo ngươi nói, không ăn gì cả.” Trinh Đức tự mình nhận trách nhiệm làm trợ thủ cho Sở Thiên, hoặc có thể nói là giám sát.

“Rất tốt!” Sở Thiên nheo mắt cười.

Xoay người đi, bước lên bục cao, Sở Thiên hét lớn với mười vạn Trư nhân: “Tất cả mọi người đều đứng thẳng dậy!”



Đội heo mập hối hả động đậy, có điều, vẫn không ai có thể đứng thẳng lên.

“Không đứng thẳng phải không? Hừ!” Sở Thiên lạnh lùng nhìn, vẫy tay với một võ sĩ Thú tộc dưới bục đài, “Trong vòng mười ngày, nếu có người nằm sấp dưới đất, nhất luật - chém!”

Đội võ sĩ này là đội đốc chiến Sở Thiên tạm thời mượn Thú Vương Tra Lý, trảm giết những binh sĩ không nghe lời là sở trường của họ.

“Rầm!” Gần một nghìn người của đội đốc chiến rút vũ khí của mình ra, lao về phía Trư nhân như hung thần ác sát.

“Đừng mà!” Tộc trưởng Bì La của Trư nhân, vội chạy hổn hển tới trước mặt Sở Thiên, mặt như sắp khóc nói: “Điện hạ, tộc nhân của ta đều sắp bệnh chết rồi, vốn không thể nào đứng thẳng được!”

“Điện hạ, ở đây có ít nhất một nửa Trư tộc không thể đứng lên được, chẳng lẽ ngươi muốn giết hết bọn họ sao?” Trinh Đức nói.

Thiếu một nửa thì thiếu một nửa! Năm vạn Trư nhân cũng đủ dùng rồi, Sở Thiên không muốn vì điều này mà trở mặt với Trinh Đức, bèn nói: “Khiêng những người không thế đứng lên được đi! Còn lại, đều đứng thẳng dậy!”

Lần này động tác của Trư nhân rất nhanh, không cần mất nhiều thời gian, năm vạn heo mập đã đều đứng thẳng dậy trước mặt Sở Thiên.

Sở Thiên gọi Lỗ Tây Nạp tới, chỉ vào thành Hải Gia Nhĩ nói: “Bây giờ chạy quanh thành, không cần chạy nhanh quá!”

Lỗ Tây Nạp sững người, sau đó chạy đi.

“Mọi người nghe rõ đây. Chạy cùng Lỗ Tây Nạp!” Dứt lời, Sở Thiên nói lớn với đội trưởng đội chiến đốc để Trư nhân đều nghe thấy: “Ngươi ở sau họ, người nào chạy chậm, đều dùng roi quật chết!”

Bộp! Nghìn người của đội chiến đốc chỉnh tề quất một tiếng roi vào không khí, sau đó, hơn năm vạn người của Trư tộc, lảo đảo chạy theo Lỗ Tây Nạp.

“Điện hạ, người muốn làm gì?” Tộc trưởng Bì La của Trư tộc không hiểu liền hỏi.

“Chữa trị cho họ a?” Sở Thiên thản nhiên nói.

“Đây là chữa bệnh sao?” Thấy Trư nhân bị Sở Thiên ngược đãi, Bì La sốt ruột, “Thân thể của họ đã không thể chạy rồi.”

Sở Thiên nheo mắt lại quát: “Thuật thượng cổ Tế Tự của ta, chính là chữa trị như vậy đấy!”

Bì La còn định nói thêm điều gì nữa.

“Ngươi muốn do thám thuật thượng cổ Tế Tự sao?!” Sở Thiên phát nộ nói.

“Không dám… Không dám.” Bì La sợ sệt nói. Tuy hắn không thông minh, nhưng hắn biết mong có được thuật thượng cổ Tế Tự là tội danh gì, nếu hắn tiếp tục hỏi, không cần người khác, những Tế Tự của Thú tộc cũng đã xé hắn thành trăm mảnh rồi.

“Bì La, làm theo lời Phất Lạp Địch Nặc điện hạ nói!” Trinh Đức không nói gì thêm, như vậy Bì La càng không dám ho he gì.

