Dị Giới Thú Y

Chương 233: Học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc

Du Tạc Bao Tử

24/03/2013



Năm 723 lịch Huyễn Thú, đảo Bố Lôi Trạch.

Đã một năm kể từ khi Bội Kỳ đi, trong một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mà chuyện khiến Sở Thiên vui nhất chính là A Mạt Kỳ, với sự giúp đỡ của Thần Mộ đã đột phá được lên tầng Thần Lực thứ hai, làm cho Sở Thiên có thể nhìn thẳng vào mắt Long Hoàng. Dần dần, cái tên Bố Lôi Trạch bắt đầu được người ta nhắc đến cùng với A Cổ Lạp Sơn và Hồng Nguyệt Thành.

Tin thứ hai đó là, danh hiệu thương nhân ma thú hàng đầu đại lục đã được chuyển từ quốc vương Tư Khoa Đặc sang cho Sở Thiên, vì nói đến sở thích với động vật thì còn ai so được với bác sỹ thú y? Thức ăn, đồ chơi, thiết kế chỗ ở, các loại hình kinh doanh trên trái đất đã được Sở Thiên chuyển hết lên đại lục Huyễn Thú.

Từ sau khi Kỳ Đa bại trận, Lô Địch Tam Thế hình như đã quên Sở Thiên rồi, không còn hỏi đến sự vụ trên Bố Lôi Trạch nữa mà vùi đầu chuẩn bị việc thống nhất đại lục.

Tinh Linh vương quốc đã được thành lập, nhưng trên đại lục lại xuất hiện thêm một binh đoàn có tên Thánh Điện, một đội Kỵ Binh khát máu nhưng kỷ luật nghiêm minh, nơi nào có chiến tranh là nơi đó có bóng dáng họ. Thông tin mới nhất về họ chính là nửa tháng trước được thuê bởi một nước nhỏ bên cạnh Mê Vụ Hồ, đã đánh tan mười vạn quân tinh nhuệ của Áo Khoa vương quốc.

Có tin tốt thì đương nhiên cũng sẽ có tin xấu. Một năm nay, Hồng Nguyệt Thành liên tiếp mời Sở Thiên nhưng đều bị Sở Thiên tìm đủ mọi cớ thoái thác. Thậm chí công hàm do chính tay Ba Đế viết cũng không làm Sở Thiên động lòng. Cứ thế, quan hệ giữa Hồng Nguyệt Thành và Bố Lôi Trạch bị bao phủ bởi một đám mây u ám.

Sáng sớm, một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ phòng Sở Thiên, có điều NMD ở trên mái nhà thì quen quá rồi --- nhất định là Tiểu Bạch lão đại lại ngược đãi cái tai của ông chủ Sở Thiên rồi.

Ngay sau đó là tiếng nói hạnh phúc và hài lòng của La Tân vang khắp đảo, “Ăn cơm thôi…”

“Sao lại ăn cơm rồi? Chả thú vị gì cả!” Mặc Phi Đặc ôm cái bụng tròn xoe, quẹt mấy vụn bánh trên miệng, rồi ngẩn ra nhìn người làm mang thức ăn đến.

Ôm hai bà vợ, Sở Thiên mặt mày ai oán ra khỏi phòng. Còn Tiểu Bạch thì đang ngồi trên vai, răng vẫn còn cắn tai Sở Thiên cười gian xảo. Đến bàn ăn, Sở Thiên để Tiểu Bạch bên cạnh hũ rượu, than vãn: “Giờ thật khó sống! Năm đó ở núi Lạc Sơn, lẽ ra mình không nên nhặt nó về!”

“Thế chàng có nỡ vứt nó đi không?” Chu Lệ Á cười.

Sở Thiên ngậm tăm, còn Sắt Lâm Na nói tiếp vào: “Không hài lòng thì để Tiểu Bạch lại, chàng ra phòng khách mà ngủ!”

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch cười đắc ý, rồi chui đầu vào hũ rượu, nhưng không chẳng may, “Tõm!” một tiếng, Tiểu Bạch rơi vào trong.

“Nói ra kể cũng lạ!” Sắt Lâm Na vớt Tiểu Bạch ra nói: “Từ lần đầu tiên thiếp gặp Tiểu Bạch đã bốn năm rồi. Sao nó không lớn nhỉ? Thiếp thấy chó nhà người ta bốn năm là có con rồi.”

“Nàng còn nghĩ nó là chó à?” Sở Thiên nói, “Sau khi lắp Thần Thạch vào là nàng bắt đầu tu luyện Thần Lực, nàng đã thấy bên trong Tiểu Bạch là gì rồi đấy!”

“Thiếp thấy rồi. Tiểu Bạch chỉ là một con chó bình thường thôi mà!” Sắt Lâm Na thắc mắc.

“Chó? Dạ dày của chó mà có thể một lần uống hết mười mấy hũ rượu sao?” Sở Thiên nhấc Tiểu Bạch lên lắc lắc, “Hệ thống tuần hoàn của cái thứ này... là, là nội tạng và máu giống hệt với con người! Giờ cắt đuôi của nó đi, cạo lông thì nó chính là một con người!”



“Gâu!” Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên giống như: sao ngươi biết? Không lẽ ngươi dám nhìn trộm bổn tiểu thư.

“Trả tiểu bảo bối cho thiếp!” Chu Lệ Á giật Tiểu Bạch lại, vỗ về, cười: “Không chừng Tiểu Bạch của nhà ta sau này sẽ biến thành đại mỹ nữ ấy chứ!”

Tiểu Bạch vẫn chằm chằm nhìn Sở Thiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Chỉ là kiểm tra kết cấu cơ thể của ngươi thôi mà!” Sở Thiên nhấc đuôi Tiểu Bạch lên, chép miệng, “Thân thể ngươi lão tử thấy hết từ lâu rồi!”

“Gâu!” Tiểu Bạch đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác.

Cốc cốc!

Ba Bác Tát gõ cửa rồi đi vào “Ông chủ, vừa nhận được mệnh lệnh từ Đế Đô.”

“Mệnh lệnh?” Sở Thiên tối mặt lại, “Kệ nó. Lô Địch Tam Thế nên biết Bố Lôi Trạch chỉ thuộc về Đế Đô trên danh nghĩa thôi.”

Ba Bác Tát để mệnh lệnh thư xuống “Nhưng ông chủ, mệnh lệnh lần này có Tổng công hội ma pháp vương quốc Ái Nhĩ Sâm, Bộ thống soái tối cao Đế Quốc, còn cả An Đông Ni điện hạ ban bố.”

“An Đông Ni sư phụ cũng tham gia?” Sở Thiên đành cầm lên, “Khốn kiếp, Lô Địch Tam Thế biết không mời được lão tử nên mới gọi sư phụ và sư nương ra…”

Tuy gọi là mệnh lệnh thư nhưng ngữ khí lại vô cùng khách khí, yêu cầu cũng rất đơn giản --- mời Sở Thiên thành lập Học viện Tế Tự, để truyền bá vinh quang của nữ thần Sinh mệnh, đồng thời đào tạo cho đế quốc vài truyền nhân của Thượng cổ Tế Tự.

Sắt Lâm Na lấy mệnh lệnh thư xem, rồi cười: “Thật ra cũng không trách đại ca được. Sau khi chàng đi thì sức mạnh Tế Tự của đế quốc đi xuống nhanh chóng. Giờ đại ca lại đang chuẩn bị chiến tranh, dù không tham gia thì chàng cũng nên huấn luyện một số Tế Tự cho đế quốc chứ!”

“Thôi, coi như không biết Lô Địch Tam Thế nói gì.” Sở Thiên cười: “Nhưng lời của sư phụ và sư nương thì nhất định phải nghe. Ba Bác Tát, bảo Ni Mễ Tư và con cháu hắn xây một hòn đảo giữa eo biển Bố Lôi Trạch, rồi xây một cái Học viện trên đó!”

“Không vấn đề gì, ông chủ, nửa tháng là xong! Dựa vào danh tiếng của ông chủ có lẽ sau khi nghe cái tin này thì Tế Tự trên đại lục này phát điên hết mất! À… mà học phí có phải sẽ hơi cao không?”

......

Nửa tháng sau, Học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc khai giảng.

Eo biển Bố Lôi Trạch chật ních những người là người. Trên trời thì bay, dưới biển thì chèo thuyền, gần như mọi loại ma thú, mọi loại phương tiện giao thông đều xuất hiện ở nơi đây.



Ở giữa eo biển là một hòn đảo hình tròn, trên đó tọa lạc Học viện Tế Tự phong cách cổ điển tao nhã. Trước cổng Học viện là bức tượng Sở Thiên cao vài chục mét! Dưới chân tượng, Trưởng giáo vụ nhiệm kỳ thứ nhất của Học viện, Ma pháp đạo sư cấp tám Địch Áo đang chỉ huy các giáo công kiểm tra học sinh mới.

Còn Sở Thiên thì đang trốn trong giảng đường đặt ra các loại quy tắc, “Ba Bác Tát, ngươi nhớ là học viện này chỉ nhận hai loại học sinh. Thứ nhất là nhà có tiền, hai là bản thân chúng có tài năng bẩm sinh. Đứa có tiền thì tìm cách moi bằng hết cho ta! Từ học phí đến tiền ăn. Dù chúng đi vệ sinh cũng thu tiền! Ai có tài năng thì tìm cách làm khó chúng, nếu là người Khải Tát thì giao cho Địch Áo đích thân chỉ dạy!”

“Ông chủ, như thế liệu có xảy ra chuyện gì không?” Ba Bác Tát lo lắng, “Học sinh chúng không hài lòng thì làm thế nào?”

“Yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì hết!” Sở Thiên cười hắc hắc: “Chúng ta có thể phân biệt đối xử mà. Ví dụ như kí túc xá, một bộ phận sẽ xây theo tiêu chuẩn Bá Tước đế quốc, còn lại là cho thường dân. Người có tiền rất sĩ diện, dù có biết mình bị chặt chém thì cũng vẫn sẽ chọn chỗ tốt. Còn với những học sinh ở nước ngoài thì… hắc hắc, ngươi quên ta là Quang Minh Thánh Đồ sao?”

Thấy Ba Bác Tát không hiểu, Sở Thiên giải thích: “Ai không hài lòng thì bảo chúng quy định của ta là do nữ thần Sinh mệnh đặt ra! Ví dụ như, ca ngợi nữ thần Sinh mệnh, nữ thần Sinh mệnh vĩ đại từng nói, Tế Tự là chức nghiệp thần thánh nhất dưới trời đất này, phải có được sự giác ngộ sẵn sàng hiến thân bất cứ lúc nào. Vì thế, những khó khăn nhỏ nhặt này chỉ là sự thử thách với học sinh!”

Lần này thì Ba Bác Tát hiểu rồi, “Ha ha, chẳng trách mà ông chủ dám để Vong Linh Pháp Thần ta đây làm phó hiệu trưởng học viện! Vì hình như nữ thần từng nói, không hiểu làm thế nào để hại người thì làm sao cứu người được?! Do vậy mà chúng ta có một phó hiệu trưởng Hắc Ám Hệ!”

“Ừm, ngươi có thể làm Thần Côn được đấy!” Sở Thiên gục gặc tán thưởng, rồi nghiêm nghị “Ba Bác Tát, ta để ngươi làm phó hiệu trưởng không phải để ngươi ra vẻ Thần Côn.” Sở Thiên chỉ Địch Áo ở bên ngoài cửa sổ, “Địch Áo là thiên tài Tế Tự, nhưng không phải thương nhân giỏi. Học viện chúng ta muốn kiếm tiền thì chỉ có để ngươi làm phó hiệu trưởng ta mới yên tâm. Hơn nữa…”

Sở Thiên nheo mắt lại, “Bí mật của Thượng cổ Tế Tự có rất nhiều người muốn biết. Ta đảm bảo, trong số học sinh kia ít nhất có một phần mười là mật thám!”

“Ông chủ yên tâm, bọn mật thám ấy sau khi khai giảng sẽ đều chết do “tai nạn” thôi!” Ba Bác Tát cười nham hiểm. “Ông chủ định truyền thụ Thuật Tế Tự thượng cổ thật sao?”

“Đây là vốn của ông chủ ta, làm sao có thể cho người khác được chứ?” Sở Thiên cười, “Chỉ có học sinh như Địch Áo mới có thể học được Thuật Tế Tự thượng cổ chân chính. Còn người khác…quyển sổ ghi chép của sư phụ An Đông Ni là đủ rồi.”

Lúc này, Địch Áo đi vào, “Sư phụ, đây là danh sách tất cả học sinh!” Địch Áo để núi danh sách lên bàn Sở Thiên, “Giờ học viện có tất cả là 2300 học sinh, đều đạt các tiêu chuẩn của người đưa ra!”

“Ừ, để đấy đi!” Sở Thiên đang nghĩ xem trưa ăn gì, làm gì có thời gian xem danh sách, “Sao ngươi còn chưa đi? Còn chuyện gì à?”

Địch Áo chần chừ, cúi đầu nói nhỏ, “Thưa lão sư, học viện của chúng ta là Học viện Tế Tự, tại sao… tại sao người lại nhận cả võ sỹ?”

Đương nhiên là vì nhà chúng có tiền rồi! Sở Thiên lầm bầm, rồi nghiêm nghị: “Địch Áo, nữ thần Sinh mệnh đứng đầu Quang Minh Chúng Thần, vinh quang của người nên truyền cho mọi nười, không nên chỉ là Tế Tự. Nữ thần từng nói, Tế Tự giỏi nhất chính là bản thân người bệnh, vì chỉ người bệnh mới hiểu rõ cơ thể mình nhất! Ta truyền dạy cho võ sĩ để khi gặp nguy hiểm họ có thể tự cứu mình… ủa, ngươi ghi chép cái gì vậy?”

Địch Áo tựa như nghe được Thần Dụ, vừa nghe vừa ghi chép cật lực, “Thưa lão sư, con muốn ghi lại lời của lão sư và nữ thần lại để truyền lại cho học sinh!”

Sở Thiên thích thú, cầm lấy quyển sổ của Địch Áo xem. Bìa ngoài làm bằng da, bên trên có viết mấy chữ --- Nữ thần ngữ lục --- Quang Minh Thánh Đồ Phất Lạp Địch Nặc chú thích.

Quyển sổ đã ghi chi chít đến một nửa, Sở Thiên lật vài trang xem. Hầu như đều là những câu hắn nói bừa trong mấy năm nay, có một số câu đến Sở đại thiếu gia cũng không còn nhớ nữa. Gật đầu tán thưởng, Sở Thiên cười nói: “Rất tốt! Nữ thần mà nhìn thấy nhất định sẽ vui lắm! Địch Áo, quyển Ngữ lục này phải được chỉnh sửa thành tài liệu giảng dạy. Nếu học sinh không học thuộc thì không được tốt nghiệp!”

Với một Hiệu trưởng lòng dạ đen tối, Phó hiệu trưởng lòng dạ ác độc, Trưởng giáo vụ trẻ người non dạ, lại thêm một đoàn giáo công nửa mùa chiêu mộ từ Học viện ma pháp ở đế quốc, Học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, sau này nổi tiếng toàn đại lục, được coi là cái nôi của Tế Tự thần thánh, suối nguồn ánh sáng, cuối cùng đã khai trương!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Thú Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook