Chương 234: Phong ba
Du Tạc Bao Tử
24/03/2013
Sáng sớm ở Học viện Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc.
Bịch!
Sở Thiên ném một đống cuộn giấy xuống bàn, “Hai nghìn ba trăm học sinh mà có tận hơn bốn trăm tên mật thám. Hừ! Thế này thì khác gì không điều tra ra! Khốn kiếp, đế quốc Lôi Tư, Thiên Hải Quốc còn tử tế, chứ Hoàng Kim thành phái tận hai con ma thú cấp chín biến thành người giả làm học sinh!”
“Ông chủ, đám mật thám này xử lý thế nào?” Ba Bác Tát cúi đầu hỏi, “Một số tên có ý đồ lẻn vào nội đảo đã bị Khố Á Tháp xử lý rồi. Còn với những tên vẫn chưa có hành động gì…”
“Chưa làm gì thì thôi.” Sở Thiên phẩy tay, “Nếu vừa vào học mà chết mất một phần năm số học sinh thì danh dự học viện còn gì nữa chứ?!”
Ba Bác Tát thu dọn đống giấy lại, “Ông chủ, người của Giáo Đình muốn nhúng tay vào việc của học viện. Nghe nói bọn họ muốn cử mấy Phó hiệu trưởng đến.”
“Ô, chúng có lý gì mà nhúng tay vào?” Sở Thiên châm chọc, “Dựa vào việc chúng là người phát ngôn của Thượng cổ Chúng Thần sao? Hắc hắc, bảo với chúng, đây là quốc thổ của Khải Tát, người Khải Tát chúng ta không tin thần tiên, chỉ tin vào Thiết Kỵ của chính mình!”
Ba Bác Tát giải thích: “Nhưng mà ông chủ là một Quang Minh Thánh Đồ…”
“Quang Minh Thánh Đồ chỉ dùng để lừa người thôi.” Sở Thiên cười, “Chỉ e là đến Giáo Hoàng cũng không tin vào thần. Giáo Đình muốn nhúng tay vào chẳng qua là muốn mở rộng thế lực về phía đông, kệ chúng!”
“Chỉ sợ kệ cũng không được!” Ba Bác Tát cười khổ, “Người Giáo Đình cử đến đã tới rồi, mà lại dùng danh nghĩa của Giáo Hoàng!”
“Cái gì? Sao giờ ngươi mới nói?!” Sở Thiên có dự cảm không hay, nhưng lập tức lại cười. Bây giờ Sở đại thiếu gia ngày nào cũng làm ba việc. Chiều vợ, chơi với Tiểu Bạch và tu luyện Thần Lực, chuyện trên đảo trước giờ chưa từng hỏi. Vì thế cũng không thể trách Ba Bác Tát.
“Cái này…”
“Ngươi bảo chúng vào đi!”
Rất nhanh chóng, ba người được đưa tới trước mặt Sở Thiên. Hai vị Thần chức già và một cậu thanh niên tùy tùng .
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Tử thần tại thượng!
Hai ông già kia, một mặc áo choàng trắng, một áo đen, dùng lễ nghĩa tông giáo để chào Sở Thiên.
Thần Côn! Chắc chắn là Thần Côn chức nghiệp! Sở Thiên thầm đánh giá hai người đó. Cũng không muốn kém cạnh, Sở Thiên dùng vẻ mặt Thần Côn tiêu chuẩn nhất nói: “Ca ngợi nữ thần! Mong cho vinh quang của Nữ thần chiếu rọi khắp đại lục!”
Người áo trắng hơi cúi người nói: “Tại hạ là Tạp Nhĩ, Hồng Y đại giáo chủ Quang Minh Thần Điện. Còn đây là Hồng Y đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện, Tha Nhĩ Đốn. Chúng ta theo lệnh của Giáo Hoàng đến giúp đỡ điện hạ truyền bá vinh quang nữ thần!”
Sở Thiên quan sát Tạp Nhĩ, cười: “Tạp Nhĩ đại giáo chủ đến truyền bá giáo nghĩa, ta rất hoan nghênh, nhưng người của Hắc Ám Thần Điện sao cũng đến Học viện Tế Tự của ta?”
Tạp Nhĩ lộ ra một vẻ mặt rất đắc ý, liếc sang Tha Nhĩ Đốn, rõ ràng là quan hệ giữa hai người này không được tốt. Tạp Nhĩ khẽ cười, lấy ra một quyển sách để trước mặt Sở Thiên. Chỉ vào một trang rồi nói: “Đây là Nữ thần Ngữ lục mà điện hạ soạn thảo. Theo những gì viết trong đó thì Nữ thần Sinh mệnh từng nói, Quang vinh của Chúng Thần không nên phân biệt đối xử. Phó hiệu trưởng hiện nay, Ba Bác Tát tiên sinh không phải cũng là một Vong Linh Pháp Thần đó sao?”
Ha? Cái lão già này, dám lấy lời lão tử bịa bừa ra để đáp trả? Có tiền đồ!
“Vậy được, đã là thỉnh cầu của Giáo Hoàng thì ta cũng không thể cự tuyệt.” Sở Thiên cười: “Có điều Học viện thuộc về đế quốc Khải Tát, chức vụ của hai vị cần phải được Lô Địch Tam Thế bệ hạ đồng ý. Hai người cứ về đợi một thời gian đã!”
Tạp Nhĩ mặt biến sắc, hắn biết Sở Thiên mồm thì nói đợi một thời gian nhưng ít ra cũng phải vài năm, bèn vội nói: “Điện hạ, chúng ta…”
“Hai vị, ta không tiễn nữa!” Sở Thiên ra lệnh tiễn khách, rồi không quan tâm nữa.
Tạp Nhĩ và Tha Nhĩ Đốn nhìn nhau cuối cùng cũng đành đi trong miễn cưỡng.
“Đợi đã!” Sở Thiên bỗng gọi ba người lại, chỉ vào cậu thanh niên hỏi, “Ngươi là ai?”
Người tùy tùng thần sắc hoảng loạn, rõ ràng là chưa từng gặp người có vai vế.
Tạp Nhĩ nói thay: “Đây chỉ là tùy tùng của bọn ta thôi, tên là Bái Nạp Mỗ.”
“Không có chuyện gì, các vị ra ngoài đi!” Sở Thiên vẫy tay, rồi nói với Ba Bác Tát, “Ngươi có hiểu về Giáo Đình không? Chúng có những Thần Điện gì?”
Ba Bác Tát nói: “Thần Điện trực thuộc Giáo Đình có rất nhiều, gần như mỗi Thượng cổ Chúng Thần đều có một Thần Điện. Nhưng Thần Điện chính chỉ có hai cái, là Quang Minh Thần Điện của Nữ thần Sinh mệnh và Hắc Ám Thần Điện của Tử Thần.”
“Biểu tượng của Quang Minh Thần Điện là vầng mặt trời, của Hắc Ám Thần Điện là hình lưỡi liềm…”
Sở Thiên nhớ lại biểu tượng trên người tên tùy tùng, “Thế vị thần nào lấy Thiên Bình làm biểu tượng?”
“Thiên Bình?” Ba Bác Tát lắc đầu, “Ta chưa nghe có thần nào như vậy?”
“Hà hà, thú vị đây!” Sở Thiên cười, nhìn theo bóng ba người, thầm nghĩ, hai Hồng Y đại giáo chủ chỉ là chức nghiệp nhập cấp, mà một tùy tùng lại có được Thần Lực. Giáo Đình muốn làm gì đây?
Đêm xuống, Sở Thiên trở về nội đảo. Đúng lúc Sở Thiên muốn tranh với Tiểu Bạch quyền được ngủ cùng với vợ thì Khố Á Tháp tay nhấc một người ướt nhẹp đến tìm Sở Thiên.
Bịch! Ném người đó xuống đất, Khố Á Tháp ồm ồm nói: “Điện hạ, người này muốn lẻn vào nội đảo bị ta bắt được!”
“Tạp Nhĩ đại giáo chủ?” Sở Thiên kinh ngạc đỡ Tạp Nhĩ dậy, “Sao ngài...”
Tạp Nhĩ cười ngượng, “Đảo Bố Lôi Trạch của điện hạ quả nhiên danh bất hư truyền. Ta vừa mới đến một hòn đảo nhỏ ở bên ngoài thôi mà đã bị bắt rồi!”
Nói rồi, Tạp Nhĩ dùng ma pháp hong khô quần áo, “Lần này ta đến đảo Bố Lôi Trạch ngoài việc chấp hành lệnh của Giáo Hoàng ra còn có một chuyện khác…”
Sở Thiên ra hiệu cho Tạp Nhĩ cứ nói tiếp, nhưng Tạp Nhĩ nhìn sang Khố Á Tháp, “Điện hạ, ta mang đến thư miệng của Lan Đức đại giáo chủ, chỉ có thể cho mình ngài biết.”
“Lan Đức? Hà hà…” Sở Thiên kéo Tạp Nhĩ ngồi xuống rồi chỉ vào Khố Á Tháp, “So với Lan Đức thì ta tin tưởng Khố Á Tháp hơn đó. Có gì thì cứ nói, nếu không thì mời ngài quay về!”
Tạp Nhĩ hít một hơi sâu, rồi nói: “Vậy được, ta nói. Lan Đức đại giáo chủ bảo ta hỏi điện hạ việc hợp tác giữa hai vị còn tính nữa không?”
Sở Thiên nhún vai cười, “Chúng ta có hợp tác gì sao? Hắc hắc, ta không nhớ!”
“Ngài…” Tạp Nhĩ chỉ vào Sở Thiên, gằn từng tiếng: “Để ta nhắc ngài. Điện hạ giúp Lan Đức đại giáo chủ trở thành Giáo Hoàng. Còn đại giáo chủ giúp điện hạ giải quyết rắc rối của Hắc Ám Thần Điện!”
Sở Thiên chỉ xuống dưới chân, “Đây là đâu?”
“Đảo Bố Lôi Trạch.” Tạp Nhĩ ngẩn ra.
“Đúng thế, đây là đảo Bố Lôi Trạch của Phất Lạp Địch Nặc ta.” Sắc mặt Sở Thiên trở nên lạnh lùng, “Ngài nghĩ đảo chủ của đảo Bố Lôi Trạch lại sợ Hắc Ám Thần Điện sao?”
“Nói vậy thì điện hạ định vi phạm hiệp ước?” Tạp Nhĩ nói.
“Nếu ta đã không cần Lan Đức nữa thì chúng ta còn cần thiết phải hợp tác sao?” Sở Thiên nói, “Huống hồ ta còn nhớ việc về Cực Địa Băng Nguyên, đang muốn Lan Đức cho một lời giải thích!”
Tạp Nhĩ không nói được gì.
“Nếu điều cần nói đã nói xong thì…” Sở Thiên vỗ vỗ Khố Á Tháp hỏi, “Người xâm phạm đảo Bố Lôi Trạch nên xử lý thế nào?”
Khố Á Tháp cười tàn nhẫn, nhấc Tạp Nhĩ lên.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta là người của Giáo Đình, ngươi dám giết ta?” Tạp Nhĩ hét lên.
“Ta không giết ngài, chỉ là muốn ngài nghe lời chút thôi.” Sở Thiên cười “Tặng hắn cho Ba Bác Tát, nghe nói hắn thiếu vật thử nghiệm.”
Khố Á Tháp vừa đi khỏi thì A Mạt Kỳ xuất hiện bên cạnh Sở Thiên, “Ông chủ, tên kia…”
Sở Thiên vẫy tay ra hiệu A Mạt Kỳ ngừng nói rồi nói: “Ngươi tự mình ra hay phải để A Mạt Kỳ gọi ngươi ra?”
Đột nhiên, không khí bị biến dạng, tên tùy tùng Bái Nạp Mỗ ban sáng xuất hiện, “Ai dà, ta đã đánh giá thấp thực lực của đảo Bố Lôi Trạch rồi!”
“Không phải ngươi đáng giá thấp Bố Lôi Trạch mà là đánh giá mình quá cao!” Sở Thiên cười: “Ngươi cũng tu luyện Thượng cổ Thần kỹ phải không? Ta cho ngươi biết điều này, Thượng cổ Thần kỹ chỉ là dùng Thần Lực để sử dụng vũ khí của con người, đến Lĩnh Vực cũng không có, trong mắt của cao thủ chân chính thì không là cái gì hết!”
Bái Nạp Mỗ khẽ cười, nhìn Sở Thiên nói: “Nói vậy thì điện hạ cũng là một cao thủ chân chính?”
“Ta cái gì cũng không phải.” Sở Thiên vẫy tay bảo A Mạt Kỳ lui xuống, “Ngươi đến Bố Lôi Trạch làm gì?”
“Ta không có hứng thú với Bố Lôi Trạch, chỉ đến để giám sát Tạp Nhĩ.” Bái Nạp Mỗ nói.
“Giờ Tạp Nhĩ đã bị ta bắt rồi, ngươi định làm gì?” Sở Thiên hỏi, “Cướp lại Tạp Nhĩ?”
Bái Nạp Mỗ nhún vai “Sự sống chết của Tạp Nhĩ không liên quan đến ta. Ta không thuộc Quang Minh Thần Điện, cũng không tin vào Nữ thần Sinh mệnh!”
“Nếu thế ngươi thuộc Hắc Ám Thần Điện rồi?” Sở Thiên nói.
“Ta cũng không tin Tử thần!” Bái Nạp Mỗ lạnh tanh.
“Vậy ngươi tin cái gì?” Sở Thiên phì cười. Tôn giáo ở đại lục chỉ có hai, Quang Minh và Hắc Ám. “Thần mà ngươi tin tưởng không phải là do người ta tùy ý tạo ra đấy chứ? Ha ha ha.”
Bái Nạp Mỗ bỗng biến mất, khi xuất hiện lại thì cổ Sở Thiên đang kề một thanh trường đao, nhưng mũi đao lại bị Sở Thiên kẹp bằng ngón tay.
“Phất Lạp Địch Nặc!” Bái Nạp Mỗ nghiến răng, “Nếu ngươi dám xỉ nhục Chân Thần, Giáo Đình Ám Điện sẽ không tha cho ngươi!”
Tên cuồng tín! Sở Thiên thầm chửi. Nhìn Bái Nạp Mỗ chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, có lẽ là được Giáo Đình nhận nuôi từ bé, nuôi dưỡng thành kẻ truyền bá Thần Dụ!
“Ám Điện? Chưa nghe bao giờ!” Sở Thiên nhếch mép, “Ám Điện thuộc Thần Điện nào vậy, Quang Minh hay Hắc Ám?”
“Phì!” Bái Nạp Mỗ nhổ nước miếng, giận dữ: “Nữ thần Sinh Mệnh với Tử thần sao xứng nhắc cùng Chân Thần?” nói xong, Bái Nạp Mỗ không rút đao ra khỏi tay Sở Thiên được đành bỏ đao lấy tay đấm Sở Thiên.
Binh!
Bái Nạp Mỗ bị Sở Thiên đấm bay. Sở Thiên lấy ra Lưỡi đao Phán quyết kề vào cổ Bái Nạp Mỗ, nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, thì ra ngươi đến đây muốn tìm cái chết hả? Này, sao lạ nhìn ta như thế hả…?”
Bái Nạp Mỗ mặc kệ thanh đao trên cổ, người run bần bật, mặt mày ửng đỏ, hai mắt ngân ngấn những giọt lệ, “Chân Thần tại thượng…”
Bốp! bốp!!
Bái Nạp Mỗ dập đầu trước mặt Sở Thiên, vái mấy vái rồi, ngẩng lên, nước mắt dàn giụa: “Ta gặp được Chân Thần rồi~~~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.