Ngoài thành Hải Gia Nhĩ có chu vi mấy chục dặm, chạy hết một vòng, ít nhất cũng mất mấy vạn thước đường.

Mặt trời lên cao dần, các Trư nhân ngoài thành đã mệt đờ người, có điều, dưới sự uy hiếp của đội đốc chiến, họ vẫn nhẫn nhục chịu đựng đau khổ, cố gắng chạy tiếp.

Về phần Sở Thiên, lại ngồi trên ghế tựa dưới mái che nắng, vừa thưởng thức đặc sản sữa thú của đại thảo nguyên, vừa ngắm nhìn bộ dạng khổ sở chạy bộ của năm vạn Trư nhân.

“Chà chà, thứ này đúng là dễ uống!” Mặc Phỉ Đặc uống một ngụm sữa thú, rồi liếm môi, kéo lấy cánh tay Sở Thiên nói: “Ca ca, ta còn muốn cái này nữa!”

“Được!” Sở Thiên vẫy tay về phía Bì La.

“Điện hạ, ngài có chuyện gì vậy?” Bì La chạy đến trước Sở Thiên, cẩn thận hỏi. Hiện tại sự sống

Dứt lời, Sở Thiên chỉ tay về phía thành Hải Gia Nhĩ đằng xa, nơi đó, Ba Bác Tát và thiết kỵ Khải Tát đi theo hộ tống Sở Thiên, đang chuyển đến một thùng xe lớn.

“Thấy không, những thứ đó là ta chuẩn bị cho các ngươi.” Sở Thiên cười nói: “Thực vật trong thùng đã được ta cho thêm thuốc do ta điều chế.”

“Ca ngợi Thánh Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên trong lòng Bì La, lập tức được thăng lên ngang hàng với chiến thần, phải biết rằng, thuốc do Sở Thiên đích thân điều chế, không những chứng tỏ thần hiệu thuốc vào bệnh trừ của nó, hơn nữa cũng là thứ đắt nhất trên đại lục!

Trước là đưa mười vạn kim tệ, sau lại miễn phí số thuốc giá trên trời để chữa trị cho tộc nhân mình, đừng nói là với đầu óc không được sáng suốt của Bì La, cho dù là Thánh Nữ Trinh Đức cũng có chút động lòng.

“Điện hạ, Thú tộc sẽ mãi mãi ghi nhớ sự khảng khái của ngài.” Trinh Đức hơi khom người, bày tỏ lòng cảm kích của mình.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nữ thần đã nói, tín đồ của người nên có một trái tim nhân từ…” Sở Thiên lại tạo ra vẻ thần côn, nhưng trong lòng lại cười thầm, khảng khái? Hắc Hắc, lão tử đúng là rất khảng khái, những bệnh độc trong thùng kia, chính là một nửa tài sản tích lũy của Ba Bác Tát.

Hiển nhiên, thứ trong thùng này, không phải là thuốc do Sở Thiên tự tay điều chế, mà là bệnh độc của Ba Bác Tát!

“Nữ thần đã từng nói câu này sao?” Trinh Đức bỗng nhìn chằm chặp vào Sở Thiên.

Sở Thiên bị nhìn đến nổi da gà, chẳng lẽ nha đầu này ngay cả đến việc nữ thần nói gì cũng đoán ra được sao?”

“Điện hạ… Đây là…” Đồ ăn đã được chuyển tới, sắc mặt đang hưng phấn của Bì La chợt méo xệch xuống.

“Đây chính là thức ăn ta chuẩn bị cho họ!” Sở Thiên nói.

“Nhưng… Nhưng…” Bì La nhìn thứ nước màu xanh sánh tựa như cháo trong thùng, khóc không ra nước mắt, “Điện hạ, họ ăn sẽ không no.”

“Ăn không no cũng không có thứ khác đâu, chỉ chỗ này thôi!” Sở Thiên quả quyết nói.

“Ài!” Bì La thở dài, chau mày ủ rũ đi phân phát thức ăn cho tộc nhân.

“Thánh Nữ xin ở đây nghỉ ngơi. Ta đi xem thử các Trư nhân.” Dứt lời, không đợi Trinh Đức đồng ý, Sở Thiên đã bước ra mái che nắng.



Sở Thiên đi đến bên cạnh Ba Bác Tát đang giám sát việc phân phát thức ăn. Nhỏ giọng hỏi: “Trong thức ăn đã hạ độc chưa?”

“Đều xong hết rồi.” Ba Bác Tát khẽ gật đầu.

“Nhưng mà ông chủ, không phải người nói là muốn độc chết Trư nhân sao? Sao lại kêu ta bỏ vào những bệnh độc không lấy mạng?” Ba Bác Tát lấy làm lạ hỏi.

“Ha ha, ta nói muốn độc chết Trư tộc lúc nào ?” Sở Thiên nheo mắt cười, “Họ cần phải bị trúng độc, nhưng không thể chết!”

Sở Thiên tiếp tục nói: “Đợi đến tối, nếu thân thể của những con heo này có thể chịu đựng được, vậy hạ độc chúng lần nữa!”

Ba Bác Tát ngây người gật đầu, không biết Sở Thiên muốn làm gì.

“Ài, hi vọng thân thể những con heo này có thể kháng cự được…” Sở Thiên thở dài quay trở về mái che, cách trị liệu hiện giờ, quả thực hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Sở Thiên đã lâu không đánh cược rồi, có điều lần này thứ hắn cược quá lớn, thành công, Trư tộc được trị khỏi, Sở Thiên mang về điều ước không xâm phạm lẫn nhau, thất bại, gần trăm vạn người Trư tộc chết, Thú Vương Tra Lý nhất định sẽ dẫn trăm vạn đại quân Thú tộc, đi về thung lũng Hồng Thổ phía Đông, mang đến cho Khải Tát và Sở Thiên tai họa ngập đầu!

Ăn trưa xong, đám trư nhân uể oải nằm sấp xuống đất, có điều lại bị tiếng hét của Sở Thiên làm cho sợ hãi tỉnh táo lại, “Đứng dậy hết! Tiếp tục chạy bộ!”

“Chúng ta không chạy nữa! Cùng lắm là chết!” Một chiến sĩ Trư nhân cuối cùng không nhịn được, gầm thét với Sở Thiên.

“Đội đốc chiến!” Sở Thiên quát lớn.

“Có!” Mấy võ sĩ xông lên trước, lôi Trư nhân đó ra.

Sở Thiên dò xét Trư nhân khắp lượt, nói: “Tiếp tục chạy, hoặc chết!”

Dứt lời, Sở Thiên nhìn sang Trinh Đức.

Trinh Đức đứng dậy, cất tiếng giọng non nớt của mình nói với tất cả mọi người: “Con dân của Chiến Thần không nên chết ở đây, nơi trở về của chúng ta chỉ có chiến trường!”

Trư nhân có thể không nghe lời Sở Thiên, nhưng Thánh Nữ Thú tộc là người đại diện cho Chiến Thần, lời của Trinh Đức, hắn không dám không nghe!

Phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn Sở Thiên một cái, sau đó Trư nhân về đội ngũ, bắt đầu chạy tiếp.

Dưới tác động của Trư nhân, năm vạn người đã rời rạc chạy tiếp.

“Đa tạ!” Sở Thiên nói với Trinh Đức, nói thực lòng, Sở Thiên thật cũng sợ đám Trư nhân này chết.

“Ta chỉ vì Thú tộc!” Trinh Đức chậm rãi ngồi xuống ghế, vuốt ve thủy tinh cầu, không nói gì thêm.

Lại chạy thêm một buổi chiều, buổi tối vẫn như cũ là thứ nước xanh giống cháo loãng, cứ như vậy đã trôi đi một ngày.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa hửng, bộp bộp! Chiếc roi của đội chiến đốc đã đánh thức cả thành Hải Gia Nhĩ.

“Dậy hết!” Giọng nói ác ma của Sở Thiên truyền đến tai của từng Trư nhân, “Tiếp tục chạy bộ!”

Đám Trư nhân không còn đủ sức để tức giận, bởi vì Sở Thiên đã tuyên bố một chuyện còn kinh khủng hơn.

Chạy bộ! Vẫn là chạy bộ, nhưng năm vạn Trư nhân lại bị chia làm hai đội, đầu tiên đội thứ nhất cõng đội thứ hai chạy một vòng quanh thành Hải Gia Nhĩ, sau đó đổi lại, tiếp tục chạy!

