Chương 119: Lời mời từ trí giả
Kinh Hồng
30/09/2017
“Phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Ngạo đang xử lý công văn, nghe thấy âm thanh của Thanh Việt liền ngẩng đầu, thấy nhi tử bảo bối đang chạy vù vù về phía mình.
“Vật nhỏ làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Ngạo có chút không hiểu hỏi.
‘Vật nhỏ này lúc nãy còn tỏ ra ủy ủy khuất khuất, thành thành thật thật nói sau này sẽ không tùy hứng, sẽ nghe lời y nói, sao mới qua một lát thôi lại khôi phục bộ dáng tùy hứng, bá đạo rồi?’
Hoàng Phủ Ngạo vừa suy tư, vừa vươn tay ôm Thanh Việt đã tới sát bên người mình lên nhuyễn đệm, vô cùng thân thiết vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của bé, cười nói.
“Làm sao vậy? Ai trêu chọc Việt nhi?”
“Hừ~~~”
Thanh Việt tức giận hừ một tiếng, ngoảnh mặt qua một bên.
Bộ dáng này thực rõ ràng đã nói cho Hoàng Phủ Ngạo biết đến tột cùng là ai chọc bé tức giận.
“Phụ hoàng chọc Việt nhi tức giận lúc nào?”
Hoàng Phủ Ngạo xoay gương mặt nhỏ nhắn của bé lại, nhìn đôi mắt to tròn đầy lưu quang, có chút nghi hoặc hỏi.
“Hừ, Tạp Ân nói hết rồi, Việt nhi biết hết rồi!”
Thanh Việt vẫn tức giận nhìn Hoàng Phủ Ngạo, lớn tiếng nói.
Hoàng Phủ Ngạo nghe bé nói không đầu không đuôi như vậy lại càng không hiểu gì cả.
“Ha hả~~~ vật nhỏ, rốt cuộc đã biết gì a, tức đến vậy?”
“Tạp Ân nói phụ hoàng trước kia thực thích tên hoàng đế Đông Chích kia! Hắn cũng rất rất thích phụ hoàng! Khó trách hắn ta cứ dùng ánh mắt cổ quái trừng Việt nhi, cứ tìm chúng ta gây phiền toái, đều là lỗi của phụ hoàng!”
Thanh Việt cứ vậy không chút khách khí bán đứng Tạp Ân.
Không ngờ chuyện nhi tử bảo bối nói ra lại là chuyện này, Hoàng Phủ Ngạo vốn không thích nghe người nhắc tới, bây giờ đột nhiên bị Thanh Việt nói tới cũng không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà thấy đứa con bảo bối thở phì phì, bộ dáng lại có chút ủy khuất, tâm tình của Hoàng Phủ Ngạo nhất thời tốt lên không ít.
“Cho dù thích thì cũng là chuyện rất lâu rồi, sao Việt nhi lại tức giận đến vậy? Là tức phụ hoàng chọc phiền toái? Hay tức phụ hoàng từng thích hoàng đế Đông Chích?”
Hoàng Phủ Ngạo cố ý kéo dài ngữ điệu trêu chọc Thanh Việt.
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Thanh Việt dường như cũng nhận ra được gì đó, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ chậm rãi nỗi lên một tầng đỏ ửng, lập tức lớn tiếng làm sáng tỏ cho mình.
“Đương nhiên là vì phụ hoàng chọc phiền toái rồi, tên hoàng đế Đông Chích kia, còn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nữa, đều là họa phụ hoàng gây ra! Việt nhi chính là người vô tội bị kéo vào, còn phải lo lắng cho phụ hoàng, đương nhiên phải giận rồi.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đương nhiên!”
Thanh Việt mạnh miệng trả lời.
Thanh Việt kiêu ngạo đương nhiên sẽ không thừa nhận, lúc nghe Tạp Ân nói phụ hoàng của bé trước kia thực thích tên hoàng đế Đông Chích kia, còn có đủ chuyện lúc bọn họ ở cùng nhau, Thanh Việt ngay cả sát tâm cũng nổi lên làm Tạp Ân nhát gan sợ tới run lẩy bẩy.
“Ha hả~~~~ vậy được rồi, là phụ hoàng làm liên lụy Việt nhi, Việt nhi cảm thấy phải làm gì bây giờ?”
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ non mềm của Thanh Việt, mang theo ý cười hỏi.
“Còn làm gì a, đương nhiên phải nghĩ biện pháp thu hồi máu phụ hoàng.”“Nếu chúng ta không thu lại được thì sao?”
“Vậy Việt nhi chỉ có thể sử dụng biện pháp trực tiếp nhất.”
Âm thanh Thanh Việt đột nhiên lạnh đi vài phần, sau đó còn rất nghiêm túc chăm chú nhìn Hoàng Phủ Ngạo, mở miệng hỏi.
“Phụ hoàng, nếu một ngày nào đó bọn họ chết trong tay Việt nhi, phụ hoàng có giận Việt nhi không?”
Thanh Việt đột nhiên hỏi vấn đề như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo có chút giật mình sửng sốt, y lập tức cười nói.
“Vật ngốc, bọn họ đối với phụ hoàng chẳng là gì cả, mà Việt nhi là của phụ hoàng, là bảo bối trân quý nhất, phụ hoàng sao lại vì bọn họ mà tức giận Việt nhi chứ?
Chính là, phụ hoàng không hi vọng Việt nhi vì phụ hoàng mà làm đôi tay của mình nhiễm máu tươi, những chuyện phiền phức do phụ hoàng kéo tới, phụ hoàng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Việt nhi không cần lo lắng chuyện đó, chỉ cần vui vẻ ở cùng phụ hoàng là tốt rồi.”
“Chính là….”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Thanh Việt cảm thấy lòng mình trở nên thực ấm áp, ngọt ngào, chính là lo lắng cho phụ hoàng vẫn còn tồn tại như cũ, hơn nữa bé cũng không có khả năng nghe lời phụ hoàng mặc kệ chuyện này.
“Tốt lắm, vật nhỏ, phụ hoàng không tới mức vô dụng như vậy, đừng lo lắng. Hôm nay cũng rất mệt rồi đúng không? Mau đi ngủ đi, phụ hoàng đọc xong công văn sẽ vào ngay.”
“Việt nhi phải ở đây chờ phụ hoàng.”
“Ân, hảo.”
Hoàng Phủ Ngạo lại ôm Thanh Việt chặt thêm một ít, sau đó mới cúi đầu đọc công văn.
…
Ánh nắng sớm đặc biệt nhu hòa, từng cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng giữa trời lam, không khí tươi mát, ướt át làm người ta cảm thấy thực thư sướng.
Thanh Việt mới cùng Hoàng Phủ Ngạo dùng xong bữa sáng ở tiểu hoa viên, nhưng thời gian bình yên như vậy cũng không kéo dài.
Đại điện hạ của Nam Việt đế quốc——Hoàng Phủ Minh Khê, mang theo A Thất và Tiểu Thần, Tam điện hạ——Hoàng Phủ Trác Diệu, Thất công chúa——Hoàng Phủ Hàm Vi, còn có Quan cận vệ trên danh nghĩa của Thanh Việt——Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư đã tụ tập tới nơi này.
Lí do, trừ bỏ Hoàng Phủ Minh Khê thì tất cả mọi người đều đến chúc mừng Thanh Việt đã thắng trong trận tỷ thí ma vũ.
Chính là mọi người không ngờ trong hoa viên nhỏ bé này lại tới thêm một vị khách nhân đặc biệt.
“A Hoa • Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, bái kiến Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng các vị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
Cô gái mặc quần áo trắng tinh, nhan sắc cũng không thể xem là tuyệt trần lại làm người ta có ấn tượng nàng giống như một đóa bạch liên rực rỡ trong làn tuyết, thánh khiết, tao nhã như ánh trăng sáng ngời giữa tầng mây.
Cháu gái của tộc trưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, cũng được xưng tụng là tộc trưởng tiếp theo của gia tộc mang dòng máu của thần, thân phận này so với công chúa, vương tử, thậm chí là một vài quốc vương còn tôn quý hơn rất nhiều.
Cô gái có được thân phận cao quý như vậy cũng không hề ngạo mạn, tao nhã, ôn nhu chào hỏi mọi người.
Lúc mọi người còn đang suy đoán mục đích cô gái tới đây, thì ánh mắt như ngọc lưu ly của nàng đã ngừng lại trên người Thanh Việt.
Nghi hoặc, sợ hãi, vui sướng, tán thưởng…
Đủ loại tình tự bốc lên trong ánh mắt cô gái, nhưng đôi mắt như lưu ly tím kia lập tức che dấu tất cả, nàng kính cẩn thi lễ với Thanh Việt.
“Tộc trưởng mệnh A Hoa tới, hi vọng điện hạ có thể tới gặp tộc trưởng.”
Lời mời như vậy, đối với gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư mà nói tuyệt đối là trịnh trọng, kính cẩn nhất, lễ ngộ như vậy, trên đại lục này tuyệt đối chưa từng có ai được hưởng thụ qua.
Hoàng Phủ Ngạo đang xử lý công văn, nghe thấy âm thanh của Thanh Việt liền ngẩng đầu, thấy nhi tử bảo bối đang chạy vù vù về phía mình.
“Vật nhỏ làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Ngạo có chút không hiểu hỏi.
‘Vật nhỏ này lúc nãy còn tỏ ra ủy ủy khuất khuất, thành thành thật thật nói sau này sẽ không tùy hứng, sẽ nghe lời y nói, sao mới qua một lát thôi lại khôi phục bộ dáng tùy hứng, bá đạo rồi?’
Hoàng Phủ Ngạo vừa suy tư, vừa vươn tay ôm Thanh Việt đã tới sát bên người mình lên nhuyễn đệm, vô cùng thân thiết vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của bé, cười nói.
“Làm sao vậy? Ai trêu chọc Việt nhi?”
“Hừ~~~”
Thanh Việt tức giận hừ một tiếng, ngoảnh mặt qua một bên.
Bộ dáng này thực rõ ràng đã nói cho Hoàng Phủ Ngạo biết đến tột cùng là ai chọc bé tức giận.
“Phụ hoàng chọc Việt nhi tức giận lúc nào?”
Hoàng Phủ Ngạo xoay gương mặt nhỏ nhắn của bé lại, nhìn đôi mắt to tròn đầy lưu quang, có chút nghi hoặc hỏi.
“Hừ, Tạp Ân nói hết rồi, Việt nhi biết hết rồi!”
Thanh Việt vẫn tức giận nhìn Hoàng Phủ Ngạo, lớn tiếng nói.
Hoàng Phủ Ngạo nghe bé nói không đầu không đuôi như vậy lại càng không hiểu gì cả.
“Ha hả~~~ vật nhỏ, rốt cuộc đã biết gì a, tức đến vậy?”
“Tạp Ân nói phụ hoàng trước kia thực thích tên hoàng đế Đông Chích kia! Hắn cũng rất rất thích phụ hoàng! Khó trách hắn ta cứ dùng ánh mắt cổ quái trừng Việt nhi, cứ tìm chúng ta gây phiền toái, đều là lỗi của phụ hoàng!”
Thanh Việt cứ vậy không chút khách khí bán đứng Tạp Ân.
Không ngờ chuyện nhi tử bảo bối nói ra lại là chuyện này, Hoàng Phủ Ngạo vốn không thích nghe người nhắc tới, bây giờ đột nhiên bị Thanh Việt nói tới cũng không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà thấy đứa con bảo bối thở phì phì, bộ dáng lại có chút ủy khuất, tâm tình của Hoàng Phủ Ngạo nhất thời tốt lên không ít.
“Cho dù thích thì cũng là chuyện rất lâu rồi, sao Việt nhi lại tức giận đến vậy? Là tức phụ hoàng chọc phiền toái? Hay tức phụ hoàng từng thích hoàng đế Đông Chích?”
Hoàng Phủ Ngạo cố ý kéo dài ngữ điệu trêu chọc Thanh Việt.
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Thanh Việt dường như cũng nhận ra được gì đó, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ chậm rãi nỗi lên một tầng đỏ ửng, lập tức lớn tiếng làm sáng tỏ cho mình.
“Đương nhiên là vì phụ hoàng chọc phiền toái rồi, tên hoàng đế Đông Chích kia, còn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nữa, đều là họa phụ hoàng gây ra! Việt nhi chính là người vô tội bị kéo vào, còn phải lo lắng cho phụ hoàng, đương nhiên phải giận rồi.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đương nhiên!”
Thanh Việt mạnh miệng trả lời.
Thanh Việt kiêu ngạo đương nhiên sẽ không thừa nhận, lúc nghe Tạp Ân nói phụ hoàng của bé trước kia thực thích tên hoàng đế Đông Chích kia, còn có đủ chuyện lúc bọn họ ở cùng nhau, Thanh Việt ngay cả sát tâm cũng nổi lên làm Tạp Ân nhát gan sợ tới run lẩy bẩy.
“Ha hả~~~~ vậy được rồi, là phụ hoàng làm liên lụy Việt nhi, Việt nhi cảm thấy phải làm gì bây giờ?”
Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ non mềm của Thanh Việt, mang theo ý cười hỏi.
“Còn làm gì a, đương nhiên phải nghĩ biện pháp thu hồi máu phụ hoàng.”“Nếu chúng ta không thu lại được thì sao?”
“Vậy Việt nhi chỉ có thể sử dụng biện pháp trực tiếp nhất.”
Âm thanh Thanh Việt đột nhiên lạnh đi vài phần, sau đó còn rất nghiêm túc chăm chú nhìn Hoàng Phủ Ngạo, mở miệng hỏi.
“Phụ hoàng, nếu một ngày nào đó bọn họ chết trong tay Việt nhi, phụ hoàng có giận Việt nhi không?”
Thanh Việt đột nhiên hỏi vấn đề như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo có chút giật mình sửng sốt, y lập tức cười nói.
“Vật ngốc, bọn họ đối với phụ hoàng chẳng là gì cả, mà Việt nhi là của phụ hoàng, là bảo bối trân quý nhất, phụ hoàng sao lại vì bọn họ mà tức giận Việt nhi chứ?
Chính là, phụ hoàng không hi vọng Việt nhi vì phụ hoàng mà làm đôi tay của mình nhiễm máu tươi, những chuyện phiền phức do phụ hoàng kéo tới, phụ hoàng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Việt nhi không cần lo lắng chuyện đó, chỉ cần vui vẻ ở cùng phụ hoàng là tốt rồi.”
“Chính là….”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, Thanh Việt cảm thấy lòng mình trở nên thực ấm áp, ngọt ngào, chính là lo lắng cho phụ hoàng vẫn còn tồn tại như cũ, hơn nữa bé cũng không có khả năng nghe lời phụ hoàng mặc kệ chuyện này.
“Tốt lắm, vật nhỏ, phụ hoàng không tới mức vô dụng như vậy, đừng lo lắng. Hôm nay cũng rất mệt rồi đúng không? Mau đi ngủ đi, phụ hoàng đọc xong công văn sẽ vào ngay.”
“Việt nhi phải ở đây chờ phụ hoàng.”
“Ân, hảo.”
Hoàng Phủ Ngạo lại ôm Thanh Việt chặt thêm một ít, sau đó mới cúi đầu đọc công văn.
…
Ánh nắng sớm đặc biệt nhu hòa, từng cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng giữa trời lam, không khí tươi mát, ướt át làm người ta cảm thấy thực thư sướng.
Thanh Việt mới cùng Hoàng Phủ Ngạo dùng xong bữa sáng ở tiểu hoa viên, nhưng thời gian bình yên như vậy cũng không kéo dài.
Đại điện hạ của Nam Việt đế quốc——Hoàng Phủ Minh Khê, mang theo A Thất và Tiểu Thần, Tam điện hạ——Hoàng Phủ Trác Diệu, Thất công chúa——Hoàng Phủ Hàm Vi, còn có Quan cận vệ trên danh nghĩa của Thanh Việt——Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư đã tụ tập tới nơi này.
Lí do, trừ bỏ Hoàng Phủ Minh Khê thì tất cả mọi người đều đến chúc mừng Thanh Việt đã thắng trong trận tỷ thí ma vũ.
Chính là mọi người không ngờ trong hoa viên nhỏ bé này lại tới thêm một vị khách nhân đặc biệt.
“A Hoa • Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, bái kiến Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng các vị hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ.”
Cô gái mặc quần áo trắng tinh, nhan sắc cũng không thể xem là tuyệt trần lại làm người ta có ấn tượng nàng giống như một đóa bạch liên rực rỡ trong làn tuyết, thánh khiết, tao nhã như ánh trăng sáng ngời giữa tầng mây.
Cháu gái của tộc trưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, cũng được xưng tụng là tộc trưởng tiếp theo của gia tộc mang dòng máu của thần, thân phận này so với công chúa, vương tử, thậm chí là một vài quốc vương còn tôn quý hơn rất nhiều.
Cô gái có được thân phận cao quý như vậy cũng không hề ngạo mạn, tao nhã, ôn nhu chào hỏi mọi người.
Lúc mọi người còn đang suy đoán mục đích cô gái tới đây, thì ánh mắt như ngọc lưu ly của nàng đã ngừng lại trên người Thanh Việt.
Nghi hoặc, sợ hãi, vui sướng, tán thưởng…
Đủ loại tình tự bốc lên trong ánh mắt cô gái, nhưng đôi mắt như lưu ly tím kia lập tức che dấu tất cả, nàng kính cẩn thi lễ với Thanh Việt.
“Tộc trưởng mệnh A Hoa tới, hi vọng điện hạ có thể tới gặp tộc trưởng.”
Lời mời như vậy, đối với gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư mà nói tuyệt đối là trịnh trọng, kính cẩn nhất, lễ ngộ như vậy, trên đại lục này tuyệt đối chưa từng có ai được hưởng thụ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.