Chương 120: Sáng thế chi thần
Kinh Hồng
30/09/2017
Trong cung điện tinh mỹ, hoa lệ, cửa sổ đóng chặt, liêm mạn thật dày san sát nhau, không hề có bất cứ tia sáng nào có thể xâm nhập vào trong.
Cả cung điện, cho dù là ban ngày cũng hoàn toàn tối đen.
Mà ngồn sáng duy nhất chính là những viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam được khảm rất nhiều trên đỉnh đại điện, cùng bốn vách tường!
Minh châu xa hoa điểm xuyến trong đại điện hắc ám, làm phai nhạt cảm giác nặng nề của đại điện, ngược lại làm người ta có ảo giác đang đi trong màn sao mênh mông bát ngát.
Thanh Việt im lặng đi bên cạnh cô gái áo trắng, xem nhẹ ánh mắt tò mò thỉnh thoảng lại lén nhìn qua của nàng, yên lặng quan sát hết thảy cảnh vật trước mắt.
Cho ra một kết luận chính là, tuy trước mắt vẫn chưa biết vị trí giả trong truyền thuyết kia rốt cuộc có bản lĩnh gì hơn người, nhưng từ cung điện hoa mỹ, xa hoa đến thái quá này có thể cảm nhận được, Tạp Cách Tra quốc vương đối với vị trí giả đại nhân này có thể nói là dồn hết tâm tư, vô cùng kính cẩn cùng cố gắng lôi kéo.
Nơi sâu nhất trong đại điện, yên tĩnh tới mức ngay cả một ngọn gió cũng không có, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại.
Đại điện trống rỗng, đập vào mắt chỉ có một lão giả đầu bạc mặc hắc y, thần thái an tường đang nhắm mắt ngồi dưới đất, giống như đang chìm sâu vào minh tưởng, không hề nhúc nhích.
Dưới thân lão giả là một ma trận pháp rất lớn lại khá phức tạp.
Minh châu tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, không chỉ làm đẹp cung điện còn làm nổi bật trận pháp được vẽ trên mặt đất.
Cảm nhận có người tới gần, lão giả chậm rãi mở mắt, đối diện với Thanh Việt đang đi tới.
Trong nháy mắt Thanh Việt có thể thấy rõ ánh mắt già nua cơ trí kia xuất hiện biểu tình khiếp sợ cùng mừng như điên.
“Ánh mắt bảy màu…. đây là…. đây là…. các tinh linh nguyên tố….. dâng… dâng lên khế ước….. trời ạ…. này thật là…. ha ha ha….”
“Khế ước của các tinh linh nguyên tố?”
Thanh Việt hiển nhiên nghe được trọng điểm trong lời nói kích động, vui sướng của lão giả, nhưng lại không hiểu nó có ý gì.
“Suốt 7 ngàn năm a~~~~ Thần Sáng Thế a, người hầu nhỏ bé trung thành nhất của ngài, Cáp Tây Lai Nhĩ • Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, rốt cuộc cũng đợi được ngày ngài giáng xuống thế gian!”
Lão giả run rẩy gục trên mặt đất, ý đồ muốn hôn mủi chân thanh Việt, làm bé hoảng sợ lui ra sau vài bước.
“Ngươi đang nói gì đó, ta không hiểu?”
Nhìn vị trí giả thần bí trong truyền thuyết cư nhiên làm ra những hành động điên cuồng như vậy, Thanh Việt mặc dù có hiếu kì, nhưng lại càng đau đầu hơn.
“Gia gia, ngài bình tĩnh một chút, Tiểu điện hạ đang hỏi ngài kìa.”
A Hoa đứng bên cạnh, thấy Thanh Việt nhíu mi liền vội vàng nhắc nhở lão giả đang mừng như điên còn quỳ trên mặt đất kia.
Tuy A Hoa cũng không biết ‘khế ước của các tinh linh nguyên tố’ trong lời gia gia là gì, vì sao gia gia dựa vào nó mà nhận ra đây là Thần Sáng Thế, đây là bí mật chỉ có người đảm đương cương vị tộc trưởng mới có tư cách biết được.
Nhưng mà rất kì dị chính là từ đầu đầu tiên nhìn thấy Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, A Hoa cũng có dự cảm như vậy.
Vì thế đối mặt với biến cố bất ngờ này, A Hoa mặc dù cũng hoảng sợ, nhưng không có mừng rỡ như điên như lão giả, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Được cháu gái nhắc nhở, lão giả lâm vào điên cuồng rốt cuộc cũng phản ứng lại, run rẩy dựa vào tay A Hoa đứng lên.
“Thần Sáng Thế trong lời ngươi là chỉ ta sao?”
Thấy lão giả thật vất vả bình tĩnh lại, Thanh Việt cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, ngài chính là Thần Sáng Thế bệ hạ chí cao vô thượng!”
Lão giả vừa định quỳ xuống trả lời câu hỏi của Thanh Việt, lại bị Thanh Việt thi triển Phản Trọng Lực Thuật làm đứng lên.
Hành động điên cuồng vừa nãy dường như đã hao hết tất cả khí lực của lão giả, lúc này mặc dù được người nâng cũng không ngừng run rẩy, Thanh Việt đương nhiên không hi vọng hắn ngất xỉu trước khi mình hỏi ra toàn bộ đáp án.
“Thần Sáng Thế mà các người nói, rốt cuộc là cái gì?”
“Thần Sáng Thế chính là chỉ Sáng Thế Chi Thần! Là Thần Sáng Thế bệ hạ tối cao vô thượng, chưởng quản cả Vân Trạch đại lục, hơn nữa nắm trong tay tất cả nguyên tố ma pháp, là chủ nhân của hai tộc Thần Ma, và Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc!”
“Này dường như không có chút quan hệ nào tới ta đi.”
Thanh Việt cảm thấy mình có gì tương tự với hình dung Sáng Thế Chi Thần trong lời lão giả.
“Không, ngài thực sự là Thần Sáng Thế bệ hạ tối cao vô thượng, chính là có thể vì ngài vừa thức tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn kế thừa sức mạnh của Sáng Thế Chi Thần mà thôi, xin ngài nhất định phải tin tưởng người hầu của ngài.”
“Ngươi làm thế nào khẳng định ta là Sáng Thế Chi Thần mà ngươi tìm kiếm?”
Thanh Việt thực sự tò mò, lão nhân này lần đầu tiên nhìn thấy bé đã kích động tới vậy.
“Bởi vì ánh mắt của ngài a, đó là khế ước của các tinh linh nguyên tố, vì ngài nắm giữ tất cả nguyên tố nên tinh linh nguyên tố dâng lên khế ước trung thành, trọn đời vì ngài sở dụng.”
“Ánh mắt của Sáng Thế Chi Thần, chính là theo lời ngươi chính là khế ước mà các tinh linh nguyên tố dâng lên?”
Thanh Việt cảm thấy mình không thể tưởng tượng được.
“Không, cũng không phải như thế.”
Lão giả vội vàng giải thích.
“Căn cứ theo ghi chép thì thế này, khế ước giống như một dấu ấn khắc sâu trong cơ thể Thần Sáng Thế, có thể sẽ biến thành một vết bớt trên da, nhưng mà trực tiếp hóa thành ánh mắt như ngài là lần đầu tiên.
Vốn, chúng ta tính toán gặp Tiểu điện hạ một chút, sau đó chậm rãi xác định thân phận, chính là chúng ta có nằm mơ cũng không ngờ, vừa thấy mặt ngài thì ánh mắt này đã chứng minh thân phận.”
“Như vậy, theo cách ngươi nói thì ta chính là Sáng Thế Chi Thần?”
“Đúng vậy.”
Lão giả kích động gật đầu.
“Ta sở dĩ còn chưa trở thành Sáng Thế Chi Thần chân chính bởi vì ta vẫn chưa kế thừa toàn bộ sức mạnh?”
“Đúng vậy.”
Lão giả một lần nữa gật đầu khẳng định.
“Thế ta phải làm thế nào để kế thừa được sức mạnh này?”
“Này……”
Lão giả bị hỏi sửng sốt, vấn đề này hắn thực sự chưa từng nghĩ tới a~~~~
“Không phải, ngay cả ngươi cũng không biết đi?”
Thanh Việt nhướng nhướng mi, có chút nghiền ngẫm hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ.”
Lão giả có chút xấu hổ trả lời.
“Vậy Thần Sáng Thế trước kia thì sao, đều là vừa xuất hiện đã nắm sức mạnh cường đại của cả Vân Trạch đại lục à?”
“Ân, này hình như….”
Theo như ghi chép thì Thần Sáng Thế quả thực lúc xuất hiện đã nắm sức mạnh của Vân Trạch đại lục trong tay, cứ như sức mạnh đó cũng được sinh ra cùng một lúc với Thần Sáng Thế.
Nhưng mà, nếu nói vậy thì sự tình bây giờ lại không thông a~~~~
Đứa nhỏ trước mắt, quả thực có được khế ước của các tinh linh nguyên tố, đây tuyệt đối là dấu hiệu của Sáng Thế Chi Thần!
Nhưng mà đứa nhỏ trước mắt lại không có sức mạnh cường đại như vậy.
Hắn nghĩ vì bé chỉ vừa thức tỉnh nên vẫn chưa kế thừa được sức mạnh khổng lồ kia.
Chính là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng thấy trong ghi chép của gia tộc về việc sau khi Thần Sáng Thế thức tỉnh thì làm thế nào mới nắm giữ sức mạnh?
Lão giả đã hoàn toàn không biết làm thế nào trả lời vấn đề của đứa nhỏ có dấu hiệu của Sáng Thế Chi Thần trước mắt.
Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, bởi vì có được huyết mạch của thần, là gia tộc hiểu biết nhiều nhất về thần, cũng được thần ban cho sức mạnh đặc biệt vì thế mới được thế nhân kính ngưỡng không gì sánh được…
Lão giả luôn vì thế mà kiêu ngạo, lúc này lại có một cảm giác hoang đường, có lẽ, gia tộc bọn họ cũng không hiểu biết Thần Sáng Thế như bọn họ tưởng.
Cả cung điện, cho dù là ban ngày cũng hoàn toàn tối đen.
Mà ngồn sáng duy nhất chính là những viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu lam được khảm rất nhiều trên đỉnh đại điện, cùng bốn vách tường!
Minh châu xa hoa điểm xuyến trong đại điện hắc ám, làm phai nhạt cảm giác nặng nề của đại điện, ngược lại làm người ta có ảo giác đang đi trong màn sao mênh mông bát ngát.
Thanh Việt im lặng đi bên cạnh cô gái áo trắng, xem nhẹ ánh mắt tò mò thỉnh thoảng lại lén nhìn qua của nàng, yên lặng quan sát hết thảy cảnh vật trước mắt.
Cho ra một kết luận chính là, tuy trước mắt vẫn chưa biết vị trí giả trong truyền thuyết kia rốt cuộc có bản lĩnh gì hơn người, nhưng từ cung điện hoa mỹ, xa hoa đến thái quá này có thể cảm nhận được, Tạp Cách Tra quốc vương đối với vị trí giả đại nhân này có thể nói là dồn hết tâm tư, vô cùng kính cẩn cùng cố gắng lôi kéo.
Nơi sâu nhất trong đại điện, yên tĩnh tới mức ngay cả một ngọn gió cũng không có, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng lại.
Đại điện trống rỗng, đập vào mắt chỉ có một lão giả đầu bạc mặc hắc y, thần thái an tường đang nhắm mắt ngồi dưới đất, giống như đang chìm sâu vào minh tưởng, không hề nhúc nhích.
Dưới thân lão giả là một ma trận pháp rất lớn lại khá phức tạp.
Minh châu tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, không chỉ làm đẹp cung điện còn làm nổi bật trận pháp được vẽ trên mặt đất.
Cảm nhận có người tới gần, lão giả chậm rãi mở mắt, đối diện với Thanh Việt đang đi tới.
Trong nháy mắt Thanh Việt có thể thấy rõ ánh mắt già nua cơ trí kia xuất hiện biểu tình khiếp sợ cùng mừng như điên.
“Ánh mắt bảy màu…. đây là…. đây là…. các tinh linh nguyên tố….. dâng… dâng lên khế ước….. trời ạ…. này thật là…. ha ha ha….”
“Khế ước của các tinh linh nguyên tố?”
Thanh Việt hiển nhiên nghe được trọng điểm trong lời nói kích động, vui sướng của lão giả, nhưng lại không hiểu nó có ý gì.
“Suốt 7 ngàn năm a~~~~ Thần Sáng Thế a, người hầu nhỏ bé trung thành nhất của ngài, Cáp Tây Lai Nhĩ • Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, rốt cuộc cũng đợi được ngày ngài giáng xuống thế gian!”
Lão giả run rẩy gục trên mặt đất, ý đồ muốn hôn mủi chân thanh Việt, làm bé hoảng sợ lui ra sau vài bước.
“Ngươi đang nói gì đó, ta không hiểu?”
Nhìn vị trí giả thần bí trong truyền thuyết cư nhiên làm ra những hành động điên cuồng như vậy, Thanh Việt mặc dù có hiếu kì, nhưng lại càng đau đầu hơn.
“Gia gia, ngài bình tĩnh một chút, Tiểu điện hạ đang hỏi ngài kìa.”
A Hoa đứng bên cạnh, thấy Thanh Việt nhíu mi liền vội vàng nhắc nhở lão giả đang mừng như điên còn quỳ trên mặt đất kia.
Tuy A Hoa cũng không biết ‘khế ước của các tinh linh nguyên tố’ trong lời gia gia là gì, vì sao gia gia dựa vào nó mà nhận ra đây là Thần Sáng Thế, đây là bí mật chỉ có người đảm đương cương vị tộc trưởng mới có tư cách biết được.
Nhưng mà rất kì dị chính là từ đầu đầu tiên nhìn thấy Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, A Hoa cũng có dự cảm như vậy.
Vì thế đối mặt với biến cố bất ngờ này, A Hoa mặc dù cũng hoảng sợ, nhưng không có mừng rỡ như điên như lão giả, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Được cháu gái nhắc nhở, lão giả lâm vào điên cuồng rốt cuộc cũng phản ứng lại, run rẩy dựa vào tay A Hoa đứng lên.
“Thần Sáng Thế trong lời ngươi là chỉ ta sao?”
Thấy lão giả thật vất vả bình tĩnh lại, Thanh Việt cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ, ngài chính là Thần Sáng Thế bệ hạ chí cao vô thượng!”
Lão giả vừa định quỳ xuống trả lời câu hỏi của Thanh Việt, lại bị Thanh Việt thi triển Phản Trọng Lực Thuật làm đứng lên.
Hành động điên cuồng vừa nãy dường như đã hao hết tất cả khí lực của lão giả, lúc này mặc dù được người nâng cũng không ngừng run rẩy, Thanh Việt đương nhiên không hi vọng hắn ngất xỉu trước khi mình hỏi ra toàn bộ đáp án.
“Thần Sáng Thế mà các người nói, rốt cuộc là cái gì?”
“Thần Sáng Thế chính là chỉ Sáng Thế Chi Thần! Là Thần Sáng Thế bệ hạ tối cao vô thượng, chưởng quản cả Vân Trạch đại lục, hơn nữa nắm trong tay tất cả nguyên tố ma pháp, là chủ nhân của hai tộc Thần Ma, và Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc!”
“Này dường như không có chút quan hệ nào tới ta đi.”
Thanh Việt cảm thấy mình có gì tương tự với hình dung Sáng Thế Chi Thần trong lời lão giả.
“Không, ngài thực sự là Thần Sáng Thế bệ hạ tối cao vô thượng, chính là có thể vì ngài vừa thức tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn kế thừa sức mạnh của Sáng Thế Chi Thần mà thôi, xin ngài nhất định phải tin tưởng người hầu của ngài.”
“Ngươi làm thế nào khẳng định ta là Sáng Thế Chi Thần mà ngươi tìm kiếm?”
Thanh Việt thực sự tò mò, lão nhân này lần đầu tiên nhìn thấy bé đã kích động tới vậy.
“Bởi vì ánh mắt của ngài a, đó là khế ước của các tinh linh nguyên tố, vì ngài nắm giữ tất cả nguyên tố nên tinh linh nguyên tố dâng lên khế ước trung thành, trọn đời vì ngài sở dụng.”
“Ánh mắt của Sáng Thế Chi Thần, chính là theo lời ngươi chính là khế ước mà các tinh linh nguyên tố dâng lên?”
Thanh Việt cảm thấy mình không thể tưởng tượng được.
“Không, cũng không phải như thế.”
Lão giả vội vàng giải thích.
“Căn cứ theo ghi chép thì thế này, khế ước giống như một dấu ấn khắc sâu trong cơ thể Thần Sáng Thế, có thể sẽ biến thành một vết bớt trên da, nhưng mà trực tiếp hóa thành ánh mắt như ngài là lần đầu tiên.
Vốn, chúng ta tính toán gặp Tiểu điện hạ một chút, sau đó chậm rãi xác định thân phận, chính là chúng ta có nằm mơ cũng không ngờ, vừa thấy mặt ngài thì ánh mắt này đã chứng minh thân phận.”
“Như vậy, theo cách ngươi nói thì ta chính là Sáng Thế Chi Thần?”
“Đúng vậy.”
Lão giả kích động gật đầu.
“Ta sở dĩ còn chưa trở thành Sáng Thế Chi Thần chân chính bởi vì ta vẫn chưa kế thừa toàn bộ sức mạnh?”
“Đúng vậy.”
Lão giả một lần nữa gật đầu khẳng định.
“Thế ta phải làm thế nào để kế thừa được sức mạnh này?”
“Này……”
Lão giả bị hỏi sửng sốt, vấn đề này hắn thực sự chưa từng nghĩ tới a~~~~
“Không phải, ngay cả ngươi cũng không biết đi?”
Thanh Việt nhướng nhướng mi, có chút nghiền ngẫm hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu điện hạ.”
Lão giả có chút xấu hổ trả lời.
“Vậy Thần Sáng Thế trước kia thì sao, đều là vừa xuất hiện đã nắm sức mạnh cường đại của cả Vân Trạch đại lục à?”
“Ân, này hình như….”
Theo như ghi chép thì Thần Sáng Thế quả thực lúc xuất hiện đã nắm sức mạnh của Vân Trạch đại lục trong tay, cứ như sức mạnh đó cũng được sinh ra cùng một lúc với Thần Sáng Thế.
Nhưng mà, nếu nói vậy thì sự tình bây giờ lại không thông a~~~~
Đứa nhỏ trước mắt, quả thực có được khế ước của các tinh linh nguyên tố, đây tuyệt đối là dấu hiệu của Sáng Thế Chi Thần!
Nhưng mà đứa nhỏ trước mắt lại không có sức mạnh cường đại như vậy.
Hắn nghĩ vì bé chỉ vừa thức tỉnh nên vẫn chưa kế thừa được sức mạnh khổng lồ kia.
Chính là, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng thấy trong ghi chép của gia tộc về việc sau khi Thần Sáng Thế thức tỉnh thì làm thế nào mới nắm giữ sức mạnh?
Lão giả đã hoàn toàn không biết làm thế nào trả lời vấn đề của đứa nhỏ có dấu hiệu của Sáng Thế Chi Thần trước mắt.
Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc, bởi vì có được huyết mạch của thần, là gia tộc hiểu biết nhiều nhất về thần, cũng được thần ban cho sức mạnh đặc biệt vì thế mới được thế nhân kính ngưỡng không gì sánh được…
Lão giả luôn vì thế mà kiêu ngạo, lúc này lại có một cảm giác hoang đường, có lẽ, gia tộc bọn họ cũng không hiểu biết Thần Sáng Thế như bọn họ tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.