Dưới phương pháp chữa trị gần tàn bạo của Sở Thiên, không những tù trưởng Bì La không đành lòng, ngay đến Thú Vương Tra Lý cũng không thể tiếp tục nhìn, đích thân đến tìm Sở Thiên.

Có điều, bất luận là ai cầu xin, Sở Thiên vẫn một câu nói, đây là bí mật của thuật thượng cổ Tế Tự! Hoặc để lão tử tiếp tục chữa, hoặc để cho Trư tộc đợi cái chết!

Buổi trưa, các Trư nhân đang tuyệt vọng u ám bất ngờ phát hiện, ác ma Phất Lạp Địch Nặc lại chuẩn bị cho họ một bữa ăn thịnh soạn!

Cắn xé mỹ thực mà chỉ tù trưởng mới được hưởng dụng, túy lúy với mỹ tửu Phục Tư Đặc trong truyền thuyết mà chỉ Thú Vương mới có tư cách cất giữ, đám Trư nhân đầu óc đơn thuần, lập tức ca ngợi Sở Thiên.

Có điều chưa ca ngợi được bao lâu, họ lại bắt đầu chửi rủa, bởi vì Sở Thiên lại chuẩn bị một phương pháp tàn nhẫn hơn…

Cứ như vậy, với sự ngược đãi của Sở Thiên, những Trư nhân vốn chỉ mang bệnh trong người nay đang ở bên bờ đau khổ của sự sống và cái chết, còn may lần này Sở Thiên đánh ra cả vốn liếng của mình, chỉ cần có Trư nhân sắp bị bệnh chết, hay mệt chết, là một viên sự che chở của Thánh Tế Tự được nhét vào miệng họ.

Khác với thủ hộ của Thánh Tế Tự chữa trị ngoại thương, sự che chở của Thánh Tế Tự chỉ là thuốc tăng cường sức khỏe bình thường, chỉ có thể tăng cường thể lực, hơn nữa hiệu quả của nó còn bị Sở Thiên giảm bớt. Hiệu quả còn lại chỉ có thể duy trì cho Trư nhân không bị mệt chết mà thôi…

Nếu Địch Áo ở đây, hắn nhất định sẽ lấy làm lạ hỏi Sở Thiên, lão sư, người làm như vậy, há chẳng phải là làm tăng quá trình trao đổi chất, khiến bệnh tai xanh trên người Trư nhân và bệnh dịch lan nhanh và mạnh hơn sao?

Chín ngày đã qua đi, những Trư nhân vốn cường tráng đã bị vắt kiệt đến nỗi da bọc xương, còn bệnh độc lây lan trong cơ thể họ, vẫn hoạt động mạnh mẽ, còn sắp như bùng nổ ra.

Hơn nữa, mỗi ngày Ba Bác Tát cho vào thức ăn bệnh độc mãn tính không nguy hiểm đến tính mạng, cũng đã đến lúc phát tác ra ngoài.

Ngày thứ mười, các ma pháp sư gần vương thành Hải Gia Nhĩ đã được triệu tập đủ, thậm chí Sở Thiên còn tự lấy tiền mình, thuê thêm một lô nữa từ nơi xa đến.

Trên bục đài cao của thảo nguyên, Thú Vương Tra Lý, Thánh Nữ Trinh Đức cùng đứng bên cạnh Sở Thiên.

“Điện hạ, ta muốn biết, bệnh của Trư tộc đã chữa trị thế nào rồi?” Mười ngày nay, Tra Lý nhìn thần dân của mình bị Sở Thiên hành hạ đến mức heo không giống heo, vong linh không giống vong linh rồi, đã có chút tức giận, lúc này giọng điệu của hắn cũng không khách khí nữa, “Hiện tại đã là ngày thứ mười rồi, xin điện hạ cho ta một lời giải thích!”

Nhìn mấy trăm pháp sư đang ở dưới bục đài, Sở Thiên không mấy có lòng tin, pháp sư vẫn quá ít!

Có điều, lúc này không cho phép Sở Thiên kéo dài thêm nữa, hắn nheo mắt nói: “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta sẽ cho bệ hạ cả Thánh Nữ lời giải thích bây giờ đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook